Nội tâm Biệt Hàn chấn động khi nhìn thấy thảm trạng chiến bộ Công Dã Tiểu Dung. Một chi chiến bộ bị đánh đến nước này, hoàn toàn có thể nói bị đánh cho tàn phế rồi. Nhưng ánh mắt của hắn nhìn sâu vào mặt những người này không khỏi nao nao. Bọn họ trên mặt tràn ngập bi thương, tràn ngập cừu hận và ý chí chiến đấu.
Trong nội tâm Biệt Hàn âm thầm hài lòng, chi chiến bộ này coi như không bị phế.
Mà khi Biệt Hàn nhìn thấy Công Dã Tiểu Dung càng xác minh kết luận này. Thần sắc Công Dã Tiểu Dung trầm tĩnh, tuy nhìn bề ngoài thập phần mệt mỏi tiều tụy, nhưng ánh mắt lại tràn ngập kiên nghị.
"Ở đây giao cho chúng ta, các ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt."
Trong thanh âm Biệt Hàn xen lẫn ý tôn kính. Chuyện này không có liên quan gì đến thực lực cả, bất cứ người nào, trong khi lực chiến đấu đi xuống mà vẫn thủ vững không lùi, lại còn có thể nghĩ đến biện pháp đánh lui địch nhân, ý chí chiến đấu cùng sự kiên nghị đáng để tôn kính.
"Được". Công Dã Tiểu Dung nhìn Biệt Hàn, trong lòng không khỏi thương cảm. Thiên Hoàn xuống dốc, Mạc Vân Hải lại hưng thịnh như mặt trời buổi trưa. Bọn hắn thân ở trong hoàn cảnh này càng nhận thức được sâu sắc.
Biệt Hàn phảng phất nhận ra được ý nghĩ của Công Dã Tiểu Dung, liền bảo: "Trang bị cùng vật tư của các ngươi đã đến, chiến sĩ do chính ngươi chọn lựa. Nếu như hành động nhanh còn có thể theo kịp trận đại chiến này."
Ngữ khí Biệt Hàn lạnh như băng, nhưng trong lời nói có ý chiếu cố, Công Dã Tiểu Dung hiểu được liền đi ra.
Tinh thần Công Dã Tiểu Dung chấn động, Biệt Hàn nói không sai, trận đại chiến này giờ mới bắt đầu, phải nhanh chóng tu chỉnh bổ sung hoàn thiện, mới có thể vượt qua.
Trận chiến này, đối với hắn, đối với Thiên Hoàn, đều rất quan trọng.
"Đa tạ!" Công Dã Tiểu Dung thi lễ thật sâu với Biệt Hàn.
Biệt Hàn gật gật đầu, mặt không biểu tình xoay người rời đi.
Biệt Hàn liếc qua chiến trường bị đánh tan nát. Hắn không định tạo phòng tuyến phù trận. Hắn không am hiểu phòng thủ, mà cũng không cần phòng thủ.
"Tìm vị trí Chiến bộ Mục Huyên." Thanh âm Biệt Hàn lạnh lùng ra lệnh.
Mười mấy tên thám báo biến mất trong không khí.
Hắn không dừng lại tại chỗ cũ, mà lệnh cho Nghiệt bộ tiến về phía trước. Dọc đường hắn không ngừng phái thám báo tìm kiếm vị trí Mục Huyên.
Thám báo nhanh chóng phát hiện bóng dáng Mục Huyên.
Chiến bộ Mục Huyên hùng hổ đánh tới hướng bên này, một lần nữa khôi phục chiến lực. Chiến bộ Mục Huyên đâu thể nuốt được cái thất bại kia?
Thế nhưng, lần bị giáo huấn này khắc sâu trong trí nhớ Mục Huyên, nàng đã tỉnh lại. Không có vị Đỉnh giai Chiến Tướng nào là dễ đối phó , dù là lực lượng trên tay đối phương không bằng chính mình, nhưng vĩnh viễn đừng tưởng rằng đối phương không có lực phản công.
Khi mà binh lực ưu thế tuyệt đối, lại bị Công Dã Tiểu Dung cắn một cái, Mục Huyên cũng trở nên tỉnh ngủ. Lần này nàng tuy khôi phục trở lại, nhưng khi hành quân lại không có một tia chủ quan.
Một lượng lớn thám báo được phái ra.
Rất nhanh, thám báo hai bên liền giao phong.
Mục Huyên nhanh chóng biết rõ, phía trước có một chi Chiến bộ chưa xác định được tên đang hành quân tới chỗ này. Nàng càng thêm cảnh giác, đối phương đã biết được thực lực mình, còn dám đánh tới, tất nhiên không phải Chiến bộ bình thường.
Nàng càng thêm cẩn thận, nhưng không lùi bước.
Nàng nhanh chóng nhìn thấy Chiến bộ đối phương.
Sắc mặt Mục Huyên ngưng trọng .
Biệt Hàn Nghiệt bộ!
Đến nhanh thật!
"Bọn hắn muốn gì?" Vưu Tây Nhã Khắc ngơ ngác nhìn trận địa phía trước, Chiến bộ không ngừng gia tăng, tiếng thì thào im bặt.
Từng chi Chiến bộ, như là như nước chảy, tập trung trước mặt bọn họ.
Không ngớt Chiến bộ tới, thật giống như không có điểm cuối cùng.
Không riêng gì Vưu Tây Nhã Khắc, tất cả mọi người bị cảnh tượng trước mắt chấn nhiếp. Trong thời gian thật ngắn, trận địa phía trước bọn hắn đã vượt qua sáu vạn người.
Đùa kiểu gì đây?
Một chi Chiến bộ bình thường tại nơi này chỉ có hai, ba nghìn người là hợp lý, sáu vạn người tương đương với ba mươi chi Chiến bộ tập kết.
Ánh mắt Vưu Tây Nhã Khắc cay độc, sáu vạn người trước mắt này biểu hiện khí thế ra ngoài, tuyệt đối không phải Chiến bộ bình thường! Bọn hắn tố chất cực cao, trên tay hắn là Chiến bộ tinh nhuệ nhất: Vưu Tây Chiến bộ. Nhưng những Chiến bộ tinh nhuệ kia so với hắn cũng không chút thua kém.
Mấu chốt là, số lượng ah!
Tại phòng tuyến Vưu Tây Nhã Khắc, chỉ có khoảng hai vạn người. Vưu Tây Chiến bộ chỉ có năm ngàn người, còn lại năm ngàn người, đều là tinh nhuệ Chiến bộ.
Bỗng nhiên, Vưu Tây Nhã Khắc giật mình, kéo mạnh phó quan của mình qua quát: "Ngay lập tức đi hỏi, tình huống những phòng tuyến khác như thế nào?"
Vưu Tây Nhã Khắc buông tay ra, sĩ quan phụ tá té ra đất, gã lồm cồm bò dậy chạy đi liên lạc với các Chiến bộ khác. Vưu Tây Nhã Khắc ngơ ngác nhìn Chiến bộ khủng bố này, sắc mặt vô cùng âm trầm, hắn lẩm bẩm nhận xét: "Sẽ không xui xẻo như vậy a, chẳng lẽ chỗ này trở thành điểm đột phá của đối phương?"
Nếu thật là như vậy, thì không xong rồi!
Sĩ quan phụ tá nhanh chóng quay trở lại, sắc mặt gã trắng bệch báo cáo tình huống Chiến bộ khác.
Vưu Tây Nhã Khắc ngây ra như phỗng.
Tại từng trận địa, đều tụ tập số lượng kinh người địch nhân, tất cả đều là Chiến bộ tinh nhuệ.
Hắn tổng hợp các con số xong, đột nhiên giật mình, sắc mặt trắng bệch. Đối phương vậy mà tại đợt công kích thứ nhất, xua hơn ba mươi vạn Chiến bộ tinh nhuệ!
Quá... Quá kinh khủng!
Không có ai hiểu rõ hơn tình huống bản thân bọn hắn so với Vưu Tây Nhã Khắc, Bách Man Cảnh mấy năm liên tục chinh chiến không ngớt, Chiến bộ hao tổn phi thường kinh người. Bọn hắn mặc dù nói là có ba mươi vạn người, nhưng là trong đó có khoảng mười vạn người là Chiến bộ bình thường.
Chiến bộ không thể chỉ xem nhân số, trình độ rèn luyện hàng ngày quan trọng hơn. Nói như vậy, Chiến bộ chia làm ba đẳng cấp.
Mạnh nhất là Đỉnh giai Chiến bộ, Chiến bộ không ở đâu mà không phải là danh chấn thiên hạ, đều do danh tướng tự mình đào tạo. Giữa Chiến bộ Đỉnh giai với nhau nhân số khác biệt rất lớn. Ví dụ như Nghiệt bộ Biệt Hàn, thủy chung duy trì tại ba nghìn người tả hữu. Mà Chiến bộ Mục Huyên, nhân số lại cao tới một vạn người. Nhưng ở đây quan trọng chính là chiến lực toàn diện, nhân số không phải là trọng yếu.
Cấp thứ hai là Chiến bộ Tinh nhuệ, những Chiến bộ này trình độ bình quân không bằng Đỉnh giai Chiến bộ, nhưng so với Chiến bộ bình thường mạnh hơn không ít. Có thể nói, Chiến bộ tinh nhuệ mới được gọi là quân đầy đủ nhất, nó số lượng nhiều ít, trực tiếp quyết định chênh lệch thực lực song phương. Giữa Chiến bộ Tinh nhuệ với nhau trình độ hơn kém thường thường cũng không lớn, so đấu là nhân số.
Cấp thứ ba là Chiến bộ bình thường, thường thường là giữ gìn trị an địa phương, là dự bị cho Chiến bộ Tinh nhuệ.
Bách Man Cảnh nội chiến mười năm, Minh Cảnh tĩnh dưỡng mười năm, chênh lệch ở trong đó, đến lúc này hoàn toàn thể hiện ra.
Lòng Vưu Tây Nhã Khắc không ngừng chìm xuống dưới, Chiến bộ trên tay hắn, ngoại trừ Đại Ma Thần đã là mạnh nhất Ma Thần Điện. Ma Thần Điện có hai chi Đỉnh giai Chiến bộ, trên tay Đại Ma Thần một chi, trên tay Vưu Tây Nhã Khắc một chi. Nhưng song phương so về số lượng Chiến bộ Tinh nhuệ thì khác nhau một trời một vực.
Đỉnh giai Chiến bộ là vương bài, hoặc là giải quyết dứt khoát, hoặc là phát huy tác dụng chiến lược uy hiếp. Mà Chiến bộ Tinh nhuệ, là chiến tranh chủ thể, cho nên thường thường là Chiến bộ tiêu hao nhanh nhất. Mười năm nội chiến, Chiến bộ Tinh nhuệ Bách Man Cảnh tổn thất không ngừng. Cái này không chỉ làm cho số lượng Chiến bộ Tinh nhuệ nhanh chóng tiêu giảm, hơn nữa cũng làm cho trình độ Chiến bộ Tinh nhuệ không ngừng suy giảm.
Tu luyện, là phải cần thời gian , bồi dưỡng một gã chiến sĩ tinh nhuệ hợp cách, cũng phải cần thời gian đấy.
Đối phương nhìn ra nhược điểm của bọn hắn!
Đối phương sở hữu tất cả, chọn dùng phương pháp xử lý đơn giản nhất, trực tiếp nhất: cường công!
Hơn nữa là cường công toàn diện!
Chiến thuật biển người, vượt qua ba mươi vạn người!
Miệng Vưu Tây Nhã Khắc đắng chát, hắn tuy nhìn ra,nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào.
Chiến bộ như rừng, mỗi khuôn mặt đều chớp động lên chiến ý cuồng nhiệt, trong mắt bọn hắn, chỉ có một người – người đeo mặt nạ bằng đồng xanh - Vô Thượng Vương giả.
Chiến bộ trước mặt, vượt qua năm vạn người, có mười tên Hoàng Kim Chiến Tướng chỉ huy. Mười tên Hoàng Kim Chiến Tướng này, không phải ngang ngược một phương, mà là tộc trưởng. Mỗi người bọn hắn thân kinh bách chiến, lão luyện mà trầm ổn. Hai mắt mở lớn, bắn ra tinh quang mãnh liệt, trên người bọn họ sát ý vờn quanh, khắc nghiệt uy nghiêm.
Vương thượng tự mình chỉ huy bọn hắn, cái này là vô thượng vinh quang bậc nào, mười vị Hoàng Kim Chiến Tướng, trong nội tâm kích động. Bọn hắn biết rõ Chiến bộ của mình được chọn lựa ra, do vương thượng tự mình chỉ huy, mỗi người đều biết rõ cơ hội khó mà có được, trong lòng đều âm thầm hạ quyết tâm tử chiến.
Năm vạn người này, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, mỗi người đặt ở một địa phương, đều là cao thủ tuyệt đối, hơn nữa mỗi người bọn hắn có ít nhất kinh nghiệm mười năm trong Chiến bộ.
Cái này cũng rất ý nghĩa, bất luận là thực lực cá nhân hay là phương diện rèn luyện chiến tranh hàng ngày đều ở vào trạng thái đỉnh phong.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, sát khí lành lạnh.
Năm vạn người này, Tả Mạc tự mình suất lĩnh, đây là lần đầu Tả Mạc thống lĩnh nhiều Chiến bộ như vậy. Hắn vẫn bình tĩnh như thường, ánh mắt đảo qua Chiến bộ trước mặt, trong lòng không chút gợn sóng.
"Vương thượng, tất cả Chiến bộ đã vào vị trí!"
Sĩ quan phụ tá bên người Tả Mạc lớn tiếng bẩm báo.
Tất cả mọi người nghe vậy tinh thần chấn động, chiến ý dâng trào!
An Mạc và Lương Vi, đều tham gia trận này, bởi vậy Tả Mạc bố trí bên người một sĩ quan phụ tá chuyên môn để liên hệ tất cả Chiến bộ.
Bắt đầu thôi!
Trận chiến này, đối với Tả Mạc mà nói rất quan trọng. Nó không chỉ rất quan trọng đối với sự thống trị của Tả Mạc, hơn nữa còn cải biến thật sâu thế cục thiên hạ. Nhưng kỳ quái chính là, trong tâm Tả Mạc không được bình tĩnh, không phải bởi vì đại chiến sắp bắt đầu mà trong lòng dao động.
Bất tri bất giác, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ đến tình trạng trước kia, nhưng tâm tính Tả Mạc ngày càng thành thục, hắn bắt đầu trở nên thong dong.
"Tiến công!"
Mệnh lệnh Tả Mạc lạnh như băng, tựa như một cái pháo hoa, lập tức đốt lên trận chiến xưa nay chưa từng có.
Phòng tuyến Ngũ giới, ba mươi lăm vạn đại quân đồng thời phát động tiến công!
Toàn bộ phòng tuyến ngũ giới, ầm ầm nổ mạnh, tràng cảnh ba mươi lăm vạn đại quân toàn diện cường công, vượt quá tưởng tượng.
Thần lực của ba mươi lăm vạn tên tinh nhuệ truyền qua, tụ tập trên người ba vạn năm nghìn tên Ma úy, lại tụ tập đến trên người bảy ngàn tên Ma giáo, sau đó lại tụ tập tại trên người bảy trăm tên Bạch Ngân Chiến Tướng.
Uy lực Thần Thuật kinh người, bao phủ toàn bộ phòng tuyến.
Mỗi một gã Bạch Ngân Chiến Tướng phóng xuất ra Thần Thuật không giống nhau, có minh sương lởn vởn trí mạng, lập tức bao phủ phương viên trăm dặm, có như mưa to gió lớn chói mắt hoa lệ dày đặc làm cho người khác hít thở không thông, có vô thanh vô tức, nhưng trong nháy mắt gây nên tử vong.
Càng khiếp hồn người, là tiến công của Hoàng Kim Chiến Tướng.
Tràn ngập khí tức thần lực hủy thiên diệt địa, bọn hắn có thể phóng ra thần thuật cường đại nhất, lực khống chế cường đại, khiến cho bọn hắn có thể thành thạo khống chế tiết tấu chiến đấu.
Rầm rầm rầm!
Mấy trăm trượng đao mang màu xám, kéo theo cái đuôi thật dài, trùng trùng điệp điệp oanh kích phòng tuyến trên không, màn hào quang cấm chế sáng lên, đánh cho màn hào quang một hồi lắc lư kịch liệt.
Còn không đợi nó khôi phục lại bình tĩnh, sương mù xám biến ảo thành đầu lâu cao tới hơn mười trượng, dày đặc ánh nến, quyền mang màu trắng gào thét, ngay ngắn hướng tới chính diện.
Màn hào quang tựa như một cái bọt biển yếu ớt, lập tức bị nghiền nát.
Chưa có ai trải qua tiến công khủng bố như thế, oanh kích mật độ cao như thế! Thần lực của ba mươi lăm vạn người, tựa như không cần gì cả điên cuồng mà thả vào chiến trường, tràng diện đồ sộ đến cực điểm!
Phòng thủ kiên cố của phòng tuyến ngũ giới tràn đầy nguy cơ.
Tả Mạc biết rõ, đã đến thời gian tiến công của bọn hắn.
Hắn tháo Vương Chi Hào Giác bên hông xuống.
Trong nội tâm Biệt Hàn âm thầm hài lòng, chi chiến bộ này coi như không bị phế.
Mà khi Biệt Hàn nhìn thấy Công Dã Tiểu Dung càng xác minh kết luận này. Thần sắc Công Dã Tiểu Dung trầm tĩnh, tuy nhìn bề ngoài thập phần mệt mỏi tiều tụy, nhưng ánh mắt lại tràn ngập kiên nghị.
"Ở đây giao cho chúng ta, các ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt."
Trong thanh âm Biệt Hàn xen lẫn ý tôn kính. Chuyện này không có liên quan gì đến thực lực cả, bất cứ người nào, trong khi lực chiến đấu đi xuống mà vẫn thủ vững không lùi, lại còn có thể nghĩ đến biện pháp đánh lui địch nhân, ý chí chiến đấu cùng sự kiên nghị đáng để tôn kính.
"Được". Công Dã Tiểu Dung nhìn Biệt Hàn, trong lòng không khỏi thương cảm. Thiên Hoàn xuống dốc, Mạc Vân Hải lại hưng thịnh như mặt trời buổi trưa. Bọn hắn thân ở trong hoàn cảnh này càng nhận thức được sâu sắc.
Biệt Hàn phảng phất nhận ra được ý nghĩ của Công Dã Tiểu Dung, liền bảo: "Trang bị cùng vật tư của các ngươi đã đến, chiến sĩ do chính ngươi chọn lựa. Nếu như hành động nhanh còn có thể theo kịp trận đại chiến này."
Ngữ khí Biệt Hàn lạnh như băng, nhưng trong lời nói có ý chiếu cố, Công Dã Tiểu Dung hiểu được liền đi ra.
Tinh thần Công Dã Tiểu Dung chấn động, Biệt Hàn nói không sai, trận đại chiến này giờ mới bắt đầu, phải nhanh chóng tu chỉnh bổ sung hoàn thiện, mới có thể vượt qua.
Trận chiến này, đối với hắn, đối với Thiên Hoàn, đều rất quan trọng.
"Đa tạ!" Công Dã Tiểu Dung thi lễ thật sâu với Biệt Hàn.
Biệt Hàn gật gật đầu, mặt không biểu tình xoay người rời đi.
Biệt Hàn liếc qua chiến trường bị đánh tan nát. Hắn không định tạo phòng tuyến phù trận. Hắn không am hiểu phòng thủ, mà cũng không cần phòng thủ.
"Tìm vị trí Chiến bộ Mục Huyên." Thanh âm Biệt Hàn lạnh lùng ra lệnh.
Mười mấy tên thám báo biến mất trong không khí.
Hắn không dừng lại tại chỗ cũ, mà lệnh cho Nghiệt bộ tiến về phía trước. Dọc đường hắn không ngừng phái thám báo tìm kiếm vị trí Mục Huyên.
Thám báo nhanh chóng phát hiện bóng dáng Mục Huyên.
Chiến bộ Mục Huyên hùng hổ đánh tới hướng bên này, một lần nữa khôi phục chiến lực. Chiến bộ Mục Huyên đâu thể nuốt được cái thất bại kia?
Thế nhưng, lần bị giáo huấn này khắc sâu trong trí nhớ Mục Huyên, nàng đã tỉnh lại. Không có vị Đỉnh giai Chiến Tướng nào là dễ đối phó , dù là lực lượng trên tay đối phương không bằng chính mình, nhưng vĩnh viễn đừng tưởng rằng đối phương không có lực phản công.
Khi mà binh lực ưu thế tuyệt đối, lại bị Công Dã Tiểu Dung cắn một cái, Mục Huyên cũng trở nên tỉnh ngủ. Lần này nàng tuy khôi phục trở lại, nhưng khi hành quân lại không có một tia chủ quan.
Một lượng lớn thám báo được phái ra.
Rất nhanh, thám báo hai bên liền giao phong.
Mục Huyên nhanh chóng biết rõ, phía trước có một chi Chiến bộ chưa xác định được tên đang hành quân tới chỗ này. Nàng càng thêm cảnh giác, đối phương đã biết được thực lực mình, còn dám đánh tới, tất nhiên không phải Chiến bộ bình thường.
Nàng càng thêm cẩn thận, nhưng không lùi bước.
Nàng nhanh chóng nhìn thấy Chiến bộ đối phương.
Sắc mặt Mục Huyên ngưng trọng .
Biệt Hàn Nghiệt bộ!
Đến nhanh thật!
"Bọn hắn muốn gì?" Vưu Tây Nhã Khắc ngơ ngác nhìn trận địa phía trước, Chiến bộ không ngừng gia tăng, tiếng thì thào im bặt.
Từng chi Chiến bộ, như là như nước chảy, tập trung trước mặt bọn họ.
Không ngớt Chiến bộ tới, thật giống như không có điểm cuối cùng.
Không riêng gì Vưu Tây Nhã Khắc, tất cả mọi người bị cảnh tượng trước mắt chấn nhiếp. Trong thời gian thật ngắn, trận địa phía trước bọn hắn đã vượt qua sáu vạn người.
Đùa kiểu gì đây?
Một chi Chiến bộ bình thường tại nơi này chỉ có hai, ba nghìn người là hợp lý, sáu vạn người tương đương với ba mươi chi Chiến bộ tập kết.
Ánh mắt Vưu Tây Nhã Khắc cay độc, sáu vạn người trước mắt này biểu hiện khí thế ra ngoài, tuyệt đối không phải Chiến bộ bình thường! Bọn hắn tố chất cực cao, trên tay hắn là Chiến bộ tinh nhuệ nhất: Vưu Tây Chiến bộ. Nhưng những Chiến bộ tinh nhuệ kia so với hắn cũng không chút thua kém.
Mấu chốt là, số lượng ah!
Tại phòng tuyến Vưu Tây Nhã Khắc, chỉ có khoảng hai vạn người. Vưu Tây Chiến bộ chỉ có năm ngàn người, còn lại năm ngàn người, đều là tinh nhuệ Chiến bộ.
Bỗng nhiên, Vưu Tây Nhã Khắc giật mình, kéo mạnh phó quan của mình qua quát: "Ngay lập tức đi hỏi, tình huống những phòng tuyến khác như thế nào?"
Vưu Tây Nhã Khắc buông tay ra, sĩ quan phụ tá té ra đất, gã lồm cồm bò dậy chạy đi liên lạc với các Chiến bộ khác. Vưu Tây Nhã Khắc ngơ ngác nhìn Chiến bộ khủng bố này, sắc mặt vô cùng âm trầm, hắn lẩm bẩm nhận xét: "Sẽ không xui xẻo như vậy a, chẳng lẽ chỗ này trở thành điểm đột phá của đối phương?"
Nếu thật là như vậy, thì không xong rồi!
Sĩ quan phụ tá nhanh chóng quay trở lại, sắc mặt gã trắng bệch báo cáo tình huống Chiến bộ khác.
Vưu Tây Nhã Khắc ngây ra như phỗng.
Tại từng trận địa, đều tụ tập số lượng kinh người địch nhân, tất cả đều là Chiến bộ tinh nhuệ.
Hắn tổng hợp các con số xong, đột nhiên giật mình, sắc mặt trắng bệch. Đối phương vậy mà tại đợt công kích thứ nhất, xua hơn ba mươi vạn Chiến bộ tinh nhuệ!
Quá... Quá kinh khủng!
Không có ai hiểu rõ hơn tình huống bản thân bọn hắn so với Vưu Tây Nhã Khắc, Bách Man Cảnh mấy năm liên tục chinh chiến không ngớt, Chiến bộ hao tổn phi thường kinh người. Bọn hắn mặc dù nói là có ba mươi vạn người, nhưng là trong đó có khoảng mười vạn người là Chiến bộ bình thường.
Chiến bộ không thể chỉ xem nhân số, trình độ rèn luyện hàng ngày quan trọng hơn. Nói như vậy, Chiến bộ chia làm ba đẳng cấp.
Mạnh nhất là Đỉnh giai Chiến bộ, Chiến bộ không ở đâu mà không phải là danh chấn thiên hạ, đều do danh tướng tự mình đào tạo. Giữa Chiến bộ Đỉnh giai với nhau nhân số khác biệt rất lớn. Ví dụ như Nghiệt bộ Biệt Hàn, thủy chung duy trì tại ba nghìn người tả hữu. Mà Chiến bộ Mục Huyên, nhân số lại cao tới một vạn người. Nhưng ở đây quan trọng chính là chiến lực toàn diện, nhân số không phải là trọng yếu.
Cấp thứ hai là Chiến bộ Tinh nhuệ, những Chiến bộ này trình độ bình quân không bằng Đỉnh giai Chiến bộ, nhưng so với Chiến bộ bình thường mạnh hơn không ít. Có thể nói, Chiến bộ tinh nhuệ mới được gọi là quân đầy đủ nhất, nó số lượng nhiều ít, trực tiếp quyết định chênh lệch thực lực song phương. Giữa Chiến bộ Tinh nhuệ với nhau trình độ hơn kém thường thường cũng không lớn, so đấu là nhân số.
Cấp thứ ba là Chiến bộ bình thường, thường thường là giữ gìn trị an địa phương, là dự bị cho Chiến bộ Tinh nhuệ.
Bách Man Cảnh nội chiến mười năm, Minh Cảnh tĩnh dưỡng mười năm, chênh lệch ở trong đó, đến lúc này hoàn toàn thể hiện ra.
Lòng Vưu Tây Nhã Khắc không ngừng chìm xuống dưới, Chiến bộ trên tay hắn, ngoại trừ Đại Ma Thần đã là mạnh nhất Ma Thần Điện. Ma Thần Điện có hai chi Đỉnh giai Chiến bộ, trên tay Đại Ma Thần một chi, trên tay Vưu Tây Nhã Khắc một chi. Nhưng song phương so về số lượng Chiến bộ Tinh nhuệ thì khác nhau một trời một vực.
Đỉnh giai Chiến bộ là vương bài, hoặc là giải quyết dứt khoát, hoặc là phát huy tác dụng chiến lược uy hiếp. Mà Chiến bộ Tinh nhuệ, là chiến tranh chủ thể, cho nên thường thường là Chiến bộ tiêu hao nhanh nhất. Mười năm nội chiến, Chiến bộ Tinh nhuệ Bách Man Cảnh tổn thất không ngừng. Cái này không chỉ làm cho số lượng Chiến bộ Tinh nhuệ nhanh chóng tiêu giảm, hơn nữa cũng làm cho trình độ Chiến bộ Tinh nhuệ không ngừng suy giảm.
Tu luyện, là phải cần thời gian , bồi dưỡng một gã chiến sĩ tinh nhuệ hợp cách, cũng phải cần thời gian đấy.
Đối phương nhìn ra nhược điểm của bọn hắn!
Đối phương sở hữu tất cả, chọn dùng phương pháp xử lý đơn giản nhất, trực tiếp nhất: cường công!
Hơn nữa là cường công toàn diện!
Chiến thuật biển người, vượt qua ba mươi vạn người!
Miệng Vưu Tây Nhã Khắc đắng chát, hắn tuy nhìn ra,nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào.
Chiến bộ như rừng, mỗi khuôn mặt đều chớp động lên chiến ý cuồng nhiệt, trong mắt bọn hắn, chỉ có một người – người đeo mặt nạ bằng đồng xanh - Vô Thượng Vương giả.
Chiến bộ trước mặt, vượt qua năm vạn người, có mười tên Hoàng Kim Chiến Tướng chỉ huy. Mười tên Hoàng Kim Chiến Tướng này, không phải ngang ngược một phương, mà là tộc trưởng. Mỗi người bọn hắn thân kinh bách chiến, lão luyện mà trầm ổn. Hai mắt mở lớn, bắn ra tinh quang mãnh liệt, trên người bọn họ sát ý vờn quanh, khắc nghiệt uy nghiêm.
Vương thượng tự mình chỉ huy bọn hắn, cái này là vô thượng vinh quang bậc nào, mười vị Hoàng Kim Chiến Tướng, trong nội tâm kích động. Bọn hắn biết rõ Chiến bộ của mình được chọn lựa ra, do vương thượng tự mình chỉ huy, mỗi người đều biết rõ cơ hội khó mà có được, trong lòng đều âm thầm hạ quyết tâm tử chiến.
Năm vạn người này, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, mỗi người đặt ở một địa phương, đều là cao thủ tuyệt đối, hơn nữa mỗi người bọn hắn có ít nhất kinh nghiệm mười năm trong Chiến bộ.
Cái này cũng rất ý nghĩa, bất luận là thực lực cá nhân hay là phương diện rèn luyện chiến tranh hàng ngày đều ở vào trạng thái đỉnh phong.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, sát khí lành lạnh.
Năm vạn người này, Tả Mạc tự mình suất lĩnh, đây là lần đầu Tả Mạc thống lĩnh nhiều Chiến bộ như vậy. Hắn vẫn bình tĩnh như thường, ánh mắt đảo qua Chiến bộ trước mặt, trong lòng không chút gợn sóng.
"Vương thượng, tất cả Chiến bộ đã vào vị trí!"
Sĩ quan phụ tá bên người Tả Mạc lớn tiếng bẩm báo.
Tất cả mọi người nghe vậy tinh thần chấn động, chiến ý dâng trào!
An Mạc và Lương Vi, đều tham gia trận này, bởi vậy Tả Mạc bố trí bên người một sĩ quan phụ tá chuyên môn để liên hệ tất cả Chiến bộ.
Bắt đầu thôi!
Trận chiến này, đối với Tả Mạc mà nói rất quan trọng. Nó không chỉ rất quan trọng đối với sự thống trị của Tả Mạc, hơn nữa còn cải biến thật sâu thế cục thiên hạ. Nhưng kỳ quái chính là, trong tâm Tả Mạc không được bình tĩnh, không phải bởi vì đại chiến sắp bắt đầu mà trong lòng dao động.
Bất tri bất giác, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ đến tình trạng trước kia, nhưng tâm tính Tả Mạc ngày càng thành thục, hắn bắt đầu trở nên thong dong.
"Tiến công!"
Mệnh lệnh Tả Mạc lạnh như băng, tựa như một cái pháo hoa, lập tức đốt lên trận chiến xưa nay chưa từng có.
Phòng tuyến Ngũ giới, ba mươi lăm vạn đại quân đồng thời phát động tiến công!
Toàn bộ phòng tuyến ngũ giới, ầm ầm nổ mạnh, tràng cảnh ba mươi lăm vạn đại quân toàn diện cường công, vượt quá tưởng tượng.
Thần lực của ba mươi lăm vạn tên tinh nhuệ truyền qua, tụ tập trên người ba vạn năm nghìn tên Ma úy, lại tụ tập đến trên người bảy ngàn tên Ma giáo, sau đó lại tụ tập tại trên người bảy trăm tên Bạch Ngân Chiến Tướng.
Uy lực Thần Thuật kinh người, bao phủ toàn bộ phòng tuyến.
Mỗi một gã Bạch Ngân Chiến Tướng phóng xuất ra Thần Thuật không giống nhau, có minh sương lởn vởn trí mạng, lập tức bao phủ phương viên trăm dặm, có như mưa to gió lớn chói mắt hoa lệ dày đặc làm cho người khác hít thở không thông, có vô thanh vô tức, nhưng trong nháy mắt gây nên tử vong.
Càng khiếp hồn người, là tiến công của Hoàng Kim Chiến Tướng.
Tràn ngập khí tức thần lực hủy thiên diệt địa, bọn hắn có thể phóng ra thần thuật cường đại nhất, lực khống chế cường đại, khiến cho bọn hắn có thể thành thạo khống chế tiết tấu chiến đấu.
Rầm rầm rầm!
Mấy trăm trượng đao mang màu xám, kéo theo cái đuôi thật dài, trùng trùng điệp điệp oanh kích phòng tuyến trên không, màn hào quang cấm chế sáng lên, đánh cho màn hào quang một hồi lắc lư kịch liệt.
Còn không đợi nó khôi phục lại bình tĩnh, sương mù xám biến ảo thành đầu lâu cao tới hơn mười trượng, dày đặc ánh nến, quyền mang màu trắng gào thét, ngay ngắn hướng tới chính diện.
Màn hào quang tựa như một cái bọt biển yếu ớt, lập tức bị nghiền nát.
Chưa có ai trải qua tiến công khủng bố như thế, oanh kích mật độ cao như thế! Thần lực của ba mươi lăm vạn người, tựa như không cần gì cả điên cuồng mà thả vào chiến trường, tràng diện đồ sộ đến cực điểm!
Phòng thủ kiên cố của phòng tuyến ngũ giới tràn đầy nguy cơ.
Tả Mạc biết rõ, đã đến thời gian tiến công của bọn hắn.
Hắn tháo Vương Chi Hào Giác bên hông xuống.
/915
|