Tạo hình? Vương Tử hỏi.
Ha hả, không biết mỹ nữ có thể cắt bỏ được mái tóc dài xinh đẹp này hay không? Thiên Dạ cười nói, cũng không ôm bất cứ ôm hy vọng gì.
Không được!
Thiên Dạ!
Không đợi Vương Tử nói chuyện,hai người Vệ Tử Sở cùng Vệ Tử Khiêm liền lên tiếng ngăn cản.
Ta cũng nghĩ sẽ không nữ tử nào bỏ được đâu? Huống chi mái tóc xinh đẹp như vậy cũng là ước mơ của bao nữ tử tha thiết muốn có được đi? Thiên Dạ nói, thực tiếc hận,hắn vất vả lắm mới gặp được một người có thể thích hợp với y phục hắn thiết kế.
Có thể bỏ ngoài dự kiến ba người, Vương Tử đồng ý.
Cái gì?
Cái gì?
Cái gì? Ba thanh âm kinh ngạc đồng thời vang lên.
Tử tiểu thư, đừng nghe hắn uy hiếp a! Ta có biện pháp làm cho hắn thiết kế y phục cho ngươi ! Vệ Tử Sở ở bên người Vương Tử nói.
Không phải uy hiếp Vương Tử nói.
Lúc này Vệ Tử Sở cùng Vệ Tử Khiêm nghe rõ,là do Vương Tử vốn nghĩ muốn cắt tóc, chính là, đáng tiếc mái tóc dài mềm mại,xinh đẹp như vậy.
Mỹ nữ, bên này thỉnh Thiên Dạ nói, khóe môi tươi cười thật lớn, thực chờ mong.
Thiên Dạ không rõ vì cái gì mi mắt Vương Tử luôn rủ xuống, nhìn không tới ánh mắt kia đang suy nghĩ gì, hơn nữa mái tóc thật dài phân tán, chỉ lộ ra bên ngoài làn da trắng nõn cùng khuôn mặt tinh xảo, ánh mắt kia tựa hồ luôn bị giấu đi.
Sau Thiên Dạ hiểu được,để kiểu tóc này không thể tránh khỏi không thấy được ánh mắt kia, cặp mắt kia luôn bị giấu đi, có thể nói mỹ sao? Nào có người nào có được đồng tử sâu như vậy,chìm như vậy,đen giống như lốc xoáy bình thường, bình tĩnh không có một tia gợn sóng, lại làm cho người tình nguyện sa vào, tình nguyện dâng một viên trân tâm tinh khiết nhất...
Một đầu tóc ngắn mềm mại thay thế mái tóc dài thả xuống ban đầu của Vương Tử, Vương Tử chưa hề nói một lời, Thiên Dạ lại đem tóc mái trước mặt Vương Tử cắt qua, không ảnh hưởng tới tầm mắt, cũng ngăn cách người khác tìm kiếm, làm cho cặp mắt xinh đẹp kia vẫn như cũ giấu ở trong phạm vi chủ nhân muốn.
Tóc Vương Tử thật sự rất mượt mà, mềm mại trên đầu, lộ ra vành tai cùng khuôn mặt trắng nõn, thay vào y phục trân ny cải tiến, giày ngắn, song sắp xếp ngân khấu trừ, viên lĩnh,thân hình thon dài một thước bảy, giống như một vị vương tử cao quý,cảm giác đoan trang mỹ cảm, chính là, âu phục bao vây mặt ngoài dáng người lung linh tuyệt đối sẽ không làm cho người lầm tưởng rằng là nam tử.
*(viên lĩnh:Là dạng áo cổ đứng)*
Vương Tử nghi hoặc nâng mắt,ba người từ trong khiếp sợ khó khăn lắm mới hoàn hồn, biết Vương Tử mỹ, nhưng không nghĩ tới sẽ đẹp đến như vậy, làm cho người hít thở không thông.
Thật tốt, thật tốt! Ta, ta thật vui vẻ, thật vui vẻ!
Thiên Dạ trước hết hoàn hồn, vòng quanh Vương Tử hai vòng, nói năng lộn xộn biểu đạt tâm tình của mình, đã không còn lời nói sắc bén như bình thường,tươi cười tựa như một hài tử khi thực hiện được giấc mộng.
Tám năm, ta tìm tám năm, rốt cục tìm được rồi, một người ăn mặc ra phong các trân ny ~
Trân ny, là nữ tử trong đồng thoại hắn xem trước đây, nàng tao nhã, trí tuệ, thiện lương, xinh đẹp nhưng cũng thần bí, nàng là nữ tử mọi người hướng tới, nhưng không ai nhìn thấy quá nàng, bởi vì nàng luôn đem mình giấu trong bóng đêm, làm cho nhóm người nhận thức không ra nàng. Trân ny là giấc mộng trong lòng,giấc mộng từ nhỏ.
Thiên Dạ cự tuyệt thu tiền Vương Tử, đem mười sáu bộ âu phục toàn bộ đưa cho Vương Tử, lưu luyến không rời nhìn ba người Vương Tử cất bước rời khỏi, không để ý đến hai người Vệ Tử Sở cùng Vệ Tử Khiêm kỳ quái kèm theo ánh mắt lo lắng.
Trong phòng làm việc lớn, Thiên Dạ ngồi trên triển đài màu đỏ, khóe miệng nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười, hắn thật vui vẻ, thật vui vẻ, hắn tìm được chủ nhân của những bộ y phục này rồi,nhưng vì cái gì tâm hắn lại trống trơn, trống không có chút sợ hãi, vỗ về ngực mình nhìn đám ma nơ canh phía sau.
Ha hả, không biết mỹ nữ có thể cắt bỏ được mái tóc dài xinh đẹp này hay không? Thiên Dạ cười nói, cũng không ôm bất cứ ôm hy vọng gì.
Không được!
Thiên Dạ!
Không đợi Vương Tử nói chuyện,hai người Vệ Tử Sở cùng Vệ Tử Khiêm liền lên tiếng ngăn cản.
Ta cũng nghĩ sẽ không nữ tử nào bỏ được đâu? Huống chi mái tóc xinh đẹp như vậy cũng là ước mơ của bao nữ tử tha thiết muốn có được đi? Thiên Dạ nói, thực tiếc hận,hắn vất vả lắm mới gặp được một người có thể thích hợp với y phục hắn thiết kế.
Có thể bỏ ngoài dự kiến ba người, Vương Tử đồng ý.
Cái gì?
Cái gì?
Cái gì? Ba thanh âm kinh ngạc đồng thời vang lên.
Tử tiểu thư, đừng nghe hắn uy hiếp a! Ta có biện pháp làm cho hắn thiết kế y phục cho ngươi ! Vệ Tử Sở ở bên người Vương Tử nói.
Không phải uy hiếp Vương Tử nói.
Lúc này Vệ Tử Sở cùng Vệ Tử Khiêm nghe rõ,là do Vương Tử vốn nghĩ muốn cắt tóc, chính là, đáng tiếc mái tóc dài mềm mại,xinh đẹp như vậy.
Mỹ nữ, bên này thỉnh Thiên Dạ nói, khóe môi tươi cười thật lớn, thực chờ mong.
Thiên Dạ không rõ vì cái gì mi mắt Vương Tử luôn rủ xuống, nhìn không tới ánh mắt kia đang suy nghĩ gì, hơn nữa mái tóc thật dài phân tán, chỉ lộ ra bên ngoài làn da trắng nõn cùng khuôn mặt tinh xảo, ánh mắt kia tựa hồ luôn bị giấu đi.
Sau Thiên Dạ hiểu được,để kiểu tóc này không thể tránh khỏi không thấy được ánh mắt kia, cặp mắt kia luôn bị giấu đi, có thể nói mỹ sao? Nào có người nào có được đồng tử sâu như vậy,chìm như vậy,đen giống như lốc xoáy bình thường, bình tĩnh không có một tia gợn sóng, lại làm cho người tình nguyện sa vào, tình nguyện dâng một viên trân tâm tinh khiết nhất...
Một đầu tóc ngắn mềm mại thay thế mái tóc dài thả xuống ban đầu của Vương Tử, Vương Tử chưa hề nói một lời, Thiên Dạ lại đem tóc mái trước mặt Vương Tử cắt qua, không ảnh hưởng tới tầm mắt, cũng ngăn cách người khác tìm kiếm, làm cho cặp mắt xinh đẹp kia vẫn như cũ giấu ở trong phạm vi chủ nhân muốn.
Tóc Vương Tử thật sự rất mượt mà, mềm mại trên đầu, lộ ra vành tai cùng khuôn mặt trắng nõn, thay vào y phục trân ny cải tiến, giày ngắn, song sắp xếp ngân khấu trừ, viên lĩnh,thân hình thon dài một thước bảy, giống như một vị vương tử cao quý,cảm giác đoan trang mỹ cảm, chính là, âu phục bao vây mặt ngoài dáng người lung linh tuyệt đối sẽ không làm cho người lầm tưởng rằng là nam tử.
*(viên lĩnh:Là dạng áo cổ đứng)*
Vương Tử nghi hoặc nâng mắt,ba người từ trong khiếp sợ khó khăn lắm mới hoàn hồn, biết Vương Tử mỹ, nhưng không nghĩ tới sẽ đẹp đến như vậy, làm cho người hít thở không thông.
Thật tốt, thật tốt! Ta, ta thật vui vẻ, thật vui vẻ!
Thiên Dạ trước hết hoàn hồn, vòng quanh Vương Tử hai vòng, nói năng lộn xộn biểu đạt tâm tình của mình, đã không còn lời nói sắc bén như bình thường,tươi cười tựa như một hài tử khi thực hiện được giấc mộng.
Tám năm, ta tìm tám năm, rốt cục tìm được rồi, một người ăn mặc ra phong các trân ny ~
Trân ny, là nữ tử trong đồng thoại hắn xem trước đây, nàng tao nhã, trí tuệ, thiện lương, xinh đẹp nhưng cũng thần bí, nàng là nữ tử mọi người hướng tới, nhưng không ai nhìn thấy quá nàng, bởi vì nàng luôn đem mình giấu trong bóng đêm, làm cho nhóm người nhận thức không ra nàng. Trân ny là giấc mộng trong lòng,giấc mộng từ nhỏ.
Thiên Dạ cự tuyệt thu tiền Vương Tử, đem mười sáu bộ âu phục toàn bộ đưa cho Vương Tử, lưu luyến không rời nhìn ba người Vương Tử cất bước rời khỏi, không để ý đến hai người Vệ Tử Sở cùng Vệ Tử Khiêm kỳ quái kèm theo ánh mắt lo lắng.
Trong phòng làm việc lớn, Thiên Dạ ngồi trên triển đài màu đỏ, khóe miệng nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười, hắn thật vui vẻ, thật vui vẻ, hắn tìm được chủ nhân của những bộ y phục này rồi,nhưng vì cái gì tâm hắn lại trống trơn, trống không có chút sợ hãi, vỗ về ngực mình nhìn đám ma nơ canh phía sau.
/112
|