Khi Lãnh Huyết quay đầu lại, chàng nhìn thấy Tập Mai Hồng ló lên.
Trong sát na đó, người kia đã vọt qua Lãnh Huyết, đối diện với nàng.
Nếu người đó muốn xuất thủ với Lãnh Huyết khi lướt qua người chàng, vậy thì, cho dù là Lãnh Huyết có bị phân tâm bởi tiếng bước chân phía sau, y cũng chẳng làm gì được chàng.
Bởi vì kiếm của Lãnh Huyết, còn nhanh hơn cả ánh mắt.
Nhưng kẻ này dường như đã biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của Lãnh Huyết, vì thế nên y không dám xuất thủ, mà chỉ tận lực đào vong.
Lúc này Lãnh Huyết mà xuất thủ ngăn lại, tất nhiên vẫn kịp, chỉ có điều chàng đã nhìn thấy đao của Tập Mai Hồng vung lên, một đoa hóa ra ba đoá hoa chói mắt, công thẳng vào diện môn người bịt mặt.
Lãnh Huyết thấy vậy thì không khỏi chần chừ lại một chút, một là vì tính khí tam tiểu thư của Tập Mai Hồng, không biết nàng ta có thích người khác trợ giúp mình hay không, hai là xem ra Tập Mai Hồng cũng đã có chuẩn bị từ trước, tuy võ công của nàng chỉ sợ không thắng được kẻ này, nhưng thua thì cũng phải hai ba trăm hiệp mới thua được.
Lãnh Huyết chỉ chần chừ một chút, một chút chỉ là một khoảng thời gian cực ngắn, nhưng một biến hóa không thể ngờ tới đã xảy ra.
Tập Mai Hồng vung đao chém mông diện nhân, mông diện nhân dùng thiết phiến đỡ lấy, hai người cơ hồ đều muốn phát lực làm đối phương ngã xuống, nhưng mông diện nhân bất ngờ hừ lạnh một tiếng, rồi bất ngờ làm một chuyện.
Y dùng cánh tay còn lại đưa lên lật tấm khăn che mặt của mình lên.
Y vừa mới lật lên, đã lập tức buông tay, tấm khăn lại che kín khuôn mặt như trước, nhưng đúng vào khoảnh khắc mà y lật khăn lên đó, Tập Mai Hồng đã phát ra một tiếng kêu thảng thốt.
Người này hướng lưng về phía Thiết Thủ, Lãnh Huyết thế nên cả hai đều không nhìn rõ gương mặt y thế nào, nhưng có thể nhìn rất rõ biểu tình trên mặt Tập Mai Hồng.
Trong sát na ấy, gương mặt nàng đầy những kinh ngạc, quái dị và nghi hoặc.
Kế đó Tập Mai Hồng thu đao, hiển nhiên là muốn nói gì đó, nhưng vừa mấp máy miệng, đối phương đã dụng chỉ điểm vào ba chỗ huyệt đạo trước ngực nàng. Khi Thiết Thủ, Lãnh Huyết toàn lực bổ tới, mông diện nhân đặt một tay lên cổ Tập Mai Hồng, chuyển qua phía sau nàng. Lúc hai người định xuất thủ, thì y đã đưa cư nha thiết phiến lên sát chiếc cổ trắng muốt nhỏ nhắn của nàng.
Cả hai không khỏi thầm thở dài, rồi lập tức sững lại.
Bốn người đứng yên ở đó, không ai lên tiếng.
Lúc này Tập Thu Nhai mới định thần lại, thấy tam muội lọt vào tay địch nhân, không khỏi kêu lên kinh hãi: “Đừng làm hại tam muội của ta...”.
Người kia cười lạnh lùng: “Ta muốn gì, không cần nói chắc các ngươi cũng biết cả rồi chứ”.
Không ngờ lại là một giọng nữ thấp trầm khàn khàn.
Thiết Thủ lại thở dài một tiếng, khẽ gật đầu: “Được, ngươi đi đi, chúng ta không đuổi theo”.
Mông diện nữ nhân cười khanh khách: “Ngươi tưởng ngươi nói vậy, ta sẽ tin sao?”.
Thiết Thủ mỉm cười: “Ngươi muốn thế nào mới chịu tin?”.
Mông diện nữ nhân gằn giọng nói: “Các ngươi hãy lùi ra xa, ta ở trên cao, có thể nhìn được rất xa, khi nào ta không nhìn thấy bóng các ngươi nữa thì mới được dừng lại. Nếu như các ngươi dừng lại trong khoảng cách mà ta vẫn thấy được...”. Y thị khẽ dụng lực lên thiết phiến, chiếc cổ trắng ngần của Tập Mai Hồng lập tức xuất hiện một đường máu nhỏ như sợi chỉ. Lãnh Huyết kích động kêu lên: “Đừng...”.
Mông diện nữ nhân rít lên: “Muốn ta không giết người, các ngươi hãy lập tức xéo đi!”.
Thiết Thủ và Lãnh Huyết đưa mắt nhìn nhau, có thể khẳng định chắc chắn rằng mục đích chính của ba tên thích khách này là sát hại Tập Thu Nhai, vậy thì rất có khả năng vì cùng một lý do ấy, bọn chúng sẽ không buông tha cho Tập Mai Hồng, đặc biệt là khi nàng đã nhìn thấy chân diện mục của y thị. Khi hai người và Tập Thu Nhai đi ra xa, mông diện nữ nhân rất có thể sẽ giết chết Tập Mai Hồng, rồi ung dung đào tẩu.
Mông diện nữ nhân cơ hồ như biết được hai người đang nghĩ gì, lại rít giọng thúc dục: “Thế nào? Còn không quyết định... Ta sẽ giết chết nó!”.
Lãnh Huyết và Thiết Thủ nhất thời cũng không biết phải làm sao. Mông diện nữ nhân khống chế con tin, nhưng không hề bỏ chạy ngay, mà ngược lại còn uy hiếp bắt mấy người bọn họ phải rời khỏi hiện trường, đây quả thực là một biện pháp cao minh và rất khó ứng phó.
Mông diện nữ nhân lại cười gằn: “Các ngươi đã không còn sự lựa chọn nào khác, bằng không ả này sẽ chết ngay tại đây!”.
Thấy gương mặt Tập Mai Hồng lộ ra thần sắc cực kỳ kinh hãi và phẫn nộ, ánh mắt lại hoảng hốt cực độ, cơ hồ như muốn nói gì đó, nhưng á huyệt đã bị chế trụ nên nàng chỉ ú ớ được những tiếng vô nghĩa. Lãnh Huyết thầm thở dài, khẽ dẫm chân một cái rồi nói: “Được!”.
Thiết Thủ cân nhắc cục thế, nghĩ mãi cũng nghĩ không ra được phương pháp nào để chuyển bại thành thắng. Giờ chàng mới chú ý thấy, ngoại trừ thi thể Quách Thu Phong treo trên xà nhà, và xác chết của đại hán cao lớn sử đồng côn, trên phong hỏa đài này còn có hai người ăn mặc giống quân binh nằm trong góc, sớm đã tuyệt khí từ lâu, có lẽ là binh sĩ canh gác ở đây, gặp phải chuyện này nên tới can thiệp, kết quả là đã bị đối phương sát hại.
Ngoài ra, còn có một cỗ thi thể nữa, ăn mặc theo lối gia đinh, lưng đeo dây lưng màu vàng. Kiểu phục sức này Thiết Thủ và Lãnh Huyết đều rất quen thuộc, chính là trang phục của những tráng đinh trong Tập Gia Trang.
Chắc là tên gia đinh này đã tới nhà Quách Thu Phong tìm Tập Thu Nhai nên y mới không hề hoài nghi mà đi theo. Đọc dường, khi ngộ địch, có thể Quách Thu Phong đã phát hiện hình tích của kẻ này nên đã giết đi, hoặc giả là y bị chính người của mình giết người diệt khẩu cũng không chừng.
Thiết Thủ suy nghĩ cực nhanh, thời gian chỉ chưa đầy nửa khắc, vậy mà mông diện nữ nhân đã có vẻ mất hết kiên nhẫn, rít lên nói: “Được, các ngươi không đi, ta lập tức hạ độc thủ đây...”.
Lãnh Huyết khẽ kéo ống tay áo Thiết Thủ, tỏ ý muốn đi, nhưng Thiết Thủ chỉ lắc đầu, nhướng mày trầm giọng nói: “Tập phu nhân...”.
Chàng vừa thốt ra ba chữ này, Tập Thu Nhai và Lãnh Huyết đều ngây người ra.
Đôi mắt lớn của Tập Mai Hồng thì khẽ chớp chớp, còn mông diện nữ tử thì hoàn toàn chấn động. Nhìn tấm sa che mặt của y thị đột nhiên căng ra, có thể biết được thị đang kinh hãi nhường nào.
Đúng lúc này, ở sau lưng thị, bất ngờ vang lên một tiếng thét.
Tiếng thét này, là do một người dùng toàn lực hét lên, người này tuy không biết võ công, nhưng tiếng thét vang lên đúng vào lúc mông diện nữ nhân đang hoảng loạn nhất, khiến thị khẽ run lên một cái rồi quay đầu lại theo phản xạ.
Tình hình bị kinh động quay đầu lại, so với lúc nãy Lãnh Huyết quay đầu lại vì sự xuất hiện của Tập Mai Hồng hoàn toàn giống nhau.
Quay đầu thì mất bao nhiêu thời gian chứ?
Chỉ bất quá là một cái nháy mắt.
Nhưng lần này, một lần quay đầu là vĩnh viễn.
Bởi vì đầu của thị đã vĩnh viễn không thể quay lại nữa.
Trong sát na mà mông diện nữ nhân quay đầu lại đó, Thiết Thủ lập tức sáp lại gần, song thủ dang ra rồi chập lại, kẹp lấy thiết phiến.
Cư nha thiết phiến như bị kẹp trong tảng đá, không thể di động được nửa phân.
Cùng lúc ấy, Lãnh Huyết xuất kiếm.
Kiếm sượt qua cổ Tập Mai Hồng, xuyên vào yết hầu mông diện nữ nhân, “phụt” một tiếng, gáy thị xuất hiện một đầu kiếm đầy máu!
Cả bốn người, đều đứng yên bất động.
Đến lúc đôi mắt kinh hãi của Tập Mai Hồng dần dần có lại thần sắc, Tập Thu Nhai chạy tới kéo nàng ra, giải huyệt đạo cho nàng, Tập Mai Hồng mới gục đầu vào vai y khóc nức nở: “... là... tẩu tử...”.
2.
Trên mặt đất có sáu cỗ thi thể.
Hai quân binh, một tráng đinh, Quách Thu Phong, đại hán to lớn và Tập phu nhân.
Bất kể là trung là gian, là xấu là tốt, là quý là hèn, chết rồi thì chỉ còn là một cỗ thi thể không có sinh mạng, hoàn toàn bình đẳng, hoàn toàn như nhau.
Tập Thu Nhai vẫn còn chưa hết khiếp hãi, kể lại chuyện đã xảy ra cho Thiết Thủ và Lãnh Huyết.
“Tập Cam (tên tráng đinh đã chết) đến nhà Quách bộ đầu tìm ta, nói đại tẩu tìm ta về trang, Thiết nhị gia và Lãnh tứ gia dã làm cho đại ca hồi phục lại rồi, có thể trở về, mọi chuyện đã ổn... thế nên ta liền theo hắn đi. Quách bộ đầu không yên tâm, nên cũng đi theo, khi đến đây, đột nhiên có ba người bị mặt nhảy ra muốn giết ta. Quách bộ đầu vừa giao thủ với ba tên thích khách bảo vệ ta, vừa kêu ta chạy lên phong hỏa đài cầu cứu quan binh, nhưng bọn chúng cũng truy sát tới nơi, Quách bộ đầu liều mạng cứu ta, hi sinh tính mạng, hai quân binh cũng nhảy vào nhưng đều bị chúng giết cả. Tập Cam không biết chuyện gì xảy ra, nhảy ra bảo vệ ta, nhưng cũng bị mông diện nữ nhân... đại tẩu giết chết. Sau đó thì các vị cũng đến”.
Người vừa kêu lên một tiếng sau lưng Tập phu nhân là Tiểu Trân.
Sau khi Thiết Thủ, Lãnh Huyết đặt Tiểu Trân xuống để xông lên phong hỏa đài, Tập Mai Hồng cũng nôn nóng, bảo Tiểu Trân lưu lại đó, rồi lướt lên trên, chỉ có điều khinh công của nàng đương nhiên không thể bì với Thiết Thủ và Lãnh Huyết, vì vậy nên đã chậm mất một chút, chỉ một chút đó thôi, cũng đủ để Thiết Thủ cứu Tập Thu Nhai, Lãnh Huyết giết đại hán cao lớn.
Khi Tiểu Trân chạy tới, Tập phu nhân đã uy hiếp khống chế Tập Mai Hồng, do Tập phu nhân đang toàn thần chú ý đến đại địch trước mắt, thế nên không hề phát hiện Tiểu Trân đang lặng lẽ tiếp cận từ phía sau.
Nhưng Tiểu Trân không hề biết võ công.
Sau khi nàng hiểu được tình thế, bèn dùng hết sức lực của mình, thét lên một tiếng.
Nàng tin rằng nếu mình có thể làm mông diện nữ nhân kia phân tâm, Thiết Thủ và Lãnh Huyết nhất định sẽ có cách ứng phó.
Tiếng thét của nàng, quả nhiên đã có hiệu quả.
Thiết Thủ thấy Tập phu nhân ngã xuống, mới phào một tiếng, nhảy xuống cầu thang, thấy Tiểu Trân, chàng liền mỉm cười. Nhìn thần tình vừa tinh nghịch vừa sợ hãi của nàng, chàng không nén nổi đưa tay xoa nhẹ lên đầu nàng: “Thì ra cô nương hét cũng lớn lắm chứ”.
Tiểu Trân bật cười. Thiết Thủ thấy Tiểu Trân cười tươi tắn như vậy, ánh mắt lộ ra thần sắc yêu thương, nhưng chỉ một thoáng rồi lập tức biến mất, cánh tay đưa ra cũng đã thu lại.
Tiểu Trân lúc này mới chầm chậm bước lên phong hỏa đài, băng bó cho Tập Thu Nhai.
3.
Nghe Tập Thu Nhai kể xong, Thiết Thủ và Lãnh Huyết cùng quỳ xuống trước thi thể Quách Thu Phong, khấu đầu ba cái.
Sắc mặt Thiết Thủ đanh lại như một tảng sắt: “Quách huynh, huynh tận trức trách mà chết, vì bằng hữu mà hi sinh, huynh cứ yên lòng, tâm nguyện của huynh, chúng ta sẽ thay huynh thực hiện”.
Lãnh Huyết gằn giọng nói từng chữ một: “Quách huynh, tuy huynh không phải chết vì chúng ta, nhưng cũng có thể nói là chúng ta đã liên luỵ huynh. Hãy yên tâm, những chuyện huynh chưa làm, chúng ta sẽ làm hết cho bằng được”.
Bạch Vân Phi Quách Thu Phong còn hai chuyện đang dang dở, một là hy vọng đệ đệ duy nhất của y cũng có thể trở thành người chấp pháp, vì dân trừ hại, hai là vụ án thúc thúc y bị sát hại vẫn còn chưa phá. Những lời này của Thiết Thủ và Lãnh Huyết, tuy rằng nói với người chết, nhưng bọn họ nhât tự thiên kim, dù chết cũng không đổi, coi như là đã tự nhận lấy hai việc đó là việc của mình rồi.
Tập Thu Nhai không nén nổi tò mò buột miệng hỏi: “Thiết nhị gia, Lãnh tứ gia, không biết... làm sao hai vị biết được... mông diện nhân ấy là...”.
Lãnh Huyết nói: “Ta không biết. Nhị sư huynh biết”.
Vừa nói chàng vừa đưa mắt nhìn Thiết Thủ.
Thiết Thủ mỉm cười: “Ta cũng không biết, mà chỉ đoán...”.
Ánh mắt Thiết Thủ lộ ra vẻ trầm tư: “Đầu tiên ta nhìn thấy thi thể của tráng đinh Tập Gia Trang trên phong hỏa đài, thiết tưởng người này chính là người đã đến nhà Quách Thu Phong mời nhị công tử hồi trang... đương nhiên người muốn mời nhị công tử không thể là ba tên thích khách này. Nếu phải, bọn chúng cũng đâu cần bịt mặt đề phòng vạn nhất không giết được nhị công tử lại còn bị nhận ra. Người có thể sai khiến được tráng đinh trong Tập gia trang, đương nhiên phải là người có quyền lực trong trang, mà người này lại không muốn bại lộ thân phận, vì vậy rất có khả năng là một trong ba tên thích khách bịt mặt ấy”.
Chàng ngưng lại giây lát rồi nói tiếp: “Tập tam tiểu thư bị người này uy hiếp, là vì đã nhìn thấy diện mạo của y mà quái đỗi kinh hãi nên quên mất cả kháng cự, thế nên ta suy đoán mông diện nhân này nhất định là người quen của tam tiểu thư, thậm chí có thể là trưởng bối. Với tính cách của tam tiểu thư, nếu không phải là trưởng bối, rất có thể nàng sẽ tức giận mà ra tay nặng hơn. Tất cả những điều này đều làm ta liên tưởng đến vị Tập phu nhân đã mất tích thần bí, thế nên đã thuận miệng gọi một tiếng, hi vọng có thể khiến y thị phân thần, không ngờ quả nhiên đã gọi đúng thân phận... chỉ là, nếu không có tiếng hét của Tiểu Trân cô nương, muốn cứu Tập tam tiểu thư e rằng vẫn chưa chắc kiến hiệu như vậy”.
Nói tới đây, chàng vừa liếc nhìn Tiểu Trân như muốn khen ngợi.
Tiểu Trân cúi đầu. Chiếc gáy nhỏ xinh đẹp của nàng, tạo thành một góc cung đầy đặn, khiến người ta có một cảm giác hạnh phúc và an bình.
Tập Thu Nhai nắm lấy bàn tay đang băng bó vết thương cho y của Tiểu Trân, mỉm cười nói: “Tiểu Trân, không ngờ nàng lại kêu lớn như vậy”.
Y không hề để ý mi tâm Tiểu Trân đang khẽ nhíu lại.
Tập Thu Nhai lại nói: “Lúc ta nghe nàng kêu lên, còn tưởng nàng cũng xảy ra chuyện gì...”.
Tập Mai Hồng ngỡ ngàng nói: “Đại tẩu... không phải đã thất tung rồi hay sao... tại sao đại tẩu phải làm vậy?” Nàng mở to mắt nhìn Thiết Thủ với vẻ chờ đợi, rõ ràng là đã coi chàng như vạn sự thông.
Thiết Thủ trầm giọng nói: “Ta cũng không hiểu vì sao, ta càng không ngờ rằng đại tẩu của cô nương lại là nữ đệ tử Lê Lộ Vũ của Thần Phiến Tử”.
Tập Mai Hồng kinh hãi thốt lên: “Cái gì... đại tẩu là... là...?”.
Tập Thu Nhai cũng kinh ngạc nói: “Huynh nói đại tẩu là Thiết Phiến Dạ Xoa?”.
Thiết Thủ nói: “Lê Lộ Vũ sát nhân phóng hoả, cướp của giết người, ái tài như mạng, đích thực là có ngoại hiệu khó nghe này”.
Tập Thu Nhai kêu lên: “Ta chỉ biết đại tẩu vốn họ Lê, hai năm trước, nhị quản sự mới giới thiệu cho đại ca...”.
Tập Mai Hồng cũng ngạc nhiên nói: “Ta thậm chí còn không hề biết đại tẩu... đại tẩu biết võ công nữa”.
Thiết Thủ chau mày: “Kế thất của đại ca hai người không ngờ lại là Lê Lộ Vũ, bên trong chỉ sợ... nhất định có nội tình mà người ta không biết được”.
Tập Thu Nhai lắp bắp: “Người... người còn lại là ai? Lực tay của hắn rất mạnh, đao của ta cũng bị y đập bay mất”.
Thiết Thủ nói: “Lực tay của người này đương nhiên phải mạnh rồi, bởi vì y chính là Lữ Trọng”.
Tập Mai Hồng giật mình kêu: “Lữ Trọng? Đại Lực Thần Lữ Trọng?”.
Tập Thu Nhai lẩm bẩm nói: “Chẳng trách mà một côn của hắn có thể đánh bay đao trên tay ta”.
Cơ hồ như y muốn tìm cớ để giải thích cho chuyện mình bị đánh văng vũ khí, nhưng lại quên mất một côn của Lữ Trọng cũng đánh vào khủyu tay Thiết Thủ, kết quả là đồng côn của y gãy đoạn chứ không phải là tay chàng.
Lãnh Huyết đột nhiên nói với Thiết Thủ: “Hai tên đại đạo giết người không chớp mắt Lữ Trọng và Lê Lộ Vũ đều ở đây, thêm vào Nhạc Quân và Đường Sao đã bị chúng ta giết chết ba ngày trước, đây không phải là chuyện rất trùng hợp sao?”.
Thiết Thủ gật gật đầu nói: “Trùng hợp là Tập Gia Trang lại là lãnh tụ của võ lâm vùng này, so với tám trang viên bị hủy diệt kia, còn có phân lượng hơn rất nhiều”.
Thiết Thủ và Lãnh Huyết nói vậy, ba người còn lại đều không biết rốt cuộc hai người đang thảo luận chuyện gì, chợt nghe Thiết Thủ đằng hắn một tiếng, hỏi: “Tam tiểu thư!”.
Tập Mai Hồng nghiêng nghiêng đầu: “Hả?”.
Thiết Thủ nói: “Chuyện chúng ta ở nhà Quách bộ đầu, là y nói cho cô nương có đúng không?”.
Tập Mai Hồng không hiểu tại sao lại hỏi vậy, nhưng cũng quay đầu lại, gật gật đáp: “Đúng vậy”.
“Vậy thì...”.
Thiết Thủ lại hỏi: “Sau khi biết được tin chúng ta ở nhà Quách bộ đầu, cô nương có nói với đại tẩu của mình không?”.
“Ta làm sao mà nói được chứ?”.
Tập Mai Hồng trợn tròn mắt hỏi ngược lại: “Đại tẩu đã thất tung mấy ngày rồi, ta còn tưởng... đại tẩu đã bị đại ca hạ độc thủ, ai ngờ... nhưng ta có nói chuyện này cho một người khác”.
“Ai?”.
“Tam quản gia, Lương Ngộ thúc thúc”.
Thiết Thủ và Lãnh Huyết không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau.
Thiết Thủ trầm giọng nói tiếp: “Cô nương chỉ nói cho một mình y thôi chứ?”.
Tập Mai Hồng khẽ gật đầu.
Thiết Thủ lại nói: “Ba người bịt mặt đó, một là Lữ Trọng, một là Lê Lộ Vũ, thân hình người còn lại ta nhìn rất quen, nhưng không biết đã gặp qua ở đâu rồi...”.
Lãnh Huyết tiếp lời: “Vóc dáng đó rất giống với Tập Lương Ngộ, hơn nữa chỉ có mình y biết huynh và đệ đều không ở nhà Quách Thu Phong, rất dễ dàng dẫn dụ Tập nhị công tử ra ngoài, rồi động thủ trên đường. Vấn đề còn lại chỉ là, tai sao Tập Lương Ngộ muốn giết nhị công tử? Chuyên này có liên quan gì đến Tập trang chủ? Có quan hệ gì với những vụ sát nhân phóng hỏa gần đây?”.
Tập Mai Hồng trợn đôi mắt to tròn của mình lên nhìn Lãnh Huyết, nàng thực sự không hiểu tại sao con người trầm mặc ít nói này lại có năng lực phân tích sắc bén đến vậy.
Chỉ nghe Thiết Thủ nói tiếp: “Câu đố này, phải đến Tập Gia Trang mới giải đáp được”.
Lãnh Huyết nói: “Nếu muốn đi, chỉ sợ phải lập tức động thân, còn chần chừ nữa, e rằng không kịp mất”.
Tập Mai Hồng nghe vậy thì lấy làm bất phục, không khỏi buột miệng hỏi: “Có gì mà chậm mới không chậm chứ?”.
Lãnh Huyết kiên nhẫn đáp mà không hề tỏ vẻ khó chịu: “Bởi vì khi chúng ta nghĩ ra vụ ám sát này liên quan đến tam quản sự của Tập Gia Trang, thì đối phương cũng có thể liệu được rằng chúng ta đã nghĩ đến vấn đề này”.
Tập Mai Hồng xem ra vẫn chưa phục hẳn, lại trừng mắt lên nói: “Bọn chúng nghĩ đến thì sao? Lẽ nào đi mua một cái mai rùa để rụt đầu vào trong ẩn trốn sao chứ?”.
Lãnh Huyết lạnh lùng đáp: “Nếu trốn thì không vấn đề gì, chỉ sợ bọn chúng không trốn, mà sẽ có hành động, tỷ như là đối phó lệnh huynh chẳng hạn...”.
Tập Mai Hồng và Tập Thu Nhai cùng nhảy dựng lên: “Đi! Chúng ta lập tức đi!”.
Trong sát na đó, người kia đã vọt qua Lãnh Huyết, đối diện với nàng.
Nếu người đó muốn xuất thủ với Lãnh Huyết khi lướt qua người chàng, vậy thì, cho dù là Lãnh Huyết có bị phân tâm bởi tiếng bước chân phía sau, y cũng chẳng làm gì được chàng.
Bởi vì kiếm của Lãnh Huyết, còn nhanh hơn cả ánh mắt.
Nhưng kẻ này dường như đã biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của Lãnh Huyết, vì thế nên y không dám xuất thủ, mà chỉ tận lực đào vong.
Lúc này Lãnh Huyết mà xuất thủ ngăn lại, tất nhiên vẫn kịp, chỉ có điều chàng đã nhìn thấy đao của Tập Mai Hồng vung lên, một đoa hóa ra ba đoá hoa chói mắt, công thẳng vào diện môn người bịt mặt.
Lãnh Huyết thấy vậy thì không khỏi chần chừ lại một chút, một là vì tính khí tam tiểu thư của Tập Mai Hồng, không biết nàng ta có thích người khác trợ giúp mình hay không, hai là xem ra Tập Mai Hồng cũng đã có chuẩn bị từ trước, tuy võ công của nàng chỉ sợ không thắng được kẻ này, nhưng thua thì cũng phải hai ba trăm hiệp mới thua được.
Lãnh Huyết chỉ chần chừ một chút, một chút chỉ là một khoảng thời gian cực ngắn, nhưng một biến hóa không thể ngờ tới đã xảy ra.
Tập Mai Hồng vung đao chém mông diện nhân, mông diện nhân dùng thiết phiến đỡ lấy, hai người cơ hồ đều muốn phát lực làm đối phương ngã xuống, nhưng mông diện nhân bất ngờ hừ lạnh một tiếng, rồi bất ngờ làm một chuyện.
Y dùng cánh tay còn lại đưa lên lật tấm khăn che mặt của mình lên.
Y vừa mới lật lên, đã lập tức buông tay, tấm khăn lại che kín khuôn mặt như trước, nhưng đúng vào khoảnh khắc mà y lật khăn lên đó, Tập Mai Hồng đã phát ra một tiếng kêu thảng thốt.
Người này hướng lưng về phía Thiết Thủ, Lãnh Huyết thế nên cả hai đều không nhìn rõ gương mặt y thế nào, nhưng có thể nhìn rất rõ biểu tình trên mặt Tập Mai Hồng.
Trong sát na ấy, gương mặt nàng đầy những kinh ngạc, quái dị và nghi hoặc.
Kế đó Tập Mai Hồng thu đao, hiển nhiên là muốn nói gì đó, nhưng vừa mấp máy miệng, đối phương đã dụng chỉ điểm vào ba chỗ huyệt đạo trước ngực nàng. Khi Thiết Thủ, Lãnh Huyết toàn lực bổ tới, mông diện nhân đặt một tay lên cổ Tập Mai Hồng, chuyển qua phía sau nàng. Lúc hai người định xuất thủ, thì y đã đưa cư nha thiết phiến lên sát chiếc cổ trắng muốt nhỏ nhắn của nàng.
Cả hai không khỏi thầm thở dài, rồi lập tức sững lại.
Bốn người đứng yên ở đó, không ai lên tiếng.
Lúc này Tập Thu Nhai mới định thần lại, thấy tam muội lọt vào tay địch nhân, không khỏi kêu lên kinh hãi: “Đừng làm hại tam muội của ta...”.
Người kia cười lạnh lùng: “Ta muốn gì, không cần nói chắc các ngươi cũng biết cả rồi chứ”.
Không ngờ lại là một giọng nữ thấp trầm khàn khàn.
Thiết Thủ lại thở dài một tiếng, khẽ gật đầu: “Được, ngươi đi đi, chúng ta không đuổi theo”.
Mông diện nữ nhân cười khanh khách: “Ngươi tưởng ngươi nói vậy, ta sẽ tin sao?”.
Thiết Thủ mỉm cười: “Ngươi muốn thế nào mới chịu tin?”.
Mông diện nữ nhân gằn giọng nói: “Các ngươi hãy lùi ra xa, ta ở trên cao, có thể nhìn được rất xa, khi nào ta không nhìn thấy bóng các ngươi nữa thì mới được dừng lại. Nếu như các ngươi dừng lại trong khoảng cách mà ta vẫn thấy được...”. Y thị khẽ dụng lực lên thiết phiến, chiếc cổ trắng ngần của Tập Mai Hồng lập tức xuất hiện một đường máu nhỏ như sợi chỉ. Lãnh Huyết kích động kêu lên: “Đừng...”.
Mông diện nữ nhân rít lên: “Muốn ta không giết người, các ngươi hãy lập tức xéo đi!”.
Thiết Thủ và Lãnh Huyết đưa mắt nhìn nhau, có thể khẳng định chắc chắn rằng mục đích chính của ba tên thích khách này là sát hại Tập Thu Nhai, vậy thì rất có khả năng vì cùng một lý do ấy, bọn chúng sẽ không buông tha cho Tập Mai Hồng, đặc biệt là khi nàng đã nhìn thấy chân diện mục của y thị. Khi hai người và Tập Thu Nhai đi ra xa, mông diện nữ nhân rất có thể sẽ giết chết Tập Mai Hồng, rồi ung dung đào tẩu.
Mông diện nữ nhân cơ hồ như biết được hai người đang nghĩ gì, lại rít giọng thúc dục: “Thế nào? Còn không quyết định... Ta sẽ giết chết nó!”.
Lãnh Huyết và Thiết Thủ nhất thời cũng không biết phải làm sao. Mông diện nữ nhân khống chế con tin, nhưng không hề bỏ chạy ngay, mà ngược lại còn uy hiếp bắt mấy người bọn họ phải rời khỏi hiện trường, đây quả thực là một biện pháp cao minh và rất khó ứng phó.
Mông diện nữ nhân lại cười gằn: “Các ngươi đã không còn sự lựa chọn nào khác, bằng không ả này sẽ chết ngay tại đây!”.
Thấy gương mặt Tập Mai Hồng lộ ra thần sắc cực kỳ kinh hãi và phẫn nộ, ánh mắt lại hoảng hốt cực độ, cơ hồ như muốn nói gì đó, nhưng á huyệt đã bị chế trụ nên nàng chỉ ú ớ được những tiếng vô nghĩa. Lãnh Huyết thầm thở dài, khẽ dẫm chân một cái rồi nói: “Được!”.
Thiết Thủ cân nhắc cục thế, nghĩ mãi cũng nghĩ không ra được phương pháp nào để chuyển bại thành thắng. Giờ chàng mới chú ý thấy, ngoại trừ thi thể Quách Thu Phong treo trên xà nhà, và xác chết của đại hán cao lớn sử đồng côn, trên phong hỏa đài này còn có hai người ăn mặc giống quân binh nằm trong góc, sớm đã tuyệt khí từ lâu, có lẽ là binh sĩ canh gác ở đây, gặp phải chuyện này nên tới can thiệp, kết quả là đã bị đối phương sát hại.
Ngoài ra, còn có một cỗ thi thể nữa, ăn mặc theo lối gia đinh, lưng đeo dây lưng màu vàng. Kiểu phục sức này Thiết Thủ và Lãnh Huyết đều rất quen thuộc, chính là trang phục của những tráng đinh trong Tập Gia Trang.
Chắc là tên gia đinh này đã tới nhà Quách Thu Phong tìm Tập Thu Nhai nên y mới không hề hoài nghi mà đi theo. Đọc dường, khi ngộ địch, có thể Quách Thu Phong đã phát hiện hình tích của kẻ này nên đã giết đi, hoặc giả là y bị chính người của mình giết người diệt khẩu cũng không chừng.
Thiết Thủ suy nghĩ cực nhanh, thời gian chỉ chưa đầy nửa khắc, vậy mà mông diện nữ nhân đã có vẻ mất hết kiên nhẫn, rít lên nói: “Được, các ngươi không đi, ta lập tức hạ độc thủ đây...”.
Lãnh Huyết khẽ kéo ống tay áo Thiết Thủ, tỏ ý muốn đi, nhưng Thiết Thủ chỉ lắc đầu, nhướng mày trầm giọng nói: “Tập phu nhân...”.
Chàng vừa thốt ra ba chữ này, Tập Thu Nhai và Lãnh Huyết đều ngây người ra.
Đôi mắt lớn của Tập Mai Hồng thì khẽ chớp chớp, còn mông diện nữ tử thì hoàn toàn chấn động. Nhìn tấm sa che mặt của y thị đột nhiên căng ra, có thể biết được thị đang kinh hãi nhường nào.
Đúng lúc này, ở sau lưng thị, bất ngờ vang lên một tiếng thét.
Tiếng thét này, là do một người dùng toàn lực hét lên, người này tuy không biết võ công, nhưng tiếng thét vang lên đúng vào lúc mông diện nữ nhân đang hoảng loạn nhất, khiến thị khẽ run lên một cái rồi quay đầu lại theo phản xạ.
Tình hình bị kinh động quay đầu lại, so với lúc nãy Lãnh Huyết quay đầu lại vì sự xuất hiện của Tập Mai Hồng hoàn toàn giống nhau.
Quay đầu thì mất bao nhiêu thời gian chứ?
Chỉ bất quá là một cái nháy mắt.
Nhưng lần này, một lần quay đầu là vĩnh viễn.
Bởi vì đầu của thị đã vĩnh viễn không thể quay lại nữa.
Trong sát na mà mông diện nữ nhân quay đầu lại đó, Thiết Thủ lập tức sáp lại gần, song thủ dang ra rồi chập lại, kẹp lấy thiết phiến.
Cư nha thiết phiến như bị kẹp trong tảng đá, không thể di động được nửa phân.
Cùng lúc ấy, Lãnh Huyết xuất kiếm.
Kiếm sượt qua cổ Tập Mai Hồng, xuyên vào yết hầu mông diện nữ nhân, “phụt” một tiếng, gáy thị xuất hiện một đầu kiếm đầy máu!
Cả bốn người, đều đứng yên bất động.
Đến lúc đôi mắt kinh hãi của Tập Mai Hồng dần dần có lại thần sắc, Tập Thu Nhai chạy tới kéo nàng ra, giải huyệt đạo cho nàng, Tập Mai Hồng mới gục đầu vào vai y khóc nức nở: “... là... tẩu tử...”.
2.
Trên mặt đất có sáu cỗ thi thể.
Hai quân binh, một tráng đinh, Quách Thu Phong, đại hán to lớn và Tập phu nhân.
Bất kể là trung là gian, là xấu là tốt, là quý là hèn, chết rồi thì chỉ còn là một cỗ thi thể không có sinh mạng, hoàn toàn bình đẳng, hoàn toàn như nhau.
Tập Thu Nhai vẫn còn chưa hết khiếp hãi, kể lại chuyện đã xảy ra cho Thiết Thủ và Lãnh Huyết.
“Tập Cam (tên tráng đinh đã chết) đến nhà Quách bộ đầu tìm ta, nói đại tẩu tìm ta về trang, Thiết nhị gia và Lãnh tứ gia dã làm cho đại ca hồi phục lại rồi, có thể trở về, mọi chuyện đã ổn... thế nên ta liền theo hắn đi. Quách bộ đầu không yên tâm, nên cũng đi theo, khi đến đây, đột nhiên có ba người bị mặt nhảy ra muốn giết ta. Quách bộ đầu vừa giao thủ với ba tên thích khách bảo vệ ta, vừa kêu ta chạy lên phong hỏa đài cầu cứu quan binh, nhưng bọn chúng cũng truy sát tới nơi, Quách bộ đầu liều mạng cứu ta, hi sinh tính mạng, hai quân binh cũng nhảy vào nhưng đều bị chúng giết cả. Tập Cam không biết chuyện gì xảy ra, nhảy ra bảo vệ ta, nhưng cũng bị mông diện nữ nhân... đại tẩu giết chết. Sau đó thì các vị cũng đến”.
Người vừa kêu lên một tiếng sau lưng Tập phu nhân là Tiểu Trân.
Sau khi Thiết Thủ, Lãnh Huyết đặt Tiểu Trân xuống để xông lên phong hỏa đài, Tập Mai Hồng cũng nôn nóng, bảo Tiểu Trân lưu lại đó, rồi lướt lên trên, chỉ có điều khinh công của nàng đương nhiên không thể bì với Thiết Thủ và Lãnh Huyết, vì vậy nên đã chậm mất một chút, chỉ một chút đó thôi, cũng đủ để Thiết Thủ cứu Tập Thu Nhai, Lãnh Huyết giết đại hán cao lớn.
Khi Tiểu Trân chạy tới, Tập phu nhân đã uy hiếp khống chế Tập Mai Hồng, do Tập phu nhân đang toàn thần chú ý đến đại địch trước mắt, thế nên không hề phát hiện Tiểu Trân đang lặng lẽ tiếp cận từ phía sau.
Nhưng Tiểu Trân không hề biết võ công.
Sau khi nàng hiểu được tình thế, bèn dùng hết sức lực của mình, thét lên một tiếng.
Nàng tin rằng nếu mình có thể làm mông diện nữ nhân kia phân tâm, Thiết Thủ và Lãnh Huyết nhất định sẽ có cách ứng phó.
Tiếng thét của nàng, quả nhiên đã có hiệu quả.
Thiết Thủ thấy Tập phu nhân ngã xuống, mới phào một tiếng, nhảy xuống cầu thang, thấy Tiểu Trân, chàng liền mỉm cười. Nhìn thần tình vừa tinh nghịch vừa sợ hãi của nàng, chàng không nén nổi đưa tay xoa nhẹ lên đầu nàng: “Thì ra cô nương hét cũng lớn lắm chứ”.
Tiểu Trân bật cười. Thiết Thủ thấy Tiểu Trân cười tươi tắn như vậy, ánh mắt lộ ra thần sắc yêu thương, nhưng chỉ một thoáng rồi lập tức biến mất, cánh tay đưa ra cũng đã thu lại.
Tiểu Trân lúc này mới chầm chậm bước lên phong hỏa đài, băng bó cho Tập Thu Nhai.
3.
Nghe Tập Thu Nhai kể xong, Thiết Thủ và Lãnh Huyết cùng quỳ xuống trước thi thể Quách Thu Phong, khấu đầu ba cái.
Sắc mặt Thiết Thủ đanh lại như một tảng sắt: “Quách huynh, huynh tận trức trách mà chết, vì bằng hữu mà hi sinh, huynh cứ yên lòng, tâm nguyện của huynh, chúng ta sẽ thay huynh thực hiện”.
Lãnh Huyết gằn giọng nói từng chữ một: “Quách huynh, tuy huynh không phải chết vì chúng ta, nhưng cũng có thể nói là chúng ta đã liên luỵ huynh. Hãy yên tâm, những chuyện huynh chưa làm, chúng ta sẽ làm hết cho bằng được”.
Bạch Vân Phi Quách Thu Phong còn hai chuyện đang dang dở, một là hy vọng đệ đệ duy nhất của y cũng có thể trở thành người chấp pháp, vì dân trừ hại, hai là vụ án thúc thúc y bị sát hại vẫn còn chưa phá. Những lời này của Thiết Thủ và Lãnh Huyết, tuy rằng nói với người chết, nhưng bọn họ nhât tự thiên kim, dù chết cũng không đổi, coi như là đã tự nhận lấy hai việc đó là việc của mình rồi.
Tập Thu Nhai không nén nổi tò mò buột miệng hỏi: “Thiết nhị gia, Lãnh tứ gia, không biết... làm sao hai vị biết được... mông diện nhân ấy là...”.
Lãnh Huyết nói: “Ta không biết. Nhị sư huynh biết”.
Vừa nói chàng vừa đưa mắt nhìn Thiết Thủ.
Thiết Thủ mỉm cười: “Ta cũng không biết, mà chỉ đoán...”.
Ánh mắt Thiết Thủ lộ ra vẻ trầm tư: “Đầu tiên ta nhìn thấy thi thể của tráng đinh Tập Gia Trang trên phong hỏa đài, thiết tưởng người này chính là người đã đến nhà Quách Thu Phong mời nhị công tử hồi trang... đương nhiên người muốn mời nhị công tử không thể là ba tên thích khách này. Nếu phải, bọn chúng cũng đâu cần bịt mặt đề phòng vạn nhất không giết được nhị công tử lại còn bị nhận ra. Người có thể sai khiến được tráng đinh trong Tập gia trang, đương nhiên phải là người có quyền lực trong trang, mà người này lại không muốn bại lộ thân phận, vì vậy rất có khả năng là một trong ba tên thích khách bịt mặt ấy”.
Chàng ngưng lại giây lát rồi nói tiếp: “Tập tam tiểu thư bị người này uy hiếp, là vì đã nhìn thấy diện mạo của y mà quái đỗi kinh hãi nên quên mất cả kháng cự, thế nên ta suy đoán mông diện nhân này nhất định là người quen của tam tiểu thư, thậm chí có thể là trưởng bối. Với tính cách của tam tiểu thư, nếu không phải là trưởng bối, rất có thể nàng sẽ tức giận mà ra tay nặng hơn. Tất cả những điều này đều làm ta liên tưởng đến vị Tập phu nhân đã mất tích thần bí, thế nên đã thuận miệng gọi một tiếng, hi vọng có thể khiến y thị phân thần, không ngờ quả nhiên đã gọi đúng thân phận... chỉ là, nếu không có tiếng hét của Tiểu Trân cô nương, muốn cứu Tập tam tiểu thư e rằng vẫn chưa chắc kiến hiệu như vậy”.
Nói tới đây, chàng vừa liếc nhìn Tiểu Trân như muốn khen ngợi.
Tiểu Trân cúi đầu. Chiếc gáy nhỏ xinh đẹp của nàng, tạo thành một góc cung đầy đặn, khiến người ta có một cảm giác hạnh phúc và an bình.
Tập Thu Nhai nắm lấy bàn tay đang băng bó vết thương cho y của Tiểu Trân, mỉm cười nói: “Tiểu Trân, không ngờ nàng lại kêu lớn như vậy”.
Y không hề để ý mi tâm Tiểu Trân đang khẽ nhíu lại.
Tập Thu Nhai lại nói: “Lúc ta nghe nàng kêu lên, còn tưởng nàng cũng xảy ra chuyện gì...”.
Tập Mai Hồng ngỡ ngàng nói: “Đại tẩu... không phải đã thất tung rồi hay sao... tại sao đại tẩu phải làm vậy?” Nàng mở to mắt nhìn Thiết Thủ với vẻ chờ đợi, rõ ràng là đã coi chàng như vạn sự thông.
Thiết Thủ trầm giọng nói: “Ta cũng không hiểu vì sao, ta càng không ngờ rằng đại tẩu của cô nương lại là nữ đệ tử Lê Lộ Vũ của Thần Phiến Tử”.
Tập Mai Hồng kinh hãi thốt lên: “Cái gì... đại tẩu là... là...?”.
Tập Thu Nhai cũng kinh ngạc nói: “Huynh nói đại tẩu là Thiết Phiến Dạ Xoa?”.
Thiết Thủ nói: “Lê Lộ Vũ sát nhân phóng hoả, cướp của giết người, ái tài như mạng, đích thực là có ngoại hiệu khó nghe này”.
Tập Thu Nhai kêu lên: “Ta chỉ biết đại tẩu vốn họ Lê, hai năm trước, nhị quản sự mới giới thiệu cho đại ca...”.
Tập Mai Hồng cũng ngạc nhiên nói: “Ta thậm chí còn không hề biết đại tẩu... đại tẩu biết võ công nữa”.
Thiết Thủ chau mày: “Kế thất của đại ca hai người không ngờ lại là Lê Lộ Vũ, bên trong chỉ sợ... nhất định có nội tình mà người ta không biết được”.
Tập Thu Nhai lắp bắp: “Người... người còn lại là ai? Lực tay của hắn rất mạnh, đao của ta cũng bị y đập bay mất”.
Thiết Thủ nói: “Lực tay của người này đương nhiên phải mạnh rồi, bởi vì y chính là Lữ Trọng”.
Tập Mai Hồng giật mình kêu: “Lữ Trọng? Đại Lực Thần Lữ Trọng?”.
Tập Thu Nhai lẩm bẩm nói: “Chẳng trách mà một côn của hắn có thể đánh bay đao trên tay ta”.
Cơ hồ như y muốn tìm cớ để giải thích cho chuyện mình bị đánh văng vũ khí, nhưng lại quên mất một côn của Lữ Trọng cũng đánh vào khủyu tay Thiết Thủ, kết quả là đồng côn của y gãy đoạn chứ không phải là tay chàng.
Lãnh Huyết đột nhiên nói với Thiết Thủ: “Hai tên đại đạo giết người không chớp mắt Lữ Trọng và Lê Lộ Vũ đều ở đây, thêm vào Nhạc Quân và Đường Sao đã bị chúng ta giết chết ba ngày trước, đây không phải là chuyện rất trùng hợp sao?”.
Thiết Thủ gật gật đầu nói: “Trùng hợp là Tập Gia Trang lại là lãnh tụ của võ lâm vùng này, so với tám trang viên bị hủy diệt kia, còn có phân lượng hơn rất nhiều”.
Thiết Thủ và Lãnh Huyết nói vậy, ba người còn lại đều không biết rốt cuộc hai người đang thảo luận chuyện gì, chợt nghe Thiết Thủ đằng hắn một tiếng, hỏi: “Tam tiểu thư!”.
Tập Mai Hồng nghiêng nghiêng đầu: “Hả?”.
Thiết Thủ nói: “Chuyện chúng ta ở nhà Quách bộ đầu, là y nói cho cô nương có đúng không?”.
Tập Mai Hồng không hiểu tại sao lại hỏi vậy, nhưng cũng quay đầu lại, gật gật đáp: “Đúng vậy”.
“Vậy thì...”.
Thiết Thủ lại hỏi: “Sau khi biết được tin chúng ta ở nhà Quách bộ đầu, cô nương có nói với đại tẩu của mình không?”.
“Ta làm sao mà nói được chứ?”.
Tập Mai Hồng trợn tròn mắt hỏi ngược lại: “Đại tẩu đã thất tung mấy ngày rồi, ta còn tưởng... đại tẩu đã bị đại ca hạ độc thủ, ai ngờ... nhưng ta có nói chuyện này cho một người khác”.
“Ai?”.
“Tam quản gia, Lương Ngộ thúc thúc”.
Thiết Thủ và Lãnh Huyết không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau.
Thiết Thủ trầm giọng nói tiếp: “Cô nương chỉ nói cho một mình y thôi chứ?”.
Tập Mai Hồng khẽ gật đầu.
Thiết Thủ lại nói: “Ba người bịt mặt đó, một là Lữ Trọng, một là Lê Lộ Vũ, thân hình người còn lại ta nhìn rất quen, nhưng không biết đã gặp qua ở đâu rồi...”.
Lãnh Huyết tiếp lời: “Vóc dáng đó rất giống với Tập Lương Ngộ, hơn nữa chỉ có mình y biết huynh và đệ đều không ở nhà Quách Thu Phong, rất dễ dàng dẫn dụ Tập nhị công tử ra ngoài, rồi động thủ trên đường. Vấn đề còn lại chỉ là, tai sao Tập Lương Ngộ muốn giết nhị công tử? Chuyên này có liên quan gì đến Tập trang chủ? Có quan hệ gì với những vụ sát nhân phóng hỏa gần đây?”.
Tập Mai Hồng trợn đôi mắt to tròn của mình lên nhìn Lãnh Huyết, nàng thực sự không hiểu tại sao con người trầm mặc ít nói này lại có năng lực phân tích sắc bén đến vậy.
Chỉ nghe Thiết Thủ nói tiếp: “Câu đố này, phải đến Tập Gia Trang mới giải đáp được”.
Lãnh Huyết nói: “Nếu muốn đi, chỉ sợ phải lập tức động thân, còn chần chừ nữa, e rằng không kịp mất”.
Tập Mai Hồng nghe vậy thì lấy làm bất phục, không khỏi buột miệng hỏi: “Có gì mà chậm mới không chậm chứ?”.
Lãnh Huyết kiên nhẫn đáp mà không hề tỏ vẻ khó chịu: “Bởi vì khi chúng ta nghĩ ra vụ ám sát này liên quan đến tam quản sự của Tập Gia Trang, thì đối phương cũng có thể liệu được rằng chúng ta đã nghĩ đến vấn đề này”.
Tập Mai Hồng xem ra vẫn chưa phục hẳn, lại trừng mắt lên nói: “Bọn chúng nghĩ đến thì sao? Lẽ nào đi mua một cái mai rùa để rụt đầu vào trong ẩn trốn sao chứ?”.
Lãnh Huyết lạnh lùng đáp: “Nếu trốn thì không vấn đề gì, chỉ sợ bọn chúng không trốn, mà sẽ có hành động, tỷ như là đối phó lệnh huynh chẳng hạn...”.
Tập Mai Hồng và Tập Thu Nhai cùng nhảy dựng lên: “Đi! Chúng ta lập tức đi!”.
/135
|