Bụi cỏ lay động, Đỗ Quyên bị lợi khí chém cho hoa bay lả tả, địch nhân đang toàn lực tìm kiếm, muốn tìm được Lãnh Huyết để băm vằm chàng thành từng mảnh vụn.
Bọn chúng dùng đao chém xuống bụi cỏ, chém ngã những bụi Đỗ Quyên hoang dã, mở rộng dần phạm vi tìm kiếm. Hán tử đả thương sau lưng Lãnh Huyết, có gương mặt âm trầm, đôi tay gân guốc, cây đao trong tay dài tới mười ba xích! Mỗi lần hắn vung đao lên, là cây bụi lại đổ rạp xuống một mảng lớn.
Đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy một tiếng hét giận dữ.
Hắn vội quay người lại, thì thấy một trong hai tên thủ hạ còn lại, đao đã bổ xuống sát mặt Lãnh Huyết, nhưng chưa chạm tới thì kiếm của chàng đã xuyên qua ngực hắn.
Người đã chết, lực đã tận, đao tự nhiên cũng không thể chém nốt xuống.
Lãnh Huyết ôm vết thương rỉ máu, miệng thở hồng hộc.
Khóe miệng cao thủ sử trường đao nở ra một nụ cười tàn nhẫn, chậm rãi dơ đao lên, dưới ánh mặt trời u ám, trường đao múa lên, phản chiếu ánh sáng phát ra những đóa hoa vàng chói mắt.
“Ngươi còn đỡ được một đao này, thì ta phục ngươi đó”.
Lãnh Huyết không thể.
Chàng phát giác mình đã hoàn toàn không còn chút sức lực nào, ngay cả sức lực rút kiếm ra khỏi ngực địch nhân cũng không có, thậm chí chàng còn phải mượn lực thanh kiếm cắm vào ngực đối phương mới miễn cưỡng đứng dậy được.
Một kiếm vừa rồi, đã làm tiêu hao phần sức lực cuối cùng của chàng.
Trời xoay, đất chuyển, trường đao của kẻ kia cũng rít lên xoay chuyển, cỏ tranh bốn phía tản ra bởi trận cấp phong do lực khí của hắn gây ra.
Khi nào thì một đao này chém xuống...
Đột nhiên một thanh âm bình tĩnh ôn hòa vang lên: “Nếu ngươi chém trúng một đao này, ta đang ở bên phải ngươi, mấy huyệt đạo Đại Nghinh, Thiết Bồn, Ưng Thông, Bễ Quan, Ngũ Lý của ngươi đều có sơ hở, vì vậy ngươi không thể chém xuống”.
Đao khách kia vừa nghe, lập tức giật mình kinh hãi, nếu một đao này chém xuống, năm huyệt đạo này của hắn đích thực đều lộ ra cả. Hắn bất ngờ dịch người ra nửa xích, quay người về phía thanh âm vừa phát ra, lạnh lùng hỏi: “Nếu đao này của ta chém về phía ngươi thì sao?”.
Người kia vẫn ôn hòa nói: “Vậy thì bảy yếu huyệt Hoa Cái, Thiên Đột, Triếp Cân, Nhật Nguyệt, Khúc Trạch, Đại Lăng, Thừa Phù của ngươi lại càng nguy hiểm hơn, một đao này càng không thể chém xuống, ngàn vạn lần không thể chém xuống”.
Đao khách nghe xong, mồ hôi lạnh liền toát ra khắp người.
Thì ra người kia vừa nói, chính là bảy chỗ sơ hở trong chiêu đao này của hắn. Đao khách nhìn qua, chỉ thấy trung niên hán tử đó ước chừng ba mươi tuổi, thân vận y phục màu xám, khóe miệng đang mỉm cười, nụ cười thật ôn hòa.
Chỉ nghe Lãnh Huyết kêu lên: “Nhị sư huynh!”.
Vẻ mừng vui lộ rõ ra nét mặt.
“Huỵch!”.
Đến lúc này chàng mới hết sức lực cầm cự, ngã vật xuống.
Nhị sư huynh của Lãnh Huyết chính là Thiết Thủ trong Tứ Đại Danh Bộ, con người chàng lễ độ ôn hòa, lại chính trực cơ trí, võ công lấy nội lực thâm hậu và một đôi thiết thủ làm thiên hạ song tuyệt. Tuy Lãnh Huyết đủ tàn độc, cũng đủ kiên nhẫn, khoái kiếm bạt mạng không ai là không sợ, nhưng so với Thiết Thủ, chàng vẫn còn kém một bậc.
Tiếng hô này của Lãnh Huyết làm đao khách thầm kinh hãi. Nhưng hắn lập tức nghĩ đến một điều. Đối phương có thể nói ra sơ hở khi y xuất thủ, hoàn toàn không phải chuyện gì ly kỳ, chỉ cần hắn xuất thủ như điện, trong sát na ngắn ngủi như điện quang hỏa thạch, đối phương làm sao có thể kích trúng chỗ sơ hở của hắn? Đợi đến lúc, Thiết Thủ xuất chiêu, thì sớm đã bị đao của hắn chém thành mười tám khúc rồi.
Nghĩ tới đây, đao khách lập tức không còn sợ hãi nữa.
Thiết Thủ cơ hồ như đọc được suy nghĩ trong đầu hắn, lại mỉm cười chậm rãi nói: “Tỏa Giang Đao Nhạc Quân, ngươi tốt nhất không nên thử thì hơn, đao của ngươi lợi ở dài, nhưng cũng hại ở chỗ quá dài, một đao không trúng, để ta nhập nội, lúc ấy thì ngươi chỉ còn nước ném đao đi mà thôi”.
Nhạc Quân biến sắc, nhưng đao của hắn vẫn hươ lên, phát ra một thanh âm như hổ hú. Sự thực thì hắn đang dùng ánh mắt, ra hiệu cho tên thủ hạ còn lại, đột kích Thiết Thủ.
Hắn không tin Thiết Thủ có đủ năng lực làm như những gì chàng nói, nhưng đối phương đã nói ra được tên họ lai lịch của hắn.
Tuy Nhạc Quân vẫn không phục, nhưng vẫn lựa chọn một phương thức tương đối an toàn hơn, để thủ hạ xuất thủ trước xem cân lượng đối phương thế nào!
Chiếc dùi ba mũi của tên thủ hạ kêu “vù” lên một tiếng, đâm thẳng vào sau lưng Thiết Thủ.
Nhạc Quân đang đợi Thiết Thủ động thủ, bất kể là chàng tránh né hay phản kích, đều sẽ phân tán tinh thần, lộ ra sơ hở, còn hắn sẽ xuất thủ đúng vào khoảnh khắc đó, chặt tên địch nhân ưa dọa dẫm này ra thành sáu mươi hai đoạn.
Nhưng Thiết Thủ không hề xuất thủ.
Chàng chỉ nghiên đầu một cái. “Bốp!” Đầu chàng đụng trúng ngay mặt tên sát thủ kia, chỉ nghe hắn kêu lên một tiếng quái dị, đầu váng mắt hoa, lảo đảo thoái lui bảy tám bước, ngã ngồi bệt xuống đất, đưa tay lên sở thử, chỉ thấy toàn máu là máu, chiếc mũi bị đập dẹt như một con hải sâm. Một cái cụng đầu của Thiết Thủ, thật chẳng khác gì thiết chuỳ là mấy.
Đúng vào sát na mà Thiết Thủ nghiêng đầu đó, trường đao của Nhạc Quân cũng xuất thủ, sử ra một chiêu “Độc Phách Hoa Sơn” chém xả từ trên xuống dưới!
Một đao này của Nhạc Quân, đã từng bổ đôi một tảng thiên thạch lớn trên đỉnh Quân Sơn, lại từng chém cây thiên niên tướng quân bách trên Tung Sơn ra làm hai, ngay cả cây hoàng kim can tinh luyện của Đại Lực tướng quân Cao Gia Tố cũng bị một đao này của y chém ra làm hai đoạn.
Thanh thế của đao này, tuyệt đối không kém Trường Đao Thần Ma Tôn Nhân Đồ năm xưa.
Thân hình Thiết Thủ ngửa ra sau, thoạt nhìn thì đao này rõ ràng là chém thẳng xuống diện môn của chàng, xẻ đôi lồng ngực, lưỡi đao chưa tới, đao phong đã làm y phục Thiết Thủ bay lên phần phật.
Đao phong hoàn toàn biến mất.
Đao phong biến mất trong tay Thiết Thủ.
Thiết Thủ dùng đôi tay trần, đập mạnh vào thân đao.
Nhạc Sơn vừa biến sắc. Thiết Thủ đã cười cười nói: “Ta đã nói rồi, một đao này tốt nhất không nên xuất thủ thì hơn...”.
Lời chàng còn chưa dứt, thì đã nghe “cách” một tiếng, Nhạc Quân không rút đao về được, liền vận lực bẻ ngang, làm thân đao gãy đoạn, phần còn lại đâm thẳng vào bụng Thiết Thủ.
Biến hóa này không thể nói là không nhanh, nhưng Nhạc Quân cũng chỉ kịp nhìn thấy khóe miệng Thiết Thủ nhếch lên, sau đó trước mắt đã tối sầm lại.
Đợi đến lúc hắn mở mắt ra, thì lại thấy Thiết Thủ đang nhìn mình cười cười.
Chỉ là khoảng thời gian giữa hai lần cười cười này, Nhạc Quân cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại. Mắt hắn thấy tối sầm lại, kỳ thực chính là Thiết Thủ đã lách người né tránh đao chiêu, lướt đến trước mặt, song chỉ khẽ ấn nhẹ vào hai mắt Nhạc Quân, sau đó lại lùi về đúng chỗ đứng ban đầu của mình.
Đối thủ có thể ấn vào song mục của hắn mà hắn hoàn toàn không thể kháng cự hay né tránh, nếu như muốn hạ sát thủ, chẳng phải là dễ hơn trở bàn tay hay sao?
Nhạc Quân ngây người, đao cũng khựng lại giữa không trung.
Thiết Thủ không hề phong tỏa huyệt đạo của hắn, nhưng đối với Nhạc Quân mà nói, tâm lý dao động cơ hồ như đã làm hắn tự phong bế huyệt đạo khắp toàn thân của mình.
Chỉ nghe Thiết Thủ chậm rãi nói: “Nhạc Quân, ta biết những vụ án này không phải do ngươi và Hoàng Hà Kiếm Đường Sao chủ mưu, còn mười ta tên thủ hạ của hai ngươi, càng không thể biết nội tình, chỉ cần ngươi nói hết với ta, nói không chừng, tội danh có thể giảm nhẹ...”.
Song mục Nhạc Quân nhìn chằm chằm vào chàng, miệng lẩm bẩm: “Tội danh giảm nhẹ? Có thể giảm được bao nhiêu? Những người ta đã giết, có dùng hết đầu ngón tay của bọn ngươi cũng không tính hết, những căn nhà ta đã phóng hỏa, còn nhiều hơn là vàng mã đốt ngày tết nữa, tiền tài mà ta đã cướp, còn nhiều hơn tài bảo mà binh mã công thành hãm địa vơ vét của dân chúng, ngươi nói ta nói đúng sự thực, có thể giảm bớt tội danh, có thể giảm được bao nhiêu chứ? Không bị chém đầu hả? Giam cầm chung thân? Ngồi tù mười năm để bị bọn ngục tốt hành hạ như một con chó? Hay là chỉ bị giam tám mười ngày như lũ trộm vặt ăn trộm một hai cái bánh?...”.
Thiết Thủ thoáng ngây người. Nhạc Quân lại cười khẩy nói tiếp: “Ngang cũng chết, dọc cũng chết, dù sao ta cũng không đánh lại ngươi, ngươi muốn ta nói ra chủ mưu, khai ra nội tình, không phải là khiến ta ngay cả người báo thù cho mình cũng không có nốt ư? Lời ngon tiếng ngọt của ngươi, đi lừa gạt lũ tiểu tạp mao có mấy năm đạo hành còn được, nói với ta chỉ như cái kèn bị nhét bông, thổi không ra tiếng mà thôi!” Vừa nói, hắn lại đưa đao lên.
Thiết Thủ xua tay cười khổ nói: “Nhạc Quân...”.
Nhạc Quân vung đao, trường đao tuy đã gãy đoạn nhưng vẫn còn dài hơn ba xích, Thiết Thủ lách người né tránh, thì chợt nghe “hự” một tiếng, đoạn đao đâm xuyên qua bụng tên thủ hạ duy nhất còn lại, xuyên qua ba xích, thò ra sau lưng.
Thiết Thủ tức giận quát lên: “Ngươi muốn giết người diệt khẩu...”.
Nhạc Quân rút đao ra định tự tận, nhưng Thiết Thủ đã phóng tới như một ánh chớp, chộp lấy đao của hắn.
Điều kỳ lạ là khi đôi tay huyết nhục của Thiết Thủ, chạm vào thân đao sắc bén, thân đao liền vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, chỉ còn lại cán đao trơ trọi, Thiết Thủ cười lạnh nói: “Ngươi không thể chết, ngươi mà chết, đầu mối của bọn ta sẽ đứt đoạn mất”.
Chợt nghe “xoạt” một tiếng, từ cán đao của Nhạc Quân liền bắn ra một lưỡi đao ngắn chừng ba thốn, đâm vào tâm thất của chính mình. Gương mặt Nhạc Quân lập tức lộ ra thần thái như cười mà không phải cười: “Dù võ công của ngươi cao tuyệt, ta không giết được ngươi... nhưng ngươi cũng không cản được ta... cản được ta... giết chết chính mình...”. Nhạc Quân nói dứt câu này, liền ngã gục xuống. Thiết Thủ đỡ lấy hắn, rồi mau chóng nhận ra đối phương đã tuyệt khí, chỉ đành buông tay ra.
Chỉ trong chốc lát, mười ba tên hung thủ và Đường Sao, Nhạc Quân toàn bộ đều đã táng mạng, Thiết Thủ không khỏi thở dài một tiếng, đến lúc này, manh mối của chàng và Lãnh Huyết nắm được đã hoàn toàn đứt đoạn.
Chàng lập tức cúi người xuống lục soát tất cả đồ vật trên người Đường Sao và Nhạc Quân. Thiết Thủ xưa nay vốn tinh thong dược lý, nên cuối cùng cũng tìm được thuốc giải cho Lãnh Huyết phục dụng, chừng nửa tuần hương sau thì cuối cùng sắc mặt Lãnh Huyết cũng có lại huyết sắc.
Thiết Thủ đỡ lấy vai chàng, nói: “Đệ sao rồi?”.
Lãnh Huyết nói: “Vẫn vậy, thọ thương, còn chưa chết được”. Song mục chàng đảo một vòng, chỉ dừng lại trên mặt Thiết Thủ một thoáng, rồi lập tức dịch ra, nhưng trong một sát na ngắn ngủi ấy, ánh mắt của chàng trở nên cực kỳ ôn hòa, cực kỳ ấm áp.
“Chỉ là lần này nếu không phải huynh đến, có thể đệ đã chết thật rồi đó”.
Thiết Thủ mỉm cười.
“Đệ là Lãnh Huyết - Thiết Đả Nhân Lãnh Huyết, cả người được đúc bằng thép, nhị ca của đệ chỉ dựa vào một đôi song thủ để kiếm cơm ăn, có thể cứu đệ lần này, chỉ là tấu xảo mà thôi”.
Lãnh Huyết nói: “Nhị ca lại nói đùa rồi, đây đâu phải là huynh cứu đệ chứ? Chỉ là... không phải huynh phải đi Thiểm Bắc bắt đại đạo Đường Thập Nhị sao? Tại sao huynh lại tới đây đúng lúc vậy?”.
Thiết Thủ cười cười nói: “Trên đời làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy? Không phải người nào cũng nói, những người trong Lục Phiến môn bọn ta, lúc cần thì chẳng thấy đâu, lúc không cần thì lại lũ lượt đến làm phiền hay sao? Đại đạo Đường Thập Nhị đã bị ta bắt rồi, nhưng người này còn liên quan đến một loạt các vụ án cướp của giết người liên hoàn, trong đó dường như còn có một âm mưu rất lớn nữa, ta chưa có đầu mối gì, thì Đường Thập Nhị đã bị người ta đầu độc chết rồi”.
Lãnh Huyết hỏi: “Những vụ án cướp của liên hoàn mà huynh là chỉ...?”.
Thiết Thủ đáp: “Gần một tháng nay, Hà Nam Đặng gia, Chân Tâm đ*o trường, Niên Gia trại, Hà Bắc Tống Đình Mặc tửu điếm, tổng cộng hơn tám trăm mạng cười, toàn bộ đều bị người ta giết sạch, không một ai sống sót... những vụ án này có một số điểm bất đồng với những vụ mà đệ phụng mệnh điều tra. Bốn nhà mà ta vừa nói, toàn bộ đều là danh gia võ lâm, còn Trần gia phường, Chiếu gia tập, Yên gia kiều, Củng gia thôn mà đệ điều tra đều là các thôn làng không thuộc võ lâm, tại sao tám thế gia, thôn trại văn võ ở hai bên bờ sông này đều bị thảm họa diệt môn như vậy? Điểm tương đồng duy nhất của bọn họ, chính là cả tám đều nằm ven sông, hơn nữa đều tương đối giàu có. Nhưng mà, dựa vào các dấu tích để lại, thì tặc khấu phỉ đồ thông thường vị tất đã tâm lang thủ lạt đến vậy, đồng thời đồ thôn hủy phường cũng không cần thiết như thế, thêm vào đám người gây án này, kẻ nào kẻ nấy đều võ công cao cường, không phải là hạng võ lâm bại loại tầm thường. Theo ta điều tra được, dẫn đầu là sáu tên...”.
Lãnh Huyết ngắt lời: “Làm sao huynh biết được?”.
Thiết Thủ cười cười: “Hỏi hay lắm. Khi ta bắt được đại đạo Đường Thập Nhị, hắn đã có ý đem bí mật về chủ mưu của những vụ án này nói cho ta, hòng đổi lấy sự tự do”.
Lãnh Huyết nói: “Huynh đương nhiên là không đáp ứng”.
Thiết Thủ gật đầu: “Bất luận là công hay tư, ta cũng không thể đáp ứng hắn, nên chỉ đành khuyên hắn đem án tình nói ra, may ra có thể giảm bớt tội hình. Nhưng hắn lại tưởng rằng ta không tin vụ án đó quan trọng như lời mình nói, liền hỏi ta có biết hung án Chân Tâm đ*o trường mới xảy ra gần đây hay không, sau đó còn ám thị cho ta biết cầm đầm đám hung thủ gây ra những vụ thảm án này là sáu võ lâm cao thủ, nhưng kẻ chủ mưu thì còn có địa vị cao hơn nữa, chẳng những thế mà bên trong còn liên quan đến một âm mưu cực kỳ vĩ đại trong võ lâm...”.
Lãnh Huyết cũng gật gù nói: “Hoàng Hà Kiếm Đường Sao là tử đệ bên ngoại của Thục Trung Đường môn, ám khí xưng tuyệt giang hồ, cũng là cao thủ dụng kiếm hiếm gặp trong Đường môn và trong võ lâm, Tỏa Giang Đao Nhạc Quân, từ sau khi đánh bại Đại Lực tướng quân Cao Gia Tố, thì uy danh đã chấn động võ lâm. Hai người này mà chịu nghe kẻ khác sai khiến đi giết người phóng hỏa, xem ra âm mưu bên trong tuyệt đối không phải chuyện nhỏ...”.
“Chuyện này đương nhiên”.
Thiết Thủ thở dài nói: “Đáng tiếc là Đường Thập Nhị còn chưa kịp nói hết thì một hắc y mông diện nhân đã xông tới, xuất thủ tấn công ta. Võ công của hắn cực kỳ nguỵ dị, hai chúng ta giao thủ được chừng năm chục chiêu, thì hắn đột nhiên thoái lui, còn Đường Thập Nhị thì trong lúc không có sức lực phản kháng, đã bị người ta ném cho một nắm phấn độc vào mặt, chết rồi”.
“Như vậy thì...”. Lãnh Huyết trầm tư nói: “Đối phương đã biết huynh đang truy xét chuyện này rồi”.
Thiết Thủ nói: “Hắc y nhân võ công cực cao, nếu cùng với tên đồng bọn giết chết Đường Thập Nhị kia liên thủ đối phó ta, e rằng mười phần chắc chín là ta khó thoát khỏi độc thủ của chúng, nhưng đối phương dường như chỉ muốn sát nhân diệt khẩu, làm mất đầu mối của bọn ta mà thôi... mấy ngày nay ta đều phục kích ở vùng này, quả nhiên phát hiện ra Đạm gia thôn này bốc lửa, nên đã vội vàng đến nơi, không ngờ kịp thời cứu được đệ”.
Lãnh Huyết nói: “Đáng tiếc trong sáu tên đầu lĩnh ấy, chúng ta mới chỉ biết được hai kẻ đã chết là Nhạc Quân và Đường Sao, còn lại bốn người thì không rõ là ai”.
Thiết Thủ nói: “Chính vậy. Nếu để vụ án kết thúc ở đây, chúng ta sẽ không có cách nào tiếp tục tra xét, tìm ra chân hung, đòi lại công bằng cho những người đã bị hại”.
“Nhưng mà...”.
Thiết Thủ cười cười tiếp lời: “Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, cho dù là bọn chúng không gây án nữa, nhưng hạng người táng tận thiên lương ấy, bất kể là có trốn đến chân trời góc biển nào đi nữa, cũng sẽ có một ngày vì một số chuyện gì đó mà lộ đuôi hồ ly ra”.
2.
Đích thực, có lẽ vì tình hình quá căng thẳng, nên những vụ án diệt môn này đã ngưng lại một thời gian.
Nhưng một quái sự khác lại xảy ra, hơn nữa còn có liên quan đến vụ án này.
Quái sự này, xảy ra trên dòng Khóa Hổ giang, lúc đó, Lãnh Huyết đang dưỡng thương, còn Thiêt Thủ thì đang làm hộ pháp cho chàng, giúp chàng được tĩnh tâm dưỡng thương.
Bọn chúng dùng đao chém xuống bụi cỏ, chém ngã những bụi Đỗ Quyên hoang dã, mở rộng dần phạm vi tìm kiếm. Hán tử đả thương sau lưng Lãnh Huyết, có gương mặt âm trầm, đôi tay gân guốc, cây đao trong tay dài tới mười ba xích! Mỗi lần hắn vung đao lên, là cây bụi lại đổ rạp xuống một mảng lớn.
Đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy một tiếng hét giận dữ.
Hắn vội quay người lại, thì thấy một trong hai tên thủ hạ còn lại, đao đã bổ xuống sát mặt Lãnh Huyết, nhưng chưa chạm tới thì kiếm của chàng đã xuyên qua ngực hắn.
Người đã chết, lực đã tận, đao tự nhiên cũng không thể chém nốt xuống.
Lãnh Huyết ôm vết thương rỉ máu, miệng thở hồng hộc.
Khóe miệng cao thủ sử trường đao nở ra một nụ cười tàn nhẫn, chậm rãi dơ đao lên, dưới ánh mặt trời u ám, trường đao múa lên, phản chiếu ánh sáng phát ra những đóa hoa vàng chói mắt.
“Ngươi còn đỡ được một đao này, thì ta phục ngươi đó”.
Lãnh Huyết không thể.
Chàng phát giác mình đã hoàn toàn không còn chút sức lực nào, ngay cả sức lực rút kiếm ra khỏi ngực địch nhân cũng không có, thậm chí chàng còn phải mượn lực thanh kiếm cắm vào ngực đối phương mới miễn cưỡng đứng dậy được.
Một kiếm vừa rồi, đã làm tiêu hao phần sức lực cuối cùng của chàng.
Trời xoay, đất chuyển, trường đao của kẻ kia cũng rít lên xoay chuyển, cỏ tranh bốn phía tản ra bởi trận cấp phong do lực khí của hắn gây ra.
Khi nào thì một đao này chém xuống...
Đột nhiên một thanh âm bình tĩnh ôn hòa vang lên: “Nếu ngươi chém trúng một đao này, ta đang ở bên phải ngươi, mấy huyệt đạo Đại Nghinh, Thiết Bồn, Ưng Thông, Bễ Quan, Ngũ Lý của ngươi đều có sơ hở, vì vậy ngươi không thể chém xuống”.
Đao khách kia vừa nghe, lập tức giật mình kinh hãi, nếu một đao này chém xuống, năm huyệt đạo này của hắn đích thực đều lộ ra cả. Hắn bất ngờ dịch người ra nửa xích, quay người về phía thanh âm vừa phát ra, lạnh lùng hỏi: “Nếu đao này của ta chém về phía ngươi thì sao?”.
Người kia vẫn ôn hòa nói: “Vậy thì bảy yếu huyệt Hoa Cái, Thiên Đột, Triếp Cân, Nhật Nguyệt, Khúc Trạch, Đại Lăng, Thừa Phù của ngươi lại càng nguy hiểm hơn, một đao này càng không thể chém xuống, ngàn vạn lần không thể chém xuống”.
Đao khách nghe xong, mồ hôi lạnh liền toát ra khắp người.
Thì ra người kia vừa nói, chính là bảy chỗ sơ hở trong chiêu đao này của hắn. Đao khách nhìn qua, chỉ thấy trung niên hán tử đó ước chừng ba mươi tuổi, thân vận y phục màu xám, khóe miệng đang mỉm cười, nụ cười thật ôn hòa.
Chỉ nghe Lãnh Huyết kêu lên: “Nhị sư huynh!”.
Vẻ mừng vui lộ rõ ra nét mặt.
“Huỵch!”.
Đến lúc này chàng mới hết sức lực cầm cự, ngã vật xuống.
Nhị sư huynh của Lãnh Huyết chính là Thiết Thủ trong Tứ Đại Danh Bộ, con người chàng lễ độ ôn hòa, lại chính trực cơ trí, võ công lấy nội lực thâm hậu và một đôi thiết thủ làm thiên hạ song tuyệt. Tuy Lãnh Huyết đủ tàn độc, cũng đủ kiên nhẫn, khoái kiếm bạt mạng không ai là không sợ, nhưng so với Thiết Thủ, chàng vẫn còn kém một bậc.
Tiếng hô này của Lãnh Huyết làm đao khách thầm kinh hãi. Nhưng hắn lập tức nghĩ đến một điều. Đối phương có thể nói ra sơ hở khi y xuất thủ, hoàn toàn không phải chuyện gì ly kỳ, chỉ cần hắn xuất thủ như điện, trong sát na ngắn ngủi như điện quang hỏa thạch, đối phương làm sao có thể kích trúng chỗ sơ hở của hắn? Đợi đến lúc, Thiết Thủ xuất chiêu, thì sớm đã bị đao của hắn chém thành mười tám khúc rồi.
Nghĩ tới đây, đao khách lập tức không còn sợ hãi nữa.
Thiết Thủ cơ hồ như đọc được suy nghĩ trong đầu hắn, lại mỉm cười chậm rãi nói: “Tỏa Giang Đao Nhạc Quân, ngươi tốt nhất không nên thử thì hơn, đao của ngươi lợi ở dài, nhưng cũng hại ở chỗ quá dài, một đao không trúng, để ta nhập nội, lúc ấy thì ngươi chỉ còn nước ném đao đi mà thôi”.
Nhạc Quân biến sắc, nhưng đao của hắn vẫn hươ lên, phát ra một thanh âm như hổ hú. Sự thực thì hắn đang dùng ánh mắt, ra hiệu cho tên thủ hạ còn lại, đột kích Thiết Thủ.
Hắn không tin Thiết Thủ có đủ năng lực làm như những gì chàng nói, nhưng đối phương đã nói ra được tên họ lai lịch của hắn.
Tuy Nhạc Quân vẫn không phục, nhưng vẫn lựa chọn một phương thức tương đối an toàn hơn, để thủ hạ xuất thủ trước xem cân lượng đối phương thế nào!
Chiếc dùi ba mũi của tên thủ hạ kêu “vù” lên một tiếng, đâm thẳng vào sau lưng Thiết Thủ.
Nhạc Quân đang đợi Thiết Thủ động thủ, bất kể là chàng tránh né hay phản kích, đều sẽ phân tán tinh thần, lộ ra sơ hở, còn hắn sẽ xuất thủ đúng vào khoảnh khắc đó, chặt tên địch nhân ưa dọa dẫm này ra thành sáu mươi hai đoạn.
Nhưng Thiết Thủ không hề xuất thủ.
Chàng chỉ nghiên đầu một cái. “Bốp!” Đầu chàng đụng trúng ngay mặt tên sát thủ kia, chỉ nghe hắn kêu lên một tiếng quái dị, đầu váng mắt hoa, lảo đảo thoái lui bảy tám bước, ngã ngồi bệt xuống đất, đưa tay lên sở thử, chỉ thấy toàn máu là máu, chiếc mũi bị đập dẹt như một con hải sâm. Một cái cụng đầu của Thiết Thủ, thật chẳng khác gì thiết chuỳ là mấy.
Đúng vào sát na mà Thiết Thủ nghiêng đầu đó, trường đao của Nhạc Quân cũng xuất thủ, sử ra một chiêu “Độc Phách Hoa Sơn” chém xả từ trên xuống dưới!
Một đao này của Nhạc Quân, đã từng bổ đôi một tảng thiên thạch lớn trên đỉnh Quân Sơn, lại từng chém cây thiên niên tướng quân bách trên Tung Sơn ra làm hai, ngay cả cây hoàng kim can tinh luyện của Đại Lực tướng quân Cao Gia Tố cũng bị một đao này của y chém ra làm hai đoạn.
Thanh thế của đao này, tuyệt đối không kém Trường Đao Thần Ma Tôn Nhân Đồ năm xưa.
Thân hình Thiết Thủ ngửa ra sau, thoạt nhìn thì đao này rõ ràng là chém thẳng xuống diện môn của chàng, xẻ đôi lồng ngực, lưỡi đao chưa tới, đao phong đã làm y phục Thiết Thủ bay lên phần phật.
Đao phong hoàn toàn biến mất.
Đao phong biến mất trong tay Thiết Thủ.
Thiết Thủ dùng đôi tay trần, đập mạnh vào thân đao.
Nhạc Sơn vừa biến sắc. Thiết Thủ đã cười cười nói: “Ta đã nói rồi, một đao này tốt nhất không nên xuất thủ thì hơn...”.
Lời chàng còn chưa dứt, thì đã nghe “cách” một tiếng, Nhạc Quân không rút đao về được, liền vận lực bẻ ngang, làm thân đao gãy đoạn, phần còn lại đâm thẳng vào bụng Thiết Thủ.
Biến hóa này không thể nói là không nhanh, nhưng Nhạc Quân cũng chỉ kịp nhìn thấy khóe miệng Thiết Thủ nhếch lên, sau đó trước mắt đã tối sầm lại.
Đợi đến lúc hắn mở mắt ra, thì lại thấy Thiết Thủ đang nhìn mình cười cười.
Chỉ là khoảng thời gian giữa hai lần cười cười này, Nhạc Quân cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại. Mắt hắn thấy tối sầm lại, kỳ thực chính là Thiết Thủ đã lách người né tránh đao chiêu, lướt đến trước mặt, song chỉ khẽ ấn nhẹ vào hai mắt Nhạc Quân, sau đó lại lùi về đúng chỗ đứng ban đầu của mình.
Đối thủ có thể ấn vào song mục của hắn mà hắn hoàn toàn không thể kháng cự hay né tránh, nếu như muốn hạ sát thủ, chẳng phải là dễ hơn trở bàn tay hay sao?
Nhạc Quân ngây người, đao cũng khựng lại giữa không trung.
Thiết Thủ không hề phong tỏa huyệt đạo của hắn, nhưng đối với Nhạc Quân mà nói, tâm lý dao động cơ hồ như đã làm hắn tự phong bế huyệt đạo khắp toàn thân của mình.
Chỉ nghe Thiết Thủ chậm rãi nói: “Nhạc Quân, ta biết những vụ án này không phải do ngươi và Hoàng Hà Kiếm Đường Sao chủ mưu, còn mười ta tên thủ hạ của hai ngươi, càng không thể biết nội tình, chỉ cần ngươi nói hết với ta, nói không chừng, tội danh có thể giảm nhẹ...”.
Song mục Nhạc Quân nhìn chằm chằm vào chàng, miệng lẩm bẩm: “Tội danh giảm nhẹ? Có thể giảm được bao nhiêu? Những người ta đã giết, có dùng hết đầu ngón tay của bọn ngươi cũng không tính hết, những căn nhà ta đã phóng hỏa, còn nhiều hơn là vàng mã đốt ngày tết nữa, tiền tài mà ta đã cướp, còn nhiều hơn tài bảo mà binh mã công thành hãm địa vơ vét của dân chúng, ngươi nói ta nói đúng sự thực, có thể giảm bớt tội danh, có thể giảm được bao nhiêu chứ? Không bị chém đầu hả? Giam cầm chung thân? Ngồi tù mười năm để bị bọn ngục tốt hành hạ như một con chó? Hay là chỉ bị giam tám mười ngày như lũ trộm vặt ăn trộm một hai cái bánh?...”.
Thiết Thủ thoáng ngây người. Nhạc Quân lại cười khẩy nói tiếp: “Ngang cũng chết, dọc cũng chết, dù sao ta cũng không đánh lại ngươi, ngươi muốn ta nói ra chủ mưu, khai ra nội tình, không phải là khiến ta ngay cả người báo thù cho mình cũng không có nốt ư? Lời ngon tiếng ngọt của ngươi, đi lừa gạt lũ tiểu tạp mao có mấy năm đạo hành còn được, nói với ta chỉ như cái kèn bị nhét bông, thổi không ra tiếng mà thôi!” Vừa nói, hắn lại đưa đao lên.
Thiết Thủ xua tay cười khổ nói: “Nhạc Quân...”.
Nhạc Quân vung đao, trường đao tuy đã gãy đoạn nhưng vẫn còn dài hơn ba xích, Thiết Thủ lách người né tránh, thì chợt nghe “hự” một tiếng, đoạn đao đâm xuyên qua bụng tên thủ hạ duy nhất còn lại, xuyên qua ba xích, thò ra sau lưng.
Thiết Thủ tức giận quát lên: “Ngươi muốn giết người diệt khẩu...”.
Nhạc Quân rút đao ra định tự tận, nhưng Thiết Thủ đã phóng tới như một ánh chớp, chộp lấy đao của hắn.
Điều kỳ lạ là khi đôi tay huyết nhục của Thiết Thủ, chạm vào thân đao sắc bén, thân đao liền vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, chỉ còn lại cán đao trơ trọi, Thiết Thủ cười lạnh nói: “Ngươi không thể chết, ngươi mà chết, đầu mối của bọn ta sẽ đứt đoạn mất”.
Chợt nghe “xoạt” một tiếng, từ cán đao của Nhạc Quân liền bắn ra một lưỡi đao ngắn chừng ba thốn, đâm vào tâm thất của chính mình. Gương mặt Nhạc Quân lập tức lộ ra thần thái như cười mà không phải cười: “Dù võ công của ngươi cao tuyệt, ta không giết được ngươi... nhưng ngươi cũng không cản được ta... cản được ta... giết chết chính mình...”. Nhạc Quân nói dứt câu này, liền ngã gục xuống. Thiết Thủ đỡ lấy hắn, rồi mau chóng nhận ra đối phương đã tuyệt khí, chỉ đành buông tay ra.
Chỉ trong chốc lát, mười ba tên hung thủ và Đường Sao, Nhạc Quân toàn bộ đều đã táng mạng, Thiết Thủ không khỏi thở dài một tiếng, đến lúc này, manh mối của chàng và Lãnh Huyết nắm được đã hoàn toàn đứt đoạn.
Chàng lập tức cúi người xuống lục soát tất cả đồ vật trên người Đường Sao và Nhạc Quân. Thiết Thủ xưa nay vốn tinh thong dược lý, nên cuối cùng cũng tìm được thuốc giải cho Lãnh Huyết phục dụng, chừng nửa tuần hương sau thì cuối cùng sắc mặt Lãnh Huyết cũng có lại huyết sắc.
Thiết Thủ đỡ lấy vai chàng, nói: “Đệ sao rồi?”.
Lãnh Huyết nói: “Vẫn vậy, thọ thương, còn chưa chết được”. Song mục chàng đảo một vòng, chỉ dừng lại trên mặt Thiết Thủ một thoáng, rồi lập tức dịch ra, nhưng trong một sát na ngắn ngủi ấy, ánh mắt của chàng trở nên cực kỳ ôn hòa, cực kỳ ấm áp.
“Chỉ là lần này nếu không phải huynh đến, có thể đệ đã chết thật rồi đó”.
Thiết Thủ mỉm cười.
“Đệ là Lãnh Huyết - Thiết Đả Nhân Lãnh Huyết, cả người được đúc bằng thép, nhị ca của đệ chỉ dựa vào một đôi song thủ để kiếm cơm ăn, có thể cứu đệ lần này, chỉ là tấu xảo mà thôi”.
Lãnh Huyết nói: “Nhị ca lại nói đùa rồi, đây đâu phải là huynh cứu đệ chứ? Chỉ là... không phải huynh phải đi Thiểm Bắc bắt đại đạo Đường Thập Nhị sao? Tại sao huynh lại tới đây đúng lúc vậy?”.
Thiết Thủ cười cười nói: “Trên đời làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy? Không phải người nào cũng nói, những người trong Lục Phiến môn bọn ta, lúc cần thì chẳng thấy đâu, lúc không cần thì lại lũ lượt đến làm phiền hay sao? Đại đạo Đường Thập Nhị đã bị ta bắt rồi, nhưng người này còn liên quan đến một loạt các vụ án cướp của giết người liên hoàn, trong đó dường như còn có một âm mưu rất lớn nữa, ta chưa có đầu mối gì, thì Đường Thập Nhị đã bị người ta đầu độc chết rồi”.
Lãnh Huyết hỏi: “Những vụ án cướp của liên hoàn mà huynh là chỉ...?”.
Thiết Thủ đáp: “Gần một tháng nay, Hà Nam Đặng gia, Chân Tâm đ*o trường, Niên Gia trại, Hà Bắc Tống Đình Mặc tửu điếm, tổng cộng hơn tám trăm mạng cười, toàn bộ đều bị người ta giết sạch, không một ai sống sót... những vụ án này có một số điểm bất đồng với những vụ mà đệ phụng mệnh điều tra. Bốn nhà mà ta vừa nói, toàn bộ đều là danh gia võ lâm, còn Trần gia phường, Chiếu gia tập, Yên gia kiều, Củng gia thôn mà đệ điều tra đều là các thôn làng không thuộc võ lâm, tại sao tám thế gia, thôn trại văn võ ở hai bên bờ sông này đều bị thảm họa diệt môn như vậy? Điểm tương đồng duy nhất của bọn họ, chính là cả tám đều nằm ven sông, hơn nữa đều tương đối giàu có. Nhưng mà, dựa vào các dấu tích để lại, thì tặc khấu phỉ đồ thông thường vị tất đã tâm lang thủ lạt đến vậy, đồng thời đồ thôn hủy phường cũng không cần thiết như thế, thêm vào đám người gây án này, kẻ nào kẻ nấy đều võ công cao cường, không phải là hạng võ lâm bại loại tầm thường. Theo ta điều tra được, dẫn đầu là sáu tên...”.
Lãnh Huyết ngắt lời: “Làm sao huynh biết được?”.
Thiết Thủ cười cười: “Hỏi hay lắm. Khi ta bắt được đại đạo Đường Thập Nhị, hắn đã có ý đem bí mật về chủ mưu của những vụ án này nói cho ta, hòng đổi lấy sự tự do”.
Lãnh Huyết nói: “Huynh đương nhiên là không đáp ứng”.
Thiết Thủ gật đầu: “Bất luận là công hay tư, ta cũng không thể đáp ứng hắn, nên chỉ đành khuyên hắn đem án tình nói ra, may ra có thể giảm bớt tội hình. Nhưng hắn lại tưởng rằng ta không tin vụ án đó quan trọng như lời mình nói, liền hỏi ta có biết hung án Chân Tâm đ*o trường mới xảy ra gần đây hay không, sau đó còn ám thị cho ta biết cầm đầm đám hung thủ gây ra những vụ thảm án này là sáu võ lâm cao thủ, nhưng kẻ chủ mưu thì còn có địa vị cao hơn nữa, chẳng những thế mà bên trong còn liên quan đến một âm mưu cực kỳ vĩ đại trong võ lâm...”.
Lãnh Huyết cũng gật gù nói: “Hoàng Hà Kiếm Đường Sao là tử đệ bên ngoại của Thục Trung Đường môn, ám khí xưng tuyệt giang hồ, cũng là cao thủ dụng kiếm hiếm gặp trong Đường môn và trong võ lâm, Tỏa Giang Đao Nhạc Quân, từ sau khi đánh bại Đại Lực tướng quân Cao Gia Tố, thì uy danh đã chấn động võ lâm. Hai người này mà chịu nghe kẻ khác sai khiến đi giết người phóng hỏa, xem ra âm mưu bên trong tuyệt đối không phải chuyện nhỏ...”.
“Chuyện này đương nhiên”.
Thiết Thủ thở dài nói: “Đáng tiếc là Đường Thập Nhị còn chưa kịp nói hết thì một hắc y mông diện nhân đã xông tới, xuất thủ tấn công ta. Võ công của hắn cực kỳ nguỵ dị, hai chúng ta giao thủ được chừng năm chục chiêu, thì hắn đột nhiên thoái lui, còn Đường Thập Nhị thì trong lúc không có sức lực phản kháng, đã bị người ta ném cho một nắm phấn độc vào mặt, chết rồi”.
“Như vậy thì...”. Lãnh Huyết trầm tư nói: “Đối phương đã biết huynh đang truy xét chuyện này rồi”.
Thiết Thủ nói: “Hắc y nhân võ công cực cao, nếu cùng với tên đồng bọn giết chết Đường Thập Nhị kia liên thủ đối phó ta, e rằng mười phần chắc chín là ta khó thoát khỏi độc thủ của chúng, nhưng đối phương dường như chỉ muốn sát nhân diệt khẩu, làm mất đầu mối của bọn ta mà thôi... mấy ngày nay ta đều phục kích ở vùng này, quả nhiên phát hiện ra Đạm gia thôn này bốc lửa, nên đã vội vàng đến nơi, không ngờ kịp thời cứu được đệ”.
Lãnh Huyết nói: “Đáng tiếc trong sáu tên đầu lĩnh ấy, chúng ta mới chỉ biết được hai kẻ đã chết là Nhạc Quân và Đường Sao, còn lại bốn người thì không rõ là ai”.
Thiết Thủ nói: “Chính vậy. Nếu để vụ án kết thúc ở đây, chúng ta sẽ không có cách nào tiếp tục tra xét, tìm ra chân hung, đòi lại công bằng cho những người đã bị hại”.
“Nhưng mà...”.
Thiết Thủ cười cười tiếp lời: “Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, cho dù là bọn chúng không gây án nữa, nhưng hạng người táng tận thiên lương ấy, bất kể là có trốn đến chân trời góc biển nào đi nữa, cũng sẽ có một ngày vì một số chuyện gì đó mà lộ đuôi hồ ly ra”.
2.
Đích thực, có lẽ vì tình hình quá căng thẳng, nên những vụ án diệt môn này đã ngưng lại một thời gian.
Nhưng một quái sự khác lại xảy ra, hơn nữa còn có liên quan đến vụ án này.
Quái sự này, xảy ra trên dòng Khóa Hổ giang, lúc đó, Lãnh Huyết đang dưỡng thương, còn Thiêt Thủ thì đang làm hộ pháp cho chàng, giúp chàng được tĩnh tâm dưỡng thương.
/14
|