Sau khi rời khỏi Tập gia trang, câu nói đầu tiên của Thiết Thủ là: “Đường Thất Kinh muốn giết Tập Tiếu Phong”.
Lãnh Huyết kinh ngạc hỏi: “Làm sao huynh biết được?”.
Thiết Thủ nói: “Tập Tiếu Phong tự nói ra. Y từng nói một câu rất kỳ quái, trong đó có dừng lại sáu lần: ‘Điêu Thiền sinh ra đã thích ăn đường, Trương Phi Trương Nghi cùng mê thất, Đường Tam Tạng đến Quan Âm miếu tụng kinh, Bao Lý đã hết thuốc [1], trời cho người vạn vật, người không có vật cho trời đều đáng giết, Thần Châu rộng lớn chỉ có ta...’ chính là câu này đã cho ta biết”.
Lãnh Huyết trầm ngâm giây lát, rồi hai mắt chợt sáng rực lên: “Chữ cuối cùng của mỗi lần ngừng ngắt...”.
Thiết Thủ gật đầu: “Hài âm sẽ là Đường Thất Kinh muốn giết ta”.
Lãnh Huyết nhắc lại: “Đường Thất Kinh muốn giết y?”.
Thiết Thủ nói: “Là y nói vậy”.
Lãnh Huyết nói: “Xem ra chuyện của Tập Tiếu Phong không hề đơn giản”.
Thiết Thủ nói: “Bản thân Tập Tiếu Phong cũng không đơn giản”.
Lãnh Huyết nói: “Đường Thất Kinh cũng không phải là người dễ đối phó”.
Thiết Thủ cười cười: “Đúng vậy”.
Lãnh Huyết nói: “Dù Tập Lương Ngộ cố gắng giả thành lão hồ ly, Tập Anh Minh càng giảo hoạt tinh minh... nhưng Đường Thất Kinh căn bản không làm người ta có địch ý với y, mà y với người khác cũng cơ hồ như hoàn toàn không có địch ý”.
Thiết Thủ gật đầu: “Hạng người ấy, cho dù là đối mặt với địch nhân, y cũng có thể khiến đối phương cảm thấy y không có địch ý”.
Lãnh Huyết mỉm cười: “Thế nên muốn làm “địch nhân” của hạng người này, thực không dễ gì”.
Chàng lại bổ sung thêm: “Cũng may chúng ta không phải địch nhân của y”.
Thiết Thủ cười cười: “Không biết người theo dõi chúng ta có được xem là địch nhân không nhỉ?”.
Chàng vừa dứt lời, thì liền nghe thấy một tiếng hứ lạnh lùng, tiếng hứ này, nghe như một tiểu thư đanh đá chua ngoa không vừa ý chuyện gì rồi trút giận lên đầu những kẻ theo đuổi mình vậy. Lãnh Huyết quay đầu lại, liền nhìn thấy một nữ tử.
Nữ tử này đang chỉ vào Thiết Thủ.
Không phải dùng tay chỉ, là dùng đao, một thanh khoái đao vừa mỏng vừa nhẹ, nhưng dài hơn đao bình thường một chút.
Nữ tử này có gương mặt thon dài, mũi hếch cao cao, mắt sáng long lanh, môi hồng như son, đôi tai trắng đeo khuyên vàng sáng lấp lánh, dường như nàng đứng đó, mọi ánh sáng đều bị nàng đoạt mất cả vậy.
Vì thế khi nàng trề môi tức giận, lại càng dễ thương hơn gấp bội.
Lãnh Huyết thấy một nữ tử như vậy, phảng phất như đầu mình nặng thêm sáu mươi lăm cân.
Kỳ thực bất luận là lúc nào khi Lãnh Huyết nhìn thấy nữ tử, đều chỉ hận không thể ngẩng cao đầu lên để bước đi. Truy Mệnh đã từng nói đùa, khi Lãnh Huyết gặp phải nữ tử, nếu là bằng hữu, Lãnh Huyết sẽ không biết nói gì, nếu là địch nhân, Lãnh Huyết sẽ không thể liều mạng, vì vậy Lãnh Huyết gặp phải nữ tử, thì giống như đại tượng thấy chuột con, gặp phải khắc tinh trong đời của mình.
Đương nhiên, với tài năng và dung mạo của chàng, tự nhiên cũng có không ít nữ tử đem lòng say mê. Nói ra thì lần đầu tiên Lãnh Huyết phải bỏ chạy, chính là vì bị một nữ tử tên là Hắc Mục Nữ theo đuổi!
Lúc này, nữ tử mới xuất hiện đang dùng đao chỉ vào Thiết Thủ, mũi đao sắp chạm vào đầu mũi chàng. Thiết Thủ cười khổ: “Cô nương, cô nương có biết mình đang cầm gì không?”.
Cô nương kia đáp rất nhanh, rất sảng khoái: “Đao”.
Thiết Thủ lại cười khổ: “Cô nương có biết... tại hạ... ta là người thế nào không?”.
Cô nương kia đáp lại càng nhanh, càng sảng khoái: “Bộ khoái”.
Thiết Thủ chỉ đành nói: “Ta là bổ khoái, cô nương cầm đao, thông thường, nếu để ta gặp người cầm đao chỉ vào mũi người khác trên phố, ta sẽ...”.
Cô nương kia liền ngắt lời chàng: “Sẽ làm gì?”.
Thiết Thủ cố ý làm ra vẻ hung ác: “Ta sẽ dùng Phân Cân Thác Cốt Thủ bắt giữ hắn, điểm vào bảy chỗ nhuyễn huyệt, ma huyệt, dùng xích sắt nặng mười sáu cân xích hắn về nha phủ, rồi lại dùng gông cùng nặng ba mươi hai cân khóa hắn lại, nhốt vào trong một nhà lao vừa bẩn vưa hôi vừa không có ánh sáng, chuột rắn dòi bọ nhung nhúc, để chờ ngày xét xử”.
Chàng nói dứt lời, liền đưa mắt nhìn vị cô nương dáng người cao dong dỏng kia.
Nàng ta chỉ lắc đầu tỏ vẻ không vừa ý.
“Không hay”.
Nàng nói.
“Nếu là ta, kẻ nào dám xích ta, ta sẽ cắt mũi kẻ ấy xuống, rồi cắt hai tai, nhét vào miệng hắn, để hắn không nói được gì. Sau đó dùng mười cây đinh dài, đóng mười ngón chân của hắn chặt xuống đất, cho hắn không di động được, sau đó bắt hắn cầm đao tay phải, cắt thịt ở tay trái, cắt một miếng, ta sẽ sát một nắm muối, rồi sát một nắm đường. Chờ đến khi kiến bò lên, là xong chuyện rồi”.
Nàng tinh nghịch nheo mắt nhìn Thiết Thủ hỏi: “Ngươi thấy phương pháp này có hay hơn của ngươi không?”.
Thiết Thủ không khỏi trợn to mắt: “Cô nương là ai?”.
Mũi đao của nàng lại nhích lên một chút: “Một cái mũi”.
Thiết Thủ nghiêng nghiêng đầu: “Phương danh của cô nương là ‘cái mũi’?”.
“Cái đầu ngươi ấy!”.
Cô nương kia mắng một tiếng, chẳng hề khoan nhượng: “Muốn biết ta là ai, hay hỏi tên ta, thì phải trả giá là một cái mũi”.
Thiết Thủ không khỏi cảm thấy mũi mình hơi ngứa ngứa, mỉm cười hỏi tiếp: “Cô nương lấy mũi người khác làm gì? Sào? Nướng? Ngâm dấm? Hay là cô nương thích những cái mũi lớn, nên thu thập về cất đi?”.
Cô nương kia đanh mặt lại, định vung đao lên chém. Nhưng Lãnh Huyết đã không nhịn được mà chen miệng vào nói một câu. Chỉ một câu.
“Một cô nương cầm đao trên phố chỉ vào mũi người ta, giống cái thứ gì chứ?”.
Chàng vừa nói dứt câu, trên đầu mũi đã có thêm một thanh đao.
Đao vốn ở trong tay phải của vị cô nương kia, trong nháy mắt đã chuyển qua tay trái. Đao vốn chỉ vào mũi Thiết Thủ, nay đã chỉ vào mũi Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết nói: “Ta không muốn biết tên cô nương”.
Cô nương kia kia trợn mắt hạnh lên, quát lớn: “Ngươi là cái thứ gì chứ?”.
Lãnh Huyết lắc đầu: “Ta không phải thứ gì”.
Cô nương kia bật cười khúc khích: “Thì ra ngươi cũng biết mình không phải thứ gì sao?”.
Lãnh Huyết bực bội nói: “Ta đương nhiên không phải thứ gì, ta là người”.
Cô nương kia bĩu môi, cố ý làm ra vẻ khinh thường nói: “Tứ Đại Danh Bộ cái gì, Lãnh Huyết cái gì... bản cô nương chẳng coi vào đâu cả!”.
Lãnh Huyết lạnh lùng hỏi: “Làm sao cô nương biết tên ta?”.
Cô nương kia trề môi ra nói: “Biết tên ngươi thì có gì đặc biệt đâu chứ? Trên phố đầy người biết ra đấy. Trước khi các ngươi tới đây, bản cô nương đã hừ...”. Nàng lại hếch mũi lên: “Sớm đã biết từ lâu rồi!”.
Thiết Thủ và Lãnh Huyết đưa mắt nhìn nhau.
Lãnh Huyết chợt nói: “Ta cũng có một tính xấu”.
Cô nương kia ngẩn người chưa hiểu gì, thì Lãnh Huyết đã nói tiếp: “Người khác biết tên của ta, ta cũng phải bắt kẻ đó trả giá”.
Song mục cô nương kia trợn to lên, giống như chưa từng nghĩ rằng thiên hạ này lại có người không nói đạo lý hơn cả nàng.
Lãnh Huyết nói: “Ta không cần mũi, mũi của cô nương giống quả cà, ta lấy làm gì. Ta chỉ cần bạt tai, cô nương giơ mặt ra đây, cho ta bạt tai một cái, một cái thôi là đủ rồi”.
Thanh đao của cô nương kia rung lên, đương nhiên không phải vì sợ, mà là vì quá giận giữ. Tuy nàng chưa từng cắt mũi ai xuống, nhưng cũng chưa bao giờ gặp phải người nào vô lý hơn nàng như thế này.
Nàng nghe tới đây, thì không nhẫn nại được nữa, vung đao chém vào tai trái Lãnh Huyết.
Tuy không cắt mũi đối phương, nhưng dù sao nàng cũng phải cho tên đáng ghét này một cái lỗ trên tai... giống như nữ nhân xuyên lỗ để đeo khuyên tai vậy.
Nghĩ tới đây, nàng bất chợt cảm thấy vui vẻ, bởi vì nàng không xuyên lỗ nhỏ để đeo khuyên tai cho đối phương, mà là một cái lỗ lớn... để xem hắn còn dám nói những lời như vậy nữa không.
Tất nhiên là nàng không hề muốn giết hại đối phương, người này với nàng đâu có oán cừu gì... có điều, chỉ cần bị Thất Hồn đao pháp đả thương, đối phương sẽ mất đi sức kháng cự. Lúc ấy, nàng mới từ từ cho hắn mấy cái bạt tai!
Một đao của nàng chém tới, Lãnh Huyết dường như chỉ hơi động đậy, nhưng lại giống như hoàn toàn bất động. Nàng tưởng mình đã đâm trúng, nào ngờ khi định thần nhìn kỹ, đao chỉ áp sát vào má Lãnh Huyết, chứ không hề đâm trúng.
“Gặp ma rồi!”.
Cô nương kia lại thu đao đâm tới, Lãnh Huyết lại cơ hồ như hơi động đậy, đao lại đâm vào khoảng không.
Lần này thì cô nương tức giận thực sự, vung đao liên tiếp đâm ra năm lượt, kình phong rít gió veo véo, tai trái, tai phải, mũi, miệng, trán của Lãnh Huyết đều trở thành mục tiêu cả.
Lãnh Huyết hình như đã động đậy mấy lần, mỗi một đao đều lướt qua sát người chàng, nhưng không hề tổn hại một sợi tóc.
Chợt nghe Thiết Thủ cao giọng nói: “Được rồi!”.
Cô nương kia định rút đao, không đâm nữa mà chuyển qua chém, trong lòng thầm nhủ: “Tên tiểu tử này thật tà đạo. Phải nghiêm túc đối phó hắn mới được”, thì chợt phát hiện đao của mình đã bị cần cổ Lãnh Huyết kẹp cứng, cơ hồ như bị thứ gì đó dính chặt, dù nàng tận hết sức lực không thể nào rút ra được”.
Nàng tức giận dẫm chân: “Nhà ngươi muốn chết...”.
Thiết Thủ chậm rãi nói: “Tập cô nương”.
Nữ tử ngây người ra hỏi: “Làm sao ngươi biết ta họ Tập?”.
Hỏi như vậy, tự nhiên là đã thừa nhận nàng là người họ Tập.
Thiết Thủ mỉm cười: “Không những ta biết cô nương họ Tập, mà còn biết phương danh của cô nương là Mai Hồng nữa”.
Tập Mai Hồng khẽ bĩu môi, để lộ ra đôi răng thỏ trắng như tuyết: “Các người...”.
Thiết Thủ nói: “Lãnh tứ đệ khích cô nương xuất thủ, chính là muốn xem thử võ công lộ số cô nương thế nào. Đao pháp của cô nương rất cao cường, hiếm có hơn là tuy rằng động nộ xuất thủ, nhưng cũng chỉ bất quá muốn cắt tai cắt mũi người ta chứ không dồn đối phương vào tử địa, không đến nỗi quá hung ác”.
Chàng lại cười cười nói tiếp: “Bất tắc dĩ thôi. Một cô nương nói ra danh hiệu của hai kẻ ăn cơm công môn như bọn ta, vậy mà đến cô nương là ai, bọn ta cũng không rõ, vậy thì chắc không cần làm nghề này nữa... hết cách, nên mới đành phải thử như vậy, mong cô nương lượng thứ”.
Tập Mai Hồng tức giận đỏ cả mặt, Lãnh Huyết khẽ mỉm cười, nghiêng đầu lùi lại. Tập Mai Hồng vẫn sợ đao bị chàng đoạt mất, nên lập tức rút mạnh một cái, chẳng ngờ bị hụt, xuýt chút nữa là bị chính thanh đao của mình cắt trúng, vừa tức vừa xấu hổ, dẫm chân phụng phịu như muốn khóc.
Giờ thì Lãnh Huyết cũng không biết phải làm sao.
Thiết Thủ vội vàng lên tiếng: “Cô nương đao pháp hảo, tâm địa hảo, cô nương cười lên thì càng hay, sau này nhất định sinh được một đứa bé ngoan”.
Tập Mai Hồng nghe chàng nói vậy, đang muốn khóc mà cũng không nhịn được phải bật cười: “Ai sinh em bé chứ!”.
Lãnh Huyết thấy nàng giận nhanh vui chóng, không hiểu vì sao, trong lòng lại nghĩ đến một số chuyện, huyết khí dâng lên, làm đỏ cả gương mặt anh tuấn.
Tập Mai Hồng vừa thấy chàng thì đã nhớ lại cả thù cũ hận mới, dẫm chân quát: “Người này ăn hiếp ta... y... y còn nói muốn đánh ta...”. Vừa nói nàng vừa vung tay lên.
Kỳ thực “Thất Hồn đao pháp” của Tập Mai Hồng đã đạt đến ba thành hỏa hầu, coi như có thể đứng vững trong võ lâm, chỉ có điều võ công của nàng và Lãnh Huyết cách nhau quá xa nên mới không làm được gì chàng. Nhưng không ngờ một chưởng này của nàng, lại đập mạnh vào giữa mặt Lãnh Huyết, năm ngón tay hằn đỏ lên gương mặt tuấn tú khôi vĩ.
Cả ba người cùng ngạc nhiên ngây người. Bởi không ai nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra.
Tập Mai Hồng không ngờ mình có thể đánh kẻ đáng ghét có võ công cao đến thần xuất quỷ mạt này một chưởng. Lãnh Huyết thì bị đánh nên ngượng ngập, đau thì không phải đau, nhưng mặt chàng đỏ lựng lên. Còn Thiết Thủ đương nhiên là không ngờ Lãnh Huyết lại không tránh né cái bạt tai này của Tập Mai Hồng.
Tập Mai Hồng đánh Lãnh Huyết một bạt tai, không khỏi “A” lên một tiếng, giấu tay ra phía sau lưng.
Lãnh Huyết thì ngẩn người, cả má bên kia cũng đỏ lên.
Thiết Thủ là người khôi phục lạnh bình tĩnh nhanh nhất, chàng mỉm cười nói: “À, bây giờ coi như đã hòa nhé. Lãnh tứ đệ cũng bị cô nương bạt tai rồi, Tập tam tiểu thư đừng giận nữa. Hay là cô nương nói tại sao lại đi theo chúng ta đi?”.
Tập Mai Hồng rõ ràng là cũng ngại ngùng, hình như là không muốn để Lãnh Huyết khó xử, nên liền gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng ta hòa nhé”.
Kỳ thực nàng càng xoa dịu thì Lãnh Huyết càng cảm thấy khó xử, Thiết Thủ lại đành phải lên tiếng: “Tập cô nương, tại sao cô nương lại đi theo chúng ta vậy?”.
Tập Mai Hồng vểnh môi lên nói: “Hôm nay ta có nghe Tập Hoạch nói, nhưng Đại tổng quản nhất định không để ta gặp khách nhân, nên ta không có ra ngoài. Đợi hai người đi, Nhị quản gia mới nhắc đến hai người trước mặt ta, thế nên ta mới đi theo hướng các người đã đi, quả nhiên là đã đuổi kịp”.
Thiết Thủ cười cười: “Hiếm khi tam tiểu thư lại hứng thú như vậy, cô nương theo dõi hai kẻ lỗ mãng như chúng ta làm gì chứ?
Tập Mai Hồng cười cười, lộ ra hai chiếc răng thỏ: “Hai người kỳ thực cũng không lỗ mãng lắm, nhưng làm công sai... thật là phiền phức, làm chuyện gì cũng phải có nguyên nhân mới được sao?”.
Vừa nói nàng vừa trề môi ra, đôi mắt trắng đen rõ ràng chuyển động: “Hai người vừa mới đến đây ta đã biết rồi. Lúc ở Khóa Hổ giang, ta cũng đã nói với đại ca là thuyền của thiên hạ nhị đại danh bộ đang ở gần đây, hỏi huynh ấy xem có muốn mời hai người đến...”.
Thiết Thủ nghe vậy liền lập tức hỏi: “Lúc ấy lệnh huynh trả lời thế nào?”.
Tập Mai Hồng giống như bị oan ức lắm, dẫm chân nói: “Lúc đó... thần trí huynh ấy có vẻ đã... sau khi nghe xong, liền trở mặt vô duyên vô cớ mắng ta một trận... ta không chịu nổi chỉ muốn khóc... lúc gia gia còn sống, đại ca rất tốt với ta mà... Đại tổng quản lúc ấy liền khuyên ta lên bờ tránh đi... nên trên thuyền chỉ còn mình nhị ca... lúc đó... ta vẫn chưa biết đại ca đã điên tới mức đó... đã hại nhị ca... và cả Tiểu Trân cô nương...”.
Nhìn thần tình của Tập Mai Hồng, có thể nhìn ra là vị tam tiểu thư này coi chuyện “vô duyên vô cớ” bị mắng một trận, là một chuyện vô cùng oan khuất.
“Làm sao tam tiểu thư biết được chúng ta đến đây?”.
Thiết Thủ hỏi. Lãnh Huyết cũng rất muốn biết tại sao, nên thần tình cũng trở nên bớt ngượng ngập.
Tập Mai Hồng cười cười.
“Là Quách Thu Phong đó”.
Thiết Thủ và Lãnh Huyết liền lập tức hiểu ra.
Sau trận huyết chiến giữa cánh đồng Đỗ Quyên bên bờ Khóa Hổ giang, Thiết Thủ cứu Lãnh Huyết trở về, vừa không muốn bị đám quan viên làm phiền bằng những bữa yến tiệc vô vị, cũng không muốn chủ khách điếm nghi ngờ vì có người bị thương, lại càng không muốn đến cổ miếu nơi hoang sơn dã lãnh làm vết thương của Lãnh Huyết đã nặng lại càng thêm nặng, nên chàng chỉ có thể đến một nơi.
Tìm bằng hữu.
Quách Thu Phong ngoại hiệu Bạch Vân Phi, khinh công thuộc vào ba người đứng đầu ở vùng Lưỡng Hà này, hơn nữa Thiết Bản tay trái, tỳ bà đồng tay phải cũng độc bộ võ lâm, là một hảo thủ hiếm có trong Lục Phiến môn.
Quách Thu Phong trở thành bằng hữu của Thiết Thủ và Lãnh Huyết là vì trong một lần phá án, Thiết Thủ đã cứu mạng y, ngoài ra y cũng đã từng kề vai sát cánh chiến đấu với Lãnh Huyết.
Quách Thu Phong là người trong Lục Phiến môn, vậy thì Lãnh Huyết dưỡng thương tự nhiên sẽ không bị làm phiền, hơn nữa việc đắp thuốc, mời đại phu cũng rất tiện lợi.
Chẳng những vậy, Lãnh Huyết dường như được đúc bằng thép.
Có được điều kiện tốt để dưỡng thương, những vết thương người khác cần ba mươi ngày mới lành, chàng chỉ cần ba ngày đã đỡ bảy tám phần.
Nhưng Quách Thu Phong là người trẻ tuổi.
Cho dù là ăn cơm công môn, thì người trẻ tuổi vẫn là người trẻ tuổi, cũng khó tránh được những xung động tình cảm.
Huống hồ Tập Mai Hồng lại yêu kiều xinh đẹp, khả ái vô ngần.
Thiết Thủ không khỏi thở dài: “Con người thủ khẩu như bình Quách Thu Phong này cũng biến thành kẻ tiết lộ phong thanh, bên trong nhất định là có nguyên do”.
Chỉ nghe Tập Mai Hồng bật cười khúc khích, tiếng cười trong vắt như chuông bạc: “Hai người danh trùm thiên hạ, nên ta cũng muốn xem thử rốt cuộc Tứ Đại Danh Bộ là thế nào thôi!”.
---------------------
[1] Chữ thuốc, âm đọc trùng với chữ muốn.
Lãnh Huyết kinh ngạc hỏi: “Làm sao huynh biết được?”.
Thiết Thủ nói: “Tập Tiếu Phong tự nói ra. Y từng nói một câu rất kỳ quái, trong đó có dừng lại sáu lần: ‘Điêu Thiền sinh ra đã thích ăn đường, Trương Phi Trương Nghi cùng mê thất, Đường Tam Tạng đến Quan Âm miếu tụng kinh, Bao Lý đã hết thuốc [1], trời cho người vạn vật, người không có vật cho trời đều đáng giết, Thần Châu rộng lớn chỉ có ta...’ chính là câu này đã cho ta biết”.
Lãnh Huyết trầm ngâm giây lát, rồi hai mắt chợt sáng rực lên: “Chữ cuối cùng của mỗi lần ngừng ngắt...”.
Thiết Thủ gật đầu: “Hài âm sẽ là Đường Thất Kinh muốn giết ta”.
Lãnh Huyết nhắc lại: “Đường Thất Kinh muốn giết y?”.
Thiết Thủ nói: “Là y nói vậy”.
Lãnh Huyết nói: “Xem ra chuyện của Tập Tiếu Phong không hề đơn giản”.
Thiết Thủ nói: “Bản thân Tập Tiếu Phong cũng không đơn giản”.
Lãnh Huyết nói: “Đường Thất Kinh cũng không phải là người dễ đối phó”.
Thiết Thủ cười cười: “Đúng vậy”.
Lãnh Huyết nói: “Dù Tập Lương Ngộ cố gắng giả thành lão hồ ly, Tập Anh Minh càng giảo hoạt tinh minh... nhưng Đường Thất Kinh căn bản không làm người ta có địch ý với y, mà y với người khác cũng cơ hồ như hoàn toàn không có địch ý”.
Thiết Thủ gật đầu: “Hạng người ấy, cho dù là đối mặt với địch nhân, y cũng có thể khiến đối phương cảm thấy y không có địch ý”.
Lãnh Huyết mỉm cười: “Thế nên muốn làm “địch nhân” của hạng người này, thực không dễ gì”.
Chàng lại bổ sung thêm: “Cũng may chúng ta không phải địch nhân của y”.
Thiết Thủ cười cười: “Không biết người theo dõi chúng ta có được xem là địch nhân không nhỉ?”.
Chàng vừa dứt lời, thì liền nghe thấy một tiếng hứ lạnh lùng, tiếng hứ này, nghe như một tiểu thư đanh đá chua ngoa không vừa ý chuyện gì rồi trút giận lên đầu những kẻ theo đuổi mình vậy. Lãnh Huyết quay đầu lại, liền nhìn thấy một nữ tử.
Nữ tử này đang chỉ vào Thiết Thủ.
Không phải dùng tay chỉ, là dùng đao, một thanh khoái đao vừa mỏng vừa nhẹ, nhưng dài hơn đao bình thường một chút.
Nữ tử này có gương mặt thon dài, mũi hếch cao cao, mắt sáng long lanh, môi hồng như son, đôi tai trắng đeo khuyên vàng sáng lấp lánh, dường như nàng đứng đó, mọi ánh sáng đều bị nàng đoạt mất cả vậy.
Vì thế khi nàng trề môi tức giận, lại càng dễ thương hơn gấp bội.
Lãnh Huyết thấy một nữ tử như vậy, phảng phất như đầu mình nặng thêm sáu mươi lăm cân.
Kỳ thực bất luận là lúc nào khi Lãnh Huyết nhìn thấy nữ tử, đều chỉ hận không thể ngẩng cao đầu lên để bước đi. Truy Mệnh đã từng nói đùa, khi Lãnh Huyết gặp phải nữ tử, nếu là bằng hữu, Lãnh Huyết sẽ không biết nói gì, nếu là địch nhân, Lãnh Huyết sẽ không thể liều mạng, vì vậy Lãnh Huyết gặp phải nữ tử, thì giống như đại tượng thấy chuột con, gặp phải khắc tinh trong đời của mình.
Đương nhiên, với tài năng và dung mạo của chàng, tự nhiên cũng có không ít nữ tử đem lòng say mê. Nói ra thì lần đầu tiên Lãnh Huyết phải bỏ chạy, chính là vì bị một nữ tử tên là Hắc Mục Nữ theo đuổi!
Lúc này, nữ tử mới xuất hiện đang dùng đao chỉ vào Thiết Thủ, mũi đao sắp chạm vào đầu mũi chàng. Thiết Thủ cười khổ: “Cô nương, cô nương có biết mình đang cầm gì không?”.
Cô nương kia đáp rất nhanh, rất sảng khoái: “Đao”.
Thiết Thủ lại cười khổ: “Cô nương có biết... tại hạ... ta là người thế nào không?”.
Cô nương kia đáp lại càng nhanh, càng sảng khoái: “Bộ khoái”.
Thiết Thủ chỉ đành nói: “Ta là bổ khoái, cô nương cầm đao, thông thường, nếu để ta gặp người cầm đao chỉ vào mũi người khác trên phố, ta sẽ...”.
Cô nương kia liền ngắt lời chàng: “Sẽ làm gì?”.
Thiết Thủ cố ý làm ra vẻ hung ác: “Ta sẽ dùng Phân Cân Thác Cốt Thủ bắt giữ hắn, điểm vào bảy chỗ nhuyễn huyệt, ma huyệt, dùng xích sắt nặng mười sáu cân xích hắn về nha phủ, rồi lại dùng gông cùng nặng ba mươi hai cân khóa hắn lại, nhốt vào trong một nhà lao vừa bẩn vưa hôi vừa không có ánh sáng, chuột rắn dòi bọ nhung nhúc, để chờ ngày xét xử”.
Chàng nói dứt lời, liền đưa mắt nhìn vị cô nương dáng người cao dong dỏng kia.
Nàng ta chỉ lắc đầu tỏ vẻ không vừa ý.
“Không hay”.
Nàng nói.
“Nếu là ta, kẻ nào dám xích ta, ta sẽ cắt mũi kẻ ấy xuống, rồi cắt hai tai, nhét vào miệng hắn, để hắn không nói được gì. Sau đó dùng mười cây đinh dài, đóng mười ngón chân của hắn chặt xuống đất, cho hắn không di động được, sau đó bắt hắn cầm đao tay phải, cắt thịt ở tay trái, cắt một miếng, ta sẽ sát một nắm muối, rồi sát một nắm đường. Chờ đến khi kiến bò lên, là xong chuyện rồi”.
Nàng tinh nghịch nheo mắt nhìn Thiết Thủ hỏi: “Ngươi thấy phương pháp này có hay hơn của ngươi không?”.
Thiết Thủ không khỏi trợn to mắt: “Cô nương là ai?”.
Mũi đao của nàng lại nhích lên một chút: “Một cái mũi”.
Thiết Thủ nghiêng nghiêng đầu: “Phương danh của cô nương là ‘cái mũi’?”.
“Cái đầu ngươi ấy!”.
Cô nương kia mắng một tiếng, chẳng hề khoan nhượng: “Muốn biết ta là ai, hay hỏi tên ta, thì phải trả giá là một cái mũi”.
Thiết Thủ không khỏi cảm thấy mũi mình hơi ngứa ngứa, mỉm cười hỏi tiếp: “Cô nương lấy mũi người khác làm gì? Sào? Nướng? Ngâm dấm? Hay là cô nương thích những cái mũi lớn, nên thu thập về cất đi?”.
Cô nương kia đanh mặt lại, định vung đao lên chém. Nhưng Lãnh Huyết đã không nhịn được mà chen miệng vào nói một câu. Chỉ một câu.
“Một cô nương cầm đao trên phố chỉ vào mũi người ta, giống cái thứ gì chứ?”.
Chàng vừa nói dứt câu, trên đầu mũi đã có thêm một thanh đao.
Đao vốn ở trong tay phải của vị cô nương kia, trong nháy mắt đã chuyển qua tay trái. Đao vốn chỉ vào mũi Thiết Thủ, nay đã chỉ vào mũi Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết nói: “Ta không muốn biết tên cô nương”.
Cô nương kia kia trợn mắt hạnh lên, quát lớn: “Ngươi là cái thứ gì chứ?”.
Lãnh Huyết lắc đầu: “Ta không phải thứ gì”.
Cô nương kia bật cười khúc khích: “Thì ra ngươi cũng biết mình không phải thứ gì sao?”.
Lãnh Huyết bực bội nói: “Ta đương nhiên không phải thứ gì, ta là người”.
Cô nương kia bĩu môi, cố ý làm ra vẻ khinh thường nói: “Tứ Đại Danh Bộ cái gì, Lãnh Huyết cái gì... bản cô nương chẳng coi vào đâu cả!”.
Lãnh Huyết lạnh lùng hỏi: “Làm sao cô nương biết tên ta?”.
Cô nương kia trề môi ra nói: “Biết tên ngươi thì có gì đặc biệt đâu chứ? Trên phố đầy người biết ra đấy. Trước khi các ngươi tới đây, bản cô nương đã hừ...”. Nàng lại hếch mũi lên: “Sớm đã biết từ lâu rồi!”.
Thiết Thủ và Lãnh Huyết đưa mắt nhìn nhau.
Lãnh Huyết chợt nói: “Ta cũng có một tính xấu”.
Cô nương kia ngẩn người chưa hiểu gì, thì Lãnh Huyết đã nói tiếp: “Người khác biết tên của ta, ta cũng phải bắt kẻ đó trả giá”.
Song mục cô nương kia trợn to lên, giống như chưa từng nghĩ rằng thiên hạ này lại có người không nói đạo lý hơn cả nàng.
Lãnh Huyết nói: “Ta không cần mũi, mũi của cô nương giống quả cà, ta lấy làm gì. Ta chỉ cần bạt tai, cô nương giơ mặt ra đây, cho ta bạt tai một cái, một cái thôi là đủ rồi”.
Thanh đao của cô nương kia rung lên, đương nhiên không phải vì sợ, mà là vì quá giận giữ. Tuy nàng chưa từng cắt mũi ai xuống, nhưng cũng chưa bao giờ gặp phải người nào vô lý hơn nàng như thế này.
Nàng nghe tới đây, thì không nhẫn nại được nữa, vung đao chém vào tai trái Lãnh Huyết.
Tuy không cắt mũi đối phương, nhưng dù sao nàng cũng phải cho tên đáng ghét này một cái lỗ trên tai... giống như nữ nhân xuyên lỗ để đeo khuyên tai vậy.
Nghĩ tới đây, nàng bất chợt cảm thấy vui vẻ, bởi vì nàng không xuyên lỗ nhỏ để đeo khuyên tai cho đối phương, mà là một cái lỗ lớn... để xem hắn còn dám nói những lời như vậy nữa không.
Tất nhiên là nàng không hề muốn giết hại đối phương, người này với nàng đâu có oán cừu gì... có điều, chỉ cần bị Thất Hồn đao pháp đả thương, đối phương sẽ mất đi sức kháng cự. Lúc ấy, nàng mới từ từ cho hắn mấy cái bạt tai!
Một đao của nàng chém tới, Lãnh Huyết dường như chỉ hơi động đậy, nhưng lại giống như hoàn toàn bất động. Nàng tưởng mình đã đâm trúng, nào ngờ khi định thần nhìn kỹ, đao chỉ áp sát vào má Lãnh Huyết, chứ không hề đâm trúng.
“Gặp ma rồi!”.
Cô nương kia lại thu đao đâm tới, Lãnh Huyết lại cơ hồ như hơi động đậy, đao lại đâm vào khoảng không.
Lần này thì cô nương tức giận thực sự, vung đao liên tiếp đâm ra năm lượt, kình phong rít gió veo véo, tai trái, tai phải, mũi, miệng, trán của Lãnh Huyết đều trở thành mục tiêu cả.
Lãnh Huyết hình như đã động đậy mấy lần, mỗi một đao đều lướt qua sát người chàng, nhưng không hề tổn hại một sợi tóc.
Chợt nghe Thiết Thủ cao giọng nói: “Được rồi!”.
Cô nương kia định rút đao, không đâm nữa mà chuyển qua chém, trong lòng thầm nhủ: “Tên tiểu tử này thật tà đạo. Phải nghiêm túc đối phó hắn mới được”, thì chợt phát hiện đao của mình đã bị cần cổ Lãnh Huyết kẹp cứng, cơ hồ như bị thứ gì đó dính chặt, dù nàng tận hết sức lực không thể nào rút ra được”.
Nàng tức giận dẫm chân: “Nhà ngươi muốn chết...”.
Thiết Thủ chậm rãi nói: “Tập cô nương”.
Nữ tử ngây người ra hỏi: “Làm sao ngươi biết ta họ Tập?”.
Hỏi như vậy, tự nhiên là đã thừa nhận nàng là người họ Tập.
Thiết Thủ mỉm cười: “Không những ta biết cô nương họ Tập, mà còn biết phương danh của cô nương là Mai Hồng nữa”.
Tập Mai Hồng khẽ bĩu môi, để lộ ra đôi răng thỏ trắng như tuyết: “Các người...”.
Thiết Thủ nói: “Lãnh tứ đệ khích cô nương xuất thủ, chính là muốn xem thử võ công lộ số cô nương thế nào. Đao pháp của cô nương rất cao cường, hiếm có hơn là tuy rằng động nộ xuất thủ, nhưng cũng chỉ bất quá muốn cắt tai cắt mũi người ta chứ không dồn đối phương vào tử địa, không đến nỗi quá hung ác”.
Chàng lại cười cười nói tiếp: “Bất tắc dĩ thôi. Một cô nương nói ra danh hiệu của hai kẻ ăn cơm công môn như bọn ta, vậy mà đến cô nương là ai, bọn ta cũng không rõ, vậy thì chắc không cần làm nghề này nữa... hết cách, nên mới đành phải thử như vậy, mong cô nương lượng thứ”.
Tập Mai Hồng tức giận đỏ cả mặt, Lãnh Huyết khẽ mỉm cười, nghiêng đầu lùi lại. Tập Mai Hồng vẫn sợ đao bị chàng đoạt mất, nên lập tức rút mạnh một cái, chẳng ngờ bị hụt, xuýt chút nữa là bị chính thanh đao của mình cắt trúng, vừa tức vừa xấu hổ, dẫm chân phụng phịu như muốn khóc.
Giờ thì Lãnh Huyết cũng không biết phải làm sao.
Thiết Thủ vội vàng lên tiếng: “Cô nương đao pháp hảo, tâm địa hảo, cô nương cười lên thì càng hay, sau này nhất định sinh được một đứa bé ngoan”.
Tập Mai Hồng nghe chàng nói vậy, đang muốn khóc mà cũng không nhịn được phải bật cười: “Ai sinh em bé chứ!”.
Lãnh Huyết thấy nàng giận nhanh vui chóng, không hiểu vì sao, trong lòng lại nghĩ đến một số chuyện, huyết khí dâng lên, làm đỏ cả gương mặt anh tuấn.
Tập Mai Hồng vừa thấy chàng thì đã nhớ lại cả thù cũ hận mới, dẫm chân quát: “Người này ăn hiếp ta... y... y còn nói muốn đánh ta...”. Vừa nói nàng vừa vung tay lên.
Kỳ thực “Thất Hồn đao pháp” của Tập Mai Hồng đã đạt đến ba thành hỏa hầu, coi như có thể đứng vững trong võ lâm, chỉ có điều võ công của nàng và Lãnh Huyết cách nhau quá xa nên mới không làm được gì chàng. Nhưng không ngờ một chưởng này của nàng, lại đập mạnh vào giữa mặt Lãnh Huyết, năm ngón tay hằn đỏ lên gương mặt tuấn tú khôi vĩ.
Cả ba người cùng ngạc nhiên ngây người. Bởi không ai nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra.
Tập Mai Hồng không ngờ mình có thể đánh kẻ đáng ghét có võ công cao đến thần xuất quỷ mạt này một chưởng. Lãnh Huyết thì bị đánh nên ngượng ngập, đau thì không phải đau, nhưng mặt chàng đỏ lựng lên. Còn Thiết Thủ đương nhiên là không ngờ Lãnh Huyết lại không tránh né cái bạt tai này của Tập Mai Hồng.
Tập Mai Hồng đánh Lãnh Huyết một bạt tai, không khỏi “A” lên một tiếng, giấu tay ra phía sau lưng.
Lãnh Huyết thì ngẩn người, cả má bên kia cũng đỏ lên.
Thiết Thủ là người khôi phục lạnh bình tĩnh nhanh nhất, chàng mỉm cười nói: “À, bây giờ coi như đã hòa nhé. Lãnh tứ đệ cũng bị cô nương bạt tai rồi, Tập tam tiểu thư đừng giận nữa. Hay là cô nương nói tại sao lại đi theo chúng ta đi?”.
Tập Mai Hồng rõ ràng là cũng ngại ngùng, hình như là không muốn để Lãnh Huyết khó xử, nên liền gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng ta hòa nhé”.
Kỳ thực nàng càng xoa dịu thì Lãnh Huyết càng cảm thấy khó xử, Thiết Thủ lại đành phải lên tiếng: “Tập cô nương, tại sao cô nương lại đi theo chúng ta vậy?”.
Tập Mai Hồng vểnh môi lên nói: “Hôm nay ta có nghe Tập Hoạch nói, nhưng Đại tổng quản nhất định không để ta gặp khách nhân, nên ta không có ra ngoài. Đợi hai người đi, Nhị quản gia mới nhắc đến hai người trước mặt ta, thế nên ta mới đi theo hướng các người đã đi, quả nhiên là đã đuổi kịp”.
Thiết Thủ cười cười: “Hiếm khi tam tiểu thư lại hứng thú như vậy, cô nương theo dõi hai kẻ lỗ mãng như chúng ta làm gì chứ?
Tập Mai Hồng cười cười, lộ ra hai chiếc răng thỏ: “Hai người kỳ thực cũng không lỗ mãng lắm, nhưng làm công sai... thật là phiền phức, làm chuyện gì cũng phải có nguyên nhân mới được sao?”.
Vừa nói nàng vừa trề môi ra, đôi mắt trắng đen rõ ràng chuyển động: “Hai người vừa mới đến đây ta đã biết rồi. Lúc ở Khóa Hổ giang, ta cũng đã nói với đại ca là thuyền của thiên hạ nhị đại danh bộ đang ở gần đây, hỏi huynh ấy xem có muốn mời hai người đến...”.
Thiết Thủ nghe vậy liền lập tức hỏi: “Lúc ấy lệnh huynh trả lời thế nào?”.
Tập Mai Hồng giống như bị oan ức lắm, dẫm chân nói: “Lúc đó... thần trí huynh ấy có vẻ đã... sau khi nghe xong, liền trở mặt vô duyên vô cớ mắng ta một trận... ta không chịu nổi chỉ muốn khóc... lúc gia gia còn sống, đại ca rất tốt với ta mà... Đại tổng quản lúc ấy liền khuyên ta lên bờ tránh đi... nên trên thuyền chỉ còn mình nhị ca... lúc đó... ta vẫn chưa biết đại ca đã điên tới mức đó... đã hại nhị ca... và cả Tiểu Trân cô nương...”.
Nhìn thần tình của Tập Mai Hồng, có thể nhìn ra là vị tam tiểu thư này coi chuyện “vô duyên vô cớ” bị mắng một trận, là một chuyện vô cùng oan khuất.
“Làm sao tam tiểu thư biết được chúng ta đến đây?”.
Thiết Thủ hỏi. Lãnh Huyết cũng rất muốn biết tại sao, nên thần tình cũng trở nên bớt ngượng ngập.
Tập Mai Hồng cười cười.
“Là Quách Thu Phong đó”.
Thiết Thủ và Lãnh Huyết liền lập tức hiểu ra.
Sau trận huyết chiến giữa cánh đồng Đỗ Quyên bên bờ Khóa Hổ giang, Thiết Thủ cứu Lãnh Huyết trở về, vừa không muốn bị đám quan viên làm phiền bằng những bữa yến tiệc vô vị, cũng không muốn chủ khách điếm nghi ngờ vì có người bị thương, lại càng không muốn đến cổ miếu nơi hoang sơn dã lãnh làm vết thương của Lãnh Huyết đã nặng lại càng thêm nặng, nên chàng chỉ có thể đến một nơi.
Tìm bằng hữu.
Quách Thu Phong ngoại hiệu Bạch Vân Phi, khinh công thuộc vào ba người đứng đầu ở vùng Lưỡng Hà này, hơn nữa Thiết Bản tay trái, tỳ bà đồng tay phải cũng độc bộ võ lâm, là một hảo thủ hiếm có trong Lục Phiến môn.
Quách Thu Phong trở thành bằng hữu của Thiết Thủ và Lãnh Huyết là vì trong một lần phá án, Thiết Thủ đã cứu mạng y, ngoài ra y cũng đã từng kề vai sát cánh chiến đấu với Lãnh Huyết.
Quách Thu Phong là người trong Lục Phiến môn, vậy thì Lãnh Huyết dưỡng thương tự nhiên sẽ không bị làm phiền, hơn nữa việc đắp thuốc, mời đại phu cũng rất tiện lợi.
Chẳng những vậy, Lãnh Huyết dường như được đúc bằng thép.
Có được điều kiện tốt để dưỡng thương, những vết thương người khác cần ba mươi ngày mới lành, chàng chỉ cần ba ngày đã đỡ bảy tám phần.
Nhưng Quách Thu Phong là người trẻ tuổi.
Cho dù là ăn cơm công môn, thì người trẻ tuổi vẫn là người trẻ tuổi, cũng khó tránh được những xung động tình cảm.
Huống hồ Tập Mai Hồng lại yêu kiều xinh đẹp, khả ái vô ngần.
Thiết Thủ không khỏi thở dài: “Con người thủ khẩu như bình Quách Thu Phong này cũng biến thành kẻ tiết lộ phong thanh, bên trong nhất định là có nguyên do”.
Chỉ nghe Tập Mai Hồng bật cười khúc khích, tiếng cười trong vắt như chuông bạc: “Hai người danh trùm thiên hạ, nên ta cũng muốn xem thử rốt cuộc Tứ Đại Danh Bộ là thế nào thôi!”.
---------------------
[1] Chữ thuốc, âm đọc trùng với chữ muốn.
/14
|