'Ồ, không có gì, cám ơn!' Sầm Tử Tranh vội trả lời rồi ngắt điện thoại.
Xem ra Cung Quý Dương thực sự nghiêm túc thực hiện cuộc cá cược, hơn nữa điện thoại cũng không mang theo!
Trong lòng Sầm Tử Tranh không khỏi sợ run.
Mình sao thế này? Anh ta muốn đi thực hiện cuộc cá cược là chuyện của anh ta, có liên quan gì đến mình đâu mà phải lo lắng chứ!
Chừng như nhận ra chính mình quá để tâm đến Cung Quý Dương, cô cực kỳ ảo não vội điều tiết lại tâm trạng, tập trung tinh thần xem xét những văn kiện có liên quan đến buổi trình diễn.
Thời gian từng giây từng phút lặng lẽ trôi ... Sáng đến trưa, trưa lại đến tối, mãi đến khi gió đêm thổi lạnh từng cơn ...
Sầm Tử Tranh là một người cuồng công việc điển hình, có lúc vì quá mải mê công tác mà ba bữa ăn cũng thường bỏ qua, cho đến khi bụng đói kêu vang ngẩng lên nhìn thì mới phát hiện trời đã tối.
Đang lúc chuẩn bị hoàn tất những việc cuối cùng thì chợt một mùi thơm thoang thoảng ập đến khiến Sầm Tử Tranh ngẩng vội đầu lên nhìn.
Một người đàn ông cao lớn đang mỉm cười đứng ngay cửa nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình ý, một tay anh cầm một bó hoa lớn còn tay kia đang kéo một chiếc va ly.
'Tử Hạo?' Khi Sầm Tử Tranh nhìn rõ bóng người mới đến, cô nở một nụ cười hiền hoà, cất tiếng gọi.
'Đoá hoa đẹp nhất dành tặng cho thiên sứ xinh đẹp nhất!' Anh đưa bó hoa cho cô, những bông hoa thật đẹp càng làm nổi bật gương mặt xinh đẹp của Sầm Tử Tranh.
'Cám ơn!' Sầm Tử Tranh đưa tay nhận bó hoa, cô mỉm cười hỏi: 'Anh vừa xuống máy bay sao?'
Thư Tử Hạo gật đầu, 'Ừ. Ở bên đó chán lắm, cũng may là đã xong. Rốt cuộc anh cũng có thể toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp thiết kế của mình rồi.'
Sầm Tử Tranh cười khẽ: 'Anh nha, đúng là sống trong phúc mà không biết phúc. Anh không biết có bao nhiêu nhà thiết kế muốn được đi tham gia cuộc thi giành giải thưởng lớn này nhưng chỉ vì không đủ tư cách nên phải đứng ở ngoài cuộc không? Anh nên biết thỏa mãn chứ!'
'Nếu như có lần sau anh nhất định sẽ không tham gia.' Thư Tử Hạo nói giọng kiên định.
'Tại sao chứ? Không phải anh biết rất rõ là đề cử này đối với danh tiếng của một nhà thiết kế quan trọng đến mức nào sao?'
Trên mặt Sầm Tử Tranh lộ rõ vẻ khó hiểu, giải thưởng lớn này có không biết bao nhiêu nhà thiết kế muốn tham gia mà không được vậy mà Thư Tử Hạo này dường như không có chút hứng thú nào.
Thư Tử Hạo nhìn Sầm Tử Tranh, trong đôi mắt đen phát ra một tia dị thường, anh chậm rãi nói: 'Bởi vì anh đã chịu đủ những ngày phải sống xa em rồi, Tử Tranh, những ngày này đối với anh mà nói thật là khổ sở, mỗi ngày hình bóng em đều quẩn quanh trong đầu anh ...'
'Tử Hạo ...'
' Được rồi được rồi, anh biết em sẽ nói là em chưa sẵn sàng cho một cuộc tình mới, anh chỉ là than thở một tí thôi ...' Thư Tử Hạo thông minh thấy bầu không khí ngượng ngùng liền vội chuyển đề tài: ' Đã muộn thế này rồi, chắc là em cả ngày chưa ăn gì, đi thôi, anh mời em ăn một bữa ngon!'
Sầm Tử Tranh ngượng ngùng cười: 'Tử Hạo, hôm nay phải là em mời anh ăn cơm mới đúng, coi như là tẩy trần cho anh đi!'
'Ồ' Thư Tử Hạo sảng khoái cười, 'Vậy thì anh phải "bóc lột" em một bữa lớn mới được!'
Hai người vừa cười vừa nói rời khỏi văn phòng!
****
Ánh sáng hiền hoà soi rọi khung cảnh tao nhã của nhà hàng, mỗi ngọn đèn thủy tinh đều chiếu ra ánh sáng mê người.
'Ừm, thật nhớ bít tết của nhà hàng này, Tử Tranh em không biết đó thôi, mấy ngày anh ở bên đó tham gia cuộc thi, muốn ăn nhất chính là món bít tết của nhà hàng này, đáng tiếc là chỉ có thể tưởng niệm hương vị của nó. Thật là tội nghiệp nha!'
Thư Tử Hạo cẩn thận cắt bít tết thành từng miếng nhỏ rồi đẩy đĩa đến trước mặt Sầm Tử Tranh, vừa cười vừa nói.
'Đường đường là nhà thiết kế quyền uy không ngờ lại dẻo miệng đến vậy!' Sầm Tử Tranh tao nhã hớp một ngụm rượu đỏ, nói giọng trêu chọc.
Thư Tử Hạo cố tình làm ra vẻ kinh ngạc: 'Làm ơn đi Tranh Tranh, nhà thiết kế cũng là người mà!'
Sầm Tử Tranh mỉm cười, rồi như nhớ ra điều gì cô lại nâng cốc lên: 'Đúng rồi, em còn chưa chúc mừng anh, giải thưởng lớn kỳ này anh độc chiếm nha, đúng là làm người ta hâm mộ chết mất!'
Thư Tử Hạo cũng nâng cốc lên, hai chiếc cốc thủy tinh xinh đẹp chạm khẽ vào nhau vang lên một tiếng thanh thúy, anh cố tình làm ra vẻ oán giận nói: 'Tử Tranh, em từ lúc nào học người ta châm chọc người khác vậy? Nếu như không phải vì bước phát triển thương hiệu tiếp theo thì anh thật sự lười để ý mấy cuộc thi này. Vậy mà em còn dám cười anh?'
‘Em nào dám cười nhạo anh? Em nói đều là lời thật lòng mà!' Sầm Tử Tranh cực kỳ nghiêm túc nói.
Thư Tử Hạo cười, lắc đầu không nói.
Đúng lúc này quản lý của nhà hàng chợt tiến đến nhã nhặn nói: 'Thực xin lỗi, làm phiền hai vị dùng bữa!'
'Quản lý, có chuyện gì sao?' Thư Tử Hạo ngạc nhiên hỏi lại.
Quản lý nhà hàng khẽ mỉm cười: 'Là thế này, tin tức hai vị ở đây dùng cơm không hiểu sao giới truyền thông lại biết, hiện giờ có rất nhiều ký giả đang tụ tập trước nhà hàng, vì vậy tôi đến đây nhắc nhở hai vị một tiếng, lát nữa dùng bữa xong hai vị nên đi ra bằng cửa sau!'
Sầm Tử Tranh nghe vậy, thở phào một hơi nhẹ nhõm: 'Quản lý, cám ơn anh. Nếu không có anh nhắc nhở lát nữa chúng tôi nhất định sẽ bị những ký giả đó làm phiền chết.'
'Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Hai vị xin cứ tự nhiên, tôi sẽ không làm phiền nữa!' Quản lý nói xong liền rời đi.
Thư Tử Hạo hơi hé rèm cửa nhìn ra ngoài ...
'Ký giả quả nhiên đến không ít nhưng thật kỳ lạ, hôm nay sao lại có nhiều ký giả đến thế chứ? Giới thiết kế thời trang cũng không được truyền thông quan tâm mấy, sao hôm nay họ lại rầm rộ thế này?' Anh nghi hoặc thấp giọng hỏi.
Sầm Tử Tranh cũng nhoài đầu ra nhìn, sau đó mặt lộ ra chút khó xử, cô rầu rĩ nói: 'Ký giả không phải như thế đâu!'
Thực ra trong lòng cô biết rất rõ, hôm nay có nhiều ký giả đến đây như vậy chẳng qua là vì Cung Quý Dương mà thôi. Cung Quý Dương trước giờ luôn là tiêu điểm của các tạp chí giải trí, sở dĩ hôm nay ký giả đến đông như vậy nhất định là vì tưởng rằng người dùng cơm với cô là Cung Quý Dương.
Xem ra cô đã hại Thư Tử Hạo không có được một bữa cơm yên ổn rồi!
Nhưng Thư Tử Hạo hoàn toàn chẳng nghi ngờ gì vẫn thản nhiên thưởng thức một ngụm rượu đỏ, nhẹ giọng nói: 'Tử Tranh, quãng thời gian này anh vẫn luôn suy nghĩ về chuyện hợp tác giữa anh và em.'
'Hợp tác? Ý anh là sao?' Sầm Tử Tranh không hiểu hỏi lại.
'Là thế này, Tử Tranh, những lời này chắc em nghe cũng nhàm rồi nhưng anh vẫn nói. Anh thấy em đối với thời trang Nam giới rất có tài năng. Nếu như thương hiệu thời trang cao cấp Leila của em kết hợp với thương hiệu của anh, chúng ta hoàn toàn có khả năng phát triển một thương hiệu thời trang Nam cao cấp. Sự hợp tác này đối với chúng ta mà nói là đôi bên cùng có lợi!'
Thư Tử Hạo nhìn Sầm Tử Tranh, giọng cực kỳ nghiêm túc nói.
Sầm Tử Tranh nghe vậy, đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu lại: 'Tử Hạo, em không phủ nhận lời đề nghị của anh rất có giá trị về mặt lợi ích, nhưng trước giờ em không thiết kế thời trang Nam, hơn nữa sau này cũng sẽ không đi con đường này. Sản phẩm chủ đạo của Leila là thời trang nữ giới, tạm thời em không có ý định khai thác mảng thị trường thời trang Nam giới, vì vậy thực xin lỗi, em sẽ không hợp tác với anh trong lĩnh vực này.'
Ánh mắt Thư Tử Hạo dần trở nên ảm đạm. Anh buông ly rượu trên tay xuống, bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ nanh của Sầm Tử Tranh...
'Tử Hạo, đừng ... đừng như thế!' Sầm Tử Tranh cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng. Theo phản xạ tự nhiên cô nhìn xung quanh một vòng rồi rụt tay lại.
'Anh biết em đang né tránh cái gì!' Thư Tử Hạo không hề có ý định buông tay cô ra, anh thấp giọng nói, trong giọng nói pha thêm chút khổ sở.
'Tử Tranh, anh biết em nhiều năm như vậy, trong lòng em suy nghĩ gì anh biết rất rõ, em thích thiết kế thời trang nam giới, thậm chí em đã từng hỏi anh rằng vì sao phụ nữ không thể trở thành nhà thiết kế thời trang nam giới hàng đầu? Mà em thì vẫn luôn muốn trở thành nhà thiết kế nữ đó. Những lời này chẳng lẽ em đã quên rồi sao?'
'Em ...' Sầm Tử Tranh có chút không biết nói sao, trên mặt cô có chút không tự nhiên, ấp úng nói: 'Niềm đam mê của con người sẽ thay đổi theo thời gian mà. Hơn nữa bây giờ em không phải đã là nhà thiết kế cấp cao về thời trang nữ rồi sao? Vậy còn chưa đủ ư?'
'Em nói dối!' Thư Tử Hạo nói một cách dứt khoát, vạch trần tâm tư cô, 'Không phải em không thích thiết kế thời trang Nam nữa, mà là em không muốn. Từ sau khi Cung Quý Dương làm tổn thương em đến nay, em liền không đụng đến thời trang Nam giới mà chỉ tập trung vào thời trang nữ giới. Tử Tranh, vì một người đàn ông mà từ bỏ niềm đam mê của mình có đáng không?'
'Không ... Không phải vậy!' Theo bản năng Sầm Tử Tranh lớn tiếng kháng nghị, cô lắc đầu, nét mặt khổ sở nói: 'Em không phải vì Cung Quý Dương, không phải!'
'Vậy được, nếu như em hợp tác với anh thì sẽ chứng minh được em không phải vì Cung Quý Dương mà từ bỏ niềm đam mê thiết kế thời trang Nam. Em cũng biết đó, lần hợp tác này đối với danh tiếng hay thành tích kinh doanh của em đều có lợi mà thương hiệu Leila cũng sẽ vì thế mà trở nên phong phú hơn!' Thư Tử Hạo phân tích kỹ lưỡng cho cô nghe.
'Tử Hạo, hai thương hiệu hợp tác với nhau cũng không phải trò trẻ con, đương nhiên là phải qua nhiều lần thương thảo mới tốt, hơn nữa, tạm thời em không có ý định khai phá mảng thời trang Nam giới!' Sầm Tử Tranh càng lúc càng cảm thấy không được tự nhiên, cô không biết nên nói gì mới phải.
Thư Tử Hạo nghe vậy cũng không nói gì thêm, anh buông bàn tay nhỏ nanh của cô ra, lấy từ trong valy ra một tập văn kiện thật dày, đẩy đến trước mặt Sầm Tử Tranh.
'Tử Hạo, đây là ...'
Sầm Tử Tranh nghi hoặc lật lật mấy trang xem thử, sau đó ngạc nhiên hỏi: 'Đây là kết quả nghiên cứu thị trường?'
'Đúng vậy! Nói chính xác hơn thì là bản báo cáo kết quả nghiên cứu thị trường về sự phân bố khu vực tiêu thụ của thương hiệu Leila. Trong đó viết rất tường tận về hướng phát triển trong tương lai, phân khúc thị trường và phân tích tiềm năng. Em chắc là sẽ tự tin hơn khi biết thương hiệu của mình có tiềm lực phát triển lớn đến đâu!' Thư Tử Hạo nói một cách rất chuyên nghiệp.
Sầm Tử Tranh nhìn phần báo cáo đặt trước mặt mình, trong lòng buồn vui lẫn lộn. Cô không ngờ Thư Tử Hạo lại giúp mình làm một phần báo cáo chi tiết và phức tạp như vậy. Báo cáo này không biết tốn của anh bao nhiêu thời gian và tinh lực đây?
'Còn nữa ...' Thư Tử Hạo đặt một phần văn kiện khác trước mặt cô,' Đây là báo cáo phân tích thương hiệu của anh. Tử Tranh, anh không yêu cầu em phải trả lời cho anh ngay, dù sao thì anh cũng sẽ không ép em làm bất cứ chuyện gì mà em không muốn. Hai phần báo cáo này em cứ mang về xem kỹ, tin rằng sau khi xem xong em sẽ suy nghĩ nghiêm túc về lời đề nghị của anh.'
Bàn tay nhỏ nanh của Sầm Tử Tranh đặt lên hai phần văn kiện thật dày kia, vẻ mặt có chút khó hiểu, hỏi lại: 'Tử Hạo, thực ra em không hiểu cho lắm, thương hiệu của anh đã nổi tiếng như vậy, anh hoàn toàn không cần mạo hiểm vì thương hiệu của em!'
'Bởi vì anh yêu em!' Thư Tử Hạo lời lẽ đanh thép nói.
Thân thể Sầm Tử Tranh khẽ run, cô rũ mi nhẹ thở dài: 'Cho dù là vậy anh cũng không nhất định phải làm như thế!'
Cô biết Thư Tử Hạo trước giờ chưa từng bỏ cuộc, từ đại học đến bây giờ, từ lúc cô và Cung Quý Dương yêu nhau cho đến khi hai người chia tay, người đàn ông này trước giờ chưa từng từ bỏ ý định theo đuổi cô. Thực ra Sầm Tử Tranh cũng đã từng cảm động, cũng đã từng động lòng, dù sao trong những lúc cô khó khăn nhất người đàn ông này vẫn luôn ở bên cạnh cô, chiếu cố, giúp đỡ cô.
Nhưng mà ... cô thực sự không thể. Đã từng được Cung Quý Dương yêu thương, tổn thương, trong lòng cô sớm đã không thể dung nạp người khác, không thể mở lòng đón nhận một tình yêu khác.
Thư Tử Hạo thấy dù sao cũng đã nói đến đây rồi, anh cũng không muốn đè nén nữa, thẳng tanh nhìn Sầm Tử Tranh nói: ‘Tử Tranh, trước khi anh đi tham gia cuộc thi giành giải thưởng lớn, anh đã từng nói với em, mong em trong khoảng thời gian đó có thể suy nghĩ lại về mối quan hệ giữa anh và em. Hôm nay anh chính thức tỏ tình với em, anh thật hy vọng em có thể trở thành bạn gái của anh, anh muốn yêu em một cách đường đường chính chính, chứ không phải trong sự phỏng đoán hoặc nghi ngờ của giới truyền thông.’
Trên mặt Sầm Tử Tranh sự mất tự nhiên càng rõ rệt, cô cầm ly rượu lên như muốn dùng động tác uống rượu để che giấu tâm trạng ngại ngùng của mình, cô nhìn Thư Tử Hạo nói: ‘Tử Hạo, thực ra chúng ta làm bạn với nhau không phải rất tốt sao? Hơn nữa bây giờ anh đang là một nhà thiết kế nổi tiếng, đáng lý nên tìm một người yêu có thể giúp đỡ anh nhiều trong sự nghiệp mới đúng!’
‘Tử Tranh, em phải hiểu, người anh muốn tìm là một người vợ chứ không phải một trợ thủ!’
Thư Tử Hạo ngắt lời cô, trong mắt tràn đầy vẻ kích động: ‘Chẳng lẽ em dám khẳng định em chưa từng động lòng vì anh?’
‘Tử Hạo, em …’ Sầm Tử Tranh vừa định nói gì đó thì chuông điện thoại chợt reo, cô nhấc điện thoại lên, ngượng ngùng nói với Thư Tử Hạo, ‘Thật ngại quá, em nghe điện thoại một lát!’
Thực ra, lúc chuông điện thoại vừa reo, Sầm Tử Tranh đã thầm cảm ơn người gọi đến, bởi vì ít ra cú điện thoại đó đã giúp cô né tránh giây phút ngượng ngùng này, ai dè vừa nghe đến giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu dây bên kia thì cô lại càng khẩn trương hơn.
‘Tranh Tranh!’
Nghe giọng nói kia, Sầm Tử Tranh giật mình, cô vội đưa tay lên chỉ sợ lỡ mình không cẩn thận sẽ phát ra một tiếng kêu thất thanh.
Tên này sao bỗng dưng lại gọi cho mình chứ?
‘Tranh Tranh? Sao không lên tiếng? Nhất định là vì nghe được giọng nói của anh nên kích động quá rồi phải không? Ha ha, có nhớ anh không?’ Giọng nói có phần lười nhác của Cung Quý Dương truyền qua điện thoại vọng thẳng vào tai Sầm Tử Tranh.
‘Sao anh lại gọi điện thoại cho tôi?’ Qua một lúc lâu Sầm Tử Tranh mới thốt ra được một câu.
‘Ha ha, em đừng hiểu lầm, tiền gọi điện thoại là anh tự kiếm được, tuyệt đối không đụng đến một đồng tiền riêng nào của anh!’ Cung Quý Dương “tốt bụng” giải thích với cô.
Sầm Tử Tranh có chút ngượng ngùng liếc mắt nhìn Thư Tử Hạo đang ngồi đối diện với mình, sau đó đứng dậy đi đến một góc khác, tận lực đè thấp giọng nói: ‘Này, anh làm gì vậy? Sao bỗng dưng lại gọi điện thoại cho tôi?’
Làm như vậy chỉ khiến cho sự tình càng phức tạp thêm!!!
‘Anh đoán, theo sự sai biệt múi giờ thì bên đó chắc phải là giờ cơm tối rồi, cho nên mới đặc biệt gọi điện về nhắc nhở em một chút, bằng không em cứ mải lo làm việc rồi lại quên ăn quên ngủ!’
Câu nói không đoán trước được này của Cung Quý Dương khiến cho toàn thân Sầm Tử Tranh phát run, cô ngây ngốc tại chỗ, không biết nên trả lời thế nào, chỉ cảm thấy một góc nào đó trên bức tường thành kiên cố ở nơi sâu nhất trong nội tâm mình đang bị sự ấm áp đó hòa tan …
Giây phút sau cô mới nói được nên lời, trong giọng nói mang theo một tia nhu hòa mà ngay chính cô cũng không phát hiện ra được: ‘Anh lo lắng nhiều quá rồi, tôi hiện giờ đang dùng bữa!’
‘Ồ, vậy sao? Một người ăn cơm hay là còn có ai khác?’ Cung Quý Dương lại hỏi tiếp.
‘Này, anh cũng lo nhiều quá rồi đấy! Tôi ăn cơm một mình cũng được mà ăn cơm chung với người khác cũng thế thôi. Chuyện này có liên quan gì đến anh chứ?’ Sầm Tử Tranh nghe vậy liền chau mày, bất mãn lên tiếng.
‘Đương nhiên là có liên quan đến anh rồi, em là bạn gái của anh cho nên em phải ngoan ngoãn một chút, đừng chọc anh tức giận mới đúng!’
Ở đầu bên kia vọng đến tiếng cười sáng láng của Cung Quý Dương nhưng giọng nói thì lại cực kỳ bá đạo.
‘Anh … anh đang nói nhảm gì đấy?’
Sầm Tử Tranh nhất thời nghẹn giọng, “ngoan ngoãn”? Thế nào mà cô bây giờ ăn cơm cùng Thư Tử Hạo lại khiến cô nảy sinh cảm giác tội lỗi thế này?
Loại cảm giác này khiến cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái!
‘Được rồi, được rồi, nhớ kỹ, anh không ở bên cạnh em, em phải nhớ ăn cơm đúng giờ, anh phải tiếp tục cuộc lữ hành của mình rồi, Tranh Tranh, đợi anh!’ Bên đầu kia vang lên tiếng một nụ hôn gió của Cung Quý Dương rồi điện thoại bị ngắt mất.
Còn Sầm Tử Tranh thì cầm điện thoại đứng đó ngẩn người, một lúc sau đó mới cất điện thoại đi, thở dài một tiếng thật sâu như muốn đem cảm giác không thoải mái vừa nãy trút ra ngoài.
Cô xoay người nhưng bất thình lình lại chạm phải đôi mắt tràn đầy đau khổ của Thư Tử Hạo.
‘Tử Hạo?’ Trong chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp của cô trở nên hoảng loạn, ‘Sao anh lại đứng sau lưng em?’
Vừa nãy những lời cô nói trong điện thoại có phải anh đã nghe hết rồi không?
‘Anh thấy em lâu như vậy mà còn chưa trở lại bàn ăn, lo lắng cho em nên bước qua xem thử!’ Thư Tử Hạo nở một nụ cười miễn cưỡng, kéo tay Sầm Tử Tranh cùng nhau đi về phía chỗ ngồi.
Sau khi ngồi xuống, anh đẩy một phần điểm tâm đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói: ‘Đây là món bánh Tiramisu mà em thích ăn, lần nào đến đây anh cũng đều thấy em đặt một phần, hôm nay anh đã đặt giùm em rồi này!’
‘Cám ơn anh!’
Mùi thơm nồng đượm nhưng dễ chịu của bánh Tiramisu thấm vào mũi Sầm Tử Tranh khiến cô càng cảm thấy áy náy hơn, Sầm Tử Tranh nhẹ giọng nói: ‘Vừa nãy anh đã nghe hết rồi sao?’
Thư Tử Hạo tao nhã cắt một miếng bít tết sau đó nhìn cô, nói: ‘Tử Tranh, anh thừa nhận mình có chút tò mò, cũng rất muốn biết người vừa gọi điện thoại cho em là ai, nhưng nếu như em không muốn nói anh cũng tuyệt đối không miễn cưỡng em!’
Sầm Tử Tranh cầm chiếc muỗng nhỏ bằng bạc tinh xảo, bắt đầu nếm thử món Tiramisu, hương vị món bánh vẫn thơm ngon như thường nhưng hôm nay cô lại cảm thấy đặc biệt vô vị. Buông chiếc muỗng xuống, cô nhìn Thư Tử Hạo, nói: ‘Tử Hạo, thực ra ...’
Cô ấp úng một lúc lâu vẫn chưa nói hết câu, nhiều năm qua Thư Tử Hạo vẫn luôn âm thầm chiếu cố cô, cho nên, cho dù không thể trở thành người yêu, cô vẫn luôn dành một tình cảm vượt trên mức tình bạn cho anh, vì vậy cô không muốn giấu giếm Thư Tử Hạo điều gì, bởi vì điều này không công bằng đối với anh.
Xem ra Cung Quý Dương thực sự nghiêm túc thực hiện cuộc cá cược, hơn nữa điện thoại cũng không mang theo!
Trong lòng Sầm Tử Tranh không khỏi sợ run.
Mình sao thế này? Anh ta muốn đi thực hiện cuộc cá cược là chuyện của anh ta, có liên quan gì đến mình đâu mà phải lo lắng chứ!
Chừng như nhận ra chính mình quá để tâm đến Cung Quý Dương, cô cực kỳ ảo não vội điều tiết lại tâm trạng, tập trung tinh thần xem xét những văn kiện có liên quan đến buổi trình diễn.
Thời gian từng giây từng phút lặng lẽ trôi ... Sáng đến trưa, trưa lại đến tối, mãi đến khi gió đêm thổi lạnh từng cơn ...
Sầm Tử Tranh là một người cuồng công việc điển hình, có lúc vì quá mải mê công tác mà ba bữa ăn cũng thường bỏ qua, cho đến khi bụng đói kêu vang ngẩng lên nhìn thì mới phát hiện trời đã tối.
Đang lúc chuẩn bị hoàn tất những việc cuối cùng thì chợt một mùi thơm thoang thoảng ập đến khiến Sầm Tử Tranh ngẩng vội đầu lên nhìn.
Một người đàn ông cao lớn đang mỉm cười đứng ngay cửa nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình ý, một tay anh cầm một bó hoa lớn còn tay kia đang kéo một chiếc va ly.
'Tử Hạo?' Khi Sầm Tử Tranh nhìn rõ bóng người mới đến, cô nở một nụ cười hiền hoà, cất tiếng gọi.
'Đoá hoa đẹp nhất dành tặng cho thiên sứ xinh đẹp nhất!' Anh đưa bó hoa cho cô, những bông hoa thật đẹp càng làm nổi bật gương mặt xinh đẹp của Sầm Tử Tranh.
'Cám ơn!' Sầm Tử Tranh đưa tay nhận bó hoa, cô mỉm cười hỏi: 'Anh vừa xuống máy bay sao?'
Thư Tử Hạo gật đầu, 'Ừ. Ở bên đó chán lắm, cũng may là đã xong. Rốt cuộc anh cũng có thể toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp thiết kế của mình rồi.'
Sầm Tử Tranh cười khẽ: 'Anh nha, đúng là sống trong phúc mà không biết phúc. Anh không biết có bao nhiêu nhà thiết kế muốn được đi tham gia cuộc thi giành giải thưởng lớn này nhưng chỉ vì không đủ tư cách nên phải đứng ở ngoài cuộc không? Anh nên biết thỏa mãn chứ!'
'Nếu như có lần sau anh nhất định sẽ không tham gia.' Thư Tử Hạo nói giọng kiên định.
'Tại sao chứ? Không phải anh biết rất rõ là đề cử này đối với danh tiếng của một nhà thiết kế quan trọng đến mức nào sao?'
Trên mặt Sầm Tử Tranh lộ rõ vẻ khó hiểu, giải thưởng lớn này có không biết bao nhiêu nhà thiết kế muốn tham gia mà không được vậy mà Thư Tử Hạo này dường như không có chút hứng thú nào.
Thư Tử Hạo nhìn Sầm Tử Tranh, trong đôi mắt đen phát ra một tia dị thường, anh chậm rãi nói: 'Bởi vì anh đã chịu đủ những ngày phải sống xa em rồi, Tử Tranh, những ngày này đối với anh mà nói thật là khổ sở, mỗi ngày hình bóng em đều quẩn quanh trong đầu anh ...'
'Tử Hạo ...'
' Được rồi được rồi, anh biết em sẽ nói là em chưa sẵn sàng cho một cuộc tình mới, anh chỉ là than thở một tí thôi ...' Thư Tử Hạo thông minh thấy bầu không khí ngượng ngùng liền vội chuyển đề tài: ' Đã muộn thế này rồi, chắc là em cả ngày chưa ăn gì, đi thôi, anh mời em ăn một bữa ngon!'
Sầm Tử Tranh ngượng ngùng cười: 'Tử Hạo, hôm nay phải là em mời anh ăn cơm mới đúng, coi như là tẩy trần cho anh đi!'
'Ồ' Thư Tử Hạo sảng khoái cười, 'Vậy thì anh phải "bóc lột" em một bữa lớn mới được!'
Hai người vừa cười vừa nói rời khỏi văn phòng!
****
Ánh sáng hiền hoà soi rọi khung cảnh tao nhã của nhà hàng, mỗi ngọn đèn thủy tinh đều chiếu ra ánh sáng mê người.
'Ừm, thật nhớ bít tết của nhà hàng này, Tử Tranh em không biết đó thôi, mấy ngày anh ở bên đó tham gia cuộc thi, muốn ăn nhất chính là món bít tết của nhà hàng này, đáng tiếc là chỉ có thể tưởng niệm hương vị của nó. Thật là tội nghiệp nha!'
Thư Tử Hạo cẩn thận cắt bít tết thành từng miếng nhỏ rồi đẩy đĩa đến trước mặt Sầm Tử Tranh, vừa cười vừa nói.
'Đường đường là nhà thiết kế quyền uy không ngờ lại dẻo miệng đến vậy!' Sầm Tử Tranh tao nhã hớp một ngụm rượu đỏ, nói giọng trêu chọc.
Thư Tử Hạo cố tình làm ra vẻ kinh ngạc: 'Làm ơn đi Tranh Tranh, nhà thiết kế cũng là người mà!'
Sầm Tử Tranh mỉm cười, rồi như nhớ ra điều gì cô lại nâng cốc lên: 'Đúng rồi, em còn chưa chúc mừng anh, giải thưởng lớn kỳ này anh độc chiếm nha, đúng là làm người ta hâm mộ chết mất!'
Thư Tử Hạo cũng nâng cốc lên, hai chiếc cốc thủy tinh xinh đẹp chạm khẽ vào nhau vang lên một tiếng thanh thúy, anh cố tình làm ra vẻ oán giận nói: 'Tử Tranh, em từ lúc nào học người ta châm chọc người khác vậy? Nếu như không phải vì bước phát triển thương hiệu tiếp theo thì anh thật sự lười để ý mấy cuộc thi này. Vậy mà em còn dám cười anh?'
‘Em nào dám cười nhạo anh? Em nói đều là lời thật lòng mà!' Sầm Tử Tranh cực kỳ nghiêm túc nói.
Thư Tử Hạo cười, lắc đầu không nói.
Đúng lúc này quản lý của nhà hàng chợt tiến đến nhã nhặn nói: 'Thực xin lỗi, làm phiền hai vị dùng bữa!'
'Quản lý, có chuyện gì sao?' Thư Tử Hạo ngạc nhiên hỏi lại.
Quản lý nhà hàng khẽ mỉm cười: 'Là thế này, tin tức hai vị ở đây dùng cơm không hiểu sao giới truyền thông lại biết, hiện giờ có rất nhiều ký giả đang tụ tập trước nhà hàng, vì vậy tôi đến đây nhắc nhở hai vị một tiếng, lát nữa dùng bữa xong hai vị nên đi ra bằng cửa sau!'
Sầm Tử Tranh nghe vậy, thở phào một hơi nhẹ nhõm: 'Quản lý, cám ơn anh. Nếu không có anh nhắc nhở lát nữa chúng tôi nhất định sẽ bị những ký giả đó làm phiền chết.'
'Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Hai vị xin cứ tự nhiên, tôi sẽ không làm phiền nữa!' Quản lý nói xong liền rời đi.
Thư Tử Hạo hơi hé rèm cửa nhìn ra ngoài ...
'Ký giả quả nhiên đến không ít nhưng thật kỳ lạ, hôm nay sao lại có nhiều ký giả đến thế chứ? Giới thiết kế thời trang cũng không được truyền thông quan tâm mấy, sao hôm nay họ lại rầm rộ thế này?' Anh nghi hoặc thấp giọng hỏi.
Sầm Tử Tranh cũng nhoài đầu ra nhìn, sau đó mặt lộ ra chút khó xử, cô rầu rĩ nói: 'Ký giả không phải như thế đâu!'
Thực ra trong lòng cô biết rất rõ, hôm nay có nhiều ký giả đến đây như vậy chẳng qua là vì Cung Quý Dương mà thôi. Cung Quý Dương trước giờ luôn là tiêu điểm của các tạp chí giải trí, sở dĩ hôm nay ký giả đến đông như vậy nhất định là vì tưởng rằng người dùng cơm với cô là Cung Quý Dương.
Xem ra cô đã hại Thư Tử Hạo không có được một bữa cơm yên ổn rồi!
Nhưng Thư Tử Hạo hoàn toàn chẳng nghi ngờ gì vẫn thản nhiên thưởng thức một ngụm rượu đỏ, nhẹ giọng nói: 'Tử Tranh, quãng thời gian này anh vẫn luôn suy nghĩ về chuyện hợp tác giữa anh và em.'
'Hợp tác? Ý anh là sao?' Sầm Tử Tranh không hiểu hỏi lại.
'Là thế này, Tử Tranh, những lời này chắc em nghe cũng nhàm rồi nhưng anh vẫn nói. Anh thấy em đối với thời trang Nam giới rất có tài năng. Nếu như thương hiệu thời trang cao cấp Leila của em kết hợp với thương hiệu của anh, chúng ta hoàn toàn có khả năng phát triển một thương hiệu thời trang Nam cao cấp. Sự hợp tác này đối với chúng ta mà nói là đôi bên cùng có lợi!'
Thư Tử Hạo nhìn Sầm Tử Tranh, giọng cực kỳ nghiêm túc nói.
Sầm Tử Tranh nghe vậy, đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu lại: 'Tử Hạo, em không phủ nhận lời đề nghị của anh rất có giá trị về mặt lợi ích, nhưng trước giờ em không thiết kế thời trang Nam, hơn nữa sau này cũng sẽ không đi con đường này. Sản phẩm chủ đạo của Leila là thời trang nữ giới, tạm thời em không có ý định khai thác mảng thị trường thời trang Nam giới, vì vậy thực xin lỗi, em sẽ không hợp tác với anh trong lĩnh vực này.'
Ánh mắt Thư Tử Hạo dần trở nên ảm đạm. Anh buông ly rượu trên tay xuống, bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ nanh của Sầm Tử Tranh...
'Tử Hạo, đừng ... đừng như thế!' Sầm Tử Tranh cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng. Theo phản xạ tự nhiên cô nhìn xung quanh một vòng rồi rụt tay lại.
'Anh biết em đang né tránh cái gì!' Thư Tử Hạo không hề có ý định buông tay cô ra, anh thấp giọng nói, trong giọng nói pha thêm chút khổ sở.
'Tử Tranh, anh biết em nhiều năm như vậy, trong lòng em suy nghĩ gì anh biết rất rõ, em thích thiết kế thời trang nam giới, thậm chí em đã từng hỏi anh rằng vì sao phụ nữ không thể trở thành nhà thiết kế thời trang nam giới hàng đầu? Mà em thì vẫn luôn muốn trở thành nhà thiết kế nữ đó. Những lời này chẳng lẽ em đã quên rồi sao?'
'Em ...' Sầm Tử Tranh có chút không biết nói sao, trên mặt cô có chút không tự nhiên, ấp úng nói: 'Niềm đam mê của con người sẽ thay đổi theo thời gian mà. Hơn nữa bây giờ em không phải đã là nhà thiết kế cấp cao về thời trang nữ rồi sao? Vậy còn chưa đủ ư?'
'Em nói dối!' Thư Tử Hạo nói một cách dứt khoát, vạch trần tâm tư cô, 'Không phải em không thích thiết kế thời trang Nam nữa, mà là em không muốn. Từ sau khi Cung Quý Dương làm tổn thương em đến nay, em liền không đụng đến thời trang Nam giới mà chỉ tập trung vào thời trang nữ giới. Tử Tranh, vì một người đàn ông mà từ bỏ niềm đam mê của mình có đáng không?'
'Không ... Không phải vậy!' Theo bản năng Sầm Tử Tranh lớn tiếng kháng nghị, cô lắc đầu, nét mặt khổ sở nói: 'Em không phải vì Cung Quý Dương, không phải!'
'Vậy được, nếu như em hợp tác với anh thì sẽ chứng minh được em không phải vì Cung Quý Dương mà từ bỏ niềm đam mê thiết kế thời trang Nam. Em cũng biết đó, lần hợp tác này đối với danh tiếng hay thành tích kinh doanh của em đều có lợi mà thương hiệu Leila cũng sẽ vì thế mà trở nên phong phú hơn!' Thư Tử Hạo phân tích kỹ lưỡng cho cô nghe.
'Tử Hạo, hai thương hiệu hợp tác với nhau cũng không phải trò trẻ con, đương nhiên là phải qua nhiều lần thương thảo mới tốt, hơn nữa, tạm thời em không có ý định khai phá mảng thời trang Nam giới!' Sầm Tử Tranh càng lúc càng cảm thấy không được tự nhiên, cô không biết nên nói gì mới phải.
Thư Tử Hạo nghe vậy cũng không nói gì thêm, anh buông bàn tay nhỏ nanh của cô ra, lấy từ trong valy ra một tập văn kiện thật dày, đẩy đến trước mặt Sầm Tử Tranh.
'Tử Hạo, đây là ...'
Sầm Tử Tranh nghi hoặc lật lật mấy trang xem thử, sau đó ngạc nhiên hỏi: 'Đây là kết quả nghiên cứu thị trường?'
'Đúng vậy! Nói chính xác hơn thì là bản báo cáo kết quả nghiên cứu thị trường về sự phân bố khu vực tiêu thụ của thương hiệu Leila. Trong đó viết rất tường tận về hướng phát triển trong tương lai, phân khúc thị trường và phân tích tiềm năng. Em chắc là sẽ tự tin hơn khi biết thương hiệu của mình có tiềm lực phát triển lớn đến đâu!' Thư Tử Hạo nói một cách rất chuyên nghiệp.
Sầm Tử Tranh nhìn phần báo cáo đặt trước mặt mình, trong lòng buồn vui lẫn lộn. Cô không ngờ Thư Tử Hạo lại giúp mình làm một phần báo cáo chi tiết và phức tạp như vậy. Báo cáo này không biết tốn của anh bao nhiêu thời gian và tinh lực đây?
'Còn nữa ...' Thư Tử Hạo đặt một phần văn kiện khác trước mặt cô,' Đây là báo cáo phân tích thương hiệu của anh. Tử Tranh, anh không yêu cầu em phải trả lời cho anh ngay, dù sao thì anh cũng sẽ không ép em làm bất cứ chuyện gì mà em không muốn. Hai phần báo cáo này em cứ mang về xem kỹ, tin rằng sau khi xem xong em sẽ suy nghĩ nghiêm túc về lời đề nghị của anh.'
Bàn tay nhỏ nanh của Sầm Tử Tranh đặt lên hai phần văn kiện thật dày kia, vẻ mặt có chút khó hiểu, hỏi lại: 'Tử Hạo, thực ra em không hiểu cho lắm, thương hiệu của anh đã nổi tiếng như vậy, anh hoàn toàn không cần mạo hiểm vì thương hiệu của em!'
'Bởi vì anh yêu em!' Thư Tử Hạo lời lẽ đanh thép nói.
Thân thể Sầm Tử Tranh khẽ run, cô rũ mi nhẹ thở dài: 'Cho dù là vậy anh cũng không nhất định phải làm như thế!'
Cô biết Thư Tử Hạo trước giờ chưa từng bỏ cuộc, từ đại học đến bây giờ, từ lúc cô và Cung Quý Dương yêu nhau cho đến khi hai người chia tay, người đàn ông này trước giờ chưa từng từ bỏ ý định theo đuổi cô. Thực ra Sầm Tử Tranh cũng đã từng cảm động, cũng đã từng động lòng, dù sao trong những lúc cô khó khăn nhất người đàn ông này vẫn luôn ở bên cạnh cô, chiếu cố, giúp đỡ cô.
Nhưng mà ... cô thực sự không thể. Đã từng được Cung Quý Dương yêu thương, tổn thương, trong lòng cô sớm đã không thể dung nạp người khác, không thể mở lòng đón nhận một tình yêu khác.
Thư Tử Hạo thấy dù sao cũng đã nói đến đây rồi, anh cũng không muốn đè nén nữa, thẳng tanh nhìn Sầm Tử Tranh nói: ‘Tử Tranh, trước khi anh đi tham gia cuộc thi giành giải thưởng lớn, anh đã từng nói với em, mong em trong khoảng thời gian đó có thể suy nghĩ lại về mối quan hệ giữa anh và em. Hôm nay anh chính thức tỏ tình với em, anh thật hy vọng em có thể trở thành bạn gái của anh, anh muốn yêu em một cách đường đường chính chính, chứ không phải trong sự phỏng đoán hoặc nghi ngờ của giới truyền thông.’
Trên mặt Sầm Tử Tranh sự mất tự nhiên càng rõ rệt, cô cầm ly rượu lên như muốn dùng động tác uống rượu để che giấu tâm trạng ngại ngùng của mình, cô nhìn Thư Tử Hạo nói: ‘Tử Hạo, thực ra chúng ta làm bạn với nhau không phải rất tốt sao? Hơn nữa bây giờ anh đang là một nhà thiết kế nổi tiếng, đáng lý nên tìm một người yêu có thể giúp đỡ anh nhiều trong sự nghiệp mới đúng!’
‘Tử Tranh, em phải hiểu, người anh muốn tìm là một người vợ chứ không phải một trợ thủ!’
Thư Tử Hạo ngắt lời cô, trong mắt tràn đầy vẻ kích động: ‘Chẳng lẽ em dám khẳng định em chưa từng động lòng vì anh?’
‘Tử Hạo, em …’ Sầm Tử Tranh vừa định nói gì đó thì chuông điện thoại chợt reo, cô nhấc điện thoại lên, ngượng ngùng nói với Thư Tử Hạo, ‘Thật ngại quá, em nghe điện thoại một lát!’
Thực ra, lúc chuông điện thoại vừa reo, Sầm Tử Tranh đã thầm cảm ơn người gọi đến, bởi vì ít ra cú điện thoại đó đã giúp cô né tránh giây phút ngượng ngùng này, ai dè vừa nghe đến giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu dây bên kia thì cô lại càng khẩn trương hơn.
‘Tranh Tranh!’
Nghe giọng nói kia, Sầm Tử Tranh giật mình, cô vội đưa tay lên chỉ sợ lỡ mình không cẩn thận sẽ phát ra một tiếng kêu thất thanh.
Tên này sao bỗng dưng lại gọi cho mình chứ?
‘Tranh Tranh? Sao không lên tiếng? Nhất định là vì nghe được giọng nói của anh nên kích động quá rồi phải không? Ha ha, có nhớ anh không?’ Giọng nói có phần lười nhác của Cung Quý Dương truyền qua điện thoại vọng thẳng vào tai Sầm Tử Tranh.
‘Sao anh lại gọi điện thoại cho tôi?’ Qua một lúc lâu Sầm Tử Tranh mới thốt ra được một câu.
‘Ha ha, em đừng hiểu lầm, tiền gọi điện thoại là anh tự kiếm được, tuyệt đối không đụng đến một đồng tiền riêng nào của anh!’ Cung Quý Dương “tốt bụng” giải thích với cô.
Sầm Tử Tranh có chút ngượng ngùng liếc mắt nhìn Thư Tử Hạo đang ngồi đối diện với mình, sau đó đứng dậy đi đến một góc khác, tận lực đè thấp giọng nói: ‘Này, anh làm gì vậy? Sao bỗng dưng lại gọi điện thoại cho tôi?’
Làm như vậy chỉ khiến cho sự tình càng phức tạp thêm!!!
‘Anh đoán, theo sự sai biệt múi giờ thì bên đó chắc phải là giờ cơm tối rồi, cho nên mới đặc biệt gọi điện về nhắc nhở em một chút, bằng không em cứ mải lo làm việc rồi lại quên ăn quên ngủ!’
Câu nói không đoán trước được này của Cung Quý Dương khiến cho toàn thân Sầm Tử Tranh phát run, cô ngây ngốc tại chỗ, không biết nên trả lời thế nào, chỉ cảm thấy một góc nào đó trên bức tường thành kiên cố ở nơi sâu nhất trong nội tâm mình đang bị sự ấm áp đó hòa tan …
Giây phút sau cô mới nói được nên lời, trong giọng nói mang theo một tia nhu hòa mà ngay chính cô cũng không phát hiện ra được: ‘Anh lo lắng nhiều quá rồi, tôi hiện giờ đang dùng bữa!’
‘Ồ, vậy sao? Một người ăn cơm hay là còn có ai khác?’ Cung Quý Dương lại hỏi tiếp.
‘Này, anh cũng lo nhiều quá rồi đấy! Tôi ăn cơm một mình cũng được mà ăn cơm chung với người khác cũng thế thôi. Chuyện này có liên quan gì đến anh chứ?’ Sầm Tử Tranh nghe vậy liền chau mày, bất mãn lên tiếng.
‘Đương nhiên là có liên quan đến anh rồi, em là bạn gái của anh cho nên em phải ngoan ngoãn một chút, đừng chọc anh tức giận mới đúng!’
Ở đầu bên kia vọng đến tiếng cười sáng láng của Cung Quý Dương nhưng giọng nói thì lại cực kỳ bá đạo.
‘Anh … anh đang nói nhảm gì đấy?’
Sầm Tử Tranh nhất thời nghẹn giọng, “ngoan ngoãn”? Thế nào mà cô bây giờ ăn cơm cùng Thư Tử Hạo lại khiến cô nảy sinh cảm giác tội lỗi thế này?
Loại cảm giác này khiến cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái!
‘Được rồi, được rồi, nhớ kỹ, anh không ở bên cạnh em, em phải nhớ ăn cơm đúng giờ, anh phải tiếp tục cuộc lữ hành của mình rồi, Tranh Tranh, đợi anh!’ Bên đầu kia vang lên tiếng một nụ hôn gió của Cung Quý Dương rồi điện thoại bị ngắt mất.
Còn Sầm Tử Tranh thì cầm điện thoại đứng đó ngẩn người, một lúc sau đó mới cất điện thoại đi, thở dài một tiếng thật sâu như muốn đem cảm giác không thoải mái vừa nãy trút ra ngoài.
Cô xoay người nhưng bất thình lình lại chạm phải đôi mắt tràn đầy đau khổ của Thư Tử Hạo.
‘Tử Hạo?’ Trong chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp của cô trở nên hoảng loạn, ‘Sao anh lại đứng sau lưng em?’
Vừa nãy những lời cô nói trong điện thoại có phải anh đã nghe hết rồi không?
‘Anh thấy em lâu như vậy mà còn chưa trở lại bàn ăn, lo lắng cho em nên bước qua xem thử!’ Thư Tử Hạo nở một nụ cười miễn cưỡng, kéo tay Sầm Tử Tranh cùng nhau đi về phía chỗ ngồi.
Sau khi ngồi xuống, anh đẩy một phần điểm tâm đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói: ‘Đây là món bánh Tiramisu mà em thích ăn, lần nào đến đây anh cũng đều thấy em đặt một phần, hôm nay anh đã đặt giùm em rồi này!’
‘Cám ơn anh!’
Mùi thơm nồng đượm nhưng dễ chịu của bánh Tiramisu thấm vào mũi Sầm Tử Tranh khiến cô càng cảm thấy áy náy hơn, Sầm Tử Tranh nhẹ giọng nói: ‘Vừa nãy anh đã nghe hết rồi sao?’
Thư Tử Hạo tao nhã cắt một miếng bít tết sau đó nhìn cô, nói: ‘Tử Tranh, anh thừa nhận mình có chút tò mò, cũng rất muốn biết người vừa gọi điện thoại cho em là ai, nhưng nếu như em không muốn nói anh cũng tuyệt đối không miễn cưỡng em!’
Sầm Tử Tranh cầm chiếc muỗng nhỏ bằng bạc tinh xảo, bắt đầu nếm thử món Tiramisu, hương vị món bánh vẫn thơm ngon như thường nhưng hôm nay cô lại cảm thấy đặc biệt vô vị. Buông chiếc muỗng xuống, cô nhìn Thư Tử Hạo, nói: ‘Tử Hạo, thực ra ...’
Cô ấp úng một lúc lâu vẫn chưa nói hết câu, nhiều năm qua Thư Tử Hạo vẫn luôn âm thầm chiếu cố cô, cho nên, cho dù không thể trở thành người yêu, cô vẫn luôn dành một tình cảm vượt trên mức tình bạn cho anh, vì vậy cô không muốn giấu giếm Thư Tử Hạo điều gì, bởi vì điều này không công bằng đối với anh.
/210
|