'Anh ...' Sầm Tử Tranh nhất thời sửng sốt, ngón tay thon thả run run chỉ hắn, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Trên mặt Khương Ngự Kình lộ ra một nụ cười tự tin, bước từng bước về phía Sầm Tử Tranh ...
'Như em đã yêu cầu, năm mươi triệu đô đang đặt trước mặt em, em cũng phải thực hiện lời hứa của mình nha!'
Sầm Tử Tranh tháy vậy trên mặt không kìm được lộ ra một nụ cười khổ, cô bước vội đến gần chiếc hộp nhìn thoáng qua nó sau đó nhìn về phía Khương Ngự Kình nói: 'Anh Khương, thực ra ... thực ra ngày hôm qua em chỉ tùy tiện nói vậy thôi, xin anh đừng xem là thật. Em thật sự ... thật sự chỉ xem anh như anh trai của mình thôi, tuyệt không có ý khác!'
Khương Ngự Kình cười lắc đầu nói: 'Khoản tiền này nếu như anh đã mang đến đây thì sẽ không mang trở về đâu, mà em cũng phải cho anh một cơ hội để theo đuổi!'
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, cô suy nghĩ một lúc rồi mới nhìn Khương Ngự Kình: 'Anh Khương, thực ra em đã có người trong lòng rồi, lòng em sớm đã không thể dung nạp thêm bất kỳ ai được nữa!'
Suy đi nghĩ lại, vẫn là dứt khoát thẳng thắn nói cho anh ta biết thì tốt hơn.
Ai ngờ trên mặt Khương Ngự Kình không hề lộ ra bất cứ vẻ nghi hoặc nào mà chỉ mỉm môi cười: 'Anh biết chứ. Người em yêu là Cung Quý Dương!'
'Anh biết sao?'
Sầm Tử Tranh ngây ngẩn cả người, đôi mắt trong veo lộ ra càng nhiều vẻ khó hiểu ... Hắn nếu như đã biết nhiều như vậy, vì sao còn đối với mình níu kéo vương vấn mãi chứ?
Khương Ngự Kình gật đầu, thân hình cao tưởng chừng như che khuất một phần ánh nắng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, ánh mặt trời chiếu trên gương mặt tươi cười của hắn khiến nó càng tăng thêm phần sức quyến rũ ...
'Đừng quên, anh là luật sư, những chuyện này vốn không qua mặt được anh!'
Giọng của hắn rất ôn nhu: 'Anh biết Cung Quý Dương là đối tượng mà nhiều cô gái hướng đến, anh cũng không ngăn cản em yêu anh ta, ngược lại, em cũng đừng ngăn cản anh theo đuổi em!'
'Anh Khương, sao anh phải khổ thế? Nếu như để Tĩnh Nghiên biết được, bạn ấy nhất định sẽ cảm thấy rất khó xử!' Về phương diện tình cảm, Sầm Tử Tranh vốn gần như là ngu ngơ, có gì nói nấy.
Khương Ngự Kình bật cười, 'Tử Tranh, tình yêu vốn là chuyện của hai người, vì sao phải lôi Tĩnh Nghiên vào cuộc chứ?'
Tình yêu vốn là chuyện của hai người??!!
Sầm Tử Tranh nghe câu này không tự chủ được ngây người ra, câu nói này Cung Quý Dương cũng đã từng nói qua. Khi cô nghe Khương Ngự Kình nói câu này, nỗi nhớ về hắn càng dâng lên trong lòng.
'Anh Khương, em thật sự không thích hợp với anh đâu, với lại, tất cả những hiểu lầm giữa em và Quý Dương đều đã giải tỏa, lúc này nếu như em nhận lời anh, chấp nhận sự theo đuổi của anh vậy chẳng phải là không chung thủy với tình cảm với Quý Dương sao? Chuyện này em tuyệt đối sẽ không làm!' Sầm Tử Tranh nói, giọng kiên định.
'Tử Tranh ...'
Khương Ngự Kình bước đến, hai tay đặt lên vai cô, giữ lại: 'Em có thích hợp với anh hay không anh tự mình hiểu rõ nhất, thực ra anh cũng không muốn ép em chuyện gì, nếu như em thật sự chưa chuẩn bị tâm lý vậy tốt thôi, chúng ta bắt đầu từ tình bạn được không? Chỉ cần em đừng giống như Tĩnh Nghiên xem anh như anh trai là được rồi!'
Sầm Tử Tranh cười gượng gạo, vẻ mặt nghiêm túc nói:
'Vậy anh Khương, chúng ta nói rõ điều này, chúng ta chỉ là bạn bè thôi, được không?'
'Được, đương nhiên là được rồi. Có thể cùng một nhà thiết kế xuất sắc và đầy tài năng như em thì sao lại không muốn chứ? Chỉ có điều, nếu như đã là bạn bè, cách xưng hô của em với anh như vậy chắc là nên sửa lại đi thôi!'
Khương Ngự Kình là cao thủ tình trường hơn nữa lại là một luật sư giỏi giang, trò chơi tâm lý đối với hắn mà nói là chuyện không thể dễ dàng hơn. Lấy lui làm tiến, hắn hoàn toàn không vội, không gấp ép cô phải đón nhận bản thân.
'Hả ...' Sầm Tử Tranh lộ vẻ khó xử, 'Em không biết nên gọi anh thế nào!'
'Em có thể gọi anh là Ngự Kình!' Mắt Khương Ngự Kình lóe lên sáng ngời.
Sầm Tử Tranh mỉm cười, gián tiếp đồng ý nhưng như nhớ ra điều gì, cô vội nói với hắn: 'Năm mươi triệu tiền mặt này em không thể nhận, ngày hôm qua chỉ là một lời nói đùa mà thôi, anh đừng coi nó là thật. Tiền này anh mang về đi!'
Khương Ngự Kình suy nghĩ một lúc rồi trầm ngâm: 'Như vậy đi, năm mươi triệu này xem như là tiền đặt cọc của anh đi!'
'Tiền đặt cọc? Tiền đặt cọc gì?' Sầm Tử Tranh nghe mà không hiểu gì.
Khương Ngự Kình cười có chút gian trá: 'Tiền đặt cọc thiết kế áo cưới!'
'Thiết kế áo cưới, anh ...' Sầm Tử Tranh chợt biến sắc.
'Tử Tranh, em đừng nên hiểu lầm!'
Khương Ngự Kình vội vàng giải thích: 'Chiếc áo cưới này đúng là anh muốn thiết kế cho riêng em, bất luận là em có tiếp nhận anh hay không, hay là thật sự có một ngày em gả cho người khác thì cứ coi như chiếc áo cưới này là quà tặng cho đám cưới của em, được không?'
'Chiếc áo cưới giá năm mươi triệu đô?'
Sầm Tử Tranh nghe vậy, hoảng sợ đến trợn mắt líu lưỡi, 'Anh ..., ách, Ngự Kình, món quà cưới này của anh thật sự quá quý giá, chiếc áo cưới đắt đỏ như vậy ngay cả tưởng tượng em cũng chưa từng tưởng tượng đến!'
Trời ạ, đừng nói là mặc, ngay cả thiết kế cô cũng chưa từng nghĩ đến có ngày sẽ thiết kế ra một chiếc áo cưới giá năm mươi triệu đô, đây có khác gì tiêu tiền như rác đâu chứ? Chẳng lẽ năm mươi triệu này là từ trên trời rớt xuống cho hắn sao chứ?'
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như cô thật sự có thể thiết kế ra một chiếc áo cưới như vậy, tin rằng lúc đó Cung Quý Dương cũng sẽ không cho cô mặc nó, với tính cách bá đạo của hắn, dùng đầu gối nghĩ cũng biết hắn sẽ không để cô mặc chiếc áo cưới do người đàn ông khác tốn tiền mua cho cô.
Điều này đối với Cung Quý Dương mà nói có khác gì một sự sỉ nhục đâu chứ.
Khương Ngự Kình nhẹ câu lên một nụ cười mê cười, hắn cúi người xuống, nói rành mạch từng chữ với cô: 'Em ... tuyệt đối xứng đáng!'
***
Trong buổi trà chiều, Sầm Tử Tranh khó có dịp được một chút thời gian rảnh, cô cố tình tìm đến một quán cà phê cách công ty không xa để tự thưởng cho mình một tách cà phê thơm lừng, yên tĩnh hưởng thụ khoảnh khắc thư giãn hiếm hoi.
Ngồi bên cửa sổ, ánh mắt cô lơ đễnh nhìn ra ngoài, trời đã bắt đầu vào thu, từng phiến lá vàng theo gió rơi rụng, cô chừng như có thể ngửi được hương vị của mùa thu.
Trên mặt Khương Ngự Kình lộ ra một nụ cười tự tin, bước từng bước về phía Sầm Tử Tranh ...
'Như em đã yêu cầu, năm mươi triệu đô đang đặt trước mặt em, em cũng phải thực hiện lời hứa của mình nha!'
Sầm Tử Tranh tháy vậy trên mặt không kìm được lộ ra một nụ cười khổ, cô bước vội đến gần chiếc hộp nhìn thoáng qua nó sau đó nhìn về phía Khương Ngự Kình nói: 'Anh Khương, thực ra ... thực ra ngày hôm qua em chỉ tùy tiện nói vậy thôi, xin anh đừng xem là thật. Em thật sự ... thật sự chỉ xem anh như anh trai của mình thôi, tuyệt không có ý khác!'
Khương Ngự Kình cười lắc đầu nói: 'Khoản tiền này nếu như anh đã mang đến đây thì sẽ không mang trở về đâu, mà em cũng phải cho anh một cơ hội để theo đuổi!'
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, cô suy nghĩ một lúc rồi mới nhìn Khương Ngự Kình: 'Anh Khương, thực ra em đã có người trong lòng rồi, lòng em sớm đã không thể dung nạp thêm bất kỳ ai được nữa!'
Suy đi nghĩ lại, vẫn là dứt khoát thẳng thắn nói cho anh ta biết thì tốt hơn.
Ai ngờ trên mặt Khương Ngự Kình không hề lộ ra bất cứ vẻ nghi hoặc nào mà chỉ mỉm môi cười: 'Anh biết chứ. Người em yêu là Cung Quý Dương!'
'Anh biết sao?'
Sầm Tử Tranh ngây ngẩn cả người, đôi mắt trong veo lộ ra càng nhiều vẻ khó hiểu ... Hắn nếu như đã biết nhiều như vậy, vì sao còn đối với mình níu kéo vương vấn mãi chứ?
Khương Ngự Kình gật đầu, thân hình cao tưởng chừng như che khuất một phần ánh nắng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, ánh mặt trời chiếu trên gương mặt tươi cười của hắn khiến nó càng tăng thêm phần sức quyến rũ ...
'Đừng quên, anh là luật sư, những chuyện này vốn không qua mặt được anh!'
Giọng của hắn rất ôn nhu: 'Anh biết Cung Quý Dương là đối tượng mà nhiều cô gái hướng đến, anh cũng không ngăn cản em yêu anh ta, ngược lại, em cũng đừng ngăn cản anh theo đuổi em!'
'Anh Khương, sao anh phải khổ thế? Nếu như để Tĩnh Nghiên biết được, bạn ấy nhất định sẽ cảm thấy rất khó xử!' Về phương diện tình cảm, Sầm Tử Tranh vốn gần như là ngu ngơ, có gì nói nấy.
Khương Ngự Kình bật cười, 'Tử Tranh, tình yêu vốn là chuyện của hai người, vì sao phải lôi Tĩnh Nghiên vào cuộc chứ?'
Tình yêu vốn là chuyện của hai người??!!
Sầm Tử Tranh nghe câu này không tự chủ được ngây người ra, câu nói này Cung Quý Dương cũng đã từng nói qua. Khi cô nghe Khương Ngự Kình nói câu này, nỗi nhớ về hắn càng dâng lên trong lòng.
'Anh Khương, em thật sự không thích hợp với anh đâu, với lại, tất cả những hiểu lầm giữa em và Quý Dương đều đã giải tỏa, lúc này nếu như em nhận lời anh, chấp nhận sự theo đuổi của anh vậy chẳng phải là không chung thủy với tình cảm với Quý Dương sao? Chuyện này em tuyệt đối sẽ không làm!' Sầm Tử Tranh nói, giọng kiên định.
'Tử Tranh ...'
Khương Ngự Kình bước đến, hai tay đặt lên vai cô, giữ lại: 'Em có thích hợp với anh hay không anh tự mình hiểu rõ nhất, thực ra anh cũng không muốn ép em chuyện gì, nếu như em thật sự chưa chuẩn bị tâm lý vậy tốt thôi, chúng ta bắt đầu từ tình bạn được không? Chỉ cần em đừng giống như Tĩnh Nghiên xem anh như anh trai là được rồi!'
Sầm Tử Tranh cười gượng gạo, vẻ mặt nghiêm túc nói:
'Vậy anh Khương, chúng ta nói rõ điều này, chúng ta chỉ là bạn bè thôi, được không?'
'Được, đương nhiên là được rồi. Có thể cùng một nhà thiết kế xuất sắc và đầy tài năng như em thì sao lại không muốn chứ? Chỉ có điều, nếu như đã là bạn bè, cách xưng hô của em với anh như vậy chắc là nên sửa lại đi thôi!'
Khương Ngự Kình là cao thủ tình trường hơn nữa lại là một luật sư giỏi giang, trò chơi tâm lý đối với hắn mà nói là chuyện không thể dễ dàng hơn. Lấy lui làm tiến, hắn hoàn toàn không vội, không gấp ép cô phải đón nhận bản thân.
'Hả ...' Sầm Tử Tranh lộ vẻ khó xử, 'Em không biết nên gọi anh thế nào!'
'Em có thể gọi anh là Ngự Kình!' Mắt Khương Ngự Kình lóe lên sáng ngời.
Sầm Tử Tranh mỉm cười, gián tiếp đồng ý nhưng như nhớ ra điều gì, cô vội nói với hắn: 'Năm mươi triệu tiền mặt này em không thể nhận, ngày hôm qua chỉ là một lời nói đùa mà thôi, anh đừng coi nó là thật. Tiền này anh mang về đi!'
Khương Ngự Kình suy nghĩ một lúc rồi trầm ngâm: 'Như vậy đi, năm mươi triệu này xem như là tiền đặt cọc của anh đi!'
'Tiền đặt cọc? Tiền đặt cọc gì?' Sầm Tử Tranh nghe mà không hiểu gì.
Khương Ngự Kình cười có chút gian trá: 'Tiền đặt cọc thiết kế áo cưới!'
'Thiết kế áo cưới, anh ...' Sầm Tử Tranh chợt biến sắc.
'Tử Tranh, em đừng nên hiểu lầm!'
Khương Ngự Kình vội vàng giải thích: 'Chiếc áo cưới này đúng là anh muốn thiết kế cho riêng em, bất luận là em có tiếp nhận anh hay không, hay là thật sự có một ngày em gả cho người khác thì cứ coi như chiếc áo cưới này là quà tặng cho đám cưới của em, được không?'
'Chiếc áo cưới giá năm mươi triệu đô?'
Sầm Tử Tranh nghe vậy, hoảng sợ đến trợn mắt líu lưỡi, 'Anh ..., ách, Ngự Kình, món quà cưới này của anh thật sự quá quý giá, chiếc áo cưới đắt đỏ như vậy ngay cả tưởng tượng em cũng chưa từng tưởng tượng đến!'
Trời ạ, đừng nói là mặc, ngay cả thiết kế cô cũng chưa từng nghĩ đến có ngày sẽ thiết kế ra một chiếc áo cưới giá năm mươi triệu đô, đây có khác gì tiêu tiền như rác đâu chứ? Chẳng lẽ năm mươi triệu này là từ trên trời rớt xuống cho hắn sao chứ?'
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như cô thật sự có thể thiết kế ra một chiếc áo cưới như vậy, tin rằng lúc đó Cung Quý Dương cũng sẽ không cho cô mặc nó, với tính cách bá đạo của hắn, dùng đầu gối nghĩ cũng biết hắn sẽ không để cô mặc chiếc áo cưới do người đàn ông khác tốn tiền mua cho cô.
Điều này đối với Cung Quý Dương mà nói có khác gì một sự sỉ nhục đâu chứ.
Khương Ngự Kình nhẹ câu lên một nụ cười mê cười, hắn cúi người xuống, nói rành mạch từng chữ với cô: 'Em ... tuyệt đối xứng đáng!'
***
Trong buổi trà chiều, Sầm Tử Tranh khó có dịp được một chút thời gian rảnh, cô cố tình tìm đến một quán cà phê cách công ty không xa để tự thưởng cho mình một tách cà phê thơm lừng, yên tĩnh hưởng thụ khoảnh khắc thư giãn hiếm hoi.
Ngồi bên cửa sổ, ánh mắt cô lơ đễnh nhìn ra ngoài, trời đã bắt đầu vào thu, từng phiến lá vàng theo gió rơi rụng, cô chừng như có thể ngửi được hương vị của mùa thu.
/210
|