Trình Thiến Tây không nhanh không chậm, điềm đạm nói với Sầm Tử Tranh ...
'Sầm tiểu thư, tôi không ngại nói cho cô biết, nếu như cô kiên trì ở lại bên cạnh Quý Dương, trước tiên, tôi không bảo đảm sẽ không làm phiền gì đến người nhà của cô, điểm này cô không cần phải hoài nghi, Quý Dương có thể bảo vệ cô nhưng người của tôi cũng có thể thần không biết quỷ không hay làm được rất nhiều việc, hậu quả ... không nói cô cũng biết đấy!'
Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy lạnh cả người, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập, cô nhìn người phụ nữ trước mặt với ánh mắt chấn động và kinh ngạc.
CÔ biết, người phụ nữ này nếu đã nói được như vậy, nhất định là có gì đảm bảo.
Thấy cô lặng yên không nói, Trình Thiến Tây đứng dậy đi đến trước cửa sổ, bộ trang phục sang trọng được cắt may khéo léo tôn lên cơ thể của bà, có thể nhìn ra, trước đây bà cũng là một mỹ nhân, chỉ là ... từ người phụ nữ này toát lên một vẻ sắc sảo và quyết đoán hơn người.
'Ngoài ra, đây cũng là điều quan trọng nhất, tuy tôi rất không muốn làm như vậy!'
Bà xoay người lại, nhìn Sầm Tử Tranh nói rõ ràng từng chữ một: 'Nếu như cô vẫn kiên trì ở lại bên cạnh nó, tôi sẽ mở một cuộc họp cổ đông, cô chắc không biết số cổ phần mà tôi nắm là bao nhiêu, cộng với số cổ phần của một số nguyên lão trong công ty, chuyện này đối với tôi mà nói là rất dễ dàng!'
Mắt Sầm Tử Tranh chợt trừng lớn ...
'Bác là mẹ của Quý Dương, sao bác lại có thể làm như thế chứ? Bác làm như vậy đối với bác mà nói có gì hay đâu chứ?'
Cô cũng không ngờ mẹ Quý Dương lại dùng cách này để uy hiếp cô, điều này ... điều này đúng là quá sức tưởng tượng của cô rồi.
'Có gì hay à?'
Trình Thiến Tây cười lạnh một tiếng, 'Tôi chẳng thà đoạt lại tất cả từ tay con trai mình cũng không muốn trơ mắt nhìn Quý Dương rơi vào bẫy của cô!'
'Bác gái ... Quý Dương đã làm những gì vì công ty chắc bác cũng đã nhìn thấy, bác làm như vậy cũng không khỏi rất quá đáng!' Sầm Tử Tranh quả thực không thể lý giải cách nghĩ của bà.
'Quá đáng?'
Trình Thiến Tây hỏi ngược lại cô: 'Vậy được thôi, tôi cho cô biết cái gì mới là sự thật! Sự thật chính là khi Quý Dương còn nhỏ, cha của Quý Dương đã trải qua một cơn bạo bệnh sau đó không thể tiếp tục điều hành công ty, cô có biết lúc đó tình cảnh của công ty hỗn loạn thế nào không? Có rất nhiều đối thủ cạnh tranh chờ xem ngày tàn của Cung thị, thậm chí có nhiều người đều bắt đầu dự đoán ngày sụp đổ của Cung thị, tuy rằng ba đại tài phiệt kia đã giúp đỡ tiền bạc không ít nhưng dù sao ngành kinh doanh chính của Cung thị chính là buôn bán, chế tạo vũ khí, có nhiều vấn đề họ không giúp được mà phải tự tìm cách giải quyết. Lúc đó chỉ có một mình tôi đứng ra gánh vác Cung thị rồi cứ thế phấn đấu rất nhiều năm cho đến khi gặp được nhà họ Ngải, nhờ sự giúp đỡ của cơ sở nghiên cứu vũ khí của họ mà Cung thị mới có ngày trở mình!'
Nhắc lại chuyện năm xưa, tâm tình của bà không khỏi có chút kích động, nhớ lại ngày đó một mình bà đánh Đông dẹp Bắc, đúng là hai chữ "vất vả" cũng không đủ để hình dung, tin rằng ngày đó nếu như không có những phấn đấu của bà, cũng không có một Cung thị tài phiệt như hôm nay.
'Từ sau chuyện đó, tôi rốt cuộc cũng hiểu lúc đầu vì sao cha mẹ hai bên quyết định chuyện liên hôn giữa hào môn, nếu như không phải vì tôi cũng xuất thân từ một bối cảnh tương tự, thì làm sao trong một thời gian ngắn tiếp nhận được những nghiệp vụ của Cung thị, hơn nữa còn có thể thiết lập được rất nhiều mối quan hệ, làm sao có thể giúp đỡ được cha của Quý Dương giữ lại tâm huyết của ông. Sầm tiểu thư, hôn nhân không phải chỉ có tình yêu là được nhất là đối với những nhà giàu có. Với chúng tôi mà nói, hôn nhân còn cần cả những mối quan hệ và lực lượng phía sau nữa! Vì vậy, dù thế nào tôi cũng sẽ không để cho con trai mình cưới một người vợ tầm thường. Sầm tiểu thư, mong cô có thể vì Quý Dương mà suy tính thiệt hơn, sau đó mới quyết định!'
Lúc này Sầm Tử Tranh hoàn toàn bị những lời này làm cho chấn động rồi, cô yếu ớt ngồi tựa lưng vào ghế, trong mắt lộ ra một tia bất lực.
Nếu như cô không nghe những lời này của Trình Thiến Tây thì cô hoàn toàn có đủ kiên trì và tự tin chạy theo lý lẽ của con tim nhưng ... cô có tư cách gì đi tranh với một người đã từng làm nhiều việc như vậy cho Cung thị, cho Quý Dương chứ?
'Bác gái, cháu thua rồi, cháu không nhẫn tâm được như bác, ngay cả con trai mình cũng có thể ra tay. Bác chẳng cho Quý Dương một cơ hội nào để chứng minh hoặc thuyết phục bác thay đổi quan điểm cả!' Cô rầu rĩ nói ...
Cô còn có thể làm được gì chứ?
Thứ nhất là vì người thân của cô
Thứ hai là vì người mà cô yêu nhất
Chẳng lẽ cô thật sự hy vọng nhìn thấy Quý Dương vì mình mà trở mặt với mẹ mình sao? Vấn đề này cũng không phải dùng cách bỏ nhà ra đi là giải quyết được.
Cô cũng là một phần tử của Cung thị, đương nhiên cô biết trong số những cổ đông cao cấp của công ty, hơn một nửa là những công thần đã cùng với người phụ nữ này đánh chiếm một mảnh giang sơn. Nếu như bà thực sự muốn dùng thủ đoạn kia để đối phó với con trai mình, tin rằng Quý Dương sẽ dễ dàng bị bà đánh bại.
Nghĩ đến đây, lòng Sầm Tử Tranh chợt nguội lạnh và còn có ... đau lòng.
Nguội lạnh là vì ... Quý Dương có một người mẹ chẳng khác nào Võ Tắc Thiên, chỉ vì lợi ích và quyền lực mà có thể hy sinh hạnh phúc của con mình, điều này thật đáng sợ và khó tin làm sao!
Đau lòng là vì sau này mỗi lần gặp cơn ác mộng sẽ không còn ai an ủi chở che cô nữa ...
Trình Thiến Tây đi nước cờ này đúng là thâm độc vô cùng, bà đã nhận ra điểm yếu của cô là ở đâu vì vậy vừa ra tay là giành được thắng lợi!
'Sầm tiểu thư, không biết cô quyết định thế nào?' Nhìn thấy thắng lợi trước mắt, bà sốt ruột muốn đánh nhanh thắng nhanh. Dù sao chuyện này cũng không hay ho gì, bà không muốn kéo dài quá lâu.
Tim Sầm Tử Tranh như đang rỉ máu, cô có thể nghe được tiếng lòng mình đang gào thét, một lần lại một lần, cảm giác đau khổ này khiến cô suýt nữa thì ngất đi nhưng cô cố gắng gượng đè nén xuống, khóe môi lộ ra một nụ cười vừa bất lực vừa thê lương ...
'Cung phu nhân, cháu quyết định rút lui, bà ... thắng rồi!'
Cô yêu Quý Dương như thế, làm sao có thể trơ mắt nhìn sự nghiệp mà Quý Dương vất vả mở rộng ra thoáng chốc không còn chứ!
'Vậy được, tôi hy vọng trước khi Quý Dương trở lại cô có thể chủ động rời khỏi nó, hơn nữa ...'
Giọng nói của Trình Thiến Tây càng thêm sắc bén, bà đi đến trước mặt Sầm Tử Tranh, nói rành rọt từng chữ, 'Hơn nữa, cô phải khiến cho nó triệt để hết hy vọng với cô, thậm chí là ... tuyệt vọng!'
'Không ... cháu không thể làm được!'
Sầm Tử Tranh trả lời một cách vô ý thức, chẳng lẽ cô lẳng lặng rời khỏi hắn cũng không được sao? Chẳng lẽ thật sự muốn Quý Dương hận cô đến tận xương tủy mới vừa lòng sao?
Cô không làm được! Cô sao đành lòng chứ bởi cô biết, khi Quý Dương hận cô cũng là lúc hắn đau khổ nhất ...
'Sầm tiểu thư, tôi nghĩ ... cô cần phải làm như vậy bởi vì ... cô không còn sự lựa chọn nào khác!' Trình Thiến Tây cười một cách đắc ý, nụ cười của bà như một bàn tay hung hăng đẩy cô vào địa ngục!
'Sầm tiểu thư, tôi không ngại nói cho cô biết, nếu như cô kiên trì ở lại bên cạnh Quý Dương, trước tiên, tôi không bảo đảm sẽ không làm phiền gì đến người nhà của cô, điểm này cô không cần phải hoài nghi, Quý Dương có thể bảo vệ cô nhưng người của tôi cũng có thể thần không biết quỷ không hay làm được rất nhiều việc, hậu quả ... không nói cô cũng biết đấy!'
Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy lạnh cả người, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập, cô nhìn người phụ nữ trước mặt với ánh mắt chấn động và kinh ngạc.
CÔ biết, người phụ nữ này nếu đã nói được như vậy, nhất định là có gì đảm bảo.
Thấy cô lặng yên không nói, Trình Thiến Tây đứng dậy đi đến trước cửa sổ, bộ trang phục sang trọng được cắt may khéo léo tôn lên cơ thể của bà, có thể nhìn ra, trước đây bà cũng là một mỹ nhân, chỉ là ... từ người phụ nữ này toát lên một vẻ sắc sảo và quyết đoán hơn người.
'Ngoài ra, đây cũng là điều quan trọng nhất, tuy tôi rất không muốn làm như vậy!'
Bà xoay người lại, nhìn Sầm Tử Tranh nói rõ ràng từng chữ một: 'Nếu như cô vẫn kiên trì ở lại bên cạnh nó, tôi sẽ mở một cuộc họp cổ đông, cô chắc không biết số cổ phần mà tôi nắm là bao nhiêu, cộng với số cổ phần của một số nguyên lão trong công ty, chuyện này đối với tôi mà nói là rất dễ dàng!'
Mắt Sầm Tử Tranh chợt trừng lớn ...
'Bác là mẹ của Quý Dương, sao bác lại có thể làm như thế chứ? Bác làm như vậy đối với bác mà nói có gì hay đâu chứ?'
Cô cũng không ngờ mẹ Quý Dương lại dùng cách này để uy hiếp cô, điều này ... điều này đúng là quá sức tưởng tượng của cô rồi.
'Có gì hay à?'
Trình Thiến Tây cười lạnh một tiếng, 'Tôi chẳng thà đoạt lại tất cả từ tay con trai mình cũng không muốn trơ mắt nhìn Quý Dương rơi vào bẫy của cô!'
'Bác gái ... Quý Dương đã làm những gì vì công ty chắc bác cũng đã nhìn thấy, bác làm như vậy cũng không khỏi rất quá đáng!' Sầm Tử Tranh quả thực không thể lý giải cách nghĩ của bà.
'Quá đáng?'
Trình Thiến Tây hỏi ngược lại cô: 'Vậy được thôi, tôi cho cô biết cái gì mới là sự thật! Sự thật chính là khi Quý Dương còn nhỏ, cha của Quý Dương đã trải qua một cơn bạo bệnh sau đó không thể tiếp tục điều hành công ty, cô có biết lúc đó tình cảnh của công ty hỗn loạn thế nào không? Có rất nhiều đối thủ cạnh tranh chờ xem ngày tàn của Cung thị, thậm chí có nhiều người đều bắt đầu dự đoán ngày sụp đổ của Cung thị, tuy rằng ba đại tài phiệt kia đã giúp đỡ tiền bạc không ít nhưng dù sao ngành kinh doanh chính của Cung thị chính là buôn bán, chế tạo vũ khí, có nhiều vấn đề họ không giúp được mà phải tự tìm cách giải quyết. Lúc đó chỉ có một mình tôi đứng ra gánh vác Cung thị rồi cứ thế phấn đấu rất nhiều năm cho đến khi gặp được nhà họ Ngải, nhờ sự giúp đỡ của cơ sở nghiên cứu vũ khí của họ mà Cung thị mới có ngày trở mình!'
Nhắc lại chuyện năm xưa, tâm tình của bà không khỏi có chút kích động, nhớ lại ngày đó một mình bà đánh Đông dẹp Bắc, đúng là hai chữ "vất vả" cũng không đủ để hình dung, tin rằng ngày đó nếu như không có những phấn đấu của bà, cũng không có một Cung thị tài phiệt như hôm nay.
'Từ sau chuyện đó, tôi rốt cuộc cũng hiểu lúc đầu vì sao cha mẹ hai bên quyết định chuyện liên hôn giữa hào môn, nếu như không phải vì tôi cũng xuất thân từ một bối cảnh tương tự, thì làm sao trong một thời gian ngắn tiếp nhận được những nghiệp vụ của Cung thị, hơn nữa còn có thể thiết lập được rất nhiều mối quan hệ, làm sao có thể giúp đỡ được cha của Quý Dương giữ lại tâm huyết của ông. Sầm tiểu thư, hôn nhân không phải chỉ có tình yêu là được nhất là đối với những nhà giàu có. Với chúng tôi mà nói, hôn nhân còn cần cả những mối quan hệ và lực lượng phía sau nữa! Vì vậy, dù thế nào tôi cũng sẽ không để cho con trai mình cưới một người vợ tầm thường. Sầm tiểu thư, mong cô có thể vì Quý Dương mà suy tính thiệt hơn, sau đó mới quyết định!'
Lúc này Sầm Tử Tranh hoàn toàn bị những lời này làm cho chấn động rồi, cô yếu ớt ngồi tựa lưng vào ghế, trong mắt lộ ra một tia bất lực.
Nếu như cô không nghe những lời này của Trình Thiến Tây thì cô hoàn toàn có đủ kiên trì và tự tin chạy theo lý lẽ của con tim nhưng ... cô có tư cách gì đi tranh với một người đã từng làm nhiều việc như vậy cho Cung thị, cho Quý Dương chứ?
'Bác gái, cháu thua rồi, cháu không nhẫn tâm được như bác, ngay cả con trai mình cũng có thể ra tay. Bác chẳng cho Quý Dương một cơ hội nào để chứng minh hoặc thuyết phục bác thay đổi quan điểm cả!' Cô rầu rĩ nói ...
Cô còn có thể làm được gì chứ?
Thứ nhất là vì người thân của cô
Thứ hai là vì người mà cô yêu nhất
Chẳng lẽ cô thật sự hy vọng nhìn thấy Quý Dương vì mình mà trở mặt với mẹ mình sao? Vấn đề này cũng không phải dùng cách bỏ nhà ra đi là giải quyết được.
Cô cũng là một phần tử của Cung thị, đương nhiên cô biết trong số những cổ đông cao cấp của công ty, hơn một nửa là những công thần đã cùng với người phụ nữ này đánh chiếm một mảnh giang sơn. Nếu như bà thực sự muốn dùng thủ đoạn kia để đối phó với con trai mình, tin rằng Quý Dương sẽ dễ dàng bị bà đánh bại.
Nghĩ đến đây, lòng Sầm Tử Tranh chợt nguội lạnh và còn có ... đau lòng.
Nguội lạnh là vì ... Quý Dương có một người mẹ chẳng khác nào Võ Tắc Thiên, chỉ vì lợi ích và quyền lực mà có thể hy sinh hạnh phúc của con mình, điều này thật đáng sợ và khó tin làm sao!
Đau lòng là vì sau này mỗi lần gặp cơn ác mộng sẽ không còn ai an ủi chở che cô nữa ...
Trình Thiến Tây đi nước cờ này đúng là thâm độc vô cùng, bà đã nhận ra điểm yếu của cô là ở đâu vì vậy vừa ra tay là giành được thắng lợi!
'Sầm tiểu thư, không biết cô quyết định thế nào?' Nhìn thấy thắng lợi trước mắt, bà sốt ruột muốn đánh nhanh thắng nhanh. Dù sao chuyện này cũng không hay ho gì, bà không muốn kéo dài quá lâu.
Tim Sầm Tử Tranh như đang rỉ máu, cô có thể nghe được tiếng lòng mình đang gào thét, một lần lại một lần, cảm giác đau khổ này khiến cô suýt nữa thì ngất đi nhưng cô cố gắng gượng đè nén xuống, khóe môi lộ ra một nụ cười vừa bất lực vừa thê lương ...
'Cung phu nhân, cháu quyết định rút lui, bà ... thắng rồi!'
Cô yêu Quý Dương như thế, làm sao có thể trơ mắt nhìn sự nghiệp mà Quý Dương vất vả mở rộng ra thoáng chốc không còn chứ!
'Vậy được, tôi hy vọng trước khi Quý Dương trở lại cô có thể chủ động rời khỏi nó, hơn nữa ...'
Giọng nói của Trình Thiến Tây càng thêm sắc bén, bà đi đến trước mặt Sầm Tử Tranh, nói rành rọt từng chữ, 'Hơn nữa, cô phải khiến cho nó triệt để hết hy vọng với cô, thậm chí là ... tuyệt vọng!'
'Không ... cháu không thể làm được!'
Sầm Tử Tranh trả lời một cách vô ý thức, chẳng lẽ cô lẳng lặng rời khỏi hắn cũng không được sao? Chẳng lẽ thật sự muốn Quý Dương hận cô đến tận xương tủy mới vừa lòng sao?
Cô không làm được! Cô sao đành lòng chứ bởi cô biết, khi Quý Dương hận cô cũng là lúc hắn đau khổ nhất ...
'Sầm tiểu thư, tôi nghĩ ... cô cần phải làm như vậy bởi vì ... cô không còn sự lựa chọn nào khác!' Trình Thiến Tây cười một cách đắc ý, nụ cười của bà như một bàn tay hung hăng đẩy cô vào địa ngục!
/210
|