Màn đêm âm u, trong căn phòng tối tăm, bóng dáng xinh đẹp của Ngải Ân Hà đứng ở bên cửa sổ sát đất, một tia chớp xẹt ngang bầu trời, chiếu sáng đôi mắt thâm trầm kia……
Sầm Tử Tranh!
Hai bàn tay của cô khẩn trương nắm lại, ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng ‘Ầm ầm….rắc rắc…..’, dường như tiếng sấm đó làm rung động cả Đài Bắc!
Dựa vào cái gì mà mày có thể chiếm được tình yêu của Quý Dương?
Ngải Ân Hà cảm thấy đau lòng muốn chết, sự ghen tị gần như đã thiêu cháy đáy lòng cô, cho dù mưa cả đêm cũng không thể dập tắt được ngọn lửa này!
Cô biết lần này Cung Quý Dương đã thật sự động lòng, nếu không làm sao có thể đánh tan kỳ hạn hai tháng, làm sao có thể để một cô gái mang thai con của mình?
Ngải Ân Hà hiểu rất rõ Cung Quý Dương, anh ấy luôn cẩn thận, phong lưu thành tính nên trong chuyện hoan ái anh đều dùng biện pháp an toàn, nhưng lần này anh lại cho phép Sầm Tử Tranh mang thai đứa con của mình?
Nghĩ đến đây, một sự sợ hãi dâng lên trong lòng Ngải Ân Hà!
Cô biết, nếu Sầm Tử Tranh nói cho Cung Quý Dương biết chuyện cô ta mang thai, nhất định anh sẽ không do dự mà cưới cô ta vào cửa, mà bác trai Cung, cũng là cha của Cung Quý Dương mà biết được chuyện này, có lẽ sẽ hủy bỏ chuyện đám hỏi của hai nhà, bởi vì ông cụ Cung cũng đã tính đợi Cung Quý Dương tốt nghiệp đại học sẽ tổ chức hôn lễ!
Nếu mà thật sự như vậy, tâm nguyện muốn gả vào nhà họ Cung của mình sẽ sụp đổ!
Không!
Không!!!
Ngải Ân Hà nắm chặt tay đè nén cảm xúc trong lòng, cố nén lại cảm giác sợ hãi…..
Bất luận như thế nào, cô nhất định phải đoạt lại Cung Quý Dương, cho dù phải dùng đến thủ đoạn gì, nhất định cô phải tách Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh ra!
Một lúc sau, ánh mắt điên cuồng của cô đã từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường, sau đó, đôi môi duyên dáng nở một nụ cười thâm hiểm……
Chỉ thấy cô chậm rãi cầm chiếc điện thoại di động, nhanh chóng bấm một dãy số quen thuộc, nhẹ nhàng trả lời điện thoại: “Xin chào, bác gái Cung, người khỏe chứ, con là Ân Hà…..”
………
☆☆☆☆☆☆☆☆
Ánh mắt trời ấm áp chiếu vào chiếc thảm, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, chẳng bao lâu sao, tiếng nước biến mất, một lát sau, Cung Quý Dương bước ra từ phòng tắm.
Toàn thân lười biếng khoác một chiếc áo choàng tắm càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ, bao lấy dáng người to lớn ngang tàng, đôi chân dài cường tráng mạnh mẽ thấp thoáng hiện ra càng tăng thêm sự gợi cảm, anh lắc lắc mái tóc ngắn ẩm ướt, động tác lưu loát mà cuồng dã.
Nhưng mà, khi anh đi vào phòng khách đã nhìn thấy Ngải Ân Hà ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, ánh mắt có chút giật mình, bên đôi môi gợi cảm là nụ cười tươi.
“Ân Hà à, nếu buổi tối mà gặp phải em ngồi lặng lẽ ở đây, nhất định anh sẽ nghĩ rằng mình gặp phải quỷ đó!” Trong lời nói của anh tràn ngập sự chế nhạo.
Đối với Ngải Ân Hà, anh luôn xem cô như một cô em gái, tuy hai nhà đã làm đám hỏi, nhưng anh biết trong lòng Ngải Ân Hà đã có người yêu của mình, bởi vậy, hai người vẫn chung sống như một người bạn.
“Anh Quý Dương, anh có gặp Tử Tranh chưa?” Hình tượng của Ngải Ân Hà trước mặt Cung Quý Dương luôn là một người bạn hiền lành, đạo lý lạt mềm buộc chặt cô luôn hiểu rõ.
“Anh vừa mới xuống máy bay, chưa kịp tìm cô ấy, chỉ là anh biết buổi sáng cô ấy còn có một tiết học sắc màu, sau khi tan học anh sẽ trực tiếp tìm cô ấy!” Cung Quý Dương cười cười, sự dịu dàng trong mắt không hề được che giấu.
Vài ngày không gặp, anh luôn nghĩ muốn có Sầm Tử Tranh, anh đã từng có rất nhiều bạn gái, nhưng chưa có ai có thể khiến anh có cảm giác nhớ nhung da diết như vậy, khi không nhìn thấy cô, nụ cười của cô, sự hờn dỗi của cô, vẻ mặt cố chấp của cô, mùi hương thơm ngát của cô thậm chí là cả tiếng thở gấp dịu dàng của cô, đều hiện ra trong đầu anh bất cứ lúc nào.
Anh rất nhớ cô, nghĩ đến là muốn đau lòng!
Mấy ngày ngắn ngủi, Cung Quý Dương đã xác định được lòng của mình……anh yêu cô, vì thế, anh chỉ hận không thể ngay lập tức cưới Sầm Tử Tranh về!
Ngải Ân Hà nhìn thấy ánh mắt dịu dàng và nụ cười bên môi của Cung Quý Dương, dường như sự đố kị đã cắn nuốt lý trí của cô, nhưng cô vẫn phải kìm nén mà nuốt xuống……
“Anh Quý dương……” Cô đứng dậy, trên mặt là nụ cười khó xử và sự chịu đựng.
“Ân Hà, có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra với Tử Tranh sao?” Cung Quý Dương sau khi nhìn thấy bộ dạng của Ngải Ân Hà, sắc mặt lập tức kinh sợ.
Ngải Ân Hà thầm than nhẹ rồi lắc đầu, cô mở miệng nói: “Có lẽ do anh ở trên máy bay tắt máy, cho nên người ở Cung vườn không liên lạc được với anh, em vừa mới nhận được thông báo, nói rằng bác gái Cung……”
Cô muốn nói lại thôi!
“Mẹ anh sao? Mẹ anh bị làm sao vậy? Ân Hà, em nói mau!” Cung Quý Dương vừa nghe đến mẹ mình, lại càng hết sức lo lắng.
Ngải Ân Hà ngẩng đầu nhìn Cung Quý Dương, giữa trán hoàn toàn là sự lo âu và đau buồn……
“Nghe quản gia ở Cung vườn gọi điện thoại đến, bệnh tim của bác gái Cung đột nhiên tái phát, sáng sớm đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, bác trai Cung đã tạm dừng việc tại công ty, luôn ở bên cạnh bác gái Cung!”
“Cái gì?” Cung Quý Dương nhất thời sững sờ!
“Anh Quý Dương, quản gia nói….bác sĩ nói bệnh tình rất nguy kịch, có lẽ bác gái Cung…..” Ngải Ân Hà không nói được nữa, âm thanh hết sức nghẹn ngào.
Toàn thân Cung Quý Dương khẽ run lên, ngay sau đó, anh không nói hai lời, lập tức đi vào căn phòng kia, khi quay trở lại đã thay quần áo, ở một bên vội vàng thu dọn hành lý, một bên điên cuồng gọi điện thoại!
“Chết tiệt, tại sao lại không có ai nghe máy……” Cung Quý Dương giận dữ, hung hăng ném chiếc điện thoại xuống đất, tiếng điện thoại rơi xuống đất vang lên……
“Anh Quý Dương, anh bình tĩnh một chút, nhất định bây giờ Cung vườn đang hỗn loạn, mà chuyện này sẽ khiến truyền thông chú ý đến, thử hỏi xem bây giờ ai có thể nghe điện thoại được chứ?” Ngải Ân Hà phân tích rất hợp lý.
Sầm Tử Tranh!
Hai bàn tay của cô khẩn trương nắm lại, ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng ‘Ầm ầm….rắc rắc…..’, dường như tiếng sấm đó làm rung động cả Đài Bắc!
Dựa vào cái gì mà mày có thể chiếm được tình yêu của Quý Dương?
Ngải Ân Hà cảm thấy đau lòng muốn chết, sự ghen tị gần như đã thiêu cháy đáy lòng cô, cho dù mưa cả đêm cũng không thể dập tắt được ngọn lửa này!
Cô biết lần này Cung Quý Dương đã thật sự động lòng, nếu không làm sao có thể đánh tan kỳ hạn hai tháng, làm sao có thể để một cô gái mang thai con của mình?
Ngải Ân Hà hiểu rất rõ Cung Quý Dương, anh ấy luôn cẩn thận, phong lưu thành tính nên trong chuyện hoan ái anh đều dùng biện pháp an toàn, nhưng lần này anh lại cho phép Sầm Tử Tranh mang thai đứa con của mình?
Nghĩ đến đây, một sự sợ hãi dâng lên trong lòng Ngải Ân Hà!
Cô biết, nếu Sầm Tử Tranh nói cho Cung Quý Dương biết chuyện cô ta mang thai, nhất định anh sẽ không do dự mà cưới cô ta vào cửa, mà bác trai Cung, cũng là cha của Cung Quý Dương mà biết được chuyện này, có lẽ sẽ hủy bỏ chuyện đám hỏi của hai nhà, bởi vì ông cụ Cung cũng đã tính đợi Cung Quý Dương tốt nghiệp đại học sẽ tổ chức hôn lễ!
Nếu mà thật sự như vậy, tâm nguyện muốn gả vào nhà họ Cung của mình sẽ sụp đổ!
Không!
Không!!!
Ngải Ân Hà nắm chặt tay đè nén cảm xúc trong lòng, cố nén lại cảm giác sợ hãi…..
Bất luận như thế nào, cô nhất định phải đoạt lại Cung Quý Dương, cho dù phải dùng đến thủ đoạn gì, nhất định cô phải tách Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh ra!
Một lúc sau, ánh mắt điên cuồng của cô đã từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường, sau đó, đôi môi duyên dáng nở một nụ cười thâm hiểm……
Chỉ thấy cô chậm rãi cầm chiếc điện thoại di động, nhanh chóng bấm một dãy số quen thuộc, nhẹ nhàng trả lời điện thoại: “Xin chào, bác gái Cung, người khỏe chứ, con là Ân Hà…..”
………
☆☆☆☆☆☆☆☆
Ánh mắt trời ấm áp chiếu vào chiếc thảm, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, chẳng bao lâu sao, tiếng nước biến mất, một lát sau, Cung Quý Dương bước ra từ phòng tắm.
Toàn thân lười biếng khoác một chiếc áo choàng tắm càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ, bao lấy dáng người to lớn ngang tàng, đôi chân dài cường tráng mạnh mẽ thấp thoáng hiện ra càng tăng thêm sự gợi cảm, anh lắc lắc mái tóc ngắn ẩm ướt, động tác lưu loát mà cuồng dã.
Nhưng mà, khi anh đi vào phòng khách đã nhìn thấy Ngải Ân Hà ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, ánh mắt có chút giật mình, bên đôi môi gợi cảm là nụ cười tươi.
“Ân Hà à, nếu buổi tối mà gặp phải em ngồi lặng lẽ ở đây, nhất định anh sẽ nghĩ rằng mình gặp phải quỷ đó!” Trong lời nói của anh tràn ngập sự chế nhạo.
Đối với Ngải Ân Hà, anh luôn xem cô như một cô em gái, tuy hai nhà đã làm đám hỏi, nhưng anh biết trong lòng Ngải Ân Hà đã có người yêu của mình, bởi vậy, hai người vẫn chung sống như một người bạn.
“Anh Quý Dương, anh có gặp Tử Tranh chưa?” Hình tượng của Ngải Ân Hà trước mặt Cung Quý Dương luôn là một người bạn hiền lành, đạo lý lạt mềm buộc chặt cô luôn hiểu rõ.
“Anh vừa mới xuống máy bay, chưa kịp tìm cô ấy, chỉ là anh biết buổi sáng cô ấy còn có một tiết học sắc màu, sau khi tan học anh sẽ trực tiếp tìm cô ấy!” Cung Quý Dương cười cười, sự dịu dàng trong mắt không hề được che giấu.
Vài ngày không gặp, anh luôn nghĩ muốn có Sầm Tử Tranh, anh đã từng có rất nhiều bạn gái, nhưng chưa có ai có thể khiến anh có cảm giác nhớ nhung da diết như vậy, khi không nhìn thấy cô, nụ cười của cô, sự hờn dỗi của cô, vẻ mặt cố chấp của cô, mùi hương thơm ngát của cô thậm chí là cả tiếng thở gấp dịu dàng của cô, đều hiện ra trong đầu anh bất cứ lúc nào.
Anh rất nhớ cô, nghĩ đến là muốn đau lòng!
Mấy ngày ngắn ngủi, Cung Quý Dương đã xác định được lòng của mình……anh yêu cô, vì thế, anh chỉ hận không thể ngay lập tức cưới Sầm Tử Tranh về!
Ngải Ân Hà nhìn thấy ánh mắt dịu dàng và nụ cười bên môi của Cung Quý Dương, dường như sự đố kị đã cắn nuốt lý trí của cô, nhưng cô vẫn phải kìm nén mà nuốt xuống……
“Anh Quý dương……” Cô đứng dậy, trên mặt là nụ cười khó xử và sự chịu đựng.
“Ân Hà, có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra với Tử Tranh sao?” Cung Quý Dương sau khi nhìn thấy bộ dạng của Ngải Ân Hà, sắc mặt lập tức kinh sợ.
Ngải Ân Hà thầm than nhẹ rồi lắc đầu, cô mở miệng nói: “Có lẽ do anh ở trên máy bay tắt máy, cho nên người ở Cung vườn không liên lạc được với anh, em vừa mới nhận được thông báo, nói rằng bác gái Cung……”
Cô muốn nói lại thôi!
“Mẹ anh sao? Mẹ anh bị làm sao vậy? Ân Hà, em nói mau!” Cung Quý Dương vừa nghe đến mẹ mình, lại càng hết sức lo lắng.
Ngải Ân Hà ngẩng đầu nhìn Cung Quý Dương, giữa trán hoàn toàn là sự lo âu và đau buồn……
“Nghe quản gia ở Cung vườn gọi điện thoại đến, bệnh tim của bác gái Cung đột nhiên tái phát, sáng sớm đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, bác trai Cung đã tạm dừng việc tại công ty, luôn ở bên cạnh bác gái Cung!”
“Cái gì?” Cung Quý Dương nhất thời sững sờ!
“Anh Quý Dương, quản gia nói….bác sĩ nói bệnh tình rất nguy kịch, có lẽ bác gái Cung…..” Ngải Ân Hà không nói được nữa, âm thanh hết sức nghẹn ngào.
Toàn thân Cung Quý Dương khẽ run lên, ngay sau đó, anh không nói hai lời, lập tức đi vào căn phòng kia, khi quay trở lại đã thay quần áo, ở một bên vội vàng thu dọn hành lý, một bên điên cuồng gọi điện thoại!
“Chết tiệt, tại sao lại không có ai nghe máy……” Cung Quý Dương giận dữ, hung hăng ném chiếc điện thoại xuống đất, tiếng điện thoại rơi xuống đất vang lên……
“Anh Quý Dương, anh bình tĩnh một chút, nhất định bây giờ Cung vườn đang hỗn loạn, mà chuyện này sẽ khiến truyền thông chú ý đến, thử hỏi xem bây giờ ai có thể nghe điện thoại được chứ?” Ngải Ân Hà phân tích rất hợp lý.
/210
|