Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 111: Yêu tinh giá lâm: Hoàng Phủ Gia tộc (3)
/388
|
Liên Kiều rốt cục lý giải được hàm nghĩa "Người đông thế mạnh", đang lúc cô đang ngủ có một đám người đung đùng đi tới sau đó mạnh mẽ kéo cô vào trong xe, một loạt động tác này đều làm cho cô đang trong mê mang không cách nào phản ứng kịp.
Thực hiển nhiên đây là một chiếc xe cực kì xa hoa, hơn nữa còn là dài hơn bình thường rất nhiều, xe chạy trong nháy mắt, Liên Kiều thầm than trong lòng ——
Ông nội, cháu gái của người bị bắt cóc...
Liên Kiều vô cùng hoảng sợ mà nhìn nhóm người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, năm người, năm người a, nhưng mà bất kể nam hay nữ diện mạo cũng cực kỳ được, bọn họ, bọn họ như vậy sao có thể làm cướp? Làm diễn viên chẳng phải càng kiếm được tiền sao?
Nhìn cô gái nhỏ quá mức câu nệ tiểu tiết, Triển Sơ Dung tận lực làm cho mình trở nên dễ gần hơn một chút, chẳng qua cô thật sự không ngăn được ý muốn sợ hãi này.
"Ngự Phong a, ông mau nhìn xem đứa nhỏ này, quả thực thật xinh đẹp, nhất là này ánh mắt, là màu tím đó, chậc chậc!"
"Đúng thế, cùng con trái chúng ta thật đúng là trời sinh một đôi, thật không biết cái kia tiểu tử kia nghĩ thế nào, tôi xem a, cháu nội chúng ta sẽ rất sinh đẹp!"
Hoàng Phủ Ngự Phong cũng liếc mắt một cái nhìn trúng con dâu tương lai này, cười đến quả thực muốn rách miệng.
Hoàng Phủ Ngạn Đình cũng tiến lên, khẽ mỉm cười, thân hình cao lớn mãnh liệt nghiêng ra trước, dường như đang tỉ mỉ đánh giá Liên Kiều.
"Uhm, không tồi không tồi, ánh mắt đại ca thật tốt quá đi, mi cong lá liễu mặt trái xoan, miệng nhỏ anh đào này xác thực mê người, giống cái bánh ngọt, khiến người nhìn qua đã nghĩ một ngụm ăn luôn!"
Mà Hoàng Phủ Anh thì ngồi ở một bên, hằm răng tinh tế khẽ cắn cánh hoa, không nói gì, chính là dùng một đôi mắt đầy nước nhìn Liên Kiều.
Liên Kiều mạnh mẽ nuốt một chút nước miếng, mồ hôi trên trán đều chảy dòng dòng, mấy người này rốt cuộc là ai? Nghe khẩu khí không giống như bọn cướp bắt cô đổi lấy tiền chuộc, hình như là buôn bán người? Chẳng lẽ là bọn họ muốn bắt cô đến chỗ khỉ ho cò gáy làm vợ người ta?
Trời ạ, quả thực thật đáng sợ, nhìn bọn họ một thân quần áo ngăn nắp, không nghĩ tới cũng là bọn buôn người, nhưng mà, từ từ ——
Những người buôn lậu này hình như có chút quen mặt? (Min: Ôi, ôi chị có bị ngốc không *nghĩ nghĩ* ai ô chị ngốc thật~)
Liên Kiều rất muốn hỏi một chút, nhưng không biết tình thế này thế nào, cô làm gì có tập trung tình thần mà hỏi đâu.
Lúc này, Triển Sơ Dung đem bàn tay nhỏ bé của cô kéo lại, tươi cười hỏi han: "Bác nên gọi con là Liên Kiều hay vẫn là Kuching?"
Một câu rơi xuống, Liên Kiều mắt mở to!
Trời ạ, ngay cả tên cô cũng biết? Quả thực thật đáng sợ, có thể thấy được đám người kia là có tổ chức có kỷ luật!
Cô muốn rút tay về, ai ngờ bị Triển Sơ Dung kéo chặt hơn.
"Các người —— các người rốt cuộc là ai?"
Liên Kiều rất nhanh bị dọa khóc, thanh âm cũng trở nên có chút nghẹn ngào, ông trời minh giám, tuy rằng cô luôn luôn thích nghịch ngợm gây sự, nhưng là đối mặt với những hiểm ác như vậy vẫn phải sợ hãi.
Cô nói ra Triển Sơ Dung mới kịp phản ứng, chỉ lo cao hứng, còn quên tự giới thiệu.
"Không cần sợ hãi, đứa nhỏ, bác là mẹ của Ngạn Tước, vị này chính là ba ba của Ngạn Tước, hắn là lão Nhị trong nhà, kêu Ngạn Đình, cuối cùng em gái Anh Anh!" Triển Sơ Dung cười đến hiền lành, khẽ vỗ nhẹ lên tay cô mà nói.
Liên Kiều trừng mắt thật to, liên miệng cũng há thật to ——
Bọn họ, bọn họ là người nhà của Hoàng Phủ Ngạn Tước?
Nhìn cô không nói được một lời, Hoàng Phủ Ngự Phong hiểu lầm ý tứ của cô, ông thở dài nói:
"Đứa nhỏ a, Quý Dương đem hết mọi chuyện đều nói cho chúng ta biết, là Ngạn Tước có lỗi với con, nó không nên cứ vậy mà rời khỏi Hongkong ném con lại đó một mình, tiểu tử ngu ngốc kia quả thực là kỳ cục, con yên tâm, bác sẽ làm chủ cho con!"
"Đúng vậy đúng vậy, nhìn bộ dáng con thế này, quả thực bác rất đau lòng, hiện tại liền theo chúng ta về nhà đi, chờ buổi tối Ngạn Tước trở về chúng ta nhất định thay con dạy dỗ nó!" Triển Sơ Dung vỗ vỗ vai Liên Kiều hứa hẹn nói.
Liên Kiều lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, thì ra là Cung Quý Dương, hắn thật đúng là đạt đến trình độ đỉnh rồi, nói giúp cô liền giúp cô.
Nhưng mà, nhìn hai vị lão nhân trước mắt này, bọn họ thật đúng là hiền lành a, Liên Kiều bắt đầu thích bọn họ, nhất là nhìn vẻ mặt hiền lành của họ, làm cho cô cảm nhận được thân tình đã lâu. . .
"Các người thực làm chủ cho con sao? Hoàng Phủ Ngạn Tước hắn thực rất xấu, hắn gạt con..." Liên Kiều ủy khuất.
"Yên tâm đi, nếu chúng ta đã quyết định mang con về, nhất định sẽ khiến cho tên tiểu tử kia phụ trách!" Triển Sơ Dung kiên định nói.
"Vâng!"
Liên Kiều dùng sức mà gật đầu: "Tại Hongkong hắn đã bắt nạt con, còn gạt con lâu như vậy, cuối cùng thế nhưng còn vụng trộm chạy trốn!"
Triển Sơ Dung sau khi nghe vây, ánh mắt trao đổi cùng Hoàng Phủ Ngự Phong!
Quả nhiên đúng vậy, xem ra Cung Quý Dương nói đều là thực, thằng nhóc Ngạn Tước này ở HongKong thực sự đem người ta... Nếu không cô làm sao lại luôn miệng nói bị hắn bắt nạt?.
"Kunching, không cần sợ hãi, có bác làm chỗ dựa cho con!"
Hoàng Phủ Ngự Phong ánh mắt một lệ, làm sai việc còn vụng trộm chạy trốn, tác phong này không giống con trai của ông.
"Bác trai, cháu hiện tại gọi là Liên Kiều ——" cô đáng thương mà sửa lại cách gọi của Hoàng Phủ Ngự Phong.
Triển Sơ Dung bị bộ dáng đáng yêu của cô chọc cười, bà nhẹ nhàng vuốt ve tóc Liên Kiều nói:
"Được, về sau sẽ gọi con là Liên Kiều, nhưng mà chúng ta sửa miệng, con có phải cũng nên sửa hay không, không nên gọi chúng ta bác trai bác gái!"
Liên Kiều không kịp phản ứng, cô cúi đầu nghĩ, lập tức ngốc ra hỏi: "Con gọi các người là gì?"
Kỳ quái, chẳng lẽ gọi bọn họ là chú, dì sao?
Thực hiển nhiên đây là một chiếc xe cực kì xa hoa, hơn nữa còn là dài hơn bình thường rất nhiều, xe chạy trong nháy mắt, Liên Kiều thầm than trong lòng ——
Ông nội, cháu gái của người bị bắt cóc...
Liên Kiều vô cùng hoảng sợ mà nhìn nhóm người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, năm người, năm người a, nhưng mà bất kể nam hay nữ diện mạo cũng cực kỳ được, bọn họ, bọn họ như vậy sao có thể làm cướp? Làm diễn viên chẳng phải càng kiếm được tiền sao?
Nhìn cô gái nhỏ quá mức câu nệ tiểu tiết, Triển Sơ Dung tận lực làm cho mình trở nên dễ gần hơn một chút, chẳng qua cô thật sự không ngăn được ý muốn sợ hãi này.
"Ngự Phong a, ông mau nhìn xem đứa nhỏ này, quả thực thật xinh đẹp, nhất là này ánh mắt, là màu tím đó, chậc chậc!"
"Đúng thế, cùng con trái chúng ta thật đúng là trời sinh một đôi, thật không biết cái kia tiểu tử kia nghĩ thế nào, tôi xem a, cháu nội chúng ta sẽ rất sinh đẹp!"
Hoàng Phủ Ngự Phong cũng liếc mắt một cái nhìn trúng con dâu tương lai này, cười đến quả thực muốn rách miệng.
Hoàng Phủ Ngạn Đình cũng tiến lên, khẽ mỉm cười, thân hình cao lớn mãnh liệt nghiêng ra trước, dường như đang tỉ mỉ đánh giá Liên Kiều.
"Uhm, không tồi không tồi, ánh mắt đại ca thật tốt quá đi, mi cong lá liễu mặt trái xoan, miệng nhỏ anh đào này xác thực mê người, giống cái bánh ngọt, khiến người nhìn qua đã nghĩ một ngụm ăn luôn!"
Mà Hoàng Phủ Anh thì ngồi ở một bên, hằm răng tinh tế khẽ cắn cánh hoa, không nói gì, chính là dùng một đôi mắt đầy nước nhìn Liên Kiều.
Liên Kiều mạnh mẽ nuốt một chút nước miếng, mồ hôi trên trán đều chảy dòng dòng, mấy người này rốt cuộc là ai? Nghe khẩu khí không giống như bọn cướp bắt cô đổi lấy tiền chuộc, hình như là buôn bán người? Chẳng lẽ là bọn họ muốn bắt cô đến chỗ khỉ ho cò gáy làm vợ người ta?
Trời ạ, quả thực thật đáng sợ, nhìn bọn họ một thân quần áo ngăn nắp, không nghĩ tới cũng là bọn buôn người, nhưng mà, từ từ ——
Những người buôn lậu này hình như có chút quen mặt? (Min: Ôi, ôi chị có bị ngốc không *nghĩ nghĩ* ai ô chị ngốc thật~)
Liên Kiều rất muốn hỏi một chút, nhưng không biết tình thế này thế nào, cô làm gì có tập trung tình thần mà hỏi đâu.
Lúc này, Triển Sơ Dung đem bàn tay nhỏ bé của cô kéo lại, tươi cười hỏi han: "Bác nên gọi con là Liên Kiều hay vẫn là Kuching?"
Một câu rơi xuống, Liên Kiều mắt mở to!
Trời ạ, ngay cả tên cô cũng biết? Quả thực thật đáng sợ, có thể thấy được đám người kia là có tổ chức có kỷ luật!
Cô muốn rút tay về, ai ngờ bị Triển Sơ Dung kéo chặt hơn.
"Các người —— các người rốt cuộc là ai?"
Liên Kiều rất nhanh bị dọa khóc, thanh âm cũng trở nên có chút nghẹn ngào, ông trời minh giám, tuy rằng cô luôn luôn thích nghịch ngợm gây sự, nhưng là đối mặt với những hiểm ác như vậy vẫn phải sợ hãi.
Cô nói ra Triển Sơ Dung mới kịp phản ứng, chỉ lo cao hứng, còn quên tự giới thiệu.
"Không cần sợ hãi, đứa nhỏ, bác là mẹ của Ngạn Tước, vị này chính là ba ba của Ngạn Tước, hắn là lão Nhị trong nhà, kêu Ngạn Đình, cuối cùng em gái Anh Anh!" Triển Sơ Dung cười đến hiền lành, khẽ vỗ nhẹ lên tay cô mà nói.
Liên Kiều trừng mắt thật to, liên miệng cũng há thật to ——
Bọn họ, bọn họ là người nhà của Hoàng Phủ Ngạn Tước?
Nhìn cô không nói được một lời, Hoàng Phủ Ngự Phong hiểu lầm ý tứ của cô, ông thở dài nói:
"Đứa nhỏ a, Quý Dương đem hết mọi chuyện đều nói cho chúng ta biết, là Ngạn Tước có lỗi với con, nó không nên cứ vậy mà rời khỏi Hongkong ném con lại đó một mình, tiểu tử ngu ngốc kia quả thực là kỳ cục, con yên tâm, bác sẽ làm chủ cho con!"
"Đúng vậy đúng vậy, nhìn bộ dáng con thế này, quả thực bác rất đau lòng, hiện tại liền theo chúng ta về nhà đi, chờ buổi tối Ngạn Tước trở về chúng ta nhất định thay con dạy dỗ nó!" Triển Sơ Dung vỗ vỗ vai Liên Kiều hứa hẹn nói.
Liên Kiều lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, thì ra là Cung Quý Dương, hắn thật đúng là đạt đến trình độ đỉnh rồi, nói giúp cô liền giúp cô.
Nhưng mà, nhìn hai vị lão nhân trước mắt này, bọn họ thật đúng là hiền lành a, Liên Kiều bắt đầu thích bọn họ, nhất là nhìn vẻ mặt hiền lành của họ, làm cho cô cảm nhận được thân tình đã lâu. . .
"Các người thực làm chủ cho con sao? Hoàng Phủ Ngạn Tước hắn thực rất xấu, hắn gạt con..." Liên Kiều ủy khuất.
"Yên tâm đi, nếu chúng ta đã quyết định mang con về, nhất định sẽ khiến cho tên tiểu tử kia phụ trách!" Triển Sơ Dung kiên định nói.
"Vâng!"
Liên Kiều dùng sức mà gật đầu: "Tại Hongkong hắn đã bắt nạt con, còn gạt con lâu như vậy, cuối cùng thế nhưng còn vụng trộm chạy trốn!"
Triển Sơ Dung sau khi nghe vây, ánh mắt trao đổi cùng Hoàng Phủ Ngự Phong!
Quả nhiên đúng vậy, xem ra Cung Quý Dương nói đều là thực, thằng nhóc Ngạn Tước này ở HongKong thực sự đem người ta... Nếu không cô làm sao lại luôn miệng nói bị hắn bắt nạt?.
"Kunching, không cần sợ hãi, có bác làm chỗ dựa cho con!"
Hoàng Phủ Ngự Phong ánh mắt một lệ, làm sai việc còn vụng trộm chạy trốn, tác phong này không giống con trai của ông.
"Bác trai, cháu hiện tại gọi là Liên Kiều ——" cô đáng thương mà sửa lại cách gọi của Hoàng Phủ Ngự Phong.
Triển Sơ Dung bị bộ dáng đáng yêu của cô chọc cười, bà nhẹ nhàng vuốt ve tóc Liên Kiều nói:
"Được, về sau sẽ gọi con là Liên Kiều, nhưng mà chúng ta sửa miệng, con có phải cũng nên sửa hay không, không nên gọi chúng ta bác trai bác gái!"
Liên Kiều không kịp phản ứng, cô cúi đầu nghĩ, lập tức ngốc ra hỏi: "Con gọi các người là gì?"
Kỳ quái, chẳng lẽ gọi bọn họ là chú, dì sao?
/388
|