Cung Quý Dương thấy cô có chút dao động liền tiếp tục tấn công, ‘Chẳng lẽ em lại để Hoàng Phủ Ngạn Tước dương dương đắc ý sao?’
‘Đương nhiên là không thích rồi, nhưng mà … không được, em còn muốn đi du lịch, mọi chuyện đợi em đi về hẵng nói đi!’ Liên Kiều cảm thấy đi du lịch vẫn có sức hấp dẫn hơn.
Cung Quý Dương nghe vậy, đôi mắt chợt sáng lên, hắn lên tiếng: ‘Được thôi, quyền quyết định là ở em, nhưng em có thể cho anh biết trạm dừng đầu tiên của em là ở đâu không?’
‘Hắc hắc, trạm dừng đầu tiên của em là Zimbabwe!’ Mắt Liên Kiều long lanh.
Cung Quý Dương nhướng mày, ‘Ồ, Zimbabwe, không tệ nha, nơi đó được mệnh danh là nấc thang lên thiên đường, người thích mạo hiểm có thể đi đến đó!’
‘Rất hay phải không?’ Liên Kiều cực kỳ hưng phấn nói.
Cung Quý Dương nhún vai, cố làm ra vẻ thờ ơ hỏi, ‘Mấy giờ thì khởi hành?’
‘Còn bốn tiếng nữa!’ Liên Kiều càng nghĩ càng hưng phấn, suýt nữa thì đứng lên ghế mà hoan hô. Cửa phòng tổng giám đốc chợt vang lên tiếng gõ, nghe vậy cô rụt vai, ngoan ngoãn ngồi xuống.
‘Vào!’ Cung Quý Dương thờ ơ nói, trong giọng nói có chút lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy người vừa bước vào, vẻ lạnh lùng lập tức tan chảy mất.
Liên Kiều rất hiếu kỳ nhìn cô gái đang tiến vào phòng tổng giám đốc.
Cô không mặc trang phục công chức, cách ăn mặc và trang điểm đơn giản mà hợp thời trang rõ ràng là không giống với các nhân viên nữ khác, khi cô nhìn thấy Liên Kiều rõ ràng là hơi sững người, không ngờ trong phòng Cung Quý Dương còn có một người khác.
Nhưng rất nhanh sau đó cô đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước, đi đến trước bàn làm việc của Cung Quý Dương, cô đặt phần văn kiện trên tay xuống…
‘Cung tiên sinh, đây là kế hoạch phát triển của Leila mùa hè năm sau, mời anh xem qua, nếu như không có vấn đề gì, vui lòng ký tên vào trang cuối, cám ơn!’
Giọng nói dịu dàng nhưng rất lạnh lùng, đối diện với tổng tài lại không có chút sợ hãi cũng không hề hạ thấp bản thân.
Người này là ai?
Liên Kiều nhìn kỹ thấy cô xinh đẹp vô cùng, nhất thời nhìn đến ngây người.
Cung Quý Dương đối với thái độ của người này cũng đã quá quen, hắn cười rất thoải mái với tay lấy phần văn kiện qua, chỉ xem lướt qua sau đó nói: ‘Tranh Tranh, em làm việc trước giờ anh rất yên tâm!’
Nói xong tay khẽ vẫy, ký tên vào trang cuối.
‘Cám ơn!’ Trên mặt cô gái vẫn không có chút biểu tình nào, cầm lấy phần văn kiện sau đó xoay người bước đi.
‘Tranh Tranh, đợi chút…’ Cung Quý Dương vội đứng dậy, không để ý đến Liên Kiều đang đứng đó từ phía sau kéo cô gái đó lại.
‘Cung tiên sinh, hình như anh đang có khách!’ Cô gái có vẻ không vui, lại có chút không tự nhiên nhìn Liên Kiều.
‘Anh giới thiệu với em…’ Cung Quý Dương nhẹ giọng nói với cô, đầu mày cuối mắt đều là quyến luyến và trìu mến,
Cô gái này không nói gì, cũng không tỏ vẻ phản đối.
‘Đây là Liên Kiều, đến từ vương thất Malaysia, là… của Hoàng Phủ Ngạn Tước!’ Mấy chữ sau hắn kề sát vào tai cô nói khẽ, cô gái nghe xong hết sức kinh ngạc, giương mắt nhìn Liên Kiều.
‘Liên Kiều, đây là Sầm Tử Tranh, cũng là… người yêu của anh!’ Cung Quý Dương không chút cố kỵ vịn chặt eo cô, lớn tiếng giới thiệu.
‘Cung tiên sinh, xin anh tự trọng!’ Sầm Tử Tranh tức giận trừng hắn một cái, rõ ràng là bất mãn với lời giới thiệu của hắn.
‘Oa! Thì ra chị là Sầm Tử Tranh! Là người thiết kế thiên tài đó phải không?’ Liên Kiều đứng bật dậy, ánh mắt sùng bái nhìn cô.
Sầm Tử Tranh hơi sững người, nhưng nhìn thấy nụ cười đơn thuần trên mặt Liên Kiều cô rất thích, cùng lúc lại nhìn thấy đôi mắt tím hết sức khác người kia.
Cô gật đầu, nụ cười trên môi rạng rỡ như mặt trời buổi sáng, ‘Em gái, mắt em thật đẹp nha!’
Liên Kiều có chút ngại ngùng vuốt vuốt tóc, sau đó đi đến trước mặt Sầm Tử Tranh, nũng nịu nắm lấy tay cô, ‘Chị Tử Tranh, chị thật đẹp, nếu như em là đàn ông, em nhất định sẽ theo đuổi chị đến cùng!’
Tâm trạng của Sầm Tử Tranh hoàn toàn bị nha đầu trước mặt thắp sáng, cô cười thật dịu dàng. ‘Liên Kiều, em thật đáng yêu!’
Liên Kiều le lưỡi, vùi mặt vào vai cô, ‘Chị Tử Tranh, nếu như em biết chị sớm hơn một chút thì tốt quá, em nhất định sẽ thường đến tìm chị chơi! Em rất thích chị!’
‘Liên Kiều, chúng ta bây giờ quen biết cũng đâu có muộn!’
Sầm Tử Tranh cảm thấy cô gái trước mắt linh lợi hoạt bát lại xinh xắn đáng yêu, cô có cảm giác một người dù lạnh lùng đến mấy cũng sẽ bị nụ cười tỏa nắng của cô gái này làm cho tan chảy.
‘Chị Tử Tranh, em có thể đi tham quan phòng thiết kế của chị không? Chị biết không, em luôn mơ ước được tìm hiểu công việc của một nhà thiết kế đó!’ Liên Kiều nhìn cô như nài nỉ, đôi mắt như hai viên bảo thạch sáng long lanh.
Sầm Tử Tranh cười cười, ‘Được chứ, chị dẫn em đi!’
Liên Kiều vui vẻ mừng reo lên một tiếng, sau đó quay sang Cung Quý Dương vẫy vẫy tay, ‘Này Cung Quý Dương, có rảnh chúng ta lại nói chuyện tiếp nha!’
Nói xong liền chạy theo Sầm Tử Tranh.
Cung Quý Dương chống tay lên trán, cảm thấy một trận choáng váng… Hắn trước giờ chưa từng nghĩ qua có ngày mình lại ghen với một cô gái, không ngờ hôm nay… hắn ghen với Liên Kiều.
Tranh Tranh, trước giờ chưa từng cười với hắn chứ đừng nói là cười rạng rỡ như vậy.
Tranh Tranh, em biết không, anh tình nguyện trả giá bất cứ giá nào chỉ để đối lấy nụ cười của em.
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng cầm điện thoại lên, chờ bên kia nhấc máy hắn liền rống lên: ‘Này, Ngạn Tước, bán cho cậu một cái tin tức, cậu có muốn không?’
Trong phòng thiết kế không ngừng truyền lại tiếng nói cười cùng tiếng reo mừng của cô…
‘Chị Tử Tranh, trang phục chị thiết kế thật là đẹp, thương hiệu any fem cũng đã từng xem qua, còn mua rất nhiều nữa!’
‘Liên Kiều, em rất thích hợp mặc những màu nhạt, với lại em rất đẹp, rất thích hợp với những chiếc váy kiểu dáng đơn giản, nhìn xem, em bây giờ có giống một cô công chúa không?’ Sầm Tử Tranh chọn cho cô một chiếc váy, sau đó đẩy cô đến trước gương, nói.
Liên Kiều xoay một vòng trước gương, miệng há hốc, ‘Chị Tử Tranh, chiếc váy này đẹp quá, em rất thích!’
‘Thích thì chị tặng em, còn nữa… đây là thẻ khách VIP, em giữ kỹ nha, thẻ này có giá trị ở tất cả các cửa hiệu của Leila trên toàn câu!’ Sầm Tử Tranh vừa gặp Liên Kiều đã thân, trong mắt đều là sự trìu mến và yêu thương dành cho cô nhóc.
‘Chị Tử Tranh, chị thật tốt, bằng không Cung Quý Dương sao lại thích chị đến thế!’ Liên Kiều ôm cô, nũng nịu nói.
Nụ cười trên mặt Sầm Tử Tranh hơi đông lại, trong mắt hơi có chút không tự nhiên…
‘Đương nhiên là không thích rồi, nhưng mà … không được, em còn muốn đi du lịch, mọi chuyện đợi em đi về hẵng nói đi!’ Liên Kiều cảm thấy đi du lịch vẫn có sức hấp dẫn hơn.
Cung Quý Dương nghe vậy, đôi mắt chợt sáng lên, hắn lên tiếng: ‘Được thôi, quyền quyết định là ở em, nhưng em có thể cho anh biết trạm dừng đầu tiên của em là ở đâu không?’
‘Hắc hắc, trạm dừng đầu tiên của em là Zimbabwe!’ Mắt Liên Kiều long lanh.
Cung Quý Dương nhướng mày, ‘Ồ, Zimbabwe, không tệ nha, nơi đó được mệnh danh là nấc thang lên thiên đường, người thích mạo hiểm có thể đi đến đó!’
‘Rất hay phải không?’ Liên Kiều cực kỳ hưng phấn nói.
Cung Quý Dương nhún vai, cố làm ra vẻ thờ ơ hỏi, ‘Mấy giờ thì khởi hành?’
‘Còn bốn tiếng nữa!’ Liên Kiều càng nghĩ càng hưng phấn, suýt nữa thì đứng lên ghế mà hoan hô. Cửa phòng tổng giám đốc chợt vang lên tiếng gõ, nghe vậy cô rụt vai, ngoan ngoãn ngồi xuống.
‘Vào!’ Cung Quý Dương thờ ơ nói, trong giọng nói có chút lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy người vừa bước vào, vẻ lạnh lùng lập tức tan chảy mất.
Liên Kiều rất hiếu kỳ nhìn cô gái đang tiến vào phòng tổng giám đốc.
Cô không mặc trang phục công chức, cách ăn mặc và trang điểm đơn giản mà hợp thời trang rõ ràng là không giống với các nhân viên nữ khác, khi cô nhìn thấy Liên Kiều rõ ràng là hơi sững người, không ngờ trong phòng Cung Quý Dương còn có một người khác.
Nhưng rất nhanh sau đó cô đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước, đi đến trước bàn làm việc của Cung Quý Dương, cô đặt phần văn kiện trên tay xuống…
‘Cung tiên sinh, đây là kế hoạch phát triển của Leila mùa hè năm sau, mời anh xem qua, nếu như không có vấn đề gì, vui lòng ký tên vào trang cuối, cám ơn!’
Giọng nói dịu dàng nhưng rất lạnh lùng, đối diện với tổng tài lại không có chút sợ hãi cũng không hề hạ thấp bản thân.
Người này là ai?
Liên Kiều nhìn kỹ thấy cô xinh đẹp vô cùng, nhất thời nhìn đến ngây người.
Cung Quý Dương đối với thái độ của người này cũng đã quá quen, hắn cười rất thoải mái với tay lấy phần văn kiện qua, chỉ xem lướt qua sau đó nói: ‘Tranh Tranh, em làm việc trước giờ anh rất yên tâm!’
Nói xong tay khẽ vẫy, ký tên vào trang cuối.
‘Cám ơn!’ Trên mặt cô gái vẫn không có chút biểu tình nào, cầm lấy phần văn kiện sau đó xoay người bước đi.
‘Tranh Tranh, đợi chút…’ Cung Quý Dương vội đứng dậy, không để ý đến Liên Kiều đang đứng đó từ phía sau kéo cô gái đó lại.
‘Cung tiên sinh, hình như anh đang có khách!’ Cô gái có vẻ không vui, lại có chút không tự nhiên nhìn Liên Kiều.
‘Anh giới thiệu với em…’ Cung Quý Dương nhẹ giọng nói với cô, đầu mày cuối mắt đều là quyến luyến và trìu mến,
Cô gái này không nói gì, cũng không tỏ vẻ phản đối.
‘Đây là Liên Kiều, đến từ vương thất Malaysia, là… của Hoàng Phủ Ngạn Tước!’ Mấy chữ sau hắn kề sát vào tai cô nói khẽ, cô gái nghe xong hết sức kinh ngạc, giương mắt nhìn Liên Kiều.
‘Liên Kiều, đây là Sầm Tử Tranh, cũng là… người yêu của anh!’ Cung Quý Dương không chút cố kỵ vịn chặt eo cô, lớn tiếng giới thiệu.
‘Cung tiên sinh, xin anh tự trọng!’ Sầm Tử Tranh tức giận trừng hắn một cái, rõ ràng là bất mãn với lời giới thiệu của hắn.
‘Oa! Thì ra chị là Sầm Tử Tranh! Là người thiết kế thiên tài đó phải không?’ Liên Kiều đứng bật dậy, ánh mắt sùng bái nhìn cô.
Sầm Tử Tranh hơi sững người, nhưng nhìn thấy nụ cười đơn thuần trên mặt Liên Kiều cô rất thích, cùng lúc lại nhìn thấy đôi mắt tím hết sức khác người kia.
Cô gật đầu, nụ cười trên môi rạng rỡ như mặt trời buổi sáng, ‘Em gái, mắt em thật đẹp nha!’
Liên Kiều có chút ngại ngùng vuốt vuốt tóc, sau đó đi đến trước mặt Sầm Tử Tranh, nũng nịu nắm lấy tay cô, ‘Chị Tử Tranh, chị thật đẹp, nếu như em là đàn ông, em nhất định sẽ theo đuổi chị đến cùng!’
Tâm trạng của Sầm Tử Tranh hoàn toàn bị nha đầu trước mặt thắp sáng, cô cười thật dịu dàng. ‘Liên Kiều, em thật đáng yêu!’
Liên Kiều le lưỡi, vùi mặt vào vai cô, ‘Chị Tử Tranh, nếu như em biết chị sớm hơn một chút thì tốt quá, em nhất định sẽ thường đến tìm chị chơi! Em rất thích chị!’
‘Liên Kiều, chúng ta bây giờ quen biết cũng đâu có muộn!’
Sầm Tử Tranh cảm thấy cô gái trước mắt linh lợi hoạt bát lại xinh xắn đáng yêu, cô có cảm giác một người dù lạnh lùng đến mấy cũng sẽ bị nụ cười tỏa nắng của cô gái này làm cho tan chảy.
‘Chị Tử Tranh, em có thể đi tham quan phòng thiết kế của chị không? Chị biết không, em luôn mơ ước được tìm hiểu công việc của một nhà thiết kế đó!’ Liên Kiều nhìn cô như nài nỉ, đôi mắt như hai viên bảo thạch sáng long lanh.
Sầm Tử Tranh cười cười, ‘Được chứ, chị dẫn em đi!’
Liên Kiều vui vẻ mừng reo lên một tiếng, sau đó quay sang Cung Quý Dương vẫy vẫy tay, ‘Này Cung Quý Dương, có rảnh chúng ta lại nói chuyện tiếp nha!’
Nói xong liền chạy theo Sầm Tử Tranh.
Cung Quý Dương chống tay lên trán, cảm thấy một trận choáng váng… Hắn trước giờ chưa từng nghĩ qua có ngày mình lại ghen với một cô gái, không ngờ hôm nay… hắn ghen với Liên Kiều.
Tranh Tranh, trước giờ chưa từng cười với hắn chứ đừng nói là cười rạng rỡ như vậy.
Tranh Tranh, em biết không, anh tình nguyện trả giá bất cứ giá nào chỉ để đối lấy nụ cười của em.
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng cầm điện thoại lên, chờ bên kia nhấc máy hắn liền rống lên: ‘Này, Ngạn Tước, bán cho cậu một cái tin tức, cậu có muốn không?’
Trong phòng thiết kế không ngừng truyền lại tiếng nói cười cùng tiếng reo mừng của cô…
‘Chị Tử Tranh, trang phục chị thiết kế thật là đẹp, thương hiệu any fem cũng đã từng xem qua, còn mua rất nhiều nữa!’
‘Liên Kiều, em rất thích hợp mặc những màu nhạt, với lại em rất đẹp, rất thích hợp với những chiếc váy kiểu dáng đơn giản, nhìn xem, em bây giờ có giống một cô công chúa không?’ Sầm Tử Tranh chọn cho cô một chiếc váy, sau đó đẩy cô đến trước gương, nói.
Liên Kiều xoay một vòng trước gương, miệng há hốc, ‘Chị Tử Tranh, chiếc váy này đẹp quá, em rất thích!’
‘Thích thì chị tặng em, còn nữa… đây là thẻ khách VIP, em giữ kỹ nha, thẻ này có giá trị ở tất cả các cửa hiệu của Leila trên toàn câu!’ Sầm Tử Tranh vừa gặp Liên Kiều đã thân, trong mắt đều là sự trìu mến và yêu thương dành cho cô nhóc.
‘Chị Tử Tranh, chị thật tốt, bằng không Cung Quý Dương sao lại thích chị đến thế!’ Liên Kiều ôm cô, nũng nịu nói.
Nụ cười trên mặt Sầm Tử Tranh hơi đông lại, trong mắt hơi có chút không tự nhiên…
/388
|