‘Này, đừng đi mà …’ Liên Kiều đang muốn đuổi theo hỏi cho rõ thì bị Hoàng Phủ Ngưng kéo lại.
‘Thôi bỏ đi, Liên Kiều, cô ta căn bản là không hề có ý muốn nói cho chị biết! Mà cô gái kia rốt cuộc là ai chứ?’
Liên Kiều nhìn theo bóng Dodo càng lúc càng xa, thì thào nói, ‘Cô ta nói mình tên là Dodo, là người Mã Lai!’
‘Thì sao?’ Hoàng Phủ Ngưng nôn nóng chờ cô nói tiếp.
Liên Kiều ngạc nhiên nhìn cô nói, ‘Hết rồi, chị chỉ biết có nhiêu đó thôi!’
Hoàng Phủ Ngưng vô lực thở dài một tiếng, ‘Làm ơn đi, chị hai, em còn cho rằng hai người thân với nhau lắm chứ. Liên Kiều này, không phải em muốn nói gì đâu, nhưng sau này chị đừng qua lại nhiều với loại người kỳ lạ này. Chị vốn không biết người ta là ai, lỡ như người đó có ý gây bất lợi cho chị thì sao?’
‘Nhưng cô ta biết rất nhiều chuyện về chị mà!’ Liên Kiều rầu rĩ nói, trong lòng khó chịu cực kỳ.
‘Vậy thì càng nguy hiểm hơn, nói không chừng cô ta thật sự có ý gây bất lợi cho chị đó!’
Hoàng Phủ Ngưng khẩn trương nói tiếp: ‘Sau này chị đừng để ý đến cô gái đó nữa, em cứ luôn cảm giác cô gái này kỳ lạ thế nào ấy!’
‘Kỳ lạ ở chỗ nào?’ Liên Kiều hỏi.
Hoàng Phủ Ngưng nhún vai, ‘Nói không rõ được, tóm lại là … cảm giác rất không thoải mái!’
Liên Kiều không nói gì, chỉ cúi đầu suy nghĩ, sau đó mới lẩm bẩm: ‘Tối nay chị phải hỏi Ngạn Tước rõ ràng mới được. . . ’
Chị vừa nói cái gì? Hoàng Phủ Ngưng không nghe rõ cô lẩm bẩm điều gì, tò mò hỏi lại.
‘A, không có gì, đi thôi!’ Liên Kiều vốn tâm sự trùng trùng không còn tâm trạng mua sắm, nắm tay Hoàng Phủ Ngưng đi đến quầy thanh toán.
Không gian rộng rãi của chiếc xe xa hoa đã bị nhét đầy túi lớn túi nhỏ “chiến lợi phẩm” của hai người.
‘Hô. . .’ Liên Kiều sau khi nhét chiếc túi cuối cùng vào xe, mệt nhọc duỗi eo một cái.
‘Em còn cho rằng chị là người sắt không hề biết mệt chứ!’ Hoàng Phủ Ngưng cũng mệt thở không ra hơi, cô tự đấm vào vai mấy cái cho đỡ mỏi.
Liên Kiều kêu lên: “Đây là lần điên cuồng mua sắm đầu tiên của chị sau khi kết hôn mà!’
‘Ai ya, thật là cô bé tội nghiệp, bị anh hai em trông chừng đến nỗi không còn chút tự do nào!’ Hoàng Phủ Ngưng véo nhẹ đôi gò má hồng phấn của Liên Kiều, vẻ mặt trêu chọc, ‘Chỉ tội nghiệp em bị vạ lây, ngày mai nhất định là mệt đến không dậy nổi thôi!’
Liên Kiều rụt lưỡi, cười khoái trá.
‘Chị còn cười được sao? Đều tại chị đó, cứ kêu nhân viên cửa hàng giao đến tận nhà là được rồi, lại còn phiền phức thế này!’ Hoàng Phủ Ngưng cầu nhàu.
‘Chị không cần, làm vậy còn gọi gì là đi dạo phố nữa chứ, đi dạo phố là phải có túi lớn túi nhỏ như vầy mới có “cảm giác thành tựu”!’ Liên Kiều cười rạng rỡ nhìn đống đồ chất ở phía sau xe.
Hoàng Phủ Ngưng thở dài một tiếng, ảo não lắc đầu.
Liên Kiều đang định nói gì đó thì đã nghe sau lưng vang lên một tiếng kêu kinh ngạc của một người đàn ông.
‘Liên Kiều. . .’
Vội quay đầu lại nhì, mắt Liên Kiều chợt sáng lên. . .
‘Học trưởng Kiều Trị?’
‘Liên Kiều, thật là em sao? Anh tìm em lâu lắm rồi!’ Trông gương mặt Kiều Trị rạng rỡ, vui vẻ như ánh mặt trời.
Liên Kiều ngượng ngùng cười, ‘Ồ, em quên mất, em đã . . . đổi số điện thoại rồi!’
Đều là kiệt tác của vua tự đại Hoàng Phủ Ngạn Tước, chẳng những thay cô làm thủ tục chuyển trường mà còn đổi đi số điện thoại của cô nữa.
‘Liên Kiều, có thật là em đã chuyển trường rồi không?’ Kiều Trị hỏi cô, giọng không được tự nhiên lắm.
‘Đúng đó, em cũng không còn cách nào!’ Liên Kiều yếu ớt trả lời.
‘Chuyện lớn như vậy sao em không cho anh biết?’ Nét vui mừng khi gặp lại cô đã không còn, thay vào đó là một chút tức giận.
‘Em . . . em . . .’ Liên Kiều ấp úng nữa ngày cũng không biết nên giải thích với hắn thế nào mới phải.
Lúc này Hoàng Phủ Ngưng mới tiến đến hỏi: ‘Liên Kiều, ai vậy?’
Liên Kiều vội giới thiệu: ‘Anh ấy là học trưởng Kiều Trị, là học trưởng của chị ở trường đại học Hồng Kong, học trưởng Kiều Trị, đây là Hoàng Phủ Ngưng!’
Kiều Trị nhìn qua Hoàng Phủ Ngưng, hơi nhíu mày: ‘ Cô là . . . em gái của Hoàng Phủ tiên sinh?’
Hoàng Phủ Ngưng nhướng mắt nhìn hắn, không trả lời câu hỏi mà xoay về phía Liên Kiều: ‘Liên Kiều, hai người thân lắm sao?’
‘Ừm, Hoàng Phủ Ngạn Tước đối xử với chị rất tốt!’ Liên Kiều gật đầu nói.
Trong lòng Hoàng Phủ Ngưng đã hiểu được ít nhiều, cô lên tiếng: ‘Ồ, vậy đi Liên Kiều, giờ cũng muộn rồi, em nghĩ chúng ta nên đi về thôi!’
Liên Kiều vừa định trả lời thì đã bị Kiều Trị chen vào . . .
‘Xin lỗi cô, Liên Kiều, anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện với nhau một lát!’
Có phải là nên nói cho rõ một lần không? Bằng không hắn vẫn cứ mãi ngây ngốc chờ đợi cô gái này.
Liên Kiều đương nhiên không hề biết những suy nghĩ trong lòng hắn, cô suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, quay sang Hoàng Phủ Ngưng nói: ‘Tiểu Ngưng, em về trước đi!’
‘Liên Kiều!’
Hoàng Phủ Ngưng rất không yên tâm, cô nhìn Kiều Trị một lúc rồi kéo tay Liên Kiều sang một bên, thấp giọng nói: ‘Không phải chị định đi theo tên kia chứ?’
Liên Kiều không hiểu ý cô lắm, ‘Tiểu Ngưng, em nói gì vậy? chị với học trưởng Kiều Trị chỉ là lâu rồi không gặp, cùng nhau ăn bữa cơm thôi mà!’
‘Nhưng mà. . .’
Hoàng Phủ Ngưng liếc về phía Kiều Trị, giọng càng nhỏ hơn: ‘Chị xác định là hắn cũng nghĩ như vậy chứ?’
Nhìn ánh mắt tình tứ của tên Kiều Trị đó lúc nhìn về Liên Kiều, tin chắc rằng hắn không nghĩ đơn giản như vậy, đây là điều khiến Hoàng Phủ Ngưng dấy lên mối hoài nghi.
Liên Kiều đương nhiên không hiểu ý cô, liền lắc đầu nói: ‘Tiểu Ngưng, em sao vậy?’
Hoàng Phủ Ngưng thở dài một tiếng, cô rốt cuộc cũng nhận ra, Liên Kiều căn bản là không hiểu ý mình.
Liên Kiều thấy cô không nói gì mà như đang suy nghĩ gì đó liền lên tiếng: ‘Xem chị kìa, vô ý quá, em đi dạo phố với chị một ngày chắc cũng đói rồi, hay là em đi ăn cơm chung với chị và học trưởng đi, được không?’
‘Ăn cơm chung á?’ Hoàng Phủ Ngưng thật không khỏi khâm phục ý tưởng của Liên Kiều.
‘Đúng đó!’ Liên Kiều ngây thơ gật đầu.
‘Liên Kiều . . .’
Kiều Trị nghe cô nói vậy vội vàng bước đến nhẹ giọng nói: ‘Anh có vài chuyện muốn nói riêng với em!’
‘Hả. . .’ Liên Kiều sững sờ.
Hoàng Phủ Ngưng liếc Kiều Trị một cái, lạnh giọng nói: ‘Anh yên tâm đi, tôi căn bản là không muốn cùng đầu gỗ ăn cơm đâu!’
‘Cô. . .’
Kiều Trị nghe vậy sắc mặt càng khó coi nhưng vẫn cố nhịn xuống.
‘Thôi bỏ đi, Liên Kiều, cô ta căn bản là không hề có ý muốn nói cho chị biết! Mà cô gái kia rốt cuộc là ai chứ?’
Liên Kiều nhìn theo bóng Dodo càng lúc càng xa, thì thào nói, ‘Cô ta nói mình tên là Dodo, là người Mã Lai!’
‘Thì sao?’ Hoàng Phủ Ngưng nôn nóng chờ cô nói tiếp.
Liên Kiều ngạc nhiên nhìn cô nói, ‘Hết rồi, chị chỉ biết có nhiêu đó thôi!’
Hoàng Phủ Ngưng vô lực thở dài một tiếng, ‘Làm ơn đi, chị hai, em còn cho rằng hai người thân với nhau lắm chứ. Liên Kiều này, không phải em muốn nói gì đâu, nhưng sau này chị đừng qua lại nhiều với loại người kỳ lạ này. Chị vốn không biết người ta là ai, lỡ như người đó có ý gây bất lợi cho chị thì sao?’
‘Nhưng cô ta biết rất nhiều chuyện về chị mà!’ Liên Kiều rầu rĩ nói, trong lòng khó chịu cực kỳ.
‘Vậy thì càng nguy hiểm hơn, nói không chừng cô ta thật sự có ý gây bất lợi cho chị đó!’
Hoàng Phủ Ngưng khẩn trương nói tiếp: ‘Sau này chị đừng để ý đến cô gái đó nữa, em cứ luôn cảm giác cô gái này kỳ lạ thế nào ấy!’
‘Kỳ lạ ở chỗ nào?’ Liên Kiều hỏi.
Hoàng Phủ Ngưng nhún vai, ‘Nói không rõ được, tóm lại là … cảm giác rất không thoải mái!’
Liên Kiều không nói gì, chỉ cúi đầu suy nghĩ, sau đó mới lẩm bẩm: ‘Tối nay chị phải hỏi Ngạn Tước rõ ràng mới được. . . ’
Chị vừa nói cái gì? Hoàng Phủ Ngưng không nghe rõ cô lẩm bẩm điều gì, tò mò hỏi lại.
‘A, không có gì, đi thôi!’ Liên Kiều vốn tâm sự trùng trùng không còn tâm trạng mua sắm, nắm tay Hoàng Phủ Ngưng đi đến quầy thanh toán.
Không gian rộng rãi của chiếc xe xa hoa đã bị nhét đầy túi lớn túi nhỏ “chiến lợi phẩm” của hai người.
‘Hô. . .’ Liên Kiều sau khi nhét chiếc túi cuối cùng vào xe, mệt nhọc duỗi eo một cái.
‘Em còn cho rằng chị là người sắt không hề biết mệt chứ!’ Hoàng Phủ Ngưng cũng mệt thở không ra hơi, cô tự đấm vào vai mấy cái cho đỡ mỏi.
Liên Kiều kêu lên: “Đây là lần điên cuồng mua sắm đầu tiên của chị sau khi kết hôn mà!’
‘Ai ya, thật là cô bé tội nghiệp, bị anh hai em trông chừng đến nỗi không còn chút tự do nào!’ Hoàng Phủ Ngưng véo nhẹ đôi gò má hồng phấn của Liên Kiều, vẻ mặt trêu chọc, ‘Chỉ tội nghiệp em bị vạ lây, ngày mai nhất định là mệt đến không dậy nổi thôi!’
Liên Kiều rụt lưỡi, cười khoái trá.
‘Chị còn cười được sao? Đều tại chị đó, cứ kêu nhân viên cửa hàng giao đến tận nhà là được rồi, lại còn phiền phức thế này!’ Hoàng Phủ Ngưng cầu nhàu.
‘Chị không cần, làm vậy còn gọi gì là đi dạo phố nữa chứ, đi dạo phố là phải có túi lớn túi nhỏ như vầy mới có “cảm giác thành tựu”!’ Liên Kiều cười rạng rỡ nhìn đống đồ chất ở phía sau xe.
Hoàng Phủ Ngưng thở dài một tiếng, ảo não lắc đầu.
Liên Kiều đang định nói gì đó thì đã nghe sau lưng vang lên một tiếng kêu kinh ngạc của một người đàn ông.
‘Liên Kiều. . .’
Vội quay đầu lại nhì, mắt Liên Kiều chợt sáng lên. . .
‘Học trưởng Kiều Trị?’
‘Liên Kiều, thật là em sao? Anh tìm em lâu lắm rồi!’ Trông gương mặt Kiều Trị rạng rỡ, vui vẻ như ánh mặt trời.
Liên Kiều ngượng ngùng cười, ‘Ồ, em quên mất, em đã . . . đổi số điện thoại rồi!’
Đều là kiệt tác của vua tự đại Hoàng Phủ Ngạn Tước, chẳng những thay cô làm thủ tục chuyển trường mà còn đổi đi số điện thoại của cô nữa.
‘Liên Kiều, có thật là em đã chuyển trường rồi không?’ Kiều Trị hỏi cô, giọng không được tự nhiên lắm.
‘Đúng đó, em cũng không còn cách nào!’ Liên Kiều yếu ớt trả lời.
‘Chuyện lớn như vậy sao em không cho anh biết?’ Nét vui mừng khi gặp lại cô đã không còn, thay vào đó là một chút tức giận.
‘Em . . . em . . .’ Liên Kiều ấp úng nữa ngày cũng không biết nên giải thích với hắn thế nào mới phải.
Lúc này Hoàng Phủ Ngưng mới tiến đến hỏi: ‘Liên Kiều, ai vậy?’
Liên Kiều vội giới thiệu: ‘Anh ấy là học trưởng Kiều Trị, là học trưởng của chị ở trường đại học Hồng Kong, học trưởng Kiều Trị, đây là Hoàng Phủ Ngưng!’
Kiều Trị nhìn qua Hoàng Phủ Ngưng, hơi nhíu mày: ‘ Cô là . . . em gái của Hoàng Phủ tiên sinh?’
Hoàng Phủ Ngưng nhướng mắt nhìn hắn, không trả lời câu hỏi mà xoay về phía Liên Kiều: ‘Liên Kiều, hai người thân lắm sao?’
‘Ừm, Hoàng Phủ Ngạn Tước đối xử với chị rất tốt!’ Liên Kiều gật đầu nói.
Trong lòng Hoàng Phủ Ngưng đã hiểu được ít nhiều, cô lên tiếng: ‘Ồ, vậy đi Liên Kiều, giờ cũng muộn rồi, em nghĩ chúng ta nên đi về thôi!’
Liên Kiều vừa định trả lời thì đã bị Kiều Trị chen vào . . .
‘Xin lỗi cô, Liên Kiều, anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện với nhau một lát!’
Có phải là nên nói cho rõ một lần không? Bằng không hắn vẫn cứ mãi ngây ngốc chờ đợi cô gái này.
Liên Kiều đương nhiên không hề biết những suy nghĩ trong lòng hắn, cô suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, quay sang Hoàng Phủ Ngưng nói: ‘Tiểu Ngưng, em về trước đi!’
‘Liên Kiều!’
Hoàng Phủ Ngưng rất không yên tâm, cô nhìn Kiều Trị một lúc rồi kéo tay Liên Kiều sang một bên, thấp giọng nói: ‘Không phải chị định đi theo tên kia chứ?’
Liên Kiều không hiểu ý cô lắm, ‘Tiểu Ngưng, em nói gì vậy? chị với học trưởng Kiều Trị chỉ là lâu rồi không gặp, cùng nhau ăn bữa cơm thôi mà!’
‘Nhưng mà. . .’
Hoàng Phủ Ngưng liếc về phía Kiều Trị, giọng càng nhỏ hơn: ‘Chị xác định là hắn cũng nghĩ như vậy chứ?’
Nhìn ánh mắt tình tứ của tên Kiều Trị đó lúc nhìn về Liên Kiều, tin chắc rằng hắn không nghĩ đơn giản như vậy, đây là điều khiến Hoàng Phủ Ngưng dấy lên mối hoài nghi.
Liên Kiều đương nhiên không hiểu ý cô, liền lắc đầu nói: ‘Tiểu Ngưng, em sao vậy?’
Hoàng Phủ Ngưng thở dài một tiếng, cô rốt cuộc cũng nhận ra, Liên Kiều căn bản là không hiểu ý mình.
Liên Kiều thấy cô không nói gì mà như đang suy nghĩ gì đó liền lên tiếng: ‘Xem chị kìa, vô ý quá, em đi dạo phố với chị một ngày chắc cũng đói rồi, hay là em đi ăn cơm chung với chị và học trưởng đi, được không?’
‘Ăn cơm chung á?’ Hoàng Phủ Ngưng thật không khỏi khâm phục ý tưởng của Liên Kiều.
‘Đúng đó!’ Liên Kiều ngây thơ gật đầu.
‘Liên Kiều . . .’
Kiều Trị nghe cô nói vậy vội vàng bước đến nhẹ giọng nói: ‘Anh có vài chuyện muốn nói riêng với em!’
‘Hả. . .’ Liên Kiều sững sờ.
Hoàng Phủ Ngưng liếc Kiều Trị một cái, lạnh giọng nói: ‘Anh yên tâm đi, tôi căn bản là không muốn cùng đầu gỗ ăn cơm đâu!’
‘Cô. . .’
Kiều Trị nghe vậy sắc mặt càng khó coi nhưng vẫn cố nhịn xuống.
/388
|