Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói vậy, lại thấy vẻ mặt tức tối của cô, hắn vừa tức giận vừa buồn cười nói: ‘Cởi trói cho em? Cho dù cởi trói cho em thì thế nào?’
‘Anh sợ phải không? Nếu anh không sợ thì cởi trói cho em đi, cởi đi …’ Liên Kiều đưa cổ tay ra, không chút lo sợ nhìn hắn dù gương mặt vẫn còn vương dấu lệ.
‘Được thôi, anh cởi trói cho em!’
Cơn giận của Hoàng Phủ Ngạn Tước vì vẻ yếu ớt cùng bất khuất của cô làm cho dịu đi không ít, vừa nãy vì bị cô làm tức giận quá mức mới đem hai tay cô trói lại, bây giờ nghĩ lại thực cảm thấy đau lòng.
Quả nhiên, trên cổ tay trắng nõn đã hiện rõ một vết trói đỏ lựng.
Đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước xẹt qua một tia đau lòng, hắn biết đời này mình chính là thua trong tay Liên Kiều rồi, cho dù là giận dữ đến đâu, chỉ cần nhìn thấy cô chịu chút khổ sở gì liền bỏ qua tất cả, vì cô mà đau lòng.
Đang lúc hắn còn chìm trong những suy nghĩ miên man của chính mình thì chợt cảm giác cổ tay bị siết lại, nhìn lại Liên Kiều thì thấy cô nước mắt vẫn chưa kịp lau đang cầm lấy cà vạt tức tối trói tay mình lại …
‘Em đang làm gì vậy?’ Hắn bị hành động của cô làm cho sững sờ.
‘Vừa nãy anh làm gì với em chẳng lẽ đã quên rồi sao? Nếu anh đã đối xử với em như vậy, vậy em ăn miếng trả miếng thôi!’
Liên Kiều một vẻ “cây ngay không sợ chết đứng” trả lời hắn, sau đó bàn tay nhỏ nhắn khẽ dùng sức, đem cà vạt quấn thành nhiều vòng trên cổ tay hắn.
‘Anh thế nào?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bị cô làm cho ngơ ngẩn không nói được tiến nào, rõ ràng là người nên tức giận là mình chứ, sao bây giờ lại đổi thành cô rồi?
‘Đừng nhiều lời!’ Liên Kiều cũng rống lên, dùng sức đẩy hắn một cái.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thuận theo thế đẩy của cô nằm xuống giường, không biết cô định làm gì.
Không chỉ không biết cô định làm gì mà những lời cô nói hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Liên Kiều tức giận trừng hắn, hai tay chống eo hỏi: ‘Sao lúc nãy anh lại xé quần áo của em?’
‘Giận mà!’
Thực ra cơn giận trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước sớm đã bị cô làm cho tiêu mất, ngay lúc này hắn chỉ một lòng nằm trên giường, đem cảnh xuân tươi đẹp của cô nhìn không sót tí gì …
Liên Kiều làm sao mà biết được trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước đang chứa đầy ý nghĩ “đen tối” như vậy, ánh mắt đảo nhanh một vòng sau đó nói: ‘Được, vậy bây giờ em cũng rất tức giận, nếu anh đã đối xử với em như thế, em cũng phải ăn miếng trả miếng mới được!’
Nói xong bàn tay nhỏ nhắn dùng sức kéo áo sơ mi của hắn nhưng dùng hết hơi hết sức mà vẫn không xé rách chiếc áo được.
Hoàng Phủ Ngạn Tước tức cười nhìn cô, “tốt bụng” lên tiếng nhắc nhở, ‘Thứ nhất, cái áo này được may bằng chất liệu đặc biệt, là thiết kế riêng, thứ hai, cho dù đây là một cái áo thông thường, với sức trói gà không chặt của nha đầu em thì có xé cũng không rách được đâu!’
Liên Kiều nghe vậy vùng đứng lên rời khỏi giường sau đó chạy đi tìm thùng dụng cụ, lục tung lên.
Qua một sau, tìm thấy thứ mình muốn tìm cô mới xoay lại nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, thấy rõ vật trên tay cô, hắn giật mình.
‘Nha đầu, em định làm gì vậy?’
Thấy cây kéo trên tay cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước nuốt một ngụm nước bọt, lẽ nào cô một lúc cao hứng định làm gì với mình sao …
Liên Kiều không trả lời hắn, cô trèo lên giường sau đó cắt một nhát …
Chiếc áo sơ mi cao cấp đã bị cắt một mảnh lớn!
Hoàng Phủ Ngạn Tước thầm thở phào một hơi, còn may, cô chỉ muốn cắt quần áo …
Tạch tạch tạch … xoạt xoạt xoạt …
Tiếng kéo vang lên không dứt, rất nhanh chiếc áo sơ mi đã bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ sau đó, chiếc quần cũng chịu chung số phận.
Sau đó …
‘Xoẹt …’ Một tiếng, dứt khoát xé sạch những mảnh vải còn sót lại trên người hắn.
Lúc này, tình cảnh của Hoàng Phủ Ngạn Tước so với Liên Kiều cũng không khác gì mấy.
‘Anh mau khai thật, anh với cô An Địch Á kia rốt cuộc có quan hệ gì?’
Liên Kiều xoạc chân ngồi trên người hắn như một kỵ sĩ hùng dũng, nhìn hắn từ trên cao, lớn tiếng hỏi.
Tình huống lúc này hoàn toàn đảo ngược, bây giờ là cô thẩm vấn hắn.
‘An Địch Á?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới nhớ ra, chắc là tình cảnh lúc An Địch Á gặp hắn bị cô nhìn thấy hết, chẳng lẽ … cô nhóc này đang ghen sao?
‘Anh với cô ta chỉ là bạn bè thôi!’ Hắn rất “ngoan ngoãn” khai thật.
‘Bạn bè? Anh gạt người!’ Liên Kiều vẫy tay, ‘phạch’ một tiếng vỗ xuống ngực hắn, ‘Trong bữa tiệc đối cô ta đã bám theo anh không rời, hôm nay lại cũng như thế, em thấy hết rồi, cô ta khoác tay anh vô cùng thân mật!’
‘Anh đã đẩy cô ta ra rồi mà!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cố nhịn cười làm ra vẻ vô tội trả lời. Hắn phát hiện, thì ra thấy cô tra hỏi hắn cặn kẽ như vậy trong lòng lại rất thoải mái, cơn giận chiều nay toàn bộ đã bị quăng lên chín tầng mây rồi.
‘Cái em nhìn thấy hoàn toàn không phải như vậy!’
Liên Kiều cao giọng nói, ‘Em thấy hai người nói chuyện với nhau thật lâu, cả người cô ta gần như dán lên người anh luôn, anh mau nói thật, hai người nói những chuyện gì?’
‘Đơn giản thôi mà, cô ấy muốn làm người phụ nữ của anh!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cứ sự thật mà khai, mà hắn ngược lại rất muốn biết, có phải cô vợ nhỏ của mình là đang ghen hay không.
‘Cái gì?’
Liên Kiều nghe vậy, trợn to mắt, ‘Sao trên đời lại có người phụ nữ không biết liêm sỉ như thế chứ? Xem ra hôm đó bị em trêu chọc còn chưa đủ đây mà! Anh đồng ý rồi phải không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời, đôi mắt đen như mắt chim ưng chăm chăm nhìn cô không chớp.
Liên Kiều thấy hắn không nói, trong lòng chợt rối mù, chẳng lẽ … Cô run giọng nói:
‘Anh … thật sự đồng ý với cô ta rồi sao? Anh thích cô ta, cho nên mới đồng ý để cô ta ở bên cạnh anh đúng không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô thật lâu, sau đó không trả lời mà hỏi ngược lại: ‘Em muốn vậy lắm sao?’
‘Không muốn, đương nhiên là không muốn rồi!’
Liên Kiều hấp tấp trả lời: ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh là người đàn ông đã có vợ rồi, anh không thể thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào bên ngoài hết!’
Mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn đầy vẻ dịu dàng, ‘Anh nói với cô ấy …’
Nói đến điểm mấu chốt hắn cố tìm ghìm lại.
‘Nói cái gì?’ Liên Kiều căng thẳng hỏi lại.
Trên gương mặt anh tuấn của Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn đầy tình ý, ‘Anh nói anh đã có vợ rồi, hơn nữa anh còn rất yêu cô ấy cho nên … không thể tiếp nhận tình cảm của bất kỳ ai nữa!’
Liên Kiều đang âu sầu liền hớn hở trở lại nhưng dường như cũng cảm thấy biểu hiện của mình quá lộ liễu cho nên xụ mặt xuống: ‘Anh gạt em phải không? Bây giờ anh nói gì mà không được, dù sao lúc nãy em cũng đâu có nghe được gì!’
‘Vậy em hỏi lại lòng mình xem, em cảm thấy anh có phải đang gạt em không?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô, nghiêm túc hỏi.
‘Anh sợ phải không? Nếu anh không sợ thì cởi trói cho em đi, cởi đi …’ Liên Kiều đưa cổ tay ra, không chút lo sợ nhìn hắn dù gương mặt vẫn còn vương dấu lệ.
‘Được thôi, anh cởi trói cho em!’
Cơn giận của Hoàng Phủ Ngạn Tước vì vẻ yếu ớt cùng bất khuất của cô làm cho dịu đi không ít, vừa nãy vì bị cô làm tức giận quá mức mới đem hai tay cô trói lại, bây giờ nghĩ lại thực cảm thấy đau lòng.
Quả nhiên, trên cổ tay trắng nõn đã hiện rõ một vết trói đỏ lựng.
Đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước xẹt qua một tia đau lòng, hắn biết đời này mình chính là thua trong tay Liên Kiều rồi, cho dù là giận dữ đến đâu, chỉ cần nhìn thấy cô chịu chút khổ sở gì liền bỏ qua tất cả, vì cô mà đau lòng.
Đang lúc hắn còn chìm trong những suy nghĩ miên man của chính mình thì chợt cảm giác cổ tay bị siết lại, nhìn lại Liên Kiều thì thấy cô nước mắt vẫn chưa kịp lau đang cầm lấy cà vạt tức tối trói tay mình lại …
‘Em đang làm gì vậy?’ Hắn bị hành động của cô làm cho sững sờ.
‘Vừa nãy anh làm gì với em chẳng lẽ đã quên rồi sao? Nếu anh đã đối xử với em như vậy, vậy em ăn miếng trả miếng thôi!’
Liên Kiều một vẻ “cây ngay không sợ chết đứng” trả lời hắn, sau đó bàn tay nhỏ nhắn khẽ dùng sức, đem cà vạt quấn thành nhiều vòng trên cổ tay hắn.
‘Anh thế nào?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bị cô làm cho ngơ ngẩn không nói được tiến nào, rõ ràng là người nên tức giận là mình chứ, sao bây giờ lại đổi thành cô rồi?
‘Đừng nhiều lời!’ Liên Kiều cũng rống lên, dùng sức đẩy hắn một cái.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thuận theo thế đẩy của cô nằm xuống giường, không biết cô định làm gì.
Không chỉ không biết cô định làm gì mà những lời cô nói hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Liên Kiều tức giận trừng hắn, hai tay chống eo hỏi: ‘Sao lúc nãy anh lại xé quần áo của em?’
‘Giận mà!’
Thực ra cơn giận trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước sớm đã bị cô làm cho tiêu mất, ngay lúc này hắn chỉ một lòng nằm trên giường, đem cảnh xuân tươi đẹp của cô nhìn không sót tí gì …
Liên Kiều làm sao mà biết được trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước đang chứa đầy ý nghĩ “đen tối” như vậy, ánh mắt đảo nhanh một vòng sau đó nói: ‘Được, vậy bây giờ em cũng rất tức giận, nếu anh đã đối xử với em như thế, em cũng phải ăn miếng trả miếng mới được!’
Nói xong bàn tay nhỏ nhắn dùng sức kéo áo sơ mi của hắn nhưng dùng hết hơi hết sức mà vẫn không xé rách chiếc áo được.
Hoàng Phủ Ngạn Tước tức cười nhìn cô, “tốt bụng” lên tiếng nhắc nhở, ‘Thứ nhất, cái áo này được may bằng chất liệu đặc biệt, là thiết kế riêng, thứ hai, cho dù đây là một cái áo thông thường, với sức trói gà không chặt của nha đầu em thì có xé cũng không rách được đâu!’
Liên Kiều nghe vậy vùng đứng lên rời khỏi giường sau đó chạy đi tìm thùng dụng cụ, lục tung lên.
Qua một sau, tìm thấy thứ mình muốn tìm cô mới xoay lại nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, thấy rõ vật trên tay cô, hắn giật mình.
‘Nha đầu, em định làm gì vậy?’
Thấy cây kéo trên tay cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước nuốt một ngụm nước bọt, lẽ nào cô một lúc cao hứng định làm gì với mình sao …
Liên Kiều không trả lời hắn, cô trèo lên giường sau đó cắt một nhát …
Chiếc áo sơ mi cao cấp đã bị cắt một mảnh lớn!
Hoàng Phủ Ngạn Tước thầm thở phào một hơi, còn may, cô chỉ muốn cắt quần áo …
Tạch tạch tạch … xoạt xoạt xoạt …
Tiếng kéo vang lên không dứt, rất nhanh chiếc áo sơ mi đã bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ sau đó, chiếc quần cũng chịu chung số phận.
Sau đó …
‘Xoẹt …’ Một tiếng, dứt khoát xé sạch những mảnh vải còn sót lại trên người hắn.
Lúc này, tình cảnh của Hoàng Phủ Ngạn Tước so với Liên Kiều cũng không khác gì mấy.
‘Anh mau khai thật, anh với cô An Địch Á kia rốt cuộc có quan hệ gì?’
Liên Kiều xoạc chân ngồi trên người hắn như một kỵ sĩ hùng dũng, nhìn hắn từ trên cao, lớn tiếng hỏi.
Tình huống lúc này hoàn toàn đảo ngược, bây giờ là cô thẩm vấn hắn.
‘An Địch Á?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới nhớ ra, chắc là tình cảnh lúc An Địch Á gặp hắn bị cô nhìn thấy hết, chẳng lẽ … cô nhóc này đang ghen sao?
‘Anh với cô ta chỉ là bạn bè thôi!’ Hắn rất “ngoan ngoãn” khai thật.
‘Bạn bè? Anh gạt người!’ Liên Kiều vẫy tay, ‘phạch’ một tiếng vỗ xuống ngực hắn, ‘Trong bữa tiệc đối cô ta đã bám theo anh không rời, hôm nay lại cũng như thế, em thấy hết rồi, cô ta khoác tay anh vô cùng thân mật!’
‘Anh đã đẩy cô ta ra rồi mà!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cố nhịn cười làm ra vẻ vô tội trả lời. Hắn phát hiện, thì ra thấy cô tra hỏi hắn cặn kẽ như vậy trong lòng lại rất thoải mái, cơn giận chiều nay toàn bộ đã bị quăng lên chín tầng mây rồi.
‘Cái em nhìn thấy hoàn toàn không phải như vậy!’
Liên Kiều cao giọng nói, ‘Em thấy hai người nói chuyện với nhau thật lâu, cả người cô ta gần như dán lên người anh luôn, anh mau nói thật, hai người nói những chuyện gì?’
‘Đơn giản thôi mà, cô ấy muốn làm người phụ nữ của anh!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cứ sự thật mà khai, mà hắn ngược lại rất muốn biết, có phải cô vợ nhỏ của mình là đang ghen hay không.
‘Cái gì?’
Liên Kiều nghe vậy, trợn to mắt, ‘Sao trên đời lại có người phụ nữ không biết liêm sỉ như thế chứ? Xem ra hôm đó bị em trêu chọc còn chưa đủ đây mà! Anh đồng ý rồi phải không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời, đôi mắt đen như mắt chim ưng chăm chăm nhìn cô không chớp.
Liên Kiều thấy hắn không nói, trong lòng chợt rối mù, chẳng lẽ … Cô run giọng nói:
‘Anh … thật sự đồng ý với cô ta rồi sao? Anh thích cô ta, cho nên mới đồng ý để cô ta ở bên cạnh anh đúng không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô thật lâu, sau đó không trả lời mà hỏi ngược lại: ‘Em muốn vậy lắm sao?’
‘Không muốn, đương nhiên là không muốn rồi!’
Liên Kiều hấp tấp trả lời: ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh là người đàn ông đã có vợ rồi, anh không thể thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào bên ngoài hết!’
Mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn đầy vẻ dịu dàng, ‘Anh nói với cô ấy …’
Nói đến điểm mấu chốt hắn cố tìm ghìm lại.
‘Nói cái gì?’ Liên Kiều căng thẳng hỏi lại.
Trên gương mặt anh tuấn của Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn đầy tình ý, ‘Anh nói anh đã có vợ rồi, hơn nữa anh còn rất yêu cô ấy cho nên … không thể tiếp nhận tình cảm của bất kỳ ai nữa!’
Liên Kiều đang âu sầu liền hớn hở trở lại nhưng dường như cũng cảm thấy biểu hiện của mình quá lộ liễu cho nên xụ mặt xuống: ‘Anh gạt em phải không? Bây giờ anh nói gì mà không được, dù sao lúc nãy em cũng đâu có nghe được gì!’
‘Vậy em hỏi lại lòng mình xem, em cảm thấy anh có phải đang gạt em không?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô, nghiêm túc hỏi.
/388
|