Gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều trong chốc lát đỏ bừng.
‘Liên Kiều, hai chúng ta đổi một địa điểm du lịch khác đi có được không? Chúng ta cũng không phải là không có tiền. À đúng rồi, chị mang theo bao nhiêu tiền mặt?’ Hoàng Phủ Anh chợt nhớ ra vấn đề quan trọng, vội hỏi.
‘Tiền mặt???’
Liên Kiều suy nghĩ chốc lát sau đó chạy đến túi xách của mình, lục lọi một hồi rồi nói: ‘Tiền mặt của chị không nhiều, chỉ đủ trả tiền khách sạn đêm nay của chúng ta mà thôi.’
‘Hả???’ Hoàng Phủ Anh giật mình, sau đó thở dài một tiếng, ‘Không sao, cũng may là em có mang theo một ít. Em nghĩ cũng đủ cho hai chúng ta đi một chuyến.’
Liên Kiều cười cười, ‘Tuy rằng tiền mặt của chị không nhiều nhưng chị có rất nhiều thẻ tín dụng, đều là Ngạn Tước đưa cho chị.’
Nói xong liền cầm ra mấy tấm thẻ vàng từ trong túi xách đưa cho Hoàng Phủ Anh.
Hoàng Phủ Anh liếc cô một cái: ‘Làm ơn đi, chị cũng đã nghĩ tới dùng điện thoại sẽ bị anh hai tra ra chỗ ở của hai chúng ta, vậy chị có nghĩ tới, một khi dùng thẻ, anh hai sẽ tra ra càng nhanh hơn không?’
‘Cũng đúng.’
Liên Kiều lúc này mới nhớ tới điểm này, cô nói: ‘Anh Anh, chị nghĩ hay là em cứ theo ý của chị đi. Nếu như chúng ta đi tìm Lãnh Thiên Dục, thứ nhất, chúng ta có thể quang minh chính đại gọi điện cho anh hai em, để anh hai em yên tâm, thứ hai cũng thuận tiện đi du lịch nước Ý một chuyến, nhất cử lưỡng tiện, em thấy sao?’
Nét mặt Hoàng Phủ Anh thay đổi theo từng câu nói của Liên Kiều, đến cuối cùng trở nên thật khó coi, ‘Liên Kiều, chị muốn đi Ý đến vậy sao?’
‘Vậy chứ còn cách nào đâu? Tiền mặt của chị thì không nhiều, mà cũng không thể cứ dùng tiền của em được, như vậy chị cảm thấy rất tệ.’ Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, ‘Chẳng lẽ chúng ta phải vừa đi chơi vừa làm kiếm tiền sao?’
Hoàng Phủ Anh thở dài một tiếng, ‘Em thật không hiểu sao đột nhiên chị lại nghĩ đến anh Lãnh chứ?’
‘Đơn giản thôi mà, Lãnh Thiên Dục đã từng hứa sẽ dạy chị học bắn súng, bây giờ cũng nên là lúc thực hiện lời hứa rồi.’ Liên Kiều nghiêng đầu, vẻ mặt đầy đắc ý nói.
‘Hả????’ Hoàng Phủ Anh lập tức như bị điểm huyệt, thật lâu sau vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Theo Lãnh Thiên Dục học bắn súng sao???
‘Ai yo, đừng do dự nữa, cứ quyết định như vậy đi. Ý kiến này hay lắm mà!’
Liên Kiều kéo cánh tay cô, vẻ mặt nài nỉ nói: ‘Em cũng biết đó, bình thường Ngạn Tước không có thời gian đi chơi với chị, chị chỉ đành tự tìm cách đi gặp Lãnh Thiên Dục thôi.”
“Liên Kiều, anh Lãnh anh ấy…. anh ấy thật lạnh lùng, đủ để khiến người ta sợ mà cách xa ba thước.”
Hoàng Phủ Anh cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Liên Kiều một lần nữa.
“Vậy thì sao chứ? Em không phải nói là Tiểu Tuyền ở bên cạnh hắn lâu như vậy rồi mà vẫn tốt đấy sao.” Liên Kiều nghe không hiểu ý cô.
“Làm ơn đi Liên Kiều, anh Lãnh yêu Tiểu Tuyền đương nhiên sẽ không lạnh lùng với cô ấy rồi. Em nghĩ trên đời này chắc chỉ có Tiểu Tuyền mới dám chủ động tiếp cận anh Lãnh thôi.” Hoàng Phủ Anh chỉ cần nghĩ tới bộ dáng lạnh như tảng băng của Lãnh Thiên Dục là đã sợ rồi.
“Làm gì mà khoa trương đến vậy chứ.” Liên Kiều đương nhiên không tin lời cô nói.
Có thể trở thành bạn sinh tử của Ngạn Tước chắc cũng không đến nỗi đáng sợ vậy chứ.
“Làm gì mà khoa trương đến vậy chứ????” Hoàng Phủ Anh thở dài một tiếng, “Nếu như chị biết năm đó anh Lãnh làm thế nào gây dựng lại tổ chức Hắc đạo thì chị sẽ dẹp ngay cái suy nghĩ đó thôi.”
Liên Kiều cũng kéo một chiếc gối đến ôm vào lòng, “Hắn giết người rồi sao?”
Một câu hỏi của Liên Kiều suýt nữa khiến Hoàng Phủ Anh tức đến thổ huyết, cô nhìn Liên Kiều bằng ánh mắt nhìn một người ngoài hành tinh, “Chị thấy sao?”
Trong đáy mắt Hoàng Phủ Anh xẹt qua một tia sợ hãi: “Năm đó anh Lãnh vì báo thù cho cha mẹ, vì gây dựng lại tổ chức Hắc đạo, năm đó có thể coi như năm hạn của tổ chức, anh ấy gần như là từ trong chém giết mà đoạt lấy vị trí Thẩm phán.”
Liên Kiều nghe vậy cũng thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, cô rùn vai, hỏi: “Anh Anh, em nói thật đáng sợ.”
“Em chỉ nói sự thật thôi.”
Hoàng Phủ Anh nhìn Liên Kiều bằng ánh mắt nhiều ẩn ý: “Tay của Lãnh Đại ca nhuộm máu tươi nhiều hơn bất cứ ai trong tứ đại tài phiệt.”
“Hả???” Liên Kiều suýt nữa thì ngã nhào khỏi sofa, cô trợn to đôi mắt màu tím, lắp ba lắp bắp hỏi: “Em…. ý của em là Ngạn Tước anh ấy…. cũng….. giết người rồi sao?”
Hoàng Phủ Anh không trả lời thẳng câu hỏi của Liên Kiều chỉ dùng một ánh mắt ‘bây giờ chị mới biết sao’ nhìn Liên Kiều.
Liên Kiều cũng biết phản ứng của mình lúc này có chút quá kích động, gần như là thất thố cho nên chỉ đành cười khan mấy tiếng, đánh trống lảng. “Ha ha, cũng đúng, bối cảnh của tứ đại tài phiệt đúng là không đơn giản.”
Sau đó lại bồi thêm một câu: “Tiểu Tuyền là sát thủ thì có thể chấp nhận, nhưng Kỳ Hinh và Tử Tranh cũng là người bình thường mà, sao lại chấp nhận sống bên cạnh kẻ sát nhân chứ, thật khiến người ta khâm phục.”
Thực đúng là…. càng bôi càng đen.
Hoàng Phủ Anh vô lực liếc Liên Kiều một cái: “Cái gì mà gọi là kẻ sát nhân chứ? Chị không phải cũng như vậy sao, sống bên cạnh anh hai em?”
Liên Kiều rụt lưỡi, ngượng ngùng cười: “Chị nói giỡn thôi mà.”
Hoàng Phủ Anh nhún vai: “Bây giờ chị đã biết anh Lãnh như vậy, có còn muốn đi chỗ anh ấy nữa không?”
“Đi, đương nhiên là phải đi rồi, chính bởi vì như vậy nên chị càng có hứng thú gặp Lãnh Thiên Dục.”
Lòng của Hoàng Phủ Anh không ngừng trầm xuống, Liên Kiều, chị rốt cuộc là người thế nào chứ?
“Anh Anh, chúc chuyến đi của chúng ta thuận buồm xuôi gió đi!” Liên Kiều vẻ mặt háo hức nói.
***
Hoàng Phủ Ngạn Tước buông điện thoại xuống, nét mặt ghiêm nghị mấy ngày nay rốt cuộc cũng đã giãn ra một chút, thậm chí trên môi không tự chủ được câu lên một nụ cười.
“Hoàng Phủ tiên sinh, xin hỏi vừa nãy cuộc điện thoại kia là….”
Trợ lý nhìn phản ứng khác thường của Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy có chút kỳ lạ, chuyện thiếu phu nhân và Hoàng Phủ tiểu thư mất tích đã gây xôn xao khắp cả mà nét mặt của tổng tài mấy ngày nay cũng vì thế mà rất u ám.
“Truyền thông báo xuống, huỷ bỏ giám sát các phi trường cùng cá phương tiện giao thông khác!” Hoàng Phủ Ngạn Tước ra lệnh.
“Hoàng Phủ tiên sinh, vậy là….. đã tìm thấy thiếu phu nhân rồi sao?” Mắt trợ lý sáng lên.
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ nhếch lên, hắn không nói gì chỉ là ý cười trong đáy mắt đã thuyết minh tất cả.
“Ồ, tôi biết rồi, tôi sẽ đi làm ngay!” Tâm tình của trợ lý cũng vì vậy mà sáng sủa hơn nhiều, hắn hơi cúi người thi lễ rồi nhè nhẹ rời đi phòng tổng tài.
Thân thể cao lớn cảu Hoàng Phủ Ngạn Tước thoải mái dựa vào chiếc ghế bằng da thật, sự mất tích của Liên Kiều đối với hắn mà nói đúng là một đả kích lớn, nhất là vào thời điểm nhạy cảm này. Nhưng mà…. rốt cuộc cũng đã nhận được điện thoại của nha đầu kia rồi, cô vợ nhỏ của hắn vừa nũng nịu vừa ngọt ngào giải thích tất cả lại còn nói muốn cùng Anh Anh đi Ý một chuyến.
Nước Ý?
Ý cuời trong đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng sâu, hắn quá hiểu Liên Kiều rồi, tuy nói là đi Ý để giải sầu nhưng hắn sao lại không biết ý đồ cô vợ nhỏ của mình chứ, xem ra đi học bắn súng mới là mục đích chính.
‘Liên Kiều, hai chúng ta đổi một địa điểm du lịch khác đi có được không? Chúng ta cũng không phải là không có tiền. À đúng rồi, chị mang theo bao nhiêu tiền mặt?’ Hoàng Phủ Anh chợt nhớ ra vấn đề quan trọng, vội hỏi.
‘Tiền mặt???’
Liên Kiều suy nghĩ chốc lát sau đó chạy đến túi xách của mình, lục lọi một hồi rồi nói: ‘Tiền mặt của chị không nhiều, chỉ đủ trả tiền khách sạn đêm nay của chúng ta mà thôi.’
‘Hả???’ Hoàng Phủ Anh giật mình, sau đó thở dài một tiếng, ‘Không sao, cũng may là em có mang theo một ít. Em nghĩ cũng đủ cho hai chúng ta đi một chuyến.’
Liên Kiều cười cười, ‘Tuy rằng tiền mặt của chị không nhiều nhưng chị có rất nhiều thẻ tín dụng, đều là Ngạn Tước đưa cho chị.’
Nói xong liền cầm ra mấy tấm thẻ vàng từ trong túi xách đưa cho Hoàng Phủ Anh.
Hoàng Phủ Anh liếc cô một cái: ‘Làm ơn đi, chị cũng đã nghĩ tới dùng điện thoại sẽ bị anh hai tra ra chỗ ở của hai chúng ta, vậy chị có nghĩ tới, một khi dùng thẻ, anh hai sẽ tra ra càng nhanh hơn không?’
‘Cũng đúng.’
Liên Kiều lúc này mới nhớ tới điểm này, cô nói: ‘Anh Anh, chị nghĩ hay là em cứ theo ý của chị đi. Nếu như chúng ta đi tìm Lãnh Thiên Dục, thứ nhất, chúng ta có thể quang minh chính đại gọi điện cho anh hai em, để anh hai em yên tâm, thứ hai cũng thuận tiện đi du lịch nước Ý một chuyến, nhất cử lưỡng tiện, em thấy sao?’
Nét mặt Hoàng Phủ Anh thay đổi theo từng câu nói của Liên Kiều, đến cuối cùng trở nên thật khó coi, ‘Liên Kiều, chị muốn đi Ý đến vậy sao?’
‘Vậy chứ còn cách nào đâu? Tiền mặt của chị thì không nhiều, mà cũng không thể cứ dùng tiền của em được, như vậy chị cảm thấy rất tệ.’ Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, ‘Chẳng lẽ chúng ta phải vừa đi chơi vừa làm kiếm tiền sao?’
Hoàng Phủ Anh thở dài một tiếng, ‘Em thật không hiểu sao đột nhiên chị lại nghĩ đến anh Lãnh chứ?’
‘Đơn giản thôi mà, Lãnh Thiên Dục đã từng hứa sẽ dạy chị học bắn súng, bây giờ cũng nên là lúc thực hiện lời hứa rồi.’ Liên Kiều nghiêng đầu, vẻ mặt đầy đắc ý nói.
‘Hả????’ Hoàng Phủ Anh lập tức như bị điểm huyệt, thật lâu sau vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Theo Lãnh Thiên Dục học bắn súng sao???
‘Ai yo, đừng do dự nữa, cứ quyết định như vậy đi. Ý kiến này hay lắm mà!’
Liên Kiều kéo cánh tay cô, vẻ mặt nài nỉ nói: ‘Em cũng biết đó, bình thường Ngạn Tước không có thời gian đi chơi với chị, chị chỉ đành tự tìm cách đi gặp Lãnh Thiên Dục thôi.”
“Liên Kiều, anh Lãnh anh ấy…. anh ấy thật lạnh lùng, đủ để khiến người ta sợ mà cách xa ba thước.”
Hoàng Phủ Anh cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Liên Kiều một lần nữa.
“Vậy thì sao chứ? Em không phải nói là Tiểu Tuyền ở bên cạnh hắn lâu như vậy rồi mà vẫn tốt đấy sao.” Liên Kiều nghe không hiểu ý cô.
“Làm ơn đi Liên Kiều, anh Lãnh yêu Tiểu Tuyền đương nhiên sẽ không lạnh lùng với cô ấy rồi. Em nghĩ trên đời này chắc chỉ có Tiểu Tuyền mới dám chủ động tiếp cận anh Lãnh thôi.” Hoàng Phủ Anh chỉ cần nghĩ tới bộ dáng lạnh như tảng băng của Lãnh Thiên Dục là đã sợ rồi.
“Làm gì mà khoa trương đến vậy chứ.” Liên Kiều đương nhiên không tin lời cô nói.
Có thể trở thành bạn sinh tử của Ngạn Tước chắc cũng không đến nỗi đáng sợ vậy chứ.
“Làm gì mà khoa trương đến vậy chứ????” Hoàng Phủ Anh thở dài một tiếng, “Nếu như chị biết năm đó anh Lãnh làm thế nào gây dựng lại tổ chức Hắc đạo thì chị sẽ dẹp ngay cái suy nghĩ đó thôi.”
Liên Kiều cũng kéo một chiếc gối đến ôm vào lòng, “Hắn giết người rồi sao?”
Một câu hỏi của Liên Kiều suýt nữa khiến Hoàng Phủ Anh tức đến thổ huyết, cô nhìn Liên Kiều bằng ánh mắt nhìn một người ngoài hành tinh, “Chị thấy sao?”
Trong đáy mắt Hoàng Phủ Anh xẹt qua một tia sợ hãi: “Năm đó anh Lãnh vì báo thù cho cha mẹ, vì gây dựng lại tổ chức Hắc đạo, năm đó có thể coi như năm hạn của tổ chức, anh ấy gần như là từ trong chém giết mà đoạt lấy vị trí Thẩm phán.”
Liên Kiều nghe vậy cũng thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, cô rùn vai, hỏi: “Anh Anh, em nói thật đáng sợ.”
“Em chỉ nói sự thật thôi.”
Hoàng Phủ Anh nhìn Liên Kiều bằng ánh mắt nhiều ẩn ý: “Tay của Lãnh Đại ca nhuộm máu tươi nhiều hơn bất cứ ai trong tứ đại tài phiệt.”
“Hả???” Liên Kiều suýt nữa thì ngã nhào khỏi sofa, cô trợn to đôi mắt màu tím, lắp ba lắp bắp hỏi: “Em…. ý của em là Ngạn Tước anh ấy…. cũng….. giết người rồi sao?”
Hoàng Phủ Anh không trả lời thẳng câu hỏi của Liên Kiều chỉ dùng một ánh mắt ‘bây giờ chị mới biết sao’ nhìn Liên Kiều.
Liên Kiều cũng biết phản ứng của mình lúc này có chút quá kích động, gần như là thất thố cho nên chỉ đành cười khan mấy tiếng, đánh trống lảng. “Ha ha, cũng đúng, bối cảnh của tứ đại tài phiệt đúng là không đơn giản.”
Sau đó lại bồi thêm một câu: “Tiểu Tuyền là sát thủ thì có thể chấp nhận, nhưng Kỳ Hinh và Tử Tranh cũng là người bình thường mà, sao lại chấp nhận sống bên cạnh kẻ sát nhân chứ, thật khiến người ta khâm phục.”
Thực đúng là…. càng bôi càng đen.
Hoàng Phủ Anh vô lực liếc Liên Kiều một cái: “Cái gì mà gọi là kẻ sát nhân chứ? Chị không phải cũng như vậy sao, sống bên cạnh anh hai em?”
Liên Kiều rụt lưỡi, ngượng ngùng cười: “Chị nói giỡn thôi mà.”
Hoàng Phủ Anh nhún vai: “Bây giờ chị đã biết anh Lãnh như vậy, có còn muốn đi chỗ anh ấy nữa không?”
“Đi, đương nhiên là phải đi rồi, chính bởi vì như vậy nên chị càng có hứng thú gặp Lãnh Thiên Dục.”
Lòng của Hoàng Phủ Anh không ngừng trầm xuống, Liên Kiều, chị rốt cuộc là người thế nào chứ?
“Anh Anh, chúc chuyến đi của chúng ta thuận buồm xuôi gió đi!” Liên Kiều vẻ mặt háo hức nói.
***
Hoàng Phủ Ngạn Tước buông điện thoại xuống, nét mặt ghiêm nghị mấy ngày nay rốt cuộc cũng đã giãn ra một chút, thậm chí trên môi không tự chủ được câu lên một nụ cười.
“Hoàng Phủ tiên sinh, xin hỏi vừa nãy cuộc điện thoại kia là….”
Trợ lý nhìn phản ứng khác thường của Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy có chút kỳ lạ, chuyện thiếu phu nhân và Hoàng Phủ tiểu thư mất tích đã gây xôn xao khắp cả mà nét mặt của tổng tài mấy ngày nay cũng vì thế mà rất u ám.
“Truyền thông báo xuống, huỷ bỏ giám sát các phi trường cùng cá phương tiện giao thông khác!” Hoàng Phủ Ngạn Tước ra lệnh.
“Hoàng Phủ tiên sinh, vậy là….. đã tìm thấy thiếu phu nhân rồi sao?” Mắt trợ lý sáng lên.
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ nhếch lên, hắn không nói gì chỉ là ý cười trong đáy mắt đã thuyết minh tất cả.
“Ồ, tôi biết rồi, tôi sẽ đi làm ngay!” Tâm tình của trợ lý cũng vì vậy mà sáng sủa hơn nhiều, hắn hơi cúi người thi lễ rồi nhè nhẹ rời đi phòng tổng tài.
Thân thể cao lớn cảu Hoàng Phủ Ngạn Tước thoải mái dựa vào chiếc ghế bằng da thật, sự mất tích của Liên Kiều đối với hắn mà nói đúng là một đả kích lớn, nhất là vào thời điểm nhạy cảm này. Nhưng mà…. rốt cuộc cũng đã nhận được điện thoại của nha đầu kia rồi, cô vợ nhỏ của hắn vừa nũng nịu vừa ngọt ngào giải thích tất cả lại còn nói muốn cùng Anh Anh đi Ý một chuyến.
Nước Ý?
Ý cuời trong đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng sâu, hắn quá hiểu Liên Kiều rồi, tuy nói là đi Ý để giải sầu nhưng hắn sao lại không biết ý đồ cô vợ nhỏ của mình chứ, xem ra đi học bắn súng mới là mục đích chính.
/388
|