Trong mắt cô xẹt qua một tia đau lòng, nỗi đau xót đó như đang từng giọt từng giọt tràn qua khóe mắt, đọng lại trên vết sẹo dài nằm trên lòng bàn tay dày rộng đó, thấm sâu vào trong đó.
Trong lòng Lôi có một sự rung động rất kỳ diệu, ngoại trừ Lãnh tiên sinh chưa có ai quan tâm đến hắn như vậy, nhưng Lãnh tiên sinh cũng chưa từng nói qua những lời như vậy. Lời lẽ thân thiết đầy quan hoài này cũng là lần đầu tiên hắn nghe được.
Hoàng Phủ Anh ngẩng đầu, trên mặt hiện ra một nỗi lo lắng mơ hồ, đôi mắt trong veo soi gương mặt rắn rỏi của Lôi trong đáy mắt, cô không kìm được, hỏi: ‘Vết thương này lúc đầu chắc là rất sâu phải không? Bằng không sao lại để lại vết sẹo rõ ràng như vậy?’
Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc cô lõa xõa bay lên, tản ra một mùi hương nhàn nhạt giữa hai người.
Trong một chớp mắt này, Lôi nhìn thấy trong mắt cô gái đối diện chỉ có sự quan tâm chân thành.
‘Đúng là rất sâu, lúc đó vết thương đã chạm đến xương.’ Lôi nói một cách hết sức điềm đạm dường như đang nói về một chuyện gì đó hoàn toàn không liên quan đến mình.
Hoàng Phủ Anh yếu ớt hỏi: ‘Sao lại bị như vậy?’
Lôi trầm giọng cười, chỉ nói rất hời hợt: ‘Năm đó trong bang Hắc thủ mấy gia tộc liên minh với nhau để tạo phản, Lãnh tiên sinh hạ lện trong một đêm phải tiêu diệt hết mầm mống phản loạn, vết thương này là chiến tích của cuộc chiến đêm đó.’
Những tháng ngày mưa máu gió tanh hắn sớm đã quen rồi…
Hoàng Phủ Anh nghe vậy bất mãn nói: ‘Chiến tích? Tay của anh thiếu chút nữa là mất rồi còn nói dễ nghe như vậy. Đàn ông các anh sao lại không biết trân trọng sinh mạng của mình chứ?’
Giọng nói của cô vẫn mềm mỏng như trước giờ nhưng mang theo một chút hờn dỗi cùng lo lắng không khó phát hiện ra. Lôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô nhưng trong lòng vì câu nói đó mà cảm thấy rất ấm áp.
Loại cảm giác này thật vi diệu, có lúc hắn thấy giống như có một loại tình cảm rất khác thường đang lan tỏa trong lòng, có lúc lại giống như là … hạnh phúc.
Thấy hắn không nói gì, Hoàng Phủ Anh ngẩng đầu lên nhìn hắn cũng vừa lúc hắn đang chăm chú nhìn cô khiến cô bối rối khép mắt lại, hai má cũng không khống chế được mà đỏ rực lên. Cô nhẹ giọng nói: ‘Về sau nhớ cẩn thận một chút!’
Nghe ra sao giống như … một lời dặn dò.
‘Được!’
Giọng nam trầm quấn quýt bên tai cô mang theo rất nhiều tình cảm không thể gọi tên.
Nghe ra sao giống như … một lời hứa.
Bầu không khí chợt trở nên rất vi diệu, những cánh hoa tử vi vẫn bay lả tả trong gió, khiến cả không gian như chìm trong một cảm giác thực dễ chịu.
‘Chúng ta tiếp tục đi.’
Lôi lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng khác thường kia, hắn nâng tay cô lên, giúp cô điều chỉnh tư thế cầm súng cho đúng một lần nữa.
Gương mặt của Hoàng Phủ Anh cũng theo đó mà hồng lên, không biết tại sao cứ mỗi lần hắn đến gần cô sẽ luôn có một cảm giác rất kỳ lạ, rất tin cậy.
Cô điều chỉnh tiêu cự một lần nữa, bàn tay nhỏ nhắn vẫn bị bàn tay hắn bao trùm lấy, dường như lần này hắn không có ý định buông tay.
Phanh …
Trong rừng tử vi chợt vang lên tiếng súng, viên đạn rất nhanh đã bắn đến mục tiêu được ngắm sẵn.
‘Ồ …;
Hoàng Phủ Anh chỉ cảm giác tay mình tê dại, liền sau đó cô đã cảm thấy tay mình đã nằm trong một bàn tay thật lớn.
Hắn cúi đầu không nói, chỉ chu đáo giúp cô xoa xoa từng ngón tay dường như hắn đã biết sẽ có loại phản ứng này xuất hiện sau khi cô bắn súng.
‘Sao lại như vậy chứ?’ Hoàng Phủ Anh mơ hồ hỏi lại.
Lôi vẫn không ngừng động tác trên tay, hắn trả lời thẳng thắn: ‘Đây là sự khác biệt giữa đạn thật và đạn chì, súng dùng đạn thật sức giật rất lớn, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô bắn súng, chưa thích ứng cùng không thể khống chế được cũng là bình thường. Nếu như vừa nãy tôi nới lỏng tay một chút thì nhất định cả cánh tay cô cũng bị tê nhức.
Hoàng Phủ Anh lúc này mới hết kinh ngạc, cô rốt cuộc đã hiểu vì sao lúc nãy Lôi vẫn không chịu buông tay, trong lòng cô thật sâu cảm động trước sự chu đáo của hắn.
‘Đây có phải là một trong những nguyên nhân mà anh Lãnh không chịu cho Liên Kiều dùng đạn thật để bắn?’
‘Đúng vậy!’
Lôi hoàn thành động tác massage, lại giúp cô co duỗi những đốt ngón tay cho thật thoải mái rồi mới chậm rãi nói tiếp: ‘Các cô từ nhỏ đến lớn đều chưa từng trải qua huấn luyện, ngẫu nhiên muốn học bắn súng thì chỉ nên dùng đạn chì để luyện tập. Nếu muốn dùng đạn thật thì còn phải luyện tập thêm một thời gian dài nữa. Dù sao …’
Nói đến đây, Lôi nhìn Hoàng Phủ Anh, hơi mỉm cười: ‘Dù sao các cô đều là quý nhân, thân thể lại yếu đuối.’
Hoàng Phủ Anh nghe hắn nói vậy bất mãn phản đối: ‘Anh không phải là muốn nói em quá yếu ớt sao?’
‘Không phải sao?’
Lôi nhẹ giọng hỏi lại, sau đó bồi thêm một câu: ‘Cuộc sống gian khổ các cô làm sao mà hiểu được.’
‘Anh …’ Lòng Hoàng Phủ Anh chợt trầm xuống, cô xoay người cho mình đối diện với hắn, giọng nói có chút hờn dỗi: ‘Thì ra trong mắt anh, em là như vậy.’
Thấy gương mặt cô vì giận dỗi mà hồng lên mang theo một chút tức giận rất trẻ con, Lôi chợt cảm thấy mình hoàn toàn không phải vì cô như vậy mà mất đi tính kiên nhẫn, hắn bước đến, trầm giọng nói; ‘Đừng giận dỗi, không phải tôi nói cô.’
Giọng nói của Lôi mang theo chút ngượng ngùng, dù sao lớn đến từng này nhưng đây là lần đầu tiên hắn lên tiếng xin lỗi một cô gái, thậm chí là … dỗ ngọt một cô gái.
Nếu trước đây có ai nói cho hắn biết có một ngày hắn sẽ vì một cô gái mà làm ra nhiều chuyện đi ngược với nguyên tắc của mình như vậy, đánh chết hắn cũng không tin.
Hoặc là nói một cách khác, hắn căn bản là không có thời gian dành cho những chuyện thế này, có được một buổi chiều yên ả như chiều hôm nay, trong cuộc đời hắn mà nói, đã ít lại càng ít hơn.
Hoàng Phủ Anh dường như cũng cảm giác được điểm này, cô nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo chút kinh ngạc, không phải cô nghe lầm chứ? Là hắn đang … dỗ ngọt cô sao?
Lôi thấy cô không nói gì, tưởng rằng cô vẫn còn đang giận, hắn quả thật có chút bối rối không biết làm sao, chỉ đành trầm giọng nói: ‘Như vậy đi, nếu như lúc nãy tôi có lỡ lời làm cho cô tức giận, vậy cô cứ đánh cứ mắng đến bao giờ hết giận thì thôi, được không?’
Sự hiểu biết của Lôi đối với phụ nữ đúng là quá ít ỏi, hắn đương nhiên sẽ không hiểu rõ những biến hóa trong tâm tư của cô gái trước mặt.
Hoàng Phủ Anh nghe hắn nói vậy, cố nén cười, cô ý xụ mặt xuống, bàn tay trắng nõn co lại thành quyền nhẹ đánh vào ngực hắn mấy cái, nào hay …
‘Ai ui …’
Cô rên khẽ một tiếng, bàn tay không ngừng truyền đến những cơn đau, cô không kìm được hờn dỗi nói: ‘Anh cố ý đúng không? Ngực anh rắn như vậy, muốn đau chết em sao?’
Ngoài dự liệu của cô, Lôi chợt bật cười, nụ cười lan tỏa khắp gương mặt hắn, ánh mắt mang theo một tia áy náy: ‘Xin lỗi cô, tôi quên nói từ nhỏ tôi đã luyện tập công phu, toàn thân đã luyện thành rất cứng rắn.’
Nói đến đây hắn lại không kìm được bật cười lần nữa, ‘Xem cô kìa, vốn là muốn trừng phạt tôi hóa ra chịu tội lại là chính mình.’
Hoàng Phủ Anh nghe hắn nói vậy cũng bật cười một tiếng, không ngờ người đàn ông này cũng có lúc đáng yêu như vậy.
Nhưng mà … cô chợt nhớ đến nhiệm vụ mà Liên Kiều giao cho mình
Trong lòng Lôi có một sự rung động rất kỳ diệu, ngoại trừ Lãnh tiên sinh chưa có ai quan tâm đến hắn như vậy, nhưng Lãnh tiên sinh cũng chưa từng nói qua những lời như vậy. Lời lẽ thân thiết đầy quan hoài này cũng là lần đầu tiên hắn nghe được.
Hoàng Phủ Anh ngẩng đầu, trên mặt hiện ra một nỗi lo lắng mơ hồ, đôi mắt trong veo soi gương mặt rắn rỏi của Lôi trong đáy mắt, cô không kìm được, hỏi: ‘Vết thương này lúc đầu chắc là rất sâu phải không? Bằng không sao lại để lại vết sẹo rõ ràng như vậy?’
Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc cô lõa xõa bay lên, tản ra một mùi hương nhàn nhạt giữa hai người.
Trong một chớp mắt này, Lôi nhìn thấy trong mắt cô gái đối diện chỉ có sự quan tâm chân thành.
‘Đúng là rất sâu, lúc đó vết thương đã chạm đến xương.’ Lôi nói một cách hết sức điềm đạm dường như đang nói về một chuyện gì đó hoàn toàn không liên quan đến mình.
Hoàng Phủ Anh yếu ớt hỏi: ‘Sao lại bị như vậy?’
Lôi trầm giọng cười, chỉ nói rất hời hợt: ‘Năm đó trong bang Hắc thủ mấy gia tộc liên minh với nhau để tạo phản, Lãnh tiên sinh hạ lện trong một đêm phải tiêu diệt hết mầm mống phản loạn, vết thương này là chiến tích của cuộc chiến đêm đó.’
Những tháng ngày mưa máu gió tanh hắn sớm đã quen rồi…
Hoàng Phủ Anh nghe vậy bất mãn nói: ‘Chiến tích? Tay của anh thiếu chút nữa là mất rồi còn nói dễ nghe như vậy. Đàn ông các anh sao lại không biết trân trọng sinh mạng của mình chứ?’
Giọng nói của cô vẫn mềm mỏng như trước giờ nhưng mang theo một chút hờn dỗi cùng lo lắng không khó phát hiện ra. Lôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô nhưng trong lòng vì câu nói đó mà cảm thấy rất ấm áp.
Loại cảm giác này thật vi diệu, có lúc hắn thấy giống như có một loại tình cảm rất khác thường đang lan tỏa trong lòng, có lúc lại giống như là … hạnh phúc.
Thấy hắn không nói gì, Hoàng Phủ Anh ngẩng đầu lên nhìn hắn cũng vừa lúc hắn đang chăm chú nhìn cô khiến cô bối rối khép mắt lại, hai má cũng không khống chế được mà đỏ rực lên. Cô nhẹ giọng nói: ‘Về sau nhớ cẩn thận một chút!’
Nghe ra sao giống như … một lời dặn dò.
‘Được!’
Giọng nam trầm quấn quýt bên tai cô mang theo rất nhiều tình cảm không thể gọi tên.
Nghe ra sao giống như … một lời hứa.
Bầu không khí chợt trở nên rất vi diệu, những cánh hoa tử vi vẫn bay lả tả trong gió, khiến cả không gian như chìm trong một cảm giác thực dễ chịu.
‘Chúng ta tiếp tục đi.’
Lôi lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng khác thường kia, hắn nâng tay cô lên, giúp cô điều chỉnh tư thế cầm súng cho đúng một lần nữa.
Gương mặt của Hoàng Phủ Anh cũng theo đó mà hồng lên, không biết tại sao cứ mỗi lần hắn đến gần cô sẽ luôn có một cảm giác rất kỳ lạ, rất tin cậy.
Cô điều chỉnh tiêu cự một lần nữa, bàn tay nhỏ nhắn vẫn bị bàn tay hắn bao trùm lấy, dường như lần này hắn không có ý định buông tay.
Phanh …
Trong rừng tử vi chợt vang lên tiếng súng, viên đạn rất nhanh đã bắn đến mục tiêu được ngắm sẵn.
‘Ồ …;
Hoàng Phủ Anh chỉ cảm giác tay mình tê dại, liền sau đó cô đã cảm thấy tay mình đã nằm trong một bàn tay thật lớn.
Hắn cúi đầu không nói, chỉ chu đáo giúp cô xoa xoa từng ngón tay dường như hắn đã biết sẽ có loại phản ứng này xuất hiện sau khi cô bắn súng.
‘Sao lại như vậy chứ?’ Hoàng Phủ Anh mơ hồ hỏi lại.
Lôi vẫn không ngừng động tác trên tay, hắn trả lời thẳng thắn: ‘Đây là sự khác biệt giữa đạn thật và đạn chì, súng dùng đạn thật sức giật rất lớn, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô bắn súng, chưa thích ứng cùng không thể khống chế được cũng là bình thường. Nếu như vừa nãy tôi nới lỏng tay một chút thì nhất định cả cánh tay cô cũng bị tê nhức.
Hoàng Phủ Anh lúc này mới hết kinh ngạc, cô rốt cuộc đã hiểu vì sao lúc nãy Lôi vẫn không chịu buông tay, trong lòng cô thật sâu cảm động trước sự chu đáo của hắn.
‘Đây có phải là một trong những nguyên nhân mà anh Lãnh không chịu cho Liên Kiều dùng đạn thật để bắn?’
‘Đúng vậy!’
Lôi hoàn thành động tác massage, lại giúp cô co duỗi những đốt ngón tay cho thật thoải mái rồi mới chậm rãi nói tiếp: ‘Các cô từ nhỏ đến lớn đều chưa từng trải qua huấn luyện, ngẫu nhiên muốn học bắn súng thì chỉ nên dùng đạn chì để luyện tập. Nếu muốn dùng đạn thật thì còn phải luyện tập thêm một thời gian dài nữa. Dù sao …’
Nói đến đây, Lôi nhìn Hoàng Phủ Anh, hơi mỉm cười: ‘Dù sao các cô đều là quý nhân, thân thể lại yếu đuối.’
Hoàng Phủ Anh nghe hắn nói vậy bất mãn phản đối: ‘Anh không phải là muốn nói em quá yếu ớt sao?’
‘Không phải sao?’
Lôi nhẹ giọng hỏi lại, sau đó bồi thêm một câu: ‘Cuộc sống gian khổ các cô làm sao mà hiểu được.’
‘Anh …’ Lòng Hoàng Phủ Anh chợt trầm xuống, cô xoay người cho mình đối diện với hắn, giọng nói có chút hờn dỗi: ‘Thì ra trong mắt anh, em là như vậy.’
Thấy gương mặt cô vì giận dỗi mà hồng lên mang theo một chút tức giận rất trẻ con, Lôi chợt cảm thấy mình hoàn toàn không phải vì cô như vậy mà mất đi tính kiên nhẫn, hắn bước đến, trầm giọng nói; ‘Đừng giận dỗi, không phải tôi nói cô.’
Giọng nói của Lôi mang theo chút ngượng ngùng, dù sao lớn đến từng này nhưng đây là lần đầu tiên hắn lên tiếng xin lỗi một cô gái, thậm chí là … dỗ ngọt một cô gái.
Nếu trước đây có ai nói cho hắn biết có một ngày hắn sẽ vì một cô gái mà làm ra nhiều chuyện đi ngược với nguyên tắc của mình như vậy, đánh chết hắn cũng không tin.
Hoặc là nói một cách khác, hắn căn bản là không có thời gian dành cho những chuyện thế này, có được một buổi chiều yên ả như chiều hôm nay, trong cuộc đời hắn mà nói, đã ít lại càng ít hơn.
Hoàng Phủ Anh dường như cũng cảm giác được điểm này, cô nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo chút kinh ngạc, không phải cô nghe lầm chứ? Là hắn đang … dỗ ngọt cô sao?
Lôi thấy cô không nói gì, tưởng rằng cô vẫn còn đang giận, hắn quả thật có chút bối rối không biết làm sao, chỉ đành trầm giọng nói: ‘Như vậy đi, nếu như lúc nãy tôi có lỡ lời làm cho cô tức giận, vậy cô cứ đánh cứ mắng đến bao giờ hết giận thì thôi, được không?’
Sự hiểu biết của Lôi đối với phụ nữ đúng là quá ít ỏi, hắn đương nhiên sẽ không hiểu rõ những biến hóa trong tâm tư của cô gái trước mặt.
Hoàng Phủ Anh nghe hắn nói vậy, cố nén cười, cô ý xụ mặt xuống, bàn tay trắng nõn co lại thành quyền nhẹ đánh vào ngực hắn mấy cái, nào hay …
‘Ai ui …’
Cô rên khẽ một tiếng, bàn tay không ngừng truyền đến những cơn đau, cô không kìm được hờn dỗi nói: ‘Anh cố ý đúng không? Ngực anh rắn như vậy, muốn đau chết em sao?’
Ngoài dự liệu của cô, Lôi chợt bật cười, nụ cười lan tỏa khắp gương mặt hắn, ánh mắt mang theo một tia áy náy: ‘Xin lỗi cô, tôi quên nói từ nhỏ tôi đã luyện tập công phu, toàn thân đã luyện thành rất cứng rắn.’
Nói đến đây hắn lại không kìm được bật cười lần nữa, ‘Xem cô kìa, vốn là muốn trừng phạt tôi hóa ra chịu tội lại là chính mình.’
Hoàng Phủ Anh nghe hắn nói vậy cũng bật cười một tiếng, không ngờ người đàn ông này cũng có lúc đáng yêu như vậy.
Nhưng mà … cô chợt nhớ đến nhiệm vụ mà Liên Kiều giao cho mình
/388
|