Ba cô gái đầu cúi thấp đến không thấp hơn, ai nấy đều khẩn trương đến vô thức nắm chặt góc áo.
‘Ai kêu các em cúi đầu? Ngẩng đầu lên nhìn anh!’
Bóng dáng cao lớn của Lãnh Thiên Dục như trùm lấy ba cô gái nhỏ, giọng nói lạnh lùng lần nữa vang lên.
Ba cô gái đều bị hù đến thân thể lập tức cứng đơ, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Thiên Dục, chỉ có Liên Kiều còn dám le lưỡi làm mặt quỷ với hắn.
Lãnh Thiên Dục chau mày lại lên tiếng: ‘Tuyền, qua đây!’
Thượng Quan Tuyền cắn môi vừa định bước đến thì đã bị Liên Kiều kéo lại …
‘Này Lãnh Thiên Dục, chuyện này hoàn toàn là do một tay em lên kế hoạch, chẳng hề liên quan gì đến Tiểu Tuyền cả, anh muốn mắng thì mắng em thôi.’
Lãnh Thiên Dục nghe vậy môi khẽ câu lên một đường cong, ‘Ồ, bây giờ em còn dám dùng giọng điệu “cây ngay không sợ chết đứng” đó nói với anh sao? Món nợ của em anh sẽ rất nhanh cùng em tính sổ!’
Nói đến đây hắn đi đến trước mặt Thượng Quan Tuyền ánh mắt đầy vẻ không vui lại mang theo chút bất lực, ‘Tuyền, em là nữ chủ nhân của Lãnh Uyển này sao lại còn cùng bọn họ làm bậy thế kia chứ?’
Thượng Quan Tuyền hơi khép hạ mi mắt, buồn bực nói: ‘Em không phải là nữ chủ nhân gì của Lãnh Uyển cả!’
‘Em nói cái gì?’
Tuy cô nói rất nhỏ nhưng Lãnh Thiên Dục vẫn còn nghe được rất rõ ràng, hắn sắc bén hỏi lại.
…
Liên Kiều thấy vậy vội tiến đến tìm cách đánh trống lảng: ‘Hô hô, ý của Tiểu Tuyền là … cô ấy chỉ là … nữ chủ nhân tương lai thôi.’
Nói xong còn lén lút kéo áo của Thượng Quan Tuyền, thấp giọng nói: ‘Em sao vậy? Bây giờ đâu phải lúc chọc giận anh ta chứ?’
‘Không cho phép nói thầm!’
Lãnh Thiên Dục lại lạnh lùng quát lên một câu khiến Liên Kiều sợ run.
‘Anh Anh …’
Lãnh Thiên Dục lại chuyển ánh mắt về Hoàng Phủ Anh đang đứng bên cạnh hai cô gái kia không ngừng run rẩy, ‘Em bây giờ cũng trở nên lớn mật rồi đúng không? Đến Lãnh Uyển có mấy ngày ngắn ngủi thôi mà đã trở nên thế này, em bảo anh nên nói sao với bác trai bác gái đây?’
Hoàng Phủ Anh bị hắn hỏi đến không biết trả lời thế nào, ngay cả dũng khí ngẩng mặt lên nhìn hắn cũng không có.
Lãnh Thiên Dục lại chuyển ánh mắt về phía Liên Kiều.
Ngược lại Liên Kiều rất lớn gan nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, một vẻ “ta đây không sợ”.
‘Đưa đây!’ Lãnh Thiên Dục chợt đưa bàn tay to lớn của mình ra, nói một cách dứt khoát.
‘Cái gì?’ Liên Kiều trố mắt nhìn hắn, trong đôi mắt màu tím hiện rõ vẻ khó hiểu.
‘Súng, còn có … đạn mê!’
Liên Kiều sửng sốt một hồi sau đó đôi mắt đảo một vòng, ‘Không có, em nào có gì!’
Lãnh Thiên Dục nhướng mày: ‘Không có? Vậy mấy người làm và vệ sĩ là bị cái gì làm ngất đi?’
‘Em làm sao biết được?’
‘Bọn họ đều là người hầu được phân đến phục vụ em, vệ sĩ cũng là vệ sĩ bảo vệ cho em, họ có chuyện mà em không biết gì?’
‘Không biết thì là không biết chứ sao!’ Liên Kiều đã quyết định có chết cũng không nhận.
‘Không biết?’ Lãnh Thiên Dục lại nhướng mày: ‘Vậy được, anh cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhé!’
Hắn vừa nhìn cô vừa tiến đến gần cô, giọng cũng dần trở nên lạnh lùng hơn …
‘Bốn người hầu phụ trách chăm sóc em được tìm thấy ở sau bếp, vệ sĩ phụ trách sự an toàn của em được tìm thấy ở sau lầu nơi em ở , bọn họ bảy người đều bị trúng đạn mê, thế nào, em đã nhớ lại chưa?’
Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh nghe vậy vẻ khẩn trương trên mặt càng sâu nhưng Liên Kiều thì vẫn thản nhiên như cũ, trên mặt vẫn một vẻ ngây ngô nhìn Lãnh Thiên Dục …
‘Bọn họ lại trúng đạn mê sao? Trời ạ, thật đáng sợ nha. Cũng may là em chạy nhanh bằng không người tiếp theo tuyệt đối sẽ là em thôi!’
Sắc mặt Lãnh Thiên Dục càng lúc càng khó coi, hắn chau mày càng chặt hơn …
Nha đầu này thật cứng miệng!!!
‘Anh nói lại lần nữa, đem súng cùng đạn giao lại cho anh!’ Hắn không tin mình quản không được nha đầu này.
‘Này, anh dựa vào cái gì mà nói là em làm chứ?’ Liên Kiều cũng rống lên với hắn.
Thật là vừa ăn cướp vừa la làng … cô đã không đúng mà lại còn dám hô to gọi nhỏ với mình.
‘Ngoại trừ em còn có ai dám làm những chuyện to gan như vậy?’ Lãnh Thiên Dục cũng lớn tiếng quát cô.
‘Ngưng … Đây chỉ là suy đoán chủ quan của anh mà thôi!’
Liên Kiều điềm nhiên trả lời, một vẻ “chuyện này không liên quan gì đến tôi”,’Anh kêu mấy người đó lại đây, chỉ có những người bị hại mới có quyền lên tiếng!’
‘Nha đầu …’
Lãnh Thiên Dục quả thật có ý muốn bóp chết cô ngay tại chỗ, ‘Em biết tranh thủ lúc công hiệu của đạn mê còn chưa tan hết để chọn trốn, đó chẳng phải là vì en đã biết họ vốn không có cách nào ngăn cản em sao? Anh không cần quan tâm có phải là em làm hay không, em quay về phòng ngay cho anh. Ngạn Tước ngày mai sẽ đến Lãnh Uyển, nếu như em không ngoan ngoãn nghe lời, anh chỉ có thể ra lệnh cho vệ sĩ trói em lại nhốt vào phòng cho đến ngày mai!’
‘Gì chứ? Anh dám trói em? Anh thử xem!’ Liên Kiều không chịu phục trừng to mắt nhìn hắn.
‘Em cứ thử xem anh có dám hay không? Anh nghĩ Ngạn Tước biết em làm ra những chuyện như thế này cũng sẽ đồng tình với cách làm của em thôi!’ Lãnh Thiên Dục hoàn toàn không nhượng bộ, nói.
Liên Kiều không nói gì thêm, chỉ trong đáy mắt vẫn không ngừng lóe lên những tia bất phục. Cô nhìn Lãnh Thiên Dục như nhìn một kẻ thù.
Qua một lúc lâu đôi mắt cô mới đảo một vòng, nói: ‘Được, em giao súng và đạn cho anh!’
Lãnh Thiên Dục khẽ câu lên một nụ cười: ‘Như vậy mới đúng chứ, cô gái nào biết nghe lời mới có người thương chứ!’
Thượng Quan Tuyền ở bên cạnh nghe vậy trên mặt chợt lộ ra vẻ nghi hoặc, cô đảo mắt nhìn Liên Kiều … thế nào mà Liên Kiều lại dễ dàng đầu hàng thế chứ?
Nếu như thật sự là như vậy … vậy chẳng phải chuyến đi chơi của mình tiêu tùng rồi sao?
Chính ngay lúc cô cảm thấy cực kỳ thất vọng thì Liên Kiều mới chầm chậm lên tiếng, ‘Này Lãnh Thiên Dục, anh nên xoay người sang chỗ khác mới được!
‘Cô lại muốn giở trò gì đây?’ Lãnh Thiên Dục có chút ngạc nhiên hỏi lại.
Liên Kiều trố mắt nhìn hắn: ‘Dưới mí mắt của anh tôi còn dám giở trò gì chứ? Chỉ là em sợ lỡ làm mất súng cho nên mới giấu kỹ ở trong áo, nếu như muốn lấy ra thì phải cởi áo ra mới được.’
Lãnh Thiên Dục vô lực lắc đầu, hắn không nói gì nữa mà xoay người lại.
Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh đều cực kỳ tò mờ nhìn Liên Kiều, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của hai người, cô rón rén rút một cây súng từ trong chiếc túi vẫn đeo bên người ra …
Sau đó nhắm vào lưng của người đàn ông đang đứng xoay lưng về phía họ!
…
Hoàng Phủ Anh sợ đến nỗi suýt kêu thành tiếng.
Lãnh Thiên Dục cảnh giác xoay người lại nhưng chỉ kịp nghe một tiếng súng đanh gọn tiếp theo đó hắn cảm thấy thân mình từ từ tê dại …
Rầm …
Cùng với một tiếng rên khẽ, thân hình cao lớn của Lãnh Thiên Dục đã ngã nhào xuống thảm cỏ.
‘Ai kêu các em cúi đầu? Ngẩng đầu lên nhìn anh!’
Bóng dáng cao lớn của Lãnh Thiên Dục như trùm lấy ba cô gái nhỏ, giọng nói lạnh lùng lần nữa vang lên.
Ba cô gái đều bị hù đến thân thể lập tức cứng đơ, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Thiên Dục, chỉ có Liên Kiều còn dám le lưỡi làm mặt quỷ với hắn.
Lãnh Thiên Dục chau mày lại lên tiếng: ‘Tuyền, qua đây!’
Thượng Quan Tuyền cắn môi vừa định bước đến thì đã bị Liên Kiều kéo lại …
‘Này Lãnh Thiên Dục, chuyện này hoàn toàn là do một tay em lên kế hoạch, chẳng hề liên quan gì đến Tiểu Tuyền cả, anh muốn mắng thì mắng em thôi.’
Lãnh Thiên Dục nghe vậy môi khẽ câu lên một đường cong, ‘Ồ, bây giờ em còn dám dùng giọng điệu “cây ngay không sợ chết đứng” đó nói với anh sao? Món nợ của em anh sẽ rất nhanh cùng em tính sổ!’
Nói đến đây hắn đi đến trước mặt Thượng Quan Tuyền ánh mắt đầy vẻ không vui lại mang theo chút bất lực, ‘Tuyền, em là nữ chủ nhân của Lãnh Uyển này sao lại còn cùng bọn họ làm bậy thế kia chứ?’
Thượng Quan Tuyền hơi khép hạ mi mắt, buồn bực nói: ‘Em không phải là nữ chủ nhân gì của Lãnh Uyển cả!’
‘Em nói cái gì?’
Tuy cô nói rất nhỏ nhưng Lãnh Thiên Dục vẫn còn nghe được rất rõ ràng, hắn sắc bén hỏi lại.
…
Liên Kiều thấy vậy vội tiến đến tìm cách đánh trống lảng: ‘Hô hô, ý của Tiểu Tuyền là … cô ấy chỉ là … nữ chủ nhân tương lai thôi.’
Nói xong còn lén lút kéo áo của Thượng Quan Tuyền, thấp giọng nói: ‘Em sao vậy? Bây giờ đâu phải lúc chọc giận anh ta chứ?’
‘Không cho phép nói thầm!’
Lãnh Thiên Dục lại lạnh lùng quát lên một câu khiến Liên Kiều sợ run.
‘Anh Anh …’
Lãnh Thiên Dục lại chuyển ánh mắt về Hoàng Phủ Anh đang đứng bên cạnh hai cô gái kia không ngừng run rẩy, ‘Em bây giờ cũng trở nên lớn mật rồi đúng không? Đến Lãnh Uyển có mấy ngày ngắn ngủi thôi mà đã trở nên thế này, em bảo anh nên nói sao với bác trai bác gái đây?’
Hoàng Phủ Anh bị hắn hỏi đến không biết trả lời thế nào, ngay cả dũng khí ngẩng mặt lên nhìn hắn cũng không có.
Lãnh Thiên Dục lại chuyển ánh mắt về phía Liên Kiều.
Ngược lại Liên Kiều rất lớn gan nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, một vẻ “ta đây không sợ”.
‘Đưa đây!’ Lãnh Thiên Dục chợt đưa bàn tay to lớn của mình ra, nói một cách dứt khoát.
‘Cái gì?’ Liên Kiều trố mắt nhìn hắn, trong đôi mắt màu tím hiện rõ vẻ khó hiểu.
‘Súng, còn có … đạn mê!’
Liên Kiều sửng sốt một hồi sau đó đôi mắt đảo một vòng, ‘Không có, em nào có gì!’
Lãnh Thiên Dục nhướng mày: ‘Không có? Vậy mấy người làm và vệ sĩ là bị cái gì làm ngất đi?’
‘Em làm sao biết được?’
‘Bọn họ đều là người hầu được phân đến phục vụ em, vệ sĩ cũng là vệ sĩ bảo vệ cho em, họ có chuyện mà em không biết gì?’
‘Không biết thì là không biết chứ sao!’ Liên Kiều đã quyết định có chết cũng không nhận.
‘Không biết?’ Lãnh Thiên Dục lại nhướng mày: ‘Vậy được, anh cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhé!’
Hắn vừa nhìn cô vừa tiến đến gần cô, giọng cũng dần trở nên lạnh lùng hơn …
‘Bốn người hầu phụ trách chăm sóc em được tìm thấy ở sau bếp, vệ sĩ phụ trách sự an toàn của em được tìm thấy ở sau lầu nơi em ở , bọn họ bảy người đều bị trúng đạn mê, thế nào, em đã nhớ lại chưa?’
Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh nghe vậy vẻ khẩn trương trên mặt càng sâu nhưng Liên Kiều thì vẫn thản nhiên như cũ, trên mặt vẫn một vẻ ngây ngô nhìn Lãnh Thiên Dục …
‘Bọn họ lại trúng đạn mê sao? Trời ạ, thật đáng sợ nha. Cũng may là em chạy nhanh bằng không người tiếp theo tuyệt đối sẽ là em thôi!’
Sắc mặt Lãnh Thiên Dục càng lúc càng khó coi, hắn chau mày càng chặt hơn …
Nha đầu này thật cứng miệng!!!
‘Anh nói lại lần nữa, đem súng cùng đạn giao lại cho anh!’ Hắn không tin mình quản không được nha đầu này.
‘Này, anh dựa vào cái gì mà nói là em làm chứ?’ Liên Kiều cũng rống lên với hắn.
Thật là vừa ăn cướp vừa la làng … cô đã không đúng mà lại còn dám hô to gọi nhỏ với mình.
‘Ngoại trừ em còn có ai dám làm những chuyện to gan như vậy?’ Lãnh Thiên Dục cũng lớn tiếng quát cô.
‘Ngưng … Đây chỉ là suy đoán chủ quan của anh mà thôi!’
Liên Kiều điềm nhiên trả lời, một vẻ “chuyện này không liên quan gì đến tôi”,’Anh kêu mấy người đó lại đây, chỉ có những người bị hại mới có quyền lên tiếng!’
‘Nha đầu …’
Lãnh Thiên Dục quả thật có ý muốn bóp chết cô ngay tại chỗ, ‘Em biết tranh thủ lúc công hiệu của đạn mê còn chưa tan hết để chọn trốn, đó chẳng phải là vì en đã biết họ vốn không có cách nào ngăn cản em sao? Anh không cần quan tâm có phải là em làm hay không, em quay về phòng ngay cho anh. Ngạn Tước ngày mai sẽ đến Lãnh Uyển, nếu như em không ngoan ngoãn nghe lời, anh chỉ có thể ra lệnh cho vệ sĩ trói em lại nhốt vào phòng cho đến ngày mai!’
‘Gì chứ? Anh dám trói em? Anh thử xem!’ Liên Kiều không chịu phục trừng to mắt nhìn hắn.
‘Em cứ thử xem anh có dám hay không? Anh nghĩ Ngạn Tước biết em làm ra những chuyện như thế này cũng sẽ đồng tình với cách làm của em thôi!’ Lãnh Thiên Dục hoàn toàn không nhượng bộ, nói.
Liên Kiều không nói gì thêm, chỉ trong đáy mắt vẫn không ngừng lóe lên những tia bất phục. Cô nhìn Lãnh Thiên Dục như nhìn một kẻ thù.
Qua một lúc lâu đôi mắt cô mới đảo một vòng, nói: ‘Được, em giao súng và đạn cho anh!’
Lãnh Thiên Dục khẽ câu lên một nụ cười: ‘Như vậy mới đúng chứ, cô gái nào biết nghe lời mới có người thương chứ!’
Thượng Quan Tuyền ở bên cạnh nghe vậy trên mặt chợt lộ ra vẻ nghi hoặc, cô đảo mắt nhìn Liên Kiều … thế nào mà Liên Kiều lại dễ dàng đầu hàng thế chứ?
Nếu như thật sự là như vậy … vậy chẳng phải chuyến đi chơi của mình tiêu tùng rồi sao?
Chính ngay lúc cô cảm thấy cực kỳ thất vọng thì Liên Kiều mới chầm chậm lên tiếng, ‘Này Lãnh Thiên Dục, anh nên xoay người sang chỗ khác mới được!
‘Cô lại muốn giở trò gì đây?’ Lãnh Thiên Dục có chút ngạc nhiên hỏi lại.
Liên Kiều trố mắt nhìn hắn: ‘Dưới mí mắt của anh tôi còn dám giở trò gì chứ? Chỉ là em sợ lỡ làm mất súng cho nên mới giấu kỹ ở trong áo, nếu như muốn lấy ra thì phải cởi áo ra mới được.’
Lãnh Thiên Dục vô lực lắc đầu, hắn không nói gì nữa mà xoay người lại.
Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh đều cực kỳ tò mờ nhìn Liên Kiều, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của hai người, cô rón rén rút một cây súng từ trong chiếc túi vẫn đeo bên người ra …
Sau đó nhắm vào lưng của người đàn ông đang đứng xoay lưng về phía họ!
…
Hoàng Phủ Anh sợ đến nỗi suýt kêu thành tiếng.
Lãnh Thiên Dục cảnh giác xoay người lại nhưng chỉ kịp nghe một tiếng súng đanh gọn tiếp theo đó hắn cảm thấy thân mình từ từ tê dại …
Rầm …
Cùng với một tiếng rên khẽ, thân hình cao lớn của Lãnh Thiên Dục đã ngã nhào xuống thảm cỏ.
/388
|