Liên Kiều thấy phản ứng của chị mình liền giật mình sửng sốt, cô dè dặt đáp lời: ‘Cô ta nói mình tên Dodo, trước đây bọn em đã từng gặp nhau hai lần.
Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy, đôi mày bất giác chau lại, cả người bất tri bất giác chợt cứng lại.
Lãnh Thiên Dục thấy vậy vội hỏi: ‘Có vấn đề gì sao?’
Mắt Mặc Di Nhiễm Dung xẹt qua một tia nghi hoặc, ánh mắt quét một vòng trên từng gương mặt, cô nói khẽ như tự nói cho mình nghe, lại giống như đang nói cho mọi người cùng nghe, ‘Cô ta? Sao lại là cô ta được chứ?’
‘Chị? Rốt cuộc là thế nào? Chị biết cô Dodo đó sao?’ Liên Kiều vội hỏi lại.
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ lắc đầu, ‘Không, theo lý thuyết chị không thể biết cô ta bởi vì đáng lý ra cô ta đã chết.’
Liên Kiều, Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh nghe vậy cùng kinh hãi đến trợn mắt há mồm.
‘Chị … chị … ý của chị là … người phụ nữ hôm nay chúng ta gặp là … là người chết sao? Không phải chứ?’ Hoàng Phủ Anh run giọng hỏi.
‘Ồ, không, ý chị không phải như vậy.’
Mặc Di Nhiễm Dung lúc này mới ý thức được mình nói rất tối nghĩa nên vội lên tiếng giải thích: ‘Là thế này, chị chưa từng gặp người phụ nữ kia nhưng đã từng thấy cái tên này trong gia phả, trong đó viết rõ ràng đây là một cô bé bất hạnh qua đời từ khi còn rất nhỏ.
Thượng Quan Tuyền và Lãnh Thiên Dục bốn mắt nhìn nhau, Liên Kiều rõ ràng cũng chấn động trước tin tức này. Qua một lúc lâu cô mới chậm rãi lên tiếng hỏi: ‘Chị, Dodo cái tên này sao lại có trong gia phả nhà chúng ta?’
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ thở dài một tiếng, ‘Đơn giản thôi, thực tế nếu như cô bé tên Dodo này còn sống thì người có tư cách trở thành Giáng Đầu Sư của hoàng thất nhất chính là cô ta chứ không phải chị. Cô bé này lúc vừa sinh ra đời đã có năng lực hơn hẳn người thường, đây là nhân tài để bồi dưỡng thành Giáng Đầu Sư hiếm gặp cho nên khi cô bé vừa sinh ra đời đã bị các trưởng bối trong gia tộc ghi tên vào gia phả. Chỉ tiếc là …’
‘Mặc Di tiểu thư, ý của cô là … Dodo đó chính là cô bé chết yểu ngày xưa sao? Chuyện này khó mà tin được. Nói không chừng họ là hai người khác nhau.” Lãnh Thiên Dục bình tĩnh phân tích.
“Đúng đó chị. Sao chị lại có thể khẳng định hai người này là một chứ?” Liên Kiều ôm ấp một tia hy vọng tiếp lời Lãnh Thiên Dục.
Mặc Di Nhiễm Dung suy nghĩ một chút rồi nói một cách chắc chắn…
“Chị dám khẳng định, Dodo này chính là cô bé được ghi tên vào gia phả đó. Cô ta vốn không chết!”
Thượng Quan Tuyền hít sâu một hơi, đôi mắt đẹp cũng vì những tin tức bất ngờ này mà trợn to, “CHuyện này quá ly kì và khó tin, nếu như cô gái đó chính là cô bé chết yểu được ghi tên trong gia phả kia vậy thì sao bây giờ lại trở nên lợi hại như thế?”
“Lúc đầu chị cũng hoài nghi về điểm này, hơn nữa cũng nghi ngờ cô ta không phải là cô bé đó nhưng qua chuyện hôm nay chị cuối cùng cũng có thể xác định, cô ta chính là cô bé mà ai cũng tưởng đã chết yểu năm đó. Thứ nhấ,t cô ta có đôi mắt màu tím giống như chị và Liên Kiều, trong vương thất Mã La và cả trên đời này, có đôi mắt màu tím chứng minh người đó có năng lực hơn người bẩm sinh. Thứ hai, năng lực thực thi GIáng Đầu Thuật của cô ta rất mạnh, lần trước lúc đối đầu với cô ta chị không biết cô ta chính là người đó nhưng hôm nay nhìn thấy chị liền biết, cô ta thực sự rất mạnh, chỉ có cô ta mới có thể đối đầu liên tục với chị, thậm chí làm cho chị bị thương.”
Mày Mặc Di Nhiễm Dung càng chau chặt.
Lãnh Thiên Dục cũng chau mày hỏi: “Mặc Di tiểu thư, ý của cô tức là… năng lực của cô ta cao hơn cô?”
“Đúng, điều này tôi đã nói trước đây rồi!” Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ gật đầu, “Nói một cách nghiêm túc, tư chất của tôi không bằng cô ta, cô ta trời sinh đã có năng lực làm GIáng Đầu Sư rồi bởi vì trực giác rất mạnh, còn tôi chỉ mạnh về chiêm bốc, nếu so sánh về năng lực bẩm sinh thì người có trực giác càng mạnh thì GIáng Đầu Thuật càng hỏi.”
“Ồ?” Thượng Quan Tuyền như hiểu lại như không hiểu, cô suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Vậy… Liên Kiều chẳng phải sẽ không còn chút hy vọng nào sao? Cô ta là GIáng Đầu Sư lợi hại như vậy, hơn nữa nhất định sẽ không dừng tay.”
Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy trên mặt lại xẹt qua một tia phức tạp, vốn tâm tư cẩn mật, Lãnh Thiên Dục liền phát hiện ran gay.
“Mặc Di tiểu thư, hình như cô vẫn còn chuyện chưa cho chúng tôi biết!”
Mặc Di Nhiễm Dung liếc mắt nhìn Lãnh Thiên Dục, không khỏi thầm khen sự tinh tế của hắn, cô nhẹ gật đầu: “Vẫn còn một chuyện, liên quan đến em gái!”
“Em hả?”
Liên Kiều kinh ngạc chỉ tay vào mũi mình nhưng sau đó cô nhẹ nhàng than một câu: “Cũng phải thôi, bây giờ chúng ta bàn chuyện của em cơ mà!”
“CHuyện này rất quan trọng!” Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng.
“Thật sao?” Liên Kiều hoang mang nhìn cô, đôi mắt vốn đã khóc đến đỏ hông bởi vì khẩn trương mà mở to: “Còn chuyện gì nữa vậy chị? Chị đừng dọa em sợ nha!”
Cầu xin, đừng có thêm bất cứ chuyện gì ngoài dự liệu nữa, lúc này cô quả thật không thể chịu nổi thêm bất kỳ đả kích nào nữa.
“Nha đầu ngốc! Có chuyện gì đến thì cũng phải bình tĩnh đối mặt mới phải chứ!”
Mặc Di Nhiễm Dung hít sâu một hơi như tự cổ vũ mình sau đó mới nhìn Liên Kiều: “Linh GIáng của Dodo rất lợi hại, nếu muốn phá giải thì không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa trong quá trình phá giải GIáng Đầu Thuật của đối phương, chị không có cách nào khống chế được, cho nên… số mệnh an bài cũng rất quan trọng.”
“Chị, chị…. Nói thế là có ý gì?” Liên Kiều vẫn luôn cảm thấy hoang mang như có điều gì đó không tốt đang chờ đợi mình, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung cũng tràn đầy hoảng loạn.
Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh đều tập trung tinh thần lắng nghe.
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Liên Kiều, bàn tay trìu mến vuốt ve cô, nói: “Ý của chị là, chuyện đến cuối cùng như thế nào thì còn phải xem… cuối cùng cô ta có hồi tâm chuyển ý hay không!”
“Nhiễm Dung, chị nói cô ta hồi tâm chuyển ý? CHuyện này chắc không có khả năng rồi. Cô ta đã dám rat ay hạ GIáng Đầu với cả nhà Hoàng Phủ, tức là đã có dự mưu, có kế hoạch, làm sao nói thu tay là thu tay chứ?” Hoàng Phủ Anh kinh ngạc thốt lên.
Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng, “CHỉ mong là cô ta sẽ thu tay kịp lúc bởi vì … cô ta là chị ruột của Liên Kiều!”
“Cái gì?” Ngoài trừ Mặc Di Nhiễm Dung, những người còn lại vừa ngạc nhiên vừa chấn động, nhất là Liên Kiều, cô suýt nữa thì ngồi không vững.
Không khí trong chớp mắt trở nên đặc quánh, dường như không còn đủ dưỡng khí để mọi người hô hấp nữa.
Qua một lúc lâu Liên Kiều mới hoàn hồn lai, cô kéo cánh tay của Mặc Di Nhiễm Dung, dè dặt hỏi lại: “Chị… chị… không phải đang nói đùa với em chứ?”
Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy, đôi mày bất giác chau lại, cả người bất tri bất giác chợt cứng lại.
Lãnh Thiên Dục thấy vậy vội hỏi: ‘Có vấn đề gì sao?’
Mắt Mặc Di Nhiễm Dung xẹt qua một tia nghi hoặc, ánh mắt quét một vòng trên từng gương mặt, cô nói khẽ như tự nói cho mình nghe, lại giống như đang nói cho mọi người cùng nghe, ‘Cô ta? Sao lại là cô ta được chứ?’
‘Chị? Rốt cuộc là thế nào? Chị biết cô Dodo đó sao?’ Liên Kiều vội hỏi lại.
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ lắc đầu, ‘Không, theo lý thuyết chị không thể biết cô ta bởi vì đáng lý ra cô ta đã chết.’
Liên Kiều, Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh nghe vậy cùng kinh hãi đến trợn mắt há mồm.
‘Chị … chị … ý của chị là … người phụ nữ hôm nay chúng ta gặp là … là người chết sao? Không phải chứ?’ Hoàng Phủ Anh run giọng hỏi.
‘Ồ, không, ý chị không phải như vậy.’
Mặc Di Nhiễm Dung lúc này mới ý thức được mình nói rất tối nghĩa nên vội lên tiếng giải thích: ‘Là thế này, chị chưa từng gặp người phụ nữ kia nhưng đã từng thấy cái tên này trong gia phả, trong đó viết rõ ràng đây là một cô bé bất hạnh qua đời từ khi còn rất nhỏ.
Thượng Quan Tuyền và Lãnh Thiên Dục bốn mắt nhìn nhau, Liên Kiều rõ ràng cũng chấn động trước tin tức này. Qua một lúc lâu cô mới chậm rãi lên tiếng hỏi: ‘Chị, Dodo cái tên này sao lại có trong gia phả nhà chúng ta?’
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ thở dài một tiếng, ‘Đơn giản thôi, thực tế nếu như cô bé tên Dodo này còn sống thì người có tư cách trở thành Giáng Đầu Sư của hoàng thất nhất chính là cô ta chứ không phải chị. Cô bé này lúc vừa sinh ra đời đã có năng lực hơn hẳn người thường, đây là nhân tài để bồi dưỡng thành Giáng Đầu Sư hiếm gặp cho nên khi cô bé vừa sinh ra đời đã bị các trưởng bối trong gia tộc ghi tên vào gia phả. Chỉ tiếc là …’
‘Mặc Di tiểu thư, ý của cô là … Dodo đó chính là cô bé chết yểu ngày xưa sao? Chuyện này khó mà tin được. Nói không chừng họ là hai người khác nhau.” Lãnh Thiên Dục bình tĩnh phân tích.
“Đúng đó chị. Sao chị lại có thể khẳng định hai người này là một chứ?” Liên Kiều ôm ấp một tia hy vọng tiếp lời Lãnh Thiên Dục.
Mặc Di Nhiễm Dung suy nghĩ một chút rồi nói một cách chắc chắn…
“Chị dám khẳng định, Dodo này chính là cô bé được ghi tên vào gia phả đó. Cô ta vốn không chết!”
Thượng Quan Tuyền hít sâu một hơi, đôi mắt đẹp cũng vì những tin tức bất ngờ này mà trợn to, “CHuyện này quá ly kì và khó tin, nếu như cô gái đó chính là cô bé chết yểu được ghi tên trong gia phả kia vậy thì sao bây giờ lại trở nên lợi hại như thế?”
“Lúc đầu chị cũng hoài nghi về điểm này, hơn nữa cũng nghi ngờ cô ta không phải là cô bé đó nhưng qua chuyện hôm nay chị cuối cùng cũng có thể xác định, cô ta chính là cô bé mà ai cũng tưởng đã chết yểu năm đó. Thứ nhấ,t cô ta có đôi mắt màu tím giống như chị và Liên Kiều, trong vương thất Mã La và cả trên đời này, có đôi mắt màu tím chứng minh người đó có năng lực hơn người bẩm sinh. Thứ hai, năng lực thực thi GIáng Đầu Thuật của cô ta rất mạnh, lần trước lúc đối đầu với cô ta chị không biết cô ta chính là người đó nhưng hôm nay nhìn thấy chị liền biết, cô ta thực sự rất mạnh, chỉ có cô ta mới có thể đối đầu liên tục với chị, thậm chí làm cho chị bị thương.”
Mày Mặc Di Nhiễm Dung càng chau chặt.
Lãnh Thiên Dục cũng chau mày hỏi: “Mặc Di tiểu thư, ý của cô tức là… năng lực của cô ta cao hơn cô?”
“Đúng, điều này tôi đã nói trước đây rồi!” Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ gật đầu, “Nói một cách nghiêm túc, tư chất của tôi không bằng cô ta, cô ta trời sinh đã có năng lực làm GIáng Đầu Sư rồi bởi vì trực giác rất mạnh, còn tôi chỉ mạnh về chiêm bốc, nếu so sánh về năng lực bẩm sinh thì người có trực giác càng mạnh thì GIáng Đầu Thuật càng hỏi.”
“Ồ?” Thượng Quan Tuyền như hiểu lại như không hiểu, cô suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Vậy… Liên Kiều chẳng phải sẽ không còn chút hy vọng nào sao? Cô ta là GIáng Đầu Sư lợi hại như vậy, hơn nữa nhất định sẽ không dừng tay.”
Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy trên mặt lại xẹt qua một tia phức tạp, vốn tâm tư cẩn mật, Lãnh Thiên Dục liền phát hiện ran gay.
“Mặc Di tiểu thư, hình như cô vẫn còn chuyện chưa cho chúng tôi biết!”
Mặc Di Nhiễm Dung liếc mắt nhìn Lãnh Thiên Dục, không khỏi thầm khen sự tinh tế của hắn, cô nhẹ gật đầu: “Vẫn còn một chuyện, liên quan đến em gái!”
“Em hả?”
Liên Kiều kinh ngạc chỉ tay vào mũi mình nhưng sau đó cô nhẹ nhàng than một câu: “Cũng phải thôi, bây giờ chúng ta bàn chuyện của em cơ mà!”
“CHuyện này rất quan trọng!” Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng.
“Thật sao?” Liên Kiều hoang mang nhìn cô, đôi mắt vốn đã khóc đến đỏ hông bởi vì khẩn trương mà mở to: “Còn chuyện gì nữa vậy chị? Chị đừng dọa em sợ nha!”
Cầu xin, đừng có thêm bất cứ chuyện gì ngoài dự liệu nữa, lúc này cô quả thật không thể chịu nổi thêm bất kỳ đả kích nào nữa.
“Nha đầu ngốc! Có chuyện gì đến thì cũng phải bình tĩnh đối mặt mới phải chứ!”
Mặc Di Nhiễm Dung hít sâu một hơi như tự cổ vũ mình sau đó mới nhìn Liên Kiều: “Linh GIáng của Dodo rất lợi hại, nếu muốn phá giải thì không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa trong quá trình phá giải GIáng Đầu Thuật của đối phương, chị không có cách nào khống chế được, cho nên… số mệnh an bài cũng rất quan trọng.”
“Chị, chị…. Nói thế là có ý gì?” Liên Kiều vẫn luôn cảm thấy hoang mang như có điều gì đó không tốt đang chờ đợi mình, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung cũng tràn đầy hoảng loạn.
Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh đều tập trung tinh thần lắng nghe.
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Liên Kiều, bàn tay trìu mến vuốt ve cô, nói: “Ý của chị là, chuyện đến cuối cùng như thế nào thì còn phải xem… cuối cùng cô ta có hồi tâm chuyển ý hay không!”
“Nhiễm Dung, chị nói cô ta hồi tâm chuyển ý? CHuyện này chắc không có khả năng rồi. Cô ta đã dám rat ay hạ GIáng Đầu với cả nhà Hoàng Phủ, tức là đã có dự mưu, có kế hoạch, làm sao nói thu tay là thu tay chứ?” Hoàng Phủ Anh kinh ngạc thốt lên.
Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng, “CHỉ mong là cô ta sẽ thu tay kịp lúc bởi vì … cô ta là chị ruột của Liên Kiều!”
“Cái gì?” Ngoài trừ Mặc Di Nhiễm Dung, những người còn lại vừa ngạc nhiên vừa chấn động, nhất là Liên Kiều, cô suýt nữa thì ngồi không vững.
Không khí trong chớp mắt trở nên đặc quánh, dường như không còn đủ dưỡng khí để mọi người hô hấp nữa.
Qua một lúc lâu Liên Kiều mới hoàn hồn lai, cô kéo cánh tay của Mặc Di Nhiễm Dung, dè dặt hỏi lại: “Chị… chị… không phải đang nói đùa với em chứ?”
/388
|