2 năm sau
Cốc Cốc...
- Ai?- một giọng nam trầm trầm vang lên
- Tôi là thư kí của ngài đây
- Nhã Hy? Chị vào đi- thư kí của hắn có tên là Nhã Hy, là y tá riêng của nó vào hai năm trước (không biết có ai còn nhớ không?)
- Trong thời gian chị đi Mỹ, em ăn uống có điều độ không?- Nhã Hy hỏi hắn
- À... ừm... có chị- hắn lưỡng lự một lát rồi trả lời
- Thật chứ?- Nhã Hy
- Ừm....- hắn bối rối, gãi đầu cười trừ
- Haizzz, biết ngay mà, từ lúc Cally nó đi thì em cứ như thế suốt, bây giờ chị phải làm sao để em trở lại bình thường đây, Joyce?- Nhã Hy nhăn mặt
- Em... xin lỗi...- hắn
- Joyce này, em nên biết, Cally mất có rất nhiều người buồn chứ đâu phải chỉ có mình em đâu. Dù có muốn hay không thì chúng nó vẫn luôn tươi cười để mọi người bớt lo lắng đấy thôi. Nếu em buồn thì cũng hãy cố bình thường để mọi người yên tâm vì em, còn sau lưng họ... thì em muốn như thế nào cũng được- Nhã Hy nói
- Vâng-hắn gật đầu
- À đúng rồi, xém nữa thì quên. Nhà họ Trạch có một cô con gái, nhan sắc thì cũng được, khá đáng khen, IQ cao nhưng thua Cally, chảnh hay không thì chị không biết,... họ muốn gả người con gái đó cho em để tạo nên sự bền vững giữa 2 tập đoàn. Theo chị thì em không em cưới nhỏ đó
- Vâng, em không có ý định... cưới ai khác ngoài cô ấy đâu
- Vậy thì được, cố gắng sống độc thân đến hết cuộc đời nhé! Lát nữa cô ta đến, hãy cố lựa lời đuổi khéo cô ta nhé, chị đi có việc một lát
- Vâng, tạm biệt chị- hắn chào tạm biệt Nhã Hy, hắn nghĩ dù sao cũng từ chối cô ta, vậy thì không cần đi gặp đâu hắn đứng dậy cầm áo vest rồi đi ra ngoài
-------------------
Cánh đồng hoa oải hương
Trong hai năm qua, hắn ngày nào cũng đến cánh đồng này ngồi hóng gió và nhớ đến nó. Hắn đã hứa sẽ chăm sóc cánh đồng này cho nó. Đúng như lời hứa, hắn đã chăm sóc cánh đồng này rất rất tốt. Hắn còn cho xây một ngôi nhà giữa cánh đồng. Trong ngồi nhà đó... toàn là ảnh của nó, của hắn, của hắn và nó chụp chung với nhau. Mỗi lần nhìn vào tấm ảnh của nó, nước mắt hắn lại rơi, hắn không thể sống thiếu nó, nhưng vì nó... hắn đã cố gắng. Từ sáng cho đến tối, hắn tập trung vào công việc ở phòng làm việc của mình, đến lúc gần đi ngủ thì hắn lại nằm ngắm ảnh nó. Mặc dù chỉ là ảnh nhưng khi nhìn vào... hắn lại có cảm giác như đang nhìn nó vậy.
Từ xa kia, có một người con gái đứng đó nhìn hắn, cô ấy bỗng nở nụ cười buồn, sau đó nói nhỏ:
- Khi nào anh mới ngưng đi đến cánh đồng đó đây, Joyce?- nói rồi cô ta leo lên chiếc xe Audi và phóng chạy đi
Còn về phía hắn thì hắn ngồi đó chờ tới tối rồi mới về nghỉ ngơi
-----------------------
Sáng hôm sau
Ở sảnh chính của công ty hắn
- Chào cô, cho hỏi Chủ tịch có trong phòng không ạ?- Một cô gái có mái tóc màu hạt dẻ, đi đến quầy tiếp tân, hỏi
- Ơ... có ạ- cô tiếp tân bị điêu đứng bởi vẻ đẹp của cô gái đó. Chắc hẳn các bạn không biết cô gái đó là ai đâu, đúng không? Cô gái đó là một diễn viên, ca sĩ nổi tiếng, với sắc đẹp vẹn toàn, IQ cao, và cô gái đó là Vương Kim Tuyền- em gái song sinh thất lạc của hắn nhưng hắn lại không biết, hắn chỉ nhận cô là anh em kết nghĩa
- Vâng, tạm biệt cô- Kim Tuyền chào tạm biệt cô tiếp tân rồi đi lên phòng hắn
--------------------
Cốc ... Cốc...
- Ai?
- Là em, Kim Tuyền đây
- Kim Tuyền? Em vào đi- giọng hắn mới nãy vô cùng lạnh lùng, nghe Kim Tuyền nói xong thì giọng vô cùng dịu dàng
Tuyền mở cửa bước vào, thấy hắn, cô hliền chạy tới ôm cổ hắn, nói
- Anh hai, lâu rồi không gặp- cô vừa nói vừa cười
- Ừm, lâu rồi mới gặp lại em, dạo này em khỏe chứ?- hắn hỏi
- Vâng, khỏe lắm ạ, còn anh?- cô hỏi, hỏi cho có lệ thôi, chứ hắn như thế nào mà cô chả biết, cô cho người theo dõi hắn mọi lúc mọi nơi, cũng vì như thế mà cô mới biết cô là em song sinh bị thất lạc của hắn. Còn hắn? Hắn chả biết gì cả. Nhưng thôi, thà như thế này còn hơn.
- Anh cũng khỏe- hắn tl
- À, em nghe nói con gái nhà Trạch muốn kết hôn với anh hả?
- Ừm, nhưng anh từ chối rồi
- Vì sao?- cô hỏi
- Anh không thích, anh chỉ thích một mình Cally thôi
- Cally? Là người mà anh hay kể với em đó hả?
- Ừ, nhưng cô ấy....
- Cô ấy đi rồi nhỉ, em còn chưa được thấy mặt chị dâu nữa, haizzz- Tuyền thở dài
- Haha, thôi, bây giờ anh có cuộc họp, nếu muốn thì em có thể đi vòng quanh tham quan công ty nếu không thì về nhà anh mà nghỉ ngơi, biết chưa?!- hắn nói
- Vâng- cô nói, hắn xoa đầu cô rồi bước ra khỏi phòng
Bây giờ cô chả muốn về nhà nên cô ở lại phòng của hắn chơi. Được 5' sau khi hắn đi, một cô gái nghênh ngang bước vào phòng như đúng rồi
- Ơ... Cho hỏi, bạn là ai vậy?- cô gái đó bước vào, lúc đầu thì mặt tỏ vẻ vô cùng kiêu ngạo, y như mình là chủ của căn phòng này vậy, nhưng sau khi thấy Tuyền, khuôn mặt cô ta giả ngơ ngơ, ngây thơ vô số tội, nở một nụ cười tỏa nắng, nói với Tuyền khiến cô thấy vô cùng chướng mắt
- Tôi là ai... bạn không cần biết, mà bạn là ai?... Sao có thể nghênh ngang bước vào phòng này vậy?- Tuyền nhìn cô ta bằng nửa con mắt, cái nụ cười của cô ta... thật kinh tởm, nếu là con trai thì chắc chắn họ sẽ bị mê muội bởi nụ cười giả tạo đó. Còn nếu là con gái thì sẽ có vài người thừa biết cái nụ cười của cô ta... chỉ là giả tạo
- Tôi là con gái nhà họ Trạch, nhưng chắc không giàu bằng bạn đâu, nhỉ?- Cô ta cố gắng khiêm tốn, nhưng nói thật, nhà họ Trạch chỉ là một dòng họ có quyền lực đứng thứ 10 TG thôi, còn thua xa cô
- Ừ, không nên khiêm tốn trước mặt tôi nhưng dù sao thì bạn nói đúng rồi đấy- câu nói của Tuyền làm cô ta tức điên nhưng mặt thì vẫn cười cười- Mà con gái nhà họ Trạch này, không biết bạn đến đây có việc gì không?
- Hứ, bạn còn không biết sao? Tôi có hôn ước với con trai của nhà họ Vương đấy, nhà bạn giàu hơn nhà tôi mà lại không có TV à? Hay sao lại không biết tin này?
- Hôn ước với nhà họ Vương? Sao tôi lại không biết nhỉ?- Tuyền giả ngơ hỏi
- Hừ, hôn ước của tôi và anh ấy được chấp nhận rồi, bạn không biết thì mặc bạn- Cô ta nói
- Bạn là Trạch Thanh Thanh nhỉ? Tôi chưa bao giờ nghe đến cái tin tức là Trạch Thanh Thanh có hôn ước với Vương Minh Hải hết á. Mà tôi chỉ nghe nói là con gái nhà họ Trạch là một cô gái đeo bám con trai nhà họ Vương thôi. Vì vậy đừng có mà sủa bây bạ chứ nếu không cái tin mà bạn sủa ra, anh trai tôi mà biết được là bạn chết chắc đấy. À, mà bạn nói nhà tôi không có TV thì nhà bạn cũng vậy đúng không? Đến cả tôi mà bạn còn không biết... đúng là não óc chó mà. Còn hôn ước với con trai nhà họ Vương, dù cho anh tôi đồng ý, pama tôi đồng ý thì tôi cũng không đồng ý đâu, nhớ đấy- cô nói rồi bước ra khỏi phòng, pama cô tức là pama hắn biết cô là em song sinh của hắn rồi nha, nhưng không nói cho hắn
- Anh trai...? Không lẽ...? Mà cô ta nổi tiếng lắm sao mà bảo mình phải biết cô ta là ai chứ?!- Cô ta suy nghĩ một hồi rồi nhận ra Tuyền vô cùng giống hắn? Nhưng trên các bản tin, báo chí,... đều nói rằng hắn không có em gái, vậy... chuyện này là sao đây?
---------------------
Sau khi bước ra khỏi phòng, Tuyền cảm thấy vô cùng chán nản, chợt cô nhớ ra cánh đồng oải hương mà hắn đã từng nói với cô. Cô liền phóng nhanh xe tới cánh đồng đó
--------------------
Cánh đồng oải hương
Bước xuống xe, cô đi vào cánh đồng tham quan. Đúng như hắn nói, cánh đồng này đẹp thật. Chị dâu cô đúng là có con mắt thẩm mĩ mà. Cánh đồng này đẹp như thế.... vậy chắc chị dâu cô cũng đẹp lắm nhỉ?! Anh trai cô hay nói như vậy còn cô thì chả biết chị dâu cô mặt mũi như nào, nhưng mà chắc cũng không đẹp hơn cô đâu, cô nghĩ là vậy
Bỗng từ xa, cô thấy một người con gái xinh đẹp như thiên thần, vẻ đẹp không dao kéo, vô cùng tự nhiên.
- Sao cô gái đó lại biết nơi này? - cô đi tới gần người con gái đó, cảm thấy có người đang đến gần, cô gái đó quay lại, nở một nụ cười nhẹ nhìn cô, cô như bị nụ cười đó làm mê muội, trước giờ ai ai cũng khen cô đẹp, còn cô thì chưa bao giờ thấy ai đẹp hơn mình và còn nghĩ trên TG này chả có ai đẹp như cô nhưng có vẻ cô phải thu lại lời nói đó rồi. Đến cả cô còn phải đơ trước cô gái đó cơ mà
- Ch- chào cậu- Tuyền
- ....- Cô gái đó không có dấu hiệu nói
- Sao cậu biết cánh đồng này hay vậy?
- Tôi vô tình... đi ngang qua đây- cô gái đó tl. Đôi mắt của cậu ấy đẹp thật, màu sapphire tím, đẹp quá! Da trắng hơn mình, mũi cao, nhìn mặt khá lạnh nhưng rất thông minh, giọng nói nghe rất hay, lần đầu tiên thấy người đẹp hơn mình, nếu cậu ấy và anh mình mà thành một đôi thì như thế nào nhỉ? cô nghĩ
- Cậu đến từ đâu?- Tuyền
- Mỹ- cô gái đó
- Sao cậu lại sang Việt Nam?- Tuyền
- Để dự cuộc họp
- Ừm- cô ngắm nhìn cô gái đó thêm lần nữa, bỗng mắt cô mở to khi thấy sợi dây chuyền ở cổ của cô gái đó, sợi dây chuyền có chiếc chìa khóa ở giữa. Anh trai cô cũng có một sợi như vậy. Cô nghe anh cô kể hết tất cả về sợi dây chuyền này rồi, cô còn nghe nói là hai sợi dây chuyền mà hợp lại với nhau thành một hình trái tim thì hạt kim cương đính giữa sẽ có màu tím, tượng trung cho mắt của chị dâu cô, còn hợp lại thành vòng tròn thì hai hạt kim cương đính giữa sẽ có màu xanh dương tượng trưng cho màu mắt của hắn
Cốc Cốc...
- Ai?- một giọng nam trầm trầm vang lên
- Tôi là thư kí của ngài đây
- Nhã Hy? Chị vào đi- thư kí của hắn có tên là Nhã Hy, là y tá riêng của nó vào hai năm trước (không biết có ai còn nhớ không?)
- Trong thời gian chị đi Mỹ, em ăn uống có điều độ không?- Nhã Hy hỏi hắn
- À... ừm... có chị- hắn lưỡng lự một lát rồi trả lời
- Thật chứ?- Nhã Hy
- Ừm....- hắn bối rối, gãi đầu cười trừ
- Haizzz, biết ngay mà, từ lúc Cally nó đi thì em cứ như thế suốt, bây giờ chị phải làm sao để em trở lại bình thường đây, Joyce?- Nhã Hy nhăn mặt
- Em... xin lỗi...- hắn
- Joyce này, em nên biết, Cally mất có rất nhiều người buồn chứ đâu phải chỉ có mình em đâu. Dù có muốn hay không thì chúng nó vẫn luôn tươi cười để mọi người bớt lo lắng đấy thôi. Nếu em buồn thì cũng hãy cố bình thường để mọi người yên tâm vì em, còn sau lưng họ... thì em muốn như thế nào cũng được- Nhã Hy nói
- Vâng-hắn gật đầu
- À đúng rồi, xém nữa thì quên. Nhà họ Trạch có một cô con gái, nhan sắc thì cũng được, khá đáng khen, IQ cao nhưng thua Cally, chảnh hay không thì chị không biết,... họ muốn gả người con gái đó cho em để tạo nên sự bền vững giữa 2 tập đoàn. Theo chị thì em không em cưới nhỏ đó
- Vâng, em không có ý định... cưới ai khác ngoài cô ấy đâu
- Vậy thì được, cố gắng sống độc thân đến hết cuộc đời nhé! Lát nữa cô ta đến, hãy cố lựa lời đuổi khéo cô ta nhé, chị đi có việc một lát
- Vâng, tạm biệt chị- hắn chào tạm biệt Nhã Hy, hắn nghĩ dù sao cũng từ chối cô ta, vậy thì không cần đi gặp đâu hắn đứng dậy cầm áo vest rồi đi ra ngoài
-------------------
Cánh đồng hoa oải hương
Trong hai năm qua, hắn ngày nào cũng đến cánh đồng này ngồi hóng gió và nhớ đến nó. Hắn đã hứa sẽ chăm sóc cánh đồng này cho nó. Đúng như lời hứa, hắn đã chăm sóc cánh đồng này rất rất tốt. Hắn còn cho xây một ngôi nhà giữa cánh đồng. Trong ngồi nhà đó... toàn là ảnh của nó, của hắn, của hắn và nó chụp chung với nhau. Mỗi lần nhìn vào tấm ảnh của nó, nước mắt hắn lại rơi, hắn không thể sống thiếu nó, nhưng vì nó... hắn đã cố gắng. Từ sáng cho đến tối, hắn tập trung vào công việc ở phòng làm việc của mình, đến lúc gần đi ngủ thì hắn lại nằm ngắm ảnh nó. Mặc dù chỉ là ảnh nhưng khi nhìn vào... hắn lại có cảm giác như đang nhìn nó vậy.
Từ xa kia, có một người con gái đứng đó nhìn hắn, cô ấy bỗng nở nụ cười buồn, sau đó nói nhỏ:
- Khi nào anh mới ngưng đi đến cánh đồng đó đây, Joyce?- nói rồi cô ta leo lên chiếc xe Audi và phóng chạy đi
Còn về phía hắn thì hắn ngồi đó chờ tới tối rồi mới về nghỉ ngơi
-----------------------
Sáng hôm sau
Ở sảnh chính của công ty hắn
- Chào cô, cho hỏi Chủ tịch có trong phòng không ạ?- Một cô gái có mái tóc màu hạt dẻ, đi đến quầy tiếp tân, hỏi
- Ơ... có ạ- cô tiếp tân bị điêu đứng bởi vẻ đẹp của cô gái đó. Chắc hẳn các bạn không biết cô gái đó là ai đâu, đúng không? Cô gái đó là một diễn viên, ca sĩ nổi tiếng, với sắc đẹp vẹn toàn, IQ cao, và cô gái đó là Vương Kim Tuyền- em gái song sinh thất lạc của hắn nhưng hắn lại không biết, hắn chỉ nhận cô là anh em kết nghĩa
- Vâng, tạm biệt cô- Kim Tuyền chào tạm biệt cô tiếp tân rồi đi lên phòng hắn
--------------------
Cốc ... Cốc...
- Ai?
- Là em, Kim Tuyền đây
- Kim Tuyền? Em vào đi- giọng hắn mới nãy vô cùng lạnh lùng, nghe Kim Tuyền nói xong thì giọng vô cùng dịu dàng
Tuyền mở cửa bước vào, thấy hắn, cô hliền chạy tới ôm cổ hắn, nói
- Anh hai, lâu rồi không gặp- cô vừa nói vừa cười
- Ừm, lâu rồi mới gặp lại em, dạo này em khỏe chứ?- hắn hỏi
- Vâng, khỏe lắm ạ, còn anh?- cô hỏi, hỏi cho có lệ thôi, chứ hắn như thế nào mà cô chả biết, cô cho người theo dõi hắn mọi lúc mọi nơi, cũng vì như thế mà cô mới biết cô là em song sinh bị thất lạc của hắn. Còn hắn? Hắn chả biết gì cả. Nhưng thôi, thà như thế này còn hơn.
- Anh cũng khỏe- hắn tl
- À, em nghe nói con gái nhà Trạch muốn kết hôn với anh hả?
- Ừm, nhưng anh từ chối rồi
- Vì sao?- cô hỏi
- Anh không thích, anh chỉ thích một mình Cally thôi
- Cally? Là người mà anh hay kể với em đó hả?
- Ừ, nhưng cô ấy....
- Cô ấy đi rồi nhỉ, em còn chưa được thấy mặt chị dâu nữa, haizzz- Tuyền thở dài
- Haha, thôi, bây giờ anh có cuộc họp, nếu muốn thì em có thể đi vòng quanh tham quan công ty nếu không thì về nhà anh mà nghỉ ngơi, biết chưa?!- hắn nói
- Vâng- cô nói, hắn xoa đầu cô rồi bước ra khỏi phòng
Bây giờ cô chả muốn về nhà nên cô ở lại phòng của hắn chơi. Được 5' sau khi hắn đi, một cô gái nghênh ngang bước vào phòng như đúng rồi
- Ơ... Cho hỏi, bạn là ai vậy?- cô gái đó bước vào, lúc đầu thì mặt tỏ vẻ vô cùng kiêu ngạo, y như mình là chủ của căn phòng này vậy, nhưng sau khi thấy Tuyền, khuôn mặt cô ta giả ngơ ngơ, ngây thơ vô số tội, nở một nụ cười tỏa nắng, nói với Tuyền khiến cô thấy vô cùng chướng mắt
- Tôi là ai... bạn không cần biết, mà bạn là ai?... Sao có thể nghênh ngang bước vào phòng này vậy?- Tuyền nhìn cô ta bằng nửa con mắt, cái nụ cười của cô ta... thật kinh tởm, nếu là con trai thì chắc chắn họ sẽ bị mê muội bởi nụ cười giả tạo đó. Còn nếu là con gái thì sẽ có vài người thừa biết cái nụ cười của cô ta... chỉ là giả tạo
- Tôi là con gái nhà họ Trạch, nhưng chắc không giàu bằng bạn đâu, nhỉ?- Cô ta cố gắng khiêm tốn, nhưng nói thật, nhà họ Trạch chỉ là một dòng họ có quyền lực đứng thứ 10 TG thôi, còn thua xa cô
- Ừ, không nên khiêm tốn trước mặt tôi nhưng dù sao thì bạn nói đúng rồi đấy- câu nói của Tuyền làm cô ta tức điên nhưng mặt thì vẫn cười cười- Mà con gái nhà họ Trạch này, không biết bạn đến đây có việc gì không?
- Hứ, bạn còn không biết sao? Tôi có hôn ước với con trai của nhà họ Vương đấy, nhà bạn giàu hơn nhà tôi mà lại không có TV à? Hay sao lại không biết tin này?
- Hôn ước với nhà họ Vương? Sao tôi lại không biết nhỉ?- Tuyền giả ngơ hỏi
- Hừ, hôn ước của tôi và anh ấy được chấp nhận rồi, bạn không biết thì mặc bạn- Cô ta nói
- Bạn là Trạch Thanh Thanh nhỉ? Tôi chưa bao giờ nghe đến cái tin tức là Trạch Thanh Thanh có hôn ước với Vương Minh Hải hết á. Mà tôi chỉ nghe nói là con gái nhà họ Trạch là một cô gái đeo bám con trai nhà họ Vương thôi. Vì vậy đừng có mà sủa bây bạ chứ nếu không cái tin mà bạn sủa ra, anh trai tôi mà biết được là bạn chết chắc đấy. À, mà bạn nói nhà tôi không có TV thì nhà bạn cũng vậy đúng không? Đến cả tôi mà bạn còn không biết... đúng là não óc chó mà. Còn hôn ước với con trai nhà họ Vương, dù cho anh tôi đồng ý, pama tôi đồng ý thì tôi cũng không đồng ý đâu, nhớ đấy- cô nói rồi bước ra khỏi phòng, pama cô tức là pama hắn biết cô là em song sinh của hắn rồi nha, nhưng không nói cho hắn
- Anh trai...? Không lẽ...? Mà cô ta nổi tiếng lắm sao mà bảo mình phải biết cô ta là ai chứ?!- Cô ta suy nghĩ một hồi rồi nhận ra Tuyền vô cùng giống hắn? Nhưng trên các bản tin, báo chí,... đều nói rằng hắn không có em gái, vậy... chuyện này là sao đây?
---------------------
Sau khi bước ra khỏi phòng, Tuyền cảm thấy vô cùng chán nản, chợt cô nhớ ra cánh đồng oải hương mà hắn đã từng nói với cô. Cô liền phóng nhanh xe tới cánh đồng đó
--------------------
Cánh đồng oải hương
Bước xuống xe, cô đi vào cánh đồng tham quan. Đúng như hắn nói, cánh đồng này đẹp thật. Chị dâu cô đúng là có con mắt thẩm mĩ mà. Cánh đồng này đẹp như thế.... vậy chắc chị dâu cô cũng đẹp lắm nhỉ?! Anh trai cô hay nói như vậy còn cô thì chả biết chị dâu cô mặt mũi như nào, nhưng mà chắc cũng không đẹp hơn cô đâu, cô nghĩ là vậy
Bỗng từ xa, cô thấy một người con gái xinh đẹp như thiên thần, vẻ đẹp không dao kéo, vô cùng tự nhiên.
- Sao cô gái đó lại biết nơi này? - cô đi tới gần người con gái đó, cảm thấy có người đang đến gần, cô gái đó quay lại, nở một nụ cười nhẹ nhìn cô, cô như bị nụ cười đó làm mê muội, trước giờ ai ai cũng khen cô đẹp, còn cô thì chưa bao giờ thấy ai đẹp hơn mình và còn nghĩ trên TG này chả có ai đẹp như cô nhưng có vẻ cô phải thu lại lời nói đó rồi. Đến cả cô còn phải đơ trước cô gái đó cơ mà
- Ch- chào cậu- Tuyền
- ....- Cô gái đó không có dấu hiệu nói
- Sao cậu biết cánh đồng này hay vậy?
- Tôi vô tình... đi ngang qua đây- cô gái đó tl. Đôi mắt của cậu ấy đẹp thật, màu sapphire tím, đẹp quá! Da trắng hơn mình, mũi cao, nhìn mặt khá lạnh nhưng rất thông minh, giọng nói nghe rất hay, lần đầu tiên thấy người đẹp hơn mình, nếu cậu ấy và anh mình mà thành một đôi thì như thế nào nhỉ? cô nghĩ
- Cậu đến từ đâu?- Tuyền
- Mỹ- cô gái đó
- Sao cậu lại sang Việt Nam?- Tuyền
- Để dự cuộc họp
- Ừm- cô ngắm nhìn cô gái đó thêm lần nữa, bỗng mắt cô mở to khi thấy sợi dây chuyền ở cổ của cô gái đó, sợi dây chuyền có chiếc chìa khóa ở giữa. Anh trai cô cũng có một sợi như vậy. Cô nghe anh cô kể hết tất cả về sợi dây chuyền này rồi, cô còn nghe nói là hai sợi dây chuyền mà hợp lại với nhau thành một hình trái tim thì hạt kim cương đính giữa sẽ có màu tím, tượng trung cho mắt của chị dâu cô, còn hợp lại thành vòng tròn thì hai hạt kim cương đính giữa sẽ có màu xanh dương tượng trưng cho màu mắt của hắn
/48
|