Nó bước đến phòng hắn. Gõ cửa, giọng hắn từ trong phòng vọng ra:
- Ai?
- Lạp Dao Dao- nó trả lời, nhanh- gọn- lẹ là 3 từ dùng để miêu tả
- Hiện tại tôi đang nói chuyện với một người, cô có thể đến lại vào ngày khác được không?- hắn
- Bây giờ tớ có việc phải đi rồi, cậu cứ nói chuyện với cô ấy đi- Jun mở cửa bước ra ngoài, vừa mở cửa thì chạm mặt nó
- Aaa, là cô! Tôi xin lỗi cô nhiều nha!! Tôi...- anh nói, đôi mắt nhìn nó, khi nhìn vào đôi mắt anh, nó biết.... anh cảm thấy rất hối hận về những việc vào 2 năm trước, cách nói chuyện khi anh nói với nó khiến nó cảm thấy khi nhìn anh, lòng nó rất rất đau
- Không sao đâu, lần sau đừng nhận nhầm người như thế nữa nha- nó nói, anh gật đầu rồi rời đi, đợi anh đi khuất, nó nhỏ tiếng gọi: Anh ba
- Mời cô vào phòng- hắn nói, nó gật đầu rồi cùng hắn bước vào phòng
-------------------------
Phòng hắn
- Chuyện tôi nói với anh về cánh đồng đó... anh suy nghĩ đến đâu rồi?- nó hỏi, trong lòng nó đang rất mong chờ đây a~ chắc hắn sẽ bỏ cánh đồng đó thôi, dù sao nó cũng đi rồi, chắc hắn sẽ bỏ cánh đồng đó đi
- Chuyện đó... tôi... sẽ giữ lại cánh đồng- hắn nói, nó ngạc nhiên, cánh đồng đó cũng có đẹp gì đâu mà phải giữ lại? Rảnh hơi à?
- Tại sao? Không phải anh giữ lại cánh đồng đó vì cảm thấy có lỗi với Cally sao? Dù gì Cally cũng đã đi được 2 năm rồi, tôi nghĩ tốt nhất anh nên bỏ cánh đồng đó đi
- Không... tôi sẽ không bỏ nó đâu
- Vì?
- Vì cánh đồng đó là của vợ của tôi, chứ không phải tôi giữ lại nó vì cảm thấy có lỗi với cô ấy- hắn nhấn mạnh chứ vợ , khiến nó đỏ mặt, vội quay mặt đi chỗ khác nếu không chắc hắn thấy mất
- Hahaha... Cally mà nghe được những lời này của anh nói.. thì chắc con bé sẽ vui lắm nhỉ...- nó bật cười.
Nó cười làm hắn ngờ ra.... Nụ cười này... cử chỉ này... đôi mắt này... sao lại giống cô ấy đến như vậy?? Tại sao cái gì em cũng giống với cô ấy hết vậy??!! Ngoài lạnh nhưng trong nóng, nhìn thì nguy hiểm nhưng thực chất thì không, vẻ ngoài là một ác quỷ nhung bên trong là một thiên thần,.... Thật sự thì... đâu mới là em? Em là thiên thần... hay ác quỷ? Tôi thật sự không tài nào biết được, cho dù IQ tôi có cao bao nhiêu!!
- Này... này...- nó quơ quơ tay trước mắt hắn
- Ơ.... à... có chuyện gì?
- Nãy giờ anh suy nghĩ cái gì vậy?- nó hỏi
- Ơ... tôi có suy nghĩ cái gì đâu
- Thế sau người ngẩn ngơ ra vậy?- nó nhíu mày
- À... ừm... không... không có chuyện gì đâu, vậy ha và tôi không bỏ đi cánh đồng đó đâu, tôi muốn giữ lại nó
- Được thôi, đó là anh quyết định nhé, nếu anh không làm... thì tôi sẽ...đích thân mình bỏ nó đi vậy- nó nói rồi cười nửa miệng nhìn hắn, cầm túi xách đứng dậy và bỏ ra ngoài
Còn hắn thì đang ngồi suy nghĩ, bằng mọi cách phải ngăn nó lại, không thể để nó phá bỏ cánh đồng đó được!!
-------------------
2 ngày sau
Hôm nay là ngày mà nó đi bắt đầu cuộc chiến dịch phá cánh đồng a~ Không biết hắn sẽ làm gì nhỉ? Đứng nhìn, đứng cười, xem như chẳng có chuyện gì hay là ngăn nó lại??
9h nó sẽ cho bắt đầu, ừm hưm.... bây giờ là 8h 30' , còn 30' nữa, nếu trong 30' đó hắn mà tới, thì nó sẽ không bỏ đi cánh đồng này nữa, còn nếu không thì nó sẽ diệt.... diệt tận gốc tận nơi, tận chỗ
Nó nhìn quanh cánh đồng, có vẻ công lao hắn bỏ vào cánh đồng này trong 2 năm qua là không hề ít nhỉ? Nhìn xem, cánh đồng tươi tốt như thế này mà bỏ đi... thật là tiếc!!
Nó đưa tay lên xem đồng hồ, 8h 58' 29 rồi, nó nhìn ra cổng, hắn vẫn chưa tới. Liệu hắn có tới kịp không đây??
Nó lại đưa tay lên và xem đồng hồ, 8h 59' rồi, nó lại nhìn ra cổng một lần nữa, hắn vẫn chưa tới, vậy... cánh đồng này sẽ bị bỏ đi sao? Nó không biết bây giờ mình cảm thấy thế nào nữa. Một phần là muốn bỏ cánh đồng này đi, một phần là không. Thế.... nó có nên bỏ không? Khó chọn quá!
Nó lại đưa tay lên và xem đồng hồ một lần nữa, đã 8h 59'59 rồi, nó mở miệng nói:
- Bắt đầu th...- nó chưa nói hết câu thì có một giọng nói vang lên làm nó không biết cảm thấy vui hay buồn, nhưng đa số là vui
- Dừng lại- hắn từ cổng chạy vào
- Nếu tôi... nói không thì sao?
- Tôi không cần biết cô nói không hay có, nhưng nếu muốn bỏ đi cánh đồng này thì hãy bước qua xác của tôi cái đã- hắn nói, đôi mắt hắn nhìn nó thật kiên quyết, nhưng thấp thoáng phía sau đôi mắt đó... nó nhìn thấy được một nỗi buồn và nỗi lo lắng vô tận
- Anh....- nó không biết nói gì hơn
- Tôi sẽ không để cô bỏ đi cánh đồng này đâu!!
- Tại sao anh lại cố chấp như vậy?- nó hỏi
- Bởi vì đây... là cánh đồng do cô ấy đã làm ra, cánh đồng do cô ấy làm để... chờ đợi tôi... tôi sẽ không và không bao giờ cho ai làm gì nó đâu, nhất định là vậy!
- Anh.... được rồi, tôi không phá đi cánh đồng đó nữa đâu- nó cười nhẹ, ra hiệu cho đoàn công nhân về, rồi nó cũng đứng dậy ra về, lúc bước qua người hắn, nó nói nhỏ:
- Hãy cố bảo vệ nó cho thật tốt, đừng để tôi phải quay lại đây để phá nó thêm một lần nào nữa- nó nói rồi lướt qua hắn
Hắn đứnng đó, môi khẽ nhếch mép Em đang thử lòng tôi hay sao? Không dễ vậy đâu, Dao Dao à!!
--------------------------
Hắn về nhà, vừa bước vào nhà thì ngửi thấy mùi thơm từ nhà bếp bốc lên
Nghe thấy tiếng động, Tuyền từ trong bếp chạy ra, thấy hắn, cô định chạy đến ôm hắn nhưng khựng lại khi nhớ đến những lời hắn đã từng nói, cô nở một nụ cười,hỏi hắn:
- Anh đi đâu về vậy? Em đến công ty mà không thấy anh đâu cả- Tuyền hỏi
- Anh đi công chuyện, từ nay về sau, anh đi đâu, làm gì, em không cần hỏi đâu, cứ im lặng vậy thôi. Anh lên phòng đây- hắn nói rồi bỏ lên phòng
Đúng là... anh cứ như vậy thì em lo lắm... có biết không?Haizzz..... Khoảng cách giữa chúng ta... càng ngày càng xa rồi....không còn như ngày xưa nữa!!
----------------------
Hắn lên phòng, tức giận vì khi nào thấy hắn Tuyền cũng cứ hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, hắn đi đâu về cũng hỏi, hắn vừa ăn gì cũng hỏi, hắn có mệt không cũng hỏi,.. nói chung hắn thấy Tuyền RẤT PHIỀN
Nếu không vì công ty, thì bây giờ hắn đã chửi Tuyền sml rồi, nhưng thôi, đành vì công ty vậy!!
Sao cô ta phiền quá vậy?? Làm gì cũng hỏi! Nhiều chuyện! Nếu như cô ta không là người mẫu cho công ty thì chắc bây giờ cô ta đã...
------------------------
Nó lái xe đến một quán Cafe có tên là Black cat
Đây là một quán cafe do chính tay nó mở, quán cafe này rất đông khách, đa số đều là cặp đôi, vợ chồng trẻ mới cưới,...
Nó bước vào quán, mọi nhân viên trong cửa hàng khi thấy nó thì đều niểm nở chào, hỏi thăm sức khỏe,....
Nó đi lên tầng 2, chọn quyển sách mà lần trước nó còn đang đọc dang dở sau đó đem xuống tầng 1, chọn một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ và ngồi xuống đọc
Lúc đang đến đoạn hấp dẫn thì có một chàng trai nói
- Chào cô, Dao Dao- chàng trai đó nói
- Aaa... chào anh, Chi Dương, Hạ Chi Dương- nó nói, ngoài mặt thì cười tươi như hoa nhưng trong lòng đang tức đến muốn chết a~
- Tôi có thể ngồi ở đây không?- Dương hỏi
- À... được chứ, mời anh ngồi- nó nói
- Cô thường hay tới đây đọc sách lắm sao?- Dương hỏi
- Sao anh biết?
- Chỉ là lúc nãy tôi nghe cô nói với cô nhân viên là Cho tôi như mọi ngày nên tôi nghĩ cô đến đây nhiều lần rồi nên nhân viên mới hiểu cô đang nói gì chứ- Dương
- Thì ra là vậy
- Quyển sách đó nói về cái gì vậy?- Dương
- Quyển sách này sao? Nó nói về một cặp đôi rất khó để đến được với nhau nhưng khi đến được với nhau rồi thì người con trai bị tai nạn và mất trí nhớ. Sau đó, giữa nữ chính và nam chính có rất nhiều hiểu lầm với nhau. Sau khi nam chính biết nữ chính không hề có lỗi thì lúc đó nữ chính đã mất vì căn bệnh ung thư- nó nói, thật ra nó thấy quyển sách này viết về cặp đôi rất giống nó và hắn nên nó mới đọc. Quyển sách này.... nó thấy lạ khi không có họ tên tác giả... nó đâu thật sự biết được... quyển sách này là của....
- Sau đó thì sao nữa?
- Hết rồi!! Đến cuối nó chỉ cho biết là người con trai đó rất hối hận thôi... có thể là sẽ có thêm phần 2 nữa
- Ồ, đúng là một câu chuyện thú vị, có lẽ tôi sẽ đến đây hằng ngày để được đọc quyển sách này mất- Hạ Chi Dương nói
- Ừm- nó nói rồi cười nhẹ làm Dương đỏ mặt, vội quay đi chỗ khác
- Sao vậy?-Nó hỏi khi thấy Dương khá kì lạ
- À không... không sao!!- Dương nói
- Ừm.... cũng muộn rồi, tôi về công ty trước đây- nó nói
- Ừ, tạm biệt cô, đi đường cẩn thận- Dương nói
- Ừm, bye~ nó nói rồi đi ra khỏi quán cafe
-------------------
Nó về công ty, vừa vào phòng thì thấy hắn đang ngồi đó, hai tay chống cằm, đôi mắt khép hờ lại, hình như hắn đang suy nghĩ chuyện gì đó
- Vương Minh Hải?- nó
- Aaa, Dao Dao, cô về rồi sao?- hắn thấy nó liền cười làm nó đỏ mặt
- Ừm, có chuyện gì sao?
- Ừ, có một số chuyện tôi cần nhờ cô giúp- hắn nói
- Chuyện gì?- nó thắc mắc
- Xin cô... hãy làm bạn gái của tôi!!!- hắn nói, mặt hắn có chút đỏ
- Hả?? Anh vừa.... nói cái gì cơ?- nó mở to mắt, thằng cha này hôm nay bị gì vậy? Không lẽ nóng quá nên phát điên rồi sao? Hay là ở công ty không có gì làm nên chạy qua đây chọc nó?
- Tôi nói: Xin cô... hãy làm bạn gái của tôi!! - hắn nói, đôi mắt nhìn nó, nó nhìn vào mắt hắn, đôi mắt này... thật quyến rũ a~
----------------------------------
End chap nha~
Mọi người muốn truyện này SE hay HE?? Xin cho mình ý kiến, please!!
- Ai?
- Lạp Dao Dao- nó trả lời, nhanh- gọn- lẹ là 3 từ dùng để miêu tả
- Hiện tại tôi đang nói chuyện với một người, cô có thể đến lại vào ngày khác được không?- hắn
- Bây giờ tớ có việc phải đi rồi, cậu cứ nói chuyện với cô ấy đi- Jun mở cửa bước ra ngoài, vừa mở cửa thì chạm mặt nó
- Aaa, là cô! Tôi xin lỗi cô nhiều nha!! Tôi...- anh nói, đôi mắt nhìn nó, khi nhìn vào đôi mắt anh, nó biết.... anh cảm thấy rất hối hận về những việc vào 2 năm trước, cách nói chuyện khi anh nói với nó khiến nó cảm thấy khi nhìn anh, lòng nó rất rất đau
- Không sao đâu, lần sau đừng nhận nhầm người như thế nữa nha- nó nói, anh gật đầu rồi rời đi, đợi anh đi khuất, nó nhỏ tiếng gọi: Anh ba
- Mời cô vào phòng- hắn nói, nó gật đầu rồi cùng hắn bước vào phòng
-------------------------
Phòng hắn
- Chuyện tôi nói với anh về cánh đồng đó... anh suy nghĩ đến đâu rồi?- nó hỏi, trong lòng nó đang rất mong chờ đây a~ chắc hắn sẽ bỏ cánh đồng đó thôi, dù sao nó cũng đi rồi, chắc hắn sẽ bỏ cánh đồng đó đi
- Chuyện đó... tôi... sẽ giữ lại cánh đồng- hắn nói, nó ngạc nhiên, cánh đồng đó cũng có đẹp gì đâu mà phải giữ lại? Rảnh hơi à?
- Tại sao? Không phải anh giữ lại cánh đồng đó vì cảm thấy có lỗi với Cally sao? Dù gì Cally cũng đã đi được 2 năm rồi, tôi nghĩ tốt nhất anh nên bỏ cánh đồng đó đi
- Không... tôi sẽ không bỏ nó đâu
- Vì?
- Vì cánh đồng đó là của vợ của tôi, chứ không phải tôi giữ lại nó vì cảm thấy có lỗi với cô ấy- hắn nhấn mạnh chứ vợ , khiến nó đỏ mặt, vội quay mặt đi chỗ khác nếu không chắc hắn thấy mất
- Hahaha... Cally mà nghe được những lời này của anh nói.. thì chắc con bé sẽ vui lắm nhỉ...- nó bật cười.
Nó cười làm hắn ngờ ra.... Nụ cười này... cử chỉ này... đôi mắt này... sao lại giống cô ấy đến như vậy?? Tại sao cái gì em cũng giống với cô ấy hết vậy??!! Ngoài lạnh nhưng trong nóng, nhìn thì nguy hiểm nhưng thực chất thì không, vẻ ngoài là một ác quỷ nhung bên trong là một thiên thần,.... Thật sự thì... đâu mới là em? Em là thiên thần... hay ác quỷ? Tôi thật sự không tài nào biết được, cho dù IQ tôi có cao bao nhiêu!!
- Này... này...- nó quơ quơ tay trước mắt hắn
- Ơ.... à... có chuyện gì?
- Nãy giờ anh suy nghĩ cái gì vậy?- nó hỏi
- Ơ... tôi có suy nghĩ cái gì đâu
- Thế sau người ngẩn ngơ ra vậy?- nó nhíu mày
- À... ừm... không... không có chuyện gì đâu, vậy ha và tôi không bỏ đi cánh đồng đó đâu, tôi muốn giữ lại nó
- Được thôi, đó là anh quyết định nhé, nếu anh không làm... thì tôi sẽ...đích thân mình bỏ nó đi vậy- nó nói rồi cười nửa miệng nhìn hắn, cầm túi xách đứng dậy và bỏ ra ngoài
Còn hắn thì đang ngồi suy nghĩ, bằng mọi cách phải ngăn nó lại, không thể để nó phá bỏ cánh đồng đó được!!
-------------------
2 ngày sau
Hôm nay là ngày mà nó đi bắt đầu cuộc chiến dịch phá cánh đồng a~ Không biết hắn sẽ làm gì nhỉ? Đứng nhìn, đứng cười, xem như chẳng có chuyện gì hay là ngăn nó lại??
9h nó sẽ cho bắt đầu, ừm hưm.... bây giờ là 8h 30' , còn 30' nữa, nếu trong 30' đó hắn mà tới, thì nó sẽ không bỏ đi cánh đồng này nữa, còn nếu không thì nó sẽ diệt.... diệt tận gốc tận nơi, tận chỗ
Nó nhìn quanh cánh đồng, có vẻ công lao hắn bỏ vào cánh đồng này trong 2 năm qua là không hề ít nhỉ? Nhìn xem, cánh đồng tươi tốt như thế này mà bỏ đi... thật là tiếc!!
Nó đưa tay lên xem đồng hồ, 8h 58' 29 rồi, nó nhìn ra cổng, hắn vẫn chưa tới. Liệu hắn có tới kịp không đây??
Nó lại đưa tay lên và xem đồng hồ, 8h 59' rồi, nó lại nhìn ra cổng một lần nữa, hắn vẫn chưa tới, vậy... cánh đồng này sẽ bị bỏ đi sao? Nó không biết bây giờ mình cảm thấy thế nào nữa. Một phần là muốn bỏ cánh đồng này đi, một phần là không. Thế.... nó có nên bỏ không? Khó chọn quá!
Nó lại đưa tay lên và xem đồng hồ một lần nữa, đã 8h 59'59 rồi, nó mở miệng nói:
- Bắt đầu th...- nó chưa nói hết câu thì có một giọng nói vang lên làm nó không biết cảm thấy vui hay buồn, nhưng đa số là vui
- Dừng lại- hắn từ cổng chạy vào
- Nếu tôi... nói không thì sao?
- Tôi không cần biết cô nói không hay có, nhưng nếu muốn bỏ đi cánh đồng này thì hãy bước qua xác của tôi cái đã- hắn nói, đôi mắt hắn nhìn nó thật kiên quyết, nhưng thấp thoáng phía sau đôi mắt đó... nó nhìn thấy được một nỗi buồn và nỗi lo lắng vô tận
- Anh....- nó không biết nói gì hơn
- Tôi sẽ không để cô bỏ đi cánh đồng này đâu!!
- Tại sao anh lại cố chấp như vậy?- nó hỏi
- Bởi vì đây... là cánh đồng do cô ấy đã làm ra, cánh đồng do cô ấy làm để... chờ đợi tôi... tôi sẽ không và không bao giờ cho ai làm gì nó đâu, nhất định là vậy!
- Anh.... được rồi, tôi không phá đi cánh đồng đó nữa đâu- nó cười nhẹ, ra hiệu cho đoàn công nhân về, rồi nó cũng đứng dậy ra về, lúc bước qua người hắn, nó nói nhỏ:
- Hãy cố bảo vệ nó cho thật tốt, đừng để tôi phải quay lại đây để phá nó thêm một lần nào nữa- nó nói rồi lướt qua hắn
Hắn đứnng đó, môi khẽ nhếch mép Em đang thử lòng tôi hay sao? Không dễ vậy đâu, Dao Dao à!!
--------------------------
Hắn về nhà, vừa bước vào nhà thì ngửi thấy mùi thơm từ nhà bếp bốc lên
Nghe thấy tiếng động, Tuyền từ trong bếp chạy ra, thấy hắn, cô định chạy đến ôm hắn nhưng khựng lại khi nhớ đến những lời hắn đã từng nói, cô nở một nụ cười,hỏi hắn:
- Anh đi đâu về vậy? Em đến công ty mà không thấy anh đâu cả- Tuyền hỏi
- Anh đi công chuyện, từ nay về sau, anh đi đâu, làm gì, em không cần hỏi đâu, cứ im lặng vậy thôi. Anh lên phòng đây- hắn nói rồi bỏ lên phòng
Đúng là... anh cứ như vậy thì em lo lắm... có biết không?Haizzz..... Khoảng cách giữa chúng ta... càng ngày càng xa rồi....không còn như ngày xưa nữa!!
----------------------
Hắn lên phòng, tức giận vì khi nào thấy hắn Tuyền cũng cứ hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, hắn đi đâu về cũng hỏi, hắn vừa ăn gì cũng hỏi, hắn có mệt không cũng hỏi,.. nói chung hắn thấy Tuyền RẤT PHIỀN
Nếu không vì công ty, thì bây giờ hắn đã chửi Tuyền sml rồi, nhưng thôi, đành vì công ty vậy!!
Sao cô ta phiền quá vậy?? Làm gì cũng hỏi! Nhiều chuyện! Nếu như cô ta không là người mẫu cho công ty thì chắc bây giờ cô ta đã...
------------------------
Nó lái xe đến một quán Cafe có tên là Black cat
Đây là một quán cafe do chính tay nó mở, quán cafe này rất đông khách, đa số đều là cặp đôi, vợ chồng trẻ mới cưới,...
Nó bước vào quán, mọi nhân viên trong cửa hàng khi thấy nó thì đều niểm nở chào, hỏi thăm sức khỏe,....
Nó đi lên tầng 2, chọn quyển sách mà lần trước nó còn đang đọc dang dở sau đó đem xuống tầng 1, chọn một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ và ngồi xuống đọc
Lúc đang đến đoạn hấp dẫn thì có một chàng trai nói
- Chào cô, Dao Dao- chàng trai đó nói
- Aaa... chào anh, Chi Dương, Hạ Chi Dương- nó nói, ngoài mặt thì cười tươi như hoa nhưng trong lòng đang tức đến muốn chết a~
- Tôi có thể ngồi ở đây không?- Dương hỏi
- À... được chứ, mời anh ngồi- nó nói
- Cô thường hay tới đây đọc sách lắm sao?- Dương hỏi
- Sao anh biết?
- Chỉ là lúc nãy tôi nghe cô nói với cô nhân viên là Cho tôi như mọi ngày nên tôi nghĩ cô đến đây nhiều lần rồi nên nhân viên mới hiểu cô đang nói gì chứ- Dương
- Thì ra là vậy
- Quyển sách đó nói về cái gì vậy?- Dương
- Quyển sách này sao? Nó nói về một cặp đôi rất khó để đến được với nhau nhưng khi đến được với nhau rồi thì người con trai bị tai nạn và mất trí nhớ. Sau đó, giữa nữ chính và nam chính có rất nhiều hiểu lầm với nhau. Sau khi nam chính biết nữ chính không hề có lỗi thì lúc đó nữ chính đã mất vì căn bệnh ung thư- nó nói, thật ra nó thấy quyển sách này viết về cặp đôi rất giống nó và hắn nên nó mới đọc. Quyển sách này.... nó thấy lạ khi không có họ tên tác giả... nó đâu thật sự biết được... quyển sách này là của....
- Sau đó thì sao nữa?
- Hết rồi!! Đến cuối nó chỉ cho biết là người con trai đó rất hối hận thôi... có thể là sẽ có thêm phần 2 nữa
- Ồ, đúng là một câu chuyện thú vị, có lẽ tôi sẽ đến đây hằng ngày để được đọc quyển sách này mất- Hạ Chi Dương nói
- Ừm- nó nói rồi cười nhẹ làm Dương đỏ mặt, vội quay đi chỗ khác
- Sao vậy?-Nó hỏi khi thấy Dương khá kì lạ
- À không... không sao!!- Dương nói
- Ừm.... cũng muộn rồi, tôi về công ty trước đây- nó nói
- Ừ, tạm biệt cô, đi đường cẩn thận- Dương nói
- Ừm, bye~ nó nói rồi đi ra khỏi quán cafe
-------------------
Nó về công ty, vừa vào phòng thì thấy hắn đang ngồi đó, hai tay chống cằm, đôi mắt khép hờ lại, hình như hắn đang suy nghĩ chuyện gì đó
- Vương Minh Hải?- nó
- Aaa, Dao Dao, cô về rồi sao?- hắn thấy nó liền cười làm nó đỏ mặt
- Ừm, có chuyện gì sao?
- Ừ, có một số chuyện tôi cần nhờ cô giúp- hắn nói
- Chuyện gì?- nó thắc mắc
- Xin cô... hãy làm bạn gái của tôi!!!- hắn nói, mặt hắn có chút đỏ
- Hả?? Anh vừa.... nói cái gì cơ?- nó mở to mắt, thằng cha này hôm nay bị gì vậy? Không lẽ nóng quá nên phát điên rồi sao? Hay là ở công ty không có gì làm nên chạy qua đây chọc nó?
- Tôi nói: Xin cô... hãy làm bạn gái của tôi!! - hắn nói, đôi mắt nhìn nó, nó nhìn vào mắt hắn, đôi mắt này... thật quyến rũ a~
----------------------------------
End chap nha~
Mọi người muốn truyện này SE hay HE?? Xin cho mình ý kiến, please!!
/48
|