CHAP 48:
Nắng không chờ mây tan vội thả từng giọt lấp lánh xuống đôi má phiếm hồng của Chu Tử Đằng. Đôi mắt nâu từ từ mở ra nhìn tán lá phong ngoài cửa sổ chầm chậm lìa cành. Thì ra, thu vừa về đến nơi. Gió thu mang cái se se lạnh len lỏi qua từng ngóc ngách, nhưng cô lại thấy ấm áp.
Chu Tử Đằng mỉm cười nhẹ, cô khẽ ngước lên nhìn gương mặt của người đàn ông mà cô đã say giấc trong vòng tay ấy suốt đêm qua. Anh thật đẹp. Khoảnh khoắc này thật đẹp. Thời gian như chạy theo từng nhịp thở đều đều của anh, nhìn anh say ngủ yên bình không chút đề phòng, đôi tay vẫn gắt gao ôm cô trọn vào lòng, cô cảm thấy có một xúc cảm rất lạ.
Xúc cảm ấy gọi là hạnh phúc.
Chu Tử Đằng nhìn anh, liền thở dài thườn thượt. Bạch Dĩ Hiên, em thua anh rồi, em yêu anh rồi.
Biết sao được, yêu đi đừng ngại thoi. Đời người đâu phải là dài, ý trung nhân nào đến lần hai, cô, lần này sẽ thực tâm đối diện với tình cảm của mình. Nghĩ đến đây, trong lòng cô có chút vui vẻ, cô vội dịch người gần vào anh hơn nữa. Lặng ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mĩ đang yên giấc nồng, có lẽ anh đã rất mệt, anh đã nhiều đêm không ngủ. Vì lo cho cô, vì lo cho gia tộc, mà anh quên mất chuyện phải lo cho mình. Lòng có chút xót xa, cô nhẹ nhích sát tới, thật đáng tiếc biết bao, Bạch Dĩ Hiên lúc này không thấy được, ánh mắt của cô nhìn anh, lúc này dịu dàng chan chứa bao nhiêu chân thành, yêu thương chất chứa bao nhiêu nồng đậm. Cô khẽ cúi người xuống, đặt lên đôi môi của anh, một nụ hôn.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, cô bạo dạn đến thế, cô lén lút thể hiện tình cảm trẻ con đến vậy. Mái tóc nâu mượt mà rơi xuống từng lọn, mềm mại phủ lên bờ vai rộng của anh. Hương vị... tuyệt quá, suýt chút nữa cô đã không kìm được lòng mà hôn thêm cái nữa. Nghiêng người nhìn anh, anh vẫn còn ngủ, chẳng biết gì. Cô liền nhận thấy thật xấu hổ, trời ạ, cô đã làm gì vậy chứ, là hôn trộm, là hôn trộm đấy! Anh mà bắt được, nhất định sẽ nhìn cô bằng con mắt quái dị cho mà xem!
Chu Tử Đằng bỗng thấy ngượng quá chừng, cô xoay người quay đi, lại lén nhìn anh, cũng có chút bực tức khó hiểu. Mọi hôm, cô chỉ cần động người một chút là anh đã giật mình thức giấc luôn rồi vậy mà lần này, cô đánh bạo đến thế người kia lại ngủ say như chết. Nghĩ đến đây, khuôn mặt cô liền ửng đỏ, trời ạ, cô lại suy nghĩ linh tinh gì vậy, chẳng lẽ cô muốn bị anh bắt quả tang sao!? Thật biến thái quá, nhất định cô đang mơ ngủ, cô phải vào rửa mặt cho tỉnh đã!
Chu Tử Đằng xoa xoa trán, cô thở dài một lượt, toan đứng dậy rời giường thì bỗng tay bị một lực kéo quay trở lại. Bạch Dĩ Hiên nhếch môi cười xoay người đặt cô dưới thân, Chu Tử Đằng thấy mà không biết phản ứng ra sao.
-- Sao lại thở dài? Là chê hương vị của anh tệ, hay là đang tự chê kỹ thuật hôn của mình kém?
Cô nghe vậy, liền ngượng chín mặt hét lên:
-- Anh...!!! Nãy giờ anh vờ ngủ sao!? - Chết tiệt, thật đểu giả!!!
-- Anh chỉ là đang chờ em hôn thêm một cái nữa thôi. Không mấy khi em to gan lớn mật như thế này... -- Bạch Dĩ Hiên rõ là đang cười nói chọc cô, nhưng cô cảm nhận được, bàn tay anh đan chặt vào bàn tay cô, nó đang nhẹ run run. Đáy mắt anh có gì đó không dám tin, anh trầm giọng hỏi -- Tại sao lại hôn anh?
Cô nhìn biểu cảm anh nghiêm túc, lại có chút mong chờ, trống tim cô bỗng đập nhanh hơn. Khuôn mặt cô quay đi đỏ hồng một mảng, sau đó, ánh mắt cô ánh lên vẻ chắc chắn, rồi cô ngượng ngùng nhìn anh. Chu Tử Đằng nhổm người ngồi dậy, cô nhướn lên, tay vòng qua cổ anh, vụng về dùng môi cô, chạm vào môi anh.
Bạch Dĩ Hiên cứng đờ người trong giây lát. Anh, đã mong chờ biết bao nhiêu lần giây phút này, vậy mà khi nó đến rồi, anh lại không thốt nổi nên lời. Đây là thật sao? Lúc nãy, anh còn tưởng là mình đang mơ ngủ, nhưng bây giờ, đôi môi mọng kia đang ấm áp chạm vào môi anh, thật chân thật. Trái tim của anh, anh dường như không còn biết được nó đã đập lệch bao nhiêu nhịp, chỉ biết, khoảnh khoắc này, thật đẹp.
-- Vậy tại sao anh lại hôn em? -- Chu Tử Đằng dựa trán vào anh, dịu dàng nhìn vào đôi mắt sóng xanh kia, cô khẽ cười. Bạch Dĩ Hiên cảm xúc thật khó tả, niềm vui sướng bỗng dâng tràn lên trong từng tế bào, anh siết chặt cô lại. Ghì cô vào lòng, anh áp môi mình vào môi cô, hôn cô bằng tất cả chân thành.
Chu Tử Đằng cũng ôm anh thật chặt, giờ đây niềm hạnh phúc của họ đã san sẻ cho nhau, trái tim họ đã cùng nhau đập chung một nhịp, nắng chan hòa vui vẻ chiếu ánh sáng rạng rỡ vào đôi tình nhân, họ trông đẹp hơn bao giờ hết. Cho đến khi, một đám mây đen chậm rãi ùa về. Nắng khuất dạng.
Chu Tử Đằng còn đang đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào của anh, bỗng cô thấy trong người trở nên khó chịu, một trận nôn mửa chợt ập đến. Cô che miệng lại, vội chạy vào phòng tắm, cúi người vịn vào thành cầu nôn khan. Bạch Dĩ Hiên thấy vậy liền sốt ruột, anh lo lắng chạy vào phòng tắm, vỗ vỗ lưng cô, nhăn mày hỏi:
-- Sao lại thế này?
-- Em không biết. Mấy ngày nay, có thể do cường độ công việc hơi nhiều, chỉ toàn ăn thức ăn nhanh... -- Nói chưa hết câu, Chu Tử Đằng lại tiếp một đợt nôn mửa, cũng bị hai lần trước đó, cô nhớ cô đã điều chỉnh chế độ ăn uống lại rồi mà.
Nghe cô nói vậy, Bạch Dĩ Hiên liền cau mày, anh quay người đi ra rót cho cô một cốc nước ấm. Chu Tử Đằng nôn thốc nôn tháo xong liền cảm thấy lả người, Bạch Dĩ Hiên đỡ cô lên giường, cô nhận ly nước từ tay anh, khó khăn uống vào:
-- Giảm tiến độ công việc đi. Không tốt cho sức khỏe. Em có nghỉ việc cũng không sợ chết đói. -- Bạch Dĩ Hiên chau mày nhìn cô, mấy ngày nay thấy cô thân hình có chút nở nang, tưởng cô biết chăm sóc cho mình nên không quản thúc cô quá, thật không tin tưởng cô nữa.
-- Tôn chủ, toàn bộ giáo chủ thuộc quyền Bạch gia đã tề tựu đông đủ ở Dinh thự mật. Lão gia chủ muốn ngài qua đó gấp. -- Từ ngoài cửa, giọng của Tiêu Khiết cung kính mà có phần khẩn trương vọng vào. Bạch Dĩ Hiên nghe vậy mi tâm liền nhíu mày, chỉ khi bàn chuyện hệ trọng mới qua Dinh thự mật thôi, mà lại tề tựu đông đủ các vị giáo chủ, là chuyện kinh thiên động địa gì đây?
-- Được rồi, chuẩn bị xe đi.
-- Vâng.
Chu Tử Đằng qua giọng của hai người cũng biết được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, Bạch Dĩ Hiên vẫn còn chưa an tâm lắm về cô, cô liền phì cười, bảo:
-- Sáng hôm nay sẽ ăn rau củ thật nhiều, lát nữa sẽ ghé qua bệnh viện kiểm tra sức khỏe, hôm nay làm đúng tám tiếng sẽ nghỉ ngơi không tham công tiếc việc, làm việc xong nhất định sẽ về nhà, có gì bất trắc sẽ gọi cho anh. Như vậy anh đã an tâm chưa!?
Anh nghe vậy liền bật cười, cúi người xuống hôn nhẹ lên trán cô:
-- Vậy, tự chăm sóc mình.
Nói rồi anh lưu luyến rời đi, Chu Tử Đằng cảm thấy, cô mới là người không an tâm. Từ cửa sổ trông theo chiếc xe màu đen gấp gáp rẽ hướng chạy đi, cô có cảm giác, lần này, anh đi, cô cũng sẽ không về. Cô liền day day huyệt thái dương mấy cái, nghĩ quẩn gì thế này, chợt cô vô tình nhìn thấy áng mấy vất vởn ngoài kia. Mới là mùa thu thôi mà, mưa đến có sớm quá không?
Hay là mưa... vốn đã đợi lâu rồi, bây giờ chỉ chực chờ giận dữ trút xuống?
Sửa soạn tươm tất, Chu Tử Đằng sải bước ra khỏi biệt thự, cô lái xe đến công ty Zonal. Hôm nay là ngày cô kí hợp đồng với công ty điện ảnh hàng đầu, và cũng là ngày cô gặp lại Trình Phong Lữ. Chu Tử Đằng thấy tâm tình có chút gượng gạo khi nhắc đến anh, lúc nãy, cô đã định nói với Bạch Dĩ Hiên, nhưng lại sợ làm anh mất hứng, mà cô nghĩ chắc anh cũng đã biết rồi mới tin tưởng để cô đi như vậy.
Công ty Zonal mất ngày nay đang tăng cường hoạt động, hiện tại đang tập trung vốn đầu tư vào một bộ phim lớn, sẵn sàng chi tiền chọn công ty Glycine làm đối tác làm ăn ở khoản phục trang, có thể thấy mức độ khủng của dự án phim ảnh lần này.
Bước vào công ty, Chu Tử Đằng được tiếp đón rất nhiệt tình, nhân viên một bộ dáng lễ phép, niềm nở dẫn cô lên phòng của Giám đốc.
-- A, xin thất lễ. Phiền cô chờ một chút, Giám đốc ban nãy đã trực tiếp đến phim trường kiểm tra vì xảy ra chút chuyện. Không lâu sau sẽ trở lại. Mời cô ngồi, tôi sẽ đi lấy nước.
-- Tôi biết rồi, cảm ơn cô.
Chu Tử Đằng bước vào phòng. Căn phòng rất gọn gàng, bày trí rất có thẩm mĩ, còn trang hoàng hơn cả của cô, nhưng lại hơi tối. Trình Phong Lữ hóa ra là một người kĩ lưỡng, khó tính đến từng chi tiết nhỏ, nhưng lại thích những thứ mang cảm giác nhẹ nhàng. Trong người vẫn còn chút khó chịu, cô liền đứng dậy đi loay hoay. Cô tiến đến giá sách với những quyển sách chất đầy được xếp ngăn nắp, thì ra Trình Phong Lữ rất hay đọc sách. Thật bất ngờ, anh như thế mà lại đọc tiẻu thuyết của Marc Levy, trùng hợp làm sao, cô cũng rất thích tác giả này.
Chu Tử Đằng dời tầm mắt đến một cuốn sách xê dịch khỏi vị trí ban đầu so với những cuốn sách khác, có lẽ đây là quyển sách anh thường lấy ra đọc. Cô thử lấy ra xem, Nếu em không phải một giấc mơ - Marc Levy , một cuốn tiểu thuyết do bị anh lôi ra nhiều lần mà có chút cũ cũ, cô khá tò mò, anh rất thích quyển sách này sao?
Chu Tử Đằng cầm quyển sách ra coi thử, bỗng từ trong sách rớt xuống một tập ảnh bay tán loạn. Cô thầm mắng mình bất cẩn, liền cúi xuống nhặt. Khi thấy nội dung của bức ảnh, cô liền nhíu mày, tay có chút run run. Một tấm, hai tấm, ba tấm,... tất cả... đều là chụp cô. Những tấm ảnh chỉ thấy góc nghiêng hoặc là phía sau cô, tấm nào cũng vậy, đều là vẻ cô tươi cười, là vẻ cô rũ rượi, là vẻ cô bực bội,... Những tấm ảnh do bị lấy ra xem nhiều lần mà có chút nhàu nhĩ, Chu Tử Đằng có chút thất thần. Lật ra mặt sau tấm ảnh, đập vào mắt cô là dòng chữ buồn của Trình Phong Lữ:
Anh nhớ em...
Trời đã chuyển sang thu, khí trời vẫn lạnh như thường, còn em thì vẫn không bao giờ chịu mặc áo khoác như thường...
Thật rất muốn đến hỏi tại sao em lại khóc...
Lâu rồi không gặp mặt, nên mới thấy em ủ dột hẳn đi, hay là em vốn đã luôn như vậy...
Nhận ra có chút buồn bã khi thấy Từ thiếu được đi bên em, nhưng lại thấy thật vui vẻ vì Từ thiếu đã làm em cười...
Anh nhớ em...
Thực sự... rất nhớ em...
Từng bức ảnh, từng câu chữ nguệch ngoạc như thắt tim cô lại. Cô cảm thấy có chút khó thở, 'Chu Tử Đằng'... Tay cô run rẩy, cô cố gắng áp chế cảm xúc của mình, vội thu tấm ảnh lại, cất vào sách rồi trả nó về vị trí ban đầu. Cô cảm thấy trái tim có chút đau nhói, đủ rồi... Đã đủ lắm rồi...!
-- 'Chu Tử Đằng', bây giờ thì ổn rồi... bây giờ thì ổn rồi... -- Chu Tử Đằng đặt tay lên trái tim đang đập thình thịch từng tiếng của mình, cô điều hòa nhịp thở, lúc này mới thấy tâm tư dịu đi một chút.
-- Em đã chờ lâu chưa? -- Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên đánh đứt suy nghĩ của Chu Tử Đằng. Cô giật mình nhìn lại thì thấy Trình Phong Lữ đang đứng ở cửa, tay đang cầm ly nước chanh dây mà cô thích.
-- À... Cũng không lâu lắm... -- Chu Tử Đằng nở nụ cười xã giao tay nhận lấy li nước -- Cảm ơn anh...
-- Không có gì đâu. Thật xin lỗi đã để em chờ. Mất nhiều thời gian của em. -- Nói rồi Trình Phong Lữ tác phong nhanh nhẹn đi tới bàn làm việc lấy tài liệu.
-- Không đâu Trình thiếu. Thực ra cũng chẳng... -- Chu Tử Đằng đặt li nước xuống, không khí hình như có chút ngột ngạt.
-- Không tốn thời gian đôi bên, ta bắt đầu đi. -- Thoáng đầu nghe hai từ Trình thiếu , tay Trình Phong Lữ khẽ khựng lại, nhưng rất nhanh sau đó anh liền phục hồi tinh thần, chuyên tâm làm việc.
Trình Phong Lữ dứt khoát nói vậy, cô cũng khôi phục trạng thái chuyên nghiệp, liền đi đến bàn làm việc, chú tâm bàn luận. Quá trình làm việc của hai người rất nghiêm túc, ngoài công việc ra hoàn toàn không đề cập vấn đê gì khác. Không khí làm việc chuyên chú như vậy dần dần trấn tĩnh hai người, khiến họ có thể vì công việc mà nói chuyện tự nhiên với nhau, về công việc.
Khoảng hai tiếng sau, cuối cùng hai bên đã bàn giao thống nhất, Trình Phong Lữ đứng dậy, lịch sự bước ra cửa tiễn cô:
-- Nếu có gì gút mắc, hãy để lại lời nhắn, thư kí của tôi sẽ chuyển lời.
-- Được, tôi biết rồi, chúc hợp tác thành công. -- Nói rồi, Chu Tử Đằng như thường lệ đưa tay ra chờ một cái bắt tay đồng nghiệp. Trình Phong Lữ người bỗng sựng lại một khắc, nhưng sau đó anh cũng cười trừ, liền bắt tay cô:
-- Hợp tác thành công.
Tay của Trình Phong Lữ có chút siết chặt tay cô, anh dường như đang lưu luyến cái chạm tay này. Thấy đã khá lâu mà Trình Phong Lữ vẫn còn đang thẫn thờ chưa buông tay, Chu Tử Đằng vội nhắc khéo:
-- Trình tổng, tôi về đây, bảo trọng.
-- Ừ... bảo trọng.
Lúc này, Trình Phong Lữ mới dứt khoat buông tay cô ra, cô cũng dứt khoát quay người rời đi. Khi bóng cô đã khuất dạng, anh mới mệt mỏi tựa người vào cửa. Đôi mắt có chút mông lung nhìn theo bóng cô đang dần xa...
Lúc tưởng chừng như đã quên được em, thì em lại xuất hiện trước mắt anh... Nếu em không phải là giấc mơ, vậy tại sao, quên em lại khó đến thế...
Chu Tử Đằng lái xe rời đi, ngay lúc này đây, cô cần đến một nơi. Sau hai tiếng đi xe, cô ra ngoại ô, đến một bãi mộ ngoài thành. Ôm bó tử đằng tím trên tay, Chu Tử Đằng chậm rãi bước tới ngôi mộ nhỏ có khắc tên 'Chu Tử Đằng'. Cô đã bí mật làm cái này, bởi vì cô nghĩ, người đang sống nên tưởng nhớ người đã chết. Đặt bó hoa lên mộ, cô cúi người xuống, đặt tay lên, khẽ nói:
-- 'Tử Đằng', tôi không biết cô có thấu được lời tôi không... Nhưng nếu cô nghe được, thì hãy đáp lại lời thỉnh cầu của tôi... 'Tử Đằng', cảm ơn cô, đã cho tôi một cơ hội sống. Nhưng lại xin lỗi, vì khi nhận thân xác này, tôi đã hứa sẽ sống cuộc đời của cô...
Gió hiu hiu bay qua, lá rụng cũng xào xác quét trên nền đất, Chu Tử Đằng nhắm đôi mắt lại, dùng tất cả sự thành khẩn đối với người đã khuất, cô nhỏ giọng:
-- Tôi xin lỗi... Tôi không thể sống cuộc đời của cô được nữa, tôi phải sống cuộc đời của mình... Cô hiểu mà, phải không? 'Tử Đằng', tôi yêu anh ấy, cô, hiểu, phải không? Chính vì vậy, cả cuộc đời này, tôi dành cho anh ấy, chính vì vậy, tôi phải sống... -- Nói đến đây, cô chợt thấy lòng mình thanh thản hẳn, bao nhiêu dằn vặt cô xưa kia, đã dần dần tan biến hết. Cô cảm thấy nhẹ lòng, mở đôi mắt, cô đứng dậy. Trước khi rời đi, cô mỉm cười, đầy chân thành -- 'Tử Đằng', cảm ơn.
Cũng cùng lúc đó, tại Dinh thự mật của Bạch gia, các vị giáo chủ lão luyện đầy quyền lực đã cùng một tay tạo nên thế lực của Bạch gia tộc hội tụ đầy đủ. Xem ra, tính chất việc này rất nghiêm trọng. Đại nguyên chủ - Bạch Thừa Húc sắc mặt không mấy thoải mái oai vệ ngự tọa, các giáo chủ khác cũng không nói tiếng nào. Bạch Sở Viên cùng Lương Kỷ Khiên có chút sốt ruột nhìn chỗ ngồi của Bạch Dĩ Hiên vẫn còn trống. Cái thằng chết tiệt này, làm gì lâu thế!
Chợt cánh cửa mở ra, Bạch Dĩ Hiên tư thái lãnh đạm bước vào.
-- Đã để các vị chờ lâu.
Mấy vị giáo chủ khác thấy thế cũng suýt nổi cáu, với đứa con hoang của Bạch Kỳ Sơ này, họ vẫn thấy không vừa mắt. Cho đến khi Bạch Thừa Húc hắng giọng, mọi người mới an tọa lại, ông trầm giọng nói:
-- Tất cả đã biết tình hình của chúng ta hiện nay. Chương gia hiện đã có bè cánh là Giả gia, Hoàng Phủ gia, Âu Dương gia, ba gia tộc có thế mạnh tiên quyết về lực lượng. Ý đồ ngạo mạn của hắn cũng đã thấy rõ, là có ý gây chiến với Bạch gia chúng ta, hòng cướp ngôi Lão đại.
-- Thật không phải phép. Thế giới ngầm cũng có lệ riêng của thế giới ngầm. Một lão đại được phép ngồi yên vị trí 25 năm, sau thời gian ấy ai không phục mới có thể giành quyền. Vậy mà Bạch lão đại mới an vị có 21 năm, hắn đã ngông cuồng muốn giếm quyền rồi.
-- Phải. Theo luật của thế giới ngầm, nếu một vị Lão đại chết bất đắc kỳ tử mà vẫn đang trong thời hạn an vị ghế Lão đại, thì người kế thừa, tức con cháu vẫn có thể thay thế tiếp tục ngự trị trên ngôi Lão đại cho đủ thời hạn rồi mới tính tiếp. Chủ thượng Bạch Kỳ Sơ xui xẻo vừa mất khi mới giành được ghế Lão đại, may sao có con trai ngài lên thay, giờ đã yên định rồi, lại muốn lật đổ, vậy chẳng phải công cốc hay sao?
-- Chẳng phải Chương Lão đại đời trước mới chỉ ngồi có 14 năm, Bạch Kỳ Sơ cũng đã cuồng vọng giành quyền sao? Nói trắng ra, chức Lão đại này, là do đâu mà có chứ. -- Bạch Dĩ Hiên nhếch môi cười, lời nói lạnh lùng vang lên khiến không khí rơi vào trầm mặc.
Bạch Sở Viên đằng sau liền huých nhẹ anh một cái, lời anh vừa nói động chạm đến đám râu ria này lắm đấy. Thực ra mấy vị giáo chủ này chỉ có một vài số là tận tâm, còn lại là đám ăn theo, trước kia cũng mưu đồ giành ghế Lão đại nhưng lại không vượt qua nổi Bạch Kỳ Sơ nên mới nhún nhường theo đuôi thấy người sang bắt quàng làm họ.
-- Bạch Dĩ Hiên, dừng được rồi. -- Bạch Thừa Húc lạnh giọng. -- Chỉ còn 4 năm nữa là hết thời hạn chấp tọa, chắc chắn sẽ có biến động lớn. Chương Du Thần thời gian này rục rịch chuẩn bị chính là để cho mọi người thấy được thế lực của hắn. Bước đầu lôi kéo được nhiều gia tộc khác theo phe.
-- Giặc tới thì đánh. -- Bạch Dĩ Hiên điềm đạm cất lời.
-- Ngạo mạn! Chương gia lớn mạnh như vậy, lẽ nào nói đánh là đánh! -- Một vị giáo chủ quát.
-- Cùng lắm thì đồng qui vu tận. -- Từ người anh hàn khí lạnh lẽo tỏa ra khiến căn phòng như giảm xuống âm độ.
-- Ta cũng nghĩ cháu sẽ như thế. Chính vì vậy, chúng ta cần người nối dõi. -- Cố giáo chủ, một con người sở hữu phong thái uy nghi điềm đạm lên tiếng.
-- Người nối dõi. -- Bạch Dĩ Hiên tay từng nhịp đăm chiêu gõ bàn.
-- 4 năm cũng làm nên thế sự. Thời cuộc này, chết bất đắc kì tử là chuyện không tránh khỏi, chẳng thà có hậu duệ nối dõi thì cái ghế Lão đại ít ra sẽ không bị lung lay, dựa theo luật ngầm bảo lưu quyền lực an vị của Lão đại nói trên.. Như vậy chúng ta vẫn có thời gian để xoay chuyển thế trận.
Bạch Dĩ Hiên lặng im không nói gì, anh hiểu lời của Cố giáo chủ, chuyện người nối dõi ngay lúc này khá cần thiết. Bạch Kỳ Sơ là biết mình đã có hậu duệ nên mới an lòng đi thanh tẩy Hắc đạo, như vậy vừa bảo toàn quyền lợi cho gia tộc, vừa bảo đảm an toàn cho hậu duệ đời sau. Cố giáo chủ chính như vậy cũng ngầm ý những giáo chủ có mưu đồ muốn giết anh thông đồng đoạt ngôi, có người kế vị thì thời hạn sẽ khác. Nhưng ngoài Chu Tử Đằng ra, anh không muốn dính líu tới người phụ nữ khác, chuyện này, cô mới tiếp nhận anh, sao có thể chấp nhận được!
-- Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ nghĩ cách.
-- Không cần nghĩ cách đâu. -- Bạch Thừa Húc lãnh đạm lên tiếng, Bạch Dĩ Hiên khó hiểu nhìn ông. Rồi ông ra hiệu mở cửa, cánh cửa mở ra, một dáng người mảnh mai, nhỏ nhắn bước vào.
Chu Khuynh Cơ e lệ cúi chào, gương mặt kiều diễm động lòng người đắc ý nhìn các vị giáo chủ khác. Ả dịu dàng hành lễ, nói:
-- Vinh dự được diện kiến các đấng giáo chủ. Cơ nhi ngày hôm nay có mặt tại đây là báo cho mọi người tin vui. -- Nói rồi ả liếc mắt nhìn Bạch Dĩ Hiên, thẹn thùng nói -- Cơ nhi, được diễm phúc mang trong người cốt nhục của Bạch gia. Là con của Bạch lão đại, Bạch Dĩ Hiên!
Thì ra, mây đen kéo về, chính là để chực chờ đổ mưa.
-- Tại sao em lại hôn anh?
-- Vậy tại sao anh lại hôn em?
Anh hôn em, vì anh trân trọng em.
Em cũng vậy, em hôn anh, vì em yêu anh...
Nắng không chờ mây tan vội thả từng giọt lấp lánh xuống đôi má phiếm hồng của Chu Tử Đằng. Đôi mắt nâu từ từ mở ra nhìn tán lá phong ngoài cửa sổ chầm chậm lìa cành. Thì ra, thu vừa về đến nơi. Gió thu mang cái se se lạnh len lỏi qua từng ngóc ngách, nhưng cô lại thấy ấm áp.
Chu Tử Đằng mỉm cười nhẹ, cô khẽ ngước lên nhìn gương mặt của người đàn ông mà cô đã say giấc trong vòng tay ấy suốt đêm qua. Anh thật đẹp. Khoảnh khoắc này thật đẹp. Thời gian như chạy theo từng nhịp thở đều đều của anh, nhìn anh say ngủ yên bình không chút đề phòng, đôi tay vẫn gắt gao ôm cô trọn vào lòng, cô cảm thấy có một xúc cảm rất lạ.
Xúc cảm ấy gọi là hạnh phúc.
Chu Tử Đằng nhìn anh, liền thở dài thườn thượt. Bạch Dĩ Hiên, em thua anh rồi, em yêu anh rồi.
Biết sao được, yêu đi đừng ngại thoi. Đời người đâu phải là dài, ý trung nhân nào đến lần hai, cô, lần này sẽ thực tâm đối diện với tình cảm của mình. Nghĩ đến đây, trong lòng cô có chút vui vẻ, cô vội dịch người gần vào anh hơn nữa. Lặng ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mĩ đang yên giấc nồng, có lẽ anh đã rất mệt, anh đã nhiều đêm không ngủ. Vì lo cho cô, vì lo cho gia tộc, mà anh quên mất chuyện phải lo cho mình. Lòng có chút xót xa, cô nhẹ nhích sát tới, thật đáng tiếc biết bao, Bạch Dĩ Hiên lúc này không thấy được, ánh mắt của cô nhìn anh, lúc này dịu dàng chan chứa bao nhiêu chân thành, yêu thương chất chứa bao nhiêu nồng đậm. Cô khẽ cúi người xuống, đặt lên đôi môi của anh, một nụ hôn.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, cô bạo dạn đến thế, cô lén lút thể hiện tình cảm trẻ con đến vậy. Mái tóc nâu mượt mà rơi xuống từng lọn, mềm mại phủ lên bờ vai rộng của anh. Hương vị... tuyệt quá, suýt chút nữa cô đã không kìm được lòng mà hôn thêm cái nữa. Nghiêng người nhìn anh, anh vẫn còn ngủ, chẳng biết gì. Cô liền nhận thấy thật xấu hổ, trời ạ, cô đã làm gì vậy chứ, là hôn trộm, là hôn trộm đấy! Anh mà bắt được, nhất định sẽ nhìn cô bằng con mắt quái dị cho mà xem!
Chu Tử Đằng bỗng thấy ngượng quá chừng, cô xoay người quay đi, lại lén nhìn anh, cũng có chút bực tức khó hiểu. Mọi hôm, cô chỉ cần động người một chút là anh đã giật mình thức giấc luôn rồi vậy mà lần này, cô đánh bạo đến thế người kia lại ngủ say như chết. Nghĩ đến đây, khuôn mặt cô liền ửng đỏ, trời ạ, cô lại suy nghĩ linh tinh gì vậy, chẳng lẽ cô muốn bị anh bắt quả tang sao!? Thật biến thái quá, nhất định cô đang mơ ngủ, cô phải vào rửa mặt cho tỉnh đã!
Chu Tử Đằng xoa xoa trán, cô thở dài một lượt, toan đứng dậy rời giường thì bỗng tay bị một lực kéo quay trở lại. Bạch Dĩ Hiên nhếch môi cười xoay người đặt cô dưới thân, Chu Tử Đằng thấy mà không biết phản ứng ra sao.
-- Sao lại thở dài? Là chê hương vị của anh tệ, hay là đang tự chê kỹ thuật hôn của mình kém?
Cô nghe vậy, liền ngượng chín mặt hét lên:
-- Anh...!!! Nãy giờ anh vờ ngủ sao!? - Chết tiệt, thật đểu giả!!!
-- Anh chỉ là đang chờ em hôn thêm một cái nữa thôi. Không mấy khi em to gan lớn mật như thế này... -- Bạch Dĩ Hiên rõ là đang cười nói chọc cô, nhưng cô cảm nhận được, bàn tay anh đan chặt vào bàn tay cô, nó đang nhẹ run run. Đáy mắt anh có gì đó không dám tin, anh trầm giọng hỏi -- Tại sao lại hôn anh?
Cô nhìn biểu cảm anh nghiêm túc, lại có chút mong chờ, trống tim cô bỗng đập nhanh hơn. Khuôn mặt cô quay đi đỏ hồng một mảng, sau đó, ánh mắt cô ánh lên vẻ chắc chắn, rồi cô ngượng ngùng nhìn anh. Chu Tử Đằng nhổm người ngồi dậy, cô nhướn lên, tay vòng qua cổ anh, vụng về dùng môi cô, chạm vào môi anh.
Bạch Dĩ Hiên cứng đờ người trong giây lát. Anh, đã mong chờ biết bao nhiêu lần giây phút này, vậy mà khi nó đến rồi, anh lại không thốt nổi nên lời. Đây là thật sao? Lúc nãy, anh còn tưởng là mình đang mơ ngủ, nhưng bây giờ, đôi môi mọng kia đang ấm áp chạm vào môi anh, thật chân thật. Trái tim của anh, anh dường như không còn biết được nó đã đập lệch bao nhiêu nhịp, chỉ biết, khoảnh khoắc này, thật đẹp.
-- Vậy tại sao anh lại hôn em? -- Chu Tử Đằng dựa trán vào anh, dịu dàng nhìn vào đôi mắt sóng xanh kia, cô khẽ cười. Bạch Dĩ Hiên cảm xúc thật khó tả, niềm vui sướng bỗng dâng tràn lên trong từng tế bào, anh siết chặt cô lại. Ghì cô vào lòng, anh áp môi mình vào môi cô, hôn cô bằng tất cả chân thành.
Chu Tử Đằng cũng ôm anh thật chặt, giờ đây niềm hạnh phúc của họ đã san sẻ cho nhau, trái tim họ đã cùng nhau đập chung một nhịp, nắng chan hòa vui vẻ chiếu ánh sáng rạng rỡ vào đôi tình nhân, họ trông đẹp hơn bao giờ hết. Cho đến khi, một đám mây đen chậm rãi ùa về. Nắng khuất dạng.
Chu Tử Đằng còn đang đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào của anh, bỗng cô thấy trong người trở nên khó chịu, một trận nôn mửa chợt ập đến. Cô che miệng lại, vội chạy vào phòng tắm, cúi người vịn vào thành cầu nôn khan. Bạch Dĩ Hiên thấy vậy liền sốt ruột, anh lo lắng chạy vào phòng tắm, vỗ vỗ lưng cô, nhăn mày hỏi:
-- Sao lại thế này?
-- Em không biết. Mấy ngày nay, có thể do cường độ công việc hơi nhiều, chỉ toàn ăn thức ăn nhanh... -- Nói chưa hết câu, Chu Tử Đằng lại tiếp một đợt nôn mửa, cũng bị hai lần trước đó, cô nhớ cô đã điều chỉnh chế độ ăn uống lại rồi mà.
Nghe cô nói vậy, Bạch Dĩ Hiên liền cau mày, anh quay người đi ra rót cho cô một cốc nước ấm. Chu Tử Đằng nôn thốc nôn tháo xong liền cảm thấy lả người, Bạch Dĩ Hiên đỡ cô lên giường, cô nhận ly nước từ tay anh, khó khăn uống vào:
-- Giảm tiến độ công việc đi. Không tốt cho sức khỏe. Em có nghỉ việc cũng không sợ chết đói. -- Bạch Dĩ Hiên chau mày nhìn cô, mấy ngày nay thấy cô thân hình có chút nở nang, tưởng cô biết chăm sóc cho mình nên không quản thúc cô quá, thật không tin tưởng cô nữa.
-- Tôn chủ, toàn bộ giáo chủ thuộc quyền Bạch gia đã tề tựu đông đủ ở Dinh thự mật. Lão gia chủ muốn ngài qua đó gấp. -- Từ ngoài cửa, giọng của Tiêu Khiết cung kính mà có phần khẩn trương vọng vào. Bạch Dĩ Hiên nghe vậy mi tâm liền nhíu mày, chỉ khi bàn chuyện hệ trọng mới qua Dinh thự mật thôi, mà lại tề tựu đông đủ các vị giáo chủ, là chuyện kinh thiên động địa gì đây?
-- Được rồi, chuẩn bị xe đi.
-- Vâng.
Chu Tử Đằng qua giọng của hai người cũng biết được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, Bạch Dĩ Hiên vẫn còn chưa an tâm lắm về cô, cô liền phì cười, bảo:
-- Sáng hôm nay sẽ ăn rau củ thật nhiều, lát nữa sẽ ghé qua bệnh viện kiểm tra sức khỏe, hôm nay làm đúng tám tiếng sẽ nghỉ ngơi không tham công tiếc việc, làm việc xong nhất định sẽ về nhà, có gì bất trắc sẽ gọi cho anh. Như vậy anh đã an tâm chưa!?
Anh nghe vậy liền bật cười, cúi người xuống hôn nhẹ lên trán cô:
-- Vậy, tự chăm sóc mình.
Nói rồi anh lưu luyến rời đi, Chu Tử Đằng cảm thấy, cô mới là người không an tâm. Từ cửa sổ trông theo chiếc xe màu đen gấp gáp rẽ hướng chạy đi, cô có cảm giác, lần này, anh đi, cô cũng sẽ không về. Cô liền day day huyệt thái dương mấy cái, nghĩ quẩn gì thế này, chợt cô vô tình nhìn thấy áng mấy vất vởn ngoài kia. Mới là mùa thu thôi mà, mưa đến có sớm quá không?
Hay là mưa... vốn đã đợi lâu rồi, bây giờ chỉ chực chờ giận dữ trút xuống?
Sửa soạn tươm tất, Chu Tử Đằng sải bước ra khỏi biệt thự, cô lái xe đến công ty Zonal. Hôm nay là ngày cô kí hợp đồng với công ty điện ảnh hàng đầu, và cũng là ngày cô gặp lại Trình Phong Lữ. Chu Tử Đằng thấy tâm tình có chút gượng gạo khi nhắc đến anh, lúc nãy, cô đã định nói với Bạch Dĩ Hiên, nhưng lại sợ làm anh mất hứng, mà cô nghĩ chắc anh cũng đã biết rồi mới tin tưởng để cô đi như vậy.
Công ty Zonal mất ngày nay đang tăng cường hoạt động, hiện tại đang tập trung vốn đầu tư vào một bộ phim lớn, sẵn sàng chi tiền chọn công ty Glycine làm đối tác làm ăn ở khoản phục trang, có thể thấy mức độ khủng của dự án phim ảnh lần này.
Bước vào công ty, Chu Tử Đằng được tiếp đón rất nhiệt tình, nhân viên một bộ dáng lễ phép, niềm nở dẫn cô lên phòng của Giám đốc.
-- A, xin thất lễ. Phiền cô chờ một chút, Giám đốc ban nãy đã trực tiếp đến phim trường kiểm tra vì xảy ra chút chuyện. Không lâu sau sẽ trở lại. Mời cô ngồi, tôi sẽ đi lấy nước.
-- Tôi biết rồi, cảm ơn cô.
Chu Tử Đằng bước vào phòng. Căn phòng rất gọn gàng, bày trí rất có thẩm mĩ, còn trang hoàng hơn cả của cô, nhưng lại hơi tối. Trình Phong Lữ hóa ra là một người kĩ lưỡng, khó tính đến từng chi tiết nhỏ, nhưng lại thích những thứ mang cảm giác nhẹ nhàng. Trong người vẫn còn chút khó chịu, cô liền đứng dậy đi loay hoay. Cô tiến đến giá sách với những quyển sách chất đầy được xếp ngăn nắp, thì ra Trình Phong Lữ rất hay đọc sách. Thật bất ngờ, anh như thế mà lại đọc tiẻu thuyết của Marc Levy, trùng hợp làm sao, cô cũng rất thích tác giả này.
Chu Tử Đằng dời tầm mắt đến một cuốn sách xê dịch khỏi vị trí ban đầu so với những cuốn sách khác, có lẽ đây là quyển sách anh thường lấy ra đọc. Cô thử lấy ra xem, Nếu em không phải một giấc mơ - Marc Levy , một cuốn tiểu thuyết do bị anh lôi ra nhiều lần mà có chút cũ cũ, cô khá tò mò, anh rất thích quyển sách này sao?
Chu Tử Đằng cầm quyển sách ra coi thử, bỗng từ trong sách rớt xuống một tập ảnh bay tán loạn. Cô thầm mắng mình bất cẩn, liền cúi xuống nhặt. Khi thấy nội dung của bức ảnh, cô liền nhíu mày, tay có chút run run. Một tấm, hai tấm, ba tấm,... tất cả... đều là chụp cô. Những tấm ảnh chỉ thấy góc nghiêng hoặc là phía sau cô, tấm nào cũng vậy, đều là vẻ cô tươi cười, là vẻ cô rũ rượi, là vẻ cô bực bội,... Những tấm ảnh do bị lấy ra xem nhiều lần mà có chút nhàu nhĩ, Chu Tử Đằng có chút thất thần. Lật ra mặt sau tấm ảnh, đập vào mắt cô là dòng chữ buồn của Trình Phong Lữ:
Anh nhớ em...
Trời đã chuyển sang thu, khí trời vẫn lạnh như thường, còn em thì vẫn không bao giờ chịu mặc áo khoác như thường...
Thật rất muốn đến hỏi tại sao em lại khóc...
Lâu rồi không gặp mặt, nên mới thấy em ủ dột hẳn đi, hay là em vốn đã luôn như vậy...
Nhận ra có chút buồn bã khi thấy Từ thiếu được đi bên em, nhưng lại thấy thật vui vẻ vì Từ thiếu đã làm em cười...
Anh nhớ em...
Thực sự... rất nhớ em...
Từng bức ảnh, từng câu chữ nguệch ngoạc như thắt tim cô lại. Cô cảm thấy có chút khó thở, 'Chu Tử Đằng'... Tay cô run rẩy, cô cố gắng áp chế cảm xúc của mình, vội thu tấm ảnh lại, cất vào sách rồi trả nó về vị trí ban đầu. Cô cảm thấy trái tim có chút đau nhói, đủ rồi... Đã đủ lắm rồi...!
-- 'Chu Tử Đằng', bây giờ thì ổn rồi... bây giờ thì ổn rồi... -- Chu Tử Đằng đặt tay lên trái tim đang đập thình thịch từng tiếng của mình, cô điều hòa nhịp thở, lúc này mới thấy tâm tư dịu đi một chút.
-- Em đã chờ lâu chưa? -- Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên đánh đứt suy nghĩ của Chu Tử Đằng. Cô giật mình nhìn lại thì thấy Trình Phong Lữ đang đứng ở cửa, tay đang cầm ly nước chanh dây mà cô thích.
-- À... Cũng không lâu lắm... -- Chu Tử Đằng nở nụ cười xã giao tay nhận lấy li nước -- Cảm ơn anh...
-- Không có gì đâu. Thật xin lỗi đã để em chờ. Mất nhiều thời gian của em. -- Nói rồi Trình Phong Lữ tác phong nhanh nhẹn đi tới bàn làm việc lấy tài liệu.
-- Không đâu Trình thiếu. Thực ra cũng chẳng... -- Chu Tử Đằng đặt li nước xuống, không khí hình như có chút ngột ngạt.
-- Không tốn thời gian đôi bên, ta bắt đầu đi. -- Thoáng đầu nghe hai từ Trình thiếu , tay Trình Phong Lữ khẽ khựng lại, nhưng rất nhanh sau đó anh liền phục hồi tinh thần, chuyên tâm làm việc.
Trình Phong Lữ dứt khoát nói vậy, cô cũng khôi phục trạng thái chuyên nghiệp, liền đi đến bàn làm việc, chú tâm bàn luận. Quá trình làm việc của hai người rất nghiêm túc, ngoài công việc ra hoàn toàn không đề cập vấn đê gì khác. Không khí làm việc chuyên chú như vậy dần dần trấn tĩnh hai người, khiến họ có thể vì công việc mà nói chuyện tự nhiên với nhau, về công việc.
Khoảng hai tiếng sau, cuối cùng hai bên đã bàn giao thống nhất, Trình Phong Lữ đứng dậy, lịch sự bước ra cửa tiễn cô:
-- Nếu có gì gút mắc, hãy để lại lời nhắn, thư kí của tôi sẽ chuyển lời.
-- Được, tôi biết rồi, chúc hợp tác thành công. -- Nói rồi, Chu Tử Đằng như thường lệ đưa tay ra chờ một cái bắt tay đồng nghiệp. Trình Phong Lữ người bỗng sựng lại một khắc, nhưng sau đó anh cũng cười trừ, liền bắt tay cô:
-- Hợp tác thành công.
Tay của Trình Phong Lữ có chút siết chặt tay cô, anh dường như đang lưu luyến cái chạm tay này. Thấy đã khá lâu mà Trình Phong Lữ vẫn còn đang thẫn thờ chưa buông tay, Chu Tử Đằng vội nhắc khéo:
-- Trình tổng, tôi về đây, bảo trọng.
-- Ừ... bảo trọng.
Lúc này, Trình Phong Lữ mới dứt khoat buông tay cô ra, cô cũng dứt khoát quay người rời đi. Khi bóng cô đã khuất dạng, anh mới mệt mỏi tựa người vào cửa. Đôi mắt có chút mông lung nhìn theo bóng cô đang dần xa...
Lúc tưởng chừng như đã quên được em, thì em lại xuất hiện trước mắt anh... Nếu em không phải là giấc mơ, vậy tại sao, quên em lại khó đến thế...
Chu Tử Đằng lái xe rời đi, ngay lúc này đây, cô cần đến một nơi. Sau hai tiếng đi xe, cô ra ngoại ô, đến một bãi mộ ngoài thành. Ôm bó tử đằng tím trên tay, Chu Tử Đằng chậm rãi bước tới ngôi mộ nhỏ có khắc tên 'Chu Tử Đằng'. Cô đã bí mật làm cái này, bởi vì cô nghĩ, người đang sống nên tưởng nhớ người đã chết. Đặt bó hoa lên mộ, cô cúi người xuống, đặt tay lên, khẽ nói:
-- 'Tử Đằng', tôi không biết cô có thấu được lời tôi không... Nhưng nếu cô nghe được, thì hãy đáp lại lời thỉnh cầu của tôi... 'Tử Đằng', cảm ơn cô, đã cho tôi một cơ hội sống. Nhưng lại xin lỗi, vì khi nhận thân xác này, tôi đã hứa sẽ sống cuộc đời của cô...
Gió hiu hiu bay qua, lá rụng cũng xào xác quét trên nền đất, Chu Tử Đằng nhắm đôi mắt lại, dùng tất cả sự thành khẩn đối với người đã khuất, cô nhỏ giọng:
-- Tôi xin lỗi... Tôi không thể sống cuộc đời của cô được nữa, tôi phải sống cuộc đời của mình... Cô hiểu mà, phải không? 'Tử Đằng', tôi yêu anh ấy, cô, hiểu, phải không? Chính vì vậy, cả cuộc đời này, tôi dành cho anh ấy, chính vì vậy, tôi phải sống... -- Nói đến đây, cô chợt thấy lòng mình thanh thản hẳn, bao nhiêu dằn vặt cô xưa kia, đã dần dần tan biến hết. Cô cảm thấy nhẹ lòng, mở đôi mắt, cô đứng dậy. Trước khi rời đi, cô mỉm cười, đầy chân thành -- 'Tử Đằng', cảm ơn.
Cũng cùng lúc đó, tại Dinh thự mật của Bạch gia, các vị giáo chủ lão luyện đầy quyền lực đã cùng một tay tạo nên thế lực của Bạch gia tộc hội tụ đầy đủ. Xem ra, tính chất việc này rất nghiêm trọng. Đại nguyên chủ - Bạch Thừa Húc sắc mặt không mấy thoải mái oai vệ ngự tọa, các giáo chủ khác cũng không nói tiếng nào. Bạch Sở Viên cùng Lương Kỷ Khiên có chút sốt ruột nhìn chỗ ngồi của Bạch Dĩ Hiên vẫn còn trống. Cái thằng chết tiệt này, làm gì lâu thế!
Chợt cánh cửa mở ra, Bạch Dĩ Hiên tư thái lãnh đạm bước vào.
-- Đã để các vị chờ lâu.
Mấy vị giáo chủ khác thấy thế cũng suýt nổi cáu, với đứa con hoang của Bạch Kỳ Sơ này, họ vẫn thấy không vừa mắt. Cho đến khi Bạch Thừa Húc hắng giọng, mọi người mới an tọa lại, ông trầm giọng nói:
-- Tất cả đã biết tình hình của chúng ta hiện nay. Chương gia hiện đã có bè cánh là Giả gia, Hoàng Phủ gia, Âu Dương gia, ba gia tộc có thế mạnh tiên quyết về lực lượng. Ý đồ ngạo mạn của hắn cũng đã thấy rõ, là có ý gây chiến với Bạch gia chúng ta, hòng cướp ngôi Lão đại.
-- Thật không phải phép. Thế giới ngầm cũng có lệ riêng của thế giới ngầm. Một lão đại được phép ngồi yên vị trí 25 năm, sau thời gian ấy ai không phục mới có thể giành quyền. Vậy mà Bạch lão đại mới an vị có 21 năm, hắn đã ngông cuồng muốn giếm quyền rồi.
-- Phải. Theo luật của thế giới ngầm, nếu một vị Lão đại chết bất đắc kỳ tử mà vẫn đang trong thời hạn an vị ghế Lão đại, thì người kế thừa, tức con cháu vẫn có thể thay thế tiếp tục ngự trị trên ngôi Lão đại cho đủ thời hạn rồi mới tính tiếp. Chủ thượng Bạch Kỳ Sơ xui xẻo vừa mất khi mới giành được ghế Lão đại, may sao có con trai ngài lên thay, giờ đã yên định rồi, lại muốn lật đổ, vậy chẳng phải công cốc hay sao?
-- Chẳng phải Chương Lão đại đời trước mới chỉ ngồi có 14 năm, Bạch Kỳ Sơ cũng đã cuồng vọng giành quyền sao? Nói trắng ra, chức Lão đại này, là do đâu mà có chứ. -- Bạch Dĩ Hiên nhếch môi cười, lời nói lạnh lùng vang lên khiến không khí rơi vào trầm mặc.
Bạch Sở Viên đằng sau liền huých nhẹ anh một cái, lời anh vừa nói động chạm đến đám râu ria này lắm đấy. Thực ra mấy vị giáo chủ này chỉ có một vài số là tận tâm, còn lại là đám ăn theo, trước kia cũng mưu đồ giành ghế Lão đại nhưng lại không vượt qua nổi Bạch Kỳ Sơ nên mới nhún nhường theo đuôi thấy người sang bắt quàng làm họ.
-- Bạch Dĩ Hiên, dừng được rồi. -- Bạch Thừa Húc lạnh giọng. -- Chỉ còn 4 năm nữa là hết thời hạn chấp tọa, chắc chắn sẽ có biến động lớn. Chương Du Thần thời gian này rục rịch chuẩn bị chính là để cho mọi người thấy được thế lực của hắn. Bước đầu lôi kéo được nhiều gia tộc khác theo phe.
-- Giặc tới thì đánh. -- Bạch Dĩ Hiên điềm đạm cất lời.
-- Ngạo mạn! Chương gia lớn mạnh như vậy, lẽ nào nói đánh là đánh! -- Một vị giáo chủ quát.
-- Cùng lắm thì đồng qui vu tận. -- Từ người anh hàn khí lạnh lẽo tỏa ra khiến căn phòng như giảm xuống âm độ.
-- Ta cũng nghĩ cháu sẽ như thế. Chính vì vậy, chúng ta cần người nối dõi. -- Cố giáo chủ, một con người sở hữu phong thái uy nghi điềm đạm lên tiếng.
-- Người nối dõi. -- Bạch Dĩ Hiên tay từng nhịp đăm chiêu gõ bàn.
-- 4 năm cũng làm nên thế sự. Thời cuộc này, chết bất đắc kì tử là chuyện không tránh khỏi, chẳng thà có hậu duệ nối dõi thì cái ghế Lão đại ít ra sẽ không bị lung lay, dựa theo luật ngầm bảo lưu quyền lực an vị của Lão đại nói trên.. Như vậy chúng ta vẫn có thời gian để xoay chuyển thế trận.
Bạch Dĩ Hiên lặng im không nói gì, anh hiểu lời của Cố giáo chủ, chuyện người nối dõi ngay lúc này khá cần thiết. Bạch Kỳ Sơ là biết mình đã có hậu duệ nên mới an lòng đi thanh tẩy Hắc đạo, như vậy vừa bảo toàn quyền lợi cho gia tộc, vừa bảo đảm an toàn cho hậu duệ đời sau. Cố giáo chủ chính như vậy cũng ngầm ý những giáo chủ có mưu đồ muốn giết anh thông đồng đoạt ngôi, có người kế vị thì thời hạn sẽ khác. Nhưng ngoài Chu Tử Đằng ra, anh không muốn dính líu tới người phụ nữ khác, chuyện này, cô mới tiếp nhận anh, sao có thể chấp nhận được!
-- Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ nghĩ cách.
-- Không cần nghĩ cách đâu. -- Bạch Thừa Húc lãnh đạm lên tiếng, Bạch Dĩ Hiên khó hiểu nhìn ông. Rồi ông ra hiệu mở cửa, cánh cửa mở ra, một dáng người mảnh mai, nhỏ nhắn bước vào.
Chu Khuynh Cơ e lệ cúi chào, gương mặt kiều diễm động lòng người đắc ý nhìn các vị giáo chủ khác. Ả dịu dàng hành lễ, nói:
-- Vinh dự được diện kiến các đấng giáo chủ. Cơ nhi ngày hôm nay có mặt tại đây là báo cho mọi người tin vui. -- Nói rồi ả liếc mắt nhìn Bạch Dĩ Hiên, thẹn thùng nói -- Cơ nhi, được diễm phúc mang trong người cốt nhục của Bạch gia. Là con của Bạch lão đại, Bạch Dĩ Hiên!
Thì ra, mây đen kéo về, chính là để chực chờ đổ mưa.
-- Tại sao em lại hôn anh?
-- Vậy tại sao anh lại hôn em?
Anh hôn em, vì anh trân trọng em.
Em cũng vậy, em hôn anh, vì em yêu anh...
/101
|