CHAP 51:
Trời buổi đêm lộng gió. Tiếng gió rít gào đùng đùng đập cửa khiến Chu Tử Đằng thức giấc nửa đêm. Cô không biết nữa, dạo gần đây cô trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, cô cũng rất hay gắt gỏng. Ngày hôm qua ở công ty Dahlia bị cô nổi nóng khiển trách dọa cho sợ mất mật, cô cũng thấy căng thẳng quá chừng. Nếu như không phải cô kiềm chế tốt thì chắc chiều nay đã buông lời khó nghe với Giả Tư Lộ rồi, lại gặp trúng chuyện động trời này nữa. Dù cô nói cô sẽ tin anh, nhưng thâm tâm lại có chút gì đó vướng bận cùng lo lắng, chắc cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
Bạch Dĩ Hiên vẫn ôm trọn cô vào lòng, trằn trọc mãi không ngủ được, cô đành nhẹ nhàng gạt tay anh ra khỏi người, chậm rãi rời giường đi ra ban công hóng gió. Tiết trời thu mà lạnh cóng như cắt da cắt thịt vậy, còn buốt giá hơn cả mùa đông ở xứ sở cô. Đôi vai gầy thoáng chút run lên vì lạnh, chợt có một chiếc áo lông ấm áp quàng vào người cô.
Bạch Dĩ Hiên từ đằng sau luồn tay ôm cô lại, anh vùi đầu vào cổ cô, siết chặt cái ôm, muốn cảm nhận được thân nhiệt của cô hơn nữa:
-- Sao lại ra đây? -- Bạch Dĩ Hiên cảm thấy thần sắc cô có chút bơ phờ, tim gan liền thắt lại, tự trách mình gần đây đã không chăm sóc tốt cho cô.
-- Thao thức mãi không ngủ được... -- Cô tính nói với anh rằng dạo gần đây trong người cô có chút không khỏe nhưng rồi lại thôi. Cô không muốn chút chuyện cỏn con này phiền hà đến anh.
-- Vì chuyện anh đã làm sao?
-- Một chút... Chỉ một chút thôi.
Chu Tử Đằng giọng nói có phần buồn bã, Bạch Dĩ Hiên thực thấy nhói lòng. Anh xoay người cô lại, bế thốc cô lên, Chu Tử Đằng cũng không còn ngại ngùng nữa, cô vòng tay qua cổ anh, anh đầy ôn tình, khẽ cúi xuống hôn lên trán cô:
-- Trời trở gió rồi. Vào thôi.
Vào phòng, anh đặt cô xuống ghế rồi đóng cửa lại. Anh tới bàn rót cho cô một cốc nước ấm:
-- Anh chưa bao giờ chạm qua Chu Khuynh Cơ. -- Đưa li nước cho cô, anh chân thành nói. -- Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, em đối với anh không phải là người phụ nữ đầu tiên. Điều đó anh không phủ nhận. Nhưng anh chưa hề có lấy một lần ân ái với Chu Khuynh Cơ. Vì một số việc, cô ta phải ở đây.
Nhận li nước từ tay Bạch Dĩ Hiên, quả thực khi nghe tin này cô có chút kinh ngạc. Nếu nói như vậy, đứa bé trong bụng của Chu Khuynh Cơ không phải là con của anh? Vậy ra tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của anh sao? Cô thực sự mọi âu lo cũng tan đi bớt một nửa, cô còn mãi rối bời về sự hiện diện của Chu Khuynh Cơ ở đây nhưng thiết nghĩ, nếu cô đã chọn tin tưởng anh, cô sẽ không quản giáo tra hỏi. Trong lòng quả thực có chút vui sướng, một hơi uống cạn li nước, cô kéo dài một tiếng:
-- À...
-- Tiếng à đó là sao hả? -- Bạch Dĩ Hiên thực còn sợ cô sẽ nổi đóa, không chịu chấp nhận chuyện này, không nghĩ cô mới chỉ là cô bé con mà có thể điềm tĩnh thông suốt mọi chuyện như vậy. Anh nên buồn hay nên vui đây?
-- Nói như anh, em là người phụ nữ thứ mấy? -- Chu Tử Đằng dựa trán vào trán anh, một bộ dáng bất mãn, hỏi.
-- Cuối cùng. -- Bạch Dĩ Hiên nở một nụ cười, anh ôm chặt cô lại, hôn say đắm. Trong màn đêm, một đôi nam nữ chân tình quấn quýt trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy, người con trai cứ đan chặt tay người con gái như vậy, như thể anh sợ một ngày nào đó, nếu không nắm tay cô thật chặt, anh sẽ tuột mất cô.
Chu Khuynh Cơ ở phòng kế bên dù đã thỏa mãn cũng chẳng khấm khá gì hơn. Bạch gia lộng lẫy, trang hoàng là thế nhưng lại như chốn ngục tù, cô đi đâu cũng thấy người canh gác ở các nẻo cửa, một ngày chỉ được ra khỏi Bạch gia hai lần coi như là cho chút tự do. Người làm thì như người máy, chỉ chuyên tâm phục vụ, một lời cũng không hé răng. Thực khiến cô tức chết mà! Nếu không vì thân phận cùng điều tiếng ở đây, cô thực muốn lên mặt dạy dỗ họ mấy cái. Chu Khuynh Cơ hiện lúc này đang ở phòng ngủ riêng, cô biết mọi nhất cử nhất động của cô đều bị theo dõi.
Chu Khuynh Cơ vờ như thay đồ vào tắm, đóng cửa che rèm, ả từ trong búi tóc lấy ra một chiếc điện thoại cực nhỏ, chỉ lớn hơn cái hộp diêm một tẹo. Cái này là thiết bị ả tự chế, lách được sóng âm, không gây nhiễu sóng, cấu tạo nhỏ gọn hết sức tinh vi. Tuy phải rất vất vả tìm thiết bị tỉ mỉ chế tạo ra nhưng lại chỉ dùng được có một lần, lại chỉ gọi được một cuộc gọi ba phút. Sau ba phút sẽ tự hủy các vi mạch thành mảnh vụn, phi tang chứng cớ một cách hoàn hảo. Không mất thì giờ, ả liền bấm số gọi ngay cho Chu Quân Dạ. Rất nhanh như thể hai người họ đã hẹn trước gọi vào giờ này, Chu Quân Dạ liền bắt máy:
-- Mọi chuyện như thế nào?
-- Vẫn ổn. Chị đã vào được Bạch gia, sẽ cố làm phân tâm Chu Tử Đằng hết sức có thể. Còn nữa, chuyện kia sao rồi?
-- Đã đột nhập vào được hệ thống. Kế hoạch lần trước Chu Tử Đằng đến thăm bệnh viện, đã trúng kế để lại dấu vân tay trên thành giường của Chu Cảnh Điềm.
-- Được rồi. Dứt điểm đi. Mai mẹ tới gặp, chị sẽ chuyển lời nói lại cho em những gì cần thiết.
-- Đừng để công sức đổ sông đổ biển.
-- Biết rồi.
Cuộc gọi vừa vặn ba phút, chiếc điện thoại liền vang lên tiếng nổ tí tách. Chu Khuynh Cơ ném chiếc điện thoại vào bồn cầu, chiếc điện thoại hủy thành những mảnh nhỏ li ti bị cô ta giật nước cuốn trôi đi mất. Chu Khuynh Cơ cười thầm đắc ý. Chu Tử Đằng, mày tưởng mày khôn hơn tao ư? Lần trước mày tới bệnh viện thăm cha đã mắc bẫy lúc nào không hay, Từ Lục Giai cùng Chu Tử Đằng cứ tưởng mẹ con ả sẽ bày trò hãm hại họ việc gì đó mà không ngờ rằng, cái mẹ con ả cần chính là dấu vân tay mà Chu Tử Đằng đã vô ý để lại khi vịn lên thành giường của Chu Cảnh Điềm. 'Dương đông kích tây', Từ Lục Giai quả tinh ý khi nhận ra lọ cây lá xanh mơn mở kia có tiêm hóa chất, nhưng không phải chất làm hại Chu Cảnh Điềm mà là chất bảo quản dấu vân tay, độ in cực cao. Chu Khuynh Cơ nghĩ đến đây, khuôn mặt vặn vẹo trở nên tàn độc, Chu Tử Đằng, mày cứ chờ xem, tao sẽ tặng cho mày bất ngờ nào.
Sáng hôm sau, Bạch Dĩ Hiên cùng Chu Tử Đằng như bỏ qua sự tồn tại của Chu Khuynh Cơ, anh đưa cô đi làm rồi sau đó quay về trại tập luyện Ám đoàn. Vì biết cô sẽ khó chịu khi hằng ngày phải chung đụng Chu Khuynh Cơ, anh đã chuyển đồ đạc của cô qua biệt thự riêng của anh, nơi mà trước giờ anh chưa cho phép một người phụ nữ nào bước vào. Thật rất muốn công khai quan hệ của anh với cô!
Chu Tử Đằng tới chỗ làm việc, cô xem lại bộ sưu tập thời trang sẽ tung ra thị trường ngày mai mà cô vô cùng tâm đắc. Chủ đề lần này là Nhớ mùa thu không bằng nhớ em , cảm hứng lấy từ những cặp đôi vì sự nghiệp du học mà phải yêu xa, chủ đề này trước đây chưa ai khai thác, cô hi vọng sản phẩm mới này sẽ làm khách hàng vừa ý. Chu Tử Đằng tập trung làm việc liên tục đến giữa trưa mới nghỉ. Cô lưỡng lự một hồi, cuối cùng cũng quyết định quay số gọi Từ Lục Giai:
-- Từ Lục Giai xin nghe.
-- Từ Lục Giai, là tôi đây. Tôi có phiền anh không?
-- Ồ không đâu, cô có chuyện gì cứ nói đi. -- Từ Lục Giai thấy Chu Tử Đằng gọi cho mình, lòng có chút vui vẻ.
-- Tôi... Cho tôi xin lỗi. Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta hạ màn vai diễn người yêu rồi. -- Chu Tử Đằng giờ đây đã xác định tình cảm với Bạch Dĩ Hiên, cô cũng không nên dây dưa với ai dù có là giả đi chăng nữa. Cô biết anh có để tâm chuyện này.
Từ đầu dây bên kia truyền đến hồi dài im lặng của Từ Lục Giai. Phải một lát sau, anh mới chậm rãi cất lời:
-- Cô đã suy nghĩ kĩ chưa? Điều đó đồng nghĩa tôi và cô sẽ ít lui tới hơn đấy...
-- Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi. Tôi muốn dành danh hiệu người yêu này cho anh ấy.
-- Là Bạch lão đại của băng Mafia La Nostre phải không.
-- Phải.
Chu Tử Đằng không ngần ngại thừa nhận, đối với họ anh là một vị Lão đại nguy hiểm nhưng đối với cô anh là một người đàn ông chân tình. Từ Lục Giai khẽ thở dài một tiếng, trong giọng anh có chút lạ thường:
-- Tôi hiểu rồi. Cô hãy tự bảo vệ, chăm sóc lấy bản thân. Có việc gì cứ điện thoại cho tôi.
-- Tôi biết rồi, cảm ơn anh.
-- Ừm. Còn nữa, cô nên đi khám bác sĩ đi, dạo gần đây cô có vẻ mệt mỏi.
-- Ờ... Anh biết sao?
-- Mấy ngày nay tôi có qua chỗ Bạch Sở Viên để nghiên cứu liên kết của hai chúng ta. Hai thằng nhóc Andrew và Audrey hình như tiếp thụ được cảm hứng khoa học của hắn mà tìm tòi học hỏi, biểu hiện vô cùng lợi hại, chuyên tâm đến nỗi quên trời quên đất. Vài lần ghé qua có thấy ảnh của cô mà Bạch Sở Viên chụp lại cho hai đứa nhóc đó coi. À báo luôn, quá trình nghiên cứu rất thuận lợi, đã có kết quả rồi!
-- Thật sao!? -- Chu Tử Đằng mừng rỡ reo lên.
-- Cô vui quá nhỉ! Bạch Sở Viên đang trong giai đoạn chế tạo thuốc, không đến ba ngày sẽ có.
-- Trời ạ, vậy mà giờ tôi mới biết. Hai người giấu giấu giếm giếm làm gì thế! Thật không thể tin được luôn ấy! -- Hai người không còn liên kết, vậy cuộc sống sinh hoạt sẽ tiện hơn. Thế mà Bạch Dĩ Hiên chẳng thèm nói lại với cô một tiếng.
-- Tính làm cô bất ngờ thôi. Không nghĩ cô vui đến vậy... Nếu không có chuyện gì, tạm biệt...
-- Vậy chào anh.
Gác máy, trong lòng Chu Tử Đằng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, giờ chỉ cần dựa vào hiệu ứng truyền thông đồn thổi cô đã đường ai nấy đi với Từ Lục Giai là được rồi. Hết giờ nghỉ trưa, Chu Tử Đằng làm việc liên hồi đến xế chiều. Cảm thấy hơi mệt, cô liền tan làm sớm rồi ghé qua bệnh viện của Lương Kỷ Khiên khám.
Tất nhiên, ai ai cũng biết Chu Tử Đằng là khách VIP của bệnh viện này cho nên cô không phải đợi lâu mà đã được ưu tiên vào khám luôn. Bước vào phòng khám, có một vị bác sĩ tuổi quá trung niên nhận ra cô liền niềm nở tiếp đón:
-- Giời ơi tiểu thư, cứ cách dăm ba tuần lại gặp cô, cô trở thành khách quen với bệnh viện này luôn rồi. Dù gì thì hân hạnh được gặp lại.
-- Chào bác. Thực ra thì cháu cũng đâu có muốn ạ, chỉ trách cháu hay xảy ra chuyện mà thôi.
-- Ôi được rồi. Nào nói đi, triệu chứng của tiểu thư là gì?
-- À, cháu hay mất ngủ. Lại cảm thấy mệt mỏi trong người, lưng có chút nhức. Cháu ăn nhiều hơn, thi thoảng sẽ nôn mửa.
-- Ừm... Cháu có hay đi tiểu tiện nhiều không?
-- Dạ... có ạ.
-- Có phải cảm thấy rất dễ mất khống chế?
-- Vâng, đúng vậy ạ.
-- Cháu có nghĩ đến khả năng mình đã mang thai không?
-- Ơ... chuyện này... -- Chu Tử Đằng quả thực lúc đầu cũng cảm thấy như vậy, nhưng vì quá bận bịu mà cô quên khuấy mất việc kiểm tra thử, nhắc mới nhớ cô đã chậm kinh một tháng.
-- Lần cuối cháu quan hệ cách đây là mấy tháng.
-- Ưm...Khoảng hai tháng trước. Thoạt đầu cháu cũng nghĩ là cháu đã mang thai, nhưng rồi cháu nhớ lại, cháu sau khi quan hệ thì hai ngày sau đã uống thuốc tránh thai. Vì vậy cháu không nghĩ là cháu đang mang thai.
Chu Tử Đằng rõ ràng trước kia đã uống thuốc tránh thai, không thể nào có chuyện cô thụ thai chứ! Vị bác sĩ nghe cô nói vậy, cũng gật đầu bảo:
-- Để chắc chắn, bây giờ ta sẽ lấy mẫu xét nghiệm nước tiểu của cháu. Cháu cứ ngồi đây chờ, ta sẽ nói kết quả sau.
-- Được ạ.
Sau khi Chu Tử Đằng đưa mẫu nước tiểu cho bác sĩ xét nghiệm, cô hồi hộp ngồi ở ngoài chờ kết quả. Thú thật, cô vẫn hi vọng rằng cô đang mang thai con anh, hi vọng phép màu sẽ xảy ra. Bỗng nhiên cánh cửa mở ra, có tiếng gọi vui vẻ vọng vào:
-- Ngọn gió nào đưa người đẹp đến đây?
-- Ồ! Lương Kỷ Khiên, xin chào! Tôi đến bệnh viện anh khám sức khỏe, nghe nói người quen được giảm 50% phải không? -- Thấy Lương Kỷ Khiên, Chu Tử Đằng liền cười khẩy, nói.
-- Hiếm khi có được diễm phúc thế này, miễn phí luôn có sá gì! Cô đã khám chưa?
-- À rồi. Đang xét nghiệm. Lát sẽ có kết quả.
-- Ồ vậy sao, cô cứ ngồi đợi đi, tôi vào gặp bà ấy đưa bệnh án đây.
-- Ừ anh vào đi.
Chu Tử Đằng cũng không để ý lắm, rảnh rỗi không biết làm gì liền cắm earphone vào nghe nhạc. Sau khi vào phòng bệnh, bộ mặt vui tươi lúc nãy của Lương Kỷ Khiên không còn nữa.
-- Kết quả thế nào?
-- Thưa ngài, cô gái ngoài kia đã mang thai được sáu tuần tuổi.
-- Ông chắc chắn không? -- Trong căn phòng này có thiết bị nghe lén, kể từ khi Chu Tử Đằng bước vào, mọi nhất cử nhất động của cô Lương Kỷ Khiên chẳng bỏ sót một cái nào.
-- Cô ta trước kia đã từng mang thai một lần rồi không may bị sẩy. Tử cung không có vấn đề gì nhưng ít nhiều đã làm ảnh hưởng đến nội tiết. Sau lần quan hệ cuối có uống thuốc tránh thai, nhưng do vấn đề nội tiết mà thuốc tránh thai không hiệu nghiệm. Có lẽ cô ta cũng không biết.
Lương Kỷ Khiên nhìn chằm chằm bản báo cáo xét nghiệm ghi rõ rành rành Chu Tử Đằng đã mang thai mà ánh mắt hằn lên những toan tính. Lát sau, anh lấy bật lửa đốt nó đi rồi đưa tập bệnh án mới soạn trong tau cho vị bác sĩ.
-- Chưa có chuyện gì xảy ra.
-- Nếu lỡ phát hiện... -- Cầm tập bệnh án giả mạo trong tay, vị bác sĩ kia có chút lo sợ khi nhớ đến người đàn ông đáng sợ Bạch Dĩ Hiên.
-- Sẽ không sao. Lúc đó tôi sẽ cho bố trí, cứ coi như là nhầm lẫn. Chuyện còn lại sẽ tự khắc có cách.
-- Vâng tôi biết rồi.
Nói rồi Lương Kỷ Khiên lườm đôi mắt lạnh lẽo bước đi, khi ra ngoài liền khoác lên ngay bộ mặt thân thiện:
-- Người đẹp, tôi có việc đi trước! Đã có kết quả rồi kìa, mau vào xem!
-- A! Được thôi! Tạm biệt!
Nghe có kết quả, Chu Tử Đằng lòng có chút hưng phấn bước vào, tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết, khẽ xoa xoa vùng bụng, biết đâu được ở đây có một sinh linh nhỏ thì sao! Chắc anh vui lắm!
-- Sao rồi bác sĩ?
-- Có kết quả rồi. Mẫu xét nghiệm bình thường không có gì. Do lao lực căng thẳng quá độ, dạo gần đây lại hay gặp chuyện phiền não nên ảnh hưởng tới hệ thần kinh. Chuyện chậm kinh cũng liên quan đến vấn đề tinh thần, cháu xem bệnh án đi, nếu không chăm sóc bản thân sẽ lâm vào tình trạng thiếu máu đấy.
-- Nói vậy... cháu không có mang thai?
-- Ừm... chỉ là suy nhược cơ thể thôi...
Chu Tử Đằng cảm thấy có chút thất vọng, cô liền tự mắng mình hi vọng hão huyền, chẳng phảo cô đã uống thuốc tránh thai rồi sao? Bác sĩ của bệnh viện uy tín số một này cũng đã nói vậy, bệnh án cũng đã kê rõ ràng cô là suy nhược cơ thể, cần tập trung thoải mái tinh thần. Dẫu vậy, cô có chút buồn lòng khó nói:
-- Vậy, cảm ơn bác sĩ. Cháu về đây.
-- Ừ. Nhớ chăm sóc bản thân mình hơn.
-- Vâng... Tạm biệt ạ...
Chu Tử Đằng dìu bước chân ra về, lúc nãy cô đã mong chờ biết bao nhiêu. Aizzz, sự thật là vậy rồi, cô cũng bỏ qua mà lo ăn uống tu bổ mình lại thôi. Nhắc mới nhớ, sinh nhật của Bạch Dĩ Hiên là 16/10, giờ mới là giữa tháng bảy, hay là cô tháng này làm một chút rồi tới sinh nhật anh tặng anh tin vui nhỉ?
Nghĩ đến đó, Chu Tử Đằng bất giác đỏ mặt, trời ạ, cô suy nghĩ chuyện xấu xa gì như thế này! Hiện tại bây giờ anh đang rất bận bịu, có con lúc này... có lẽ không nên... Lá thu rơi xào xác rải kín mặt đường, Chu Tử Đằng vô thức lấy chân đá mấy cái lá bay tán loạn. Cảm giác được làm mẹ... sẽ như thế nào nhỉ? Chắc là... kì diệu lắm!
Khi thấy Chu Tử Đằng lúc này đã lái xe rẽ hướng về biệt thự riêng của Bạch Dĩ Hiên mà cô mới dọn qua sáng nay, Lương Kỷ Khiên ánh mắt giấu chút thâm hiểm nhìn Chu Tử Đằng khuất dạng, anh cầm điện thoại lên:
-- Có chuyện gì? -- Bạch Dĩ Hiên lạnh lùng hỏi.
-- Tối nay tôi không thể qua tập huấn cho Ám đoàn ở dưới chân núi như đã lịch trình, cậu đi thay tôi có được không?
-- Không phải tác phong của anh. -- Bạch Dĩ Hiên hằn giọng, hiện tại mỗi đêm bên cạnh Chu Tử Đằng anh đều thấy rất trân quý. Anh còn phải về kiểm tra xem ngày hôm nay Chu Khuynh Cơ đã làm gì nữa.
-- Tôi nào muốn vậy. Nhưng tôi tắc trách quá rồi! Nể tình anh em, giúp tôi lần này đi!
-- Nể tình anh em. -- Bạch Dĩ Hiên cũng thật cảm thấy mệt mỏi day day huyệt thái dương.
-- Ok, cảm ơn em họ. Ở đó ngoài vùng phủ sóng, tối sẽ nói lại với Chu Tử Đằng. Còn về Chu Khuynh Cơ, cứ để tôi lo.
-- Chuyện này không có lần sau.
Nói rồi Bạch Dĩ Hiên dứt khoát cúp máy. Vân vê chiếc điện thoại trong tay, ánh mắt Lương Kỷ Khiên có chút mưu mô, anh lại gọi ngay cho thủ hạ:
-- Đêm nay, cho các anh em canh gác thả lỏng một chút. Không cần phải canh chừng Chu Khuynh Cơ quá chặt.
-- Đã rõ.
Tối hôm đó tại Dinh thự Bạch gia, Chu Khuynh Cơ buồn chán không biết làm gì đành ngồi đảm đang thêu áo sơ sinh cho con. Bỗng có tiếng thủ hạ vọng vào:
-- Chu phu nhân muốn gặp ngài, có cho vào hay không ạ?
Mẹ? Chẳng phải cô hẹn ra ngoài gặp sao? Sao bà có thể được vào đây? Bình thường Bạch gia quản đốc cô rất chặt chẽ mà, hầu như cấm cho người khác vào Bạch gia tiếp xúc với cô.
-- Cho mẹ tôi vào.
Người thủ hạ Vâng một tiếng rồi quay đi mở cửa. Không lâu sau Chu Khuynh Cơ thấy bóng Quách Mộng Thu hùng hổ xông cửa đi vào.
-- Mẹ à, mẹ làm gì mà...
Tuy nhiên lời nói chưa thốt ra hết, Chu Khuynh Cơ đã bị Quách Mộng Thu cho một cái tát trời giáng đến năm dấu tay hằn in vào mặt. Quách Mộng Thu nghiến răng hét toáng lên:
-- Đồ vô dụng! Mày quả là phế thải!
-- Mẹ à! Mẹ nói linh tinh gì vậy! Con đang mang thai, mẹ dám động vào cốt nhục của Bạch gia sao? -- Chu Khuynh Cơ thực không hiểu chuyện gì xảy ra ôm má quát.
-- Trời ơi đồ ngu! Mày tưởng mày câu dẫn được người ta ai dè bị người ta lợi dụng! Mày quả là phế vật! Bạch thiếu chủ chưa từng chạm qua mày! Là mày bị cậu ta sắp đặt cho ăn nằm với kẻ khác!
Chu Khuynh Cơ nghe mà như đất trời rung chuyển, ả không tin vào tai mình, lắp bắp hỏi:
-- Mẹ! Mẹ vừa nói gì cơ!
-- Cái thứ tiện chủng trong bụng mày không phải của cậu ta mà là của một tên đàn ông khác! Mày quả là vô dụng! Chẳng phải tao đã dạy mày rồi sao? Phải biết mặt người đàn ông mình quan hệ, không được bất cẩn!
-- Mẹ... mẹ nói... Bạch Dĩ Hiên... anh ấy... anh ấy lừa dối con... anh ấy chưa hề chạm qua con... anh ấy quăng con cho kẻ khác...
Chu Khuynh Cơ mất hồn lạc phách, giọng run run như không thể tiếp nhận nổi chuyện này. Thảo nào... thảo nào... quan hệ với cô anh luôn tắt đèn... quan hệ với cô anh luôn thắp lư hương gì đó... Trời ơi! Khốn nạn! Anh dám gạt tôi!!!
Cảm thấy đầu óc hỗn loạn, Chu Khuynh Cơ tê tái thét lên, kiêu ngạo của ả, tự cao của ả đã bị anh chà đạp dưới chân. Ả điên cuồng nhào tới cầm cái móc kim đan len giơ lên, Quách Mộng Thu thấy thế hoảng sợ vô cùng, vội chạy tới ngăn:
-- Mày làm cái gì thế hả!?
-- Thứ con rác rưởi này, nó đang ở trong bụng con... nó đang ở trong bụng con! Thứ tiện chủng này, con không thể lưu nó lại!!!
-- Mày điên quá rồi! -- Nói đoạn Quách Mộng Thu cho Chu Khuynh Cơ một bạt tai khiến ả ngã rạp xuống đất -- Mày hôm trước hùng hồn đến vậy trước mặt giáo chủ khẳng định mày đang mang giọt máu của Bạch gia. Chưa ai chắc chắn, chưa ai công nhận, mới về chưa được bao lâu mày lại sẩy. Sẽ khiến người ta hoài nghi, đám tôm tép đó đặt điều giá họa mày cũng không sống yên.
-- Nếu con sinh thứ con hoang này ra, con cũng không toàn thây. Họ kiểm tra máu mủ thấy không có huyết thống, con sẽ bị xếp vào tội lừa gạt, nói điều xằng bậy, con cũng không chết thoải mái. -- Chu Khuynh Cơ hận đến nghiến răng nghiến lợi nói.
-- Vậy chứ mày nghĩ sao Bạch Dĩ Hiên để mày lại đây. Chính là danh chính ngôn thuận giết mày! Chu Quân Dạ đang ở đỉnh cao sự nghiệp, đừng làm chuyện ngu ngốc kéo nó xuống.
-- Vậy con phải làm sao giờ?
-- Tùy cơ ứng biến. Tao có cách, khiến mày loại bỏ được tiện chủng này mà không ai hoài nghi. Bất quá, mày hạ mình một xíu trước Chu Tử Đằng...
Quách Mộng Thu nói đoạn đôi mắt ánh lên vẻ độc ác thì thầm vào tai Chu Khuynh Cơ. Chu Khuynh Cơ nghe diệu kế của mẹ mà môi cũng vẽ lên một nụ cười âm độc. Hồi lâu sau đã thấm thía, Chu Khuynh Cơ sực nhớ ra chuyện gì, liền hỏi:
-- Sao mẹ biết được chuyện này?
-- Lần trước dẫn mày vào gặp giáo chủ. Tao bồn chồn không yên đi loanh quanh. Hình như lúc đó là giò nghỉ, tao ngang qua thư phòng thì chính tai nghe rõ mồn một Bạch thiếu chủ nói vậy.
Nghĩ đến đây, bà cũng thấy lạ. Bà cứ tưởng Lương thiếu chủ đã phát hiện ra mình rồi, vả lại cũng thật may mắn bà biết được bí mật này. Tối hôm nay cũng thật kì hoặc, bà cứ tưởng Bạch gia cho bố trí đông người theo dõi lắm chứ, sao lại chỉ có lẻ tẻ vài tên như thế này. Lẽ nào... Bà cần dò xét kĩ lưỡng hơn mới được.
Chu Khuynh Cơ thì không để ý chuyện này, trong ả giờ đây tràn ngập hận thù và căm ghét, Bạch Dĩ Hiên, nếu anh đã chơi tôi, thì tôi sẽ khiến người anh yêu thương phải thống khổ không hơn không kém.
Trời buổi đêm lộng gió. Tiếng gió rít gào đùng đùng đập cửa khiến Chu Tử Đằng thức giấc nửa đêm. Cô không biết nữa, dạo gần đây cô trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, cô cũng rất hay gắt gỏng. Ngày hôm qua ở công ty Dahlia bị cô nổi nóng khiển trách dọa cho sợ mất mật, cô cũng thấy căng thẳng quá chừng. Nếu như không phải cô kiềm chế tốt thì chắc chiều nay đã buông lời khó nghe với Giả Tư Lộ rồi, lại gặp trúng chuyện động trời này nữa. Dù cô nói cô sẽ tin anh, nhưng thâm tâm lại có chút gì đó vướng bận cùng lo lắng, chắc cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
Bạch Dĩ Hiên vẫn ôm trọn cô vào lòng, trằn trọc mãi không ngủ được, cô đành nhẹ nhàng gạt tay anh ra khỏi người, chậm rãi rời giường đi ra ban công hóng gió. Tiết trời thu mà lạnh cóng như cắt da cắt thịt vậy, còn buốt giá hơn cả mùa đông ở xứ sở cô. Đôi vai gầy thoáng chút run lên vì lạnh, chợt có một chiếc áo lông ấm áp quàng vào người cô.
Bạch Dĩ Hiên từ đằng sau luồn tay ôm cô lại, anh vùi đầu vào cổ cô, siết chặt cái ôm, muốn cảm nhận được thân nhiệt của cô hơn nữa:
-- Sao lại ra đây? -- Bạch Dĩ Hiên cảm thấy thần sắc cô có chút bơ phờ, tim gan liền thắt lại, tự trách mình gần đây đã không chăm sóc tốt cho cô.
-- Thao thức mãi không ngủ được... -- Cô tính nói với anh rằng dạo gần đây trong người cô có chút không khỏe nhưng rồi lại thôi. Cô không muốn chút chuyện cỏn con này phiền hà đến anh.
-- Vì chuyện anh đã làm sao?
-- Một chút... Chỉ một chút thôi.
Chu Tử Đằng giọng nói có phần buồn bã, Bạch Dĩ Hiên thực thấy nhói lòng. Anh xoay người cô lại, bế thốc cô lên, Chu Tử Đằng cũng không còn ngại ngùng nữa, cô vòng tay qua cổ anh, anh đầy ôn tình, khẽ cúi xuống hôn lên trán cô:
-- Trời trở gió rồi. Vào thôi.
Vào phòng, anh đặt cô xuống ghế rồi đóng cửa lại. Anh tới bàn rót cho cô một cốc nước ấm:
-- Anh chưa bao giờ chạm qua Chu Khuynh Cơ. -- Đưa li nước cho cô, anh chân thành nói. -- Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, em đối với anh không phải là người phụ nữ đầu tiên. Điều đó anh không phủ nhận. Nhưng anh chưa hề có lấy một lần ân ái với Chu Khuynh Cơ. Vì một số việc, cô ta phải ở đây.
Nhận li nước từ tay Bạch Dĩ Hiên, quả thực khi nghe tin này cô có chút kinh ngạc. Nếu nói như vậy, đứa bé trong bụng của Chu Khuynh Cơ không phải là con của anh? Vậy ra tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của anh sao? Cô thực sự mọi âu lo cũng tan đi bớt một nửa, cô còn mãi rối bời về sự hiện diện của Chu Khuynh Cơ ở đây nhưng thiết nghĩ, nếu cô đã chọn tin tưởng anh, cô sẽ không quản giáo tra hỏi. Trong lòng quả thực có chút vui sướng, một hơi uống cạn li nước, cô kéo dài một tiếng:
-- À...
-- Tiếng à đó là sao hả? -- Bạch Dĩ Hiên thực còn sợ cô sẽ nổi đóa, không chịu chấp nhận chuyện này, không nghĩ cô mới chỉ là cô bé con mà có thể điềm tĩnh thông suốt mọi chuyện như vậy. Anh nên buồn hay nên vui đây?
-- Nói như anh, em là người phụ nữ thứ mấy? -- Chu Tử Đằng dựa trán vào trán anh, một bộ dáng bất mãn, hỏi.
-- Cuối cùng. -- Bạch Dĩ Hiên nở một nụ cười, anh ôm chặt cô lại, hôn say đắm. Trong màn đêm, một đôi nam nữ chân tình quấn quýt trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy, người con trai cứ đan chặt tay người con gái như vậy, như thể anh sợ một ngày nào đó, nếu không nắm tay cô thật chặt, anh sẽ tuột mất cô.
Chu Khuynh Cơ ở phòng kế bên dù đã thỏa mãn cũng chẳng khấm khá gì hơn. Bạch gia lộng lẫy, trang hoàng là thế nhưng lại như chốn ngục tù, cô đi đâu cũng thấy người canh gác ở các nẻo cửa, một ngày chỉ được ra khỏi Bạch gia hai lần coi như là cho chút tự do. Người làm thì như người máy, chỉ chuyên tâm phục vụ, một lời cũng không hé răng. Thực khiến cô tức chết mà! Nếu không vì thân phận cùng điều tiếng ở đây, cô thực muốn lên mặt dạy dỗ họ mấy cái. Chu Khuynh Cơ hiện lúc này đang ở phòng ngủ riêng, cô biết mọi nhất cử nhất động của cô đều bị theo dõi.
Chu Khuynh Cơ vờ như thay đồ vào tắm, đóng cửa che rèm, ả từ trong búi tóc lấy ra một chiếc điện thoại cực nhỏ, chỉ lớn hơn cái hộp diêm một tẹo. Cái này là thiết bị ả tự chế, lách được sóng âm, không gây nhiễu sóng, cấu tạo nhỏ gọn hết sức tinh vi. Tuy phải rất vất vả tìm thiết bị tỉ mỉ chế tạo ra nhưng lại chỉ dùng được có một lần, lại chỉ gọi được một cuộc gọi ba phút. Sau ba phút sẽ tự hủy các vi mạch thành mảnh vụn, phi tang chứng cớ một cách hoàn hảo. Không mất thì giờ, ả liền bấm số gọi ngay cho Chu Quân Dạ. Rất nhanh như thể hai người họ đã hẹn trước gọi vào giờ này, Chu Quân Dạ liền bắt máy:
-- Mọi chuyện như thế nào?
-- Vẫn ổn. Chị đã vào được Bạch gia, sẽ cố làm phân tâm Chu Tử Đằng hết sức có thể. Còn nữa, chuyện kia sao rồi?
-- Đã đột nhập vào được hệ thống. Kế hoạch lần trước Chu Tử Đằng đến thăm bệnh viện, đã trúng kế để lại dấu vân tay trên thành giường của Chu Cảnh Điềm.
-- Được rồi. Dứt điểm đi. Mai mẹ tới gặp, chị sẽ chuyển lời nói lại cho em những gì cần thiết.
-- Đừng để công sức đổ sông đổ biển.
-- Biết rồi.
Cuộc gọi vừa vặn ba phút, chiếc điện thoại liền vang lên tiếng nổ tí tách. Chu Khuynh Cơ ném chiếc điện thoại vào bồn cầu, chiếc điện thoại hủy thành những mảnh nhỏ li ti bị cô ta giật nước cuốn trôi đi mất. Chu Khuynh Cơ cười thầm đắc ý. Chu Tử Đằng, mày tưởng mày khôn hơn tao ư? Lần trước mày tới bệnh viện thăm cha đã mắc bẫy lúc nào không hay, Từ Lục Giai cùng Chu Tử Đằng cứ tưởng mẹ con ả sẽ bày trò hãm hại họ việc gì đó mà không ngờ rằng, cái mẹ con ả cần chính là dấu vân tay mà Chu Tử Đằng đã vô ý để lại khi vịn lên thành giường của Chu Cảnh Điềm. 'Dương đông kích tây', Từ Lục Giai quả tinh ý khi nhận ra lọ cây lá xanh mơn mở kia có tiêm hóa chất, nhưng không phải chất làm hại Chu Cảnh Điềm mà là chất bảo quản dấu vân tay, độ in cực cao. Chu Khuynh Cơ nghĩ đến đây, khuôn mặt vặn vẹo trở nên tàn độc, Chu Tử Đằng, mày cứ chờ xem, tao sẽ tặng cho mày bất ngờ nào.
Sáng hôm sau, Bạch Dĩ Hiên cùng Chu Tử Đằng như bỏ qua sự tồn tại của Chu Khuynh Cơ, anh đưa cô đi làm rồi sau đó quay về trại tập luyện Ám đoàn. Vì biết cô sẽ khó chịu khi hằng ngày phải chung đụng Chu Khuynh Cơ, anh đã chuyển đồ đạc của cô qua biệt thự riêng của anh, nơi mà trước giờ anh chưa cho phép một người phụ nữ nào bước vào. Thật rất muốn công khai quan hệ của anh với cô!
Chu Tử Đằng tới chỗ làm việc, cô xem lại bộ sưu tập thời trang sẽ tung ra thị trường ngày mai mà cô vô cùng tâm đắc. Chủ đề lần này là Nhớ mùa thu không bằng nhớ em , cảm hứng lấy từ những cặp đôi vì sự nghiệp du học mà phải yêu xa, chủ đề này trước đây chưa ai khai thác, cô hi vọng sản phẩm mới này sẽ làm khách hàng vừa ý. Chu Tử Đằng tập trung làm việc liên tục đến giữa trưa mới nghỉ. Cô lưỡng lự một hồi, cuối cùng cũng quyết định quay số gọi Từ Lục Giai:
-- Từ Lục Giai xin nghe.
-- Từ Lục Giai, là tôi đây. Tôi có phiền anh không?
-- Ồ không đâu, cô có chuyện gì cứ nói đi. -- Từ Lục Giai thấy Chu Tử Đằng gọi cho mình, lòng có chút vui vẻ.
-- Tôi... Cho tôi xin lỗi. Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta hạ màn vai diễn người yêu rồi. -- Chu Tử Đằng giờ đây đã xác định tình cảm với Bạch Dĩ Hiên, cô cũng không nên dây dưa với ai dù có là giả đi chăng nữa. Cô biết anh có để tâm chuyện này.
Từ đầu dây bên kia truyền đến hồi dài im lặng của Từ Lục Giai. Phải một lát sau, anh mới chậm rãi cất lời:
-- Cô đã suy nghĩ kĩ chưa? Điều đó đồng nghĩa tôi và cô sẽ ít lui tới hơn đấy...
-- Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi. Tôi muốn dành danh hiệu người yêu này cho anh ấy.
-- Là Bạch lão đại của băng Mafia La Nostre phải không.
-- Phải.
Chu Tử Đằng không ngần ngại thừa nhận, đối với họ anh là một vị Lão đại nguy hiểm nhưng đối với cô anh là một người đàn ông chân tình. Từ Lục Giai khẽ thở dài một tiếng, trong giọng anh có chút lạ thường:
-- Tôi hiểu rồi. Cô hãy tự bảo vệ, chăm sóc lấy bản thân. Có việc gì cứ điện thoại cho tôi.
-- Tôi biết rồi, cảm ơn anh.
-- Ừm. Còn nữa, cô nên đi khám bác sĩ đi, dạo gần đây cô có vẻ mệt mỏi.
-- Ờ... Anh biết sao?
-- Mấy ngày nay tôi có qua chỗ Bạch Sở Viên để nghiên cứu liên kết của hai chúng ta. Hai thằng nhóc Andrew và Audrey hình như tiếp thụ được cảm hứng khoa học của hắn mà tìm tòi học hỏi, biểu hiện vô cùng lợi hại, chuyên tâm đến nỗi quên trời quên đất. Vài lần ghé qua có thấy ảnh của cô mà Bạch Sở Viên chụp lại cho hai đứa nhóc đó coi. À báo luôn, quá trình nghiên cứu rất thuận lợi, đã có kết quả rồi!
-- Thật sao!? -- Chu Tử Đằng mừng rỡ reo lên.
-- Cô vui quá nhỉ! Bạch Sở Viên đang trong giai đoạn chế tạo thuốc, không đến ba ngày sẽ có.
-- Trời ạ, vậy mà giờ tôi mới biết. Hai người giấu giấu giếm giếm làm gì thế! Thật không thể tin được luôn ấy! -- Hai người không còn liên kết, vậy cuộc sống sinh hoạt sẽ tiện hơn. Thế mà Bạch Dĩ Hiên chẳng thèm nói lại với cô một tiếng.
-- Tính làm cô bất ngờ thôi. Không nghĩ cô vui đến vậy... Nếu không có chuyện gì, tạm biệt...
-- Vậy chào anh.
Gác máy, trong lòng Chu Tử Đằng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, giờ chỉ cần dựa vào hiệu ứng truyền thông đồn thổi cô đã đường ai nấy đi với Từ Lục Giai là được rồi. Hết giờ nghỉ trưa, Chu Tử Đằng làm việc liên hồi đến xế chiều. Cảm thấy hơi mệt, cô liền tan làm sớm rồi ghé qua bệnh viện của Lương Kỷ Khiên khám.
Tất nhiên, ai ai cũng biết Chu Tử Đằng là khách VIP của bệnh viện này cho nên cô không phải đợi lâu mà đã được ưu tiên vào khám luôn. Bước vào phòng khám, có một vị bác sĩ tuổi quá trung niên nhận ra cô liền niềm nở tiếp đón:
-- Giời ơi tiểu thư, cứ cách dăm ba tuần lại gặp cô, cô trở thành khách quen với bệnh viện này luôn rồi. Dù gì thì hân hạnh được gặp lại.
-- Chào bác. Thực ra thì cháu cũng đâu có muốn ạ, chỉ trách cháu hay xảy ra chuyện mà thôi.
-- Ôi được rồi. Nào nói đi, triệu chứng của tiểu thư là gì?
-- À, cháu hay mất ngủ. Lại cảm thấy mệt mỏi trong người, lưng có chút nhức. Cháu ăn nhiều hơn, thi thoảng sẽ nôn mửa.
-- Ừm... Cháu có hay đi tiểu tiện nhiều không?
-- Dạ... có ạ.
-- Có phải cảm thấy rất dễ mất khống chế?
-- Vâng, đúng vậy ạ.
-- Cháu có nghĩ đến khả năng mình đã mang thai không?
-- Ơ... chuyện này... -- Chu Tử Đằng quả thực lúc đầu cũng cảm thấy như vậy, nhưng vì quá bận bịu mà cô quên khuấy mất việc kiểm tra thử, nhắc mới nhớ cô đã chậm kinh một tháng.
-- Lần cuối cháu quan hệ cách đây là mấy tháng.
-- Ưm...Khoảng hai tháng trước. Thoạt đầu cháu cũng nghĩ là cháu đã mang thai, nhưng rồi cháu nhớ lại, cháu sau khi quan hệ thì hai ngày sau đã uống thuốc tránh thai. Vì vậy cháu không nghĩ là cháu đang mang thai.
Chu Tử Đằng rõ ràng trước kia đã uống thuốc tránh thai, không thể nào có chuyện cô thụ thai chứ! Vị bác sĩ nghe cô nói vậy, cũng gật đầu bảo:
-- Để chắc chắn, bây giờ ta sẽ lấy mẫu xét nghiệm nước tiểu của cháu. Cháu cứ ngồi đây chờ, ta sẽ nói kết quả sau.
-- Được ạ.
Sau khi Chu Tử Đằng đưa mẫu nước tiểu cho bác sĩ xét nghiệm, cô hồi hộp ngồi ở ngoài chờ kết quả. Thú thật, cô vẫn hi vọng rằng cô đang mang thai con anh, hi vọng phép màu sẽ xảy ra. Bỗng nhiên cánh cửa mở ra, có tiếng gọi vui vẻ vọng vào:
-- Ngọn gió nào đưa người đẹp đến đây?
-- Ồ! Lương Kỷ Khiên, xin chào! Tôi đến bệnh viện anh khám sức khỏe, nghe nói người quen được giảm 50% phải không? -- Thấy Lương Kỷ Khiên, Chu Tử Đằng liền cười khẩy, nói.
-- Hiếm khi có được diễm phúc thế này, miễn phí luôn có sá gì! Cô đã khám chưa?
-- À rồi. Đang xét nghiệm. Lát sẽ có kết quả.
-- Ồ vậy sao, cô cứ ngồi đợi đi, tôi vào gặp bà ấy đưa bệnh án đây.
-- Ừ anh vào đi.
Chu Tử Đằng cũng không để ý lắm, rảnh rỗi không biết làm gì liền cắm earphone vào nghe nhạc. Sau khi vào phòng bệnh, bộ mặt vui tươi lúc nãy của Lương Kỷ Khiên không còn nữa.
-- Kết quả thế nào?
-- Thưa ngài, cô gái ngoài kia đã mang thai được sáu tuần tuổi.
-- Ông chắc chắn không? -- Trong căn phòng này có thiết bị nghe lén, kể từ khi Chu Tử Đằng bước vào, mọi nhất cử nhất động của cô Lương Kỷ Khiên chẳng bỏ sót một cái nào.
-- Cô ta trước kia đã từng mang thai một lần rồi không may bị sẩy. Tử cung không có vấn đề gì nhưng ít nhiều đã làm ảnh hưởng đến nội tiết. Sau lần quan hệ cuối có uống thuốc tránh thai, nhưng do vấn đề nội tiết mà thuốc tránh thai không hiệu nghiệm. Có lẽ cô ta cũng không biết.
Lương Kỷ Khiên nhìn chằm chằm bản báo cáo xét nghiệm ghi rõ rành rành Chu Tử Đằng đã mang thai mà ánh mắt hằn lên những toan tính. Lát sau, anh lấy bật lửa đốt nó đi rồi đưa tập bệnh án mới soạn trong tau cho vị bác sĩ.
-- Chưa có chuyện gì xảy ra.
-- Nếu lỡ phát hiện... -- Cầm tập bệnh án giả mạo trong tay, vị bác sĩ kia có chút lo sợ khi nhớ đến người đàn ông đáng sợ Bạch Dĩ Hiên.
-- Sẽ không sao. Lúc đó tôi sẽ cho bố trí, cứ coi như là nhầm lẫn. Chuyện còn lại sẽ tự khắc có cách.
-- Vâng tôi biết rồi.
Nói rồi Lương Kỷ Khiên lườm đôi mắt lạnh lẽo bước đi, khi ra ngoài liền khoác lên ngay bộ mặt thân thiện:
-- Người đẹp, tôi có việc đi trước! Đã có kết quả rồi kìa, mau vào xem!
-- A! Được thôi! Tạm biệt!
Nghe có kết quả, Chu Tử Đằng lòng có chút hưng phấn bước vào, tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết, khẽ xoa xoa vùng bụng, biết đâu được ở đây có một sinh linh nhỏ thì sao! Chắc anh vui lắm!
-- Sao rồi bác sĩ?
-- Có kết quả rồi. Mẫu xét nghiệm bình thường không có gì. Do lao lực căng thẳng quá độ, dạo gần đây lại hay gặp chuyện phiền não nên ảnh hưởng tới hệ thần kinh. Chuyện chậm kinh cũng liên quan đến vấn đề tinh thần, cháu xem bệnh án đi, nếu không chăm sóc bản thân sẽ lâm vào tình trạng thiếu máu đấy.
-- Nói vậy... cháu không có mang thai?
-- Ừm... chỉ là suy nhược cơ thể thôi...
Chu Tử Đằng cảm thấy có chút thất vọng, cô liền tự mắng mình hi vọng hão huyền, chẳng phảo cô đã uống thuốc tránh thai rồi sao? Bác sĩ của bệnh viện uy tín số một này cũng đã nói vậy, bệnh án cũng đã kê rõ ràng cô là suy nhược cơ thể, cần tập trung thoải mái tinh thần. Dẫu vậy, cô có chút buồn lòng khó nói:
-- Vậy, cảm ơn bác sĩ. Cháu về đây.
-- Ừ. Nhớ chăm sóc bản thân mình hơn.
-- Vâng... Tạm biệt ạ...
Chu Tử Đằng dìu bước chân ra về, lúc nãy cô đã mong chờ biết bao nhiêu. Aizzz, sự thật là vậy rồi, cô cũng bỏ qua mà lo ăn uống tu bổ mình lại thôi. Nhắc mới nhớ, sinh nhật của Bạch Dĩ Hiên là 16/10, giờ mới là giữa tháng bảy, hay là cô tháng này làm một chút rồi tới sinh nhật anh tặng anh tin vui nhỉ?
Nghĩ đến đó, Chu Tử Đằng bất giác đỏ mặt, trời ạ, cô suy nghĩ chuyện xấu xa gì như thế này! Hiện tại bây giờ anh đang rất bận bịu, có con lúc này... có lẽ không nên... Lá thu rơi xào xác rải kín mặt đường, Chu Tử Đằng vô thức lấy chân đá mấy cái lá bay tán loạn. Cảm giác được làm mẹ... sẽ như thế nào nhỉ? Chắc là... kì diệu lắm!
Khi thấy Chu Tử Đằng lúc này đã lái xe rẽ hướng về biệt thự riêng của Bạch Dĩ Hiên mà cô mới dọn qua sáng nay, Lương Kỷ Khiên ánh mắt giấu chút thâm hiểm nhìn Chu Tử Đằng khuất dạng, anh cầm điện thoại lên:
-- Có chuyện gì? -- Bạch Dĩ Hiên lạnh lùng hỏi.
-- Tối nay tôi không thể qua tập huấn cho Ám đoàn ở dưới chân núi như đã lịch trình, cậu đi thay tôi có được không?
-- Không phải tác phong của anh. -- Bạch Dĩ Hiên hằn giọng, hiện tại mỗi đêm bên cạnh Chu Tử Đằng anh đều thấy rất trân quý. Anh còn phải về kiểm tra xem ngày hôm nay Chu Khuynh Cơ đã làm gì nữa.
-- Tôi nào muốn vậy. Nhưng tôi tắc trách quá rồi! Nể tình anh em, giúp tôi lần này đi!
-- Nể tình anh em. -- Bạch Dĩ Hiên cũng thật cảm thấy mệt mỏi day day huyệt thái dương.
-- Ok, cảm ơn em họ. Ở đó ngoài vùng phủ sóng, tối sẽ nói lại với Chu Tử Đằng. Còn về Chu Khuynh Cơ, cứ để tôi lo.
-- Chuyện này không có lần sau.
Nói rồi Bạch Dĩ Hiên dứt khoát cúp máy. Vân vê chiếc điện thoại trong tay, ánh mắt Lương Kỷ Khiên có chút mưu mô, anh lại gọi ngay cho thủ hạ:
-- Đêm nay, cho các anh em canh gác thả lỏng một chút. Không cần phải canh chừng Chu Khuynh Cơ quá chặt.
-- Đã rõ.
Tối hôm đó tại Dinh thự Bạch gia, Chu Khuynh Cơ buồn chán không biết làm gì đành ngồi đảm đang thêu áo sơ sinh cho con. Bỗng có tiếng thủ hạ vọng vào:
-- Chu phu nhân muốn gặp ngài, có cho vào hay không ạ?
Mẹ? Chẳng phải cô hẹn ra ngoài gặp sao? Sao bà có thể được vào đây? Bình thường Bạch gia quản đốc cô rất chặt chẽ mà, hầu như cấm cho người khác vào Bạch gia tiếp xúc với cô.
-- Cho mẹ tôi vào.
Người thủ hạ Vâng một tiếng rồi quay đi mở cửa. Không lâu sau Chu Khuynh Cơ thấy bóng Quách Mộng Thu hùng hổ xông cửa đi vào.
-- Mẹ à, mẹ làm gì mà...
Tuy nhiên lời nói chưa thốt ra hết, Chu Khuynh Cơ đã bị Quách Mộng Thu cho một cái tát trời giáng đến năm dấu tay hằn in vào mặt. Quách Mộng Thu nghiến răng hét toáng lên:
-- Đồ vô dụng! Mày quả là phế thải!
-- Mẹ à! Mẹ nói linh tinh gì vậy! Con đang mang thai, mẹ dám động vào cốt nhục của Bạch gia sao? -- Chu Khuynh Cơ thực không hiểu chuyện gì xảy ra ôm má quát.
-- Trời ơi đồ ngu! Mày tưởng mày câu dẫn được người ta ai dè bị người ta lợi dụng! Mày quả là phế vật! Bạch thiếu chủ chưa từng chạm qua mày! Là mày bị cậu ta sắp đặt cho ăn nằm với kẻ khác!
Chu Khuynh Cơ nghe mà như đất trời rung chuyển, ả không tin vào tai mình, lắp bắp hỏi:
-- Mẹ! Mẹ vừa nói gì cơ!
-- Cái thứ tiện chủng trong bụng mày không phải của cậu ta mà là của một tên đàn ông khác! Mày quả là vô dụng! Chẳng phải tao đã dạy mày rồi sao? Phải biết mặt người đàn ông mình quan hệ, không được bất cẩn!
-- Mẹ... mẹ nói... Bạch Dĩ Hiên... anh ấy... anh ấy lừa dối con... anh ấy chưa hề chạm qua con... anh ấy quăng con cho kẻ khác...
Chu Khuynh Cơ mất hồn lạc phách, giọng run run như không thể tiếp nhận nổi chuyện này. Thảo nào... thảo nào... quan hệ với cô anh luôn tắt đèn... quan hệ với cô anh luôn thắp lư hương gì đó... Trời ơi! Khốn nạn! Anh dám gạt tôi!!!
Cảm thấy đầu óc hỗn loạn, Chu Khuynh Cơ tê tái thét lên, kiêu ngạo của ả, tự cao của ả đã bị anh chà đạp dưới chân. Ả điên cuồng nhào tới cầm cái móc kim đan len giơ lên, Quách Mộng Thu thấy thế hoảng sợ vô cùng, vội chạy tới ngăn:
-- Mày làm cái gì thế hả!?
-- Thứ con rác rưởi này, nó đang ở trong bụng con... nó đang ở trong bụng con! Thứ tiện chủng này, con không thể lưu nó lại!!!
-- Mày điên quá rồi! -- Nói đoạn Quách Mộng Thu cho Chu Khuynh Cơ một bạt tai khiến ả ngã rạp xuống đất -- Mày hôm trước hùng hồn đến vậy trước mặt giáo chủ khẳng định mày đang mang giọt máu của Bạch gia. Chưa ai chắc chắn, chưa ai công nhận, mới về chưa được bao lâu mày lại sẩy. Sẽ khiến người ta hoài nghi, đám tôm tép đó đặt điều giá họa mày cũng không sống yên.
-- Nếu con sinh thứ con hoang này ra, con cũng không toàn thây. Họ kiểm tra máu mủ thấy không có huyết thống, con sẽ bị xếp vào tội lừa gạt, nói điều xằng bậy, con cũng không chết thoải mái. -- Chu Khuynh Cơ hận đến nghiến răng nghiến lợi nói.
-- Vậy chứ mày nghĩ sao Bạch Dĩ Hiên để mày lại đây. Chính là danh chính ngôn thuận giết mày! Chu Quân Dạ đang ở đỉnh cao sự nghiệp, đừng làm chuyện ngu ngốc kéo nó xuống.
-- Vậy con phải làm sao giờ?
-- Tùy cơ ứng biến. Tao có cách, khiến mày loại bỏ được tiện chủng này mà không ai hoài nghi. Bất quá, mày hạ mình một xíu trước Chu Tử Đằng...
Quách Mộng Thu nói đoạn đôi mắt ánh lên vẻ độc ác thì thầm vào tai Chu Khuynh Cơ. Chu Khuynh Cơ nghe diệu kế của mẹ mà môi cũng vẽ lên một nụ cười âm độc. Hồi lâu sau đã thấm thía, Chu Khuynh Cơ sực nhớ ra chuyện gì, liền hỏi:
-- Sao mẹ biết được chuyện này?
-- Lần trước dẫn mày vào gặp giáo chủ. Tao bồn chồn không yên đi loanh quanh. Hình như lúc đó là giò nghỉ, tao ngang qua thư phòng thì chính tai nghe rõ mồn một Bạch thiếu chủ nói vậy.
Nghĩ đến đây, bà cũng thấy lạ. Bà cứ tưởng Lương thiếu chủ đã phát hiện ra mình rồi, vả lại cũng thật may mắn bà biết được bí mật này. Tối hôm nay cũng thật kì hoặc, bà cứ tưởng Bạch gia cho bố trí đông người theo dõi lắm chứ, sao lại chỉ có lẻ tẻ vài tên như thế này. Lẽ nào... Bà cần dò xét kĩ lưỡng hơn mới được.
Chu Khuynh Cơ thì không để ý chuyện này, trong ả giờ đây tràn ngập hận thù và căm ghét, Bạch Dĩ Hiên, nếu anh đã chơi tôi, thì tôi sẽ khiến người anh yêu thương phải thống khổ không hơn không kém.
/101
|