Buổi tối, Tiêu Diệp lái xe đón Nhạc Nhạc từ trường học về nhà.
Nhạc Nhạc biết hôm nay baba sẽ xuất viện liền phấn khích vô cùng, vừa về đến cửa liền lao thẳng đến trên người Triệu Hướng Hải cọ cọ, kích động đến mức hai mắt đều như phát sáng lấp lánh.
Triệu Hướng Hải đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, anh vươn tay xoa đầu bé con, cười nói: "Được rồi được rồi, nhìn con kìa, mắt đều cong hết cả rồi."
Nhạc Nhạc ngượng ngùng mím môi lại, nhỏ giọng nói: "Nhìn thấy baba rốt cuộc cũng khỏi bệnh, con rất vui..."
Triệu Hướng Hải lắc đầu cười cười, cúi người nhìn bé con: "Nhạc Nhạc, ba ngày nữa là sinh nhật con. Nói cho baba nghe, hôm đó con muốn quà gì?"
Đôi mắt Tiêu Nhạc Nhạc sáng lên, theo bản năng muốn mở lời vòi vĩnh baba. Cô bé đã muốn chiếc váy phiên bản giới hạn kia từ lâu! Nhưng lời nói vừa đến miệng lại đột nhiên nghẹn họng.
Váy thì sau này cô bé xin baba với cha, thể nào cũng sẽ có. Nhưng quà sinh nhật lại chỉ có một lần thôi...
Bé con hơi đảo mắt, vùi cơ thể nhỏ bé vào trong lồng ngực ấm áp của Triệu Hướng Hải rồi tham lam ôm lấy baba đã lâu không gặp: "Con muốn baba mỗi ngày đều khỏe mạnh, từ nay về sau không bao giờ phải nằm biện nữa, để mỗi ngày con đều được nhìn thấy baba."
Triệu Hướng Hải bỗng sửng sốt.
Một cỗ nhiệt ấm áp bỗng dâng trào mãnh liệt trong lòng anh.
Không phải anh không biết con gái thích mấy thứ như búp bế với váy, anh cũng đã chuẩn bị đủ mọi thứ. Sinh nhật lần này của nhóc con, con bé có muốn bao nhiêu bộ váy anh đều sẽ chiều theo. Vậy mà nhóc này lại....
Triệu Hướng Hải sờ sờ đầu nhỏ của cô bé: "Con nghĩ kỹ chưa?"
"Con nghĩ kỹ rồi nha." Nhạc Nhạc cười hì hì: "So với váy vủng thì baba càng quan trọng hơn."
Triệu Hướng Hải nhìn nhìn con bé thật lâu rồi mới mỉm cười: "Được, baba đồng ý với con."
Nhạc Nhạc híp mắt cười. Con bé từ trong lồng ngực ấm áp chui ra ngoài, sau đó lại leo lên, ôm lấy cổ Triệu Hướng Hải, ghé vào bên tai anh rồi thân mật nói: "Chuyện này....con có thể xin thêm một món quà nữa được không?"
Triệu Hướng Hải vừa nghe liền bật cười, nhóc con này quả nhiên còn muốn mua váy. Anh gật gật đầu nói: "Có thể, con nói đi."
Nhạc Nhạc do dự một chút rồi mới mở lời: "Con...con muốn ba làm hoà với cha, có được không?"
Tiêu Diệp vừa mới đi tới phòng bếp, đúng lúc nghe thấy lời của Nhạc Nhạc, bước chân tức khắc dừng lại. Hắn nhìn dưới ánh đèn ấm áp trong phòng bếp, hai ba con nhẹ nhàng ôm lấy nhau mà cổ họng bỗng khô khốc, không nói lên lời.
Triệu Hướng Hải trầm mặc một hồi lâu, buông Nhạc Nhạc ra rồi khẽ hôn nên trán con bé một cái: "Ba biết rồi."
Đôi mắt của Nhạc Nhạc bỗng trừng lớn, vui sướng hôn lên mặt anh rồi mới nhảy nhót rời khỏi phòng bếp.
Lúc đi đến bên người Tiêu Diệp, nhóc con còn không quên hướng hắn hừ một cái rồi mới chạy đi. Tiêu Diệp nhỏ giọng cười một tiếng.
Triệu Hướng Hải đứng lên, ánh mắt lướt qua người Tiêu Diệp, không nói chuyện.
Tiêu Diệp đi đến bên người anh, nhìn Triệu Hướng Hải rồi cầm lấy chiếc nồi trên tay anh: "Hải ca, để em giúp anh."
"Cái gì?"
"Hôm nay anh mới ra viện, sao có thể để anh làm mấy việc nghe thế này được?" Trên mặt Tiêu Diệp hiện lên ý cười: "Cơm tối để em làm cho."
Triệu Hướng Hải vừa nghe xong liền hừ một tiếng: "Cậu làm cơm tối? Không muốn cho tôi với Nhạc Nhạc ăn cơm tối thì cứ việc nói thẳng ra, không cần dùng thủ đoạn tàn khốc như vậy đâu."
Sắc mặt của Tiêu Diệp bỗng ửng đỏ lên: "Em có tìm một đầu bếp rồi theo hắn học một khoảng thời gian. Anh thử tay nghề của em trước, được không?"
Triệu Hướng Hải nhướn mày, không tỏ rõ ý kiến.
"Về sau em sẽ chăm chỉ học mọi thứ." Tiêu Diệp chân thành nhìn vào mắt anh: "Em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh, để anh phải chống đỡ mọi thứ nữa." Dứt lời, hắn vươn tay nắm lấy bàn tay của Triệu Hướng Hải. Hai bàn tay nắm lấy nhau bền chặt mà ấm áp.
"Em sẽ tiếp tục chỉnh sửa lại thói hư tật xấu của mình." Tiêu Diệp nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của Triệu Hướng Hải: "Em sẽ chờ đến ngày anh nguyện ý tiếp nhận em một lần nữa. Hải ca, em luôn đứng phía sau anh, chừng nào anh nguyện ý cho em một cơ hội thì chỉ cần quay đầu lại. Em sẽ nhanh chân bước đến bên cạnh anh, an tâm nắm lấy tay anh, đời này không bao giờ buông tay nữa."
Triệu Hướng Hải nghe những lời tâm tình này của Tiêu Diệp, ngực bỗng run lên một hồi.
Một lúc lâu sau, anh chỉ cảm thấy cảm xúc phức tạp trong lòng vơi đi không ít, nhưng vẫn không nói được câu nào.
Anh vội vã thu lại bàn tay về, bước chân có chút vội vàng mà rời khỏi phòng bếp.
Nhạc Nhạc biết hôm nay baba sẽ xuất viện liền phấn khích vô cùng, vừa về đến cửa liền lao thẳng đến trên người Triệu Hướng Hải cọ cọ, kích động đến mức hai mắt đều như phát sáng lấp lánh.
Triệu Hướng Hải đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, anh vươn tay xoa đầu bé con, cười nói: "Được rồi được rồi, nhìn con kìa, mắt đều cong hết cả rồi."
Nhạc Nhạc ngượng ngùng mím môi lại, nhỏ giọng nói: "Nhìn thấy baba rốt cuộc cũng khỏi bệnh, con rất vui..."
Triệu Hướng Hải lắc đầu cười cười, cúi người nhìn bé con: "Nhạc Nhạc, ba ngày nữa là sinh nhật con. Nói cho baba nghe, hôm đó con muốn quà gì?"
Đôi mắt Tiêu Nhạc Nhạc sáng lên, theo bản năng muốn mở lời vòi vĩnh baba. Cô bé đã muốn chiếc váy phiên bản giới hạn kia từ lâu! Nhưng lời nói vừa đến miệng lại đột nhiên nghẹn họng.
Váy thì sau này cô bé xin baba với cha, thể nào cũng sẽ có. Nhưng quà sinh nhật lại chỉ có một lần thôi...
Bé con hơi đảo mắt, vùi cơ thể nhỏ bé vào trong lồng ngực ấm áp của Triệu Hướng Hải rồi tham lam ôm lấy baba đã lâu không gặp: "Con muốn baba mỗi ngày đều khỏe mạnh, từ nay về sau không bao giờ phải nằm biện nữa, để mỗi ngày con đều được nhìn thấy baba."
Triệu Hướng Hải bỗng sửng sốt.
Một cỗ nhiệt ấm áp bỗng dâng trào mãnh liệt trong lòng anh.
Không phải anh không biết con gái thích mấy thứ như búp bế với váy, anh cũng đã chuẩn bị đủ mọi thứ. Sinh nhật lần này của nhóc con, con bé có muốn bao nhiêu bộ váy anh đều sẽ chiều theo. Vậy mà nhóc này lại....
Triệu Hướng Hải sờ sờ đầu nhỏ của cô bé: "Con nghĩ kỹ chưa?"
"Con nghĩ kỹ rồi nha." Nhạc Nhạc cười hì hì: "So với váy vủng thì baba càng quan trọng hơn."
Triệu Hướng Hải nhìn nhìn con bé thật lâu rồi mới mỉm cười: "Được, baba đồng ý với con."
Nhạc Nhạc híp mắt cười. Con bé từ trong lồng ngực ấm áp chui ra ngoài, sau đó lại leo lên, ôm lấy cổ Triệu Hướng Hải, ghé vào bên tai anh rồi thân mật nói: "Chuyện này....con có thể xin thêm một món quà nữa được không?"
Triệu Hướng Hải vừa nghe liền bật cười, nhóc con này quả nhiên còn muốn mua váy. Anh gật gật đầu nói: "Có thể, con nói đi."
Nhạc Nhạc do dự một chút rồi mới mở lời: "Con...con muốn ba làm hoà với cha, có được không?"
Tiêu Diệp vừa mới đi tới phòng bếp, đúng lúc nghe thấy lời của Nhạc Nhạc, bước chân tức khắc dừng lại. Hắn nhìn dưới ánh đèn ấm áp trong phòng bếp, hai ba con nhẹ nhàng ôm lấy nhau mà cổ họng bỗng khô khốc, không nói lên lời.
Triệu Hướng Hải trầm mặc một hồi lâu, buông Nhạc Nhạc ra rồi khẽ hôn nên trán con bé một cái: "Ba biết rồi."
Đôi mắt của Nhạc Nhạc bỗng trừng lớn, vui sướng hôn lên mặt anh rồi mới nhảy nhót rời khỏi phòng bếp.
Lúc đi đến bên người Tiêu Diệp, nhóc con còn không quên hướng hắn hừ một cái rồi mới chạy đi. Tiêu Diệp nhỏ giọng cười một tiếng.
Triệu Hướng Hải đứng lên, ánh mắt lướt qua người Tiêu Diệp, không nói chuyện.
Tiêu Diệp đi đến bên người anh, nhìn Triệu Hướng Hải rồi cầm lấy chiếc nồi trên tay anh: "Hải ca, để em giúp anh."
"Cái gì?"
"Hôm nay anh mới ra viện, sao có thể để anh làm mấy việc nghe thế này được?" Trên mặt Tiêu Diệp hiện lên ý cười: "Cơm tối để em làm cho."
Triệu Hướng Hải vừa nghe xong liền hừ một tiếng: "Cậu làm cơm tối? Không muốn cho tôi với Nhạc Nhạc ăn cơm tối thì cứ việc nói thẳng ra, không cần dùng thủ đoạn tàn khốc như vậy đâu."
Sắc mặt của Tiêu Diệp bỗng ửng đỏ lên: "Em có tìm một đầu bếp rồi theo hắn học một khoảng thời gian. Anh thử tay nghề của em trước, được không?"
Triệu Hướng Hải nhướn mày, không tỏ rõ ý kiến.
"Về sau em sẽ chăm chỉ học mọi thứ." Tiêu Diệp chân thành nhìn vào mắt anh: "Em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh, để anh phải chống đỡ mọi thứ nữa." Dứt lời, hắn vươn tay nắm lấy bàn tay của Triệu Hướng Hải. Hai bàn tay nắm lấy nhau bền chặt mà ấm áp.
"Em sẽ tiếp tục chỉnh sửa lại thói hư tật xấu của mình." Tiêu Diệp nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của Triệu Hướng Hải: "Em sẽ chờ đến ngày anh nguyện ý tiếp nhận em một lần nữa. Hải ca, em luôn đứng phía sau anh, chừng nào anh nguyện ý cho em một cơ hội thì chỉ cần quay đầu lại. Em sẽ nhanh chân bước đến bên cạnh anh, an tâm nắm lấy tay anh, đời này không bao giờ buông tay nữa."
Triệu Hướng Hải nghe những lời tâm tình này của Tiêu Diệp, ngực bỗng run lên một hồi.
Một lúc lâu sau, anh chỉ cảm thấy cảm xúc phức tạp trong lòng vơi đi không ít, nhưng vẫn không nói được câu nào.
Anh vội vã thu lại bàn tay về, bước chân có chút vội vàng mà rời khỏi phòng bếp.
/135
|