Phía bên ngoài dải ngăn cách, tiếng người càng lúc càng ồn ào.
Tiếng loa cứu thương, tiếng bước chân của nhân viên cứu hộ cùng đám người ầm ĩ bên ngoài như hòa lẫn vào nhau vô cùng hỗn loạn, khiến lòng người hoảng hốt. Trợ lý Vương đi đi lại lại như đang chờ đợi ai đó.
Chốc chốc cậu lại ngước mắt nhìn lên ngọn núi trước mặt, nhưng núi quá xa, trời lại tối, thật sự khiến cậu không nhìn được gì cả.
"Sao Triệu tổng còn chưa ra." Cậu nôn nóng lầm bầm một tiếng.
Cậu lấy điện thoại từ trong túi ra, muốn gọi một cuộc nhưng do dự một hồi vẫn là cất lại vào trong túi. Hiện trường đang hoảng như vậy, cậu có gọi cũng chỉ thêm phiền. Vẫn nên chờ một lúc nữa xem.
Không biết bao lâu sau, phía bên dãy núi bỗng có đoàn người chạy ra cùng tiếng quát tháo đinh tai. Trong lòng trợ lý Vương bỗng run rẩy, vội vàng chạy tới.
Tốp năm tốp ba nhân viên cứu hộ, tay ôm một đứa trẻ vừa được cứu ra từ bên trong, khuôn mặt tái nhợt gấp gáp chạy ra ngoài. Trợ lý Vương bước tới, đôi mắt cẩn thận nhìn ra đằng sau tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Lúc này Tiêu Nhạc Nhạc đang được một nhân viên cứu hộ ôm ra ngoài, con bé bị dọa đến mặt mũi trắng bệch như người mất hồn, cả người bám đầy bụi bẩn, nước mắt chảy dài ướt nhẹp khuôn mặt nhỏ nhắn. Mà Triệu Hướng Hải cũng đang nằm trên cáng cứu thương được khiên ra ngoài. Anh vừa được đưa ra, nhân viên cứu hộ cũng lao lực chở một người ra. Trợ lý Vương ngó đầu nhìn vào, là Tiêu tổng.
Vừa thấy bộ dáng của Tiêu tổng, trợ lý Vương đã bị dọa cho trắng mặt.
Sáng nay Tiêu tổng còn thẳng người cười hì hì ngốc nghếch, lúc này hai mặt đã nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt. Tứ chi của hắn rũ xuống nặng nề, không có khí lực.
Nghiêm trọng nhất chính là phần lưng của hắn, chiếc áo sơ mi sang trọng kia đã bị xé rách một mảng, lộ rõ da thịt bên trong cùng với vết thương giàn dụa máu tươi chảy ra ngoài khiến cho người người sợ hãi, vết máu tích tụ lại rơi đầy trên đất.
Trợ lý Vương khiếp sợ trợn tròn hai mắt: "Này, sao lại thế này?"
"Xe cứu thương đâu!?" Vừa đến khu an toàn, Triệu Hướng Hải cúi người nhìn Tiêu Diệp nằm trên mặt đất, sốt ruột hô lớn: "Xe cứu thương tới chưa!"
"Rất nhanh nữa sẽ tới thôi."
Triệu Hướng Hải hít sâu một hơi, quỳ gối xuống bên người Tiêu Diệp, để hắn dựa vào người mình: "Tiêu Diệp, Tiêu Diệp, cậu nghe thấy tôi nói không? Tiêu Diệp!"
Tiêu Diệp mơ mơ màng màng mở to mắt nhìn gương mặt của Triệu Hướng Hải trong gang tấc, vô lực nói: "Hải ca."
"Đừng sợ, xe cứu thương sẽ tới ngay thôi, lập tức sẽ đưa cậu đến bệnh viện." Triệu Hướng Hải vừa thấy bộ dáng yếu đuối vô lực của nam nhân trước mặt, hai mắt bỗng chốc đỏ bừng: "Cậu chống đỡ một chút, được không? Cố lên một chút được không?"
Tiêu Diệp nặng nề thở ra một hơi, vô lực ừ một tiếng, mí mắt bắt đầu dí sát vào với nhau.
Trợ lý Vương đứng một bên đã bị dọa đến đơ người.
Cậu đã bao giờ được gặp bộ dạng suy yếu như thế này của Tiêu tổng chưa?
Tiêu tổng từ trước đến nay đều là một nam nhân bá đạo cường thế, nhưng hôm nay, hắn lại mềm mại nằm bên cạnh Triệu Hướng Hải, màu máu đỏ tươi nhuộm hết nửa người, đôi mắt nặng nề nhắm lại, phảng phất như thể giây tiếp theo liền phải buông tay trần thế.
"Tiêu Diệp, đừng ngủ, không được ngủ!" Triệu Hướng Hải khẩn trương vỗ nhẹ lên mặt hắn, giọng nói run rẩy như muốn khóc: "Em có nghe thấy không, Tiêu Diệp, em nhìn anh, em chống đỡ một chút nữa thôi."
Tiêu Diệp gian nan nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nặng lẽ nhấc tay nắm lấy bàn tay của Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải không chút do dự cầm lấy tay hắn: "Anh đây, anh ở đây. Anh bồ em, anh bồi em được không?"
Tiêu Diệp thều thào:"Anh...và con bé...có bị thương ở đâu không..."
"Không sao, anh với con bé đều không sao." Triệu Hướng Hải nhìn bộ dáng nói chuyện khó khăn này của hắn, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống: "Bọn anh đều ổn, em cũng phải tốt lên cho anh, có nghe chưa."
Ước chừng năm phút sau, đèn xe cứu thương lấp lóe sáng lên, vọt vào trong hiện trường. Triệu Hướng Hải cùng với nhân viên y tế, đưa Tiêu Diệp lên xe cứu thương.
Trước khi đi, anh đem con gái giao cho trợ lý Vương, hổn hển thở dốc một hơi: "Vương Hách, Nhạc Nhạc giao cho cậu, mang con bé đến bệnh viện xử lý vết thương đi. Tôi đưa Tiêu Diệp đi trước."
"Triệu tổng đi nhanh đi." Trợ lý Vương vội vàng gật đầu: "Nhạc Nhạc cứ để tôi lo, ngài yên tâm."
Triệu Hướng Hải hít sâu một hơi, cúi đầu hôn lên mặt Nhạc Nhạc một cái, sau đó xoay người đi lên xe cứu thương. Xe cứu thương băng băng vượt qua bóng đêm, chạy thẳng đến bệnh viện. Tiêu Diệp nằm trên cáng cứu thương, hô hấp dần trở lên mỏng manh.
Nhân viên y tế khẩn trương tiến hành xử lý vết thương, bọn họ cẩn thận cắt chiếc áo sơ mi nhuốm đẫm màu đỏ tươi, làm lộ ra vết thương dữ tợn đằng sau lưng. Triệu Hưởng Hải đứng một bên đã bị dọa cho cứng người, liều mạng áp chế nội tâm bản thân.
"Hải ca." Tiêu Diệp nửa tỉnh nửa mê, vẫn nhỏ giọng rên lên một tiếng: "Hải..."
"Anh đây, anh đang ở bên cạnh em." Triệu Hướng Hải vội vàng đi lên: "Bác sĩ tới rồi, đừng sợ, em sẽ không sao đâu."
"Anh đừng bỏ em." Cũng không biết Tiêu Diệp có nghe được không, chỉ thấy hắn thấp giọng mê man: "Không cho anh bỏ em...Hải ca, anh là của em."
"Được, anh ở đây, anh sẽ không đi." Hốc mắt của Triệu Hướng Hải dần ướt át, lặng lẽ bắt lấy ngón tay của Tiêu Diệp: "Anh không muốn em xảy ra chuyện, Tiêu Diệp, anh muốn em khỏe mạnh!"
Đôi mắt của Tiêu Diệp dần mờ đi. Trong mơ hồ, hắn chỉ cảm thấy trước mắt mình là một mảng đen mù mịt, bên tai ong ong vài tiếng gì đó mà hắn không nghe rõ. Nhưng hắn có thể cảm nhận được, là Triệu Hướng Hải nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Xe cứu thương đi với tốc độ cực nhanh, nhưng vẫn còn một đoạn dài nữa mới tới bệnh viện. Trên đường đi, ý thức của Tiêu Diệp đã bắt đầu tan rã.
"Em muốn ăn trứng chiên anh làm...một...một bữa sáng thôi...có được không...anh ơi." Tiêu Diệp nhắm nghiền hai mắt, mê sảng nói: "Em...em sẽ không bao giờ mập mờ...với người khác...chỉ đối tốt với mình anh, anh đừng đi, Triệu Hướng Hải, anh đừng bỏ em...đừng..."
Triệu Hướng Hải vừa nghe đến đây, chóp mũi dần chua xót.
Hắn gắt gao nắm chặt tay, tầm nhìn thoáng mơ hồ.
"Bệnh nhân mất máu quá nhiều, sắp hôn mê rồi!" Bác sĩ đeo khẩu trang, bình tĩnh nói: "Mau cầm máu, mang bình oxi đến đây!"
"Em muốn ăn gì, anh nhất định sẽ là cho em, nhưng Tiêu Diệp, em chống đỡ cho anh!" Triệu Hướng Hải nghẹn ngào nói, sắc mắt đều đỏ bừng lên: "Nếu em không cố lên, anh..."
Tiêu Diệp bỗng thở dốc một tiếng, không biết là do quá đau hay vì cái gì, nước mắt hắn dần tí tách rơi xuống.
Thật lâu sau, Triệu Hướng Hải chỉ nghe được tiếng nói mơ hồ không rõ chữ của hắn: "Không thấy....không thấy anh. Hải ca, anh không cần em,anh vĩnh viên không cần em..."
Tiếng loa cứu thương, tiếng bước chân của nhân viên cứu hộ cùng đám người ầm ĩ bên ngoài như hòa lẫn vào nhau vô cùng hỗn loạn, khiến lòng người hoảng hốt. Trợ lý Vương đi đi lại lại như đang chờ đợi ai đó.
Chốc chốc cậu lại ngước mắt nhìn lên ngọn núi trước mặt, nhưng núi quá xa, trời lại tối, thật sự khiến cậu không nhìn được gì cả.
"Sao Triệu tổng còn chưa ra." Cậu nôn nóng lầm bầm một tiếng.
Cậu lấy điện thoại từ trong túi ra, muốn gọi một cuộc nhưng do dự một hồi vẫn là cất lại vào trong túi. Hiện trường đang hoảng như vậy, cậu có gọi cũng chỉ thêm phiền. Vẫn nên chờ một lúc nữa xem.
Không biết bao lâu sau, phía bên dãy núi bỗng có đoàn người chạy ra cùng tiếng quát tháo đinh tai. Trong lòng trợ lý Vương bỗng run rẩy, vội vàng chạy tới.
Tốp năm tốp ba nhân viên cứu hộ, tay ôm một đứa trẻ vừa được cứu ra từ bên trong, khuôn mặt tái nhợt gấp gáp chạy ra ngoài. Trợ lý Vương bước tới, đôi mắt cẩn thận nhìn ra đằng sau tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Lúc này Tiêu Nhạc Nhạc đang được một nhân viên cứu hộ ôm ra ngoài, con bé bị dọa đến mặt mũi trắng bệch như người mất hồn, cả người bám đầy bụi bẩn, nước mắt chảy dài ướt nhẹp khuôn mặt nhỏ nhắn. Mà Triệu Hướng Hải cũng đang nằm trên cáng cứu thương được khiên ra ngoài. Anh vừa được đưa ra, nhân viên cứu hộ cũng lao lực chở một người ra. Trợ lý Vương ngó đầu nhìn vào, là Tiêu tổng.
Vừa thấy bộ dáng của Tiêu tổng, trợ lý Vương đã bị dọa cho trắng mặt.
Sáng nay Tiêu tổng còn thẳng người cười hì hì ngốc nghếch, lúc này hai mặt đã nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt. Tứ chi của hắn rũ xuống nặng nề, không có khí lực.
Nghiêm trọng nhất chính là phần lưng của hắn, chiếc áo sơ mi sang trọng kia đã bị xé rách một mảng, lộ rõ da thịt bên trong cùng với vết thương giàn dụa máu tươi chảy ra ngoài khiến cho người người sợ hãi, vết máu tích tụ lại rơi đầy trên đất.
Trợ lý Vương khiếp sợ trợn tròn hai mắt: "Này, sao lại thế này?"
"Xe cứu thương đâu!?" Vừa đến khu an toàn, Triệu Hướng Hải cúi người nhìn Tiêu Diệp nằm trên mặt đất, sốt ruột hô lớn: "Xe cứu thương tới chưa!"
"Rất nhanh nữa sẽ tới thôi."
Triệu Hướng Hải hít sâu một hơi, quỳ gối xuống bên người Tiêu Diệp, để hắn dựa vào người mình: "Tiêu Diệp, Tiêu Diệp, cậu nghe thấy tôi nói không? Tiêu Diệp!"
Tiêu Diệp mơ mơ màng màng mở to mắt nhìn gương mặt của Triệu Hướng Hải trong gang tấc, vô lực nói: "Hải ca."
"Đừng sợ, xe cứu thương sẽ tới ngay thôi, lập tức sẽ đưa cậu đến bệnh viện." Triệu Hướng Hải vừa thấy bộ dáng yếu đuối vô lực của nam nhân trước mặt, hai mắt bỗng chốc đỏ bừng: "Cậu chống đỡ một chút, được không? Cố lên một chút được không?"
Tiêu Diệp nặng nề thở ra một hơi, vô lực ừ một tiếng, mí mắt bắt đầu dí sát vào với nhau.
Trợ lý Vương đứng một bên đã bị dọa đến đơ người.
Cậu đã bao giờ được gặp bộ dạng suy yếu như thế này của Tiêu tổng chưa?
Tiêu tổng từ trước đến nay đều là một nam nhân bá đạo cường thế, nhưng hôm nay, hắn lại mềm mại nằm bên cạnh Triệu Hướng Hải, màu máu đỏ tươi nhuộm hết nửa người, đôi mắt nặng nề nhắm lại, phảng phất như thể giây tiếp theo liền phải buông tay trần thế.
"Tiêu Diệp, đừng ngủ, không được ngủ!" Triệu Hướng Hải khẩn trương vỗ nhẹ lên mặt hắn, giọng nói run rẩy như muốn khóc: "Em có nghe thấy không, Tiêu Diệp, em nhìn anh, em chống đỡ một chút nữa thôi."
Tiêu Diệp gian nan nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nặng lẽ nhấc tay nắm lấy bàn tay của Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải không chút do dự cầm lấy tay hắn: "Anh đây, anh ở đây. Anh bồ em, anh bồi em được không?"
Tiêu Diệp thều thào:"Anh...và con bé...có bị thương ở đâu không..."
"Không sao, anh với con bé đều không sao." Triệu Hướng Hải nhìn bộ dáng nói chuyện khó khăn này của hắn, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống: "Bọn anh đều ổn, em cũng phải tốt lên cho anh, có nghe chưa."
Ước chừng năm phút sau, đèn xe cứu thương lấp lóe sáng lên, vọt vào trong hiện trường. Triệu Hướng Hải cùng với nhân viên y tế, đưa Tiêu Diệp lên xe cứu thương.
Trước khi đi, anh đem con gái giao cho trợ lý Vương, hổn hển thở dốc một hơi: "Vương Hách, Nhạc Nhạc giao cho cậu, mang con bé đến bệnh viện xử lý vết thương đi. Tôi đưa Tiêu Diệp đi trước."
"Triệu tổng đi nhanh đi." Trợ lý Vương vội vàng gật đầu: "Nhạc Nhạc cứ để tôi lo, ngài yên tâm."
Triệu Hướng Hải hít sâu một hơi, cúi đầu hôn lên mặt Nhạc Nhạc một cái, sau đó xoay người đi lên xe cứu thương. Xe cứu thương băng băng vượt qua bóng đêm, chạy thẳng đến bệnh viện. Tiêu Diệp nằm trên cáng cứu thương, hô hấp dần trở lên mỏng manh.
Nhân viên y tế khẩn trương tiến hành xử lý vết thương, bọn họ cẩn thận cắt chiếc áo sơ mi nhuốm đẫm màu đỏ tươi, làm lộ ra vết thương dữ tợn đằng sau lưng. Triệu Hưởng Hải đứng một bên đã bị dọa cho cứng người, liều mạng áp chế nội tâm bản thân.
"Hải ca." Tiêu Diệp nửa tỉnh nửa mê, vẫn nhỏ giọng rên lên một tiếng: "Hải..."
"Anh đây, anh đang ở bên cạnh em." Triệu Hướng Hải vội vàng đi lên: "Bác sĩ tới rồi, đừng sợ, em sẽ không sao đâu."
"Anh đừng bỏ em." Cũng không biết Tiêu Diệp có nghe được không, chỉ thấy hắn thấp giọng mê man: "Không cho anh bỏ em...Hải ca, anh là của em."
"Được, anh ở đây, anh sẽ không đi." Hốc mắt của Triệu Hướng Hải dần ướt át, lặng lẽ bắt lấy ngón tay của Tiêu Diệp: "Anh không muốn em xảy ra chuyện, Tiêu Diệp, anh muốn em khỏe mạnh!"
Đôi mắt của Tiêu Diệp dần mờ đi. Trong mơ hồ, hắn chỉ cảm thấy trước mắt mình là một mảng đen mù mịt, bên tai ong ong vài tiếng gì đó mà hắn không nghe rõ. Nhưng hắn có thể cảm nhận được, là Triệu Hướng Hải nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Xe cứu thương đi với tốc độ cực nhanh, nhưng vẫn còn một đoạn dài nữa mới tới bệnh viện. Trên đường đi, ý thức của Tiêu Diệp đã bắt đầu tan rã.
"Em muốn ăn trứng chiên anh làm...một...một bữa sáng thôi...có được không...anh ơi." Tiêu Diệp nhắm nghiền hai mắt, mê sảng nói: "Em...em sẽ không bao giờ mập mờ...với người khác...chỉ đối tốt với mình anh, anh đừng đi, Triệu Hướng Hải, anh đừng bỏ em...đừng..."
Triệu Hướng Hải vừa nghe đến đây, chóp mũi dần chua xót.
Hắn gắt gao nắm chặt tay, tầm nhìn thoáng mơ hồ.
"Bệnh nhân mất máu quá nhiều, sắp hôn mê rồi!" Bác sĩ đeo khẩu trang, bình tĩnh nói: "Mau cầm máu, mang bình oxi đến đây!"
"Em muốn ăn gì, anh nhất định sẽ là cho em, nhưng Tiêu Diệp, em chống đỡ cho anh!" Triệu Hướng Hải nghẹn ngào nói, sắc mắt đều đỏ bừng lên: "Nếu em không cố lên, anh..."
Tiêu Diệp bỗng thở dốc một tiếng, không biết là do quá đau hay vì cái gì, nước mắt hắn dần tí tách rơi xuống.
Thật lâu sau, Triệu Hướng Hải chỉ nghe được tiếng nói mơ hồ không rõ chữ của hắn: "Không thấy....không thấy anh. Hải ca, anh không cần em,anh vĩnh viên không cần em..."
/135
|