Tiêu Diệp giận run người.
Hắn đã chuẩn bị cả một ngày, thậm chí còn đánh máy bản thảo bài phát biểu xin lỗi của mình, giống như một học sinh tiểu học đang viết một bài luận, sửa trước sửa sau, tận lực đem tư thái của bản thân hạ thấp xuống.
Hắn đau khổ cả ngày, chỉ mong mau tan làm để đi đến quán cà phê gặp Triệu Hướng Hải, cùng anh nói chuyện nghiêm túc.
Hắn mong chờ cả ngày, chỉ mong hôm nay sẽ cởi được nút thắt trái tim cho Triệu Hướng Hải, cuộc sống của hắn sẽ khôi phục như ban đầu, thậm chí hắn còn nằm mơ thấy đêm nay có thể ôm Triệu Hướng Hải vào lòng, cùng anh yên ổn mà ngủ một giấc.
Nhưng Triệu Hướng Hải trực tiếp dội lên đầu hắn một gáo nước lạnh.
Hoặc là, không chỉ là một chậu nước lạnh, Triệu Hướng Hải còn đổ trực tiếp một lon nitơ lỏng nhiệt độ cực thấp âm 196 lên đầu hắn, khiến hắn lập tức rơi vào hầm băng!
Tiêu Diệp nhìn Triệu Hướng Hải ngồi ở ghế bên cạnh nhàn nhã xem thực đơn, hận không thể trực tiếp đem người kéo đi lột sạch, đè ở trên giường hung hăng xỏ xuyên một phen!
Hắn ngồi trở lại vị trí của mình, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, một lần nữa cầm điện thoại lên: "Triệu Hướng Hải, tôi nói, tôi tới đây là muốn xin lỗi anh! Anh đừng nháo nữa được không! Hiện tại, lập tức sang đây với tôi, tôi có lời muốn nói với anh."
Triệu Hướng Hải nhìn tin nhắn của Tiêu Diệp, khóe môi khẽ giật giật, lắc lắc đầu, nghiêm túc trả lời: "Tiêu Diệp, lần này tôi nghiêm túc nói với cậu một lần. Từ khi cậu có tư tưởng muốn hồng hạnh xuất tường, cùng người khác chơi trò ái muội sau lưng tôi, thì tình yêu của chúng ta đã tan vỡ thật rồi. Tôi không phải người dễ mềm lòng, cậu cũng không cần cúi đầu xin lỗi tôi. Thật sự là tôi không làm sao cả, cho nên những việc làm ngu xuẩn như thế này, cậu có thể dừng lại được rồi, đừng khiến tôi với cậu càng thêm xấu hổ."
Gửi xong đoạn này, ngón tay của Triệu Hướng Hải dừng lại một chút, lại nói thêm một câu: "Cậu bướng bỉnh mà muốn xin lỗi tôi, được, tôi nhận lời xin lỗi đó của cậu, nhưng lần này tôi thực sự không muốn quay lại. Hai ta cũng đã bên nhau 7 năm, cậu cũng đã cảm thấy chán nản, mà hiện tại cậu cảm thấy khó chịu như vậy thật ra chỉ là do đã quen với sự tồn tại của tôi, chưa thể thích ứng được với việc tôi không còn ở bên cậu nữa. Tiêu Diệp, cái gì rồi cũng có thể thích ứng được, cậu đi tìm người cậu thích đi, được không?"
Gửi xong đoạn tin nhắn này, Triệu Hướng Hải cảm thấy có chút chua xót.
Đã 7 năm.
Hóa ra anh đã chung chăn chung gối với Tiêu Diệp 7 năm.
Trước đây, khi phát hiện Tiêu Diệp mập mờ với người bên ngoài, anh tức giận đến lạnh lùng, muốn đập đầu Tiêu Diệp thành một con chó già Siberia.
Nhưng khi hoàn toàn nói chuyện xong với Tiêu Diệp, anh đột nhiên cảm thấy lòng mình chua xót, nặng trĩu, không biết là tư vị gì.
Anh mím môi, gõ ngón tay chậm rãi trên bàn phím, do dự, gửi đến câu nói cuối cùng: "Chỉ cần cậu đừng tiếp tục dây dưa lung tung như vậy, tôi nghĩ... tôi cũng có thể chúc cậu tìm được hạnh phúc một lần nữa. Bảy năm đi đều là những ngày tháng ấm áp, tôi không có gì tiếc nuối, nhưng là...... cũng chỉ đến được đây thôi, Tiêu Diệp, chúng ta dừng lại ở đây thôi, được không?"
Gửi tin nhắn xong, Triệu Hướng Hải oằn lưng đặt điện thoại trên bàn không nói lời nào.
Tiêu Diệp cầm điện thoại, ánh đèn huỳnh quang của màn hình chiếu vào mắt hắn.
Hắn đọc đi đọc lại tin nhắn do Triệu Hướng Hải gửi tới, giống như một đứa trẻ không biết chữ, đọc thật sự rất nghiêm túc.
Thật lâu sau, hắn mới ngẩng đầu, đôi mắt như sói kia yên lặng nhìn về phía Triệu Hướng Hải, không chớp mắt.
"Hải ca......" Tống Tu bị ánh mắt ngưng trọng của Tiêu Diệp làm cho hoảng sợ.
Triệu Hướng Hải hướng tới cậu cười lắc đầu, ý bảo cậu yên lặng.
Tiêu Diệp như người gỗ, cứng ngắc ngồi nhìn Triệu Hướng Hải thật lâu, sau đó, khuôn mặt tuấn tú rút đi mọi cảm xúc, cầm lấy áo khoác và đồ đạc, thanh toán rồi lặng lẽ bước ra khỏi quán cà phê.
Tống Tu trộm ngắm bóng dáng rời đi của Tiêu Diệp, thở phào nhẹ nhõm: "Triệu tổng, Tiêu tổng hắn...... Không sao chứ?"
"Không có việc gì." Triệu Hướng Hải cười miễn cưỡng: "Hắn không sao, tôi cũng không sao."
Tống Tu nhăn nhăn mày, cảm giác như lời nói của Triệu Hướng Hải có ẩn ý, nhưng cậu nhất thời nghe không hiểu.
"Nếm thử cà phê đi." Triệu Hướng Hải đem ly cà phê đẩy đến trước mặt Tống Tu, "Hương vị không tồi."
Tống Tu khẽ ừ một tiếng, nâng ly cà phê uống một ngụm.
Sau bữa tối, Triệu Hướng Hải đưa Tống Tu trở về căn hộ của cậu.
Sau khi Tống Tu lên lầu, Triệu Hướng Hải cũng không có rời đi ngay.
Anh dựa vào xe, lấy trong túi áo ra một điếu thuốc, châm một hơi, hít một ngụm, đau đến nghẹn phổi.
"Khụ khụ khụ......"
Anh ho vài tiếng rồi hút một điếu thuốc chưa hết, lại cảm thấy không đủ, bèn lấy điếu thuốc khác châm lên.
Tàn thuốc biến mất, Triệu Hướng Hải nhìn lên trên bầu trời đêm có một vầng trăng khuyết treo lơ lửng, đặc biệt hoang vắng.
Thật là một ngày chết tiệt.
Cuối cùng thì gia đình 7 năm của anh đã kết thúc, trăng trên kia cũng tàn, mà đoạn tình cảm sâu sắc đến khắc cốt ghi tâm này của anh cũng tàn.
Triệu Hướng Hải cười lắc đầu, vừa định dập tàn thuốc, điện thoại trong túi lại rung lên dữ dội.
Anh cau mày, một tay lấy điện thoại ra xem, đó là một dãy số lạ.
Anh kết nối điện thoại, nghi hoặc hỏi: "Ai vậy?"
"Hải ca, Hải ca là em!" Bên kia truyền đến một giọng nam hoảng hốt: "Hải ca, cứu em!"
Triệu Hướng Hải nghe thấy giọng nói hổn hển bạo liệt này, trái tim thắt lại: "Cậu là..."
"Là em..." Nam nhân bên kia cười khổ một
tiếng: "Hải ca, là em, em là Dương Gia Lập!"
Hắn đã chuẩn bị cả một ngày, thậm chí còn đánh máy bản thảo bài phát biểu xin lỗi của mình, giống như một học sinh tiểu học đang viết một bài luận, sửa trước sửa sau, tận lực đem tư thái của bản thân hạ thấp xuống.
Hắn đau khổ cả ngày, chỉ mong mau tan làm để đi đến quán cà phê gặp Triệu Hướng Hải, cùng anh nói chuyện nghiêm túc.
Hắn mong chờ cả ngày, chỉ mong hôm nay sẽ cởi được nút thắt trái tim cho Triệu Hướng Hải, cuộc sống của hắn sẽ khôi phục như ban đầu, thậm chí hắn còn nằm mơ thấy đêm nay có thể ôm Triệu Hướng Hải vào lòng, cùng anh yên ổn mà ngủ một giấc.
Nhưng Triệu Hướng Hải trực tiếp dội lên đầu hắn một gáo nước lạnh.
Hoặc là, không chỉ là một chậu nước lạnh, Triệu Hướng Hải còn đổ trực tiếp một lon nitơ lỏng nhiệt độ cực thấp âm 196 lên đầu hắn, khiến hắn lập tức rơi vào hầm băng!
Tiêu Diệp nhìn Triệu Hướng Hải ngồi ở ghế bên cạnh nhàn nhã xem thực đơn, hận không thể trực tiếp đem người kéo đi lột sạch, đè ở trên giường hung hăng xỏ xuyên một phen!
Hắn ngồi trở lại vị trí của mình, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, một lần nữa cầm điện thoại lên: "Triệu Hướng Hải, tôi nói, tôi tới đây là muốn xin lỗi anh! Anh đừng nháo nữa được không! Hiện tại, lập tức sang đây với tôi, tôi có lời muốn nói với anh."
Triệu Hướng Hải nhìn tin nhắn của Tiêu Diệp, khóe môi khẽ giật giật, lắc lắc đầu, nghiêm túc trả lời: "Tiêu Diệp, lần này tôi nghiêm túc nói với cậu một lần. Từ khi cậu có tư tưởng muốn hồng hạnh xuất tường, cùng người khác chơi trò ái muội sau lưng tôi, thì tình yêu của chúng ta đã tan vỡ thật rồi. Tôi không phải người dễ mềm lòng, cậu cũng không cần cúi đầu xin lỗi tôi. Thật sự là tôi không làm sao cả, cho nên những việc làm ngu xuẩn như thế này, cậu có thể dừng lại được rồi, đừng khiến tôi với cậu càng thêm xấu hổ."
Gửi xong đoạn này, ngón tay của Triệu Hướng Hải dừng lại một chút, lại nói thêm một câu: "Cậu bướng bỉnh mà muốn xin lỗi tôi, được, tôi nhận lời xin lỗi đó của cậu, nhưng lần này tôi thực sự không muốn quay lại. Hai ta cũng đã bên nhau 7 năm, cậu cũng đã cảm thấy chán nản, mà hiện tại cậu cảm thấy khó chịu như vậy thật ra chỉ là do đã quen với sự tồn tại của tôi, chưa thể thích ứng được với việc tôi không còn ở bên cậu nữa. Tiêu Diệp, cái gì rồi cũng có thể thích ứng được, cậu đi tìm người cậu thích đi, được không?"
Gửi xong đoạn tin nhắn này, Triệu Hướng Hải cảm thấy có chút chua xót.
Đã 7 năm.
Hóa ra anh đã chung chăn chung gối với Tiêu Diệp 7 năm.
Trước đây, khi phát hiện Tiêu Diệp mập mờ với người bên ngoài, anh tức giận đến lạnh lùng, muốn đập đầu Tiêu Diệp thành một con chó già Siberia.
Nhưng khi hoàn toàn nói chuyện xong với Tiêu Diệp, anh đột nhiên cảm thấy lòng mình chua xót, nặng trĩu, không biết là tư vị gì.
Anh mím môi, gõ ngón tay chậm rãi trên bàn phím, do dự, gửi đến câu nói cuối cùng: "Chỉ cần cậu đừng tiếp tục dây dưa lung tung như vậy, tôi nghĩ... tôi cũng có thể chúc cậu tìm được hạnh phúc một lần nữa. Bảy năm đi đều là những ngày tháng ấm áp, tôi không có gì tiếc nuối, nhưng là...... cũng chỉ đến được đây thôi, Tiêu Diệp, chúng ta dừng lại ở đây thôi, được không?"
Gửi tin nhắn xong, Triệu Hướng Hải oằn lưng đặt điện thoại trên bàn không nói lời nào.
Tiêu Diệp cầm điện thoại, ánh đèn huỳnh quang của màn hình chiếu vào mắt hắn.
Hắn đọc đi đọc lại tin nhắn do Triệu Hướng Hải gửi tới, giống như một đứa trẻ không biết chữ, đọc thật sự rất nghiêm túc.
Thật lâu sau, hắn mới ngẩng đầu, đôi mắt như sói kia yên lặng nhìn về phía Triệu Hướng Hải, không chớp mắt.
"Hải ca......" Tống Tu bị ánh mắt ngưng trọng của Tiêu Diệp làm cho hoảng sợ.
Triệu Hướng Hải hướng tới cậu cười lắc đầu, ý bảo cậu yên lặng.
Tiêu Diệp như người gỗ, cứng ngắc ngồi nhìn Triệu Hướng Hải thật lâu, sau đó, khuôn mặt tuấn tú rút đi mọi cảm xúc, cầm lấy áo khoác và đồ đạc, thanh toán rồi lặng lẽ bước ra khỏi quán cà phê.
Tống Tu trộm ngắm bóng dáng rời đi của Tiêu Diệp, thở phào nhẹ nhõm: "Triệu tổng, Tiêu tổng hắn...... Không sao chứ?"
"Không có việc gì." Triệu Hướng Hải cười miễn cưỡng: "Hắn không sao, tôi cũng không sao."
Tống Tu nhăn nhăn mày, cảm giác như lời nói của Triệu Hướng Hải có ẩn ý, nhưng cậu nhất thời nghe không hiểu.
"Nếm thử cà phê đi." Triệu Hướng Hải đem ly cà phê đẩy đến trước mặt Tống Tu, "Hương vị không tồi."
Tống Tu khẽ ừ một tiếng, nâng ly cà phê uống một ngụm.
Sau bữa tối, Triệu Hướng Hải đưa Tống Tu trở về căn hộ của cậu.
Sau khi Tống Tu lên lầu, Triệu Hướng Hải cũng không có rời đi ngay.
Anh dựa vào xe, lấy trong túi áo ra một điếu thuốc, châm một hơi, hít một ngụm, đau đến nghẹn phổi.
"Khụ khụ khụ......"
Anh ho vài tiếng rồi hút một điếu thuốc chưa hết, lại cảm thấy không đủ, bèn lấy điếu thuốc khác châm lên.
Tàn thuốc biến mất, Triệu Hướng Hải nhìn lên trên bầu trời đêm có một vầng trăng khuyết treo lơ lửng, đặc biệt hoang vắng.
Thật là một ngày chết tiệt.
Cuối cùng thì gia đình 7 năm của anh đã kết thúc, trăng trên kia cũng tàn, mà đoạn tình cảm sâu sắc đến khắc cốt ghi tâm này của anh cũng tàn.
Triệu Hướng Hải cười lắc đầu, vừa định dập tàn thuốc, điện thoại trong túi lại rung lên dữ dội.
Anh cau mày, một tay lấy điện thoại ra xem, đó là một dãy số lạ.
Anh kết nối điện thoại, nghi hoặc hỏi: "Ai vậy?"
"Hải ca, Hải ca là em!" Bên kia truyền đến một giọng nam hoảng hốt: "Hải ca, cứu em!"
Triệu Hướng Hải nghe thấy giọng nói hổn hển bạo liệt này, trái tim thắt lại: "Cậu là..."
"Là em..." Nam nhân bên kia cười khổ một
tiếng: "Hải ca, là em, em là Dương Gia Lập!"
/135
|