"Ai giận dỗi?"
Tiêu Diệp nặng nề phản bác lại: "Tôi đã quyết định rồi."
Diệp Đình cũng không biết phải nói như thế nào, hừ một tiếng: "Vậy được rồi, về sau cậu với Triệu tổng nhà cậu.....Không không, không phải nhà cậu, sau này cậu với Triệu tổng phải cách xa nhau một chút, cố gắng để không cần tiếp xúc."
"Tôi biết, cậu không cần lắm miệng đâu."
Diệp Đình nghe thấy ngữ khí có phần tức giận của Tiêu Diệp, chẹp miệng nói: "Được được, tôi cũng biết hiện tại cậu chẳng dễ chịu gì, vậy cậu ngủ một giấc đi rồi từ từ nói sau."
Tiêu Diệp bình tĩnh im lặng một hồi rồi mới cứng nhắc trả lời, sau đó liền cúp điện thoại.
Diệp Đình nghe thấy tiếng cúp điện thoại bên kia truyền tới, mới bất đắc dĩ đặt điện thoại xuống, nhún vai.
Chỉ cần nghe giọng điệu vừa rồi của Tiêu Diệp, hắn liền cảm nhận được rằng Tiêu Diệp muốn chia tay nhất định là do giận dỗi trong lòng. Muốn cậu ta thật sự buông được đoạn tình cảm này, e rằng không hề đơn giản như vậy.
Vẫn còn dày vò dài dài.
Tiêu Diệp bên kia vừa cúp điện thoại thì liền ném di động ra xa, nằm thẳng xuống giường lớn.
Hắn nhắm mắt lại, tìm đủ mọi cách để ném sạch những chuyện có liên quan đến Triệu Hướng Hải ra khỏi đầu.
Cơn buồn ngủ dần kéo đến, trong lồng ngực hắn vẫn cứ nghèn nghẹn, thầm nghĩ nếu Triệu Hướng Hải đã quyết tâm như vậy, vậy thì hắn sẽ thỏa mãn ước nguyện của anh.
Chia tay thì chia tay.
Hiện tại hắn chỉ cần nghĩ đến Triệu Hướng Hải là trong lòng đã bứt rứt khó chịu, nhưng nếu Triệu Hướng Hải không bằng lòng vui vẻ ở bên cạnh hắn, vậy thì dẹp đi!
Trên đời này không có ai là không thể sống nếu thiếu ai.
......
Tiêu Diệp nói được làm được.
Hắn quyết định muốn chia tay, quả nhiên sau đó một quãng thời gian rất dài hắn cũng không gây phiền toái cho Triệu Hướng Hải nữa.
Hắn vẫn luôn ở nhà chính Tiêu gia, thường này thì đến công ty hoặc đi đánh quyền anh. Hai tháng này hắn lui tới biệt thự của Triệu Hướng Hải cũng chỉ bởi vì muốn đưa đón Tiêu Nhạc Nhạc đi học.
Trong hai tháng này, số lần hắn chạm mặt Triệu Hướng Hải cũng chỉ đếm được trên đầu bàn tay.
Lúc trước hai người còn cãi nhau long trời lở đất, anh chạy tôi bắt sóng to ngập trời. Nhưng hai tháng này bông dưng yên bình đến kì lạ, đột nhiên không nói với nhau lấy một lời, khiến cho đám người ưa bát quái bên ngoài đàm luận một thời gian dài.
Thời điểm quan hệ của Triệu Hướng Hải và Tiêu Diệp đóng băng, cũng là lúc thời tiết dần chuyển lạnh.
Vào đông, không khí ngoài trời một ngày so với một ngày càng thấp, mấy ngày trước còn có thể thấy cây cối rầm rì xào xạc, không đến vài ngày sau lá cây là rào rào rơi xuống đất; mấy ngày trước còn có thể nhìn thấy mặt trời, mấy ngày này cũng chỉ còn nhìn thấy bầu trời phiêu phiêu tuyết trắng.
Tiêu Diệp lái xe đi từ bên ngoài vào, sắc mặt lạnh lẽo không khác gì tuyết ngoài trời.
"Thiếu gia." Quan gia chà xát hai bàn tay, chờ Tiêu Diệp xuống xe liền cầm giúp văn kiện cho hắn: "Bên ngoài trời lạnh, mau vào trong thôi."
Tiêu Diệp không lên tiếng, bên trong đôi mắt không có một chút biểu cảm gì, nhấc chân bước vào nhà chính Tiêu gia.
Quản gia đi theo đằng sau, nhìn chằm bóng dáng tây trang giày da của Tiêu Diệp mà nặng nề thở dài một hơi.
Bên ngoài đều cho rằng, thiếu gia cùng với vị Triệu Hướng Hải kia lần này là triệt để chia tay, thế nhưng...
Sắc mặt của thiếu gia càng ngày càng lạnh lùng, ở nhà thì ngay cả một câu cũng không nói, cả người đều mang đến cảm giác nặng nề áp bách. Tần suất tăng ca ở công ty của hắn càng ngày càng nhiều, ở trong mắt quản gia, cách làm này của Tiêu Diệp là muốn dùng công việc khiến bản thân mệt mỏi đến không còn có thể suy nghĩ được điều gì nữa.
Quản gia lắc đầu, bước nhanh vào trong phòng.
Lúc này, Tiêu Diệp đã cởi áo khoác trên người ra. Cơ thể thon dài rắn chắc đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, chăm chú nhìn tuyết bay lả tả bên ngoài, điện thoại còn đặt bên tai cùng người khác trò chuyện.
Quản gia không tiện quấy rầy liền lặng lẽ đi xuống.
"Tiêu." Diệp Đình bên kia hừ nhẹ nói: "Đêm nay bên tập đoàn liên hợp tổ chức yến hội, lần trước đã nói với cậu rồi đó, cậu nhớ đến sớm một chút nghe chưa?"
"Tôi biết rồi." Tiêu Diệp lạnh nhạt đáp ứng: "Sẽ không đến trễ."
Diệp Đình ừ một tiếng, do dự nói: "Này, tôi phải nhắc nhở cậu một câu."
Tiêu Diệp nhíu mày: "Có chuyện thì nói đi."
"Anh ta..." Diệp Đình ngập ngừng: "Yến hội này anh tay cũng sẽ đi."
Anh ta?
Một chữ này, Tiêu Diệp rất nhanh đã đoán ra người Diệp Đình nói là ai.
Trong lòng hắn bỗng nhiên nhảy dựng lên, sau đó hắn cau chặt mày như muốn đè nén điều gì đó, ngữ khí lại càng thêm lạnh lùng: "Diệp Đình, tôi với anh ta đã chia tay hai tháng. Anh ta đi hay không thì liên quan gì đến tôi?"
Tiêu Diệp nặng nề phản bác lại: "Tôi đã quyết định rồi."
Diệp Đình cũng không biết phải nói như thế nào, hừ một tiếng: "Vậy được rồi, về sau cậu với Triệu tổng nhà cậu.....Không không, không phải nhà cậu, sau này cậu với Triệu tổng phải cách xa nhau một chút, cố gắng để không cần tiếp xúc."
"Tôi biết, cậu không cần lắm miệng đâu."
Diệp Đình nghe thấy ngữ khí có phần tức giận của Tiêu Diệp, chẹp miệng nói: "Được được, tôi cũng biết hiện tại cậu chẳng dễ chịu gì, vậy cậu ngủ một giấc đi rồi từ từ nói sau."
Tiêu Diệp bình tĩnh im lặng một hồi rồi mới cứng nhắc trả lời, sau đó liền cúp điện thoại.
Diệp Đình nghe thấy tiếng cúp điện thoại bên kia truyền tới, mới bất đắc dĩ đặt điện thoại xuống, nhún vai.
Chỉ cần nghe giọng điệu vừa rồi của Tiêu Diệp, hắn liền cảm nhận được rằng Tiêu Diệp muốn chia tay nhất định là do giận dỗi trong lòng. Muốn cậu ta thật sự buông được đoạn tình cảm này, e rằng không hề đơn giản như vậy.
Vẫn còn dày vò dài dài.
Tiêu Diệp bên kia vừa cúp điện thoại thì liền ném di động ra xa, nằm thẳng xuống giường lớn.
Hắn nhắm mắt lại, tìm đủ mọi cách để ném sạch những chuyện có liên quan đến Triệu Hướng Hải ra khỏi đầu.
Cơn buồn ngủ dần kéo đến, trong lồng ngực hắn vẫn cứ nghèn nghẹn, thầm nghĩ nếu Triệu Hướng Hải đã quyết tâm như vậy, vậy thì hắn sẽ thỏa mãn ước nguyện của anh.
Chia tay thì chia tay.
Hiện tại hắn chỉ cần nghĩ đến Triệu Hướng Hải là trong lòng đã bứt rứt khó chịu, nhưng nếu Triệu Hướng Hải không bằng lòng vui vẻ ở bên cạnh hắn, vậy thì dẹp đi!
Trên đời này không có ai là không thể sống nếu thiếu ai.
......
Tiêu Diệp nói được làm được.
Hắn quyết định muốn chia tay, quả nhiên sau đó một quãng thời gian rất dài hắn cũng không gây phiền toái cho Triệu Hướng Hải nữa.
Hắn vẫn luôn ở nhà chính Tiêu gia, thường này thì đến công ty hoặc đi đánh quyền anh. Hai tháng này hắn lui tới biệt thự của Triệu Hướng Hải cũng chỉ bởi vì muốn đưa đón Tiêu Nhạc Nhạc đi học.
Trong hai tháng này, số lần hắn chạm mặt Triệu Hướng Hải cũng chỉ đếm được trên đầu bàn tay.
Lúc trước hai người còn cãi nhau long trời lở đất, anh chạy tôi bắt sóng to ngập trời. Nhưng hai tháng này bông dưng yên bình đến kì lạ, đột nhiên không nói với nhau lấy một lời, khiến cho đám người ưa bát quái bên ngoài đàm luận một thời gian dài.
Thời điểm quan hệ của Triệu Hướng Hải và Tiêu Diệp đóng băng, cũng là lúc thời tiết dần chuyển lạnh.
Vào đông, không khí ngoài trời một ngày so với một ngày càng thấp, mấy ngày trước còn có thể thấy cây cối rầm rì xào xạc, không đến vài ngày sau lá cây là rào rào rơi xuống đất; mấy ngày trước còn có thể nhìn thấy mặt trời, mấy ngày này cũng chỉ còn nhìn thấy bầu trời phiêu phiêu tuyết trắng.
Tiêu Diệp lái xe đi từ bên ngoài vào, sắc mặt lạnh lẽo không khác gì tuyết ngoài trời.
"Thiếu gia." Quan gia chà xát hai bàn tay, chờ Tiêu Diệp xuống xe liền cầm giúp văn kiện cho hắn: "Bên ngoài trời lạnh, mau vào trong thôi."
Tiêu Diệp không lên tiếng, bên trong đôi mắt không có một chút biểu cảm gì, nhấc chân bước vào nhà chính Tiêu gia.
Quản gia đi theo đằng sau, nhìn chằm bóng dáng tây trang giày da của Tiêu Diệp mà nặng nề thở dài một hơi.
Bên ngoài đều cho rằng, thiếu gia cùng với vị Triệu Hướng Hải kia lần này là triệt để chia tay, thế nhưng...
Sắc mặt của thiếu gia càng ngày càng lạnh lùng, ở nhà thì ngay cả một câu cũng không nói, cả người đều mang đến cảm giác nặng nề áp bách. Tần suất tăng ca ở công ty của hắn càng ngày càng nhiều, ở trong mắt quản gia, cách làm này của Tiêu Diệp là muốn dùng công việc khiến bản thân mệt mỏi đến không còn có thể suy nghĩ được điều gì nữa.
Quản gia lắc đầu, bước nhanh vào trong phòng.
Lúc này, Tiêu Diệp đã cởi áo khoác trên người ra. Cơ thể thon dài rắn chắc đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, chăm chú nhìn tuyết bay lả tả bên ngoài, điện thoại còn đặt bên tai cùng người khác trò chuyện.
Quản gia không tiện quấy rầy liền lặng lẽ đi xuống.
"Tiêu." Diệp Đình bên kia hừ nhẹ nói: "Đêm nay bên tập đoàn liên hợp tổ chức yến hội, lần trước đã nói với cậu rồi đó, cậu nhớ đến sớm một chút nghe chưa?"
"Tôi biết rồi." Tiêu Diệp lạnh nhạt đáp ứng: "Sẽ không đến trễ."
Diệp Đình ừ một tiếng, do dự nói: "Này, tôi phải nhắc nhở cậu một câu."
Tiêu Diệp nhíu mày: "Có chuyện thì nói đi."
"Anh ta..." Diệp Đình ngập ngừng: "Yến hội này anh tay cũng sẽ đi."
Anh ta?
Một chữ này, Tiêu Diệp rất nhanh đã đoán ra người Diệp Đình nói là ai.
Trong lòng hắn bỗng nhiên nhảy dựng lên, sau đó hắn cau chặt mày như muốn đè nén điều gì đó, ngữ khí lại càng thêm lạnh lùng: "Diệp Đình, tôi với anh ta đã chia tay hai tháng. Anh ta đi hay không thì liên quan gì đến tôi?"
/135
|