Triệu Hướng Hải lái xe rời đi, lúc dừng xe trước đèn đỏ, anh suy nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại ra gọi cho Quan Trường Phong, thiếu gia Quan gia.
Anh ở thương giới lăn lộn nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng có những mối liên hệ của chính mình.
Quan hệ của anh với Quan Trường Phong cũng coi như không tệ.
Quan Trường Phong làm trong lĩnh vực bất động sản, nhưng gia cảnh của nhà cậu ta khá phức tạp, trong đó ông nội hắn, Quan lão gia từng là một người lỗi lạc trong giới chính trị.
Tuy hiện tại đã về hưu nhưng sức ảnh hưởng không hề giảm sút, thời thời khắc khắc che chở gia tộc cùng con cháu trong họ.
Dùng quan hệ của anh với Quan Trường Phong để mượn ông Quan một ngôi nhà cho Dương Gia Lập lánh nạn cũng không phải việc gì khó.
Trong điện thoại, Quan Trường Phong quả nhiên đồng ý sảng khoái, Triệu Hướng Hải nói chuyện với hắn vài cậu xong liền cúp điện thoại, xem như đã thoát khỏi một nỗi ưu phiền.
Xử lý xong việc này, anh cũng đã về đến nhà.
Triệu Hướng Hải dừng xe ở gara, xuống xe rồi chậm rãi bước vào biệt thự.
Khi anh vừa tiến vào biệt thự liền lập tức nhìn thấy Tiêu Diệp đang ngồi trên ghế, khuôn mặt anh tuấn không chút biểu tình, nhưng cặp mắt kia vẫn luôn nhìn chằm chằm Triệu Hướng Hải.
Nhìn đến gắt gao, giống như chuẩn bị nhào đến chỗ anh vậy.
Triệu Hướng Hải nhíu mày: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Tiêu Diệp thu hồi ánh mắt, quay đầu đi: "Không có gì."
Triệu Hướng Hải hừ nhẹ một tiếng, không quan tâm đến hắn mà cởi áo khoác ra, tự pha cho chính mình một ly trà nóng.
"Sao muộn như vậy anh mới về?" Tiêu Diệp thấy Triệu Hướng Hải không có ý định nói chuyện với mình, nhịn không được vẫn mở miệng hỏi: "Không phải anh đã sớm tan tầm sao?"
Triệu Hướng Hải uống một hớp trà nóng: "Không liên quan đến cậu."
Tiêu Diệp nghe thấy anh lãnh đạm trả lời như vậy, trong lòng nóng hừng hực lửa giận. Nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế xuống, đi đến bên cạnh Triệu Hướng Hải.
Sau đó hắn do dự mọc từ trong túi ra hai tấm vé xem phim, tỏ vẻ bất cần ném lên bàn: "......Có hai vé xem phim, thời gian là ngày mai, anh đi không?"
Triệu Hướng Hải đặt ly nước trên bàn, thuận tiếc liếc mắt nhìn hai tấm vé một cái: "Cậu mua?"
"Người khác đưa." Ánh mắt của Tiêu Diệp khẽ dao động, nhưng giọng nói lại trở lên tùy ý: "Không xem sẽ lãng phí, anh có đi không?"
Tuy nói như vậy nhưng chỉ có Tiêu Diệp biết, hai tấm vé này cơ bản không phải là do người khác mua, mà là khi ở trong văn phòng hắn đã như một thăng ngu mà tìm nửa ngày: "Phim chiếu gần đây, phim điện ảnh tình cảm thích hợp cho các đôi yêu nhau" để chọn thật tốt một bộ phim hay sau đó tự mình đặt vé.
Triệu Hướng Hải nhẹ nhàng cầm lấy một tấm vé, liền nhìn thấy thông tin bộ phim.
Đây là một bộ phim văn nghệ về tình yêu vừa mới công chiếu không lâu, cầm được giải thưởng lớn, danh tiếng không tồi.
Anh nhìn tấm vé, lại đột nhiên nhớ tới sáng nay Tiêu Diệp nói muốn theo đuổi mình một lần nữa, cười nói: "Cậu muốn hẹn tôi? Dùng cách đi xem phim?"
"Anh muốn nghĩ sao cũng được." Tiêu Diệp bị chọc đúng tâm tư, nhưng miệng vẫn cứng như mỏ vịt chết tiệt.
Triệu Hướng Hải thả tấm vé xuống, ngẩng đầu: "Tiêu Diệp, có phải dù cậu có ái muội với ai thì cũng hẹn người ta đi xem phim không? Cậu đối với Phó Chu Minh như vậy, đối với tôi cũng như vậy?"
Sắc mặt của Tiêu Diệp bỗng tối sầm, chau mày.
Triệu Hướng Hải nhìn thấy vẻ mặt của hắn, lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Anh với Tiêu Diệp, trong những năm cuối ở bên nhau, mối quan hệ vẫn luôn vô cùng lạnh nhạt.
Hai người cả ngày không ai nói với ai được mấy câu, giao lưu duy nhất của cả hai chắc cũng chỉ là những trận ân ái vào ban đêm.
Triệu Hướng Hải cũng không phải chưa bao giờ nghĩ cách hâm nóng nhiệt độ giữa mối quan hệ của hai người, anh cũng từng hỏi Tiêu Diệp có muốn đi xem phim, hẹn hò như một đôi yêu nhau bình thường. Nhưng những năm đó, Tiêu Diệp vĩnh viễn chỉ trả lời lạnh băng một câu, bận.
Triệu Hướng Hải cũng thật sự cho rằng hắn ở bên ngoài làm việc đến tối mặt tối mũi, mãi đến khi nhìn thấy tấm ảnh Tiêu Diệp tươi cười mang theo Phó Chu Minh đi vào rạp chiếu phim.
Gã nam nhân này không phải là bận, mà chỉ bận với mình anh.
Tới bây giờ, anh bận rộn công việc, nhưng Tiêu Diệp tràn đầy tinh lực nhưng không có chỗ phát tiết mà cầm hai tấm vé xem phim, vội vàng chạy đến hỏi anh xem có muốn đi cùng nhau hay không.
Triệu Hướng Hải cởi bỏ cúc áo trên cổ, đôi mắt có chút u ám: "Tiêu Diệp, vé cậu cầm đi, tôi không đi."
Tiêu Diệp nghe thấy lời cự tuyệt của anh, vội đứng bật lên: "Tại sao?"
Triệu Hướng Hải thở dài: "Tối mai tôi có việc bận cần phải xử lý, không đi được."
Đã từng vô cùng mong chờ buổi hẹn hò của cả hai, hiện tại Tiêu Diệp cũng đã vội vàng đưa vé tới, nhưng Triệu Hướng Hải cũng không còn quá mong chờ như trước nữa, vậy nên có từ chối thì anh cũng không có bao nhiêu tiếc nuối.
Tiêu Diệp lại lập tức nổi giận: "Anh không thể đẩy lịch trình xuống sao?"
Triệu hướng Hải buồn cười nhìn hắn: "Dựa vào đâu mà tôi phải đẩy lùi công việc chỉ vì đi xem phim với cậu? Cậu là cái thá gì? Cậu cũng đâu phải bạn trai tôi?"
Tiêu Diệp sửng sốt, nghẹn họng không nói lên lời.
Nhưng khi tầm mắt hắn vừa đảo đến bên cổ của Triệu Hướng Hải, đôi mắt hắn đột nhiên trừng lớn.
Hắn tiến lên vài bước, ghì chặt tay áo của Triệu Hướng Hải: "Con mẹ nó đây là cái gì!?"
Triệu Hướng Hải còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Diệp đã vươn tay sờ đến bên cổ của anh, sau đó hắn càm thêm âm trầm nói: "Triệu Hướng Hải, con mẹ nó anh nói cho tôi biết, dấu hôn trên cổ anh là ai làm!"
Anh ở thương giới lăn lộn nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng có những mối liên hệ của chính mình.
Quan hệ của anh với Quan Trường Phong cũng coi như không tệ.
Quan Trường Phong làm trong lĩnh vực bất động sản, nhưng gia cảnh của nhà cậu ta khá phức tạp, trong đó ông nội hắn, Quan lão gia từng là một người lỗi lạc trong giới chính trị.
Tuy hiện tại đã về hưu nhưng sức ảnh hưởng không hề giảm sút, thời thời khắc khắc che chở gia tộc cùng con cháu trong họ.
Dùng quan hệ của anh với Quan Trường Phong để mượn ông Quan một ngôi nhà cho Dương Gia Lập lánh nạn cũng không phải việc gì khó.
Trong điện thoại, Quan Trường Phong quả nhiên đồng ý sảng khoái, Triệu Hướng Hải nói chuyện với hắn vài cậu xong liền cúp điện thoại, xem như đã thoát khỏi một nỗi ưu phiền.
Xử lý xong việc này, anh cũng đã về đến nhà.
Triệu Hướng Hải dừng xe ở gara, xuống xe rồi chậm rãi bước vào biệt thự.
Khi anh vừa tiến vào biệt thự liền lập tức nhìn thấy Tiêu Diệp đang ngồi trên ghế, khuôn mặt anh tuấn không chút biểu tình, nhưng cặp mắt kia vẫn luôn nhìn chằm chằm Triệu Hướng Hải.
Nhìn đến gắt gao, giống như chuẩn bị nhào đến chỗ anh vậy.
Triệu Hướng Hải nhíu mày: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Tiêu Diệp thu hồi ánh mắt, quay đầu đi: "Không có gì."
Triệu Hướng Hải hừ nhẹ một tiếng, không quan tâm đến hắn mà cởi áo khoác ra, tự pha cho chính mình một ly trà nóng.
"Sao muộn như vậy anh mới về?" Tiêu Diệp thấy Triệu Hướng Hải không có ý định nói chuyện với mình, nhịn không được vẫn mở miệng hỏi: "Không phải anh đã sớm tan tầm sao?"
Triệu Hướng Hải uống một hớp trà nóng: "Không liên quan đến cậu."
Tiêu Diệp nghe thấy anh lãnh đạm trả lời như vậy, trong lòng nóng hừng hực lửa giận. Nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế xuống, đi đến bên cạnh Triệu Hướng Hải.
Sau đó hắn do dự mọc từ trong túi ra hai tấm vé xem phim, tỏ vẻ bất cần ném lên bàn: "......Có hai vé xem phim, thời gian là ngày mai, anh đi không?"
Triệu Hướng Hải đặt ly nước trên bàn, thuận tiếc liếc mắt nhìn hai tấm vé một cái: "Cậu mua?"
"Người khác đưa." Ánh mắt của Tiêu Diệp khẽ dao động, nhưng giọng nói lại trở lên tùy ý: "Không xem sẽ lãng phí, anh có đi không?"
Tuy nói như vậy nhưng chỉ có Tiêu Diệp biết, hai tấm vé này cơ bản không phải là do người khác mua, mà là khi ở trong văn phòng hắn đã như một thăng ngu mà tìm nửa ngày: "Phim chiếu gần đây, phim điện ảnh tình cảm thích hợp cho các đôi yêu nhau" để chọn thật tốt một bộ phim hay sau đó tự mình đặt vé.
Triệu Hướng Hải nhẹ nhàng cầm lấy một tấm vé, liền nhìn thấy thông tin bộ phim.
Đây là một bộ phim văn nghệ về tình yêu vừa mới công chiếu không lâu, cầm được giải thưởng lớn, danh tiếng không tồi.
Anh nhìn tấm vé, lại đột nhiên nhớ tới sáng nay Tiêu Diệp nói muốn theo đuổi mình một lần nữa, cười nói: "Cậu muốn hẹn tôi? Dùng cách đi xem phim?"
"Anh muốn nghĩ sao cũng được." Tiêu Diệp bị chọc đúng tâm tư, nhưng miệng vẫn cứng như mỏ vịt chết tiệt.
Triệu Hướng Hải thả tấm vé xuống, ngẩng đầu: "Tiêu Diệp, có phải dù cậu có ái muội với ai thì cũng hẹn người ta đi xem phim không? Cậu đối với Phó Chu Minh như vậy, đối với tôi cũng như vậy?"
Sắc mặt của Tiêu Diệp bỗng tối sầm, chau mày.
Triệu Hướng Hải nhìn thấy vẻ mặt của hắn, lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Anh với Tiêu Diệp, trong những năm cuối ở bên nhau, mối quan hệ vẫn luôn vô cùng lạnh nhạt.
Hai người cả ngày không ai nói với ai được mấy câu, giao lưu duy nhất của cả hai chắc cũng chỉ là những trận ân ái vào ban đêm.
Triệu Hướng Hải cũng không phải chưa bao giờ nghĩ cách hâm nóng nhiệt độ giữa mối quan hệ của hai người, anh cũng từng hỏi Tiêu Diệp có muốn đi xem phim, hẹn hò như một đôi yêu nhau bình thường. Nhưng những năm đó, Tiêu Diệp vĩnh viễn chỉ trả lời lạnh băng một câu, bận.
Triệu Hướng Hải cũng thật sự cho rằng hắn ở bên ngoài làm việc đến tối mặt tối mũi, mãi đến khi nhìn thấy tấm ảnh Tiêu Diệp tươi cười mang theo Phó Chu Minh đi vào rạp chiếu phim.
Gã nam nhân này không phải là bận, mà chỉ bận với mình anh.
Tới bây giờ, anh bận rộn công việc, nhưng Tiêu Diệp tràn đầy tinh lực nhưng không có chỗ phát tiết mà cầm hai tấm vé xem phim, vội vàng chạy đến hỏi anh xem có muốn đi cùng nhau hay không.
Triệu Hướng Hải cởi bỏ cúc áo trên cổ, đôi mắt có chút u ám: "Tiêu Diệp, vé cậu cầm đi, tôi không đi."
Tiêu Diệp nghe thấy lời cự tuyệt của anh, vội đứng bật lên: "Tại sao?"
Triệu Hướng Hải thở dài: "Tối mai tôi có việc bận cần phải xử lý, không đi được."
Đã từng vô cùng mong chờ buổi hẹn hò của cả hai, hiện tại Tiêu Diệp cũng đã vội vàng đưa vé tới, nhưng Triệu Hướng Hải cũng không còn quá mong chờ như trước nữa, vậy nên có từ chối thì anh cũng không có bao nhiêu tiếc nuối.
Tiêu Diệp lại lập tức nổi giận: "Anh không thể đẩy lịch trình xuống sao?"
Triệu hướng Hải buồn cười nhìn hắn: "Dựa vào đâu mà tôi phải đẩy lùi công việc chỉ vì đi xem phim với cậu? Cậu là cái thá gì? Cậu cũng đâu phải bạn trai tôi?"
Tiêu Diệp sửng sốt, nghẹn họng không nói lên lời.
Nhưng khi tầm mắt hắn vừa đảo đến bên cổ của Triệu Hướng Hải, đôi mắt hắn đột nhiên trừng lớn.
Hắn tiến lên vài bước, ghì chặt tay áo của Triệu Hướng Hải: "Con mẹ nó đây là cái gì!?"
Triệu Hướng Hải còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Diệp đã vươn tay sờ đến bên cổ của anh, sau đó hắn càm thêm âm trầm nói: "Triệu Hướng Hải, con mẹ nó anh nói cho tôi biết, dấu hôn trên cổ anh là ai làm!"
/135
|