Tiêu Diệp ôm Triệu Hướng Hải vào trong phòng, cẩn thận đặt người lên trên giường, Triệu Hướng Hải nhíu mày nhìn hắn: "Tôi có thể đi được....."
"Có cái rắm!" Tiêu Diệp nhìn vết thương chảy máu trên đùi của Triệu Hướng Hải, trong lòng trào lên một trận đau đớn nhưng ngoài miệng không nhịn được mà nói lời thô bạo: "Tôi biết anh muốn phân rõ giới hạn với tôi, nhưng anh....con mẹ nó anh không thể tự khiến bản thân bị thương như vậy được! Anh muốn khiến tôi đau lòng đến chết sao?"
Triệu Hướng Hải quay đầu lại: "Tôi đâu có bắt cậu nhìn?"
Tiêu Diệp gắt gao nhíu mày, nghĩ đến việc Triệu Hướng Hải bị thương cũng lười nhờ hắn giúp đỡ, trong lòng hắn lại càng ủy khuất cùng tức giận, khuôn mặt triệt để tối sầm xuống. Thật lâu sau hắn mới đè lại cơn giận dữ trong lòng xuống, nói: "Hòm thuốc đặt ở đâu? Tôi đi lấy."
Triệu Hướng Hải thở dài: "Trong phòng khách, ở trong ngăn kéo của cái tủ gần ban công. Tiêu Diệp mang bộ mặt đen sì mà đứng lên, im lặng đi đến phòng khách.
Một lúc sau hắn xách theo hòm thuốc đi vào phòng của Triệu Hướng Hải, ngồi xuống mép giường: "Tôi mới gọi bác sĩ tới, đợi chút nữa để ông ta nhìn xem."
"Cậu gọi bác sĩ làm gì?" Triệu Hướng Hải nhíu mày: "Tôi đã nói không sao hết rồi."
"Do tôi đau lòng được chưa!" Tiêu Diệp không nhịn được mà gào lên một câu.
Không lâu trước đây hắn đã tự mình quyết định phải đối tốt với Triệu Hướng Hải, đối xử ôn nhu với anh, tận lực chăm sóc anh.
Nhưng hôm nay, khi thấy Triệu Hướng Hải dù có té ngã cũng không muốn nhờ hắn đỡ, như thể bất luận chuyện gì cũng không hề liên quan đến hắn, trong lòng Tiêu Diệp bùng lên nỗi khuất nghẹn, khó chịu không có chỗ phát tiết, va vào lục phủ ngũ tạng của hắn đến phát đau.
Hai người duy trì trầm mặc đợi bác sĩ đến, lúc này yên tĩnh mới bị phá vỡ.
Bác sĩ nhìn miệng vết thương của Triệu Hướng Hải, hơi co rút khóe miệng rồi nói: "Thật sự không có gì trở ngại, xương cốt cũng không có vấn đề gì, đợi tôi tiêu độc rồi băng bó một chút là được." Nói xong ông nhanh nhẹn xử lý tốt miệng vết thương của Triệu Hướng Hải.
Miệng vết thương xử lý xong, ông nhìn sắc mặt của Triệu Hướng Hải rồi duỗi tay sờ lên trán anh dò xét: "Hình như có hơi sốt nhẹ." Ông lấy nhiệt kế ra đo cho Triệu Hướng Hải, quả nhiên là phát sốt rồi.
Bác sĩ lấy ra một túi thuốc, dặn dò: "Triệu tổng làm việc mệt mỏi, bản thân phát sốt lúc nào cũng không biết. Đêm nay cũng đừng tăng ca, nên nghỉ ngơi thật tốt trước đã."
Tiêu Diệp vẫn luôn trầm mặc cuối cùng cũng há miệng nói: "Nghiêm trọng lắm sao?"
"Cũng không hẳn." Bác sĩ dọn đồ đạc của mình lại: "Cũng không phải quá nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối chú ý một chút đừng để nhiệt độ cơ thể tăng cao, vậy thì sẽ không sao nữa. Nếu lại tiếp tục sốt nặng thì phải nhập viện kiểm tra."
Nghe đến đây Tiêu Diệp mới thả lỏng một chút.
Hắn gật đầu với ông, ông cũng thức thời cầm lấy cặp rời khỏi phòng.
"Miệng vết thương đã được xử lý, bác sĩ cũng xem qua rồi." Triệu Hướng Hải nhắm mắt lại: "Cậu có thể về phòng của mình rồi."
Tiêu Diệp nhìn anh, sau đó mới cắn răng đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này Triệu Hướng Hải mới nhẹ nhàng thở dài.
Không phải anh không cảm nhận được Tiêu Diệp đã thay đổi, anh cũng cảm nhận được càng ngày Tiêu Diệp càng nhìn anh với ánh mắt tràn đầy lửa nóng, ngày nào cũng ghen đến mãnh liệt. Hơn nữa Tiêu Diệp cũng đã tận lực thu liễm tính tình, ít nhất cũng không còn lúc nào cũng bốc hỏa nối cáu như trước kia, thấy cái gì không vừa mắt thì lại nổi đóa lên chửi người.
Nhưng, trải qua mấy năm lạnh nhạt kia, Tiêu Diệp đã thật sự khiến trái tim anh trở lên lạnh giá.
Con người ai cũng đều suy xét đến lợi và hại, Triệu Hướng Hải không phải ngoại lệ. Anh sợ sẽ bước vào vũng bùn thêm một lần nữa, cho nên thà rằng mặc kệ Tiêu Diệp điên cuồng tiếp cận theo đuổi, anh cũng không muốn tự dày vò chính mình nữa. Triệu Hướng Hải nhìn trần nhà, thật lâu sau mới nặng nề thở dài. Cũng không biết qua bao lâu cửa phọng đột nhiên phát ra một tiếng kẽo kẹt. Triệu Hướng Hải nghiêng đầu, con mẹ nó Tiêu Diệp lại tới đây!
Tiêu Diệp vừa rồi còn mặc thường phục, bây giờ cả người chỉ còn mỗi một chiếc khăn tắm, lỏng lẻo quấn quanh hạ thân. Hình như hắn vừa mới tắm xong, cơ bắp kiện mỹ gợi cảm ướt dầm dề ẩn chứa sức lực kinh người. Hắn không nói một lời, ngồi xuống phía mép giường, lau lau tóc.
Triệu Hướng Hải không biết phải nói gì hơn: "Cậu lại tới đây làm gì?
Tiêu Diệp mất tự nhiên, quay đầu sang một bên, một lúc sau mới nói: "Anh không thấy bác sĩ nói sao? Ông ấy nói buổi tối cần chú ý anh, nhiệt độ cơ thể không được để quá cao."
"Tôi biết." Triệu Hướng Hải nhíu mày: "Nhưng đâu liên quan đến cậu? Cậu ngủ chỗ cậu, tôi ngủ chỗ tôi."
"Tôi lười nói nữa rồi." Tiêu Diệp không phản bác, đỡ bị Triệu Hướng Hải hung hăng đâm chọc cho mấy nhát: "Anh ngủ đi, dù sao đêm nay tôi cũng ở đây canh anh, nếu anh thấy phiền thì cứ nhắm mắt coi như tôi không tồn tại là được."
Triệu Hướng Hải nhìn bộ dáng bưởng bỉnh của hắn, hừ lạnh một tiếng, chỉ muốn nhấc chân đạp hắn một cái bay xuống đất.
Hay cho một tên Tiêu Diệp.
Quả nhiên vẫn là bộ dáng bá đạo ngang ngạnh đó!
"Có cái rắm!" Tiêu Diệp nhìn vết thương chảy máu trên đùi của Triệu Hướng Hải, trong lòng trào lên một trận đau đớn nhưng ngoài miệng không nhịn được mà nói lời thô bạo: "Tôi biết anh muốn phân rõ giới hạn với tôi, nhưng anh....con mẹ nó anh không thể tự khiến bản thân bị thương như vậy được! Anh muốn khiến tôi đau lòng đến chết sao?"
Triệu Hướng Hải quay đầu lại: "Tôi đâu có bắt cậu nhìn?"
Tiêu Diệp gắt gao nhíu mày, nghĩ đến việc Triệu Hướng Hải bị thương cũng lười nhờ hắn giúp đỡ, trong lòng hắn lại càng ủy khuất cùng tức giận, khuôn mặt triệt để tối sầm xuống. Thật lâu sau hắn mới đè lại cơn giận dữ trong lòng xuống, nói: "Hòm thuốc đặt ở đâu? Tôi đi lấy."
Triệu Hướng Hải thở dài: "Trong phòng khách, ở trong ngăn kéo của cái tủ gần ban công. Tiêu Diệp mang bộ mặt đen sì mà đứng lên, im lặng đi đến phòng khách.
Một lúc sau hắn xách theo hòm thuốc đi vào phòng của Triệu Hướng Hải, ngồi xuống mép giường: "Tôi mới gọi bác sĩ tới, đợi chút nữa để ông ta nhìn xem."
"Cậu gọi bác sĩ làm gì?" Triệu Hướng Hải nhíu mày: "Tôi đã nói không sao hết rồi."
"Do tôi đau lòng được chưa!" Tiêu Diệp không nhịn được mà gào lên một câu.
Không lâu trước đây hắn đã tự mình quyết định phải đối tốt với Triệu Hướng Hải, đối xử ôn nhu với anh, tận lực chăm sóc anh.
Nhưng hôm nay, khi thấy Triệu Hướng Hải dù có té ngã cũng không muốn nhờ hắn đỡ, như thể bất luận chuyện gì cũng không hề liên quan đến hắn, trong lòng Tiêu Diệp bùng lên nỗi khuất nghẹn, khó chịu không có chỗ phát tiết, va vào lục phủ ngũ tạng của hắn đến phát đau.
Hai người duy trì trầm mặc đợi bác sĩ đến, lúc này yên tĩnh mới bị phá vỡ.
Bác sĩ nhìn miệng vết thương của Triệu Hướng Hải, hơi co rút khóe miệng rồi nói: "Thật sự không có gì trở ngại, xương cốt cũng không có vấn đề gì, đợi tôi tiêu độc rồi băng bó một chút là được." Nói xong ông nhanh nhẹn xử lý tốt miệng vết thương của Triệu Hướng Hải.
Miệng vết thương xử lý xong, ông nhìn sắc mặt của Triệu Hướng Hải rồi duỗi tay sờ lên trán anh dò xét: "Hình như có hơi sốt nhẹ." Ông lấy nhiệt kế ra đo cho Triệu Hướng Hải, quả nhiên là phát sốt rồi.
Bác sĩ lấy ra một túi thuốc, dặn dò: "Triệu tổng làm việc mệt mỏi, bản thân phát sốt lúc nào cũng không biết. Đêm nay cũng đừng tăng ca, nên nghỉ ngơi thật tốt trước đã."
Tiêu Diệp vẫn luôn trầm mặc cuối cùng cũng há miệng nói: "Nghiêm trọng lắm sao?"
"Cũng không hẳn." Bác sĩ dọn đồ đạc của mình lại: "Cũng không phải quá nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối chú ý một chút đừng để nhiệt độ cơ thể tăng cao, vậy thì sẽ không sao nữa. Nếu lại tiếp tục sốt nặng thì phải nhập viện kiểm tra."
Nghe đến đây Tiêu Diệp mới thả lỏng một chút.
Hắn gật đầu với ông, ông cũng thức thời cầm lấy cặp rời khỏi phòng.
"Miệng vết thương đã được xử lý, bác sĩ cũng xem qua rồi." Triệu Hướng Hải nhắm mắt lại: "Cậu có thể về phòng của mình rồi."
Tiêu Diệp nhìn anh, sau đó mới cắn răng đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này Triệu Hướng Hải mới nhẹ nhàng thở dài.
Không phải anh không cảm nhận được Tiêu Diệp đã thay đổi, anh cũng cảm nhận được càng ngày Tiêu Diệp càng nhìn anh với ánh mắt tràn đầy lửa nóng, ngày nào cũng ghen đến mãnh liệt. Hơn nữa Tiêu Diệp cũng đã tận lực thu liễm tính tình, ít nhất cũng không còn lúc nào cũng bốc hỏa nối cáu như trước kia, thấy cái gì không vừa mắt thì lại nổi đóa lên chửi người.
Nhưng, trải qua mấy năm lạnh nhạt kia, Tiêu Diệp đã thật sự khiến trái tim anh trở lên lạnh giá.
Con người ai cũng đều suy xét đến lợi và hại, Triệu Hướng Hải không phải ngoại lệ. Anh sợ sẽ bước vào vũng bùn thêm một lần nữa, cho nên thà rằng mặc kệ Tiêu Diệp điên cuồng tiếp cận theo đuổi, anh cũng không muốn tự dày vò chính mình nữa. Triệu Hướng Hải nhìn trần nhà, thật lâu sau mới nặng nề thở dài. Cũng không biết qua bao lâu cửa phọng đột nhiên phát ra một tiếng kẽo kẹt. Triệu Hướng Hải nghiêng đầu, con mẹ nó Tiêu Diệp lại tới đây!
Tiêu Diệp vừa rồi còn mặc thường phục, bây giờ cả người chỉ còn mỗi một chiếc khăn tắm, lỏng lẻo quấn quanh hạ thân. Hình như hắn vừa mới tắm xong, cơ bắp kiện mỹ gợi cảm ướt dầm dề ẩn chứa sức lực kinh người. Hắn không nói một lời, ngồi xuống phía mép giường, lau lau tóc.
Triệu Hướng Hải không biết phải nói gì hơn: "Cậu lại tới đây làm gì?
Tiêu Diệp mất tự nhiên, quay đầu sang một bên, một lúc sau mới nói: "Anh không thấy bác sĩ nói sao? Ông ấy nói buổi tối cần chú ý anh, nhiệt độ cơ thể không được để quá cao."
"Tôi biết." Triệu Hướng Hải nhíu mày: "Nhưng đâu liên quan đến cậu? Cậu ngủ chỗ cậu, tôi ngủ chỗ tôi."
"Tôi lười nói nữa rồi." Tiêu Diệp không phản bác, đỡ bị Triệu Hướng Hải hung hăng đâm chọc cho mấy nhát: "Anh ngủ đi, dù sao đêm nay tôi cũng ở đây canh anh, nếu anh thấy phiền thì cứ nhắm mắt coi như tôi không tồn tại là được."
Triệu Hướng Hải nhìn bộ dáng bưởng bỉnh của hắn, hừ lạnh một tiếng, chỉ muốn nhấc chân đạp hắn một cái bay xuống đất.
Hay cho một tên Tiêu Diệp.
Quả nhiên vẫn là bộ dáng bá đạo ngang ngạnh đó!
/135
|