Ánh mắt của Tiêu Diệp chợt lạnh.
Quan Trường Phong này quả nhiên nhạy bén hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều.
Trên khuôn mặt của Quan Trường Phong vẫn treo nguyên nụ cười, an tĩnh nhìn phản ứng của Tiêu Diệp, không nói chuyện.
Khi hắn sắp ôm ấy Hải ca để đặt đầu anh lên vai mình, Tiêu Diệp lại cố tình đúng lúc đó gửi một loạt tin nhắn quấy rối như vậy, khiến cho Hải ca tỉnh giấc, làm gián đoạn suy tính của hắn. Hắn không tin trên đời lại có điều trùng hợp như vậy.
Giờ nghĩ lại liền biết nhất định là Tiêu Diệp trốn ở nơi nào đó theo dõi Hải ca.
"Tôi ngồi cách đó không xa." Tiêu Diệp cười lạnh một tiếng: "Vậy thì sao?"
"Chẳng sao cả." Quan Trường Phong lắc đầu: "Tôi chỉ muốn xác nhận một chút thôi."
"Quan Trường Phong, con mẹ nó cậu cẩn thận chút." Tiêu Diệp cứ nghĩ đến việc Quan Trường Phong lén lút chiếm tiện nghi của Hải ca là trong lòng lại nóng như lửa đốt, hắn nhịn không được mà buông lời cảnh cáo: "Hải ca không phải người của cậu, cậu an phận chút đừng có động tay động chân với anh ấy!"
Quan Trường Phong khựng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn: "Tiêu tổng đây là muốn cảnh cáo tôi?"
"Đúng vậy." Dù sao Triệu Hướng Hải cũng không ở đây vậy nên tính tình ngang ngược bá đạo của Tiêu Diệp lập tức trỗi dậy: "Tôi cảnh cáo cậu!"
"Tiêu tổng dựa vào cái gì mà cảnh cáo tôi?" Quan Trường Phong cười nhạt một tiếng.
Tiêu Diệp tức khắc nghẹn họng.
Đúng vậy, hắn có thể dựa vào cái gì mà cảnh cáo Quan Trường Phong đây? Hắn cũng không phải là nam nhân của Triệu Hướng Hải.
Tiêu Diệp âm trầm trong chốc lát, cuối cùng cắn chặt răng: "Tôi dùng tư cách người cha thứ hai của con gái Triệu Hướng Hải cảnh cáo cậu, hiểu không? Tốt xấu gì tôi và anh ấy cũng có một đứa con, hiện tại cậu cái gì cũng không phải, vậy nên đem móng vuốt chặt ngay cho tôi, đừng có chạm vào Hải ca!"
Quan Trường Phong sửng sốt một hồi rồi mời hừ lạnh một tiếng.
Hắn cầm lấy muỗng nhỏ nhẹ nhàng khuấy nước trong ly, một bên nói: "Tiêu tổng vẫn còn chưa chết tâm với Hải ca sao?"
"Chết tâm?" Tiêu Diệp khẽ nâng khóe môi cười: "Tôi đây chưa từng biết đến hai chữ chết tâm. Đúng là tôi đã chia tay với Hải ca, nhưng như vậy thì sao? Sớm muộn gì tôi cũng sẽ theo đuổi được anh ấy. Anh ấy là của tôi, kể cả trước đây hay sau nay cũng đều là như vậy."
"Tiêu tổng cũng thật tự tin." Quan Trường Phong nhún vai: "Nhưng hình như Hải ca cũng không quá quan tâm đến anh nữa nhỉ?"
Tiêu Diệp nghe Quan Trường Phong nói xong, đáy lòng liền cứng đờ. Nỗi nhức nhối trong lòng như bị chọc thủng.
Nhưng hắn vẫn nhịn xuông sự ghen tuông đố kị trong lòng, mạnh miệng nói: "Cậu quản cái rắm!"
"Hải ca là thương nhân, mà thương nhân thì rất quan trọng sĩ diện, căm thù sự phản bội đến tận xương tủy." Ánh mắt Quan Trường Phong dần trở nên thâm thúy, khiến người khác không thể nhìn thấu: "Tiêu tổng lại vừa hay dẫm nát điều tối kỵ của Hải ca, anh nói muốn theo đuổi anh ấy một lần nữa, cũng thật không có khả năng."
"Đây là chuyện của tôi, có khó cũng không đến phiên cậu xen vào." Tiêu Diệp hừ lạnh nói: "Cậu lén lén lút lút tiếp cận Hải ca, trong đầu cũng chẳng có ý nghĩ đơn thuần tốt đẹp gì đi?"
Quan Trường Phong nâng ly uống một ngụm: "Đúng vậy, tôi thích anh ấy."
Tiêu Diệp nhanh chóng lộ ra biểu tình quả nhiên là thế.
"Tôi thích Hải ca, thích rất lâu rồi." Quan Trường Phong mơ hồ nói: "Hải ca cả người đều mang một mị lực thành thục, lúc nào cũng ổn trọng, lúc nào cũng ấm áp, mọi thứ về anh ấy đều khiến tôi mê mẩn."
Tiêu Diệp gắt gao xiết chặt tay.
Loại cảm giác này thật giống như bảo bối mình chôn giấu thật kĩ, lại bị người khác phát hiện, người kia lại còn có ý muốn động thủ cướp lấy bảo bối nhỏ, thật sự rất khó chịu!
"Có mê đến mấy thì cũng không phải là người của cậu." Tiêu Diệp mở miệng, như thể hắt cho Quan Trường Phong một gáo nước lạnh.
"Tôi tin rằng tôi có thể lay động được trái tim anh ấy." Quan Trường Phong cười nhạt: "Tôi sẽ cho anh ấy một gia đình mới tinh, sẽ hồi đáp mọi sự ôn nhu của anh ấy. Đương nhiên, quan trọng nhất là tôi có thể đảm bảo tôi tuyệt đối không phản bội anh ấy, tuyệt đối không ngoại tình."
Ánh mắt của Tiêu Diệp dần trở lên lạnh lùng tàn nhẫn.
Quan Trường Phong đây là cố tình vạch lại quá khứ của hắn, hơn nữa còn nhấn mạnh những điều hắn từng làm, khiêu khích sự nhẫn nại của hắn.
Tốt.
Con mẹ nó, gan lớn thật.
Muốn cướp Hải ca từ trong tay hắn? Thử xem!
Nếu hắn để cho đồ rùa con Quan Trường Phong này đạt được mong muốn, hắn sẽ trực tiếp sửa tên thành Tiêu Cẩu. Tuyệt đối không nói điêu!
Quan Trường Phong này quả nhiên nhạy bén hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều.
Trên khuôn mặt của Quan Trường Phong vẫn treo nguyên nụ cười, an tĩnh nhìn phản ứng của Tiêu Diệp, không nói chuyện.
Khi hắn sắp ôm ấy Hải ca để đặt đầu anh lên vai mình, Tiêu Diệp lại cố tình đúng lúc đó gửi một loạt tin nhắn quấy rối như vậy, khiến cho Hải ca tỉnh giấc, làm gián đoạn suy tính của hắn. Hắn không tin trên đời lại có điều trùng hợp như vậy.
Giờ nghĩ lại liền biết nhất định là Tiêu Diệp trốn ở nơi nào đó theo dõi Hải ca.
"Tôi ngồi cách đó không xa." Tiêu Diệp cười lạnh một tiếng: "Vậy thì sao?"
"Chẳng sao cả." Quan Trường Phong lắc đầu: "Tôi chỉ muốn xác nhận một chút thôi."
"Quan Trường Phong, con mẹ nó cậu cẩn thận chút." Tiêu Diệp cứ nghĩ đến việc Quan Trường Phong lén lút chiếm tiện nghi của Hải ca là trong lòng lại nóng như lửa đốt, hắn nhịn không được mà buông lời cảnh cáo: "Hải ca không phải người của cậu, cậu an phận chút đừng có động tay động chân với anh ấy!"
Quan Trường Phong khựng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn: "Tiêu tổng đây là muốn cảnh cáo tôi?"
"Đúng vậy." Dù sao Triệu Hướng Hải cũng không ở đây vậy nên tính tình ngang ngược bá đạo của Tiêu Diệp lập tức trỗi dậy: "Tôi cảnh cáo cậu!"
"Tiêu tổng dựa vào cái gì mà cảnh cáo tôi?" Quan Trường Phong cười nhạt một tiếng.
Tiêu Diệp tức khắc nghẹn họng.
Đúng vậy, hắn có thể dựa vào cái gì mà cảnh cáo Quan Trường Phong đây? Hắn cũng không phải là nam nhân của Triệu Hướng Hải.
Tiêu Diệp âm trầm trong chốc lát, cuối cùng cắn chặt răng: "Tôi dùng tư cách người cha thứ hai của con gái Triệu Hướng Hải cảnh cáo cậu, hiểu không? Tốt xấu gì tôi và anh ấy cũng có một đứa con, hiện tại cậu cái gì cũng không phải, vậy nên đem móng vuốt chặt ngay cho tôi, đừng có chạm vào Hải ca!"
Quan Trường Phong sửng sốt một hồi rồi mời hừ lạnh một tiếng.
Hắn cầm lấy muỗng nhỏ nhẹ nhàng khuấy nước trong ly, một bên nói: "Tiêu tổng vẫn còn chưa chết tâm với Hải ca sao?"
"Chết tâm?" Tiêu Diệp khẽ nâng khóe môi cười: "Tôi đây chưa từng biết đến hai chữ chết tâm. Đúng là tôi đã chia tay với Hải ca, nhưng như vậy thì sao? Sớm muộn gì tôi cũng sẽ theo đuổi được anh ấy. Anh ấy là của tôi, kể cả trước đây hay sau nay cũng đều là như vậy."
"Tiêu tổng cũng thật tự tin." Quan Trường Phong nhún vai: "Nhưng hình như Hải ca cũng không quá quan tâm đến anh nữa nhỉ?"
Tiêu Diệp nghe Quan Trường Phong nói xong, đáy lòng liền cứng đờ. Nỗi nhức nhối trong lòng như bị chọc thủng.
Nhưng hắn vẫn nhịn xuông sự ghen tuông đố kị trong lòng, mạnh miệng nói: "Cậu quản cái rắm!"
"Hải ca là thương nhân, mà thương nhân thì rất quan trọng sĩ diện, căm thù sự phản bội đến tận xương tủy." Ánh mắt Quan Trường Phong dần trở nên thâm thúy, khiến người khác không thể nhìn thấu: "Tiêu tổng lại vừa hay dẫm nát điều tối kỵ của Hải ca, anh nói muốn theo đuổi anh ấy một lần nữa, cũng thật không có khả năng."
"Đây là chuyện của tôi, có khó cũng không đến phiên cậu xen vào." Tiêu Diệp hừ lạnh nói: "Cậu lén lén lút lút tiếp cận Hải ca, trong đầu cũng chẳng có ý nghĩ đơn thuần tốt đẹp gì đi?"
Quan Trường Phong nâng ly uống một ngụm: "Đúng vậy, tôi thích anh ấy."
Tiêu Diệp nhanh chóng lộ ra biểu tình quả nhiên là thế.
"Tôi thích Hải ca, thích rất lâu rồi." Quan Trường Phong mơ hồ nói: "Hải ca cả người đều mang một mị lực thành thục, lúc nào cũng ổn trọng, lúc nào cũng ấm áp, mọi thứ về anh ấy đều khiến tôi mê mẩn."
Tiêu Diệp gắt gao xiết chặt tay.
Loại cảm giác này thật giống như bảo bối mình chôn giấu thật kĩ, lại bị người khác phát hiện, người kia lại còn có ý muốn động thủ cướp lấy bảo bối nhỏ, thật sự rất khó chịu!
"Có mê đến mấy thì cũng không phải là người của cậu." Tiêu Diệp mở miệng, như thể hắt cho Quan Trường Phong một gáo nước lạnh.
"Tôi tin rằng tôi có thể lay động được trái tim anh ấy." Quan Trường Phong cười nhạt: "Tôi sẽ cho anh ấy một gia đình mới tinh, sẽ hồi đáp mọi sự ôn nhu của anh ấy. Đương nhiên, quan trọng nhất là tôi có thể đảm bảo tôi tuyệt đối không phản bội anh ấy, tuyệt đối không ngoại tình."
Ánh mắt của Tiêu Diệp dần trở lên lạnh lùng tàn nhẫn.
Quan Trường Phong đây là cố tình vạch lại quá khứ của hắn, hơn nữa còn nhấn mạnh những điều hắn từng làm, khiêu khích sự nhẫn nại của hắn.
Tốt.
Con mẹ nó, gan lớn thật.
Muốn cướp Hải ca từ trong tay hắn? Thử xem!
Nếu hắn để cho đồ rùa con Quan Trường Phong này đạt được mong muốn, hắn sẽ trực tiếp sửa tên thành Tiêu Cẩu. Tuyệt đối không nói điêu!
/135
|