Triệu Hướng Hải vội vàng chạy ra khỏi công ty rồi ngồi lên xe.
Trợ lý Vương ngồi ghế lái trên mặt cũng tràn đầy lo âu.
Bộ điện ảnh này phải lấy rất nhiều nơi để quay, gần đây đoàn phim di chuyển ra vùng ngoại thành quay chụp. Ai ngờ rằng đoàn phim đang yên đang lành ở sa mạc lớn lại xảy ra vấn đề lớn, khiến cho diễn viên bị thương, công việc bị đình chỉ.
Bộ điện ảnh này được đầu tư rất lớn, nếu thật sụ vì chuyện này mà bị đình công thì đừng nói đến những lão bản khác, riêng Triệu Hướng Hải thôi cũng đã tổn thất không nhỏ.
"Những nhà đầu tư khác cũng đã tự mình hoặc là phái người đến hiện trường rồi." Trợ lý Vương nắm chặt tay lái: "Trước mắt còn chưa biết cụ thể sẽ chịu tổn thất ít hay nhiều."
Triệu Hướng Hải dùng máy tính bảng nhắn tin cho các bên đầu tư khác, một bên nói: "Từ đây đến nơi xảy ra việc mất bao lâu?"
"Hai giờ."
Triệu Hướng Hải trầm mặc một chút rồi nói: "Đem buổi hội nghị chiều nay đẩy xuống tối đi, trước hết phải xem xét bên đoàn phim đã, giải quyết xong lại nói."
Trợ lý Vương gật gật đầu, nhanh nhẹn với lấy tai nghe bluetooth liên hệ với bên liên quan.
Xe của hai người nhanh chóng ra khỏi nội thành, phong cảnh ngoài của cũng dần chuyển đổi từ đô thị phồn hoa sang đồng cỏ hoang vắng. Hai giờ sau, rốt cuộc xe cũng đến nơi. Triệu Hướng Hải nhanh chóng đẩy cửa xe ra.
Phía xa là hiện trường nhân tạo được xây dựng, lúc này đã cháy đen một mảng, khói đen bốc lên mù mịt tiêu tán trong không khí. Người xung quanh ngày càng nhiều, đều là nhân viên công tác của đoàn phim, bác sĩ, y tá, cùng với phóng viên.
"Triệu tổng." Trợ lý Vương cẩn thận bảo vệ Triệu Hướng Hải ở đằng sau: "Chúng ta qua bên kia."
Triệu Hướng Hải đi tới xác nhận thân phận rồi bước vào hiện trường hỗn loạn.
Anh đi tới nơi ồn ào nhất, đạo diễn bên kia đã bị mấy nhà đầu tư vây quanh, mỗi người đều không có biểu tình tốt đẹp gì trên mặt. Anh cau mày đứng yên không tiến lên.
"Hải...Hải ca." Bỗng một giọng nam yếu ớt vang lên từ đằng sau, Triệu Hướng Hải quay đầu nhìn, hóa ra là Tống Tu.
Sắc mặt của Tống Tu tái nhợt, bàn tay co rúm lại không biết để vào đâu. Sự việc diễn ra bất ngờ đến mức cậu còn chưa kịp thay đồ và tóc giả trên đầu.
"Tống Tu." Triệu Hướng Hải chớp mắt dẫn cậu qua một bên, nói: "Cậu có bị thương ở đâu không?"
Tống Tu lắc lắc đầu: "Đáng ra tôi là người ở trong căn nhà bị phát nổ kia, nhưng đạo diện cảm thấy cảnh này dùng thế thân sẽ tốt hơn nên bảo tôi ra ngoài, xem như tôi tránh được một kiếp. Người thế thân kia cả người đều là máu, vừa rồi được đưa lên xe cứu thương rồi..."
Triệu Hướng Hải thở dài: "Đang yên đang lành tại sao bỗng nhiên xảy ra việc này?"
"Nghe nói là sơ suất của nhân viên công tác." Tống Tu cau mày nói: "Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ."
Triệu Hướng Hải gật đầu, nhìn Tống Tu bên người đã lạnh đến trắng bệch mặt mày, anh đành cởi áo khoác ra khoác lên người cậu: "Đi nghỉ ngơi trước đi."
Tống Tu há miệng thở dốc, dường như muốn nói gì đó, bỗng nhiên bên kia truyền đến một giọng nam gào lên: "Mọi người tránh ra, mau tránh ra! Chạy đi!"
Giọng nói vừa dứt, căn nhà nhiễm đầy khói đen kia đột nhiên lại truyền đến một tiếng nôt mạnh!
"Hải ca, đi mau đi mau." Tống Tu kéo tay Triệu Hướng Hải: "Có lẽ do thuốc nổ còn sót lại chưa nổ hết, xem ra nơi này còn chưa an toàn, mau đi đi, cẩn thận bị thương!"
Tiếng nổ vang dội nối tiếp nhau, khiến cho hiện trường vốn dĩ dã loạn nay càng thêm mất không chế!
Đoàn ngựa bên kia vốn đang được người huấn luyện an ủi, nhưng tiếng nổ lại quá mạnh mẽ khiến cho đám ngựa mất kiểm soát, trong chớp mắt một con ngựa dường như quá sợ hãi mà lao đàu chạy về phía đám đông.
"Ngựa mấy không chế rồi! Huấn luyện viên, huấn luyện viên đâu!"
"Mau chạy, nhanh lên!"
Triệu Hướng Hải và Tống Tu vốn đang chạy theo đám đông ra ngoài, nhưng do ngựa mất khống chế khiến cho đám người cũng luống cuống theo, tôi siết bạn bạn siết tôi, cái gì cũng không nghĩ tới nữa. Bước chân của Triệu Hướng Hải bỗng hoảng lên, không biết vấp phải cái gì mà ngã ra đất.
Khi anh vừa ngã xuống, anh cảm giác trong đám người hỗn loạn có người tàn nhẫn đạp lên eo anh một cái thật mạnh!
Khuôn mặt của Triệu Hướng Hải bỗng trắng bệch, một cơn đau kịch liệt bỗng chốc xâm chiếm lấy toàn thân anh!
Trợ lý Vương ngồi ghế lái trên mặt cũng tràn đầy lo âu.
Bộ điện ảnh này phải lấy rất nhiều nơi để quay, gần đây đoàn phim di chuyển ra vùng ngoại thành quay chụp. Ai ngờ rằng đoàn phim đang yên đang lành ở sa mạc lớn lại xảy ra vấn đề lớn, khiến cho diễn viên bị thương, công việc bị đình chỉ.
Bộ điện ảnh này được đầu tư rất lớn, nếu thật sụ vì chuyện này mà bị đình công thì đừng nói đến những lão bản khác, riêng Triệu Hướng Hải thôi cũng đã tổn thất không nhỏ.
"Những nhà đầu tư khác cũng đã tự mình hoặc là phái người đến hiện trường rồi." Trợ lý Vương nắm chặt tay lái: "Trước mắt còn chưa biết cụ thể sẽ chịu tổn thất ít hay nhiều."
Triệu Hướng Hải dùng máy tính bảng nhắn tin cho các bên đầu tư khác, một bên nói: "Từ đây đến nơi xảy ra việc mất bao lâu?"
"Hai giờ."
Triệu Hướng Hải trầm mặc một chút rồi nói: "Đem buổi hội nghị chiều nay đẩy xuống tối đi, trước hết phải xem xét bên đoàn phim đã, giải quyết xong lại nói."
Trợ lý Vương gật gật đầu, nhanh nhẹn với lấy tai nghe bluetooth liên hệ với bên liên quan.
Xe của hai người nhanh chóng ra khỏi nội thành, phong cảnh ngoài của cũng dần chuyển đổi từ đô thị phồn hoa sang đồng cỏ hoang vắng. Hai giờ sau, rốt cuộc xe cũng đến nơi. Triệu Hướng Hải nhanh chóng đẩy cửa xe ra.
Phía xa là hiện trường nhân tạo được xây dựng, lúc này đã cháy đen một mảng, khói đen bốc lên mù mịt tiêu tán trong không khí. Người xung quanh ngày càng nhiều, đều là nhân viên công tác của đoàn phim, bác sĩ, y tá, cùng với phóng viên.
"Triệu tổng." Trợ lý Vương cẩn thận bảo vệ Triệu Hướng Hải ở đằng sau: "Chúng ta qua bên kia."
Triệu Hướng Hải đi tới xác nhận thân phận rồi bước vào hiện trường hỗn loạn.
Anh đi tới nơi ồn ào nhất, đạo diễn bên kia đã bị mấy nhà đầu tư vây quanh, mỗi người đều không có biểu tình tốt đẹp gì trên mặt. Anh cau mày đứng yên không tiến lên.
"Hải...Hải ca." Bỗng một giọng nam yếu ớt vang lên từ đằng sau, Triệu Hướng Hải quay đầu nhìn, hóa ra là Tống Tu.
Sắc mặt của Tống Tu tái nhợt, bàn tay co rúm lại không biết để vào đâu. Sự việc diễn ra bất ngờ đến mức cậu còn chưa kịp thay đồ và tóc giả trên đầu.
"Tống Tu." Triệu Hướng Hải chớp mắt dẫn cậu qua một bên, nói: "Cậu có bị thương ở đâu không?"
Tống Tu lắc lắc đầu: "Đáng ra tôi là người ở trong căn nhà bị phát nổ kia, nhưng đạo diện cảm thấy cảnh này dùng thế thân sẽ tốt hơn nên bảo tôi ra ngoài, xem như tôi tránh được một kiếp. Người thế thân kia cả người đều là máu, vừa rồi được đưa lên xe cứu thương rồi..."
Triệu Hướng Hải thở dài: "Đang yên đang lành tại sao bỗng nhiên xảy ra việc này?"
"Nghe nói là sơ suất của nhân viên công tác." Tống Tu cau mày nói: "Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ."
Triệu Hướng Hải gật đầu, nhìn Tống Tu bên người đã lạnh đến trắng bệch mặt mày, anh đành cởi áo khoác ra khoác lên người cậu: "Đi nghỉ ngơi trước đi."
Tống Tu há miệng thở dốc, dường như muốn nói gì đó, bỗng nhiên bên kia truyền đến một giọng nam gào lên: "Mọi người tránh ra, mau tránh ra! Chạy đi!"
Giọng nói vừa dứt, căn nhà nhiễm đầy khói đen kia đột nhiên lại truyền đến một tiếng nôt mạnh!
"Hải ca, đi mau đi mau." Tống Tu kéo tay Triệu Hướng Hải: "Có lẽ do thuốc nổ còn sót lại chưa nổ hết, xem ra nơi này còn chưa an toàn, mau đi đi, cẩn thận bị thương!"
Tiếng nổ vang dội nối tiếp nhau, khiến cho hiện trường vốn dĩ dã loạn nay càng thêm mất không chế!
Đoàn ngựa bên kia vốn đang được người huấn luyện an ủi, nhưng tiếng nổ lại quá mạnh mẽ khiến cho đám ngựa mất kiểm soát, trong chớp mắt một con ngựa dường như quá sợ hãi mà lao đàu chạy về phía đám đông.
"Ngựa mấy không chế rồi! Huấn luyện viên, huấn luyện viên đâu!"
"Mau chạy, nhanh lên!"
Triệu Hướng Hải và Tống Tu vốn đang chạy theo đám đông ra ngoài, nhưng do ngựa mất khống chế khiến cho đám người cũng luống cuống theo, tôi siết bạn bạn siết tôi, cái gì cũng không nghĩ tới nữa. Bước chân của Triệu Hướng Hải bỗng hoảng lên, không biết vấp phải cái gì mà ngã ra đất.
Khi anh vừa ngã xuống, anh cảm giác trong đám người hỗn loạn có người tàn nhẫn đạp lên eo anh một cái thật mạnh!
Khuôn mặt của Triệu Hướng Hải bỗng trắng bệch, một cơn đau kịch liệt bỗng chốc xâm chiếm lấy toàn thân anh!
/135
|