Trợ lý Vương sửng sốt một chút rồi gật gật đầu.
Cậu hồi tưởng lại khung cảnh lúc đó, ngẫm nghĩ xem nên nói như thế nào rồi mới mở miệng: "Hải ca nghe nói đoàn phim xảy ra chuyện nên liền chạy tới hiện trường. Lúc chúng tôi vừa đến, hiện trường đã được phong tỏa an toàn, vốn dĩ mọi chuyện đều ổn nhưng đột nhiên ngọn lửa lại bùng trở lại, đoàn ngựa của đoàn phim đột nhiên lên cơn chạy tán loạn khiến hiện trường hỗn loạn. Lúc đó Tống Tu nắm tay Hải ca......"
Tiêu Diệp nghe thấy trợ lý nói Tống Tu nắm tay Triệu Hướng Hải, sắc mặt lập tức thâm trầm. Đã rất lâu rồi hắn chưa được nắm tay Hải ca đây này!
Tông Tu này gan cũng thật lớn, thừa dịp hỗn loạn dám chiếm lấy tiện nghi của Hải ca.
Hắn hít sâu một hơi, tự dặn lòng mình hiện tại không phải thời điểm ăn giấm, tận lực khắc chế cảm xúc đang dâng lên trong lòng: "Sau đó thì sao?"
Trợ lý Vương nhỏ giọng nói: "Tống Tu nắm tay Hải ca đi theo đoàn người ra bên ngoài. Nhưng trong lúc hỗn loạn, Hải ca hình như bị vấp ngã, sau đó bị đạp lên."
"Bị dẫm đạp bình thường con mẹ nó có thể dẫm đến mức eo Hải ca bị thương nặng vậy sao?" Tiêu Diệp nhớ đến vết thương trên eo Triệu Hướng Hải, tâm hắn đều ứa hết cả máu: "Đ*t mẹ! Ông đây tin được chết liền."
Trợ lý Vương âm thầm nuốt một ngụm nước bọt: "Ý của Tiêu tổng là có người cố ý làm việc này sao?"
Tiêu Diệp cúi đầu trầm mặc một hồi, đôi mắt thâm trầm: "Tôi không quan tâm là cố ý hay vô tình, Vương Hách, tôi thay Hải ca giao cho cậu một nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ gì?"
"Trong vòng 3 ngày, phải tìm cho ra cái tên tâm thần khiến Hải ca bị thương cho tôi!" Ánh mắt của Tiêu Diệp lộ ra vẻ thô bạo, nom có chút dọa người.
Trợ lý Vương lập tức bị dọa cho run rẩy: "Nhưng, tôi nghĩ rằng nếu có báo cảnh sát thì việc này cũng chỉ được tính là vô ý, có thể...'"
Đôi mắt như lang như sói của Tiêu Diệp nhìn chằm chằm trợ lý Vương: "Cái khác cậu không cần quan tâm, cậu chỉ cần tìm cho ra người là được, chuyện còn lại cứ để tôi. Còn nữa, việc này cứ lặng lẽ làm, đừng có nói cho Hải ca biết."
Nếu Triệu Hướng Hải biết chuyện này, phỏng chừng sẽ lại mắng hắn ấu trĩ bá đạo, làm việc theo cảm tính. Nhưng chính là hắn không còn cách nào khác.
Hắn chỉ cần tưởng tượng đến việc người nọ khiến cho Hải ca bị thương thành như thế này là trong lòng hắn lại ứa hết ruột gan, hận không thể kéo tên khốn khiếp ấy lại đây, bắt tên đó quỳ xuống gọi baba! Mẹ nó đồ chân chó!
Trợ lý Vương ho khan một tiếng: "Tiêu tổng, chỗ đó là vùng ngoại thành, hiện trường cũng là được dựng lên, có lẽ sẽ không có máy giám sát. Nhưng hiện trường có nhiều phương tiện truyền thông như vậy, phỏng chừng sẽ có những ảnh chụp liên quan?"
Tiêu Diệp gật đầu, trầm mặc một chút rồi nói: "Vậy liện hệ với bên truyền thông bảo nbonj họ đưa hết video, ảnh chụp hiện trường gửi lại đây cho tôi."
"Này chỉ sợ là tốn nhiều tiền..."
"Tiền không phải là vấn đề." Tiêu Diệp hừ nhẹ: "Cần bao nhiêu tiền cậu cứ trực tiếp nói cho tôi. Nhưng chuyện quan trọng nhất vẫn là tim cho ra tên khốn dẫm lên người Hải ca!" .
||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
Trợ lý Vương nhìn bộ dáng nghiêm túc kia của Tiêu Diệp, trong lòng trấn động không nhẹ, sau đó lặng lẽ gật gật đầu.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Triệu Hướng Hải bất chấp ngồi dậy muốn đi tắm rửa một lần. Anh có bệnh sạch sẽ, ngày nào mà không tắm là sẽ khó chịu cả người,
Tiêu Diệp nghe anh nói muốn đi tắm, không biết tại sao mà tai đỏ hết cả lên, hắn biết Triệu Hướng hải yêu sạch sẽ nên từ lúc về phòng cũng chưa nói gì.
Phòng bệnh của Triệu Hướng Hải là phòng một người cao cấp, điều kiện cực kì tốt, có phòng tắm riêng. Tuy phòng tắm có chút nhỏ hẹp nhưng miễn cưỡng cũng đủ dùng. Anh ngồi dậy, chịu đựng đau đớn sau lưng mà thong thả bước tới phòng tắm. Khi anh vừa vào trong phòng thì phát hiện Tiêu Diệp vậy mà vẫn đi theo sau lưng mình.
Triệu Hướng Hải nhíu mày, duỗi tay muốn đóng cửa lại thì Tiêu Diệp đã nhanh chân bước tới chen vào trong phòng.
"Cậu vào đây làm gì?" Ngữ khí của Triệu Hướng Hải có chút không tốt: "Tôi muốn tắm!"
"Em giúp anh tắm." Ánh mắt của Tiêu Diệp bình tĩnh nhìn anh: "Bác sĩ có dặn rằng lưng anh không thể chịu áp lực, hơn nữa trên lưng còn bôi thuốc, cần phải có người giúp anh."
Triệu Hướng Hải khựng một chút rồ nói: "Tôi không cần cậu giúp, cậu ra ngoài đi."
Tiêu Diệp lấy điện thoại từ trong túi ra, gõ một dãy số rồi đưa cho Triệu Hướng Hải:"Đây là số của bác sĩ, nếu anh không tin thì tự mình hỏi một chút."
Triệu Hướng Hải bán tín bán nghi nhận lấy điện thoại của Tiêu Diệp đặt ở bên tai.
Điện thoại rất nhanh đã được chuyển đi, Triệu Hướng Hải quay lưng lại, trò chuyện cùng với bác sĩ. Tiêu Diệp đứng đằng sau nhìn sống lưng anh, ánh mắt có chút âm trầm.
Một hồi lâu sau, Triệu Hướng hải mới tắt máy, sắc mặt không tốt ném điện thoại trả lại cho Tiêu Diệp.
Tiêu Diệp nhẹ nhàng cười: "Hiện tại anh tin rồi chứ? Hải ca, em đã nói em muốn chiếu cố anh, anh đã cho em một cơ hồi rồi đấy thôi. Vì sức khỏe của thắt lưng, chuyện tắm rửa này anh vẫn cứ nên giao cho em đi."
Dứt lời hắn chậm rãi bước đến, thân hình khỏe khoắn trực tiếp đứng trước người Triệu Hướng Hải, trầm giọng nói: "Tới, em giúp anh cởi quần áo."
Cậu hồi tưởng lại khung cảnh lúc đó, ngẫm nghĩ xem nên nói như thế nào rồi mới mở miệng: "Hải ca nghe nói đoàn phim xảy ra chuyện nên liền chạy tới hiện trường. Lúc chúng tôi vừa đến, hiện trường đã được phong tỏa an toàn, vốn dĩ mọi chuyện đều ổn nhưng đột nhiên ngọn lửa lại bùng trở lại, đoàn ngựa của đoàn phim đột nhiên lên cơn chạy tán loạn khiến hiện trường hỗn loạn. Lúc đó Tống Tu nắm tay Hải ca......"
Tiêu Diệp nghe thấy trợ lý nói Tống Tu nắm tay Triệu Hướng Hải, sắc mặt lập tức thâm trầm. Đã rất lâu rồi hắn chưa được nắm tay Hải ca đây này!
Tông Tu này gan cũng thật lớn, thừa dịp hỗn loạn dám chiếm lấy tiện nghi của Hải ca.
Hắn hít sâu một hơi, tự dặn lòng mình hiện tại không phải thời điểm ăn giấm, tận lực khắc chế cảm xúc đang dâng lên trong lòng: "Sau đó thì sao?"
Trợ lý Vương nhỏ giọng nói: "Tống Tu nắm tay Hải ca đi theo đoàn người ra bên ngoài. Nhưng trong lúc hỗn loạn, Hải ca hình như bị vấp ngã, sau đó bị đạp lên."
"Bị dẫm đạp bình thường con mẹ nó có thể dẫm đến mức eo Hải ca bị thương nặng vậy sao?" Tiêu Diệp nhớ đến vết thương trên eo Triệu Hướng Hải, tâm hắn đều ứa hết cả máu: "Đ*t mẹ! Ông đây tin được chết liền."
Trợ lý Vương âm thầm nuốt một ngụm nước bọt: "Ý của Tiêu tổng là có người cố ý làm việc này sao?"
Tiêu Diệp cúi đầu trầm mặc một hồi, đôi mắt thâm trầm: "Tôi không quan tâm là cố ý hay vô tình, Vương Hách, tôi thay Hải ca giao cho cậu một nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ gì?"
"Trong vòng 3 ngày, phải tìm cho ra cái tên tâm thần khiến Hải ca bị thương cho tôi!" Ánh mắt của Tiêu Diệp lộ ra vẻ thô bạo, nom có chút dọa người.
Trợ lý Vương lập tức bị dọa cho run rẩy: "Nhưng, tôi nghĩ rằng nếu có báo cảnh sát thì việc này cũng chỉ được tính là vô ý, có thể...'"
Đôi mắt như lang như sói của Tiêu Diệp nhìn chằm chằm trợ lý Vương: "Cái khác cậu không cần quan tâm, cậu chỉ cần tìm cho ra người là được, chuyện còn lại cứ để tôi. Còn nữa, việc này cứ lặng lẽ làm, đừng có nói cho Hải ca biết."
Nếu Triệu Hướng Hải biết chuyện này, phỏng chừng sẽ lại mắng hắn ấu trĩ bá đạo, làm việc theo cảm tính. Nhưng chính là hắn không còn cách nào khác.
Hắn chỉ cần tưởng tượng đến việc người nọ khiến cho Hải ca bị thương thành như thế này là trong lòng hắn lại ứa hết ruột gan, hận không thể kéo tên khốn khiếp ấy lại đây, bắt tên đó quỳ xuống gọi baba! Mẹ nó đồ chân chó!
Trợ lý Vương ho khan một tiếng: "Tiêu tổng, chỗ đó là vùng ngoại thành, hiện trường cũng là được dựng lên, có lẽ sẽ không có máy giám sát. Nhưng hiện trường có nhiều phương tiện truyền thông như vậy, phỏng chừng sẽ có những ảnh chụp liên quan?"
Tiêu Diệp gật đầu, trầm mặc một chút rồi nói: "Vậy liện hệ với bên truyền thông bảo nbonj họ đưa hết video, ảnh chụp hiện trường gửi lại đây cho tôi."
"Này chỉ sợ là tốn nhiều tiền..."
"Tiền không phải là vấn đề." Tiêu Diệp hừ nhẹ: "Cần bao nhiêu tiền cậu cứ trực tiếp nói cho tôi. Nhưng chuyện quan trọng nhất vẫn là tim cho ra tên khốn dẫm lên người Hải ca!" .
||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
Trợ lý Vương nhìn bộ dáng nghiêm túc kia của Tiêu Diệp, trong lòng trấn động không nhẹ, sau đó lặng lẽ gật gật đầu.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Triệu Hướng Hải bất chấp ngồi dậy muốn đi tắm rửa một lần. Anh có bệnh sạch sẽ, ngày nào mà không tắm là sẽ khó chịu cả người,
Tiêu Diệp nghe anh nói muốn đi tắm, không biết tại sao mà tai đỏ hết cả lên, hắn biết Triệu Hướng hải yêu sạch sẽ nên từ lúc về phòng cũng chưa nói gì.
Phòng bệnh của Triệu Hướng Hải là phòng một người cao cấp, điều kiện cực kì tốt, có phòng tắm riêng. Tuy phòng tắm có chút nhỏ hẹp nhưng miễn cưỡng cũng đủ dùng. Anh ngồi dậy, chịu đựng đau đớn sau lưng mà thong thả bước tới phòng tắm. Khi anh vừa vào trong phòng thì phát hiện Tiêu Diệp vậy mà vẫn đi theo sau lưng mình.
Triệu Hướng Hải nhíu mày, duỗi tay muốn đóng cửa lại thì Tiêu Diệp đã nhanh chân bước tới chen vào trong phòng.
"Cậu vào đây làm gì?" Ngữ khí của Triệu Hướng Hải có chút không tốt: "Tôi muốn tắm!"
"Em giúp anh tắm." Ánh mắt của Tiêu Diệp bình tĩnh nhìn anh: "Bác sĩ có dặn rằng lưng anh không thể chịu áp lực, hơn nữa trên lưng còn bôi thuốc, cần phải có người giúp anh."
Triệu Hướng Hải khựng một chút rồ nói: "Tôi không cần cậu giúp, cậu ra ngoài đi."
Tiêu Diệp lấy điện thoại từ trong túi ra, gõ một dãy số rồi đưa cho Triệu Hướng Hải:"Đây là số của bác sĩ, nếu anh không tin thì tự mình hỏi một chút."
Triệu Hướng Hải bán tín bán nghi nhận lấy điện thoại của Tiêu Diệp đặt ở bên tai.
Điện thoại rất nhanh đã được chuyển đi, Triệu Hướng Hải quay lưng lại, trò chuyện cùng với bác sĩ. Tiêu Diệp đứng đằng sau nhìn sống lưng anh, ánh mắt có chút âm trầm.
Một hồi lâu sau, Triệu Hướng hải mới tắt máy, sắc mặt không tốt ném điện thoại trả lại cho Tiêu Diệp.
Tiêu Diệp nhẹ nhàng cười: "Hiện tại anh tin rồi chứ? Hải ca, em đã nói em muốn chiếu cố anh, anh đã cho em một cơ hồi rồi đấy thôi. Vì sức khỏe của thắt lưng, chuyện tắm rửa này anh vẫn cứ nên giao cho em đi."
Dứt lời hắn chậm rãi bước đến, thân hình khỏe khoắn trực tiếp đứng trước người Triệu Hướng Hải, trầm giọng nói: "Tới, em giúp anh cởi quần áo."
/135
|