Tiêu Diệp đứng một mình trong phòng một hồi lâu.
Hắn nhìn ảnh chụp của Triệu Hướng Hải, lại nhớ đến những chuyện ngu ngốc mà mình từng làm, trong lòng hắn như thể bị dao nhỏ rạch ra từng chút một, rạch cho đến khi máu tươi chảy đầm đìa, đau đến không từ nào tả được.
Trước kia khi bệnh đau lưng của Hải ca tái phát, hắn lại không hề phát hiện ra, cũng không thèm quan tâm, mà chỉ ra ngoài một mình mua vui uống rượu cùng bạn bè, để lại anh đau đớn nằm trên giường, khó chịu đến mặt ủ mày chau.
Hải ca lao tâm lao lực, cực khổ chăm sóc hai cha con hắn, lại tận lực duy trì quan hệ hòa hảo trong nhà, hắn cũng vẫn không hề quan tâm, quay đầu đi đến nhà hàng cao cấp, mặt đối mặt với Phó Chu Minh ngồi ăn cơm, thử cái gọi là "cảm giác mới mẻ", nóng lòng muốn thử cảm giác ngoại tình.
Hiện tại Hải ca đã cực kì thất vọng về hắn, muốn rời xa hắn, nhưng lại vì nợ phong lưu của hắn khiến thân thể anh bị thương. Tất cả đều do hắn, đều tại hắn!
Tiêu Diệp hối hận đến mức muốn tàn nhẫn lăng trì xử tử bản thân ngay lập tức!
Con mẹ nó, trước kia hắn bị loại cầm thú nào nhập mới có thể làm ra chuyện này vậy?
Hắn thậm chí còn hoài nghi không biết đoạn thời gian đó bản thân bị ma quỷ ám, mới có thể cố chấp không cần một người hoàn mỹ như Triệu Hướng Hải, đối xử lạnh nhạt với anh, ném anh ra sau đầu, lại quay đi tìm tiểu minh tinh gì đó, muốn nếm thử cảm giác yêu đương vụng trộm với người ta.
Tiêu Diệp gắt gao siết chặt ảnh chụp của Triệu Hướng Hải, lồng ngực hắn đau đớn đến mức không thể nào đứng thẳng nổi. Hắn đã thiếu nợ Hải ca quá nhiều. Có khi cả đời này của hắn cũng không thể trả hết.
"Bíp-----"
Điện thoại nội tuyến trên bàn làm việc bỗng vang lên.
Tiêu Diệp cẩn thận đặt ảnh chụp của Triệu Hướng Hải sang một bên, ổn định lại cảm xúc rồi mới bắt máy. Nữ trợ lý bên kia nói: "Tiêu tổng, có điện thoại của y tá từ bệnh viện gọi tới, nói muốn gặp ngài."
Y tá từ bệnh viện?
Hẳn là chuyện liên quan tới Hải ca.
Tiêu Diệp gật đầu: "Chuyển tiếp đi."
Nữ trợ lý dạ một tiếng, điện thoại đột nhiên phát ra một trận ồn ào, sau đó giọng nói vang lên: "Tiêu tổng, chào ngài. Tôi là y tá chiếu cố Triệu tiên sinh, tôi gọi tới là muốn hỏi ngài một chút, bữa tối của Triệu tiên sinh là để tôi chuẩn bị hay là ngài?"
"Tôi đã chuẩn bị rồi." Tiêu Diệp xoa xoa huyệt thái dương: "Tôi chỉ cần cô giám sát anh ấy dùng bữa tối là được rồi." . ngôn tình hoàn
Y tá ừ một tiếng: "Vâng, tôi hiểu rồi."
"Anh ấy...." Tiêu Diệp nghẹn họng một chút: "Hải ca...anh ấy là tỉnh rồi sao?'
"Tỉnh rồi." Y tá cười cười: "Triệu tiên sinh vẫn luôn tỉnh, hiện tại đang cầm notebook ở trên giường xử lý công việc.
Tim Tiêu Diệp bỗng đập mạnh: "Cô đưa điện thoại cho anh ấy giúp tôi, tôi....muốn nói với anh ấy mấy câu."
Y tá khẽ gật đầu, sau đó đưa điện thoại cho Triệu Hướng Hải.
Tiêu Diệp biết Triệu Hướng Hải đồng ý nói chuyện với hắn, trong lòng lại càng khẩn trương. Hắn cố gắng điều chỉnh trạng thái rồi mới nhẹ giọng nói: "Hải ca."
"Cái gì?" Ngữ khí của Triệu Hướng Hải không tốt lắm: "Có việc gì thì nói thẳng ra, đừng có ấp a ấp úng."
"Hải ca." Trên mặt Tiêu Diệp bỗng xẹt qua vẻ chua xót: "Thật xin lỗi."
Triệu Hướng Hải sửng sốt: "Sao lại xin lỗi tôi?"
"Em muốn xin lỗi anh." Tiêu Diệp siết chặt tay: "Trước kia em đã làm rất nhiều việc sai trái, khiến anh ủy khuất khó chịu rất nhiều lần, thật xin lỗi."
Triệu Hướng Hải trầm mặc nửa ngày, mãi mới lẩm bẩm một câu: "Dây thần kinh bị chập mạch hay gì vậy..."
"Anh đã nỗ lực, trả giá quá nhiều vì em và con, vậy mà em lại làm như không thấy, khiến cho anh đau đớn thống khổ, em lại còn chạy ra ngoài tìm kích thích mới mẻ." Hốc mắt Tiêu Diệp bỗng đỏ bừng: "Hải ca, em sai rồi."
"Bây giờ mới nhận sai?" Triệu Hướng Hải hừ nhẹ một tiếng: "Được, cậu hiểu được là tốt rồi. Dù sao chuyện cũng đã qua, cứ quên hết đi."
"Em không quên." Ngữ khí của Tiêu Diệp bỗng trở lên cứng rắn: "Hải ca, em sẽ không quên, em sẽ ghi tạc vào trong lòng, về sau sẽ nhớ lấy bồi thường hết thảy cho anh, được không?"
"Quên đi, cậu đừng làm trời làm đất khiến tôi chịu tội thay là tôi đã cảm ơn trời đất rồi." Triệu Hướng Hải không hề để ý, hừ nhẹ: "Được rồi, chỗ tôi còn có vài bản báo cáo cần kiểm tra, cậu không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây."
Tiêu Diệp há miệng thở dốc, trong lòng vẫn còn điều muốn nói nhưng âm thanh cúp máy từ bên Triệu Hướng Hải đã truyền đến. Tiêu Diệp bơ phờ như người mất hồn, buông điện thoại xuống rồi cúi đầu.
Đều do hắn nhất thời bị ma xui quỷ ám mà phạm phải sai lầm, cũng do hắn không chung thủy.
Hiện tại, sai lầm ngày đó mang tới quả đắng, mang đến hối hận cùng thống khổ như bị dao găm đâm vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim khiến hắn không chịu đựng nổi.
Tiêu Diệp cứ đứng như vậy một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống, mệt mỏi tựa lưng vào ghế, dùng mu bàn tay che đi con mắt, nhỏ giọng thở đài: "Giá như trước đây đối xử với anh ấy tốt hơn một chút, quan tâm anh ấy hơn một chút, được như vậy thì tốt rồi...."
Tiếc là trên đời không có "giá như".
Hắn nhìn ảnh chụp của Triệu Hướng Hải, lại nhớ đến những chuyện ngu ngốc mà mình từng làm, trong lòng hắn như thể bị dao nhỏ rạch ra từng chút một, rạch cho đến khi máu tươi chảy đầm đìa, đau đến không từ nào tả được.
Trước kia khi bệnh đau lưng của Hải ca tái phát, hắn lại không hề phát hiện ra, cũng không thèm quan tâm, mà chỉ ra ngoài một mình mua vui uống rượu cùng bạn bè, để lại anh đau đớn nằm trên giường, khó chịu đến mặt ủ mày chau.
Hải ca lao tâm lao lực, cực khổ chăm sóc hai cha con hắn, lại tận lực duy trì quan hệ hòa hảo trong nhà, hắn cũng vẫn không hề quan tâm, quay đầu đi đến nhà hàng cao cấp, mặt đối mặt với Phó Chu Minh ngồi ăn cơm, thử cái gọi là "cảm giác mới mẻ", nóng lòng muốn thử cảm giác ngoại tình.
Hiện tại Hải ca đã cực kì thất vọng về hắn, muốn rời xa hắn, nhưng lại vì nợ phong lưu của hắn khiến thân thể anh bị thương. Tất cả đều do hắn, đều tại hắn!
Tiêu Diệp hối hận đến mức muốn tàn nhẫn lăng trì xử tử bản thân ngay lập tức!
Con mẹ nó, trước kia hắn bị loại cầm thú nào nhập mới có thể làm ra chuyện này vậy?
Hắn thậm chí còn hoài nghi không biết đoạn thời gian đó bản thân bị ma quỷ ám, mới có thể cố chấp không cần một người hoàn mỹ như Triệu Hướng Hải, đối xử lạnh nhạt với anh, ném anh ra sau đầu, lại quay đi tìm tiểu minh tinh gì đó, muốn nếm thử cảm giác yêu đương vụng trộm với người ta.
Tiêu Diệp gắt gao siết chặt ảnh chụp của Triệu Hướng Hải, lồng ngực hắn đau đớn đến mức không thể nào đứng thẳng nổi. Hắn đã thiếu nợ Hải ca quá nhiều. Có khi cả đời này của hắn cũng không thể trả hết.
"Bíp-----"
Điện thoại nội tuyến trên bàn làm việc bỗng vang lên.
Tiêu Diệp cẩn thận đặt ảnh chụp của Triệu Hướng Hải sang một bên, ổn định lại cảm xúc rồi mới bắt máy. Nữ trợ lý bên kia nói: "Tiêu tổng, có điện thoại của y tá từ bệnh viện gọi tới, nói muốn gặp ngài."
Y tá từ bệnh viện?
Hẳn là chuyện liên quan tới Hải ca.
Tiêu Diệp gật đầu: "Chuyển tiếp đi."
Nữ trợ lý dạ một tiếng, điện thoại đột nhiên phát ra một trận ồn ào, sau đó giọng nói vang lên: "Tiêu tổng, chào ngài. Tôi là y tá chiếu cố Triệu tiên sinh, tôi gọi tới là muốn hỏi ngài một chút, bữa tối của Triệu tiên sinh là để tôi chuẩn bị hay là ngài?"
"Tôi đã chuẩn bị rồi." Tiêu Diệp xoa xoa huyệt thái dương: "Tôi chỉ cần cô giám sát anh ấy dùng bữa tối là được rồi." . ngôn tình hoàn
Y tá ừ một tiếng: "Vâng, tôi hiểu rồi."
"Anh ấy...." Tiêu Diệp nghẹn họng một chút: "Hải ca...anh ấy là tỉnh rồi sao?'
"Tỉnh rồi." Y tá cười cười: "Triệu tiên sinh vẫn luôn tỉnh, hiện tại đang cầm notebook ở trên giường xử lý công việc.
Tim Tiêu Diệp bỗng đập mạnh: "Cô đưa điện thoại cho anh ấy giúp tôi, tôi....muốn nói với anh ấy mấy câu."
Y tá khẽ gật đầu, sau đó đưa điện thoại cho Triệu Hướng Hải.
Tiêu Diệp biết Triệu Hướng Hải đồng ý nói chuyện với hắn, trong lòng lại càng khẩn trương. Hắn cố gắng điều chỉnh trạng thái rồi mới nhẹ giọng nói: "Hải ca."
"Cái gì?" Ngữ khí của Triệu Hướng Hải không tốt lắm: "Có việc gì thì nói thẳng ra, đừng có ấp a ấp úng."
"Hải ca." Trên mặt Tiêu Diệp bỗng xẹt qua vẻ chua xót: "Thật xin lỗi."
Triệu Hướng Hải sửng sốt: "Sao lại xin lỗi tôi?"
"Em muốn xin lỗi anh." Tiêu Diệp siết chặt tay: "Trước kia em đã làm rất nhiều việc sai trái, khiến anh ủy khuất khó chịu rất nhiều lần, thật xin lỗi."
Triệu Hướng Hải trầm mặc nửa ngày, mãi mới lẩm bẩm một câu: "Dây thần kinh bị chập mạch hay gì vậy..."
"Anh đã nỗ lực, trả giá quá nhiều vì em và con, vậy mà em lại làm như không thấy, khiến cho anh đau đớn thống khổ, em lại còn chạy ra ngoài tìm kích thích mới mẻ." Hốc mắt Tiêu Diệp bỗng đỏ bừng: "Hải ca, em sai rồi."
"Bây giờ mới nhận sai?" Triệu Hướng Hải hừ nhẹ một tiếng: "Được, cậu hiểu được là tốt rồi. Dù sao chuyện cũng đã qua, cứ quên hết đi."
"Em không quên." Ngữ khí của Tiêu Diệp bỗng trở lên cứng rắn: "Hải ca, em sẽ không quên, em sẽ ghi tạc vào trong lòng, về sau sẽ nhớ lấy bồi thường hết thảy cho anh, được không?"
"Quên đi, cậu đừng làm trời làm đất khiến tôi chịu tội thay là tôi đã cảm ơn trời đất rồi." Triệu Hướng Hải không hề để ý, hừ nhẹ: "Được rồi, chỗ tôi còn có vài bản báo cáo cần kiểm tra, cậu không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây."
Tiêu Diệp há miệng thở dốc, trong lòng vẫn còn điều muốn nói nhưng âm thanh cúp máy từ bên Triệu Hướng Hải đã truyền đến. Tiêu Diệp bơ phờ như người mất hồn, buông điện thoại xuống rồi cúi đầu.
Đều do hắn nhất thời bị ma xui quỷ ám mà phạm phải sai lầm, cũng do hắn không chung thủy.
Hiện tại, sai lầm ngày đó mang tới quả đắng, mang đến hối hận cùng thống khổ như bị dao găm đâm vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim khiến hắn không chịu đựng nổi.
Tiêu Diệp cứ đứng như vậy một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống, mệt mỏi tựa lưng vào ghế, dùng mu bàn tay che đi con mắt, nhỏ giọng thở đài: "Giá như trước đây đối xử với anh ấy tốt hơn một chút, quan tâm anh ấy hơn một chút, được như vậy thì tốt rồi...."
Tiếc là trên đời không có "giá như".
/135
|