Thiên gia vốn đã đè đầu ba đại gia tộc khác, nay nếu như cùng Tô gia kết thành quan hệ thông gia, vậy hai gia tộc còn lại sẽ phải chịu uy hiếp. Bùi Diễm và Ngải Dĩnh Nhi công khai đi gần nhau như thế, cũng là bởi vì hai nhà có ý đồ kết đồng minh.
Nếu như Bùi gia và Ngải gia kết đồng minh, Thiên gia và Tô gia mặc dù liên hợp lại muốn chèn ép hai nhà, cũng phải hảo hảo cân nhắc. Chẳng qua, Bùi Diễm và Thiên Mị đi gần nhau cũng không phải là bí mật gì, nếu như Bùi Diễm muốn lật lọng hướng về Thiên gia, như vậy Ngải gia chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm rồi!
Mà những sát thủ này đúng là do Ngải Việt mời tới, Ngải Việt tuyệt không nói chuyện này với Ngải Dĩnh Nhi, nhưng cô cũng có thể đoán được. Nhưng nếu Ngải Việt không muốn để cô biết, vậy cô sẽ xem như hoàn toàn không biết gì, cứ việc xem kịch là được.
So với Ngải thị, cô càng quý trọng Thiên Mị và Bùi Diễm, hai người thật lòng thương yêu cô hơn.
Khách khứa tuy nhiều, nhưng trừ người của Tô gia thì không một ai muốn nhúng tay hỗ trợ. Dù sao đây cũng không phải là trò đùa, sơ ý một chút là mất mạng như chơi, hơn nữa dám đối nghịch với Thiên gia làm sao có khả năng là người dễ trêu chọc. Nếu vì lấy lòng Thiên gia, rước lấy một kẻ thù ngang tầm với Thiên gia cho bản thân, thực là lợi bất cập hại rồi!
Huống hồ mọi người đều là tới tham gia hôn lễ, làm sao có mang theo vũ khí? Ở đây đại bộ phận đều là thương nhân chân chính.
Thiên Nghiêm lo lắng bảo người tìm Thiên Mị, làm thế nào cũng không tìm được người, tức giận đến một cước đá lăn người đến bẩm báo. Sớm biết thế này thì nên nói cho Thiên Mị trước, có điều động tĩnh lớn như vậy, sao Thiên Mị lại không biết?
Mà giờ khắc này, Thiên Mị đang đứng ở chỗ tối, hăng hái nhìn hai phe giao hỏa, hai phe đều thương vong thảm trọng, nhưng cứ tiếp tục thế này, những sát thủ kia nhất định sẽ xông vào.
Thiên Nghiêm giơ tay đoạt lấy cây súng trong tay người phía sau, mắng, “Ta không cần các ngươi bảo vệ, đi hỗ trợ đi!” Thân là gia chủ Thiên gia, Thiên Nghiêm mặc dù chẳng có năng lực đặc biệt nào, nhưng thân thủ cũng không tệ lắm.
Mặc dù ông ta nói như vậy, những hộ vệ kia vẫn lưu lại hai người che chở ông ta. Thiên Nghiêm đứng phía sau hai hộ vệ, thỉnh thoảng giơ tay lên bắn, nhưng lại chẳng trúng phát nào!
Mặc dù những sát thủ kia không ngừng có kẻ tử vong, nhưng những hộ vệ ngã xuống còn nhanh hơn. Sắc mặt Thiên Nghiêm càng ngày càng ngưng trọng, chết tiệt! Rõ ràng đã xem như không chút sơ hở, có lẽ còn có thể túm được kẻ phía sau, để ông ta có thể danh chính ngôn thuận chiếm đoạt Ngải thị, nhưng hiện tại bởi vì Thiên Mị Mị đột nhiên mất tích biến thành cái dạng này!
Mắt thấy hộ vệ đều sắp chết hết, Thiên Nghiêm lo lắng không thôi, nhưng trong nháy mắt thấy những sát thủ kia toàn bộ ngã xuống đất, rõ ràng đã chết, nhưng máu tươi trên người lại không ngừng chảy ra.
Lúc này mọi người núp ở phía xa đều có chút sững sờ, thật lâu mới có người run rẩy phun ra bốn chữ, Huyết Sắc. . . Mị Yêu. . .
Trong mắt mọi người đều không khỏi mang theo một tia khủng hoảng, bọn họ biết đó xác thực là Huyết Sắc Mị Yêu, bằng không Bắc đảo còn ai có năng lực và thủ đoạn như thế?
Vừa rồi bọn họ đều cảm thấy có hồng quang lóe lên, mị yêu câu hồn, huyết sắc mê ly, chẳng những chỉ ra cô sau khi giết người máu nhuộm đầy đất, mà còn là cô ra tay thì ánh huyết sắc kia thực mê ly.
Nhìn máu tươi đầy đất, trong lòng mọi người phát rét một trận. Huyết Sắc Mị Yêu, từ khi cô xuất hiện, vẫn luôn là sự tồn tại khiến người ta khủng hoảng.
Thiên Nghiêm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy những thi thể không chút hơi thở trên đất kia, lại không khỏi nhíu nhíu mày. Không ngờ là giết toàn bộ, chẳng lẽ không biết lưu một người sống sao? Hiện tại ông ta phải làm sao bắt được kẻ phía sau đây?
Sắc mặt Ngải Việt rất khó coi, lúc này ông ta đã đoán được, Thiên gia chọn được người thủ hộ chính là Huyết Sắc Mị Yêu khiến người ta khủng hoảng kia, thảo nào Thiên Nghiêm đối với Huyết Sắc Mị Yêu vẫn luôn không dòm ngó tới, mặc cho cô làm mưa làm gió!
Ông ta sớm nên nghĩ tới, ngoại trừ người thủ hộ, còn ai có thể có năng lực xuất quỷ nhập thần như vậy? Cũng may người đều chết sạch, nếu Thiên Nghiêm muốn trực tiếp vu oan cho ông ta cũng không dễ dàng, nói không chừng đến lúc đó còn có cơ hội có thể cắn ngược hắn ta một cái!
Trong phòng nghỉ ngơi, Thiên Nghiêm vẻ mặt âm trầm nhìn Thiên Mị, tức giận nói, “Thực tốt! Lại có thể biến mất giữa chừng, nếu mẹ và em gái mày gặp chuyện không may thì làm sao?
Vị đương gia Thiên gia này từ đầu đến cuối không nghĩ tới con gái ở trước mặt đột nhiên biến mất, có phải đã xảy ra chuyện không? Giống như bảo vệ người nhà thậm chí là bảo vệ toàn bộ Bắc đảo đều là trách nhiệm mà Thiên Mị phải tận chức, về phần nhu cầu và an toàn của bản thân Thiên Mị không ở trong phạm vi suy nghĩ của ông ta, ngược lại ông ta lại cự tuyệt không muốn nghĩ tới. Thiên Mị căn bản không nợ ai, dựa vào cái gì cô phải bỏ ra toàn bộ, để bảo vệ những người này? Thậm chí hy sinh của cô còn bị xem là đương nhiên.
“Cha!” Thiên Mị liếc nhìn Thư Cầm và Thiên Ngữ, nhắc nhở ông ta còn có những người khác ở đây.
Mặc dù lời nói của Thiên Nghiêm có chút khả nghi, nhưng Thư Cầm và Thiên Ngữ làm sao cũng không nghĩ tới Thiên Mị chính là người thủ hộ.
Nhìn Thiên Nghiêm cố gắng bình ổn cơn thịnh nộ, trong mắt Thiên Mị mang theo một tia châm chọc, mở miệng nói, “Hộ vệ Thiên gia lợi hại như vậy, cha căn bản không cần lo lắng mẹ và em gái sẽ xảy ra chuyện. Ngữ khí rất bình tĩnh, không chút lo âu sợ hãi, khiến người ta cảm thấy cho dù Thư Cầm và Thiên Ngữ chết đi, cô cũng sẽ không mảy may xúc động.
Thiên Mị hừ lạnh trong lòng, Thiên Nghiêm vốn là lấy Thiên Ngữ làm mồi câu, muốn nhân cơ hội nắm được nhược điểm của Ngải thị, rõ ràng là chính ông ta quyết định để con gái và vợ gặp nguy hiểm, lại đem tức giận phát tiết lên người cô, nhìn cô thực rất dễ khi dễ sao?
Trong cặp mắt rũ xuống của Thư Cầm lóe lên một tia quyết tuyệt, câu nói không chút tình cảm nào kia của Thiên Mị, càng làm kiên định quyết tâm của bà ta. Xem bộ dạng lạnh lùng của Thiên Mị, có lẽ thực sự sẽ trả thù Thiên Ngữ, bà ta không thể để cô thương tổn tới Thiên Ngữ, sớm một chút gả Thiên Mị ra ngoài cũng tốt!
Hôn lễ sau đó rất thuận lợi, nhiều khách khứa ở đây như vậy, ngược lại Tô Hạo không nhìn chằm chằm Thiên Mị nữa, chẳng qua ánh mắt những người khác đa số đều rơi trên người Thiên Mị, mặc dù Thiên Ngữ mới là cô dâu, nhưng rõ ràng cô chị gái bên cạnh cô ta càng có mị lực hơn, bất kể là dung mạo hay khí chất đều dụ hoặc người.
Thiên Ngữ nhìn đến nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng cô ta mới là vai chính, nổi trội lại đều bị Thiên Mị đoạt đi!
Nhìn biểu tình chán muốn chết của Thiên Mị, Ngải Dĩnh Nhi cười nói, “Chị ấy nhất định rất mong muốn ả Thiên Ngữ kia tìm chị gây phiền phức nha!”
Khóe miệng Bùi Diễm nhếch lên thành một độ cong, cười nói, “Thiên Mị quả thực rất buồn chán!
“Bận rộn” một ngày, Thiên Mị vừa trở về phòng liền ngã ra giường, cuộc sống thực buồn chán mà! ! Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, Thiên Mị bật ngồi dậy, nhếch miệng lên, cười đến có chút tà ác. Nếu buồn chán như thế, hay là đi tạo phiền phức cho Tề Mặc đi!
Từ trên giường bật người dậy, đã có người đến gõ cửa. Thiên Mị mở cửa thấy người ngoài cửa, không khỏi nhíu mày, “Mẹ.”
Thư Cầm bưng một cái khay tiến vào, vừa cười vừa nói, “Đã mệt mỏi một ngày rồi, mẹ nấu chút tổ yến, nhân lúc còn nóng thì uống đi rồi ngủ tiếp!”
Nếu như Bùi gia và Ngải gia kết đồng minh, Thiên gia và Tô gia mặc dù liên hợp lại muốn chèn ép hai nhà, cũng phải hảo hảo cân nhắc. Chẳng qua, Bùi Diễm và Thiên Mị đi gần nhau cũng không phải là bí mật gì, nếu như Bùi Diễm muốn lật lọng hướng về Thiên gia, như vậy Ngải gia chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm rồi!
Mà những sát thủ này đúng là do Ngải Việt mời tới, Ngải Việt tuyệt không nói chuyện này với Ngải Dĩnh Nhi, nhưng cô cũng có thể đoán được. Nhưng nếu Ngải Việt không muốn để cô biết, vậy cô sẽ xem như hoàn toàn không biết gì, cứ việc xem kịch là được.
So với Ngải thị, cô càng quý trọng Thiên Mị và Bùi Diễm, hai người thật lòng thương yêu cô hơn.
Khách khứa tuy nhiều, nhưng trừ người của Tô gia thì không một ai muốn nhúng tay hỗ trợ. Dù sao đây cũng không phải là trò đùa, sơ ý một chút là mất mạng như chơi, hơn nữa dám đối nghịch với Thiên gia làm sao có khả năng là người dễ trêu chọc. Nếu vì lấy lòng Thiên gia, rước lấy một kẻ thù ngang tầm với Thiên gia cho bản thân, thực là lợi bất cập hại rồi!
Huống hồ mọi người đều là tới tham gia hôn lễ, làm sao có mang theo vũ khí? Ở đây đại bộ phận đều là thương nhân chân chính.
Thiên Nghiêm lo lắng bảo người tìm Thiên Mị, làm thế nào cũng không tìm được người, tức giận đến một cước đá lăn người đến bẩm báo. Sớm biết thế này thì nên nói cho Thiên Mị trước, có điều động tĩnh lớn như vậy, sao Thiên Mị lại không biết?
Mà giờ khắc này, Thiên Mị đang đứng ở chỗ tối, hăng hái nhìn hai phe giao hỏa, hai phe đều thương vong thảm trọng, nhưng cứ tiếp tục thế này, những sát thủ kia nhất định sẽ xông vào.
Thiên Nghiêm giơ tay đoạt lấy cây súng trong tay người phía sau, mắng, “Ta không cần các ngươi bảo vệ, đi hỗ trợ đi!” Thân là gia chủ Thiên gia, Thiên Nghiêm mặc dù chẳng có năng lực đặc biệt nào, nhưng thân thủ cũng không tệ lắm.
Mặc dù ông ta nói như vậy, những hộ vệ kia vẫn lưu lại hai người che chở ông ta. Thiên Nghiêm đứng phía sau hai hộ vệ, thỉnh thoảng giơ tay lên bắn, nhưng lại chẳng trúng phát nào!
Mặc dù những sát thủ kia không ngừng có kẻ tử vong, nhưng những hộ vệ ngã xuống còn nhanh hơn. Sắc mặt Thiên Nghiêm càng ngày càng ngưng trọng, chết tiệt! Rõ ràng đã xem như không chút sơ hở, có lẽ còn có thể túm được kẻ phía sau, để ông ta có thể danh chính ngôn thuận chiếm đoạt Ngải thị, nhưng hiện tại bởi vì Thiên Mị Mị đột nhiên mất tích biến thành cái dạng này!
Mắt thấy hộ vệ đều sắp chết hết, Thiên Nghiêm lo lắng không thôi, nhưng trong nháy mắt thấy những sát thủ kia toàn bộ ngã xuống đất, rõ ràng đã chết, nhưng máu tươi trên người lại không ngừng chảy ra.
Lúc này mọi người núp ở phía xa đều có chút sững sờ, thật lâu mới có người run rẩy phun ra bốn chữ, Huyết Sắc. . . Mị Yêu. . .
Trong mắt mọi người đều không khỏi mang theo một tia khủng hoảng, bọn họ biết đó xác thực là Huyết Sắc Mị Yêu, bằng không Bắc đảo còn ai có năng lực và thủ đoạn như thế?
Vừa rồi bọn họ đều cảm thấy có hồng quang lóe lên, mị yêu câu hồn, huyết sắc mê ly, chẳng những chỉ ra cô sau khi giết người máu nhuộm đầy đất, mà còn là cô ra tay thì ánh huyết sắc kia thực mê ly.
Nhìn máu tươi đầy đất, trong lòng mọi người phát rét một trận. Huyết Sắc Mị Yêu, từ khi cô xuất hiện, vẫn luôn là sự tồn tại khiến người ta khủng hoảng.
Thiên Nghiêm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy những thi thể không chút hơi thở trên đất kia, lại không khỏi nhíu nhíu mày. Không ngờ là giết toàn bộ, chẳng lẽ không biết lưu một người sống sao? Hiện tại ông ta phải làm sao bắt được kẻ phía sau đây?
Sắc mặt Ngải Việt rất khó coi, lúc này ông ta đã đoán được, Thiên gia chọn được người thủ hộ chính là Huyết Sắc Mị Yêu khiến người ta khủng hoảng kia, thảo nào Thiên Nghiêm đối với Huyết Sắc Mị Yêu vẫn luôn không dòm ngó tới, mặc cho cô làm mưa làm gió!
Ông ta sớm nên nghĩ tới, ngoại trừ người thủ hộ, còn ai có thể có năng lực xuất quỷ nhập thần như vậy? Cũng may người đều chết sạch, nếu Thiên Nghiêm muốn trực tiếp vu oan cho ông ta cũng không dễ dàng, nói không chừng đến lúc đó còn có cơ hội có thể cắn ngược hắn ta một cái!
Trong phòng nghỉ ngơi, Thiên Nghiêm vẻ mặt âm trầm nhìn Thiên Mị, tức giận nói, “Thực tốt! Lại có thể biến mất giữa chừng, nếu mẹ và em gái mày gặp chuyện không may thì làm sao?
Vị đương gia Thiên gia này từ đầu đến cuối không nghĩ tới con gái ở trước mặt đột nhiên biến mất, có phải đã xảy ra chuyện không? Giống như bảo vệ người nhà thậm chí là bảo vệ toàn bộ Bắc đảo đều là trách nhiệm mà Thiên Mị phải tận chức, về phần nhu cầu và an toàn của bản thân Thiên Mị không ở trong phạm vi suy nghĩ của ông ta, ngược lại ông ta lại cự tuyệt không muốn nghĩ tới. Thiên Mị căn bản không nợ ai, dựa vào cái gì cô phải bỏ ra toàn bộ, để bảo vệ những người này? Thậm chí hy sinh của cô còn bị xem là đương nhiên.
“Cha!” Thiên Mị liếc nhìn Thư Cầm và Thiên Ngữ, nhắc nhở ông ta còn có những người khác ở đây.
Mặc dù lời nói của Thiên Nghiêm có chút khả nghi, nhưng Thư Cầm và Thiên Ngữ làm sao cũng không nghĩ tới Thiên Mị chính là người thủ hộ.
Nhìn Thiên Nghiêm cố gắng bình ổn cơn thịnh nộ, trong mắt Thiên Mị mang theo một tia châm chọc, mở miệng nói, “Hộ vệ Thiên gia lợi hại như vậy, cha căn bản không cần lo lắng mẹ và em gái sẽ xảy ra chuyện. Ngữ khí rất bình tĩnh, không chút lo âu sợ hãi, khiến người ta cảm thấy cho dù Thư Cầm và Thiên Ngữ chết đi, cô cũng sẽ không mảy may xúc động.
Thiên Mị hừ lạnh trong lòng, Thiên Nghiêm vốn là lấy Thiên Ngữ làm mồi câu, muốn nhân cơ hội nắm được nhược điểm của Ngải thị, rõ ràng là chính ông ta quyết định để con gái và vợ gặp nguy hiểm, lại đem tức giận phát tiết lên người cô, nhìn cô thực rất dễ khi dễ sao?
Trong cặp mắt rũ xuống của Thư Cầm lóe lên một tia quyết tuyệt, câu nói không chút tình cảm nào kia của Thiên Mị, càng làm kiên định quyết tâm của bà ta. Xem bộ dạng lạnh lùng của Thiên Mị, có lẽ thực sự sẽ trả thù Thiên Ngữ, bà ta không thể để cô thương tổn tới Thiên Ngữ, sớm một chút gả Thiên Mị ra ngoài cũng tốt!
Hôn lễ sau đó rất thuận lợi, nhiều khách khứa ở đây như vậy, ngược lại Tô Hạo không nhìn chằm chằm Thiên Mị nữa, chẳng qua ánh mắt những người khác đa số đều rơi trên người Thiên Mị, mặc dù Thiên Ngữ mới là cô dâu, nhưng rõ ràng cô chị gái bên cạnh cô ta càng có mị lực hơn, bất kể là dung mạo hay khí chất đều dụ hoặc người.
Thiên Ngữ nhìn đến nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng cô ta mới là vai chính, nổi trội lại đều bị Thiên Mị đoạt đi!
Nhìn biểu tình chán muốn chết của Thiên Mị, Ngải Dĩnh Nhi cười nói, “Chị ấy nhất định rất mong muốn ả Thiên Ngữ kia tìm chị gây phiền phức nha!”
Khóe miệng Bùi Diễm nhếch lên thành một độ cong, cười nói, “Thiên Mị quả thực rất buồn chán!
“Bận rộn” một ngày, Thiên Mị vừa trở về phòng liền ngã ra giường, cuộc sống thực buồn chán mà! ! Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, Thiên Mị bật ngồi dậy, nhếch miệng lên, cười đến có chút tà ác. Nếu buồn chán như thế, hay là đi tạo phiền phức cho Tề Mặc đi!
Từ trên giường bật người dậy, đã có người đến gõ cửa. Thiên Mị mở cửa thấy người ngoài cửa, không khỏi nhíu mày, “Mẹ.”
Thư Cầm bưng một cái khay tiến vào, vừa cười vừa nói, “Đã mệt mỏi một ngày rồi, mẹ nấu chút tổ yến, nhân lúc còn nóng thì uống đi rồi ngủ tiếp!”
/68
|