Tiếng súng đã dần ngừng lại, lúc này Ngải Việt mới mang người chạy tới, thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Ngải Dĩnh Nhi, vội vàng chạy tới cạnh cô, khẩn thiết hỏi, “Dĩnh Nhi, con làm sao vậy? Con đừng dọa cha!” Ngải Dĩnh Nhi là con gái duy nhất của ông, đối với năng lực của Ngải Dĩnh Nhi ông vẫn luôn rất hài lòng, cho nên ông tuyệt không lo lắng cho tương lai của Ngải thị.
Nhưng, nếu như Ngải Dĩnh Nhi có chuyện bất trắc, vậy tương lai Ngải thị chẳng phải sẽ rơi vào tay chi thứ sao?
Ngải Dĩnh Nhi ngơ ngác nhìn ông ta, thấy dáng vẻ đầy lo lắng của ông, đột nhiên có chút điên cuồng đẩy ông ta ra, hét lớn, “Ông biến đi! Biến đi!” Những quan tâm này đều là giả, cô không cần, chị mới là người chân chính quan tâm cô, thế nhưng . . .
Ngải Việt thấy bộ dạng mất khống chế của cô, nhíu chặc mi, nhưng cũng không dám cứng rắn mang cô đi. Ngải Dĩnh Nhi có thân thủ không đơn giản, lúc này tâm tình của cô đã không khống chế được, nếu ông bức cô, ai biết cô sẽ làm ra chuyện gì.
Ngải Việt bất đắc dĩ, đành phải thối lui đến phòng khách, nhưng Ngải Dĩnh Nhi hiện giờ không muốn thấy ông ta, nhìn chằm chằm vào ông ta quát, “Đi đi!”
“Được được, cha đi, cha đi!” Ngải Việt nhìn Thiên Nghiêm đã ngất đi, hừ lạnh một tiếng, mang theo người của mình ra khỏi biệt thự.
“Các cậu canh giữ ở bên ngoài, bảo vệ tiểu thư an toàn! Phân phó xong, Ngải Việt lại liếc mắt nhìn căn biệt thự, cau mày rời đi.
Bùi Diễm cuối cùng từ trong bi thương phục hồi lại tinh thần, thấy Ngải Dĩnh Nhi mất khống chế, không khỏi an ủi, Dĩnh Nhi, em đừng như vậy, Thiên Mị vẫn luôn là người thương em nhất, cô ấy sẽ không hy vọng em đau lòng thế này.” Y biết Dĩnh Nhi và Thiên Mị mặc dù ít gặp nhau, nhưng lại thân nhau như chị em ruột, y cũng không biết lúc này phải an ủi cô thế nào.
Ngải Dĩnh Nhi đột nhiên nhào vào trong ngực y, khóc thành tiếng, “ Anh Diễm, là em giết chị ấy, là em, em thật đáng chết!” Cô thật hận bản thân mình!
Nếu như hôm nay cô không đến tìm chị ấy, có lẽ chị ấy sẽ không chết, hoặc giả, cô có thể thanh tỉnh một chút sẽ không chính tay đâm chết chị ấy, sao cô lại vô dụng như thế? Cô thật đúng là đồ bỏ đi!
Bùi Diễm thoáng sửng sốt, y cứ mãi nghi hoặc, Thiên Mị làm sao lại dễ dàng bị người ta tổn thương được, nếu theo như lời Dĩnh Nhi nói . . .
Nhìn bộ dáng tự trách của Dĩnh Nhi, Bùi Diễm vỗ nhẹ lên lưng cô, thực sự không biết nên an ủi cô thế nào. Tự tay giết người mình quan tâm nhất, áy náy hối hận trong lòng có thể tưởng tượng được.
Khóc một hồi, Ngải Dĩnh Nhi đột nhiên khẽ đẩy Bùi Diễm ra, sờ sờ nước mắt trên mặt, vẻ mặt lạnh như băng.
Bùi Diễm nhìn bộ dáng của cô, có chút lo lắng, Dĩnh Nhi...
Ngải Dĩnh Nhi khàn giọng nói, “Chị đã từng nói, khóc không giải quyết được bất cứ vấn đề gì! Nói xong, liền kiên định xuống lầu, bước ra khỏi biệt thự. Cô phải về Ngải thị, cô muốn thay chị báo thù, cô sẽ không bỏ qua, còn cả ả đàn bà kia nữa!
Thư Cầm và Tô Hạo luôn ở bên Thiên Ngữ, nghe thấy tiếng súng cũng không xuất hiện. Dù thế nào Thiên Nghiêm cũng sẽ giải quyết tốt, bọn họ đi ra ngoài bất quá là gánh nặng mà thôi, ngược lại hộ vệ còn phải bảo vệ. Hơn nữa Thư Cầm thật sự lo lắng cho Thiên Ngữ, mà Tô Hạo cũng muốn biểu hiện một phen y quan tâm tới Thiên Ngữ, cho nên vẫn luôn trông chừng Thiên Ngữ.
Bác sĩ riêng của Thiên gia không chỉ một người, trong căn biệt thự kề bên chính là bác sĩ, trong đó các thiết bị đều đủ cả, không chút kém cỏi so với những bệnh viện lớn, những bác sĩ kia đều là nhân tài hiếm hoi trong giới y học, cho nên dù Thiên Ngữ bị thương nghiêm trọng như thế này, cũng không đưa đi bệnh viện.
Đến giờ tay Thiên Ngữ đã được xử lý tốt, Thư Cầm lúc này mới chuẩn bị trở về biệt thự, còn Tô Hạo vẫn ở cùng Thiên Ngữ, hy vọng Thiên Ngữ tỉnh lại liếc mắt một cái sẽ nhìn thấy y, sẽ có chút cảm động, không truy cứu chuyện bắt gian nữa.
Tay Thiên Ngữ có khả năng sẽ lưu lại di chứng, sau này sẽ không thể cầm súng. Thân là gia chủ tương lai của Thiên gia, nhưng ngay cả cầm súng cũng không làm được, chỉ có thể giao tính mạng vào trong tay người khác, đây không phải là chuyện nhỏ, thời điểm mấu chốt mạng của mình chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Thư Cầm có chút chán nản bước về phía biệt thự, không yên lòng suy nghĩ về chuyện của Thiên Ngữ, đột nhiên mùi máu tươi xộc vào khoang mũi, khiến trong lòng bà ta dâng lên một dự cảm chẳng lành. Giương mắt nhìn lên, trong biệt thự ngổn ngang đầy thi thể.
Bởi vì đây là chủ trạch của Thiên gia, gia chủ là Thiên Nghiêm ở đây, cho nên nơi này có rất nhiều hộ vệ, phòng vệ an toàn cũng cực kỳ nghiêm mật, thế nhưng giờ đây bà lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Thư Cầm muốn áp chế cảm giác chẳng lành trong lòng, nhưng có cố mấy cũng chẳng được, kinh hoảng xông vào, lại nhìn thấy Thiên Nghiêm không rõ sống chết nằm sóng xoài trên mặt đất.
Thư Cầm chỉ thấy trước mắt như tối sầm lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Phu nhân...
Trong biệt thự đa số người hầu cũng chỉ là người hầu bình thường, không có thân thủ tốt, do đó vừa nghe thấy tiếng súng nổ đã vội vàng trốn đi. Bùi Diễm cũng không có đuổi tận giết tuyệt, cũng không có tâm tình đi đuổi tận giết tuyệt, lúc này đám người hầu mới nơm nớp lo sợ chạy ra ngoài.
Thư Cầm vội vàng gọi điện thoại bảo bác sĩ tới, âm thanh có chút thê lương, có chút run rẩy quát, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đám người hầu sợ đến run lẩy bẩy, có kẻ gan lớn hơn chút mở miệng nói, “Gia chủ phái người bao vây phòng đại tiểu thư, muốn giết đại tiểu thư, sau đó tổng tài của Bùi thị mang người đến, liền nổ súng . . .”
Thân là người hầu Thiên gia, cho dù không có thân thủ tốt, nhưng so với kẻ hầu bình thường kiến thức cũng nhiều hơn chút, nói đến Thiên Nghiêm muốn giết Thiên Mị, mặc dù trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt.
Muốn giết Thiên Mị? Thiên Nghiêm muốn giết Thiên Mị? Chẳng lẽ là vì muốn báo thù cho Thiên Ngữ?
Thư Cầm đang nghĩ ngợi, lại nghe một nữ hầu khác bẩm báo, “Hình như tôi có nghe thấy mọi người nói đại tiểu thư là Huyết Sắc Mị Yêu . . .”
Huyết Sắc Mị Yêu? Thư Cầm trong nháy mắt trợn to hai mắt, Thiên Mị lại chính là Huyết Sắc Mị Yêu kia? Quả nhiên, Thiên Mị là người bà không thể chọc nổi, nhưng nó lại làm hại Thiên Ngữ bị thương, làm hại Thiên Nghiêm trở thành bộ dạng này, nó muốn khiến Thiên gia tan cửa nát nhà hay sao?
Cho dù bà sai trước, có lỗi với nó, nó cứ nhằm vào người mẹ là bà đây không phải được rồi sao? Vì sao cứ nhất định phải thương tổn người bà quan tâm? Đó chính là em gái nó, cha nó cơ mà!
Không... Không biết... Bọn họ hiện giờ mới ra ngoài, tự nhiên không biết Thiên Mị đi đâu.
Bọn họ còn chưa nói, theo như bọn họ nghe được những lời kia, xem ra tiểu thư sợ rằng đã...
Bác sĩ riêng đã tới, Thư Cầm tạm thời không có tâm tư đi suy xét nhiều như thế, cùng đi theo vào biệt thự.
Trong một căn phòng tối như mực, bởi vì không mở đèn, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe thấy một giọng nói ôn nhu truyền đến, “Thiên Mị quả thực không đơn giản, hoặc thuật cũng vô dụng với cô ta, hơn nữa còn là vào lúc cô ta bị thương, là thời điểm lực ý chí bạc nhược, thiếu chút nữa chị đã không trở về được!”
Bởi vì căn phòng quá mức tĩnh lặng, tiếng điện thoại đầu dây bên kia cũng có thể nghe rõ mồn một, bên kia cũng là một giọng nữ ôn nhu, “Vậy thì đã sao? Bây giờ không phải tiêu rồi sao? Anh hai sẽ rất vui.”
“Chị ba, Thiên Mị đã chết, chị vẫn muốn ở lại bên cạnh Tề Lương sao?”
Đầu dây bên kia thoáng ngừng lại, sau đó mới lên tiếng, “Trước cứ xem sao đã, có lẽ . . . Tề Lương vẫn còn hữu dụng.”
Nhưng, nếu như Ngải Dĩnh Nhi có chuyện bất trắc, vậy tương lai Ngải thị chẳng phải sẽ rơi vào tay chi thứ sao?
Ngải Dĩnh Nhi ngơ ngác nhìn ông ta, thấy dáng vẻ đầy lo lắng của ông, đột nhiên có chút điên cuồng đẩy ông ta ra, hét lớn, “Ông biến đi! Biến đi!” Những quan tâm này đều là giả, cô không cần, chị mới là người chân chính quan tâm cô, thế nhưng . . .
Ngải Việt thấy bộ dạng mất khống chế của cô, nhíu chặc mi, nhưng cũng không dám cứng rắn mang cô đi. Ngải Dĩnh Nhi có thân thủ không đơn giản, lúc này tâm tình của cô đã không khống chế được, nếu ông bức cô, ai biết cô sẽ làm ra chuyện gì.
Ngải Việt bất đắc dĩ, đành phải thối lui đến phòng khách, nhưng Ngải Dĩnh Nhi hiện giờ không muốn thấy ông ta, nhìn chằm chằm vào ông ta quát, “Đi đi!”
“Được được, cha đi, cha đi!” Ngải Việt nhìn Thiên Nghiêm đã ngất đi, hừ lạnh một tiếng, mang theo người của mình ra khỏi biệt thự.
“Các cậu canh giữ ở bên ngoài, bảo vệ tiểu thư an toàn! Phân phó xong, Ngải Việt lại liếc mắt nhìn căn biệt thự, cau mày rời đi.
Bùi Diễm cuối cùng từ trong bi thương phục hồi lại tinh thần, thấy Ngải Dĩnh Nhi mất khống chế, không khỏi an ủi, Dĩnh Nhi, em đừng như vậy, Thiên Mị vẫn luôn là người thương em nhất, cô ấy sẽ không hy vọng em đau lòng thế này.” Y biết Dĩnh Nhi và Thiên Mị mặc dù ít gặp nhau, nhưng lại thân nhau như chị em ruột, y cũng không biết lúc này phải an ủi cô thế nào.
Ngải Dĩnh Nhi đột nhiên nhào vào trong ngực y, khóc thành tiếng, “ Anh Diễm, là em giết chị ấy, là em, em thật đáng chết!” Cô thật hận bản thân mình!
Nếu như hôm nay cô không đến tìm chị ấy, có lẽ chị ấy sẽ không chết, hoặc giả, cô có thể thanh tỉnh một chút sẽ không chính tay đâm chết chị ấy, sao cô lại vô dụng như thế? Cô thật đúng là đồ bỏ đi!
Bùi Diễm thoáng sửng sốt, y cứ mãi nghi hoặc, Thiên Mị làm sao lại dễ dàng bị người ta tổn thương được, nếu theo như lời Dĩnh Nhi nói . . .
Nhìn bộ dáng tự trách của Dĩnh Nhi, Bùi Diễm vỗ nhẹ lên lưng cô, thực sự không biết nên an ủi cô thế nào. Tự tay giết người mình quan tâm nhất, áy náy hối hận trong lòng có thể tưởng tượng được.
Khóc một hồi, Ngải Dĩnh Nhi đột nhiên khẽ đẩy Bùi Diễm ra, sờ sờ nước mắt trên mặt, vẻ mặt lạnh như băng.
Bùi Diễm nhìn bộ dáng của cô, có chút lo lắng, Dĩnh Nhi...
Ngải Dĩnh Nhi khàn giọng nói, “Chị đã từng nói, khóc không giải quyết được bất cứ vấn đề gì! Nói xong, liền kiên định xuống lầu, bước ra khỏi biệt thự. Cô phải về Ngải thị, cô muốn thay chị báo thù, cô sẽ không bỏ qua, còn cả ả đàn bà kia nữa!
Thư Cầm và Tô Hạo luôn ở bên Thiên Ngữ, nghe thấy tiếng súng cũng không xuất hiện. Dù thế nào Thiên Nghiêm cũng sẽ giải quyết tốt, bọn họ đi ra ngoài bất quá là gánh nặng mà thôi, ngược lại hộ vệ còn phải bảo vệ. Hơn nữa Thư Cầm thật sự lo lắng cho Thiên Ngữ, mà Tô Hạo cũng muốn biểu hiện một phen y quan tâm tới Thiên Ngữ, cho nên vẫn luôn trông chừng Thiên Ngữ.
Bác sĩ riêng của Thiên gia không chỉ một người, trong căn biệt thự kề bên chính là bác sĩ, trong đó các thiết bị đều đủ cả, không chút kém cỏi so với những bệnh viện lớn, những bác sĩ kia đều là nhân tài hiếm hoi trong giới y học, cho nên dù Thiên Ngữ bị thương nghiêm trọng như thế này, cũng không đưa đi bệnh viện.
Đến giờ tay Thiên Ngữ đã được xử lý tốt, Thư Cầm lúc này mới chuẩn bị trở về biệt thự, còn Tô Hạo vẫn ở cùng Thiên Ngữ, hy vọng Thiên Ngữ tỉnh lại liếc mắt một cái sẽ nhìn thấy y, sẽ có chút cảm động, không truy cứu chuyện bắt gian nữa.
Tay Thiên Ngữ có khả năng sẽ lưu lại di chứng, sau này sẽ không thể cầm súng. Thân là gia chủ tương lai của Thiên gia, nhưng ngay cả cầm súng cũng không làm được, chỉ có thể giao tính mạng vào trong tay người khác, đây không phải là chuyện nhỏ, thời điểm mấu chốt mạng của mình chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Thư Cầm có chút chán nản bước về phía biệt thự, không yên lòng suy nghĩ về chuyện của Thiên Ngữ, đột nhiên mùi máu tươi xộc vào khoang mũi, khiến trong lòng bà ta dâng lên một dự cảm chẳng lành. Giương mắt nhìn lên, trong biệt thự ngổn ngang đầy thi thể.
Bởi vì đây là chủ trạch của Thiên gia, gia chủ là Thiên Nghiêm ở đây, cho nên nơi này có rất nhiều hộ vệ, phòng vệ an toàn cũng cực kỳ nghiêm mật, thế nhưng giờ đây bà lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Thư Cầm muốn áp chế cảm giác chẳng lành trong lòng, nhưng có cố mấy cũng chẳng được, kinh hoảng xông vào, lại nhìn thấy Thiên Nghiêm không rõ sống chết nằm sóng xoài trên mặt đất.
Thư Cầm chỉ thấy trước mắt như tối sầm lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Phu nhân...
Trong biệt thự đa số người hầu cũng chỉ là người hầu bình thường, không có thân thủ tốt, do đó vừa nghe thấy tiếng súng nổ đã vội vàng trốn đi. Bùi Diễm cũng không có đuổi tận giết tuyệt, cũng không có tâm tình đi đuổi tận giết tuyệt, lúc này đám người hầu mới nơm nớp lo sợ chạy ra ngoài.
Thư Cầm vội vàng gọi điện thoại bảo bác sĩ tới, âm thanh có chút thê lương, có chút run rẩy quát, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đám người hầu sợ đến run lẩy bẩy, có kẻ gan lớn hơn chút mở miệng nói, “Gia chủ phái người bao vây phòng đại tiểu thư, muốn giết đại tiểu thư, sau đó tổng tài của Bùi thị mang người đến, liền nổ súng . . .”
Thân là người hầu Thiên gia, cho dù không có thân thủ tốt, nhưng so với kẻ hầu bình thường kiến thức cũng nhiều hơn chút, nói đến Thiên Nghiêm muốn giết Thiên Mị, mặc dù trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt.
Muốn giết Thiên Mị? Thiên Nghiêm muốn giết Thiên Mị? Chẳng lẽ là vì muốn báo thù cho Thiên Ngữ?
Thư Cầm đang nghĩ ngợi, lại nghe một nữ hầu khác bẩm báo, “Hình như tôi có nghe thấy mọi người nói đại tiểu thư là Huyết Sắc Mị Yêu . . .”
Huyết Sắc Mị Yêu? Thư Cầm trong nháy mắt trợn to hai mắt, Thiên Mị lại chính là Huyết Sắc Mị Yêu kia? Quả nhiên, Thiên Mị là người bà không thể chọc nổi, nhưng nó lại làm hại Thiên Ngữ bị thương, làm hại Thiên Nghiêm trở thành bộ dạng này, nó muốn khiến Thiên gia tan cửa nát nhà hay sao?
Cho dù bà sai trước, có lỗi với nó, nó cứ nhằm vào người mẹ là bà đây không phải được rồi sao? Vì sao cứ nhất định phải thương tổn người bà quan tâm? Đó chính là em gái nó, cha nó cơ mà!
Không... Không biết... Bọn họ hiện giờ mới ra ngoài, tự nhiên không biết Thiên Mị đi đâu.
Bọn họ còn chưa nói, theo như bọn họ nghe được những lời kia, xem ra tiểu thư sợ rằng đã...
Bác sĩ riêng đã tới, Thư Cầm tạm thời không có tâm tư đi suy xét nhiều như thế, cùng đi theo vào biệt thự.
Trong một căn phòng tối như mực, bởi vì không mở đèn, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe thấy một giọng nói ôn nhu truyền đến, “Thiên Mị quả thực không đơn giản, hoặc thuật cũng vô dụng với cô ta, hơn nữa còn là vào lúc cô ta bị thương, là thời điểm lực ý chí bạc nhược, thiếu chút nữa chị đã không trở về được!”
Bởi vì căn phòng quá mức tĩnh lặng, tiếng điện thoại đầu dây bên kia cũng có thể nghe rõ mồn một, bên kia cũng là một giọng nữ ôn nhu, “Vậy thì đã sao? Bây giờ không phải tiêu rồi sao? Anh hai sẽ rất vui.”
“Chị ba, Thiên Mị đã chết, chị vẫn muốn ở lại bên cạnh Tề Lương sao?”
Đầu dây bên kia thoáng ngừng lại, sau đó mới lên tiếng, “Trước cứ xem sao đã, có lẽ . . . Tề Lương vẫn còn hữu dụng.”
/68
|