Nam Cung Diệu cáu kỉnh giơ tay chỉ về phía Cổ Ngạn, “Cậu đi đi!”
Cổ Ngạn liếc mắt nhìn y, lạnh nhạt nói, “Mình không đi được.” Một câu nói nhìn như lạnh lạnh nhạt nhạt, Nam Cung Diệu lại nghe ra chút hả hê trong đó.
Nam Cung Diệu hít thở sâu vài hơi, nặng nề giậm chân bỏ đi, đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, hí mắt nói, “Bây giờ cậu có thể đi ra ngoài rồi!”
Cổ Ngạn nhanh chóng đứng dậy, tiện tay rút chủy thủ trên sô pha đối diện ra, trên gương mặt lạnh lùng cứng rắn lộ ý cười, “Vậy mình đi trước!”
Nam Cung Diệu ngẩn ra, có chút dự cảm bất hảo, phục hồi lại tinh thần, liền thấy Cổ Ngạn đã đi về phía cửa chính, trong nháy mắt Nam Cung Diệu mặt đen lại, không ngờ dám trực tiếp bỏ đi, giỏi thật!
Nhìn gương mặt âm trầm của Nam Cung Diệu, , Âu Dương Lạc giương mắt nhìn về phía cửa, thẳng đến khi bóng dáng Cổ Ngạn biến mất, mới mở miệng bảo, “Diệu, vậy tôi cũng không quấy rầy anh nữa!” Nói xong liền đứng dậy rời đi, phương hướng cũng là cửa lớn.
Đối với hộ vệ mà Nam Cung Diệu vừa nói, Âu Dương Lạc tự nhiên không tin. Dáng vẻ kiêu ngạo của Cổ Ngạn, căn bản không để Nam Cung Diệu vào mắt, làm sao có thể chỉ là hộ vệ? Chẳng qua hắn biết cho dù hắn có hỏi nữa, Nam Cung Diệu cũng không nói cho hắn biết, cho nên hắn cũng không tỏ vẻ hoài nghi, nhưng trong lòng đã tính sau khi yến hội chấm dứt, để người đi tra một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Lúc này thấy Cổ Ngạn một mình rời đi, hắn liền định theo ra ngoài bắt chuyện vài câu, nhưng chờ đến lúc hắn ra cửa, nào còn bóng dáng Cổ Ngạn nữa?
Âu Dương Lạc sắc mặt trầm xuống, hơi khựng lại, mới phân phó thủ hạ điều tra thân phận Cổ Ngạn.
Nhưng hắn nhất định đã tính sai rồi, Diêm Môn nếu thần bí đến mức ba đại gia tộc cũng không có biện pháp, thân phận Cổ Ngạn há có thể dễ dàng điều tra như vậy sao?
Nhìn Âu Dương Lạc rời đi, Nam Cung Diệu sắc mặt bình tĩnh trở lại, khóe miệng mang theo một tia trào phúng. Muốn lôi kéo làm quen Cổ Ngạn sao, cầu thượng đế phù hộ trên người hắn sẽ không nhiều thêm vài cái lỗ!
Thừa dịp ở chỗ này không có ai, Nam Cung Diệu nhanh chóng ngồi xổm người xuống, hai tay khum lại mò xuống dưới sô pha, sau đó trầm mặt chạy lên lầu, không mảy may quan tâm nhiệm vụ Tề Tu giao cho y, dù sao mục đích của Tề Tu cũng không phải làm quen với những kẻ này, hà tất quản bọn họ.
Hơn nữa, không phải còn có Tề Mặc ở đây sao? Tề Mặc thân là gia chủ Tề gia đối với việc này hẳn là quá am hiểu rồi, nếu là anh em, giúp đỡ một chuyện nhỏ như thế này hẳn là không có việc gì chứ?
Nam Cung Diệu một tay Tử Ngọc Bôi, một tay Triêu Thiên Châu, một đôi mắt hoa đào trừng cái này một cái, lại trừng cái kia một cái. Không ngờ lại dám chạy xuống lầu, là muốn cho Tề Tu trở thành cái đích để mọi người chỉ trích sao?
Hoàn hảo dưới ghế sô pha kia không gian không lớn, Tử Ngọc Bôi đứng ở dưới đó độ cao vừa vặn, cho nên chỉ cần Tử Ngọc Bôi và Triêu Thiên Châu không ra ngoài, người bên ngoài sẽ không phát hiện được. Nam Cung Diệu vẫn luôn ngồi ở đó chính là vì uy hiếp Triêu Thiên Châu hiếu động, không cho phép nó lăn ra. Về phần Tử Ngọc Bôi, y vẫn khá yên tâm, trải qua mấy ngày ở chung, y cũng đã nhìn ra, Tử Ngọc Bôi khá trầm ổn, mà Triêu Thiên Châu chính là một đứa bé nghịch ngợm, một chút cũng không để cho người ta bớt lo!
Triêu Thiên Châu uể oải bị Nam Cung Diệu nắm lấy, không nhúc nhích. Mấy ngày nay nó bị không ít khi dễ, Nam Cung Diệu đuổi theo nó luận võ, đạp nó mấy đạp, Cổ Ngạn lại cầm nó đi làm bia ngắm, chốc thì né đạn, chốc thì lắc lư tránh chủy thủ, thiếu chút nữa mệt chết, chủ nhân cũng không giúp nó, tùy ý để nó bị người ta khi dễ, thực sự là quá đáng hận mà!
Cũng bởi vậy, Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn mới có lực uy hiếp như thế, ngồi xuống chỗ đó, giậm chân một cái, cảnh cáo cảnh cáo, Triêu Thiên Châu liền thành thành thực thực rồi.
Triêu Thiên Châu hiện tại khá là phiền muộn, lúc ở Bắc đảo thì bị chủ nhân khi dễ, bây giờ ngay cả hai con kiến nhỏ cũng khi dễ đến trên đầu nó, tiểu tử lại còn ở một bên xem náo nhiệt!
Nó thật vất vả mới gặp được tiểu tử, nhưng tiểu tử một chút cũng không định gặp nó, nói nó thiếu chút nữa hại chết chủ nhân của nó, nó nào có hại chủ nhân của tiểu tử chứ? Hu hu . . . nó thực quá oan uổng mà!
Thiên Nghiêm vì Triêu Thiên Châu, vì Bắc đảo, quyết định giết Thiên Mị, nhưng ông ta lại không biết, kể từ khi Thiên Mị mất đi, Triêu Thiên Châu cũng triệt để thoát khỏi Bắc đảo, huyết mạch của Bắc đảo mới chân chính bị mất đi!
Trong phòng, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không tỏ ra yếu thế.
Bảo Bảo... Trong mắt Tề Tu có chút bất đắc dĩ.
Tề Bảo Bảo trực tiếp coi nhẹ.
Mắt Tề Tu lóe lên, bỗng nhiên mở miệng hỏi, “Sao đột nhiên em lại tức giận? Em là đang quan tâm tôi?” Không chớp mắt chú ý biểu tình của Tề Bảo Bảo.
Tề Bảo Bảo ngẩn ra, nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, nhíu mày hỏi, Có vấn đề? Không mảy may tránh né vấn đề của hắn, cũng không tránh né lòng mình.
Trong mắt Tề Tu lộ ra ý cười, đột nhiên kéo cô ôm vào trong lòng, thấp giọng nói, Không có vấn đề.
Trên mặt Tề Bảo Bảo cũng lộ ra ý cười, giơ tay ôm hắn, bảo, “Tề Tu, em không yếu ớt đến vậy.” Có người bảo vệ cảm giác cũng không tệ lắm, nếu như người này là hắn, cô tuyệt không bài xích, nhưng cô lại không thích trốn sau tán ô bảo hộ của hắn, nhìn một mình hắn đối mặt với nguy hiểm.
Tề Tu hơi hơi siết lấy cánh tay cô, một lát sau mới lên tiếng, “Tôi biết rồi.”
Không nói rõ biết cái gì, nhưng Tề Bảo Bảo lại biết hắn thực sự đã hiểu, ý cười nơi đáy mắt càng thêm đậm, bỗng nhiên ôm lấy cổ hắn hôn lên môi hắn. Người đàn ông này có lẽ là người hiểu cô nhất, có thể là bởi vì bọn họ có thân phận tương tự, cảnh ngộ tương tự, những việc từng trải qua tương tự, cho nên càng có thể lý giải suy nghĩ của nhau.
Vả lại, bọn họ lại còn là “kẻ địch”, kẻ địch của bạn chính là người hiểu rõ bạn nhất, những lời này không sai chút nào. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, mặc dù trước đây hai người không gặp nhau, nhưng lại vô tình hay cố ý lưu tâm đến hành động của đối phương, có thể nói vào trước lúc hai người gặp nhau, đã sớm trở thành vị trí không ai có thể thay thế trong lòng đối phương.
Bảo Bảo... Tề Tu nhìn người bị hắn đặt dưới thân, quần áo có chút xốc xếch, ánh mắt càng thêm thâm thúy, “Em yêu tôi không?” Hắn không phải là người thiếu kiên nhẫn, kiên nhẫn của hắn tốt hơn bất cứ ai, nhưng hiện tại hắn lại vẫn không nhịn được hỏi ra miệng.
Tề Bảo Bảo nhìn hắn, đang muốn mở miệng nói gì đó, bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Tề Tu không muốn để ý tới, vẫn chăm chú nhìn người dưới thân, muốn nghe câu trả lời của cô, người ngoài cửa lại không chút nào tự giác, tiếng gõ cửa liên tục vang lên, còn có xu thế càng ngày càng lớn.
Tề Tu... Nam Cung Diệu gõ nửa ngày, cửa cũng không mở, dứt khoát mở miệng rống lên, hiện giờ y chỉ muốn nhanh chút đem hai củ khoai lang này giao vào trong tay chủ nhân bọn nó.
Ở đây còn có người của ba đại gia tộc, người khác có lẽ không biết huyết mạch, nhưng gia chủ ba đại gia tộc khẳng định sẽ nhận ra được, đến lúc đó khẳng định sẽ vướng phải phiền phức không nhỏ. Vả lại nếu như bị người ta nhận ra được Triêu Thiên Châu, thân phận của Thiên Mị khó bảo toàn sẽ không bị phát hiện, đến lúc đó phiền phức càng lớn!
Bởi vì Tề Hiền, Nam Cung Diệu, Cổ Ngạn đều là người Tề Tu tín nhiệm, cho nên thân phận của Thiên Mị cũng không gạt bọn họ, vả lại mấy người này đều là người thông minh, muốn gạt chỉ sợ cũng không gạt được.
Thiên Mị chết mà phục sinh, khiến ba người kinh hách không nhỏ, dù sao thi thể kia là Tề Tu tự mình xác nhận, bất quá nghĩ đến Thiên Mị không chết, Tề Tu cũng không cần chết nữa, bọn họ ngược lại cảm thấy rất may mắn, cũng chưa từng đi hỏi Thiên Mị vấn đề vì sao không chết.
Cổ Ngạn liếc mắt nhìn y, lạnh nhạt nói, “Mình không đi được.” Một câu nói nhìn như lạnh lạnh nhạt nhạt, Nam Cung Diệu lại nghe ra chút hả hê trong đó.
Nam Cung Diệu hít thở sâu vài hơi, nặng nề giậm chân bỏ đi, đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, hí mắt nói, “Bây giờ cậu có thể đi ra ngoài rồi!”
Cổ Ngạn nhanh chóng đứng dậy, tiện tay rút chủy thủ trên sô pha đối diện ra, trên gương mặt lạnh lùng cứng rắn lộ ý cười, “Vậy mình đi trước!”
Nam Cung Diệu ngẩn ra, có chút dự cảm bất hảo, phục hồi lại tinh thần, liền thấy Cổ Ngạn đã đi về phía cửa chính, trong nháy mắt Nam Cung Diệu mặt đen lại, không ngờ dám trực tiếp bỏ đi, giỏi thật!
Nhìn gương mặt âm trầm của Nam Cung Diệu, , Âu Dương Lạc giương mắt nhìn về phía cửa, thẳng đến khi bóng dáng Cổ Ngạn biến mất, mới mở miệng bảo, “Diệu, vậy tôi cũng không quấy rầy anh nữa!” Nói xong liền đứng dậy rời đi, phương hướng cũng là cửa lớn.
Đối với hộ vệ mà Nam Cung Diệu vừa nói, Âu Dương Lạc tự nhiên không tin. Dáng vẻ kiêu ngạo của Cổ Ngạn, căn bản không để Nam Cung Diệu vào mắt, làm sao có thể chỉ là hộ vệ? Chẳng qua hắn biết cho dù hắn có hỏi nữa, Nam Cung Diệu cũng không nói cho hắn biết, cho nên hắn cũng không tỏ vẻ hoài nghi, nhưng trong lòng đã tính sau khi yến hội chấm dứt, để người đi tra một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Lúc này thấy Cổ Ngạn một mình rời đi, hắn liền định theo ra ngoài bắt chuyện vài câu, nhưng chờ đến lúc hắn ra cửa, nào còn bóng dáng Cổ Ngạn nữa?
Âu Dương Lạc sắc mặt trầm xuống, hơi khựng lại, mới phân phó thủ hạ điều tra thân phận Cổ Ngạn.
Nhưng hắn nhất định đã tính sai rồi, Diêm Môn nếu thần bí đến mức ba đại gia tộc cũng không có biện pháp, thân phận Cổ Ngạn há có thể dễ dàng điều tra như vậy sao?
Nhìn Âu Dương Lạc rời đi, Nam Cung Diệu sắc mặt bình tĩnh trở lại, khóe miệng mang theo một tia trào phúng. Muốn lôi kéo làm quen Cổ Ngạn sao, cầu thượng đế phù hộ trên người hắn sẽ không nhiều thêm vài cái lỗ!
Thừa dịp ở chỗ này không có ai, Nam Cung Diệu nhanh chóng ngồi xổm người xuống, hai tay khum lại mò xuống dưới sô pha, sau đó trầm mặt chạy lên lầu, không mảy may quan tâm nhiệm vụ Tề Tu giao cho y, dù sao mục đích của Tề Tu cũng không phải làm quen với những kẻ này, hà tất quản bọn họ.
Hơn nữa, không phải còn có Tề Mặc ở đây sao? Tề Mặc thân là gia chủ Tề gia đối với việc này hẳn là quá am hiểu rồi, nếu là anh em, giúp đỡ một chuyện nhỏ như thế này hẳn là không có việc gì chứ?
Nam Cung Diệu một tay Tử Ngọc Bôi, một tay Triêu Thiên Châu, một đôi mắt hoa đào trừng cái này một cái, lại trừng cái kia một cái. Không ngờ lại dám chạy xuống lầu, là muốn cho Tề Tu trở thành cái đích để mọi người chỉ trích sao?
Hoàn hảo dưới ghế sô pha kia không gian không lớn, Tử Ngọc Bôi đứng ở dưới đó độ cao vừa vặn, cho nên chỉ cần Tử Ngọc Bôi và Triêu Thiên Châu không ra ngoài, người bên ngoài sẽ không phát hiện được. Nam Cung Diệu vẫn luôn ngồi ở đó chính là vì uy hiếp Triêu Thiên Châu hiếu động, không cho phép nó lăn ra. Về phần Tử Ngọc Bôi, y vẫn khá yên tâm, trải qua mấy ngày ở chung, y cũng đã nhìn ra, Tử Ngọc Bôi khá trầm ổn, mà Triêu Thiên Châu chính là một đứa bé nghịch ngợm, một chút cũng không để cho người ta bớt lo!
Triêu Thiên Châu uể oải bị Nam Cung Diệu nắm lấy, không nhúc nhích. Mấy ngày nay nó bị không ít khi dễ, Nam Cung Diệu đuổi theo nó luận võ, đạp nó mấy đạp, Cổ Ngạn lại cầm nó đi làm bia ngắm, chốc thì né đạn, chốc thì lắc lư tránh chủy thủ, thiếu chút nữa mệt chết, chủ nhân cũng không giúp nó, tùy ý để nó bị người ta khi dễ, thực sự là quá đáng hận mà!
Cũng bởi vậy, Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn mới có lực uy hiếp như thế, ngồi xuống chỗ đó, giậm chân một cái, cảnh cáo cảnh cáo, Triêu Thiên Châu liền thành thành thực thực rồi.
Triêu Thiên Châu hiện tại khá là phiền muộn, lúc ở Bắc đảo thì bị chủ nhân khi dễ, bây giờ ngay cả hai con kiến nhỏ cũng khi dễ đến trên đầu nó, tiểu tử lại còn ở một bên xem náo nhiệt!
Nó thật vất vả mới gặp được tiểu tử, nhưng tiểu tử một chút cũng không định gặp nó, nói nó thiếu chút nữa hại chết chủ nhân của nó, nó nào có hại chủ nhân của tiểu tử chứ? Hu hu . . . nó thực quá oan uổng mà!
Thiên Nghiêm vì Triêu Thiên Châu, vì Bắc đảo, quyết định giết Thiên Mị, nhưng ông ta lại không biết, kể từ khi Thiên Mị mất đi, Triêu Thiên Châu cũng triệt để thoát khỏi Bắc đảo, huyết mạch của Bắc đảo mới chân chính bị mất đi!
Trong phòng, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không tỏ ra yếu thế.
Bảo Bảo... Trong mắt Tề Tu có chút bất đắc dĩ.
Tề Bảo Bảo trực tiếp coi nhẹ.
Mắt Tề Tu lóe lên, bỗng nhiên mở miệng hỏi, “Sao đột nhiên em lại tức giận? Em là đang quan tâm tôi?” Không chớp mắt chú ý biểu tình của Tề Bảo Bảo.
Tề Bảo Bảo ngẩn ra, nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, nhíu mày hỏi, Có vấn đề? Không mảy may tránh né vấn đề của hắn, cũng không tránh né lòng mình.
Trong mắt Tề Tu lộ ra ý cười, đột nhiên kéo cô ôm vào trong lòng, thấp giọng nói, Không có vấn đề.
Trên mặt Tề Bảo Bảo cũng lộ ra ý cười, giơ tay ôm hắn, bảo, “Tề Tu, em không yếu ớt đến vậy.” Có người bảo vệ cảm giác cũng không tệ lắm, nếu như người này là hắn, cô tuyệt không bài xích, nhưng cô lại không thích trốn sau tán ô bảo hộ của hắn, nhìn một mình hắn đối mặt với nguy hiểm.
Tề Tu hơi hơi siết lấy cánh tay cô, một lát sau mới lên tiếng, “Tôi biết rồi.”
Không nói rõ biết cái gì, nhưng Tề Bảo Bảo lại biết hắn thực sự đã hiểu, ý cười nơi đáy mắt càng thêm đậm, bỗng nhiên ôm lấy cổ hắn hôn lên môi hắn. Người đàn ông này có lẽ là người hiểu cô nhất, có thể là bởi vì bọn họ có thân phận tương tự, cảnh ngộ tương tự, những việc từng trải qua tương tự, cho nên càng có thể lý giải suy nghĩ của nhau.
Vả lại, bọn họ lại còn là “kẻ địch”, kẻ địch của bạn chính là người hiểu rõ bạn nhất, những lời này không sai chút nào. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, mặc dù trước đây hai người không gặp nhau, nhưng lại vô tình hay cố ý lưu tâm đến hành động của đối phương, có thể nói vào trước lúc hai người gặp nhau, đã sớm trở thành vị trí không ai có thể thay thế trong lòng đối phương.
Bảo Bảo... Tề Tu nhìn người bị hắn đặt dưới thân, quần áo có chút xốc xếch, ánh mắt càng thêm thâm thúy, “Em yêu tôi không?” Hắn không phải là người thiếu kiên nhẫn, kiên nhẫn của hắn tốt hơn bất cứ ai, nhưng hiện tại hắn lại vẫn không nhịn được hỏi ra miệng.
Tề Bảo Bảo nhìn hắn, đang muốn mở miệng nói gì đó, bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Tề Tu không muốn để ý tới, vẫn chăm chú nhìn người dưới thân, muốn nghe câu trả lời của cô, người ngoài cửa lại không chút nào tự giác, tiếng gõ cửa liên tục vang lên, còn có xu thế càng ngày càng lớn.
Tề Tu... Nam Cung Diệu gõ nửa ngày, cửa cũng không mở, dứt khoát mở miệng rống lên, hiện giờ y chỉ muốn nhanh chút đem hai củ khoai lang này giao vào trong tay chủ nhân bọn nó.
Ở đây còn có người của ba đại gia tộc, người khác có lẽ không biết huyết mạch, nhưng gia chủ ba đại gia tộc khẳng định sẽ nhận ra được, đến lúc đó khẳng định sẽ vướng phải phiền phức không nhỏ. Vả lại nếu như bị người ta nhận ra được Triêu Thiên Châu, thân phận của Thiên Mị khó bảo toàn sẽ không bị phát hiện, đến lúc đó phiền phức càng lớn!
Bởi vì Tề Hiền, Nam Cung Diệu, Cổ Ngạn đều là người Tề Tu tín nhiệm, cho nên thân phận của Thiên Mị cũng không gạt bọn họ, vả lại mấy người này đều là người thông minh, muốn gạt chỉ sợ cũng không gạt được.
Thiên Mị chết mà phục sinh, khiến ba người kinh hách không nhỏ, dù sao thi thể kia là Tề Tu tự mình xác nhận, bất quá nghĩ đến Thiên Mị không chết, Tề Tu cũng không cần chết nữa, bọn họ ngược lại cảm thấy rất may mắn, cũng chưa từng đi hỏi Thiên Mị vấn đề vì sao không chết.
/68
|