Triêu Thiên Châu bị trộm, Thiên Nghiêm vốn đang cuống cuồng, Thiên Ngữ như thế nào cũng không đi, nhất định muốn ông đi qua phòng Tề Mặc nhìn xem, Rốt cuộc Thiên Nghiêm không nhịn được nữa, lạnh lùng nói, Thiên Ngữ! Đi ra ngoài!
Thiên Ngữ thoáng cái sửng sốt, vẻ mặt ủy khuất, “Cha . . . Người tin con . . .”
“Choang ” một tiếng, bình hoa cạnh chân Thiên Ngữ hóa thành những mảnh vụn, vẻ mặt Thiên nghiêm giận dữ quát, “Cút ra ngoài!”
Thiên Ngữ cắn cắn môi, xoay người chạy ra ngoài. Thiên Nghiêm thở dài, vô lực ngồi xuống, Thiên Ngữ bộ dạng như thế này, làm sao ông có thể yên tâm giao Thiên gia cho nó đây?
Không nghĩ tới động tác của Thiên Mị thật nhanh, xem ra nó cũng ý thức được Triêu Thiên Châu bị trộm là chuyện nghiêm trọng cỡ nào. Sợ Thiên Ngữ đi phá hư, Thiên Nghiêm gọi người vào, phân phó nói, “Trông chừng nhị tiểu thư!”
Trong lòng Thiên Ngữ cảm thấy ủy khuất, cũng rất không cam lòng. Cha chưa từng phát cáu với mình lớn như thế, rõ ràng cô tận mắt nhìn thấy, cha lại không tin cô. Ả đàn bà kia sau khi quay về, tất cả đều thay đổi, những ánh mắt vốn thuộc về cô đều bị cô ta hấp dẫn, hiện tại ngay cả cha cũng thiên vị cô ta. Cứ tiếp tục thế này, cô khẳng định cô ta sẽ còn cướp đi nhiều thứ bên cạnh cô nữa, cô không cho phép! Cô muốn chứng minh cô không nói dối, Thiên Mị thật là nội gián!
Rón rén muốn tới gần phòng của Tề Mặc, nhưng giữa đường lại bị người ta kéo lại. Nhìn người trước mặt, sắc mặt Thiên Ngữ trầm xuống, quát mắng, “Anh thật to gan, lại dám ngăn cản bản tiểu thư!
Người nọ mặt không thay đổi nói, “Đây là gia chủ phân phó!”
“Cha?”
“Mời tiểu thư về phòng nghỉ ngơi!”
Hừ! Thiên Ngữ biết mình không thể xông qua, đành phải dậm chân, trở về phòng.
Kỳ thực nếu như Thiên Nghiêm không tính toán nhiều như vậy, hiện tại đi qua phòng Tề Mặc, đã có thể bắt tại trận. Đáng tiếc đối với thánh địa, Thiên Nghiêm cũng rất xa lạ, cho nên thấy thánh địa không có một vết máu, thì cho rằng Tề Mặc không bị thương.
Thiên Nghiêm không phải là chưa từng đi vào thánh địa, nhưng khi ông vào thì một phần cơ quan đã đóng trước đó, một phần khác ông đã ghi nhớ trong lòng, cẩn thận một chút tránh đi là được, mà bước cuối cùng kia, tất nhiên ông hoàn toàn không biết. Bởi vì Triêu Thiên Châu là huyết mạch của Bắc đảo, hiển nhiên Thiên Nghiêm không dám tùy tiện đụng vào, lại càng không dám cầm đi.
Thiên Mị cũng không cầm đi, nhưng khi đó lúc cô đi vào đã phát hiện một cơ quan, bên trong có một cuốn sách nhỏ được niêm phong rất kín, giải thích cơ quan cuối cùng kia, giải thích đầy đủ nguy hiểm bên trong, căn bản không có phương pháp phá giải, cho nên Triêu Thiên Châu là không thể động vào! Chắc hẳn là lão tổ tông đặc biệt lưu lại cuốn sách này để nhắc nhở hậu nhân của mình không nên vọng động Triêu Thiên Châu, về phần người ngoài, những cơ quan bên ngoài kia cũng đủ để ứng phó rồi!
Nói đến Tề Mặc còn phải cảm tạ Thiên Mị, nếu như lúc đó Thiên Mị sau khi xem xong, không trả lại quyển sách kia, e rằng hắn sẽ không thể nào ra khỏi thánh địa. Hơn nữa nếu như không có vòng ngọc kia của Thiên Mị, Tề Mặc nhất định không thể cứu được!
Thấy Tề Mặc yên lặng nhìn cô, Thiên Mị nhíu mày hỏi, “Sao thế? Sẽ không phải bởi vì tôi cứu anh một mạng, anh định lấy thân báo đáp chứ?” Cô đương nhiên biết Tề Mặc là đang tìm Huyết.
Tề Mặc không để ý đến lời trêu chọc của cô, nhìn cô nhét trở lại hòm thuốc, mới lên tiếng hỏi, Sao lại cứu tôi?”
Thiên Mị đi tới bên giường ngồi xuống, giơ tay ôm cổ hắn, cười đến ý vị thâm trường, Bởi vì anh rất thú vị!
Tay kia cũng vươn ra, vòng lên cổ hắn, cả người Thiên Mị đều úp sấp trong ngực hắn, cười hỏi, Thế nào? Tề đương gia dự định báo đáp tôi thế nào?”
Mày kiếm khẽ nhướng, màu xanh thẫm trong mắt chợt lóe lên, Thiên Mị còn chưa phục hồi lại tinh thần, sau gáy đã cảm thấy một lực ép, trên môi truyền đến cảm xúc mềm mại có chút lạnh lẽo. Thiên Mị trừng mắt đối mặt với cặp mắt xanh thẫm kia, có chút ngây ngốc. Cô không nghĩ tới cái người lạnh như băng này cũng làm ra chuyện như thế, trong lúc nhất thời quả thật đã quên đẩy hắn ra.
Xúc cảm mềm mềm ngưa ngứa trên môi khiến Thiên Mị hơi nheo mắt lại, lóe lên trong mắt tất cả đều là quang mang nguy hiểm. Cô lại không biết đôi mắt phượng câu người kia, lộ ra thần sắc như vậy, có bao nhiêu mị hoặc lòng người.
Lực ép sau gáy tăng thêm một chút, hàm răng bị cạy ra, đầu lưỡi mềm mại mang theo một tia cường ngạnh xông vào trong miệng cô, Thiên Mị rũ mi mắt xuống, không đáp lại, cũng không đẩy hắn ra.
Một lúc lâu sau, Tề Mặc buông cô ra, trong mắt mang theo một nụ cười hiếm hoi, trong miệng phun ra hai chữ, Cảm ơn!
Thiên Mị nhếch nhẹ khóe môi, vươn tay nắm cằm hắn, nhíu mày nói, “Anh cho là một nụ hôn thế này đáng giá? Hay là tính mạng của Tề đương gia vốn không đáng giá?”
Tề Mặc ngước mắt nhìn cô, hỏi, “Muốn lấy thân báo đáp sao?”
Lần thứ hai thoáng cái Thiên Mị ngây ngốc, sau đó thu tay về, nhàn nhạt phun ra bảy chữ, “Xin miễn thứ cho kẻ bất tài! Không ngờ nhanh như vậy đã mang câu của cô ra dùng, rõ ràng là đang đùa cô mà!
Trong lòng thở dài, mặc dù là một kẻ thú vị, bất quá cũng có chút nguy hiểm rồi, cô có muốn chơi tiếp hay không đây?
Thiên Mị đang lúc suy nghĩ được mất, Tề Mặc lại đột nhiên duỗi tay kéo cô lên giường.
“Làm gì vậy?”
Tề Mặc ấn cô nằm trên giường xong, sau đó vươn tay tắt đèn, điềm nhiên như không phun ra hai chữ, “Đi ngủ!”
Thiên Mị đầu đầy hắc tuyến, Tề đương gia, tôi không có nghĩa vụ ngủ với anh!”
Muốn đứng dậy, ngang hông lại vắt qua một cánh tay, cánh tay hơi siết lại, Thiên Mị trực tiếp bị Tề Mặc kéo vào trong lòng, hai cơ thể dán sát vào nhau, thanh âm đều đều của Tề Mặc vang lên bên tai, “Nếu cô quay về, chỉ sợ sẽ không được nghỉ ngơi!”
Thiên Mị suy nghĩ một chút, vậy cũng đúng! Cô ở trong phòng Tề Mặc, Thiên Nghiêm sẽ cho là cô tẫn chức nhìn chằm chằm Tề Mặc, tìm cơ hội đoạt lại Triêu Thiên Châu. Nhưng bây giờ cô trở về phòng, Thiên Nghiêm khẳng định sẽ đến tìm cô, nói cho cô biết Triêu Thiên Châu quan trọng nhường nào!
Giơ tay sờ sờ mặt, vì làn da non mềm của mình, cô vẫn là không nên quay về nha!
Không chút cố kỵ duỗi tay ôm eo Tề Mặc, Thiên Mị nhíu mày, Tề đương gia đây là đang quan tâm tôi?”
Tề Mặc không hé răng, khóe miệng Thiên Mị giương lên một độ cong có chút tà ác, giơ tay một cái rồi một cái cởi cúc áo của hắn ra, đến khi quần áo bên trong hoàn toàn mở ra.
Thiên Mị vươn hai tay, lướt trên người hắn, xúc cảm dưới tay rất ư trơn nhẵn, cơ thể rất co dãn, cô có thể cảm thấy sức mạnh ẩn chứa bên trong, Tề Mặc này, là một người rất khó đối phó!
Kỳ thực cô đã sớm biết, có thể xông vào thánh địa, năng lực sẽ không kém hơn cô bao nhiêu!
Đột nhiên cánh tay bên hôn siết thật chặc, sau đó cô bị người ta đặt ở dưới thân, cần cổ mang theo hô hấp ấm nóng, còn có chút nhoi nhói. Thiên Mị dừng một chút, sau đó không nhanh không chậm lên tiếng nhắc nhở, “Tề Mặc, đừng quên tôi chính là ân nhân cứu mạng của anh!”
Tề Mặc dùng lực mút vào cần cổ cô một cái, mới mở miệng nói, “Tôi còn tưởng rằng em muốn tôi lấy thân báo đáp.” Giọng nói vẫn đều đều, nhưng Thiên Mị dám khẳng định, hắn tuyệt đối là cố ý!
Cô thề, Tề Mặc trưng bộ mặt lạnh căn bản chính là dùng để gạt người!
Trong bóng tối, Tề Mặc nhếch nhếch môi, nằm trở lại, trong lòng đã cho Thiên Mị hai chữ đánh giá, cọp giấy!
Thiên Ngữ thoáng cái sửng sốt, vẻ mặt ủy khuất, “Cha . . . Người tin con . . .”
“Choang ” một tiếng, bình hoa cạnh chân Thiên Ngữ hóa thành những mảnh vụn, vẻ mặt Thiên nghiêm giận dữ quát, “Cút ra ngoài!”
Thiên Ngữ cắn cắn môi, xoay người chạy ra ngoài. Thiên Nghiêm thở dài, vô lực ngồi xuống, Thiên Ngữ bộ dạng như thế này, làm sao ông có thể yên tâm giao Thiên gia cho nó đây?
Không nghĩ tới động tác của Thiên Mị thật nhanh, xem ra nó cũng ý thức được Triêu Thiên Châu bị trộm là chuyện nghiêm trọng cỡ nào. Sợ Thiên Ngữ đi phá hư, Thiên Nghiêm gọi người vào, phân phó nói, “Trông chừng nhị tiểu thư!”
Trong lòng Thiên Ngữ cảm thấy ủy khuất, cũng rất không cam lòng. Cha chưa từng phát cáu với mình lớn như thế, rõ ràng cô tận mắt nhìn thấy, cha lại không tin cô. Ả đàn bà kia sau khi quay về, tất cả đều thay đổi, những ánh mắt vốn thuộc về cô đều bị cô ta hấp dẫn, hiện tại ngay cả cha cũng thiên vị cô ta. Cứ tiếp tục thế này, cô khẳng định cô ta sẽ còn cướp đi nhiều thứ bên cạnh cô nữa, cô không cho phép! Cô muốn chứng minh cô không nói dối, Thiên Mị thật là nội gián!
Rón rén muốn tới gần phòng của Tề Mặc, nhưng giữa đường lại bị người ta kéo lại. Nhìn người trước mặt, sắc mặt Thiên Ngữ trầm xuống, quát mắng, “Anh thật to gan, lại dám ngăn cản bản tiểu thư!
Người nọ mặt không thay đổi nói, “Đây là gia chủ phân phó!”
“Cha?”
“Mời tiểu thư về phòng nghỉ ngơi!”
Hừ! Thiên Ngữ biết mình không thể xông qua, đành phải dậm chân, trở về phòng.
Kỳ thực nếu như Thiên Nghiêm không tính toán nhiều như vậy, hiện tại đi qua phòng Tề Mặc, đã có thể bắt tại trận. Đáng tiếc đối với thánh địa, Thiên Nghiêm cũng rất xa lạ, cho nên thấy thánh địa không có một vết máu, thì cho rằng Tề Mặc không bị thương.
Thiên Nghiêm không phải là chưa từng đi vào thánh địa, nhưng khi ông vào thì một phần cơ quan đã đóng trước đó, một phần khác ông đã ghi nhớ trong lòng, cẩn thận một chút tránh đi là được, mà bước cuối cùng kia, tất nhiên ông hoàn toàn không biết. Bởi vì Triêu Thiên Châu là huyết mạch của Bắc đảo, hiển nhiên Thiên Nghiêm không dám tùy tiện đụng vào, lại càng không dám cầm đi.
Thiên Mị cũng không cầm đi, nhưng khi đó lúc cô đi vào đã phát hiện một cơ quan, bên trong có một cuốn sách nhỏ được niêm phong rất kín, giải thích cơ quan cuối cùng kia, giải thích đầy đủ nguy hiểm bên trong, căn bản không có phương pháp phá giải, cho nên Triêu Thiên Châu là không thể động vào! Chắc hẳn là lão tổ tông đặc biệt lưu lại cuốn sách này để nhắc nhở hậu nhân của mình không nên vọng động Triêu Thiên Châu, về phần người ngoài, những cơ quan bên ngoài kia cũng đủ để ứng phó rồi!
Nói đến Tề Mặc còn phải cảm tạ Thiên Mị, nếu như lúc đó Thiên Mị sau khi xem xong, không trả lại quyển sách kia, e rằng hắn sẽ không thể nào ra khỏi thánh địa. Hơn nữa nếu như không có vòng ngọc kia của Thiên Mị, Tề Mặc nhất định không thể cứu được!
Thấy Tề Mặc yên lặng nhìn cô, Thiên Mị nhíu mày hỏi, “Sao thế? Sẽ không phải bởi vì tôi cứu anh một mạng, anh định lấy thân báo đáp chứ?” Cô đương nhiên biết Tề Mặc là đang tìm Huyết.
Tề Mặc không để ý đến lời trêu chọc của cô, nhìn cô nhét trở lại hòm thuốc, mới lên tiếng hỏi, Sao lại cứu tôi?”
Thiên Mị đi tới bên giường ngồi xuống, giơ tay ôm cổ hắn, cười đến ý vị thâm trường, Bởi vì anh rất thú vị!
Tay kia cũng vươn ra, vòng lên cổ hắn, cả người Thiên Mị đều úp sấp trong ngực hắn, cười hỏi, Thế nào? Tề đương gia dự định báo đáp tôi thế nào?”
Mày kiếm khẽ nhướng, màu xanh thẫm trong mắt chợt lóe lên, Thiên Mị còn chưa phục hồi lại tinh thần, sau gáy đã cảm thấy một lực ép, trên môi truyền đến cảm xúc mềm mại có chút lạnh lẽo. Thiên Mị trừng mắt đối mặt với cặp mắt xanh thẫm kia, có chút ngây ngốc. Cô không nghĩ tới cái người lạnh như băng này cũng làm ra chuyện như thế, trong lúc nhất thời quả thật đã quên đẩy hắn ra.
Xúc cảm mềm mềm ngưa ngứa trên môi khiến Thiên Mị hơi nheo mắt lại, lóe lên trong mắt tất cả đều là quang mang nguy hiểm. Cô lại không biết đôi mắt phượng câu người kia, lộ ra thần sắc như vậy, có bao nhiêu mị hoặc lòng người.
Lực ép sau gáy tăng thêm một chút, hàm răng bị cạy ra, đầu lưỡi mềm mại mang theo một tia cường ngạnh xông vào trong miệng cô, Thiên Mị rũ mi mắt xuống, không đáp lại, cũng không đẩy hắn ra.
Một lúc lâu sau, Tề Mặc buông cô ra, trong mắt mang theo một nụ cười hiếm hoi, trong miệng phun ra hai chữ, Cảm ơn!
Thiên Mị nhếch nhẹ khóe môi, vươn tay nắm cằm hắn, nhíu mày nói, “Anh cho là một nụ hôn thế này đáng giá? Hay là tính mạng của Tề đương gia vốn không đáng giá?”
Tề Mặc ngước mắt nhìn cô, hỏi, “Muốn lấy thân báo đáp sao?”
Lần thứ hai thoáng cái Thiên Mị ngây ngốc, sau đó thu tay về, nhàn nhạt phun ra bảy chữ, “Xin miễn thứ cho kẻ bất tài! Không ngờ nhanh như vậy đã mang câu của cô ra dùng, rõ ràng là đang đùa cô mà!
Trong lòng thở dài, mặc dù là một kẻ thú vị, bất quá cũng có chút nguy hiểm rồi, cô có muốn chơi tiếp hay không đây?
Thiên Mị đang lúc suy nghĩ được mất, Tề Mặc lại đột nhiên duỗi tay kéo cô lên giường.
“Làm gì vậy?”
Tề Mặc ấn cô nằm trên giường xong, sau đó vươn tay tắt đèn, điềm nhiên như không phun ra hai chữ, “Đi ngủ!”
Thiên Mị đầu đầy hắc tuyến, Tề đương gia, tôi không có nghĩa vụ ngủ với anh!”
Muốn đứng dậy, ngang hông lại vắt qua một cánh tay, cánh tay hơi siết lại, Thiên Mị trực tiếp bị Tề Mặc kéo vào trong lòng, hai cơ thể dán sát vào nhau, thanh âm đều đều của Tề Mặc vang lên bên tai, “Nếu cô quay về, chỉ sợ sẽ không được nghỉ ngơi!”
Thiên Mị suy nghĩ một chút, vậy cũng đúng! Cô ở trong phòng Tề Mặc, Thiên Nghiêm sẽ cho là cô tẫn chức nhìn chằm chằm Tề Mặc, tìm cơ hội đoạt lại Triêu Thiên Châu. Nhưng bây giờ cô trở về phòng, Thiên Nghiêm khẳng định sẽ đến tìm cô, nói cho cô biết Triêu Thiên Châu quan trọng nhường nào!
Giơ tay sờ sờ mặt, vì làn da non mềm của mình, cô vẫn là không nên quay về nha!
Không chút cố kỵ duỗi tay ôm eo Tề Mặc, Thiên Mị nhíu mày, Tề đương gia đây là đang quan tâm tôi?”
Tề Mặc không hé răng, khóe miệng Thiên Mị giương lên một độ cong có chút tà ác, giơ tay một cái rồi một cái cởi cúc áo của hắn ra, đến khi quần áo bên trong hoàn toàn mở ra.
Thiên Mị vươn hai tay, lướt trên người hắn, xúc cảm dưới tay rất ư trơn nhẵn, cơ thể rất co dãn, cô có thể cảm thấy sức mạnh ẩn chứa bên trong, Tề Mặc này, là một người rất khó đối phó!
Kỳ thực cô đã sớm biết, có thể xông vào thánh địa, năng lực sẽ không kém hơn cô bao nhiêu!
Đột nhiên cánh tay bên hôn siết thật chặc, sau đó cô bị người ta đặt ở dưới thân, cần cổ mang theo hô hấp ấm nóng, còn có chút nhoi nhói. Thiên Mị dừng một chút, sau đó không nhanh không chậm lên tiếng nhắc nhở, “Tề Mặc, đừng quên tôi chính là ân nhân cứu mạng của anh!”
Tề Mặc dùng lực mút vào cần cổ cô một cái, mới mở miệng nói, “Tôi còn tưởng rằng em muốn tôi lấy thân báo đáp.” Giọng nói vẫn đều đều, nhưng Thiên Mị dám khẳng định, hắn tuyệt đối là cố ý!
Cô thề, Tề Mặc trưng bộ mặt lạnh căn bản chính là dùng để gạt người!
Trong bóng tối, Tề Mặc nhếch nhếch môi, nằm trở lại, trong lòng đã cho Thiên Mị hai chữ đánh giá, cọp giấy!
/68
|