Tề Bảo Bảo không có ý định để những tinh anh này chết ở đây, không phải cô có tấm lòng bồ tát mà là thế lực trong tối đang đối phó với cô, thế lực đó đối với cô mà nói là hoàn toàn mơ hồ, bây giờ lại xuất hiện ba người thủ hộ rất khả nghi, cô tự nhiên sẽ không ngốc đến nỗi chuyện gì cũng đích thân ra tay, làm vậy sẽ mệt chết mất. Hơn nữa một người thì không thể nào địch lại đám đông được.
Cho nên cô phải giữ lại những tinh anh của ba đại gia tộc này, đợi đến lúc cần thiết thì có thể hảo hảo lợi dụng, để bọn họ trai cò đánh nhau. Do đó cô cần phải phá Đồng nhân trận, cứu bọn họ với cô mà nói chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi!
Thanh chủy thủ của Cổ Ngạn không biết làm bằng chất liệu gì, mà đám đồng nhân kia đụng phải thanh chủy thủ sắc bén ấy, không phải rớt tay thì cũng là gãy chân. Tề Hiền hai tay trống không, một quyền nện thẳng tới, đồng nhân liền bị quả đấm của y đâm thủng một lỗ, có thể thấy sức lực kia mạnh cỡ nào. Còn Nam Cung Diệu thì lại nhảy tới nhảy lui,rất dễ nhận thấy khinh công vô cùng tốt, chỉ có điều cũng rất không có tiền đồ tránh ở sau lung hai người này, thực sự tránh không khỏi mới giơ giơ tay, vô số điểm ngân quang lóe lên, nhanh đến nỗi người khác căn bản không thấy rõ động tác của hắn thì đồng nhân đã rơi đầu rồi, cũng không biết hắn dùng vũ khí sắc bén nào nữa!
Những người khác không để tâm quản những chuyện này, nhưng Tề Bảo Bảo lại nhìn thấy rất rõ ràng mọi chuyện. Tề Hiền hiển nhiên là thần lực trời sinh, còn Nam Cung Diệu, vũ khí của hắn chính là cái móc màu bạc trên cổ tay hắn. Mặc dù động tác của hắn rất nhanh, nhưng Tề Bảo Bảo nhìn thấy rất rõ ràng, cái móc kia chỉ cần bám vào một thứ gì đó, kéo nhẹ ra thì sẽ xuất hiện một sợi tơ cực mảnh, đầu đám đồng nhân kia chính là bị sợi tơ này cắt đứt.
Cổ Ngạn và Tề Hiền đột nhiên áp sát vào nhau, che cho Nam Cung Diệu ở giữa. Đối với đãi ngộ này, Cung Diệu dường như rất vui vẻ, vui vẻ vì được rảnh rỗi, thế nhưng cặp mắt đào hoa kia lại hơi hơi híp lại, không ngừng nhìn những đồng nhân kia, khóe miệng mang theo nụ cười tà khí. Bộ dáng ấy giống như bất cứ lúc nào cũng đều có thể nghiền nát những đồng nhân lọt vào trong tầm mắt.
“A . . .” Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Âu Dương Hiểu Hiểu bị một đồng nhân đả thương bả vai, cuống quýt lùi về sau. Cô ta đứng không vững, nhưng phía sau chính là đồng nhân, tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Thấy Nam Cung Diệu nhìn Âu Dương Hiểu Hiểu, Cổ Ngạn đột nhiên mở miệng nói, Nghĩ biện pháp phá trận. Tôi cứu giúp cậu!” Thật ra, y không biết giữa Nam Cung Diệu và Âu Dương Hiểu Hiểu có gút mắc gì, song, cho dù là hư tình hoặc giả ý, hiện tại nếu Nam Cung Diệu vẫn còn suy nghĩ duy trì mối quan hệ lúc gần lúc xa này với Âu Dương Hiểu Hiểu, hiển nhiên không thể để cô ta chết như thế.
Nam Cung Diệu kéo Cổ Ngạn lại quát: “Cứu cái đầu cậu! Tự lo bản thân cho tốt đi!” Cặp mắt càn quét bốn phía, nghiên cứu cái gọi là trận pháp kia, tuyệt không liếc mắt nhìn Âu Dương Hiểu Hiểu lấy một lần.
Thấy ba đại gia tộc có không ít người vết thương chồng chất, Tề Bảo Bảo thấy đây chính là thời gian ra tay.
Tề Tu một cước đạp bay một đồng nhân, cúi đầu nhìn cô, cau mày nói: “Ngoan đừng làm loạn, tôi không muốn em bị bại lộ thân phận!”
Tề Bảo Bảo xoắn xuýt nhìn thoáng qua vòng ngọc trên cổ tay. Mặc dù dị năng của cô rất khủng bố, có điều hiện giờ phải xông qua Đồng nhân trận, so với vòng nước xoáy gặp phải trước đó thì khó khăn hơn nhiều. Cô muốn xông qua được nhất định phải mượn sức mạnh của Huyết, vậy thì tất phải bại lộ thân phận.
Đột nhiên khóe mắt liếc về phía chiếc nhẫn xanh thẫm trên ngón tay Tề Tu, mặt trên chiếc nhẫn là hoa văn màu mực, cỗ sức mạnh kia tuyệt không kém hơn Huyết.
Tề Bảo Bảo cọ cọ vào hõm gáy Tề Tu, nhìn hắn bảo: “Vậy thì anh giúp em đi!”
Cô biết Tề Tu sớm muộn gì cũng sẽ đối phó với đám đồng nhân này, nhưng vận dụng dị năng của cô sẽ càng tiện hơn, nếu đã vậy thì cần gì phải khiến sự việc thêm phiền phức?
Tề Tu gật đầu, Tề Bảo Bảo giơ tay nắm lấy chiếc nhẫn trên ngón tay hắn. Vốn dĩ cô tưởng rằng sẽ gặp phải chút phản kháng, nhưng kết quả lại không có. Chiếc nhẫn ngoan ngoãn nghe lời như Huyết vậy, cho dù cô không phải chủ nhân của nó, nhưng nó lại dốc hết sức cung cấp năng lượng cho cô, cũng không biết là do Tề Tu uy hiếp, hay là cam tâm tình nguyện nữa.
Đột nhiên tiếng “Răng rắc” vang lên bên tai không dứt, bắt đầu từ bên cạnh Tề Tu và Tề Bảo Bảo, những đồng nhân kia không ngừng rơi rớt, sau đó lan dần ra, tựa như quân bài domino, liên tục ngã xuống.
Người của ba đại gia tộc trợn to mắt nhìn tình huống này, hoàn toàn quên cả phản ứng, một lúc lâu sau mới nhìn về phía Tề Tu. Chỉ thấy hắn ôm Tề Bảo Bảo, mắt lạnh nhìn đám đồng nhân đã bị hủy kia, làn sương đen nhàn nhạt xoay tròn quanh thân, gương mặt tuấn mỹ kia như mang theo ma tính tràn ngập hấp dẫn, nhưng lại khiến người ta hoảng sợ.
Mọi người chỉ nghĩ đến bốn chữ, Ám Dạ Tu La!
Tề Hiền và Cổ Ngạn ngược lại không chút giật mình, giống như cho dù Tề Tu làm ra chuyện gì thì cũng đều là chuyện bình thường. Nhưng Nam Cung Diệu vừa khéo đã nhìn ra được một chút manh mối thì rất ư thất vọng. Chỗ nào cần hắn phá trận chứ?
Cảnh tượng xung quanh trong nháy mắt biến đổi, bọn họ vẫn ở trong thạch thất, mà trên đất chỉ có mười tám đồng nhân bị phanh thây. Người của ba đại gia tộc phục hồi lại tinh thần, trong lòng không biết là vui hay buồn. Ám Dạ Tu La, thực lực quá mức đáng sợ!
Tề Bảo Bảo sờ sờ chiếc nhẫn xanh thẫm đã mất đi vẻ sáng bóng, nhẹ giọng thủ thỉ: “Tiểu Mực thật ngoan!” Lần này mượn sức mạnh của nhẫn xanh, cô hoàn toàn không xuất hiện trạng thái thoát lực.
Nghe thấy lời khích lệ của cô, chiếc nhẫn xanh rung rung, cũng không biết có phải là vui vẻ hay không, song cô biết Huyết mất hứng, bèn vội vàng giơ tay vỗ vỗ tỏ ý trấn an. Ai bảo nó bình thường quá rêu rao, bây giờ căn bản cô không dám tùy tiện để nó lộ ra ngoài, bằng không khi đó cô cũng không đến mức một mình đối phó với vòng nước xoáy, để bản thân mệt như vậy!
Đồng nhân trận quả thực rất khó vượt qua, nếu không phải có Huyết và Tiểu Mực thì cô và Tu liên thủ cũng có thể xông qua, nhưng nhất định sẽ không phải là không chịu chút vết thương nào.
Lúc mọi người ở đây ai cũng đều có tâm tư, thì đột nhiên 18 đồng nhân trên mặt đất nhanh chóng tụ lại, trực tiếp hợp thành một, mọc ra vô số cánh tay, mỗi cánh tay đều nắm chặt nắm đấm, sau đó vọt tới vung về phía Tề Tu và Tề Bảo Bảo, giống như biết ai là người đả thương nó nên nó muốn báo thù vậy.
Tề Hiền nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, một quyền hướng về phía đồng nhân cao xấp xỉ bằng hai đồng nhân trước đó cộng lại, đánh trúng vào chính giữa phần bụng của đồng nhân. Đồng nhân thoáng dừng lại, sau đó cứ thế mà ngã vật ra đất. “Rầm” một tiếng, mặt đất bị chấn động đến lắc lư.
Tề Hiền ngây người nhìn quả đấm của mình, quả thực y dùng toàn lực, cũng biết sức lực mình có bao lớn, nhưng thật không ngờ đồng nhân này lại dễ giải quyết đến vậy. Theo lý thuyết, tên đồng nhân được tổ hợp thành kia không phải chắc chắn đặc biệt khó đối phó sao?
Nam Cung Diệu đi tới, đạp đồng nhân mấy đạp, cho ra một kết luận: “Đó chính là hồi quang phản chiếu!
Lời hắn vừa dứt, liền thấy đồng nhân từng chút từng chút một hóa thành bụi phấn, sau đó chỉ còn lại một hạt châu tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ. Giống như dạ minh châu trong đường hầm vậy, chẳng qua là phiên bản thu nhỏ mà thôi, chỉ to bằng nắm tay của một đứa trẻ sơ sinh.
Nam Cung Diệu vươn tay nhặt lấy, nhìn nhìn rồi nhíu mày hỏi: “Đây không phải là linh vật đấy chứ?”
Tề Bảo Bảo và Tề Tu liếc nhau. Cái thứ kia hình như chính là linh vật, có điều cứ thế này mà lấy được, có phải là dễ quá rồi không?
Cô cũng không nghĩ mà xem, nếu không đụng phải cô và Tề Tu, Đồng nhân trận nào có dễ bị phá như vậy, linh vật cũng sẽ không dễ dàng hiện thế!
Nam Cung Diệu đang muốn đứng dậy giao hạt châu cầm trong tay cho Tề Tu, ai ngờ trước mắt đột nhiên lướt qua một bóng người, linh vật trong tay đã bị cướp rồi.
Nam Cung Diệu thong thả đứng lên, vỗ vỗ bụi phấn đồng dính trên tay, hình như chẳng có chút nóng nảy, cũng không nhìn ra chút bất ngờ nào.
Thế nhưng những người khác lại không được bình tĩnh như thế. Người của ba đại gia tộc đều xem linh vật như cọng cỏ cứu mạng, há lại để người khác cướp đi. Đoàn người lập tức đuổi theo ra khỏi thạch thất, Âu Dương Lạc càng là giận đến không kiềm chế được, bởi vì kẻ ra tay chính là Âu Dương Hiểu Hiểu. Y chưa bảo cô ta làm thế, vậy mà cô ta đã hành động rồi, đây chính là phản bội, phía sau cô ta còn có những kẻ khác, cô ta thuần phục chẳng phải là Âu Dương gia!
Nhìn đoàn người tức giận xông ra ngoài, Tề Bảo Bảo hơi nhíu mày. Âu Dương Hiểu Hiểu này thật sự có vấn đề, chỉ có điều tại sao cô ta muốn cướp linh vật? Linh vật bị mất thì Nam đảo thực sự sẽ bị nguy hiểm, chí ít mọi người đều nghĩ là thế.
Cô ta phản bội Âu Dương gia, vậy rốt cuộc cô ta có phải là người của thế lực kia không?
Tề Tu ôm cô đi ra ngoài: “Đi xem thì biết thôi!” Tề Hiền cũng theo sát hai người đi ra.
Cổ Ngạn liếc nhìn Nam Cung Diệu, mở miệng nói, Trực tiếp giết cô ta không phải tốt sao? Cần gì phải phiền phức như vậy?
Vốn đã thấy thái độ của Nam Cung Diệu đối với Âu Dương Hiểu Hiểu có vấn đề, cho nên biểu hiện lạnh lùng như bây giờ của Nam Cung Diệu không khiến Cổ Ngạn cảm thấy kỳ quái, mà lại càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.
Nam Cung Diệu lắc đầu, Giết cô ta thì kẻ đứng phía sau cô ta nhất định sẽ lựa chọn hành động khác, sẽ càng thêm khó lòng phòng bị.” Vậy thì chi bằng đặt Âu Dương Hiểu Hiểu dưới mắt cho tốt.
Nam Cung Diệu so với những người khác càng hiểu rõ hơn, Âu Dương Hiểu Hiểu quá giảo hoạt, bằng không cũng sẽ không ẩn núp ở Âu Dương gia nhiều năm như vậy, lại còn được trọng dụng nữa!
Cho nên hắn vẫn luôn không dám thả lỏng, hiện tại xem ra lần này mục đích của Âu Dương Hiểu Hiểu chỉ là linh vật. Vốn dĩ hắn lo lắng Âu Dương Hiểu Hiểu sẽ đối phó với Tề Tu, cho nên hắn mới cẩn thận như vậy, đối xử với cô ta lúc gần lúc xa. Hắn nhìn ra Âu Dương Hiểu Hiểu có lòng muốn hòa hảo với hắn, hắn lợi dụng chính là điểm này.
Hắn vẫn luôn chú ý Âu Dương Hiểu Hiểu, lúc đối phó với con voi kia rõ ràng cô ta cố ý bị thương, biết cô ta đã bắt đầu hành động, cho nên hắn hảo tâm phối hợp với cô ta.
Lợi dụng tình cảm hãm chân cô ta, hắn không phủ nhận hắn đê tiện, nhưng đối phó với kẻ đặc biệt thì phải dùng thủ đoạn đặc biệt, huống hồ, đó cũng chính là thủ đoạn Âu Dương Hiểu Hiểu thường dùng, coi như là gậy ông đập lưng ông đi.
Hắn vẫn luôn biết Âu Dương Hiểu Hiểu ở Âu Dương gia nhưng không quá để ý, cũng lười đi đối phó cô ta. Lại nói ban đầu cũng coi như cô ta giúp hắn một việc, hắn biết phía sau cô ta còn có một thế lực, nhưng làm thế nào cũng tra không được chút đầu mối nào.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn lo lắng, sự trầm mặc trên đường đi của hắn căn bản không phải đau lòng mà chỉ là đang suy nghĩ Âu Dương Hiểu Hiểu sẽ giở thủ đoạn gì, nghĩ cách làm thế nào để chế trụ cô ta. Ngay cả đồng hồ đeo tay kia cũng là đồ vật hắn đặc biệt tìm ra để hỗ trợ!
Đối với Âu Dương Hiểu Hiểu, từ đầu đến cuối hắn tuyệt không có chút cảm tình nào. Bây giờ là thế, trước đây cũng thế, chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Song núi cao còn có núi cao hơn, Âu Dương Hiểu Hiểu tự cho là nắm tất cả trong tay, cứ tưởng rằng bản thân là kẻ chiến thắng, nhưng đến bây giờ vẫn không biết Nam Cung Diệu từ đầu đến cuối đều chưa từng động tình với cô ta, ngược lại cô ta đã động tâm với hắn, thực ra người thua chính là cô ta.
Cho nên cô phải giữ lại những tinh anh của ba đại gia tộc này, đợi đến lúc cần thiết thì có thể hảo hảo lợi dụng, để bọn họ trai cò đánh nhau. Do đó cô cần phải phá Đồng nhân trận, cứu bọn họ với cô mà nói chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi!
Thanh chủy thủ của Cổ Ngạn không biết làm bằng chất liệu gì, mà đám đồng nhân kia đụng phải thanh chủy thủ sắc bén ấy, không phải rớt tay thì cũng là gãy chân. Tề Hiền hai tay trống không, một quyền nện thẳng tới, đồng nhân liền bị quả đấm của y đâm thủng một lỗ, có thể thấy sức lực kia mạnh cỡ nào. Còn Nam Cung Diệu thì lại nhảy tới nhảy lui,rất dễ nhận thấy khinh công vô cùng tốt, chỉ có điều cũng rất không có tiền đồ tránh ở sau lung hai người này, thực sự tránh không khỏi mới giơ giơ tay, vô số điểm ngân quang lóe lên, nhanh đến nỗi người khác căn bản không thấy rõ động tác của hắn thì đồng nhân đã rơi đầu rồi, cũng không biết hắn dùng vũ khí sắc bén nào nữa!
Những người khác không để tâm quản những chuyện này, nhưng Tề Bảo Bảo lại nhìn thấy rất rõ ràng mọi chuyện. Tề Hiền hiển nhiên là thần lực trời sinh, còn Nam Cung Diệu, vũ khí của hắn chính là cái móc màu bạc trên cổ tay hắn. Mặc dù động tác của hắn rất nhanh, nhưng Tề Bảo Bảo nhìn thấy rất rõ ràng, cái móc kia chỉ cần bám vào một thứ gì đó, kéo nhẹ ra thì sẽ xuất hiện một sợi tơ cực mảnh, đầu đám đồng nhân kia chính là bị sợi tơ này cắt đứt.
Cổ Ngạn và Tề Hiền đột nhiên áp sát vào nhau, che cho Nam Cung Diệu ở giữa. Đối với đãi ngộ này, Cung Diệu dường như rất vui vẻ, vui vẻ vì được rảnh rỗi, thế nhưng cặp mắt đào hoa kia lại hơi hơi híp lại, không ngừng nhìn những đồng nhân kia, khóe miệng mang theo nụ cười tà khí. Bộ dáng ấy giống như bất cứ lúc nào cũng đều có thể nghiền nát những đồng nhân lọt vào trong tầm mắt.
“A . . .” Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Âu Dương Hiểu Hiểu bị một đồng nhân đả thương bả vai, cuống quýt lùi về sau. Cô ta đứng không vững, nhưng phía sau chính là đồng nhân, tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Thấy Nam Cung Diệu nhìn Âu Dương Hiểu Hiểu, Cổ Ngạn đột nhiên mở miệng nói, Nghĩ biện pháp phá trận. Tôi cứu giúp cậu!” Thật ra, y không biết giữa Nam Cung Diệu và Âu Dương Hiểu Hiểu có gút mắc gì, song, cho dù là hư tình hoặc giả ý, hiện tại nếu Nam Cung Diệu vẫn còn suy nghĩ duy trì mối quan hệ lúc gần lúc xa này với Âu Dương Hiểu Hiểu, hiển nhiên không thể để cô ta chết như thế.
Nam Cung Diệu kéo Cổ Ngạn lại quát: “Cứu cái đầu cậu! Tự lo bản thân cho tốt đi!” Cặp mắt càn quét bốn phía, nghiên cứu cái gọi là trận pháp kia, tuyệt không liếc mắt nhìn Âu Dương Hiểu Hiểu lấy một lần.
Thấy ba đại gia tộc có không ít người vết thương chồng chất, Tề Bảo Bảo thấy đây chính là thời gian ra tay.
Tề Tu một cước đạp bay một đồng nhân, cúi đầu nhìn cô, cau mày nói: “Ngoan đừng làm loạn, tôi không muốn em bị bại lộ thân phận!”
Tề Bảo Bảo xoắn xuýt nhìn thoáng qua vòng ngọc trên cổ tay. Mặc dù dị năng của cô rất khủng bố, có điều hiện giờ phải xông qua Đồng nhân trận, so với vòng nước xoáy gặp phải trước đó thì khó khăn hơn nhiều. Cô muốn xông qua được nhất định phải mượn sức mạnh của Huyết, vậy thì tất phải bại lộ thân phận.
Đột nhiên khóe mắt liếc về phía chiếc nhẫn xanh thẫm trên ngón tay Tề Tu, mặt trên chiếc nhẫn là hoa văn màu mực, cỗ sức mạnh kia tuyệt không kém hơn Huyết.
Tề Bảo Bảo cọ cọ vào hõm gáy Tề Tu, nhìn hắn bảo: “Vậy thì anh giúp em đi!”
Cô biết Tề Tu sớm muộn gì cũng sẽ đối phó với đám đồng nhân này, nhưng vận dụng dị năng của cô sẽ càng tiện hơn, nếu đã vậy thì cần gì phải khiến sự việc thêm phiền phức?
Tề Tu gật đầu, Tề Bảo Bảo giơ tay nắm lấy chiếc nhẫn trên ngón tay hắn. Vốn dĩ cô tưởng rằng sẽ gặp phải chút phản kháng, nhưng kết quả lại không có. Chiếc nhẫn ngoan ngoãn nghe lời như Huyết vậy, cho dù cô không phải chủ nhân của nó, nhưng nó lại dốc hết sức cung cấp năng lượng cho cô, cũng không biết là do Tề Tu uy hiếp, hay là cam tâm tình nguyện nữa.
Đột nhiên tiếng “Răng rắc” vang lên bên tai không dứt, bắt đầu từ bên cạnh Tề Tu và Tề Bảo Bảo, những đồng nhân kia không ngừng rơi rớt, sau đó lan dần ra, tựa như quân bài domino, liên tục ngã xuống.
Người của ba đại gia tộc trợn to mắt nhìn tình huống này, hoàn toàn quên cả phản ứng, một lúc lâu sau mới nhìn về phía Tề Tu. Chỉ thấy hắn ôm Tề Bảo Bảo, mắt lạnh nhìn đám đồng nhân đã bị hủy kia, làn sương đen nhàn nhạt xoay tròn quanh thân, gương mặt tuấn mỹ kia như mang theo ma tính tràn ngập hấp dẫn, nhưng lại khiến người ta hoảng sợ.
Mọi người chỉ nghĩ đến bốn chữ, Ám Dạ Tu La!
Tề Hiền và Cổ Ngạn ngược lại không chút giật mình, giống như cho dù Tề Tu làm ra chuyện gì thì cũng đều là chuyện bình thường. Nhưng Nam Cung Diệu vừa khéo đã nhìn ra được một chút manh mối thì rất ư thất vọng. Chỗ nào cần hắn phá trận chứ?
Cảnh tượng xung quanh trong nháy mắt biến đổi, bọn họ vẫn ở trong thạch thất, mà trên đất chỉ có mười tám đồng nhân bị phanh thây. Người của ba đại gia tộc phục hồi lại tinh thần, trong lòng không biết là vui hay buồn. Ám Dạ Tu La, thực lực quá mức đáng sợ!
Tề Bảo Bảo sờ sờ chiếc nhẫn xanh thẫm đã mất đi vẻ sáng bóng, nhẹ giọng thủ thỉ: “Tiểu Mực thật ngoan!” Lần này mượn sức mạnh của nhẫn xanh, cô hoàn toàn không xuất hiện trạng thái thoát lực.
Nghe thấy lời khích lệ của cô, chiếc nhẫn xanh rung rung, cũng không biết có phải là vui vẻ hay không, song cô biết Huyết mất hứng, bèn vội vàng giơ tay vỗ vỗ tỏ ý trấn an. Ai bảo nó bình thường quá rêu rao, bây giờ căn bản cô không dám tùy tiện để nó lộ ra ngoài, bằng không khi đó cô cũng không đến mức một mình đối phó với vòng nước xoáy, để bản thân mệt như vậy!
Đồng nhân trận quả thực rất khó vượt qua, nếu không phải có Huyết và Tiểu Mực thì cô và Tu liên thủ cũng có thể xông qua, nhưng nhất định sẽ không phải là không chịu chút vết thương nào.
Lúc mọi người ở đây ai cũng đều có tâm tư, thì đột nhiên 18 đồng nhân trên mặt đất nhanh chóng tụ lại, trực tiếp hợp thành một, mọc ra vô số cánh tay, mỗi cánh tay đều nắm chặt nắm đấm, sau đó vọt tới vung về phía Tề Tu và Tề Bảo Bảo, giống như biết ai là người đả thương nó nên nó muốn báo thù vậy.
Tề Hiền nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, một quyền hướng về phía đồng nhân cao xấp xỉ bằng hai đồng nhân trước đó cộng lại, đánh trúng vào chính giữa phần bụng của đồng nhân. Đồng nhân thoáng dừng lại, sau đó cứ thế mà ngã vật ra đất. “Rầm” một tiếng, mặt đất bị chấn động đến lắc lư.
Tề Hiền ngây người nhìn quả đấm của mình, quả thực y dùng toàn lực, cũng biết sức lực mình có bao lớn, nhưng thật không ngờ đồng nhân này lại dễ giải quyết đến vậy. Theo lý thuyết, tên đồng nhân được tổ hợp thành kia không phải chắc chắn đặc biệt khó đối phó sao?
Nam Cung Diệu đi tới, đạp đồng nhân mấy đạp, cho ra một kết luận: “Đó chính là hồi quang phản chiếu!
Lời hắn vừa dứt, liền thấy đồng nhân từng chút từng chút một hóa thành bụi phấn, sau đó chỉ còn lại một hạt châu tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ. Giống như dạ minh châu trong đường hầm vậy, chẳng qua là phiên bản thu nhỏ mà thôi, chỉ to bằng nắm tay của một đứa trẻ sơ sinh.
Nam Cung Diệu vươn tay nhặt lấy, nhìn nhìn rồi nhíu mày hỏi: “Đây không phải là linh vật đấy chứ?”
Tề Bảo Bảo và Tề Tu liếc nhau. Cái thứ kia hình như chính là linh vật, có điều cứ thế này mà lấy được, có phải là dễ quá rồi không?
Cô cũng không nghĩ mà xem, nếu không đụng phải cô và Tề Tu, Đồng nhân trận nào có dễ bị phá như vậy, linh vật cũng sẽ không dễ dàng hiện thế!
Nam Cung Diệu đang muốn đứng dậy giao hạt châu cầm trong tay cho Tề Tu, ai ngờ trước mắt đột nhiên lướt qua một bóng người, linh vật trong tay đã bị cướp rồi.
Nam Cung Diệu thong thả đứng lên, vỗ vỗ bụi phấn đồng dính trên tay, hình như chẳng có chút nóng nảy, cũng không nhìn ra chút bất ngờ nào.
Thế nhưng những người khác lại không được bình tĩnh như thế. Người của ba đại gia tộc đều xem linh vật như cọng cỏ cứu mạng, há lại để người khác cướp đi. Đoàn người lập tức đuổi theo ra khỏi thạch thất, Âu Dương Lạc càng là giận đến không kiềm chế được, bởi vì kẻ ra tay chính là Âu Dương Hiểu Hiểu. Y chưa bảo cô ta làm thế, vậy mà cô ta đã hành động rồi, đây chính là phản bội, phía sau cô ta còn có những kẻ khác, cô ta thuần phục chẳng phải là Âu Dương gia!
Nhìn đoàn người tức giận xông ra ngoài, Tề Bảo Bảo hơi nhíu mày. Âu Dương Hiểu Hiểu này thật sự có vấn đề, chỉ có điều tại sao cô ta muốn cướp linh vật? Linh vật bị mất thì Nam đảo thực sự sẽ bị nguy hiểm, chí ít mọi người đều nghĩ là thế.
Cô ta phản bội Âu Dương gia, vậy rốt cuộc cô ta có phải là người của thế lực kia không?
Tề Tu ôm cô đi ra ngoài: “Đi xem thì biết thôi!” Tề Hiền cũng theo sát hai người đi ra.
Cổ Ngạn liếc nhìn Nam Cung Diệu, mở miệng nói, Trực tiếp giết cô ta không phải tốt sao? Cần gì phải phiền phức như vậy?
Vốn đã thấy thái độ của Nam Cung Diệu đối với Âu Dương Hiểu Hiểu có vấn đề, cho nên biểu hiện lạnh lùng như bây giờ của Nam Cung Diệu không khiến Cổ Ngạn cảm thấy kỳ quái, mà lại càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.
Nam Cung Diệu lắc đầu, Giết cô ta thì kẻ đứng phía sau cô ta nhất định sẽ lựa chọn hành động khác, sẽ càng thêm khó lòng phòng bị.” Vậy thì chi bằng đặt Âu Dương Hiểu Hiểu dưới mắt cho tốt.
Nam Cung Diệu so với những người khác càng hiểu rõ hơn, Âu Dương Hiểu Hiểu quá giảo hoạt, bằng không cũng sẽ không ẩn núp ở Âu Dương gia nhiều năm như vậy, lại còn được trọng dụng nữa!
Cho nên hắn vẫn luôn không dám thả lỏng, hiện tại xem ra lần này mục đích của Âu Dương Hiểu Hiểu chỉ là linh vật. Vốn dĩ hắn lo lắng Âu Dương Hiểu Hiểu sẽ đối phó với Tề Tu, cho nên hắn mới cẩn thận như vậy, đối xử với cô ta lúc gần lúc xa. Hắn nhìn ra Âu Dương Hiểu Hiểu có lòng muốn hòa hảo với hắn, hắn lợi dụng chính là điểm này.
Hắn vẫn luôn chú ý Âu Dương Hiểu Hiểu, lúc đối phó với con voi kia rõ ràng cô ta cố ý bị thương, biết cô ta đã bắt đầu hành động, cho nên hắn hảo tâm phối hợp với cô ta.
Lợi dụng tình cảm hãm chân cô ta, hắn không phủ nhận hắn đê tiện, nhưng đối phó với kẻ đặc biệt thì phải dùng thủ đoạn đặc biệt, huống hồ, đó cũng chính là thủ đoạn Âu Dương Hiểu Hiểu thường dùng, coi như là gậy ông đập lưng ông đi.
Hắn vẫn luôn biết Âu Dương Hiểu Hiểu ở Âu Dương gia nhưng không quá để ý, cũng lười đi đối phó cô ta. Lại nói ban đầu cũng coi như cô ta giúp hắn một việc, hắn biết phía sau cô ta còn có một thế lực, nhưng làm thế nào cũng tra không được chút đầu mối nào.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn lo lắng, sự trầm mặc trên đường đi của hắn căn bản không phải đau lòng mà chỉ là đang suy nghĩ Âu Dương Hiểu Hiểu sẽ giở thủ đoạn gì, nghĩ cách làm thế nào để chế trụ cô ta. Ngay cả đồng hồ đeo tay kia cũng là đồ vật hắn đặc biệt tìm ra để hỗ trợ!
Đối với Âu Dương Hiểu Hiểu, từ đầu đến cuối hắn tuyệt không có chút cảm tình nào. Bây giờ là thế, trước đây cũng thế, chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Song núi cao còn có núi cao hơn, Âu Dương Hiểu Hiểu tự cho là nắm tất cả trong tay, cứ tưởng rằng bản thân là kẻ chiến thắng, nhưng đến bây giờ vẫn không biết Nam Cung Diệu từ đầu đến cuối đều chưa từng động tình với cô ta, ngược lại cô ta đã động tâm với hắn, thực ra người thua chính là cô ta.
/68
|