Đào Vĩnh Trạch cũng biết việc này võ công đã từng đồn đại, nay nghe bọn họ chứng thực liền nổi lòng tham. Lão hỏi Lăng Trung Ngọc :
- Hiện giờ ngươi chưa dùng tới bức họa đồ đó thì giữ nó làm cóc gì? Bỏ quách ra cho y.
Lăng Trung Ngọc là hạng người nào mà chịu bọn này uy hiếp. Chàng buông tiếng cười lạt toan nói câu cự tuyệt thì Giang Mỹ Linh vừa bước đi hai bước định vào khoang sau lấy thuốc, cô nghe câu chuyện này đột nhiên dừng lại rồi cứ cười khành khạch.
Đào Vĩnh Trạch hỏi :
- Ngươi cười gì vậy?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Bức đồ ở trong mình ta nhưng bị sóng gió thế này mà ngươi tưởng còn giữ được ư?
Đào Vĩnh Trạch nói :
- Ngươi cứ móc ra cho chúng ta coi.
Quả nhiên Giang Mỹ Linh móc ra một cuộn giấy nhàu nát ướt sủng liệng tới trước mặt bọn kia nói :
- Đây! Các ngươi muốn lấy thì lấy đi!
Vân Nghệ Tử cầm lấy la lên :
- Hỏng bét! Nát hết cả rồi.
Đào Vĩnh Trạch nói :
- Nát thì nát cũng cứ coi xem.
Lão nhóm lửa lên coi thì những tờ giấy dính vào nhau bê bết. Hắn thận trọng bóc ra từng mảnh nhưng nét mực đã nhòe nhoẹt nhìn không rõ nữa chỉ phản phất thấy trên bức họa đồ có vẽ hình người lớn.
Đào Vĩnh Trạch hỏi :
- Có phải cái này không?
Vân Nghệ Tử đáp :
- Dường như đúng đó! Bức họa này chúng ta cũng chưa được thấy qua.
Giang Mỹ Linh cười nói :
- Chẳng lẽ ta đã tiên tri có chuyện ngày nay mà cố ý giả tạo nên bức đồ này để lừa gạt các ngươi ư?
Lăng Trung Ngọc rất lấy làm kỳ.
Bức họa đồ kia đúng để ở trong thuyền này nhưng khi chàng lên đảo Kim Xà sợ vào hỏa động làm hư mất, nên cất giấu vào tận khoang sau để trong một chiếc rương với những đồ vật vặt vảnh khác. Chàng cũng chưa nói cho Giang Mỹ Linh hay mà bây giờ đột nhiên cô cầm cuộn giấy liệng ra, chàng liền tự hỏi :
- “Mỹ Linh lấy đâu được bức đồ này? Chẳng lẽ cô biết chỗ mình cất rồi lấy cắp?”
Tấm họa đồ bị ướt, Đào Vĩnh Trạch hơ lửa cho khô rồi đặt xuống ván thuyền bóc cẩn thận từng lớp một mà cũng rách mất mấy chỗ. Hơn nữa nét mực đã nhòa, ngoài bóng người và hình núi lửa lờ mờ không nhìn rõ gì nữa.
Đào Vĩnh Trạch càng coi càng tức. Lão bực mình xé nát rồi ve tròn liệng xuống bể lạnh lùng nói :
- Bức đồ này không dùng được việc gì nữa, may ở chỗ còn có một người được việc ở đây.
Hắn quay lại nhìn Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Ngươi định chở thuyền đi về phương nào?
Lăng Trung Ngọc hững hờ đáp :
- Dĩ nhiên là lại về Trung Nguyên chứ còn đi đâu?
Đào Vĩnh Trạch nói :
- Chắc ngươi biết trái hoang đảo mà Võ Hạo Thiên trú ngụ ngày trước? Vậy ngươi chỉ bảo phương hướng để chúng ta chèo thuyền tới hòn đảo đó.
Lăng Trung Ngọc cười hỏi :
- Ngươi tưởng ta sẽ cùng ngươi đi tìm bí lục võ công của Võ Hạo Thiên hay sao mà bảo ta hướng thuyền về phía đó.
Đào Vĩnh Trạch cười lạt đáp :
- Nếu chúng ta không dùng ngươi vào việc này thì còn lưu lại bọn ngươi trên thuyền làm chi?
Lăng Trung Ngọc thách thức :
- Ngươi thử đuổi ta đi xoi xem rồi có xác bỏ ngoài biển này không?
Vân Nghệ Tử thấy hai bên lại đi tới chỗ xích mích vội khuyên can :
- Các ngươi có chuyện gì nên dàn xếp cho tử tế đừng làm như vậy không hay. Lão Đào! Lão vừa bảo không nhắc đến thù cũ mà sao bây giờ lại toan trở mặt.
Đào Vĩnh Trạch ngấm ngầm suy nghĩ một chút rồi cười đáp :
- Thiệt ra ta cũng không nói gì nặng lời mà cũng không để thiệt riêng ai. Có kiếm được bí lục thì hết thảy những người đồng thuyền cùng được hưởng, nghĩa là ta để các vị mỗi người chép lấy một phó bản.
Lăng Trung Ngọc hừ một tiếng chưa kịp nói gì Giang Mỹ Linh đã lên tiếng trước :
- Quân tử nhất ngôn.
Đào Vĩnh Trạch liền nói theo :
- Khoái mã nhất tiên.
Rồi lão cười ha hả tiếp :
- Khi nào ta lại lừa gạt bọn hậu bối các ngươi?
Giang Mỹ Linh nói :
- Trung Ngọc! Ca ca đã bảo với tiểu muội biết chỗ hải đảo này vậy xin ca ca vì tiểu muội mà dong thuyền tới đó. Bí lục võ công của Võ Hạo Thiên nguyên là một vật không phải của mình. Nếu lấy được chia cho người khác chung hưởng cũng còn hay hơn là để đó vô dụng.
Đào Vĩnh Trạch cười khanh khách nói :
- Giang cô nương thiệt là một người hiểu nghĩa khí!
Lăng Trung Ngọc thấy nhãn quang của Giang Mỹ Linh có điều khác lạ liền động tâm nói :
- Được rồi! Ta nể mặt cô mà cho bơi thuyền ra hòn đảo đó. Mỹ Linh! Cô vào lấy thuốc thì lấy cả cái la bàn ra đây cho ta.
Liệt Hỏa tán nhân giật mình kinh hãi hỏi :
- Trên đảo đó cũng có hỏa sơn ư?
Lăng Trung Ngọc cười lạt đáp :
- Có hỏa sơn nhưng phun lửa đã lâu rồi. Nó không đốt chết ngươi đâu.
Lát sau Giang Mỹ Linh từ khoang sau trở ra la lên :
- Hỏng bét! Hỏng bét!
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Sao? Dược phẩm không còn ư?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Dược phẩm và la bàn đều có cả nhưng chẳng còn một giọt nước nào.
Nguyên mọi người không định ra biển hôm nay nên chưa kịp trữ nước ngọt mãi đến bây giờ mới chợt nhớ đến.
Mọi người nghe Giang Mỹ Linh nói vậy đều cảm thấy khát khô cổ.
Lăng Trung Ngọc nói :
- Hãy cho họ uống thuốc say sóng rồi sẽ nghĩ biện pháp giải khát.
Vân Nghệ Tử thấy Giang Mỹ Linh cầm thuốc trong tay mà không dám với lấy.
Đào Vĩnh Trạch nói :
- Ta cũng hơi say sóng thử uống một viên coi.
Lão uống xong một lúc rồi cười nói :
- Đúng rồi! Quả nhiên ta thấy dễ chịu hơn trước.
Ba tên ma đầu thấy Đào Vĩnh Trạch dám uống cũng mỗi người cảm lấy một viên bỏ vào miệng nuốt.
Nguyên Đào Vĩnh Trạch đã tiên liệu, Lăng Trung Ngọc và Giang Mỹ Linh không dám hại lão. Và ỷ mình nội công thâm hậu dù có bị thuốc độc cũng không chết được mà trước khi chất độc phát tác lão sẽ hợp lực với Tất Thông giết chết cả đôi. Vì thế mà lão cả gan dám uống ngay.
Liệt Hỏa tán nhân không nhịn được uống liều một ngụm nước biển. Nhưng không uống còn khá, uống nước mặn chát vào cổ rồi, cổ họng bị kích thích như lửa đốt.
Đào Vĩnh Trạch cười nói :
- Nước biển đâu có giải khác được. Để ta nghĩ một biện pháp.
Bên cảnh thuyền thường có cá biển nhảy vọt lên. Lão đưa tay ra chụp một cái. Mấy con cá bị chưởng lực của lão hút lại.
Lăng Trung Ngọc kinh hãi nghĩ thầm :
- “Thằng cha này đã lặn lội với sóng gió đủ hàng nửa ngày mà công lực còn ghê gớm như vậy”.
Đào Vĩnh Trạch giơ một con cá lên nói :
- Ăn cá sống còn có thể tạm thời giải khát được.
Lão xé một miếng cá đưa vào miệng nhai.
Lăng Trung Ngọc vội la :
- Không ăn được, không ăn được.
Đào Vĩnh Trạch nhai miếng cá thành nước nuốt xuống rồi giương mắt lên hỏi :
- Cá tươi ngon lắm sao lại không ăn được?
Lăng Trung Ngọc không nói gì. Chàng rút lấy cây ngân châm ở trên đầu Giang Mỹ Linh xiên vào một con cá rồi rút ra coi thấy cân ngân châm vẫn không biến sắc.
Đào Vĩnh Trạch cười khanh khách hỏi :
- Ngươi thử cái gì vậy? Chẳng lẽ cá trong biển cũng có người đánh thuốc độc chăng?
Lăng Trung Ngọc yên tâm tự nghĩ :
- “Mình vẫn lo rớt dãi độc xà trong hỏa sơn tụ lại thành vũng, bây giờ hòa vào nước biển thành có chất độc, nhưng không việc gì”.
Chàng nhớ tới lời sư phụ nói về thảm họa của hỏa sơn phun lửa, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Bây giờ thấy nước bể không độc, trong lòng mới đỡ lo.
Chàng cũng cầm một con cá lên ăn. Chàng ăn hết hai con cá sống thấy đỡ khát, liền đặt la bàn để xem phương hướng, rồi dặn Đào Vĩnh Trạch :
- Cứ theo kim chỉ trong la bàn này mà cho thuyền chạy, nếu không gặp sóng gió nguy hiểm thì đại khái trong vòng mười tám ngày chúng ta sẽ tới hòn hải đảo mà Võ Hạo Thiên ở ngày trước.
Chàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Ta cùng Giang cô nương mỏi mệt rồi muốn nghỉ một lúc. Đêm nay phiền ngươi giữ lái thuyền. Nếu gặp trở ngại gì mà ngươi không ứng phó được thì hãy gọi ta.
Đào Vĩnh Trạch mắng thầm :
- “Thế ra ta làm để các ngươi hưởng phúc!”
Nhưng lão biết ở trên mặt biển cần phải nương tựa vào Lăng Trung Ngọc.
Lão đành nghe theo lời chàng sai khiến ngồi bẻ lái thuyền.
Lăng Trung Ngọc và Giang Mỹ Linh đi vào khoang sau. Cô khuân những túi gạo xếp lên đến nóc không để khoang trước đi vào được.
Lăng Trung Ngọc cười hỏi :
- Cô sợ bọn chúng nửa đêm lẻn vào sát hại chăng? Nhưng ta chắc rằng trước khi chưa đưa bọn chúng về địa lục, chúng không dám làm gì đâu.
Giang Mỹ Linh đáp :
- Tiểu muội cũng nghĩ thế, nhưng ở chung thuyền với mấy tên ma đầu mình vẫn không khỏi sợ hãi. Mình ngăn cách chúng được phần nào yên tâm được phần ấy.
Chính Lăng Trung Ngọc cũng vì nguyên nhân này mà bảo cô vào cùng ở khoang thuyền với chàng.
May ở chỗ Giang Mỹ Linh đứng trước tình trạng bất an này cô không dám cợt trêu Lăng Trung Ngọc. Và hai người đều không có thiên kiến thế tục nên không cần dè giữ.
Lăng Trung Ngọc nói :
- Cô hãy ngủ trước đi!
Giang Mỹ Linh nói :
- Tiểu muội không ngủ được, còn bận tâm nghĩ nhiều lắm!
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Cô nghĩ chuyện gì?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Nếu Lãnh thư thư và Cảnh muội muội biết việc chúng ta ở một chỗ thì không hiểu họ giận tiểu muội đến bậc nào?
Lăng Trung Ngọc gạt đi :
- Lại nói nhăng rồi!
Tuy chàng nói vậy song thực tình chàng cũng nhớ tới Lãnh Sương Quân và Cảnh Quyên Quyên, chàng la thầm :
- “Chao ơi! Sau này mình biết giải thích với các cô kia thế nào đây?”
Giang Mỹ Linh cười nói :
- Được rồi! Tiểu muội không nhắc tới nỗi thương tâm của Lãnh thư thư và Cảnh muội muội, nhưng thực tình tiểu muội nghĩ đến một việc khẩn yếu.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Bước đường sinh tử của chúng ta khó mà biết trước được, thì còn việc chi khẩn yếu nữa?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Tiểu muội nghĩ tới một việc có liên quan đến chuyện sinh tử của chúng ta. Chà! Ca ca đã nghĩ biện pháp nào để thoát ly bọn ma đầu này chưa?
Lăng Trung Ngọc nhăn nhó cười đáp :
- Còn biện pháp nào nữa? Trừ phi chúng ta nhảy xuống biển.
Giang Mỹ Linh đáp :
- Hãy đến hải đảo kia đã rồi sẽ liệu sau.
Lăng Trung Ngọc động tâm khẽ hỏi :
- Tại sao cô lại khẩn khoản bảo ta đem chúng ra ngoài hải đảo đó? Nếu Đào Vĩnh Trạch mà kiếm được võ công bí lục của Võ Hạo Thiên thì có khác gì cho hổ thêm cánh. Khi đó thiên hạ còn ai kềm chế được hắn?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Ca ca mà cho thuyền chạy về đại lục thì một khi chúng lên bờ tất chẳng dung tha mình. Sao bằng hãy đến hòn đảo hoang kia may ra còn tìm được biện pháp nào khác. À! Bức họa đồ đó ca ca phải giữ kỹ đừng để chúng biết.
Lăng Trung Ngọc thò tay vào trong rương xếp đồ vặt vảnh thấy bức họa đồ quả nhiên còn đó thì trong lòng rất lấy làm kỳ. Chàng ghé vào tai Giang Mỹ Linh hỏi :
- Vụ này là thế nào đây? Lúc nãy cô liệng cuốn họa đồ ra là họa đồ nào?
Giang Mỹ Linh cười đáp :
- Tiểu muội đã tự mình chế tạo ra một bức, không ngờ đến nay nó lại đắc dụng.
Lăng Trung Ngọc càng kinh ngạc hơn, tự hỏi :
- “Cô này chế tạo bức họa đồ đó vào lúc nào? Trước kia cô lấy đâu ra được bản chính mà phỏng họa?”
Giang Mỹ Linh khẽ nắm tay chàng nói nhỏ :
- Không nói chuyện này nữa. Sau khi tới hòn hải đảo kia rồi, ca ca cứ nghe lời tiểu muội là được. Ồ! Đêm nay trăng đẹp nhỉ!
Câu sau cùng, cô nói lớn hơn, Lăng Trung Ngọc là người rất thông minh hiểu ý ngay, liền đáp :
- Sau cơn mưa to gió lớn, phong cảnh trên mặt biển bao giờ cũng tuyệt thú. Chà! Thưởng nguyệt trên mặt biển thực là một chuyện có ý vị.
Ngoài khoang thuyền có âm thanh rất nhỏ bồng yên lại lập tức.
Lăng Trung Ngọc biết Đào Vĩnh Trạch nghe lén.
Hai người tựa cửa sổ ngắm trăng, Giang Mỹ Linh bỗng lên tiếng :
- Ca ca cùng Lãnh Sương Quân thư thư cũng định ra biển phải không?
Lăng Trung Ngọc thở dài đáp :
- Chuyện cũ đó còn nói tới làm chi nữa?
Giang Mỹ Linh cười nói :
- Ca ca đừng giấu tiểu muội những điều tâm sự. Lãnh thư thư là đồ đệ của Thúy Vi tiên tử. Y có một mối quan hệ sâu xa về sư môn với ca ca. Kể ra hai bên môn đăng hội đối, nhưng có điều đáng tiếc là phụ thân y...
Câu này cô nói khá lớn tiếng.
Lăng Trung Ngọc bằng một giọng khổ não la lên :
- Xin cô đừng nói nữa! Kiếp này ta không dám nhìn mặt y thì còn nói đến làm chi?
Bên này quả nhiên có Đào Vĩnh Trạch nghe lọt. Câu chuyện về sau khiến lão chấn động tâm thần, bụng bảo dạ :
- “Té ra con gái ta đã yêu gã. Thảo nào y cũng đến cung Thượng Thanh núi Lao Sơn. Nghe chúng bàn chuyện này, chẳng lẽ chúng cũng biết y là con gái ta rồi chăng?”
Trong lòng lão xiết đỗi nghi ngờ. Lão có biết đâu Giang Mỹ Linh cố ý nói câu này và để lọt vào tai lão.
Lăng Trung Ngọc cũng không khỏi hoài nghi. Chàng thấy Giang Mỹ Linh chỗ nào cũng tỏ ra kỳ bí quái dị, khiến người ta khó mà đoán được chỗ dụng ý của cô.
Chàng càng nghĩ càng lấy làm kỳ không sao ngủ được.
Giang Mỹ Linh vì mệt mỏi quá, cô nằm xuống là ngủ say ngay.
Lăng Trung Ngọc thấy cô ngủ yên rồi, chàng cũng hoan hỉ, lấy tấm chăn mỏng đắp cho cô, chàng nghĩ thầm trong bụng :
- “Cô này còn nhỏ tuổi mà liên tiếp phải chịu bao nỗi nguy hiểm, ta từ nay cũng chẳng nên làm khó dễ cô ta”.
Rồi chàng lại lẩm bẩm :
- Trong ba cô gái mà ta quen biết, ta ngán cô này nhất, không ngờ cứ phải thân cận với cô. Tạo hóa sao mà lắm éo le lắm vậy?
Đến lúc gần sáng Lăng Trung Ngọc mới nhắm mắt ngủ đi, nhưng chưa được mấy chốc thì tiếng sóng ở đâu chuyển làm cho chàng tỉnh giấc. Chàng ngơ ngác lắng tai nghe dường như có tiếng người rất huyên náo.
Giang Mỹ Linh đã dậy trước rồi. Cô trông chàng cười nói :
- Chúng ta ra coi họ diễn kịch.
Họ đi ra khoang trước thấy ba tên ma đầu vậy lấy Đào Vĩnh Trạch. Liệt Hỏa tán nhân hỏi :
- Lão Đào! Lão bảo có thuốc giải, vậy lấy cho chúng ta đi.
Nguyên bọn này bị trúng độc châm của Giang Mỹ Linh lại trải qua mấy phen sóng gió, tên nào cũng sức cùng lực kiệt như người bị trọng bệnh, súc chống chọi bị suy giảm rất nhiều.
Lúc này những chỗ bị thương thấy ngấm ngầm đau mà Liệt Hỏa tán nhân thấy chung quanh vết thương đã bắt đầu lở loét ra.
Đào Vĩnh Trạch chỉ tìm thấy trong một cuốn võ thuật ở nhà họ Giang nói đến loại độc châm này, thực ra lão không có thuốc giải.
Đào Vĩnh Trạch là tay cấp trí, lão vờ nắn trong người một chút rồi nói :
- Thuốc giải của ta bị sóng dữ làm tan hết rồi. Hôm qua gặp cơn phong đào như vậy, thoát nạn đã là may còn nghĩ gì tới bảo toàn thuốc giải nữa?
Ba tên ma đầu nửa tin nửa ngờ. Vân Nghệ Tử hỏi :
- Vậy lão cứ giương mắt ra mà nhìn chúng ta chết hay sao? Lão Đào! Nội công lão rất thâm hậu, xin lão tạm thời dùng nội công trị thương cho chúng ta dù có thành tàn phế thì ít ra cũng phải giữ được toàn mạng.
Đào Vĩnh Trạch sự thực tuy công lực thâm hậu, nhưng lão nghĩ rằng nếu mình hao tổn nội lực để trị thương cho bọn họ thì lại không còn đủ sức để đối phó với Lăng Trung Ngọc nếu gã thừa cơ mình gặp lúc nguy nan mà sinh sự thì một mình Tất Thông chống làm sao nổi, nhất định cả hai người sẽ bị gã liệng xuống biển.
Lão còn đang ngần ngừ bỗng thấy Lăng Trung Ngọc và Giang Mỹ Linh đi tới.
Đào Vĩnh Trạch nghĩ ra một kế, cười ha hả nói :
- Người nào đã trói thì người ấy phải cởi. Giang cô nương! Chúng ta hiểu đại nghĩa “đồng chu cộng tế”, không nhớ đến thù cũ. Vậy cô nương đã dùng độc châm đả thương họ thì xin cô lấy thuốc giải cho họ.
Ba tên ma đầu cũng đã nghĩ thế, nhưng lại không muốn năn nỉ Giang Mỹ Linh, bây giờ chúng nghe Đào Vĩnh Trạch nói vậy đều chăm chú nhìn cô.
Giang Mỹ Linh cũng học theo kiểu Đào Vĩnh Trạch, đưa hai tay ra sờ soạng trong mình một lúc rồi nói :
- Ta cũng lội nước trong biển cả đến bức họa đồ cũng còn không giữ được, huống chi là thuốc giải?
Ba tên ma đầu rất lấy làm thất vọng, ngơ ngác nhìn nhau rồi cặp mắt dần dần lộ ra những tia sáng hung dữ. Lăng Trung Ngọc đột nhiên cất tiếng hỏi Mỹ Linh :
- Hôm ấy lúc thu đồ vật ta còn nhớ cô có một gói thuốc giải để trong rương áo ở khoang sau. Tôi thử vào coi xem còn không?
Giang Mỹ Linh là con người rất thông minh. Cô vừa nghe Lăng Trung Ngọc nói vậy, biết ngay chàng muốn giải vây cho mình. Nhưng trong lúc nhất thời cô nghĩ không ra tại sao chàng lại muốn cứu ba tên ma đầu kia. Cô bèn thuận miệng đáp :
- Phải rồi! Nếu ca ca không nhắc thì tiểu muội quên lú đi mất. Trong túi đó chắc còn có thuốc giải.
Giang Mỹ Linh đi vào khoang sau, lúc trở ra cô hớn hở tươi cười nói :
- Thật các ngươi còn có phước, chỗ thuốc giải này còn nguyên không bị ướt.
Thật ra thuốc giải chẳng qua là mấy viên nhỏ bé cô đã dùng giấy dầu gói rất kỹ cất vào bọc để sau lưng, lúc nào cũng mang ở trong mình.
Ba tên ma đầu mừng rỡ không bút nào tả xiết. Mỗi tên vội đón lấy một viên mà uống.
Giang Mỹ Linh lại dùng đá nam châm đặt vào miệng vết thương để hút độc châm ra. Đoạn cô rắc ít thuốc tán lên để tiêu độc.
Sau khoảng thời gian cùng uống cạn tuần trà, Giang Mỹ Linh nói :
- Các ngươi hãy sờ vào khoảng giữa đốt thứ bảy và đốt thứ tám xương sống rồi hít một hơi chân khí thử coi.
Ba tên ma đầu làm theo lời cô thì thấy chân khí lưu thông khoan khoái không bị trở ngại gì. Chỗ ngón tay đặt vào cũng chẳng thấy đau đớn gì hết.
Ba tên ma đầu này đều là những tay lừng lẫy. Chúng biết Giang Mỹ Linh đã đối chứng để cho thuốc giải bất giác sinh lòng cảm kích Lăng Trung Ngọc và mối thù của chúng đối với cô đã giảm đi phần nào.
Vào khoảng giờ ngọ bỗng lại nổi lên một trận mưa to gió lớn. Lăng Trung Ngọc thay cho Tất Thông giữ bánh lái thuyền. Còn Giang Mỹ Linh thì vội đem hai cái thau lớn ra đặt ở đầu thuyền để hứng nước mưa.
Lăng Trung Ngọc bẻ lái thuyền bữa nay yên ổn hơn hôm qua nhiều.
Trận mưa to gió lớn chẳng bao lâu thì dừng lại. Đôi thau lớn đã đầy nước mưa. Mọi người có nước ngọt uống không cần phải ăn cá sống nữa.
Từ hôm ấy Lăng Trung Ngọc và Giang Mỹ Linh cùng mấy tên ma đầu ngồi thuyền đi biển, cả hai bên đều không có chuyện gì với nhau nữa.
Đào Vĩnh Trạch bề ngoài coi có vẻ rất tử tế với Lăng Trung Ngọc, có lúc lão cùng chàng đàm luận võ công nhưng hai bên chỉ tử tế ngoài mặt còn trong lòng vẫn ngấm ngầm đề phòng.
Qua nhiều ngày hàng hải, ba tên ma đầu kia cũng dạn dần sóng gió, Lăng Trung Ngọc lại dạy chúng cách giữ bánh lái và bơi thuyền thành ra về sau có nhiều người luân phiên điều khiển con thuyền, nên Lăng Trung Ngọc cũng an nhàn. Trừ khi gặp sóng to gió lớn, chàng mới phải ra tay.
Thuyền đi đã hơn hai mươi ngày. Một hôm Lăng Trung Ngọc đứng ở đầu thuyền nhìn ra phía xa xa thấy phương đông có ẩn hiện một màu xanh biếc.
Chàng bỗng reo lên :
- Đây là trái hải đảo mà Võ Hạo Thiên đã trú ngụ ba trăm năm về trước. Chà! Hỏa sơn trên đảo này đã tắt lửa rồi.
Bọn ma đầu nghe nói đã nhìn thấy hải đảo thì mừng như phát điên, phấn khởi tinh thần, lái thuyền rất lẹ. Đến lúc hoàng hôn, trước khi mặt trời lặn, quả nhiên một hòn đảo đã hiện ra trước mặt mọi người.
Đoàn người ghé thuyền áp mạng buông neo sắt xuống. Khi ngó lên đảo thấy có một trái núi lớn. Đỉnh núi có một màu đỏ như máu tưoi, không cây cỏ gì mọc được. Thỉnh thoảng cơn gió thổi đưa mùi lưu hoàng lại, nhưng sườn núi là một vùng xanh biếc. Cây cối ngất trời. Đúng là một khu rừng rậm giữa nơi biển cả.
Trong rừng thỉnh thoảng lại nghe những tiếng gầm réo rùng rợn tưởng chừng làm cho người ta phải vỡ mật, mà không biết là giống quái thú gì. Nhãn quang nhìn thấy toàn là hoa nội cỏ dại sáng lạn như khói mây song nhã ra, mùi hương cổ quái tựa hồ như mùi tanh hôi.
Đảo Kim Xà đã làm cho người ta khủng khiếp thì hòn đảo này lại khiến cho người ta cảm thấy một sự huyền bí khôn lường. Ai đưa mắt nhìn vào trái núi mấy lần là không khỏi xao xuyến trong lòng.
- Hiện giờ ngươi chưa dùng tới bức họa đồ đó thì giữ nó làm cóc gì? Bỏ quách ra cho y.
Lăng Trung Ngọc là hạng người nào mà chịu bọn này uy hiếp. Chàng buông tiếng cười lạt toan nói câu cự tuyệt thì Giang Mỹ Linh vừa bước đi hai bước định vào khoang sau lấy thuốc, cô nghe câu chuyện này đột nhiên dừng lại rồi cứ cười khành khạch.
Đào Vĩnh Trạch hỏi :
- Ngươi cười gì vậy?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Bức đồ ở trong mình ta nhưng bị sóng gió thế này mà ngươi tưởng còn giữ được ư?
Đào Vĩnh Trạch nói :
- Ngươi cứ móc ra cho chúng ta coi.
Quả nhiên Giang Mỹ Linh móc ra một cuộn giấy nhàu nát ướt sủng liệng tới trước mặt bọn kia nói :
- Đây! Các ngươi muốn lấy thì lấy đi!
Vân Nghệ Tử cầm lấy la lên :
- Hỏng bét! Nát hết cả rồi.
Đào Vĩnh Trạch nói :
- Nát thì nát cũng cứ coi xem.
Lão nhóm lửa lên coi thì những tờ giấy dính vào nhau bê bết. Hắn thận trọng bóc ra từng mảnh nhưng nét mực đã nhòe nhoẹt nhìn không rõ nữa chỉ phản phất thấy trên bức họa đồ có vẽ hình người lớn.
Đào Vĩnh Trạch hỏi :
- Có phải cái này không?
Vân Nghệ Tử đáp :
- Dường như đúng đó! Bức họa này chúng ta cũng chưa được thấy qua.
Giang Mỹ Linh cười nói :
- Chẳng lẽ ta đã tiên tri có chuyện ngày nay mà cố ý giả tạo nên bức đồ này để lừa gạt các ngươi ư?
Lăng Trung Ngọc rất lấy làm kỳ.
Bức họa đồ kia đúng để ở trong thuyền này nhưng khi chàng lên đảo Kim Xà sợ vào hỏa động làm hư mất, nên cất giấu vào tận khoang sau để trong một chiếc rương với những đồ vật vặt vảnh khác. Chàng cũng chưa nói cho Giang Mỹ Linh hay mà bây giờ đột nhiên cô cầm cuộn giấy liệng ra, chàng liền tự hỏi :
- “Mỹ Linh lấy đâu được bức đồ này? Chẳng lẽ cô biết chỗ mình cất rồi lấy cắp?”
Tấm họa đồ bị ướt, Đào Vĩnh Trạch hơ lửa cho khô rồi đặt xuống ván thuyền bóc cẩn thận từng lớp một mà cũng rách mất mấy chỗ. Hơn nữa nét mực đã nhòa, ngoài bóng người và hình núi lửa lờ mờ không nhìn rõ gì nữa.
Đào Vĩnh Trạch càng coi càng tức. Lão bực mình xé nát rồi ve tròn liệng xuống bể lạnh lùng nói :
- Bức đồ này không dùng được việc gì nữa, may ở chỗ còn có một người được việc ở đây.
Hắn quay lại nhìn Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Ngươi định chở thuyền đi về phương nào?
Lăng Trung Ngọc hững hờ đáp :
- Dĩ nhiên là lại về Trung Nguyên chứ còn đi đâu?
Đào Vĩnh Trạch nói :
- Chắc ngươi biết trái hoang đảo mà Võ Hạo Thiên trú ngụ ngày trước? Vậy ngươi chỉ bảo phương hướng để chúng ta chèo thuyền tới hòn đảo đó.
Lăng Trung Ngọc cười hỏi :
- Ngươi tưởng ta sẽ cùng ngươi đi tìm bí lục võ công của Võ Hạo Thiên hay sao mà bảo ta hướng thuyền về phía đó.
Đào Vĩnh Trạch cười lạt đáp :
- Nếu chúng ta không dùng ngươi vào việc này thì còn lưu lại bọn ngươi trên thuyền làm chi?
Lăng Trung Ngọc thách thức :
- Ngươi thử đuổi ta đi xoi xem rồi có xác bỏ ngoài biển này không?
Vân Nghệ Tử thấy hai bên lại đi tới chỗ xích mích vội khuyên can :
- Các ngươi có chuyện gì nên dàn xếp cho tử tế đừng làm như vậy không hay. Lão Đào! Lão vừa bảo không nhắc đến thù cũ mà sao bây giờ lại toan trở mặt.
Đào Vĩnh Trạch ngấm ngầm suy nghĩ một chút rồi cười đáp :
- Thiệt ra ta cũng không nói gì nặng lời mà cũng không để thiệt riêng ai. Có kiếm được bí lục thì hết thảy những người đồng thuyền cùng được hưởng, nghĩa là ta để các vị mỗi người chép lấy một phó bản.
Lăng Trung Ngọc hừ một tiếng chưa kịp nói gì Giang Mỹ Linh đã lên tiếng trước :
- Quân tử nhất ngôn.
Đào Vĩnh Trạch liền nói theo :
- Khoái mã nhất tiên.
Rồi lão cười ha hả tiếp :
- Khi nào ta lại lừa gạt bọn hậu bối các ngươi?
Giang Mỹ Linh nói :
- Trung Ngọc! Ca ca đã bảo với tiểu muội biết chỗ hải đảo này vậy xin ca ca vì tiểu muội mà dong thuyền tới đó. Bí lục võ công của Võ Hạo Thiên nguyên là một vật không phải của mình. Nếu lấy được chia cho người khác chung hưởng cũng còn hay hơn là để đó vô dụng.
Đào Vĩnh Trạch cười khanh khách nói :
- Giang cô nương thiệt là một người hiểu nghĩa khí!
Lăng Trung Ngọc thấy nhãn quang của Giang Mỹ Linh có điều khác lạ liền động tâm nói :
- Được rồi! Ta nể mặt cô mà cho bơi thuyền ra hòn đảo đó. Mỹ Linh! Cô vào lấy thuốc thì lấy cả cái la bàn ra đây cho ta.
Liệt Hỏa tán nhân giật mình kinh hãi hỏi :
- Trên đảo đó cũng có hỏa sơn ư?
Lăng Trung Ngọc cười lạt đáp :
- Có hỏa sơn nhưng phun lửa đã lâu rồi. Nó không đốt chết ngươi đâu.
Lát sau Giang Mỹ Linh từ khoang sau trở ra la lên :
- Hỏng bét! Hỏng bét!
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Sao? Dược phẩm không còn ư?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Dược phẩm và la bàn đều có cả nhưng chẳng còn một giọt nước nào.
Nguyên mọi người không định ra biển hôm nay nên chưa kịp trữ nước ngọt mãi đến bây giờ mới chợt nhớ đến.
Mọi người nghe Giang Mỹ Linh nói vậy đều cảm thấy khát khô cổ.
Lăng Trung Ngọc nói :
- Hãy cho họ uống thuốc say sóng rồi sẽ nghĩ biện pháp giải khát.
Vân Nghệ Tử thấy Giang Mỹ Linh cầm thuốc trong tay mà không dám với lấy.
Đào Vĩnh Trạch nói :
- Ta cũng hơi say sóng thử uống một viên coi.
Lão uống xong một lúc rồi cười nói :
- Đúng rồi! Quả nhiên ta thấy dễ chịu hơn trước.
Ba tên ma đầu thấy Đào Vĩnh Trạch dám uống cũng mỗi người cảm lấy một viên bỏ vào miệng nuốt.
Nguyên Đào Vĩnh Trạch đã tiên liệu, Lăng Trung Ngọc và Giang Mỹ Linh không dám hại lão. Và ỷ mình nội công thâm hậu dù có bị thuốc độc cũng không chết được mà trước khi chất độc phát tác lão sẽ hợp lực với Tất Thông giết chết cả đôi. Vì thế mà lão cả gan dám uống ngay.
Liệt Hỏa tán nhân không nhịn được uống liều một ngụm nước biển. Nhưng không uống còn khá, uống nước mặn chát vào cổ rồi, cổ họng bị kích thích như lửa đốt.
Đào Vĩnh Trạch cười nói :
- Nước biển đâu có giải khác được. Để ta nghĩ một biện pháp.
Bên cảnh thuyền thường có cá biển nhảy vọt lên. Lão đưa tay ra chụp một cái. Mấy con cá bị chưởng lực của lão hút lại.
Lăng Trung Ngọc kinh hãi nghĩ thầm :
- “Thằng cha này đã lặn lội với sóng gió đủ hàng nửa ngày mà công lực còn ghê gớm như vậy”.
Đào Vĩnh Trạch giơ một con cá lên nói :
- Ăn cá sống còn có thể tạm thời giải khát được.
Lão xé một miếng cá đưa vào miệng nhai.
Lăng Trung Ngọc vội la :
- Không ăn được, không ăn được.
Đào Vĩnh Trạch nhai miếng cá thành nước nuốt xuống rồi giương mắt lên hỏi :
- Cá tươi ngon lắm sao lại không ăn được?
Lăng Trung Ngọc không nói gì. Chàng rút lấy cây ngân châm ở trên đầu Giang Mỹ Linh xiên vào một con cá rồi rút ra coi thấy cân ngân châm vẫn không biến sắc.
Đào Vĩnh Trạch cười khanh khách hỏi :
- Ngươi thử cái gì vậy? Chẳng lẽ cá trong biển cũng có người đánh thuốc độc chăng?
Lăng Trung Ngọc yên tâm tự nghĩ :
- “Mình vẫn lo rớt dãi độc xà trong hỏa sơn tụ lại thành vũng, bây giờ hòa vào nước biển thành có chất độc, nhưng không việc gì”.
Chàng nhớ tới lời sư phụ nói về thảm họa của hỏa sơn phun lửa, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Bây giờ thấy nước bể không độc, trong lòng mới đỡ lo.
Chàng cũng cầm một con cá lên ăn. Chàng ăn hết hai con cá sống thấy đỡ khát, liền đặt la bàn để xem phương hướng, rồi dặn Đào Vĩnh Trạch :
- Cứ theo kim chỉ trong la bàn này mà cho thuyền chạy, nếu không gặp sóng gió nguy hiểm thì đại khái trong vòng mười tám ngày chúng ta sẽ tới hòn hải đảo mà Võ Hạo Thiên ở ngày trước.
Chàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Ta cùng Giang cô nương mỏi mệt rồi muốn nghỉ một lúc. Đêm nay phiền ngươi giữ lái thuyền. Nếu gặp trở ngại gì mà ngươi không ứng phó được thì hãy gọi ta.
Đào Vĩnh Trạch mắng thầm :
- “Thế ra ta làm để các ngươi hưởng phúc!”
Nhưng lão biết ở trên mặt biển cần phải nương tựa vào Lăng Trung Ngọc.
Lão đành nghe theo lời chàng sai khiến ngồi bẻ lái thuyền.
Lăng Trung Ngọc và Giang Mỹ Linh đi vào khoang sau. Cô khuân những túi gạo xếp lên đến nóc không để khoang trước đi vào được.
Lăng Trung Ngọc cười hỏi :
- Cô sợ bọn chúng nửa đêm lẻn vào sát hại chăng? Nhưng ta chắc rằng trước khi chưa đưa bọn chúng về địa lục, chúng không dám làm gì đâu.
Giang Mỹ Linh đáp :
- Tiểu muội cũng nghĩ thế, nhưng ở chung thuyền với mấy tên ma đầu mình vẫn không khỏi sợ hãi. Mình ngăn cách chúng được phần nào yên tâm được phần ấy.
Chính Lăng Trung Ngọc cũng vì nguyên nhân này mà bảo cô vào cùng ở khoang thuyền với chàng.
May ở chỗ Giang Mỹ Linh đứng trước tình trạng bất an này cô không dám cợt trêu Lăng Trung Ngọc. Và hai người đều không có thiên kiến thế tục nên không cần dè giữ.
Lăng Trung Ngọc nói :
- Cô hãy ngủ trước đi!
Giang Mỹ Linh nói :
- Tiểu muội không ngủ được, còn bận tâm nghĩ nhiều lắm!
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Cô nghĩ chuyện gì?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Nếu Lãnh thư thư và Cảnh muội muội biết việc chúng ta ở một chỗ thì không hiểu họ giận tiểu muội đến bậc nào?
Lăng Trung Ngọc gạt đi :
- Lại nói nhăng rồi!
Tuy chàng nói vậy song thực tình chàng cũng nhớ tới Lãnh Sương Quân và Cảnh Quyên Quyên, chàng la thầm :
- “Chao ơi! Sau này mình biết giải thích với các cô kia thế nào đây?”
Giang Mỹ Linh cười nói :
- Được rồi! Tiểu muội không nhắc tới nỗi thương tâm của Lãnh thư thư và Cảnh muội muội, nhưng thực tình tiểu muội nghĩ đến một việc khẩn yếu.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Bước đường sinh tử của chúng ta khó mà biết trước được, thì còn việc chi khẩn yếu nữa?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Tiểu muội nghĩ tới một việc có liên quan đến chuyện sinh tử của chúng ta. Chà! Ca ca đã nghĩ biện pháp nào để thoát ly bọn ma đầu này chưa?
Lăng Trung Ngọc nhăn nhó cười đáp :
- Còn biện pháp nào nữa? Trừ phi chúng ta nhảy xuống biển.
Giang Mỹ Linh đáp :
- Hãy đến hải đảo kia đã rồi sẽ liệu sau.
Lăng Trung Ngọc động tâm khẽ hỏi :
- Tại sao cô lại khẩn khoản bảo ta đem chúng ra ngoài hải đảo đó? Nếu Đào Vĩnh Trạch mà kiếm được võ công bí lục của Võ Hạo Thiên thì có khác gì cho hổ thêm cánh. Khi đó thiên hạ còn ai kềm chế được hắn?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Ca ca mà cho thuyền chạy về đại lục thì một khi chúng lên bờ tất chẳng dung tha mình. Sao bằng hãy đến hòn đảo hoang kia may ra còn tìm được biện pháp nào khác. À! Bức họa đồ đó ca ca phải giữ kỹ đừng để chúng biết.
Lăng Trung Ngọc thò tay vào trong rương xếp đồ vặt vảnh thấy bức họa đồ quả nhiên còn đó thì trong lòng rất lấy làm kỳ. Chàng ghé vào tai Giang Mỹ Linh hỏi :
- Vụ này là thế nào đây? Lúc nãy cô liệng cuốn họa đồ ra là họa đồ nào?
Giang Mỹ Linh cười đáp :
- Tiểu muội đã tự mình chế tạo ra một bức, không ngờ đến nay nó lại đắc dụng.
Lăng Trung Ngọc càng kinh ngạc hơn, tự hỏi :
- “Cô này chế tạo bức họa đồ đó vào lúc nào? Trước kia cô lấy đâu ra được bản chính mà phỏng họa?”
Giang Mỹ Linh khẽ nắm tay chàng nói nhỏ :
- Không nói chuyện này nữa. Sau khi tới hòn hải đảo kia rồi, ca ca cứ nghe lời tiểu muội là được. Ồ! Đêm nay trăng đẹp nhỉ!
Câu sau cùng, cô nói lớn hơn, Lăng Trung Ngọc là người rất thông minh hiểu ý ngay, liền đáp :
- Sau cơn mưa to gió lớn, phong cảnh trên mặt biển bao giờ cũng tuyệt thú. Chà! Thưởng nguyệt trên mặt biển thực là một chuyện có ý vị.
Ngoài khoang thuyền có âm thanh rất nhỏ bồng yên lại lập tức.
Lăng Trung Ngọc biết Đào Vĩnh Trạch nghe lén.
Hai người tựa cửa sổ ngắm trăng, Giang Mỹ Linh bỗng lên tiếng :
- Ca ca cùng Lãnh Sương Quân thư thư cũng định ra biển phải không?
Lăng Trung Ngọc thở dài đáp :
- Chuyện cũ đó còn nói tới làm chi nữa?
Giang Mỹ Linh cười nói :
- Ca ca đừng giấu tiểu muội những điều tâm sự. Lãnh thư thư là đồ đệ của Thúy Vi tiên tử. Y có một mối quan hệ sâu xa về sư môn với ca ca. Kể ra hai bên môn đăng hội đối, nhưng có điều đáng tiếc là phụ thân y...
Câu này cô nói khá lớn tiếng.
Lăng Trung Ngọc bằng một giọng khổ não la lên :
- Xin cô đừng nói nữa! Kiếp này ta không dám nhìn mặt y thì còn nói đến làm chi?
Bên này quả nhiên có Đào Vĩnh Trạch nghe lọt. Câu chuyện về sau khiến lão chấn động tâm thần, bụng bảo dạ :
- “Té ra con gái ta đã yêu gã. Thảo nào y cũng đến cung Thượng Thanh núi Lao Sơn. Nghe chúng bàn chuyện này, chẳng lẽ chúng cũng biết y là con gái ta rồi chăng?”
Trong lòng lão xiết đỗi nghi ngờ. Lão có biết đâu Giang Mỹ Linh cố ý nói câu này và để lọt vào tai lão.
Lăng Trung Ngọc cũng không khỏi hoài nghi. Chàng thấy Giang Mỹ Linh chỗ nào cũng tỏ ra kỳ bí quái dị, khiến người ta khó mà đoán được chỗ dụng ý của cô.
Chàng càng nghĩ càng lấy làm kỳ không sao ngủ được.
Giang Mỹ Linh vì mệt mỏi quá, cô nằm xuống là ngủ say ngay.
Lăng Trung Ngọc thấy cô ngủ yên rồi, chàng cũng hoan hỉ, lấy tấm chăn mỏng đắp cho cô, chàng nghĩ thầm trong bụng :
- “Cô này còn nhỏ tuổi mà liên tiếp phải chịu bao nỗi nguy hiểm, ta từ nay cũng chẳng nên làm khó dễ cô ta”.
Rồi chàng lại lẩm bẩm :
- Trong ba cô gái mà ta quen biết, ta ngán cô này nhất, không ngờ cứ phải thân cận với cô. Tạo hóa sao mà lắm éo le lắm vậy?
Đến lúc gần sáng Lăng Trung Ngọc mới nhắm mắt ngủ đi, nhưng chưa được mấy chốc thì tiếng sóng ở đâu chuyển làm cho chàng tỉnh giấc. Chàng ngơ ngác lắng tai nghe dường như có tiếng người rất huyên náo.
Giang Mỹ Linh đã dậy trước rồi. Cô trông chàng cười nói :
- Chúng ta ra coi họ diễn kịch.
Họ đi ra khoang trước thấy ba tên ma đầu vậy lấy Đào Vĩnh Trạch. Liệt Hỏa tán nhân hỏi :
- Lão Đào! Lão bảo có thuốc giải, vậy lấy cho chúng ta đi.
Nguyên bọn này bị trúng độc châm của Giang Mỹ Linh lại trải qua mấy phen sóng gió, tên nào cũng sức cùng lực kiệt như người bị trọng bệnh, súc chống chọi bị suy giảm rất nhiều.
Lúc này những chỗ bị thương thấy ngấm ngầm đau mà Liệt Hỏa tán nhân thấy chung quanh vết thương đã bắt đầu lở loét ra.
Đào Vĩnh Trạch chỉ tìm thấy trong một cuốn võ thuật ở nhà họ Giang nói đến loại độc châm này, thực ra lão không có thuốc giải.
Đào Vĩnh Trạch là tay cấp trí, lão vờ nắn trong người một chút rồi nói :
- Thuốc giải của ta bị sóng dữ làm tan hết rồi. Hôm qua gặp cơn phong đào như vậy, thoát nạn đã là may còn nghĩ gì tới bảo toàn thuốc giải nữa?
Ba tên ma đầu nửa tin nửa ngờ. Vân Nghệ Tử hỏi :
- Vậy lão cứ giương mắt ra mà nhìn chúng ta chết hay sao? Lão Đào! Nội công lão rất thâm hậu, xin lão tạm thời dùng nội công trị thương cho chúng ta dù có thành tàn phế thì ít ra cũng phải giữ được toàn mạng.
Đào Vĩnh Trạch sự thực tuy công lực thâm hậu, nhưng lão nghĩ rằng nếu mình hao tổn nội lực để trị thương cho bọn họ thì lại không còn đủ sức để đối phó với Lăng Trung Ngọc nếu gã thừa cơ mình gặp lúc nguy nan mà sinh sự thì một mình Tất Thông chống làm sao nổi, nhất định cả hai người sẽ bị gã liệng xuống biển.
Lão còn đang ngần ngừ bỗng thấy Lăng Trung Ngọc và Giang Mỹ Linh đi tới.
Đào Vĩnh Trạch nghĩ ra một kế, cười ha hả nói :
- Người nào đã trói thì người ấy phải cởi. Giang cô nương! Chúng ta hiểu đại nghĩa “đồng chu cộng tế”, không nhớ đến thù cũ. Vậy cô nương đã dùng độc châm đả thương họ thì xin cô lấy thuốc giải cho họ.
Ba tên ma đầu cũng đã nghĩ thế, nhưng lại không muốn năn nỉ Giang Mỹ Linh, bây giờ chúng nghe Đào Vĩnh Trạch nói vậy đều chăm chú nhìn cô.
Giang Mỹ Linh cũng học theo kiểu Đào Vĩnh Trạch, đưa hai tay ra sờ soạng trong mình một lúc rồi nói :
- Ta cũng lội nước trong biển cả đến bức họa đồ cũng còn không giữ được, huống chi là thuốc giải?
Ba tên ma đầu rất lấy làm thất vọng, ngơ ngác nhìn nhau rồi cặp mắt dần dần lộ ra những tia sáng hung dữ. Lăng Trung Ngọc đột nhiên cất tiếng hỏi Mỹ Linh :
- Hôm ấy lúc thu đồ vật ta còn nhớ cô có một gói thuốc giải để trong rương áo ở khoang sau. Tôi thử vào coi xem còn không?
Giang Mỹ Linh là con người rất thông minh. Cô vừa nghe Lăng Trung Ngọc nói vậy, biết ngay chàng muốn giải vây cho mình. Nhưng trong lúc nhất thời cô nghĩ không ra tại sao chàng lại muốn cứu ba tên ma đầu kia. Cô bèn thuận miệng đáp :
- Phải rồi! Nếu ca ca không nhắc thì tiểu muội quên lú đi mất. Trong túi đó chắc còn có thuốc giải.
Giang Mỹ Linh đi vào khoang sau, lúc trở ra cô hớn hở tươi cười nói :
- Thật các ngươi còn có phước, chỗ thuốc giải này còn nguyên không bị ướt.
Thật ra thuốc giải chẳng qua là mấy viên nhỏ bé cô đã dùng giấy dầu gói rất kỹ cất vào bọc để sau lưng, lúc nào cũng mang ở trong mình.
Ba tên ma đầu mừng rỡ không bút nào tả xiết. Mỗi tên vội đón lấy một viên mà uống.
Giang Mỹ Linh lại dùng đá nam châm đặt vào miệng vết thương để hút độc châm ra. Đoạn cô rắc ít thuốc tán lên để tiêu độc.
Sau khoảng thời gian cùng uống cạn tuần trà, Giang Mỹ Linh nói :
- Các ngươi hãy sờ vào khoảng giữa đốt thứ bảy và đốt thứ tám xương sống rồi hít một hơi chân khí thử coi.
Ba tên ma đầu làm theo lời cô thì thấy chân khí lưu thông khoan khoái không bị trở ngại gì. Chỗ ngón tay đặt vào cũng chẳng thấy đau đớn gì hết.
Ba tên ma đầu này đều là những tay lừng lẫy. Chúng biết Giang Mỹ Linh đã đối chứng để cho thuốc giải bất giác sinh lòng cảm kích Lăng Trung Ngọc và mối thù của chúng đối với cô đã giảm đi phần nào.
Vào khoảng giờ ngọ bỗng lại nổi lên một trận mưa to gió lớn. Lăng Trung Ngọc thay cho Tất Thông giữ bánh lái thuyền. Còn Giang Mỹ Linh thì vội đem hai cái thau lớn ra đặt ở đầu thuyền để hứng nước mưa.
Lăng Trung Ngọc bẻ lái thuyền bữa nay yên ổn hơn hôm qua nhiều.
Trận mưa to gió lớn chẳng bao lâu thì dừng lại. Đôi thau lớn đã đầy nước mưa. Mọi người có nước ngọt uống không cần phải ăn cá sống nữa.
Từ hôm ấy Lăng Trung Ngọc và Giang Mỹ Linh cùng mấy tên ma đầu ngồi thuyền đi biển, cả hai bên đều không có chuyện gì với nhau nữa.
Đào Vĩnh Trạch bề ngoài coi có vẻ rất tử tế với Lăng Trung Ngọc, có lúc lão cùng chàng đàm luận võ công nhưng hai bên chỉ tử tế ngoài mặt còn trong lòng vẫn ngấm ngầm đề phòng.
Qua nhiều ngày hàng hải, ba tên ma đầu kia cũng dạn dần sóng gió, Lăng Trung Ngọc lại dạy chúng cách giữ bánh lái và bơi thuyền thành ra về sau có nhiều người luân phiên điều khiển con thuyền, nên Lăng Trung Ngọc cũng an nhàn. Trừ khi gặp sóng to gió lớn, chàng mới phải ra tay.
Thuyền đi đã hơn hai mươi ngày. Một hôm Lăng Trung Ngọc đứng ở đầu thuyền nhìn ra phía xa xa thấy phương đông có ẩn hiện một màu xanh biếc.
Chàng bỗng reo lên :
- Đây là trái hải đảo mà Võ Hạo Thiên đã trú ngụ ba trăm năm về trước. Chà! Hỏa sơn trên đảo này đã tắt lửa rồi.
Bọn ma đầu nghe nói đã nhìn thấy hải đảo thì mừng như phát điên, phấn khởi tinh thần, lái thuyền rất lẹ. Đến lúc hoàng hôn, trước khi mặt trời lặn, quả nhiên một hòn đảo đã hiện ra trước mặt mọi người.
Đoàn người ghé thuyền áp mạng buông neo sắt xuống. Khi ngó lên đảo thấy có một trái núi lớn. Đỉnh núi có một màu đỏ như máu tưoi, không cây cỏ gì mọc được. Thỉnh thoảng cơn gió thổi đưa mùi lưu hoàng lại, nhưng sườn núi là một vùng xanh biếc. Cây cối ngất trời. Đúng là một khu rừng rậm giữa nơi biển cả.
Trong rừng thỉnh thoảng lại nghe những tiếng gầm réo rùng rợn tưởng chừng làm cho người ta phải vỡ mật, mà không biết là giống quái thú gì. Nhãn quang nhìn thấy toàn là hoa nội cỏ dại sáng lạn như khói mây song nhã ra, mùi hương cổ quái tựa hồ như mùi tanh hôi.
Đảo Kim Xà đã làm cho người ta khủng khiếp thì hòn đảo này lại khiến cho người ta cảm thấy một sự huyền bí khôn lường. Ai đưa mắt nhìn vào trái núi mấy lần là không khỏi xao xuyến trong lòng.
/79
|