Ngày hôm sau vừa vào văn phòng mình, Khương Vệ đã kêu thư ký vừa lên chức không tới hai ngày đến: “Hôm nay cô phải đi chợ lao động chuẩn bị một quảng cáo tuyển người, tuyển trợ lý đặc biệt cho giám đốc, là nam, lương cứ để trên 5000 cho tôi… không, thêm các loại trợ cấp vân vân nữa… một vạn! Chữ phải thật to! Để toàn bộ người tiến vào chợ lao động tìm việc liếc mắt cái là thấy!”
Thư ký nghe xong trừng lớn mắt, tiền lương này được kéo lên cao cực độ so với mặt bằng của địa phương, nghe thấy vậy trong lòng thư ký cũng thấy ngưa ngứa.
Chờ thư ký đi ra chuẩn bị gọi điện cho chợ lao động, trưởng phòng mới kéo tay cô, bắt đầu chỉ dạy: “Cấp dưới của tổng giám đốc Khương là chúng ta, khi làm việc, mọi thứ đều phải chậm nửa nhịp, không cần gấp gáp, qua hai ngày hẵng nhìn lại, không thì tìm người xong lại phải sa thải, mất công cuống cuồng đi làm!”
Có điều nhìn vẻ mặt thư ký còn hồ đồ, trưởng phòng thở dài, người trẻ tuổi, chậm rãi học đi!
Khương Vệ tâm phiền khí táo ngồi trên ghế giám đốc, vừa mới cầm lấy một tập tài liệu, thấy mặt trên có dòng chữ tiêu sái quen thuộc của Hàn Dục, bèn nặng nề vứt trở lại bàn.
Có cái gì mà kiêu ngạo? Ta không để ngươi biết cái gì là hối hận thì không được! Đúng lúc này điện thoại reo, Khương Vệ nhấc lên nghe, chỉ nghe bên kia là một trận rống: “Mày làm cái gì đấy hả? Hôm nay ở khách sạn Khải Thắng tiến hành hội nghị về sửa sang nội thất lắp đặt thiết bị, ông tổng của các công ty đợi nửa ngày cũng không thấy mày đưa hai kiến trúc sư người Đức kia đến, di động của Hàn Dục lại tắt máy, mày muốn bố mày mất mặt à!”
Khương Vệ bị mắng đến sững người, bình thường những chuyện thượng vàng hạ cám này đều là một mình Hàn Dục ôm lấy. Bây giờ người ta rất tiêu sái bỏ đi, để lại cho mình một đống hỗn loạn.
Sau khi cúp điện thoại, Khương Vệ lập tức mang theo thư ký đi đến nhà trọ đón hai người nước ngoài.
Nhưng tới nhà trọ, tổng giám đốc Khương lại dài mặt chờ, gõ cửa hồi lâu cũng không ai ra mở, tìm một nhân viên quản lý nhà trọ đi mở cửa, bên trong ngay cả hành lý cũng không có, vườn không nhà trống á!
Điện thoại của ông già bên kia lại một cú tiếp một cú gọi qua, Khương Vệ gấp đến mức đi vòng vòng tại chỗ. Hai người Đức kia không quen người không quen đất, có thể đóng gói hành lý đi đâu chứ?
Đột nhiên trong đầu loé lên, hôm qua Hàn Dục viết cho Mark cái gì? Có phải…
Khương Vệ theo trực giác suy đoán đây là trò quỷ của họ Hàn, lập tức rút di động ra. Mau lẹ bấm phím 1, liền lập tức hiện lên dãy số của Hàn Dục.
Đầu bên kia truyền đến tiếng nhạc chờ du dương, không bao lâu đã bị người ngắt.
Được lắm! Ngay cả điện thoại của ta cũng không nghe, nhất định có quỷ!
Tổng giám đốc Khương lập tức vứt bỏ thư ký, lái xe tựa như một trận gió đến dưới lầu nhà Hàn Dục.
Từ sau khi trong nhà gặp biến, Hàn Dục luôn thuê phòng ở. Tiền thuê nhà đương nhiên là do Khương Vệ giao cho, lấy tư cách chủ nợ thường xuyên đến xem xét cũng là chuyện bình thường, tổng giám đốc Khương đối với nơi này rất chi là quen thuộc.
Khương Vệ vung nắm tay dùng sức đập cửa, bên trong truyền đến tiếng nói biếng nhác: “Ai đó?”
“Ta! Mi mau mở cửa!”
Qua hơn nửa ngày, Hàn Dục mới đem cửa mở ra một khe nhỏ, nhưng không hoàn toàn mở ra: “Ngươi? Tới làm gì…”
Không đợi y nói xong, Khương Vệ vội vàng đẩy cửa ra, dùng sức mạnh quá, thoáng cái nhào vào lòng Hàn Dục, nhìn Hàn Dục còn chưa rời giường, trên người chỉ có độc cái quần con cotton, cảm giác được sự rắn chắc ấm áp dưới tay, tay Khương Vệ giống như đụng phải than củi, nhoáng cái bắn ra. Nhưng mắt lại nhịn không được quanh quẩn nơi cơ ngực và cơ bụng rắn chắc.
“Nhìn đủ chưa?” Hàn Dục hào phóng bày ra thân thể, nửa ngồi ở tủ để giày cạnh cửa hỏi.
Khương Vệ lập tức chật vật thu hồi ánh mắt, chuẩn bị chút khí thế nghiêm nghị hỏi: “Ta hỏi mi, hai người Đức kia đi đâu rồi?”
Hàn Dục đứng dậy, xoay người đi vào phòng ngủ: “Bọn họ không phải ở nhà trọ sao? Hôm qua ngươi với ta cùng nhau đưa đến còn gì.”
“Nhưng bây giờ bọn họ căn bản không ở nhà trọ!” Khương Vệ nhắm mắt nhắm mũi theo sát phía sau Hàn Dục, “Sau đó bọn họ đi đâu? Ngươi nhất định biết!”
Hàn Dục lại ngã về cái giường mềm mại, thoải mái duỗi thắt lưng làm biếng: “Tổng giám đốc Khương, ta đã không phải nhân viên của quý công ty, việc của ngươi đừng tới làm phiền ta đi?”
Hai người quen biết đã bao lâu, quả thật không vểnh đuôi cũng biết đối phương muốn thải cái cứt gì.
Cùng họ Hàn quyết chiến không phân thắng bại lâu như vậy, phát hiện lông mày y hơi nhướn lên, Khương Vệ chỉ biết mình xong rồi, khẳng định là y làm trò quỷ.
Cứng với Hàn Dục, cho tới bây giờ sẽ không có chuyện gì tốt, Khương Vệ lúng ta lúng túng nhẹ giọng xuống: “Hàn Dục, đừng nháo nữa, cha ta bên kia còn chờ hai kiến trúc sư đến hội nghị thể hiện đó!”
Lông mày Hàn Dục hạ xuống, lạnh lùng nói: “Ai dám nháo với tổng giám đốc Khương đường đường (có khí thế, khí phách) ngươi, ngươi chỉ cần máy môi một cái là có thể dễ dàng khiến cho người ta cuốn xéo, ta thật sự là sợ còn không kịp ấy chứ!”
Khương Vệ nhìn mặt mày Hàn Dục cau có, biết cái chữ “cút” kia đã khiến y tức giận, trong lòng nhất thời có chút thấp thỏm, lửa giận cũng bị tắt đi nhiều, liền thuận thế cũng ngồi xuống bên giường, mạnh mẽ giả vờ căm phẫn nói: “Ai… ai bảo mi bôi mù tạt lên quần lót của ta, ta mới tức giận đến như thế…”
Hàn Dục ngồi dậy, ghé sát vào tai Khương Vệ trầm thấp nói: “Vậy ngươi biết vì sao ta làm như vậy không?”
Theo thân thể nóng rực nhích lại gần, Khương Vệ chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, ánh mắt rơi xuống cái chỗ quần con màu trắng gồ lên của Hàn Dục, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ — thật lớn!
Trong đầu nghĩ như vậy, thình lình đầu bị người đè mạnh xuống, mắt thấy cái quần lót trắng càng ngày càng gần, sắp gần gũi thưởng thức hình dạng loài chim nguyên sinh, Khương Vệ vội vàng lấy khuỷu tay chống xuống giường, liều mạng chống người về phía trước: “Mi làm cái gì đó! Đừng có đè ta!”
“Ta hỏi ngươi, Lộ Dao có phải đã từng viết thư cho ta?”
Động tác giãy giụa của Khương Vệ ngừng lại, cậu bỗng nhiên tỉnh ngộ khi bạn học sắp lên cấp, hoa khôi của lớp Lộ Dao kia nói với Khương Vệ cái gì ấy nhỉ.
Năm đó đại tài tử đứng đầu trong trường, Hàn Dục chính là rất có duyên với con gái, có điều Hàn Dục để ý hình như chỉ có hoa khôi của lớp. Lúc đó Khương Vệ và Hàn Dục ngồi cùng bàn, khi đến tiết tự học, hai người có thư từ qua lại, nhiều lần chuyền thư trước mặt cậu, thật rất ảnh hưởng đến việc học tập của bạn học Khương, khiến cậu nhìn cái này rồi tâm phiền á! May mà tình cảm ngây thơ còn chưa kịp đâm chồi, nhà Hàn Dục đã xảy ra tai nạn, ngoại trừ lúc kiểm tra thì quay về tham gia trung khảo, cơ bản sẽ không đi học.
Sau đó mọi người lên phổ thông, hoa khôi của lớp và Khương Vệ vào cùng một trường phổ thông dành cho con em nhà giàu, cô bé chuẩn bị nửa buổi mới không nể nang hỏi Khương Vệ là Hàn Dục có học lên không, trường lớp nào.
Khương Vệ biết đây là giấy còn chưa kịp chuyền nốt mà, vì vậy bèn viết địa chỉ lên lòng bàn tay, nhưng làm bậy viết tên trường lớp sai hết.
Té ra chuyện bổng đả uyên ương này ngay cả chính cậu cũng đã quên, bây giờ đột nhiên nghe Hàn Dục nhắc tới, mới bỗng lục ra, nhất thời có phần đuối lý.
“Cái đó… cái đó, ta không phải sợ mi yêu đương để lỡ việc học sao! Ai u…”
Hàn Dục nghe xong câu này, dứt khoát xoay người ngồi lên lưng Khương Vệ, bóp cổ cậu nói: “Ngươi mịa nó cầm tiền cho ta đi học thì thật sự coi mình là cha mẹ ta? Ngươi quản cũng đủ rộng đấy!”
Bắp đùi cường tráng trượt ngay bên hông mình, nóng rực sau lưng theo sống lưng truyền thẳng đến đỉnh đầu. Bị bóp đến hai mắt sắp trợn trắng, Khương công tử còn có tâm tư suy nghĩ đến cái đống nho nhỏ ma sát phía sau lưng kia — thật nặng!
Có điều bị Hàn Dục chà đạp một trận, Khương Vệ lại chậm rãi yên lòng, xem ra Hàn Dục cũng không quá chú ý đến việc này, không thì đãi ngộ được hưởng không chỉ có bóp cổ đơn giản như vậy đâu. (Sứ: Khương cục cưng, cưng quên vụ bôi mù tạt rồi sao, cơ mà bạn Hàn Dục cũng BT y chang bạn Thiệu đi, bôi vào cái khác ko bôi, đi bôi vào…)
Quả nhiên, sau khi đem Khương Vệ giày vò đến nước mắt nước mũi túa ra, lại thấp hèn xin họ Hàn khoan dung tha thứ, tâm tình Hàn Dục tốt lên, liền nhéo mặt Khương Vệ mấy cái, rồi đá chân một cái, đuổi Khương Vệ xuống giường: “Đi, làm chút cơm rang lạp xưởng cho ta!”
Khương Vệ đứng lên theo thói quen đi về phía nhà bếp, chưa đi được hai bước, bỗng nhiên nhớ tới công việc chết người kia.
“Không đúng… Ma… Mark kia đi đâu? Nếu hắn còn không đi, cha ta nhất định sẽ chém ta!”
Hàn Dục mở TV, tựa ở đầu giường lười biếng nói: “Yên tâm, hai người bọn họ hẳn sẽ chạy tới, ta để tiểu Vương ở bộ phận thương mại của công ty lái xe đưa hai người đi rồi.”
“…” Khương Vệ biết mình lại bị Hàn Dục đùa giỡn.
Thì ra tối hôm qua sau khi hai người chia tay, Hàn Dục lập tức gọi điện cho tiểu Vương, nói hai kiến trúc sư không quen ở nhà trọ, bảo cậu đưa hai người đến khu nhà cao cấp chuyên khoản đãi khách nước ngoài ở gần công ty, sau đó gọi cho Mark, khéo léo nói sếp tổng rất coi trọng hai vị, vừa nãy thấy cơ sở vật chất của nhà trọ quá đơn sơ, định đưa hai người đến chỗ khác.
Mark nghe xong đương nhiên rất cao hứng. Toàn bộ công ty từ trên xuống dưới chỉ có y thạo tiếng Đức, tiểu Vương được vài câu tiếng Anh sứt sẹo đương nhiên cũng không biết cạm bẫy ở chỗ nào.
Vì vậy, Khương Vệ không biết gì cả, từ đầu tới đuôi giống con ruồi không đầu bị đùa giỡn vòng vòng.
Khương Vệ đeo tạp dề, ở trong bếp tìm chảo rang và nguyên liệu nấu ăn, mở nồi cơm xới cơm ra, hấp lên, sau đó rất thuần thục đánh trứng, xắt lạp xưởng và hành hoa.
Có trời mới biết cậu ở nhà mình là cái loại chai dầu đổ cũng không biết đỡ, mẹ Khương nếu nhìn cảnh này, chắc cằm cũng rớt xuống đất.
Chính là cho dù dốt thế nào đi chăng nữa, làm chuyện này suốt 8 năm cũng sẽ trở nên thành thạo.
Đúng vậy, từ khi lên phổ thông, Khương Vệ thỉnh thoảng chạy tới chỗ mình lén lút chăn nuôi vất vả đưa chút thức ăn gia súc.
Nhưng vị này quá khó nuôi, nhìn KFC nhà nhà đều thích chỉ bĩu môi nói: “Ta muốn ăn cơm rang lạp xưởng!” Chờ cậu có lòng chạy đến quán cơm mua cơm rang nóng hổi về, vị kia chưa ăn được mấy miếng đã đẩy bát, cau mày nói khó ăn.
Bất đắc dĩ, tiểu Khương theo sách dạy nấu ăn, mò mò, từ một nồi lạp xưởng xào “viên đạn” (viên đạn đen sì sì ~> chảo cơm rang cháy đen á) lúc bắt đầu, đến bây giờ đã thành cơm rang thơm nức béo ngậy xốp ngon, chua xót trong đó e rằng chỉ có chính cậu mới biết được.
Nhưng mà nhìn Hàn Dục ăn từng miếng từng miếng cơm rang mình làm, không biết vì sao, quả thật giống như so với nhận một đơn hàng lớn còn có cảm giác thành tựu hơn.
Lúc ăn, Khương Vệ cố ý đem ghế dịch đến bên cạnh Hàn Dục, ánh mặt trời ngoài cửa sổ hắt vào, đem bóng hai người chiếu cùng một chỗ, giống như đang thân thiết ôm nhau vậy.
Thư ký nghe xong trừng lớn mắt, tiền lương này được kéo lên cao cực độ so với mặt bằng của địa phương, nghe thấy vậy trong lòng thư ký cũng thấy ngưa ngứa.
Chờ thư ký đi ra chuẩn bị gọi điện cho chợ lao động, trưởng phòng mới kéo tay cô, bắt đầu chỉ dạy: “Cấp dưới của tổng giám đốc Khương là chúng ta, khi làm việc, mọi thứ đều phải chậm nửa nhịp, không cần gấp gáp, qua hai ngày hẵng nhìn lại, không thì tìm người xong lại phải sa thải, mất công cuống cuồng đi làm!”
Có điều nhìn vẻ mặt thư ký còn hồ đồ, trưởng phòng thở dài, người trẻ tuổi, chậm rãi học đi!
Khương Vệ tâm phiền khí táo ngồi trên ghế giám đốc, vừa mới cầm lấy một tập tài liệu, thấy mặt trên có dòng chữ tiêu sái quen thuộc của Hàn Dục, bèn nặng nề vứt trở lại bàn.
Có cái gì mà kiêu ngạo? Ta không để ngươi biết cái gì là hối hận thì không được! Đúng lúc này điện thoại reo, Khương Vệ nhấc lên nghe, chỉ nghe bên kia là một trận rống: “Mày làm cái gì đấy hả? Hôm nay ở khách sạn Khải Thắng tiến hành hội nghị về sửa sang nội thất lắp đặt thiết bị, ông tổng của các công ty đợi nửa ngày cũng không thấy mày đưa hai kiến trúc sư người Đức kia đến, di động của Hàn Dục lại tắt máy, mày muốn bố mày mất mặt à!”
Khương Vệ bị mắng đến sững người, bình thường những chuyện thượng vàng hạ cám này đều là một mình Hàn Dục ôm lấy. Bây giờ người ta rất tiêu sái bỏ đi, để lại cho mình một đống hỗn loạn.
Sau khi cúp điện thoại, Khương Vệ lập tức mang theo thư ký đi đến nhà trọ đón hai người nước ngoài.
Nhưng tới nhà trọ, tổng giám đốc Khương lại dài mặt chờ, gõ cửa hồi lâu cũng không ai ra mở, tìm một nhân viên quản lý nhà trọ đi mở cửa, bên trong ngay cả hành lý cũng không có, vườn không nhà trống á!
Điện thoại của ông già bên kia lại một cú tiếp một cú gọi qua, Khương Vệ gấp đến mức đi vòng vòng tại chỗ. Hai người Đức kia không quen người không quen đất, có thể đóng gói hành lý đi đâu chứ?
Đột nhiên trong đầu loé lên, hôm qua Hàn Dục viết cho Mark cái gì? Có phải…
Khương Vệ theo trực giác suy đoán đây là trò quỷ của họ Hàn, lập tức rút di động ra. Mau lẹ bấm phím 1, liền lập tức hiện lên dãy số của Hàn Dục.
Đầu bên kia truyền đến tiếng nhạc chờ du dương, không bao lâu đã bị người ngắt.
Được lắm! Ngay cả điện thoại của ta cũng không nghe, nhất định có quỷ!
Tổng giám đốc Khương lập tức vứt bỏ thư ký, lái xe tựa như một trận gió đến dưới lầu nhà Hàn Dục.
Từ sau khi trong nhà gặp biến, Hàn Dục luôn thuê phòng ở. Tiền thuê nhà đương nhiên là do Khương Vệ giao cho, lấy tư cách chủ nợ thường xuyên đến xem xét cũng là chuyện bình thường, tổng giám đốc Khương đối với nơi này rất chi là quen thuộc.
Khương Vệ vung nắm tay dùng sức đập cửa, bên trong truyền đến tiếng nói biếng nhác: “Ai đó?”
“Ta! Mi mau mở cửa!”
Qua hơn nửa ngày, Hàn Dục mới đem cửa mở ra một khe nhỏ, nhưng không hoàn toàn mở ra: “Ngươi? Tới làm gì…”
Không đợi y nói xong, Khương Vệ vội vàng đẩy cửa ra, dùng sức mạnh quá, thoáng cái nhào vào lòng Hàn Dục, nhìn Hàn Dục còn chưa rời giường, trên người chỉ có độc cái quần con cotton, cảm giác được sự rắn chắc ấm áp dưới tay, tay Khương Vệ giống như đụng phải than củi, nhoáng cái bắn ra. Nhưng mắt lại nhịn không được quanh quẩn nơi cơ ngực và cơ bụng rắn chắc.
“Nhìn đủ chưa?” Hàn Dục hào phóng bày ra thân thể, nửa ngồi ở tủ để giày cạnh cửa hỏi.
Khương Vệ lập tức chật vật thu hồi ánh mắt, chuẩn bị chút khí thế nghiêm nghị hỏi: “Ta hỏi mi, hai người Đức kia đi đâu rồi?”
Hàn Dục đứng dậy, xoay người đi vào phòng ngủ: “Bọn họ không phải ở nhà trọ sao? Hôm qua ngươi với ta cùng nhau đưa đến còn gì.”
“Nhưng bây giờ bọn họ căn bản không ở nhà trọ!” Khương Vệ nhắm mắt nhắm mũi theo sát phía sau Hàn Dục, “Sau đó bọn họ đi đâu? Ngươi nhất định biết!”
Hàn Dục lại ngã về cái giường mềm mại, thoải mái duỗi thắt lưng làm biếng: “Tổng giám đốc Khương, ta đã không phải nhân viên của quý công ty, việc của ngươi đừng tới làm phiền ta đi?”
Hai người quen biết đã bao lâu, quả thật không vểnh đuôi cũng biết đối phương muốn thải cái cứt gì.
Cùng họ Hàn quyết chiến không phân thắng bại lâu như vậy, phát hiện lông mày y hơi nhướn lên, Khương Vệ chỉ biết mình xong rồi, khẳng định là y làm trò quỷ.
Cứng với Hàn Dục, cho tới bây giờ sẽ không có chuyện gì tốt, Khương Vệ lúng ta lúng túng nhẹ giọng xuống: “Hàn Dục, đừng nháo nữa, cha ta bên kia còn chờ hai kiến trúc sư đến hội nghị thể hiện đó!”
Lông mày Hàn Dục hạ xuống, lạnh lùng nói: “Ai dám nháo với tổng giám đốc Khương đường đường (có khí thế, khí phách) ngươi, ngươi chỉ cần máy môi một cái là có thể dễ dàng khiến cho người ta cuốn xéo, ta thật sự là sợ còn không kịp ấy chứ!”
Khương Vệ nhìn mặt mày Hàn Dục cau có, biết cái chữ “cút” kia đã khiến y tức giận, trong lòng nhất thời có chút thấp thỏm, lửa giận cũng bị tắt đi nhiều, liền thuận thế cũng ngồi xuống bên giường, mạnh mẽ giả vờ căm phẫn nói: “Ai… ai bảo mi bôi mù tạt lên quần lót của ta, ta mới tức giận đến như thế…”
Hàn Dục ngồi dậy, ghé sát vào tai Khương Vệ trầm thấp nói: “Vậy ngươi biết vì sao ta làm như vậy không?”
Theo thân thể nóng rực nhích lại gần, Khương Vệ chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, ánh mắt rơi xuống cái chỗ quần con màu trắng gồ lên của Hàn Dục, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ — thật lớn!
Trong đầu nghĩ như vậy, thình lình đầu bị người đè mạnh xuống, mắt thấy cái quần lót trắng càng ngày càng gần, sắp gần gũi thưởng thức hình dạng loài chim nguyên sinh, Khương Vệ vội vàng lấy khuỷu tay chống xuống giường, liều mạng chống người về phía trước: “Mi làm cái gì đó! Đừng có đè ta!”
“Ta hỏi ngươi, Lộ Dao có phải đã từng viết thư cho ta?”
Động tác giãy giụa của Khương Vệ ngừng lại, cậu bỗng nhiên tỉnh ngộ khi bạn học sắp lên cấp, hoa khôi của lớp Lộ Dao kia nói với Khương Vệ cái gì ấy nhỉ.
Năm đó đại tài tử đứng đầu trong trường, Hàn Dục chính là rất có duyên với con gái, có điều Hàn Dục để ý hình như chỉ có hoa khôi của lớp. Lúc đó Khương Vệ và Hàn Dục ngồi cùng bàn, khi đến tiết tự học, hai người có thư từ qua lại, nhiều lần chuyền thư trước mặt cậu, thật rất ảnh hưởng đến việc học tập của bạn học Khương, khiến cậu nhìn cái này rồi tâm phiền á! May mà tình cảm ngây thơ còn chưa kịp đâm chồi, nhà Hàn Dục đã xảy ra tai nạn, ngoại trừ lúc kiểm tra thì quay về tham gia trung khảo, cơ bản sẽ không đi học.
Sau đó mọi người lên phổ thông, hoa khôi của lớp và Khương Vệ vào cùng một trường phổ thông dành cho con em nhà giàu, cô bé chuẩn bị nửa buổi mới không nể nang hỏi Khương Vệ là Hàn Dục có học lên không, trường lớp nào.
Khương Vệ biết đây là giấy còn chưa kịp chuyền nốt mà, vì vậy bèn viết địa chỉ lên lòng bàn tay, nhưng làm bậy viết tên trường lớp sai hết.
Té ra chuyện bổng đả uyên ương này ngay cả chính cậu cũng đã quên, bây giờ đột nhiên nghe Hàn Dục nhắc tới, mới bỗng lục ra, nhất thời có phần đuối lý.
“Cái đó… cái đó, ta không phải sợ mi yêu đương để lỡ việc học sao! Ai u…”
Hàn Dục nghe xong câu này, dứt khoát xoay người ngồi lên lưng Khương Vệ, bóp cổ cậu nói: “Ngươi mịa nó cầm tiền cho ta đi học thì thật sự coi mình là cha mẹ ta? Ngươi quản cũng đủ rộng đấy!”
Bắp đùi cường tráng trượt ngay bên hông mình, nóng rực sau lưng theo sống lưng truyền thẳng đến đỉnh đầu. Bị bóp đến hai mắt sắp trợn trắng, Khương công tử còn có tâm tư suy nghĩ đến cái đống nho nhỏ ma sát phía sau lưng kia — thật nặng!
Có điều bị Hàn Dục chà đạp một trận, Khương Vệ lại chậm rãi yên lòng, xem ra Hàn Dục cũng không quá chú ý đến việc này, không thì đãi ngộ được hưởng không chỉ có bóp cổ đơn giản như vậy đâu. (Sứ: Khương cục cưng, cưng quên vụ bôi mù tạt rồi sao, cơ mà bạn Hàn Dục cũng BT y chang bạn Thiệu đi, bôi vào cái khác ko bôi, đi bôi vào…)
Quả nhiên, sau khi đem Khương Vệ giày vò đến nước mắt nước mũi túa ra, lại thấp hèn xin họ Hàn khoan dung tha thứ, tâm tình Hàn Dục tốt lên, liền nhéo mặt Khương Vệ mấy cái, rồi đá chân một cái, đuổi Khương Vệ xuống giường: “Đi, làm chút cơm rang lạp xưởng cho ta!”
Khương Vệ đứng lên theo thói quen đi về phía nhà bếp, chưa đi được hai bước, bỗng nhiên nhớ tới công việc chết người kia.
“Không đúng… Ma… Mark kia đi đâu? Nếu hắn còn không đi, cha ta nhất định sẽ chém ta!”
Hàn Dục mở TV, tựa ở đầu giường lười biếng nói: “Yên tâm, hai người bọn họ hẳn sẽ chạy tới, ta để tiểu Vương ở bộ phận thương mại của công ty lái xe đưa hai người đi rồi.”
“…” Khương Vệ biết mình lại bị Hàn Dục đùa giỡn.
Thì ra tối hôm qua sau khi hai người chia tay, Hàn Dục lập tức gọi điện cho tiểu Vương, nói hai kiến trúc sư không quen ở nhà trọ, bảo cậu đưa hai người đến khu nhà cao cấp chuyên khoản đãi khách nước ngoài ở gần công ty, sau đó gọi cho Mark, khéo léo nói sếp tổng rất coi trọng hai vị, vừa nãy thấy cơ sở vật chất của nhà trọ quá đơn sơ, định đưa hai người đến chỗ khác.
Mark nghe xong đương nhiên rất cao hứng. Toàn bộ công ty từ trên xuống dưới chỉ có y thạo tiếng Đức, tiểu Vương được vài câu tiếng Anh sứt sẹo đương nhiên cũng không biết cạm bẫy ở chỗ nào.
Vì vậy, Khương Vệ không biết gì cả, từ đầu tới đuôi giống con ruồi không đầu bị đùa giỡn vòng vòng.
Khương Vệ đeo tạp dề, ở trong bếp tìm chảo rang và nguyên liệu nấu ăn, mở nồi cơm xới cơm ra, hấp lên, sau đó rất thuần thục đánh trứng, xắt lạp xưởng và hành hoa.
Có trời mới biết cậu ở nhà mình là cái loại chai dầu đổ cũng không biết đỡ, mẹ Khương nếu nhìn cảnh này, chắc cằm cũng rớt xuống đất.
Chính là cho dù dốt thế nào đi chăng nữa, làm chuyện này suốt 8 năm cũng sẽ trở nên thành thạo.
Đúng vậy, từ khi lên phổ thông, Khương Vệ thỉnh thoảng chạy tới chỗ mình lén lút chăn nuôi vất vả đưa chút thức ăn gia súc.
Nhưng vị này quá khó nuôi, nhìn KFC nhà nhà đều thích chỉ bĩu môi nói: “Ta muốn ăn cơm rang lạp xưởng!” Chờ cậu có lòng chạy đến quán cơm mua cơm rang nóng hổi về, vị kia chưa ăn được mấy miếng đã đẩy bát, cau mày nói khó ăn.
Bất đắc dĩ, tiểu Khương theo sách dạy nấu ăn, mò mò, từ một nồi lạp xưởng xào “viên đạn” (viên đạn đen sì sì ~> chảo cơm rang cháy đen á) lúc bắt đầu, đến bây giờ đã thành cơm rang thơm nức béo ngậy xốp ngon, chua xót trong đó e rằng chỉ có chính cậu mới biết được.
Nhưng mà nhìn Hàn Dục ăn từng miếng từng miếng cơm rang mình làm, không biết vì sao, quả thật giống như so với nhận một đơn hàng lớn còn có cảm giác thành tựu hơn.
Lúc ăn, Khương Vệ cố ý đem ghế dịch đến bên cạnh Hàn Dục, ánh mặt trời ngoài cửa sổ hắt vào, đem bóng hai người chiếu cùng một chỗ, giống như đang thân thiết ôm nhau vậy.
/62
|