Nói đến kết hôn, thời gian phải quay ngược lại một chút, đại khái là hai năm… hoặc ba năm trước đây? Thời gian lâu khiến người ta không nhớ rõ. Địa điểm cũng không phải Đại Lục… Hẳn là ở Hương Cảng đi? Tối thiểu cái chuyện không có ý nghĩa này chính là bắt đầu từ Hương Cảng.
Hương Cảng thật sự là một thành phố khiến người ta không dằn dục vọng muốn chi tiêu xuống được!
Do chính phủ đặc khu hành chính Hương Cảng áp dụng chính sách thuế suất thấp, phần lớn hoàng hoá bán ra ở Hương Cảng đều không đánh thuế, cho nên khi mua sắm ở Hương Cảng, giá cả hàng hoá tương đối rẻ. Nơi đây bày bán các sản phẩm đặc sắc khác nhau từ khắp nơi trên thế giới, từ hàng quốc tế cao cấp tới hàng đặc sản địa phương, đều có thể tìm thấy được.
Chỉ cần bạn có tiền, nơi đây chính là thiên đường.
Hàn Dục xách mấy cái túi sầm mặt, đi phía sau ông chủ nhà mình. Bọn họ lúc này đang ở quảng trường Thời Đại thuộc Tiêm Sa Trớ (Tsim Sha Tsui)(1).
Vị trước mặt giống như nông dân ra thành phố, không ngừng quay đầu kéo mình: “Ôi chao! Mi xem, GUCCI cũng giảm giá kìa!”
Sau đó chỉ thấy ông chủ một mạch hành quân thần tốc, chạy vọt vào trong cửa hàng. Đợi đến khi đi vào mới biết được, chỉ có một ít quần con là giảm giá, những cái khác đều đúng giá, có điều giá ở đây so với trong nước cũng rẻ hơn rất nhiều.
Hàn Dục mắt lạnh nhìn ông chủ mình, ở trước cái máy quẹt tới quẹt lui, sau khi thông rồi, cuối cùng quyết định chọn 4 cái quần con giảm giá và một cái thắt lưng mốt mới.
Cái thắt lưng kia mặc dù chỉ có hơn 2200 đô là Hồng Kông, quy ra nhân dân tệ không tới 2000 tệ. Thế nhưng tiền tiêu vặt của ông chủ mình cuối cùng đã hết sạch.
Lúc tính tiền, người phục vụ trong quầy hàng nhìn kích cỡ bốn cái quần con, hai lớn hai nhỏ, lại nhìn ông chủ nhỏ và người tuỳ tùng cao lớn y, mỉm cười mờ ám không gì sánh được.
Khương Vệ không chú ý tới nụ cười mờ ám của cô gái kia, cậu rất hứng phấn nhét túi quần vừa mua xong vào tay Hàn Dục.
“Thế nào? Ánh mắt của ta không tệ chứ? Cái thắt lưng này phối hợp với quần jean Levi’s ta vừa mua cho mi, hiệu quả khẳng định siêu ngầu.”
Cái này, vẻ mặt cô gái càng thêm sáng tỏ. Một người đàn ông chịu tự mình mua quần áo hàng hiệu cho một người đàn ông khác, bên trong không có chút chuyện mờ ám gì gì đó kia, nói ra ai tin chứ!
Hàn Dục cũng không chịu đựng được nữa, nhét mạnh một túi gì đó trong tay trở lại tay ông chủ, xoay người rời đi.
Khương Vệ quýnh đít, vừa đuổi theo phía sau vừa gọi: “Mi lại làm sao vậy? Sao còn giận, không phải ta đã xin lỗi mi rồi sao? Không cầm thì thôi, sao hẹp hòi thế hả!”
Chuyện này thì phải nói từ một tuần trước.
Ông chủ Khương kìm nén, tính toán nửa tháng, cuối cùng nhịn không được, nóng lòng muốn thử tới Hương Cảng mua sắm.
Kỳ thật trước kia Khương Vệ cũng đã tới Hương Cảng. Có điều khi đó lão Khương cho tiền tiêu vặt quá ít, cơm ăn lộ phí còn miễn cưỡng đủ dùng, nào đủ phá gia bại sản? Lần này bớt ăn bớt mặc, thắt lưng buộc bụng nguyên một năm, lập tức bày ra dáng điệu ông chủ lớn, không kéo Hàn Dục cùng tới Hương Cảng thì không được.
Nếu tiền đã tính tiêu ở khoản nào là cần thiết nhất, những cái khác như nghỉ chân ăn cơm có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm. Cậu tìm một quán trọ nhà dân giá rẻ ở gần ga tàu. Đặc sắc nhất ở quán trọ này là không có giường, chỉ có chiếu cói, tiết kiệm không ít không gian.
Lúc mới bắt đầu Hàn Dục cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng đến khi đi ngủ, liền thấy ngay tắp lự.
Khương Vệ kia rất ầm ĩ, thật không thể ngủ cùng, nếu không có tường ngăn là có thể lăn một mạch ra đường. Không qua bao lâu, ngay cả tay lẫn chân đều cưỡi lên người mình.
Hàn Dục nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, ngủ đến mức thả lỏng, lập tức cảm thấy toàn thân khẩn trương.
Từ khi nào thì bắt đầu? Y nhìn mặt Khương Vệ không những không cảm thấy đáng ghét, thỉnh thoảng cũng sẽ hiện lên ý nghĩ “cũng rất đáng yêu”? Song, có một số ý nghĩ chỉ nên lượn trong đầu là đủ rồi, không cần nói ra.
Nhưng tại đây, khi đêm khuya tĩnh mịch, thân thể ổm chặt, bất tri bất giác đem ẩn dục ấp ủ đã lâu bốc lên.
Ai cọ mình như vậy đều có phản ứng hết. Hàn Dục lẽ thẳng khí hùng nghĩ, sau đó mặc cho mình bị Khương Vệ đè lên vật ở bụng dưới đã trướng lớn một chút.
Mùi hương nhàn nhạt của ông chủ trong lòng pha lẫn với mùi thơm mát của chăn đệm sạch sẽ, ấy thế mà vô cùng mê hoặc người ta. Hàn Dục rốt cuộc không đè nén nổi nữa, cởi quần con của mình, ở khe hở giữa hai chân mở rộng của ông chủ cọ qua cọ lại.
Sự che chắn của bóng đêm khiến hành vi hoang đường cũng trở nên đương nhiên. Hàn Dục vô cùng khoái lạc làm trò không biết xấu hổ này, thậm chí còn nhẹ nhàng hôn vài cái lên mặt ông chủ.
Chờ sau khi tất cả kết thúc. Hàn Dục lau sạch người mình, lại mặc một cái quần mới, rất chi là bình thường!
Khương Vệ luôn ngủ rất sâu, mặc dù bị Hàn Dục đè đến mức không quá thoải mải, cũng chỉ cau mày nỉ non vài câu, sau đó tiếp tục ngủ say sưa.
Quần con của Khương Vệ lại bị cọ đến thấm ướt một mảnh, ngay cả trên đệm cũng quệt mấy chấm lốm đốm.
Ngày hôm sau khi Khương Vệ tỉnh lại, phát hiện mình đang ôm chặt Hàn Dục, mà giữa hai chân là một mảnh bừa bãi, lập tức liên tưởng đến hay là mình nửa đêm “phi ngựa”. Loại hiện tượng mộng xuân chỉ phát sinh ở thiếu niên mới lớn này khiến Khương Vệ không dám ngẩng đầu trước mặt Hàn Dục.
Ngoại trừ thấp hèn xin lỗi ra, không còn cách nào khác. Ánh mắt Hàn Dục khinh bỉ đến cực điểm, khiến Khương Vệ thậm chí có loại kích động muốn giơ đao tự cung.
Vì vậy chuyện mua sắm kế tiếp liền biến thành hành trình lấy lòng cấp dưới tính tình gắt gỏng. Tiền tiêu vặt khổ cực góp nhặt một năm, ngoại trừ mua cho mình vài bộ quần áo giảm giá ra, đều dùng để trang điểm tỉ mỉ cho vị cấp dưới khó mà nịnh nọt này.
Nhưng chỉ có thế này, Hàn Dục dường như vẫn không quá thoả mãn, trong bách hoá người đến người đi cứ vậy bỏ mặc đi khỏi.
(1) Tiêm Sa Trớ thuộc quận
Hương Cảng thật sự là một thành phố khiến người ta không dằn dục vọng muốn chi tiêu xuống được!
Do chính phủ đặc khu hành chính Hương Cảng áp dụng chính sách thuế suất thấp, phần lớn hoàng hoá bán ra ở Hương Cảng đều không đánh thuế, cho nên khi mua sắm ở Hương Cảng, giá cả hàng hoá tương đối rẻ. Nơi đây bày bán các sản phẩm đặc sắc khác nhau từ khắp nơi trên thế giới, từ hàng quốc tế cao cấp tới hàng đặc sản địa phương, đều có thể tìm thấy được.
Chỉ cần bạn có tiền, nơi đây chính là thiên đường.
Hàn Dục xách mấy cái túi sầm mặt, đi phía sau ông chủ nhà mình. Bọn họ lúc này đang ở quảng trường Thời Đại thuộc Tiêm Sa Trớ (Tsim Sha Tsui)(1).
Vị trước mặt giống như nông dân ra thành phố, không ngừng quay đầu kéo mình: “Ôi chao! Mi xem, GUCCI cũng giảm giá kìa!”
Sau đó chỉ thấy ông chủ một mạch hành quân thần tốc, chạy vọt vào trong cửa hàng. Đợi đến khi đi vào mới biết được, chỉ có một ít quần con là giảm giá, những cái khác đều đúng giá, có điều giá ở đây so với trong nước cũng rẻ hơn rất nhiều.
Hàn Dục mắt lạnh nhìn ông chủ mình, ở trước cái máy quẹt tới quẹt lui, sau khi thông rồi, cuối cùng quyết định chọn 4 cái quần con giảm giá và một cái thắt lưng mốt mới.
Cái thắt lưng kia mặc dù chỉ có hơn 2200 đô là Hồng Kông, quy ra nhân dân tệ không tới 2000 tệ. Thế nhưng tiền tiêu vặt của ông chủ mình cuối cùng đã hết sạch.
Lúc tính tiền, người phục vụ trong quầy hàng nhìn kích cỡ bốn cái quần con, hai lớn hai nhỏ, lại nhìn ông chủ nhỏ và người tuỳ tùng cao lớn y, mỉm cười mờ ám không gì sánh được.
Khương Vệ không chú ý tới nụ cười mờ ám của cô gái kia, cậu rất hứng phấn nhét túi quần vừa mua xong vào tay Hàn Dục.
“Thế nào? Ánh mắt của ta không tệ chứ? Cái thắt lưng này phối hợp với quần jean Levi’s ta vừa mua cho mi, hiệu quả khẳng định siêu ngầu.”
Cái này, vẻ mặt cô gái càng thêm sáng tỏ. Một người đàn ông chịu tự mình mua quần áo hàng hiệu cho một người đàn ông khác, bên trong không có chút chuyện mờ ám gì gì đó kia, nói ra ai tin chứ!
Hàn Dục cũng không chịu đựng được nữa, nhét mạnh một túi gì đó trong tay trở lại tay ông chủ, xoay người rời đi.
Khương Vệ quýnh đít, vừa đuổi theo phía sau vừa gọi: “Mi lại làm sao vậy? Sao còn giận, không phải ta đã xin lỗi mi rồi sao? Không cầm thì thôi, sao hẹp hòi thế hả!”
Chuyện này thì phải nói từ một tuần trước.
Ông chủ Khương kìm nén, tính toán nửa tháng, cuối cùng nhịn không được, nóng lòng muốn thử tới Hương Cảng mua sắm.
Kỳ thật trước kia Khương Vệ cũng đã tới Hương Cảng. Có điều khi đó lão Khương cho tiền tiêu vặt quá ít, cơm ăn lộ phí còn miễn cưỡng đủ dùng, nào đủ phá gia bại sản? Lần này bớt ăn bớt mặc, thắt lưng buộc bụng nguyên một năm, lập tức bày ra dáng điệu ông chủ lớn, không kéo Hàn Dục cùng tới Hương Cảng thì không được.
Nếu tiền đã tính tiêu ở khoản nào là cần thiết nhất, những cái khác như nghỉ chân ăn cơm có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm. Cậu tìm một quán trọ nhà dân giá rẻ ở gần ga tàu. Đặc sắc nhất ở quán trọ này là không có giường, chỉ có chiếu cói, tiết kiệm không ít không gian.
Lúc mới bắt đầu Hàn Dục cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng đến khi đi ngủ, liền thấy ngay tắp lự.
Khương Vệ kia rất ầm ĩ, thật không thể ngủ cùng, nếu không có tường ngăn là có thể lăn một mạch ra đường. Không qua bao lâu, ngay cả tay lẫn chân đều cưỡi lên người mình.
Hàn Dục nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, ngủ đến mức thả lỏng, lập tức cảm thấy toàn thân khẩn trương.
Từ khi nào thì bắt đầu? Y nhìn mặt Khương Vệ không những không cảm thấy đáng ghét, thỉnh thoảng cũng sẽ hiện lên ý nghĩ “cũng rất đáng yêu”? Song, có một số ý nghĩ chỉ nên lượn trong đầu là đủ rồi, không cần nói ra.
Nhưng tại đây, khi đêm khuya tĩnh mịch, thân thể ổm chặt, bất tri bất giác đem ẩn dục ấp ủ đã lâu bốc lên.
Ai cọ mình như vậy đều có phản ứng hết. Hàn Dục lẽ thẳng khí hùng nghĩ, sau đó mặc cho mình bị Khương Vệ đè lên vật ở bụng dưới đã trướng lớn một chút.
Mùi hương nhàn nhạt của ông chủ trong lòng pha lẫn với mùi thơm mát của chăn đệm sạch sẽ, ấy thế mà vô cùng mê hoặc người ta. Hàn Dục rốt cuộc không đè nén nổi nữa, cởi quần con của mình, ở khe hở giữa hai chân mở rộng của ông chủ cọ qua cọ lại.
Sự che chắn của bóng đêm khiến hành vi hoang đường cũng trở nên đương nhiên. Hàn Dục vô cùng khoái lạc làm trò không biết xấu hổ này, thậm chí còn nhẹ nhàng hôn vài cái lên mặt ông chủ.
Chờ sau khi tất cả kết thúc. Hàn Dục lau sạch người mình, lại mặc một cái quần mới, rất chi là bình thường!
Khương Vệ luôn ngủ rất sâu, mặc dù bị Hàn Dục đè đến mức không quá thoải mải, cũng chỉ cau mày nỉ non vài câu, sau đó tiếp tục ngủ say sưa.
Quần con của Khương Vệ lại bị cọ đến thấm ướt một mảnh, ngay cả trên đệm cũng quệt mấy chấm lốm đốm.
Ngày hôm sau khi Khương Vệ tỉnh lại, phát hiện mình đang ôm chặt Hàn Dục, mà giữa hai chân là một mảnh bừa bãi, lập tức liên tưởng đến hay là mình nửa đêm “phi ngựa”. Loại hiện tượng mộng xuân chỉ phát sinh ở thiếu niên mới lớn này khiến Khương Vệ không dám ngẩng đầu trước mặt Hàn Dục.
Ngoại trừ thấp hèn xin lỗi ra, không còn cách nào khác. Ánh mắt Hàn Dục khinh bỉ đến cực điểm, khiến Khương Vệ thậm chí có loại kích động muốn giơ đao tự cung.
Vì vậy chuyện mua sắm kế tiếp liền biến thành hành trình lấy lòng cấp dưới tính tình gắt gỏng. Tiền tiêu vặt khổ cực góp nhặt một năm, ngoại trừ mua cho mình vài bộ quần áo giảm giá ra, đều dùng để trang điểm tỉ mỉ cho vị cấp dưới khó mà nịnh nọt này.
Nhưng chỉ có thế này, Hàn Dục dường như vẫn không quá thoả mãn, trong bách hoá người đến người đi cứ vậy bỏ mặc đi khỏi.
(1) Tiêm Sa Trớ thuộc quận
/62
|