Editor: Mặt trăng nhỏ
Hướng Trường Không đến cùng vẫn không biết Vương ca nói gì với Từ Luyến, đến mức để cô lo lắng tới tìm mình. Anh nhìn Từ Luyến, nói: "Vết thương của tôi không sao, cô không cần để trong lòng. Còn việc bồi thường kia cũng thật sự không cần."
Từ Luyến chưa từng cùng ai quá thân mật, càng không thiếu ân tình, chỉ có chuyện lần này, cô vẫn mãi không yên lòng. Anh vì mình mà bị thương, cũng vì mình mà bị khiếu nại, theo cách nhìn của cô, bồi thường cho anh là đương nhiên. Nhưng Hướng Trường Không nhiều lần tỏ ý không cần, cô cũng không muốn tạo áp lực: "Vậy được rồi, nhưng rượu thuốc này anh phải nhớ dùng nhé."
"Ừm, tôi nhớ rồi."
Hai người trầm mặc một hồi, Từ Luyến nói: "Tôi đi đây."
Cô quay người mở cửa, lên xe. Hướng Trường Không đứng ở sân bóng rổ, nhìn cô chầm chậm rời khỏi tiểu khu mới lên tầng.
Trong tay anh cầm theo lọ thuốc vừa rồi Từ Luyến đưa cho mình. Đây không phải cái cô dùng trong phòng nghỉ lần trước. Bình thuốc này hoàn toàn mới, còn chưa có mở nắp.
Hướng Trường Không nhìn bình thuốc, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, giống như là ánh nắng chiếu đến.
Từ Luyến tốt như vậy, chắc chắn cô là thật lòng đối đãi với anh. Chứ không giống mình….. đối với cô sinh ra ý nghĩ bẩn thỉu.
Anh về đến nhà, vừa đóng cửa lại, Hướng Noãn liền cầm điện thoại, như một cơn gió đến trước mặt: "Anh trai, em vừa nhìn Weibo của chị ấy. Cửa hàng của người ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó còn có người giao hàng giúp đỡ. Người này là anh đi."
Cô bé giơ màn hình đến trước mặt Hướng Trường Không, anh vừa liếc mắt, đã thấy bóng lưng kia.
"Anh cũng không giúp cô ấy cái gì…."
"Không giúp gì mà chị ấy còn đăng Weibo cảm ơn anh!" Với mấy chuyện này, xưa nay Hướng Noãn không dễ bị gạt như vậy. Cô nhìn Hướng Trường Không, cười ngày càng mập mờ: " Anh, hóa ra vết thương trên người này, là anh hùng cứu mỹ nhân, đáng nha. Em có phải sắp có chị dâu rồi không?"
Hướng Trường Không: "..."
Hắn xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé: " Cả ngày chỉ nghĩ chuyện linh tinh, học tập cho giỏi đi."
"Anh chạy cái gì chứ, có phải anh đang thẹn thùng không?"
"Anh đi cất rượu thuốc, em rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm." Hướng Trường Không nói vậy, nhưng bước chân lại nhanh dần. Trở về phòng mình, anh đặt rượu thuốc lên bàn, sau đó nhìn thấy cốc giấy bên trên.
Đây là lúc Từ Luyến đến đã dùng qua. Hướng Trường Không đem cốc cầm lên, chuẩn bị vứt đi, lại nhìn thấy dấu son đỏ trên miệng cốc.
… Bên trong cốc là nước đã nguội lạnh, giống như lần nữa nóng lên. Hơi nóng sôi sục khiến Hướng Trường Không phỏng tay.
Anh nghĩ đến đôi môi trong veo mềm mại như nước, thời thời khắc khắc như dụ hoặc mình.
Anh con mẹ nó không cứu nổi.
Hướng Trường Không cầm cốc tới phòng bếp, rửa sạch rồi mới ném vào thùng rác.
Làm nốt đồ ăn, anh gọi mẹ và Hướng Noãn ăn cơm. Hướng Noãn gắp một miếng măng tây xào, đưa vào miệng, biểu cảm lập tức thay đổi: "Khụ khụ khụ, anh, dù anh vừa mua muối, cũng không cần cho nhiều vào như vậy đâu."
Cô bé để đũa xuống, tìm cốc nước uống một hơi.
Hướng Trường Không cảm thấy con nhóc này quá khoa trương, tự mình nếm một miếng, sau đó chân mày cau lại: "Khụ khụ, thật sự hơi mặn."
"Đây không phải hơi đâu, em hoài nghi là anh đổ nguyên một túi muối vào, mặn đến đau khổ!"
"..." Cái này khoa trương quá rồi. Anh đem măng tây đẩy qua một bên, nói với mẹ và Hướng Noãn:" Hai người đừng ăn cái này, đến tối con lại nghĩ biện pháp cứu nó."
Hướng Noãn đi lấy thêm một cốc nước, lúc trở về bàn ngồi xuống: "Cái này em sợ là cứu cũng không được đi, may mắn hôm nay chị gái không ở lại ăn cơm."
Hướng Trường Không: "..."
Anh một lần nữa nhấc đũa, gắp một miếng sườn chua ngọt, cẩn thận nếm thử: "Đây----- sườn xào chua ngọt vẫn là vị ngon hàng ngày."
Hướng Trường Không nói: "Măng tây là anh vừa mới xào nên hơi mặn, mấy món khác đều không sao."
Hướng Noãn giống như có điều suy nghĩ "A" một tiếng: "Cho nên là do chị ấy dọa ấy thành cái dạng này?"
"....không phải, anh chỉ là không cẩn thận cho nhiều muối chút mà thôi." Trường Không nói xong, thấy Hướng Noãn còn muốn nói thêm gì, liền gắp cho cô bé một miếng sườn, "Em thích món này, ăn nhiều một chút."
Hướng Noãn vừa gặm xương sườn vừa quan sát anh.
Có gian tình.
Có lẽ mình thật sự sắp có chị dâu rồi?
Sau khi từ nhà Hướng Trường Không về, Từ Luyến trực tiếp đến công viên Tinh Quang. Trương Quả Nhi vẫn đang ngồi trước quầy thu ngân ở tầng một trông cửa hàng, thấy cô trở lại nhanh như vậy, có chút ngoài ý muốn, đứng lên: "Bà chủ, chị đã về rồi sao."
Từ Luyến cầm chìa khóa xe, giẫm trên giày cao gót đi vào: "Ừm, làm xong việc rồi liền về thôi."
Trương Quả Nhi trừng mắt nhìn, mười phần quang minh chính đại hỏi cô: "Chị làm gì cơ?"
Từ Luyến nói: "Đem rượu thuốc cho anh ấy."
Trương Quả Nhi: "..."
Cứ như vậy??
Sợ là bà chủ cũng không phải đang đùa mình.
Từ Luyến đến phòng nghỉ, cơm hộp lúc trưa còn đặt trên bàn, chỉ là đã nguội. Cô cầm cơm hộp, nói với Trương Quả Nhi: "Chị sang bên cạnh mượn lò vi sóng."
Trương Quả Nhi sợ ngây người: "Chị vẫn chưa ăn cơm sao? Cho nên bà chủ thật là chỉ đi đưa rượu thuốc???
Từ Luyến nói: "Đúng vậy, chị đưa rồi lập tức trở lại."
Trương Quả Nhi: "..."
Khả năng là cô tuổi đời còn trẻ, thế giới của người trưởng thành cô không hiểu.
Nhưng cô bé vẫn nhận ra, sau khi Từ Luyến đến nhà Hướng Trường Không về, tâm tình tốt hơn nhiều so với hai ngày trước.
Điều này chính Từ Luyến cũng không ý thức được, lúc chiều cô lại làm đơn hàng một hồi, đến lúc mệt mỏi liền lấy điện thoại nghỉ ngơi. Mở baidu lên, cô suy nghĩ rồi gõ bốn chữ: "Động lực phi cơ" trên khung tìm kiếm.
Kết quả tìm kiếm hiện lên không ít, nhưng có hơi lộn xộn, cô chọn lọc hồi lâu cuối cùng dừng lại ở "thiết kế phi cơ"
"Thiết kế phi cơ…? Cô lẩm bẩm đọc lại một lần, đem năm chữ này tiếp tục tìm kiếm.
"Thiết kế phi cơ" là ngành học cấp một, "Khoa học cùng kỹ thuật hàng không du hành vũ trụ" là ngành học cấp hai…" Từ Luyến nhớ kỹ nghề này vì nó hơi khó đọc, biểu cảm cũng nghiêm túc hơn. Hướng Trường Không học thiết kế phi cơ sao?"
Cô nhìn xuống dưới, trên mạng viết đại học tốt nhất là đại học công nghiệp thành phố A. Đây chính là trường học trọng điểm, Hướng Trường Không… tốt nghiệp đại học công nghiệp này sao?
Có lẽ người bình thường sẽ không liên hệ một người giao hàng cùng trường học trọng điểm với nhau, nhưng nói Trường Không tốt nghiệp tại đây, Từ Luyến không quá ngạc nhiên.
Chính cô cũng không hiểu vì sao.
Cô tìm kiếm rất nhiều tin tức liên quan đến thiết kế phi thuyền, nhìn chung thì đây là một ngành chuyên nghiệp đòi hỏi sinh viên nghiên cứu. Sau khi tốt nghiệp sẽ không lo thất nghiệp, nhưng thực tế, có khá nhiều người vì đủ mọi nguyên nhân mà đổi nghề thành tài chính hoặc IT.
Nhưng Hướng Trường Không cùng họ không giống nhau, vì sao anh lại đổi nghề….thành người giao đồ ăn nhanh?
Từ Luyến hơi nhăn đầu lông mày, ngón tay kéo xuống trượt trượt. Phía dưới là tin tức tuyển nghiên cứu sinh từ viện nghiên cứu máy bay số một thành phố A.
Hiện tại chính là thông báo thời gian đăng ký, Từ Luyến vô ý ghi nhớ, ngày 31 tháng này sẽ hết hạn.
Còn có sáu ngày.
Từ lúc cô cầm điện thoại lên, Trương Quả Nhi đã ngồi quan sát bên dưới. Cô bé cầm bút, ghi chép vào vở: "Không biết bà chủ đang suy nghĩ gì, tâm tình lại u ám hơn. Kinh nghiệm sống nhiều năm cho mình biết, cái bệnh này gọi là bệnh tương tư."
Bên này, buổi chiều Hướng Trường Không giúp Hướng Noãn phụ đạo bài tập, sau đó đến phòng bếp làm cơm tối. Chính Hướng Noãn lại tự học một hồi, không lâu sau đã thấy anh trai gọi mình ra ăn cơm.
Cô bé đến phòng khách, nhìn bàn đồ ăn một vòng, món măng tây thảm họa lúc trưa bị anh làm thành canh, bên trong còn cho thêm vài nguyên liệu.
Hướng Trường Không dùng cái bát lớn nhất trong nhà, múc đầy một chén. Hướng Noãn uýnh lên, nói với anh: "Uống hết chỗ này còn ăn cơm được sao?"
"..."Hướng Trường Không nói, "Không thêm nhiều canh như vậy, không giảm được vị mặn."
…..Tốt
Ăn xong bán canh này. Hướng Noãn lại nghĩ, anh trai cô vĩnh viễn vẫn là anh trai cô.
Cô bé không thể không thừa nhận, anh thật sự thông minh, từ học tập bên ngoài so với người khác làm tốt hơn. Đến việc nấu cơm trong nhà, từ khi mẹ sinh bệnh, đều là Hướng Trường Không làm đồ ăn. Cô vẫn nhớ lần đầu tiên anh nấu khiến mình kinh ngạc đến hỏng đầu.
So với đồ ăn mẹ làm còn ngon hơn.
Lại đến thành phẩm thất bại buổi trưa cô cho rằng không cứu nổi, nhưng anh vẫn có thể đem nó biến thành bát canh mỹ vị. Hướng Noãn uống một hơi hai bát lớn, đánh ba cái ợ no nê.
…. Anh trai là đang nuôi heo a.
"Không được, bây giờ em phải đứng nửa giờ." Hướng Noãn xoa xoa bụng nhỏ, đi về phòng mình đứng dựa tường. Hướng Trường Không thu dọn xong, lại chờ mẹ anh tắm, rồi mới vọt vào.
Thay áo ngủ, từ phòng tắm bước ra, Hướng Trường Không ngồi trên giường, nhìn bình rượu thuốc Từ Luyến cho anh đến thất thần. Cũng không biết đã qua bao lâu, anh cuối cùng cũng đem bình mở ra, đổ một chút lên lòng bàn tay.
Trước đó Từ Luyến dạy anh mấy cách, anh đều nhớ rõ. Giống như cô, Hướng Trường Không tại vết thương ở đầu gối nhẹ nhàng xoa bóp.
Mấy ngày nay anh vẫn luôn dùng thuốc, vết thương cũng tốt dần. Khối máu ứ đọng mặc dù còn hơi dọa người nhưng đã không còn đau đớn.
Phương thuốc xoa bóp bắt đầu phát huy tác dụng, dần dần nóng lên. Loại nóng bỏng này khiến anh nhớ đến tình cảnh ở phòng nghỉ hôm đó. Từ Luyến cũng chạm lên da dẻ anh như thế, từng chút từng chút xoa nắn. Tay của cô rất nhỏ, cũng rất mềm, nơi bị cô chạm đến, giống như có lửa bùng cháy từng chút….
Hướng Trường Không bỗng dừng tay.
Anh đặt lưng lên giường, lấy cánh tay che mặt mình.
Anh đến cùng đang suy nghĩ cái gì.
Anh thật sự, càng ngày càng bẩn thỉu.
Tác giả muốn nói: "Không Không thật khổ não.
/24
|