“Này nghe gì không? Đào công tử thi vẽ với một tên nào đó đấy.”
“Hả? có chuyện đó sao? chẳng lẽ là tài tử của đế quốc khác?”
“Họ bên kia kìa ta đi xem!”
……………
Tại thi trường.
Mặc dù chỉ mới gần trưa nhưng đã có hàng ngàn người tập trung về đây, bọn họ cùng nhìn về hướng đài thi vẽ.
Đào công tử đứng đó ve vẩy cây quạt trên tay, bằng giọng điệu kiêu ngạo hắn nói:
“Bây giờ ngươi rút lui vẫn còn kịp!”
“Kêu ta thi đấu cũng là ngươi, bây giờ kêu ta rút lui cũng là ngươi. Bị thần kinh à?” Điệp Vũ đáp.
Đào công tử mặc dù tức nhưng trước mắt nhiều người không thể phát tác được, hắn đành nuốt cục tức vào người.
“Nội dung thi là vẽ tư thế hình thể của nhau ai vẽ giống hơn sẽ thắng, các ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Ai vẽ trước?” Một giọng nói già nua cất lên, nó xuất phát từ lão già chừng 60 tuổi cũng là trọng tài của trận đấu.
“Nhường ngươi vẽ trước!” Đào công tử tỏ vẻ hào phóng nói.
Điệp Vũ đi tới nơi vẽ.
Cầm lên cây bút lông cọ mà hắn chưa đụng vào bao giờ, hắn nói:
“Ngươi tạo dáng đi!”
Mọi người ở đây đều là người biết đọc biết viết. Nhìn vào cách cầm bút của Điệp Vũ là biết hắn không phải người biết vẽ. Đào công tử thấy vậy cười khinh bỉ. Hắn xòe cây quạt trên tay ra để ngang ngực làm ra dáng vẻ tiêu sái.
Điệp Vũ cầm cây bút vẽ vẽ vài đường.
Chưa tới mười giây, hắn nói:
“Xong rồi!”
Xong rồi? mọi người kinh ngạc há hốc mồm.
Điệp Vũ cầm lấy bức họa vừa vẽ mang đến chỗ Đào công tử đang đứng.
Hắn hết nhìn Đào công tử rồi lại nhìn vào bức họa trên tay.
“Hoàn hảo!” hắn nói xong show bức ảnh cho mọi người xem. Chúng nhân hết hồn.
Bức tranh hắn vẽ đầu to hơn thân, cơ thể tứ chi mỗi bộ phận chỉ quẹt có một nét, ngón tay cũng lười không thèm vẽ. Cây quạt nhìn như cái chân vịt. Đầu có vài vài ba sợi tóc.
Nhìn thì miễn cưỡng vẫn có thể gọi đó là tranh vẽ người, còn giống thật hay không thì nếu hỏi 10 người thì sẽ có một người trả lời ‘éo’... chung với chín người còn lại.
Đề bài kêu vẽ tư thế thì Điệp Vũ làm sát đề luôn, bởi vì ngoài tư thế cầm quạt ra thì tranh của hắn chẳng giống chỗ nào cả.
Chúng nhân cạn lời.
Còn Điệp Vũ lấy bức tranh đưa ngang người Đào công tử để cho mọi người đối chiếu. Hắn đắc ý nói:
“Thế nào giống hong? Mọi người đừng nhìn ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ đó, ta ngại!”
“Ngươi.. ngươi đang đùa ta à?” Đào công tử nói với hắn.
“Thấy ta vẽ đẹp quá thẹn không bằng à? Ấy da ngươi không cần xấu hổ đâu, nhìn đi! mặt đỏ hết rồi này” Điệp Vũ vừa nói vừa chỉ vào gương mặt đỏ bừng lửa giận của Đào công tử.
“Ngươi thua rồi! theo giao ước trần truồng chạy một vòng Bạch ngân thành ngay lập tức!” Lần này đến lượt Lương công tử nói.
“Ngươi dựa vào đâu mà nói ta thua. Tên kia vẫn chưa vẽ mà.”
“Hừ vẽ như vậy mà còn chưa nhận thua đúng là nực cười! Đào huynh, nhờ huynh giáo huấn tên tiểu tử này!” Lương công tử khinh thường nói.
“Được! ta sẽ cho hắn biết thế nào là chân họa.” Đào công tử nói xong tiến đến chỗ vẽ.
Dùng tay trái nhẹ nhàng nâng tay áo, tay phải đưa bút lên. Tư thế tiêu sái thể hiện phong độ nho sĩ khiến cho bao tiểu thư đắm đuối.
Hắn ta hài lòng với ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh. Từ khi gặp Điệp Vũ tới giờ lòng tự tôn của hắn đã bị đã kích nghiêm trọng nên hắn phải dùng dịp này để lấy lại mặt mũi. Hắn từ tốn nói:
“Ngươi hãy tạo dáng d..”
Chưa nói hết câu thì hắn phải ngậm mồm lại.
Bởi vì Điệp Vũ đang đứng trước mặt hắn bỗng nhiên bay màu. Bay màu theo đúng nghĩa đen.
Chỉ thấy thân ảnh hắn cứ mờ dần, mờ dần rồi mất luôn.
Mọi người cứng họng trơ mắt nhìn cảnh tượng kinh dị đó, từ nơi Điệp Vũ vừa đứng một âm thanh vang lên:
“Ta tạo dáng xong rồi! ngươi vẽ đi, vẽ tư thế cho giống đấy nhá!”
….Tĩnh lặng.
Thi đài trở nên hoàn toàn tĩnh lặng.
“Là [Thiềm Hành]! tên đó dùng [Thiềm Hành]!” một người khác lên tiếng.
âm thanh này làm mọi người hiểu ra. Tên trước mặt này là Vũ giả mà còn là Vũ giả dùng Ám hệ hiếm có.
“Thế nào! vẽ nhanh đi!” Điệp Vũ tiếp tục lên tiếng.
Vẽ? lấy gì mà vẽ? đề kêu vẽ tư thế mà ngươi lặn mất tiêu rồi có biết ngươi nằm hay bò đâu mà vẽ?
Đào công tử tay cầm bút rung rung, muốn vứt luôn cây bút vào mặt Điệp Vũ. Hắn tức giận hét lên:
“Ngươi gian lận!”
“Gian lận? bị ngu à? đề có bảo là không được dùng vũ kỹ đâu!”
“Ngươi.. ngươi..” Đào công tử lắp bắp không biết nói gì.
“Bây giờ có vẽ không? không vẽ xem như ngươi thua!”
“Không vẽ! ngươi là tên tiểu nhân vô sỉ ta không thèm so hơn thua với ngươi!”
Đào công tử nói xong đặt bút chuẩn bị ra về. Lương công tử cũng chuồn theo.
“Thực hiện giao ước trước rồi muốn đi đâu thì đi.” Điệp Vũ nói, hắn ta đã hóa giải [Thiềm Hành].
Nghe vậy cả hai khựng người lại. Lúng túng không biết làm gì. Đây là vấn đề liên quan đến danh dự của hai gia tộc, nếu không thực hiện thì sau này suốt đời sẽ mang danh bội ước. Nhưng nếu thực hiện giao ước thì sẽ trở thành trò cười trước toàn bộ dân chúng của Bạch Ngân thành, như vậy còn tệ hơn.
“Có làm không?” Điệp Vũ hỏi.
Lương công tử nói
“Ngươi gian lận, trận này không tính bọn ta không làm!” Lương công tử quyết định xù nợ bằng cách đổ lỗi cho Điệp Vũ.
“Đúng đúng.” Đào công tử phụ họa theo.
Điệp Vũ nhìn hai người khinh bỉ, khẽ thở dài hắn quay về phía Lam Nhu và Tiêu Ngưng, hắn nói:
“Ta nói không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài có sai đâu! các cô thấy đó hai tên này vẻ ngoài thư sinh nhưng thật ra lại là một lũ tiểu nhân, thua không chịu nhận.”
Nhị vị tiểu thư nghe vậy cũng không đáp lại, thế nhưng dựa vào biểu hiện trên khuôn mặt thì mọi người đều biết cả hai đều không vừa ý với sự thất tính Lương công tử và Đào công tử.
Hai vị công tử thấy vậy thì càng trở nên lúng túng hơn, bởi vì nếu như để lại ấn tượng xấu trước mặt họ thì sau này đừng mơ tiếng thêm bước nữa. Do dự một chút, Đào công tử nói:
“Chúng ta thi đấu ba trận hai thắng. Trận trước ngươi ra đề, trận này tới lượt ta thế nào?”
“Đề thế nào? ngươi nói đi.” Điệp Vũ đáp.
“Trận trước chúng ta thi họa bây giờ chúng ta thi thư pháp. Ai viết nhanh, viết sạch, viết đẹp sẽ thắng thế nào?” Đào công tử nói, hắn tự tin rằng trận này sẽ không để bị dắt mũi như trận trước.
“Được thôi!” Điệp Vũ bình tĩnh đáp.
Thấy hắn như vậy Đào công tử có dự cảm không lành nhưng phóng lao thì phải theo lao. Cả hai tiến vào chỗ thi đấu.
Người trọng tài tiến tới tuyên bố:
“Trận trước do Đào công tử không vẽ được gì cho nên Điệp công tử thắng. Trận này cả hai thi thư pháp, trận đấu bắt đầu!”
Vừa nghe hiệu lệnh Đào công tử nhanh chóng cầm bút cẩn thận vẽ từng nét. Lần này hắn không được phép thua.
Nhưng khi vừa vẽ được vài nét thì hắn nghe Điệp Vũ kêu lên:
“Xong rồi!”
Mọi người kinh ngạc trố mắt nhìn vào Điệp Vũ cầm tờ giấy của mình đưa cho trọng tài.
Chỉ thấy tờ giấy của hắn trắng tinh không một giọt mực.
Trọng tài cầm tờ giấy miệng lắp bắp nói không nên lời.
“Ngươi.. ngươi làm gì vậy? tại sao lại không viết!” Lam Nhu lo lắng hỏi.
Tiêu Ngưng thì ngược lại, cô thầm khen Điệp Vũ thông minh. Hắn biết rằng Lương gia và Đào gia không phải dễ chọc, cho nên cố tình chịu thua một trận tạo ra kết quả hòa để giải tỏa hiềm khích giữa hai bên.
Nhưng trái với suy nghĩ của cô, Điệp Vũ nói:
“Đề có ba tiêu chí nhanh, sạch, đẹp ta không viết chữ nào cho nên ta thua ở tiêu chí đẹp. Nhưng ta lại làm xong trước nên ta thắng ở tiêu chí nhanh và tờ giấy của ta chưa dính giọt mực nào nên ta thắng luôn tiêu chí sạch. Ba tiêu chí ta thắng hai, nên trận này ta thắng!”
…….
Toàn bộ thi trường lại lần nữa trở nên tĩnh lặng.
Trong lòng họ thầm mắng -Vô sỉ a!
“Hả? có chuyện đó sao? chẳng lẽ là tài tử của đế quốc khác?”
“Họ bên kia kìa ta đi xem!”
……………
Tại thi trường.
Mặc dù chỉ mới gần trưa nhưng đã có hàng ngàn người tập trung về đây, bọn họ cùng nhìn về hướng đài thi vẽ.
Đào công tử đứng đó ve vẩy cây quạt trên tay, bằng giọng điệu kiêu ngạo hắn nói:
“Bây giờ ngươi rút lui vẫn còn kịp!”
“Kêu ta thi đấu cũng là ngươi, bây giờ kêu ta rút lui cũng là ngươi. Bị thần kinh à?” Điệp Vũ đáp.
Đào công tử mặc dù tức nhưng trước mắt nhiều người không thể phát tác được, hắn đành nuốt cục tức vào người.
“Nội dung thi là vẽ tư thế hình thể của nhau ai vẽ giống hơn sẽ thắng, các ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Ai vẽ trước?” Một giọng nói già nua cất lên, nó xuất phát từ lão già chừng 60 tuổi cũng là trọng tài của trận đấu.
“Nhường ngươi vẽ trước!” Đào công tử tỏ vẻ hào phóng nói.
Điệp Vũ đi tới nơi vẽ.
Cầm lên cây bút lông cọ mà hắn chưa đụng vào bao giờ, hắn nói:
“Ngươi tạo dáng đi!”
Mọi người ở đây đều là người biết đọc biết viết. Nhìn vào cách cầm bút của Điệp Vũ là biết hắn không phải người biết vẽ. Đào công tử thấy vậy cười khinh bỉ. Hắn xòe cây quạt trên tay ra để ngang ngực làm ra dáng vẻ tiêu sái.
Điệp Vũ cầm cây bút vẽ vẽ vài đường.
Chưa tới mười giây, hắn nói:
“Xong rồi!”
Xong rồi? mọi người kinh ngạc há hốc mồm.
Điệp Vũ cầm lấy bức họa vừa vẽ mang đến chỗ Đào công tử đang đứng.
Hắn hết nhìn Đào công tử rồi lại nhìn vào bức họa trên tay.
“Hoàn hảo!” hắn nói xong show bức ảnh cho mọi người xem. Chúng nhân hết hồn.
Bức tranh hắn vẽ đầu to hơn thân, cơ thể tứ chi mỗi bộ phận chỉ quẹt có một nét, ngón tay cũng lười không thèm vẽ. Cây quạt nhìn như cái chân vịt. Đầu có vài vài ba sợi tóc.
Nhìn thì miễn cưỡng vẫn có thể gọi đó là tranh vẽ người, còn giống thật hay không thì nếu hỏi 10 người thì sẽ có một người trả lời ‘éo’... chung với chín người còn lại.
Đề bài kêu vẽ tư thế thì Điệp Vũ làm sát đề luôn, bởi vì ngoài tư thế cầm quạt ra thì tranh của hắn chẳng giống chỗ nào cả.
Chúng nhân cạn lời.
Còn Điệp Vũ lấy bức tranh đưa ngang người Đào công tử để cho mọi người đối chiếu. Hắn đắc ý nói:
“Thế nào giống hong? Mọi người đừng nhìn ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ đó, ta ngại!”
“Ngươi.. ngươi đang đùa ta à?” Đào công tử nói với hắn.
“Thấy ta vẽ đẹp quá thẹn không bằng à? Ấy da ngươi không cần xấu hổ đâu, nhìn đi! mặt đỏ hết rồi này” Điệp Vũ vừa nói vừa chỉ vào gương mặt đỏ bừng lửa giận của Đào công tử.
“Ngươi thua rồi! theo giao ước trần truồng chạy một vòng Bạch ngân thành ngay lập tức!” Lần này đến lượt Lương công tử nói.
“Ngươi dựa vào đâu mà nói ta thua. Tên kia vẫn chưa vẽ mà.”
“Hừ vẽ như vậy mà còn chưa nhận thua đúng là nực cười! Đào huynh, nhờ huynh giáo huấn tên tiểu tử này!” Lương công tử khinh thường nói.
“Được! ta sẽ cho hắn biết thế nào là chân họa.” Đào công tử nói xong tiến đến chỗ vẽ.
Dùng tay trái nhẹ nhàng nâng tay áo, tay phải đưa bút lên. Tư thế tiêu sái thể hiện phong độ nho sĩ khiến cho bao tiểu thư đắm đuối.
Hắn ta hài lòng với ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh. Từ khi gặp Điệp Vũ tới giờ lòng tự tôn của hắn đã bị đã kích nghiêm trọng nên hắn phải dùng dịp này để lấy lại mặt mũi. Hắn từ tốn nói:
“Ngươi hãy tạo dáng d..”
Chưa nói hết câu thì hắn phải ngậm mồm lại.
Bởi vì Điệp Vũ đang đứng trước mặt hắn bỗng nhiên bay màu. Bay màu theo đúng nghĩa đen.
Chỉ thấy thân ảnh hắn cứ mờ dần, mờ dần rồi mất luôn.
Mọi người cứng họng trơ mắt nhìn cảnh tượng kinh dị đó, từ nơi Điệp Vũ vừa đứng một âm thanh vang lên:
“Ta tạo dáng xong rồi! ngươi vẽ đi, vẽ tư thế cho giống đấy nhá!”
….Tĩnh lặng.
Thi đài trở nên hoàn toàn tĩnh lặng.
“Là [Thiềm Hành]! tên đó dùng [Thiềm Hành]!” một người khác lên tiếng.
âm thanh này làm mọi người hiểu ra. Tên trước mặt này là Vũ giả mà còn là Vũ giả dùng Ám hệ hiếm có.
“Thế nào! vẽ nhanh đi!” Điệp Vũ tiếp tục lên tiếng.
Vẽ? lấy gì mà vẽ? đề kêu vẽ tư thế mà ngươi lặn mất tiêu rồi có biết ngươi nằm hay bò đâu mà vẽ?
Đào công tử tay cầm bút rung rung, muốn vứt luôn cây bút vào mặt Điệp Vũ. Hắn tức giận hét lên:
“Ngươi gian lận!”
“Gian lận? bị ngu à? đề có bảo là không được dùng vũ kỹ đâu!”
“Ngươi.. ngươi..” Đào công tử lắp bắp không biết nói gì.
“Bây giờ có vẽ không? không vẽ xem như ngươi thua!”
“Không vẽ! ngươi là tên tiểu nhân vô sỉ ta không thèm so hơn thua với ngươi!”
Đào công tử nói xong đặt bút chuẩn bị ra về. Lương công tử cũng chuồn theo.
“Thực hiện giao ước trước rồi muốn đi đâu thì đi.” Điệp Vũ nói, hắn ta đã hóa giải [Thiềm Hành].
Nghe vậy cả hai khựng người lại. Lúng túng không biết làm gì. Đây là vấn đề liên quan đến danh dự của hai gia tộc, nếu không thực hiện thì sau này suốt đời sẽ mang danh bội ước. Nhưng nếu thực hiện giao ước thì sẽ trở thành trò cười trước toàn bộ dân chúng của Bạch Ngân thành, như vậy còn tệ hơn.
“Có làm không?” Điệp Vũ hỏi.
Lương công tử nói
“Ngươi gian lận, trận này không tính bọn ta không làm!” Lương công tử quyết định xù nợ bằng cách đổ lỗi cho Điệp Vũ.
“Đúng đúng.” Đào công tử phụ họa theo.
Điệp Vũ nhìn hai người khinh bỉ, khẽ thở dài hắn quay về phía Lam Nhu và Tiêu Ngưng, hắn nói:
“Ta nói không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài có sai đâu! các cô thấy đó hai tên này vẻ ngoài thư sinh nhưng thật ra lại là một lũ tiểu nhân, thua không chịu nhận.”
Nhị vị tiểu thư nghe vậy cũng không đáp lại, thế nhưng dựa vào biểu hiện trên khuôn mặt thì mọi người đều biết cả hai đều không vừa ý với sự thất tính Lương công tử và Đào công tử.
Hai vị công tử thấy vậy thì càng trở nên lúng túng hơn, bởi vì nếu như để lại ấn tượng xấu trước mặt họ thì sau này đừng mơ tiếng thêm bước nữa. Do dự một chút, Đào công tử nói:
“Chúng ta thi đấu ba trận hai thắng. Trận trước ngươi ra đề, trận này tới lượt ta thế nào?”
“Đề thế nào? ngươi nói đi.” Điệp Vũ đáp.
“Trận trước chúng ta thi họa bây giờ chúng ta thi thư pháp. Ai viết nhanh, viết sạch, viết đẹp sẽ thắng thế nào?” Đào công tử nói, hắn tự tin rằng trận này sẽ không để bị dắt mũi như trận trước.
“Được thôi!” Điệp Vũ bình tĩnh đáp.
Thấy hắn như vậy Đào công tử có dự cảm không lành nhưng phóng lao thì phải theo lao. Cả hai tiến vào chỗ thi đấu.
Người trọng tài tiến tới tuyên bố:
“Trận trước do Đào công tử không vẽ được gì cho nên Điệp công tử thắng. Trận này cả hai thi thư pháp, trận đấu bắt đầu!”
Vừa nghe hiệu lệnh Đào công tử nhanh chóng cầm bút cẩn thận vẽ từng nét. Lần này hắn không được phép thua.
Nhưng khi vừa vẽ được vài nét thì hắn nghe Điệp Vũ kêu lên:
“Xong rồi!”
Mọi người kinh ngạc trố mắt nhìn vào Điệp Vũ cầm tờ giấy của mình đưa cho trọng tài.
Chỉ thấy tờ giấy của hắn trắng tinh không một giọt mực.
Trọng tài cầm tờ giấy miệng lắp bắp nói không nên lời.
“Ngươi.. ngươi làm gì vậy? tại sao lại không viết!” Lam Nhu lo lắng hỏi.
Tiêu Ngưng thì ngược lại, cô thầm khen Điệp Vũ thông minh. Hắn biết rằng Lương gia và Đào gia không phải dễ chọc, cho nên cố tình chịu thua một trận tạo ra kết quả hòa để giải tỏa hiềm khích giữa hai bên.
Nhưng trái với suy nghĩ của cô, Điệp Vũ nói:
“Đề có ba tiêu chí nhanh, sạch, đẹp ta không viết chữ nào cho nên ta thua ở tiêu chí đẹp. Nhưng ta lại làm xong trước nên ta thắng ở tiêu chí nhanh và tờ giấy của ta chưa dính giọt mực nào nên ta thắng luôn tiêu chí sạch. Ba tiêu chí ta thắng hai, nên trận này ta thắng!”
…….
Toàn bộ thi trường lại lần nữa trở nên tĩnh lặng.
Trong lòng họ thầm mắng -Vô sỉ a!
/33
|