Điệp Vũ nhìn Nhược Trúc, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm cả lưng.
Mặc dù bản năng của hắn gào thét chạy ngay đi!. Nhưng hắn cố dùng lý trí để khống chế cơ thể mình đứng im.
Theo kinh nghiệm của hắn ở kiếp trước thì khi đối mặt với chó điên tuyệt đối không nên bỏ chạy.
Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, hắn nói:
“Chào Nhược Trúc cô nương, thật không ngờ được gặp cô ở đây.”
“Ờ! ta cũng không ngờ là được gặp ngươi ở đây.” Nhược Trúc nói, cô ta cười mà như không cười.
“Haha gặp nhau là có duyên, các cô cứ ở đây đi ta ra ngoài kêu thức ăn!” Điệp Vũ đứng dậy ra khỏi phòng.
Khi hắn vừa ra khỏi cửa phòng thì một sợi roi trói quanh người hắn hất hắn bay ngược về bên trong.
Nhược Trúc lạnh lùng nói:
“Sau những chuyện mà ngươi làm với ta thì ngươi tưởng rằng có thể bỏ đi được sao?”
Đang bất ngờ không hiểu chuyện gì, Tiêu Ngưng lên tiếng hỏi:
“Nhược Trúc tỷ, tỷ biết hắn sao?”
“Ừ! ta biết hắn, tại sao hắn ta lại ở đây?” Nhược Trúc hỏi lại.
Mộc Kiều từ lúc nào đã rời khỏi người Mộc Linh, bây giờ cô mới phát hiện Điệp Vũ ở đây, cô bất ngờ kêu lên:
“Ủa! Tại sao nam nhân của Nhược Trúc tỷ lại ở đây?”
Câu nói đó giống như một quả bom thả thẳng vào căn phòng. Cả căn phòng như bùng nổ.
“Nam.. nam nhân? Hắn ta là nam nhân của Nhược Trúc tỷ?” Mộc Linh kinh hãi nói.
“Tiểu Kiều! Muội nói bậy gì đó?” Nhược Trúc đỏ mặt nói.
“Là hắn ta nói với muội như vậy!” Mộc Kiều ngây thơ đáp, cô vừa nói vừa chỉ vào Điệp Vũ.
Điệp Vũ hét lên: Cô định giết ta à!- Nhưng mà chưa kịp mở miệng thì đã bị Nhược Trúc đạp bay ra cửa sổ.
“Hắn nói với muội như thế nào?” Nhược Trúc nghiến răng hỏi.
Thấy bộ dạng như muốn giết người của Nhược Trúc, Mộc Kiều hoảng sợ nói:
“Một tuần trước muội đến nhà tỷ để thông báo nhiệm vụ, nhưng lại gặp hắn từ nhà tỷ bước ra, hắn nói hắn và tỷ có quan hệ mập mờ, hắn còn nói đêm qua tỷ giữ hắn lại suốt đêm làm hắn không ngủ được.”
Nghe vậy, Mộc Linh và Tiêu Ngưng đều trở nên kinh hãi, cả hai nhớ lại một tuần trở lại đây tính khí của Nhược Trúc trở nên thất thường. Càng nghĩ cả hai càng tin tưởng lời nói của Mộc Kiều.
Còn Nhược Trúc thì nộ khí xung thiên, cô nhảy ra ngoài cửa sổ.
‘Vèo’ thân thể của Điệp Vũ bị ném ngược vào trong phòng.
Tiêu Ngưng chạy về phía Điệp Vũ, cô hỏi hắn:
“Ngươi.. ngươi rốt cuộc đã làm gì Nhược Trúc tỷ?”
Điệp Vũ từ từ rê thân thể đầy thương tích của mình dậy, hắn có cảm giác mình vừa sống sót trở về từ cửu môn quan. Lắc lắc đầu để lấy lại tỉnh táo, hắn hét lên:
“Ta không có làm gì cô ta cả! Đêm đó, ta thấy cô ta say rượu bị ngã trước phòng nên mới dìu cô ta vào trong, khi ta định đi ra ngoài thì cô ta đánh ngất ta sau đó còn phong bế kinh mạch khiến ta không cử động được, rồi đêm đó đủ thứ chuyện kinh khủng xảy ra! Là cô ta làm ta mới đúng!”
Nghe chuyện Nhược Trúc tỷ đáng kính của mình lại táo bạo như vậy, cả ba đều kinh ngạc đưa mắt nhìn về Nhược Trúc đang tức giận tái mặt ở đằng kia.
Trong không gian tĩnh lặng, Mộc Kiều bỗng ngây thơ nói:
“Hình như tỷ mập ra một chút thì phải? Không lẽ tỷ có thai với hắn?”
Câu nói này làm cho mọi người chấn động. Nhược Trúc đỏ mặt lên tiếng:
“Nha đầu muội nói bậy gì đó! Ai có thai với hắn!”
“Đúng vậy! việc cô ta béo lên là do cô ta ăn nhiều nên không tiêu. Chẳng liên quan gì đến ta hết, đừng có vu oan cho ta!”
‘Vèo’
Điệp Vũ đang nói thì một thứ gì đó bay ngang qua mặt hắn với tốc độ kinh người.
Hắn nhìn về phía sau, chỉ thấy tại đó chiếc dép của Nhược Trúc đang ghim trên tường, bức tường nứt ra.
Điệp Vũ tưởng tượng cảnh chiếc dép đó mà bay vào mặt mình thì hắn nuốt một ngụm khí lạnh, không lên tiếng nữa.
Tiêu Ngưng hoan mang hỏi Nhược Trúc:
“Vậy quan hệ giữa tỷ và hắn là gì?”
“Quan hệ giữa ta và hắn là…” Nhược Trúc nói đến đây thì cũng không biết nói gì nữa. Cô ta cũng không không biết cả hai có quan hệ gì.
“Là mập mờ!”
“Đúng vậy! là mập m…TÊN KHỐN NGƯƠI CÓ TIN TA ĐẬP CHẾT NGƯƠI KHÔNG?”
Nhược Trúc nhìn Điệp Vũ rồi hét lên. Điệp Vũ thấy chiếc dép còn lại trên tay nàng thì đành im lặng.
Ba người còn lại trong phòng bắt đầu cảm thấy đau đầu với cặp đôi này.
Sau đó mọi người bắt đầu ngồi lại kể lại mọi chuyện. Trừ Điệp Vũ, hắn đang bị Nhược Trúc treo ngược lên tường. Khi nghe câu chuyện của Nhược Trúc và Điệp Vũ, thì cả ba người điều có cảm giác dỡ khóc dỡ cười.
“Vậy là tiểu Linh sẽ tạm thời rời đi để giúp tên này à?” Nhược Trúc hỏi, cô đã bình tĩnh trở lại.
“Đúng vậy! Xin lỗi mọi người.” Mộc Linh đáp.
“Không sao đâu! đây là cơ hội tốt, phải biết bắt lấy. Không ai trách muội đâu.” Tiêu Ngưng nhẹ nhàng nói.
“Đúng vậy! Mặc dù ta không nỡ xa tỷ nhưng đây là cơ hội để tỷ tiến một bước dài cho nên tỷ không được từ bỏ. Còn ngươi nữa! Nếu dám khi phụ tỷ tỷ của ta thì bọn ta chắc chắn sẽ cho ngươi chết không toàn thây!” Mộc Kiều trừng mắt nhìn Điệp Vũ cảnh cáo.
“Hay ta chúng ta cắt đứt hợp đồng không làm nữa, những thứ kia coi như cho các cô.” Điệp Vũ trả lời, hắn hối hận tại sao lại dính vào cái ổ này.
“Không được! Mộc Linh ta nói lời tuyệt đối giữ lời! Ta đã hứa với sư phụ ngươi sẽ giúp ngươi thì nhất định sẽ làm được!” Mộc Linh lên tiếng nói.
Ta xin cô làm ơn nuốt lời dùm đi. -Điệp Vũ thầm gào thét.
Nhược Trúc bỗng nhiên nói.
“Thật ra ta có cách giúp cho Mộc Linh vừa có thể giúp hắn vừa có thể làm việc cùng chúng ta!”
Mọi người nhìn về phía cô. Mộc Linh lên tiếng hỏi:
“Tỷ có cách gì?”
“Rất đơn giản!” Nhược Trúc đứng dậy, cô lấy trong người ra một tờ giấy, sau đó nhìn Điệp Vũ đang treo lơ lửng trên tường, miệng cô nhếch lên nụ cười độc ác. Nhìn thấy nụ cười đó, hắn ta rùng mình.
Nhược Trúc giật mạnh sợi dây trói Điệp Vũ ra, làm cho hắn rơi mạnh xuống đất.
Nhược Trúc cầm tờ giấy trên tay sau đó đưa cho hắn.
Điệp Vũ loạn choạng đứng dậy, hắn cầm lấy tờ giấy. Trên tờ giấy có ghi dòng chữ lớn màu đỏ: [ĐƠN XIN GIA NHẬP LÃNH HUYẾT CÔNG HỘI].
Hắn xé tờ đơn luôn mà không cần suy nghĩ. Hắn gầm lên:
“Cô đang đùa ta đấy à!”
Thấy bộ dạng thất thố của hắn, Nhược Trúc vui vẻ nói:
“Ta nghiêm túc mà! Mộc Linh là luyện dược sư của ngươi mà ngươi gia nhập nhóm của ta thì có nghĩa là Mộc Linh cũng là luyện dược sư của chúng ta! Một công đôi việc.”
“Còn lâu ta mới gia nhập nhóm các cô nhá!” Hắn nói.
“Ta cho ngươi lời khuyên chân thành: [Gia Nhập Đi!]”
“Ta cũng cho cô câu trả lời chân thành: [Dẹp Mẹ Đi!]”
Mặc dù bản năng của hắn gào thét chạy ngay đi!. Nhưng hắn cố dùng lý trí để khống chế cơ thể mình đứng im.
Theo kinh nghiệm của hắn ở kiếp trước thì khi đối mặt với chó điên tuyệt đối không nên bỏ chạy.
Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, hắn nói:
“Chào Nhược Trúc cô nương, thật không ngờ được gặp cô ở đây.”
“Ờ! ta cũng không ngờ là được gặp ngươi ở đây.” Nhược Trúc nói, cô ta cười mà như không cười.
“Haha gặp nhau là có duyên, các cô cứ ở đây đi ta ra ngoài kêu thức ăn!” Điệp Vũ đứng dậy ra khỏi phòng.
Khi hắn vừa ra khỏi cửa phòng thì một sợi roi trói quanh người hắn hất hắn bay ngược về bên trong.
Nhược Trúc lạnh lùng nói:
“Sau những chuyện mà ngươi làm với ta thì ngươi tưởng rằng có thể bỏ đi được sao?”
Đang bất ngờ không hiểu chuyện gì, Tiêu Ngưng lên tiếng hỏi:
“Nhược Trúc tỷ, tỷ biết hắn sao?”
“Ừ! ta biết hắn, tại sao hắn ta lại ở đây?” Nhược Trúc hỏi lại.
Mộc Kiều từ lúc nào đã rời khỏi người Mộc Linh, bây giờ cô mới phát hiện Điệp Vũ ở đây, cô bất ngờ kêu lên:
“Ủa! Tại sao nam nhân của Nhược Trúc tỷ lại ở đây?”
Câu nói đó giống như một quả bom thả thẳng vào căn phòng. Cả căn phòng như bùng nổ.
“Nam.. nam nhân? Hắn ta là nam nhân của Nhược Trúc tỷ?” Mộc Linh kinh hãi nói.
“Tiểu Kiều! Muội nói bậy gì đó?” Nhược Trúc đỏ mặt nói.
“Là hắn ta nói với muội như vậy!” Mộc Kiều ngây thơ đáp, cô vừa nói vừa chỉ vào Điệp Vũ.
Điệp Vũ hét lên: Cô định giết ta à!- Nhưng mà chưa kịp mở miệng thì đã bị Nhược Trúc đạp bay ra cửa sổ.
“Hắn nói với muội như thế nào?” Nhược Trúc nghiến răng hỏi.
Thấy bộ dạng như muốn giết người của Nhược Trúc, Mộc Kiều hoảng sợ nói:
“Một tuần trước muội đến nhà tỷ để thông báo nhiệm vụ, nhưng lại gặp hắn từ nhà tỷ bước ra, hắn nói hắn và tỷ có quan hệ mập mờ, hắn còn nói đêm qua tỷ giữ hắn lại suốt đêm làm hắn không ngủ được.”
Nghe vậy, Mộc Linh và Tiêu Ngưng đều trở nên kinh hãi, cả hai nhớ lại một tuần trở lại đây tính khí của Nhược Trúc trở nên thất thường. Càng nghĩ cả hai càng tin tưởng lời nói của Mộc Kiều.
Còn Nhược Trúc thì nộ khí xung thiên, cô nhảy ra ngoài cửa sổ.
‘Vèo’ thân thể của Điệp Vũ bị ném ngược vào trong phòng.
Tiêu Ngưng chạy về phía Điệp Vũ, cô hỏi hắn:
“Ngươi.. ngươi rốt cuộc đã làm gì Nhược Trúc tỷ?”
Điệp Vũ từ từ rê thân thể đầy thương tích của mình dậy, hắn có cảm giác mình vừa sống sót trở về từ cửu môn quan. Lắc lắc đầu để lấy lại tỉnh táo, hắn hét lên:
“Ta không có làm gì cô ta cả! Đêm đó, ta thấy cô ta say rượu bị ngã trước phòng nên mới dìu cô ta vào trong, khi ta định đi ra ngoài thì cô ta đánh ngất ta sau đó còn phong bế kinh mạch khiến ta không cử động được, rồi đêm đó đủ thứ chuyện kinh khủng xảy ra! Là cô ta làm ta mới đúng!”
Nghe chuyện Nhược Trúc tỷ đáng kính của mình lại táo bạo như vậy, cả ba đều kinh ngạc đưa mắt nhìn về Nhược Trúc đang tức giận tái mặt ở đằng kia.
Trong không gian tĩnh lặng, Mộc Kiều bỗng ngây thơ nói:
“Hình như tỷ mập ra một chút thì phải? Không lẽ tỷ có thai với hắn?”
Câu nói này làm cho mọi người chấn động. Nhược Trúc đỏ mặt lên tiếng:
“Nha đầu muội nói bậy gì đó! Ai có thai với hắn!”
“Đúng vậy! việc cô ta béo lên là do cô ta ăn nhiều nên không tiêu. Chẳng liên quan gì đến ta hết, đừng có vu oan cho ta!”
‘Vèo’
Điệp Vũ đang nói thì một thứ gì đó bay ngang qua mặt hắn với tốc độ kinh người.
Hắn nhìn về phía sau, chỉ thấy tại đó chiếc dép của Nhược Trúc đang ghim trên tường, bức tường nứt ra.
Điệp Vũ tưởng tượng cảnh chiếc dép đó mà bay vào mặt mình thì hắn nuốt một ngụm khí lạnh, không lên tiếng nữa.
Tiêu Ngưng hoan mang hỏi Nhược Trúc:
“Vậy quan hệ giữa tỷ và hắn là gì?”
“Quan hệ giữa ta và hắn là…” Nhược Trúc nói đến đây thì cũng không biết nói gì nữa. Cô ta cũng không không biết cả hai có quan hệ gì.
“Là mập mờ!”
“Đúng vậy! là mập m…TÊN KHỐN NGƯƠI CÓ TIN TA ĐẬP CHẾT NGƯƠI KHÔNG?”
Nhược Trúc nhìn Điệp Vũ rồi hét lên. Điệp Vũ thấy chiếc dép còn lại trên tay nàng thì đành im lặng.
Ba người còn lại trong phòng bắt đầu cảm thấy đau đầu với cặp đôi này.
Sau đó mọi người bắt đầu ngồi lại kể lại mọi chuyện. Trừ Điệp Vũ, hắn đang bị Nhược Trúc treo ngược lên tường. Khi nghe câu chuyện của Nhược Trúc và Điệp Vũ, thì cả ba người điều có cảm giác dỡ khóc dỡ cười.
“Vậy là tiểu Linh sẽ tạm thời rời đi để giúp tên này à?” Nhược Trúc hỏi, cô đã bình tĩnh trở lại.
“Đúng vậy! Xin lỗi mọi người.” Mộc Linh đáp.
“Không sao đâu! đây là cơ hội tốt, phải biết bắt lấy. Không ai trách muội đâu.” Tiêu Ngưng nhẹ nhàng nói.
“Đúng vậy! Mặc dù ta không nỡ xa tỷ nhưng đây là cơ hội để tỷ tiến một bước dài cho nên tỷ không được từ bỏ. Còn ngươi nữa! Nếu dám khi phụ tỷ tỷ của ta thì bọn ta chắc chắn sẽ cho ngươi chết không toàn thây!” Mộc Kiều trừng mắt nhìn Điệp Vũ cảnh cáo.
“Hay ta chúng ta cắt đứt hợp đồng không làm nữa, những thứ kia coi như cho các cô.” Điệp Vũ trả lời, hắn hối hận tại sao lại dính vào cái ổ này.
“Không được! Mộc Linh ta nói lời tuyệt đối giữ lời! Ta đã hứa với sư phụ ngươi sẽ giúp ngươi thì nhất định sẽ làm được!” Mộc Linh lên tiếng nói.
Ta xin cô làm ơn nuốt lời dùm đi. -Điệp Vũ thầm gào thét.
Nhược Trúc bỗng nhiên nói.
“Thật ra ta có cách giúp cho Mộc Linh vừa có thể giúp hắn vừa có thể làm việc cùng chúng ta!”
Mọi người nhìn về phía cô. Mộc Linh lên tiếng hỏi:
“Tỷ có cách gì?”
“Rất đơn giản!” Nhược Trúc đứng dậy, cô lấy trong người ra một tờ giấy, sau đó nhìn Điệp Vũ đang treo lơ lửng trên tường, miệng cô nhếch lên nụ cười độc ác. Nhìn thấy nụ cười đó, hắn ta rùng mình.
Nhược Trúc giật mạnh sợi dây trói Điệp Vũ ra, làm cho hắn rơi mạnh xuống đất.
Nhược Trúc cầm tờ giấy trên tay sau đó đưa cho hắn.
Điệp Vũ loạn choạng đứng dậy, hắn cầm lấy tờ giấy. Trên tờ giấy có ghi dòng chữ lớn màu đỏ: [ĐƠN XIN GIA NHẬP LÃNH HUYẾT CÔNG HỘI].
Hắn xé tờ đơn luôn mà không cần suy nghĩ. Hắn gầm lên:
“Cô đang đùa ta đấy à!”
Thấy bộ dạng thất thố của hắn, Nhược Trúc vui vẻ nói:
“Ta nghiêm túc mà! Mộc Linh là luyện dược sư của ngươi mà ngươi gia nhập nhóm của ta thì có nghĩa là Mộc Linh cũng là luyện dược sư của chúng ta! Một công đôi việc.”
“Còn lâu ta mới gia nhập nhóm các cô nhá!” Hắn nói.
“Ta cho ngươi lời khuyên chân thành: [Gia Nhập Đi!]”
“Ta cũng cho cô câu trả lời chân thành: [Dẹp Mẹ Đi!]”
/33
|