Từ Một Tin Tìm Bạn Trăm Năm Trở Thành Vợ Người

Chương 40 - Phiên Ngoại Nhỏ

/94


PN: Tác giả đã dừng viết văn được một khoảng thời gian rồi nên không nhớ được nội dung cho lắm, bả viết một phiên ngoại nho nhỏ để lấy hứng. PN này kể về thời gian hơn một năm sau đó. Cửa hàng đã mở, Quan Quan đã vào nhà trẻ, Tần Cáp đã ở bên mỹ nhân nhà hắn rồi. Có chi tiết quỷ thần quái lực linh tinh, xin mọi người không nên chú ý.

Không phải chúng ta trở nên lớn mà là Mộc Tử Duy nhỏ đi

1|

“Không phải bạn lớn hơn, là Oreo nhỏ đi.”

Quan Quan nói bằng giọng ngọng ngịu, cầm chiếc bánh bích quy màu đen giơ lên trước mắt, lại ‘goằm’ cắn một miếng. Cái miệng nhỏ nhai nhồm nhoàm, bên mép còn dính không ít mạt bánh màu đen.

Từ sau khi lên nhà trẻ, có nhiều bạn cùng tuổi chơi, sự ngây thơ chất phác của Quan Quan cũng dần lộ ra, không còn giả vờ dáng ông cụ non như trước. Gần đây Quan Quan lại thích lời quảng cáo trong TV, lúc ăn kẹo lolipop thì sẽ nói ‘Mau vào trong bát nào’, lúc ăn Oreo sẽ nói ‘Không phải bạn lớn hơn, là Oreo nhỏ đi’.

“Quan Quan, đến giờ đi học rồi.” Mộc Tử Duy cầm chiếc ba lô nhỏ nói với Quan Quan.

“Anh lùn, chờ một chút, em còn chưa xong.” Quan Quan uống nốt phần sữa trong cốc, ra sức giải quyết phần bánh quy còn lại.

“Để vào trường rồi ăn bánh quy được không? Muộn giờ rồi đấy.” Mộc Tử Duy khom người hỏi.

“Ừ…” Quan Quan nhìn bánh bích quy trong tay, nhìn lại Mộc Tử Duy, do dự một chút, bỏ bánh bích quy vào hộp, đưa cho Mộc Tử Duy.

“Em muốn ăn cùng với Davy nha.”

“Được thôi, nhưng không những phải đưa cho Davy, cũng phải để cho Lulu, mấy bạn đó đều là bạn học của em, giữa bạn học với nhau phải yêu thương nhau chứ.” Mộc Tử Duy nói, bỏ bánh bích quy vào trong ba lô.

“Ờ…” Quan Quan bĩu môi, chẳng tình nguyện lắm.

Quan Quan không thích Lulu lắm, vừa yếu ớt lại ngang ngược, còn cứ thích quấn lấy nó. Mỗi lần thấy nó và Davy chơi với nhau đều chạy tới, hơi lớn tiếng nói gì là con bé sẽ khóc nhè, phiền muốn chết. So ra Davy tốt hơn, có gì ăn ngon chơi sướng là đều cho nó.

“Nếu có thể biến Lulu nhỏ đi thì tốt rồi.” Bỗng nhớ tới quảng cáo Oreo kia, Quan Quan bắt đầu có ý nghĩ như vậy.

Biến Lulu nhỏ đi như con kiến, như vậy con bé sẽ không có cách nào tới quấy rầy nó và Davy chơi nữa. Hơn nữa nếu nhỏ đi rồi, giọng cũng sẽ nhỏ đi, như vậy cũng sẽ không cần phải nghe tiếng khóc khó chịu của Lulu nữa.

“Quan Quan.” Mộc Tử Duy đeo balo lên cho Quan Quan, hỏi: “Hôm nay em có cần anh đưa đi không, hay để chú em đưa?”

Quan Chước buông tờ báo trong tay, nhìn qua, lẳng lặng chờ Quan Quan ra quyết định.

“Ừm… Anh lùn đưa.” Quan Quan do dự hồi lâu, kéo tay Mộc Tử Duy lại.

Quan Chước không có vẻ mặt gì, nhưng Mộc Tử Duy cảm thấy anh tựa hồ hơi chán nản.

“Vậy em đưa Quan Quan đi, chờ em về rồi lại tới quán được không?”

“Ừ.” Quan Chước tiễn người ra cửa, hơi khom lưng hôn lên trán Mộc Tử Duy. “Chờ em về.”

Mộc Tử Duy yên lặng đỏ mặt.

Quan Quan đã nhìn quen quá với cái cảnh sáng nào cũng trình diễn này rồi, trong đầu vẫn đang nghĩ vu vơ xem làm sao mới có thể biến người ta nhỏ đi.



Trường học của Quan Quan rất gần, ra cửa đi qua một con đường, qua một ngã tư là tới.

“Ở trường phải nghe lời thầy cô.” Ở cổng trường, Mộc Tử Duy nghiêm túc dặn dò.

“Biết rồi. Anh lùn, anh càng ngày càng dong dài đó.” Quan Quan bất mãn nói, nó cũng không phải đứa con nít, lần nào cũng nói như thế với nó.

“Ack… vậy sao?” Giọng Mộc Tử Duy hơi yếu. Quan Tiểu Cẩn cũng từng bảo cậu như vậy, nói cậu càng ngày càng có ‘khí chất’ bà chủ, đánh giá như vậy đối với một người con trai rất là gay go đấy.

Tạm biệt như mọi khi với anh lùn, Quan Quan đang đi vào trong trường, phía trước đột nhiên tối sầm lại, một người con trai cao cao xuất hiện trước mặt nó. Người này cứ như tự dưng hiện ra ấy, Quan Quan hoàn toàn chẳng biết hắn đi tới gần nó như thế nào.

Người con trai cao cao ngồi xổm xuống, khuôn mặt đẹp làm Quan Quan không biết tả ra sao, làm Quan Quan quên mất câu ‘không nên nói chuyện với người xa lạ, người xa lạ chủ động đến gần đều là người xấu’. Người con trai xinh đẹp ăn mặc kỳ quái, tóc thì dài, đuôi mắt hơi nhướn, hiện chút đo đỏ, cười nhìn nó.

“Cậu bé, cậu có nguyện vọng gì?”



“Quan Quan, em cầm cái gì đấy?” Lúc Mộc Tử Duy tới đón Quan Quan, nhìn thấy chiếc bình sứ nhỏ trong tay nó.

“Hả? Cái này…” Ánh mắt Quan Quan lảng tránh. “Kẹo cháu mua.”

“Hửm?” Mộc Tử Duy lấy cái bình nhìn thử, tâm trạng nghi hoặc: “Đồ ăn vặt từ khi nào đóng gói đẹp thế?”

Vặn mở, đổ ra một viên, đúng là kẹo thật. Viên này tròn tròn, nhỏ như hạt đậu, phủ sô cô la.

Quan Quan khẩn trương nhìn cậu.

Mộc Tử Duy không hề nghĩ ngợi, cho viên sô cô la vào miệng. Vừa cúi đầu lại thấy Quan Quan đang mở to hai mắt nhìn, dáng vẻ kinh khủng khiếp.

“Chỉ là ăn một viên kẹo của em thôi mà.” Mộc Tử Duy nhai nhai, nuốt vào.

“Quan Quan, có phải em mua đồ giả không, cái này chả có chút vị ngọt nào.”

Quan Quan không nói lời nào, yên lặng nhìn cậu hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Thì ra chú kia gạt mình.”

Cũng may, cũng may.

Cũng đúng, trên thế giới sao có thể có thuốc biến người nhỏ đi chứ?

Cho dù có, cũng chỉ có thần tiên mới có đi. Nhưng người kia vừa nhìn đã biết không thể là thần tiên, ngay cả râu bạc cũng không có.

Mộc Tử Duy nghe Quan Quan cứ lầm bầm gì đó suốt đường, một câu cũng không hiểu được. Chỉ cảm thấy mơ hồ, thân thể có chút kỳ quái khó nói.

>

/94

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status