Dạo này, Vu Hàn Sinh đang mê mẩn chương trình “Sĩ binh đột kích”, nghe nói đây là chương trình về quân đội rất “hot” trong khoảng thời gian gần đây.
Vu Sính Đình thường nghe Vu Hàn Sinh nhắc đến, thỉnh thoảng lúc rảnh cô cũng xem qua. Đôi khi cô cảm thấy, anh chàng Viên Lãng lúc nào cũng nghiêm túc, suốt ngày nghĩ cách hành hạ người khác kia, có gì đó thật giống Phùng Mộ Huân.
Sau khi ăn xong, Vu Hàn Sinh thường chỉ vào màn hình tivi đang chiếu chương trình rồi nói: “Điểm Điểm, con ý, xem cái này nhiều vào, xem rồi mới biết năm đó Mộ Huân được huấn luyện trong quân đội thế nào. Nếu hai đứa ở với nhau, con phải thông cảm cho nó…”
Vu Hàn Sinh còn chưa nói hết, Vu Sính Đình đã không nhịn được, ngay lập tức cắt ngang: “Bố, con nói với bố bao nhiêu lần rồi, sao bố vẫn chưa từ bỏ ý định? Con với anh ta, căn bản là không có khả năng.”
Một mình Vu Hàn Sinh nhắc đến Phùng Mộ Huân thì không sao, nhưng ông cứ mở miệng lại lôi thêm cả Liêu Hải Lâm vào, hai vợ chồng phu xướng phụ tùy đến hay. Ngay từ đầu, Liêu Hải Lâm đã chủ trương nhắc đi nhắc lại cái tên Phùng Mộ Huân bên tai cô, đến giờ vẫn chưa hề dừng lại, dần dần khiến Vu Sính Đình thành quen, kệ bố mẹ nói thế nào thì nói, còn mình thì không quan tâm.
Vu Hàn Sinh thấy con gái tức giận thật, vội vàng thay đổi giọng điệu: “Được rồi được rồi, coi như bố chưa nói,”
Giờ nghỉ trưa, Vu Sính Đình nhận được điện thoại của Tiền Bội Bội.
Điện thoại vừa kết nối, cô nàng Tiền Bội Bội liền rống lên kêu, “Sính Đình, lần này tớ gây đại họa rồi. Đang trong bữa cơm mà tên khốn Phùng Nghị dám động chân động tay với tớ, lại còn sờ mông tớ nữa chứ. Lúc đấy tớ tức quá, nhỡ bảo anh tớ dẫn người đến đập nát xe hắn rồi.”
Vu Sính Đình còn tưởng là chuyện gì to tát, giờ chỉ hừ một tiếng, lơ đễnh nói: “Anh cậu cũng đúng là, hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn điên theo cậu được, để chị dâu cậu mà biết thì toi. Sao lúc gọi hội đến đập xe người ta thì không nghĩ đến hậu quả đi, giờ mới biết sai là thế nào?”
Vu Sính Đình cho rằng, với kiểu tính cách “chuyện ta ta làm” như của Tiền Bội Bội thì hoàn toàn có thể làm ra những chuyện như thế này, chẳng có gì là lạ.
Lúc này, Tiền Bội Bội mới ấp úng nói nốt nửa sau: “Sính Đình, nếu mà đập nát xe Phùng Nghị thì quá tốt rồi, nhưng mà con xe anh tớ phang ý, hình như là của…anh họ hắn.”
Vu Sính Đình không thể tin được, liền hỏi lại: “Chờ chút, cậu nói là cậu đập hỏng xe của Phùng Mộ Huân?”
“Tớ thật sự không biết đấy là xe của anh ta. Sính Đình, tớ nghe anh tớ nói là nhà cậu với nhà anh ta thân thiết lắm, cậu có thể…nể tình bạn bè bao nhiêu năm nay. Tiền bồi thường thì có thể thương lượng, chỉ cần anh ta đừng ghi thù là được rồi.”
Tiền Bội Bội năn nỉ ỉ ôi một lúc lâu, Vu Sính Đình không làm được gì nữa đành nhận lời.
Ngày hôm sau, Phùng Mộ Huân nhận được điện thoại của Vu Sính Đình.
Hai người gặp nhau tại nhà hàng. Sau khi ngồi xuống, Vu Sính Đình nhìn Phùng Mộ Huân, dè dặt hỏi: “Dạo này anh có bận không?”
Phùng Mộ Huân không ngờ cô còn có thể quan tâm đến tình hình của mình gần đây, ánh mắt có đôi vẻ kinh ngạc nhìn cô, giọng nói mang chút ý cười: “Bận huấn luyện trong đơn vị.” Thấy cô có vẻ muốn nói lại thôi, anh nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Một người bạn thân của tôi có cãi nhau chút chút với Phùng Nghị, phá nhầm xe của anh, cô ấy nhờ tôi đến xin lỗi anh, cô ấy sẽ bồi thường tiền xe cho anh, hy vọng anh đừng so đo với cô ấy.”
Phùng Mộ Huân chẳng nghĩ ngợi gì liền cười: “Không cần đâu.” Thấy cô có vẻ kinh ngạc, anh liền giải thích: “Nếu chuyện này là do Phùng Nghị gây ra thì phải để Phùng Nghị bồi thường.”
Phùng Mộ Huân nhìn cô không chớp mắt, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trong lòng lại thầm nói, thì ra cô ấy hẹn mình là vì chuyện này.
Lần trước, Phùng Nghị có gọi điện báo cáo với anh là đã phá hỏng xe của anh, sau này sẽ đền cho anh một con xe mới. Phùng Mộ Huân không nghĩ là có liên quan đến bạn thân của Vu Sính Đình, giờ biết rồi, anh không nén được tiếng cười khẽ. Thật ra, Phùng Nghị chưa bao giờ chịu trách nhiệm vì một cô gái nào, điểm mấu chốt là lại đồng ý bỏ ra cả đống tiền như vậy.
Đúng lúc phục vụ bưng đồ ăn lên, anh chìa tay về phía cô và nói: “Nào, nếm thử món này đi. Chuyện của họ thì cứ để họ giải quyết.” Hình như ai đập nát chiếc xe cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Từ giọng điệu của Phùng Mộ Huân, Vu Sính Đình có thể nghe ra, Phùng Nghị thật sự có ý với Tiền Bội Bội.
“Mặc dù cô vì chuyện của bạn mới chủ động tìm tôi, nhưng hôm nay tôi cảm thấy rất vui.” Ý tứ của Phùng Mộ Huân không rõ ràng, thật khiến Vu Sính Đình mơ hồ.
Thẳng thắn mà nói, Vu Sính Đình chịu chủ động gọi điện cho anh là đã khiến anh có cảm giác được phúc mà sợ. Mấy ngày nay, anh vẫn đang phải huấn luyện lính trinh sát trong đơn vị, còn chuyện của Hứa Diễn Thần đã có Phùng Nghị lo, hễ có gì là anh sẽ được thông báo ngay.
Bởi anh biết, Vu Sính Đình vô cùng kiên nhẫn với sự nghiệp trường chinh của cô và Hứa Diễn Thần, cho nên anh không vội. Việc duy nhất anh có thể làm là phải kiên nhẫn hơn cô.
***
Tình hình của Hứa Diễn Thần ngày càng khó giải quyết. Từ vụ tranh cãi lần trước, anh ta ít khi gặp Vu Sính Đình, cho dù là gọi điện thoại cho cô thì cũng chỉ nói qua loa vài câu. Lần hai người gặp lại nhau là ở phòng làm việc của Hứa Diễn Thần. Lúc này, Hứa Diễn Thần đang bận tối mày tối mặt, căn bản là không rảnh để ý đến cô.
Mấy người ở trong văn phòng cùng trao đổi công việc, Vu Sính Đình đợi ở ngoài đến một tiếng rưỡi, cuộc họp mới kết thúc.
“Tình hình gần đây không ổn sao?” Nhìn thấy sắc u trầm trong đáy mắt anh ta, nhìn thần sắc tiều tụy của anh ta, Vu Sính Đình cũng xót xa thay.
Hứa Diễn Thần mấp máy môi, tay cầm tài liệu thoáng khựng lại, rồi đặt nó sang một bên, cũng không lên tiếng phủ nhận: “Vốn dĩ không thể thuận lợi từ đầu đến cuối được, gần đây có nhiều người gọi điện phàn nàn, đặc biệt là vụ Ngụy Tử đánh đồng nghiệp của khách hàng, việc này ảnh hưởng không tốt chút nào.”
Nói xong, anh ta ngửa đầu dựa vào ghế da, đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi, đưa tay day day trán. Lúc mở hé hai mắt, thấy vẻ mặt lo lắng của cô, anh ta nghĩ một lúc rồi nói: “Ngụy Tử đã xin lỗi người ta rồi, tiền viện tiền thuốc cũng thanh toán rồi, nhưng hình như đối phương không chịu từ bỏ ý định.”
Vu Sính Đình cảm thấy có gì đó kỳ lạ, liền hỏi: “Anh chắc chắn là đồng nghiệp của anh không ăn bớt nguyên liệu chứ? Hoặc là nếu nói thật sự vấn đề không phải từ phía bọn anh, thì tại sao lại có thể động tay chứ?”
Hứa Diễn Thần bình tĩnh phản bác: “Lần này là do họ có chủ tâm gây khó dễ, không liên quan gì đến nhân viên vật tư của công ty.”
Vu Sính Đình thấy anh ta có chút kích động, liền mềm giọng: “Em biết, nhưng không có lửa làm sao có khói, bọn anh cẩn thận thì bọn họ cũng chẳng có cách nào.”
Hứa Diễn Thần vẫn giữ vẻ nghiêm túc, “Thôi quên đi, nói với em nữa cũng không rõ ràng được. Đình Đình, mấy hôm nay anh bận việc, anh không muốn tiếp tục tranh cãi với em về đề tài này nữa. Còn nữa, công việc của anh thì anh tự giải quyết được, em không phải lo.”
“Em chỉ muốn chia sẻ với anh thôi. Anh gặp phải tình huống này có thể tìm em, em có một người bạn là luật sư, chuyên về mảng kinh tế, có lẽ sẽ giúp cho anh được.”
Hứa Diễn Thần làm mặt lạnh, “Em nói thì dễ đấy, em cho rằng em có thể chia sẻ với anh được bao nhiêu, việc này bọn anh có thể giải quyết được.”
Vu Sính Đình bị Hứa Diễn Thần chọc tức nhưng không biết nên làm thế nào cho phải, cô đứng đối diện anh ta, gật đầu nói: “Được, em không can thiệp vào bất cứ chuyện nào của anh nữa, nhưng mà Hứa Diễn Thần, anh bê tâm trạng trong công việc đẩy lên người em là có ý gì?”
“Anh Thần, hai người đừng cãi nhau nữa.” Quan Hân Nhiên và Ngụy Tử đứng ở ngoài văn phòng, ngại ngùng gõ gõ cửa.
Ngụy Tử đẩy cửa bước vào, nghiêm nghị nói với hai người họ: “Không phải mới chỉ xảy ra chút chuyện thôi sao, bọn tôi còn chưa cãi nhau, hai người lầm ầm lên cái gì!”
Hẳn là do mấy tháng trước quá thuận buồm xuôi gió, đến giờ lại nảy ra nhiều vấn đề như vậy, khiến anh ta không ứng phó kịp. Nhiều khách hàng thôi hợp tác, bao nhiêu chuyện cứ liên tiếp kéo đến đè lên đầu họ. Anh ta chịu nhiều áp lực, không nhịn được mới kể với Vu Sính Đình, không ngờ lại khiến hai người xích mích. Anh ta chỉ muốn cô lắng nghe mà thôi, chưa từng muốn cô nhúng tay hỗ trợ.
Hứa Diễn Thần không muốn tiếp tục tranh cãi với Vu Sính Đình, chỉ thoáng nhìn cô một cái, mềm giọng nói: “Giờ anh muốn đến đấy kiểm tra một lần. Em tự về trước đi, lái xe cẩn thận. Hân Nhiên, Ngụy Tử, hai người cũng đi cùng tôi đi.”
Quan Hân Nhiên thấy Hứa Diễn Thần đi rồi mới đến gần Vu Sính Đình khuyên nhủ: “Chị dâu, dạo này anh Thần vẫn hay thế đấy, con người anh ấy thế nào chị biết rồi, cứ thích để tâm chuyện lặt vặt. Chị thông cảm cho anh ấy, suy cho cùng anh ấy cũng là vì chị. Em không nói nữa, phải đi kiểm tra với anh Thần đây, chị có chuyện gì cứ tìm Ngụy Tử ấy.”
Ngụy Tử vỗ vỗ vai cô, cũng không giải thích nhiều.
Tình cảnh không mấy vui vẻ này với Hứa Diễn Thần, hoàn toàn khiến Vu Sính Đình bất ngờ. Cô cảm thấy tại sao anh ta không chịu tự nhìn nhận lại phía mình, tìm ra sơ hở trong công việc, mà lại cứ nổi giận đùng đùng. Nhiều năm qua, hai người từng cãi nhau, nhưng cô phát hiện ra, Hứa Diễn Thần của bây giờ dường như đang cố sức đuổi theo thành công mà bỏ quên những chi tiết nhỏ, cố chấp đến mức không muốn nghe bất cứ lời khuyên nào của cô, không tiếp nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào của cô.
Có một số việc càng quan tâm càng rối loạn. Hứa Diễn Thần đã lâm vào tình trạng sống chết theo đuổi thành công rồi.
***
Phùng Nghị mời Hứa Diễn Thần ăn cơm, suốt bữa cơm, Phùng Nghị xưng huynh đệ với anh ta.
Hai người sảng khoái uống vài ly rượu, bỗng Phùng Nghị đưa tay khoác vai Hứa Diễn Thần và nói: “Tôi biết, thực lực của cậu không tồi, lúc trước anh tôi giới thiệu cậu cho tôi, quả là chuẩn.”
Hứa Diễn Thần nghe thấy vậy, sắc mặt xám ngoét, “Tại sao anh của anh lại biết được?”
Phùng Nghị thấy Hứa Diễn Thần biến sắc, liền nói thẳng: “Anh ấy cho tôi xem thiết kế của công ty cậu, giám đốc bên tôi nhìn số trên danh thiếp để liên lạc với cậu.”
Bỗng nhiên, sắc mặt Hứa Diễn Thần trở nên khó coi, vì còn có người xung quanh, anh ta cố nén cơn tức giận trong lòng, rồi vui vẻ nhìn Phùng Nghị, cúi đầu cảm ơn. Sau đó, Trịnh tổng ở bên cạnh nâng chén chúc rượu anh ta, anh ta vẫn không hề biết, đến khi Hân Nhiên kéo kéo vạt áo, anh ta mới có phản ứng.
Lời Phùng Nghị vừa nói như một chậu nước lạnh tạt thẳng xuống đầu anh ta, khiến từ đầu đến chân anh ta lạnh buốt. Cảm giác nhục nhã khó tả dần dâng lên trong lòng.
Hứa Diễn Thần hoàn toàn không ngờ việc mình hợp tác với Phùng Nghị là chủ ý của Phùng Mộ Huân. Một gã đàn ông có ý với bạn gái anh ta, tại sao lại giúp đỡ anh ta vô điều kiện?
Vu Sính Đình thường nghe Vu Hàn Sinh nhắc đến, thỉnh thoảng lúc rảnh cô cũng xem qua. Đôi khi cô cảm thấy, anh chàng Viên Lãng lúc nào cũng nghiêm túc, suốt ngày nghĩ cách hành hạ người khác kia, có gì đó thật giống Phùng Mộ Huân.
Sau khi ăn xong, Vu Hàn Sinh thường chỉ vào màn hình tivi đang chiếu chương trình rồi nói: “Điểm Điểm, con ý, xem cái này nhiều vào, xem rồi mới biết năm đó Mộ Huân được huấn luyện trong quân đội thế nào. Nếu hai đứa ở với nhau, con phải thông cảm cho nó…”
Vu Hàn Sinh còn chưa nói hết, Vu Sính Đình đã không nhịn được, ngay lập tức cắt ngang: “Bố, con nói với bố bao nhiêu lần rồi, sao bố vẫn chưa từ bỏ ý định? Con với anh ta, căn bản là không có khả năng.”
Một mình Vu Hàn Sinh nhắc đến Phùng Mộ Huân thì không sao, nhưng ông cứ mở miệng lại lôi thêm cả Liêu Hải Lâm vào, hai vợ chồng phu xướng phụ tùy đến hay. Ngay từ đầu, Liêu Hải Lâm đã chủ trương nhắc đi nhắc lại cái tên Phùng Mộ Huân bên tai cô, đến giờ vẫn chưa hề dừng lại, dần dần khiến Vu Sính Đình thành quen, kệ bố mẹ nói thế nào thì nói, còn mình thì không quan tâm.
Vu Hàn Sinh thấy con gái tức giận thật, vội vàng thay đổi giọng điệu: “Được rồi được rồi, coi như bố chưa nói,”
Giờ nghỉ trưa, Vu Sính Đình nhận được điện thoại của Tiền Bội Bội.
Điện thoại vừa kết nối, cô nàng Tiền Bội Bội liền rống lên kêu, “Sính Đình, lần này tớ gây đại họa rồi. Đang trong bữa cơm mà tên khốn Phùng Nghị dám động chân động tay với tớ, lại còn sờ mông tớ nữa chứ. Lúc đấy tớ tức quá, nhỡ bảo anh tớ dẫn người đến đập nát xe hắn rồi.”
Vu Sính Đình còn tưởng là chuyện gì to tát, giờ chỉ hừ một tiếng, lơ đễnh nói: “Anh cậu cũng đúng là, hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn điên theo cậu được, để chị dâu cậu mà biết thì toi. Sao lúc gọi hội đến đập xe người ta thì không nghĩ đến hậu quả đi, giờ mới biết sai là thế nào?”
Vu Sính Đình cho rằng, với kiểu tính cách “chuyện ta ta làm” như của Tiền Bội Bội thì hoàn toàn có thể làm ra những chuyện như thế này, chẳng có gì là lạ.
Lúc này, Tiền Bội Bội mới ấp úng nói nốt nửa sau: “Sính Đình, nếu mà đập nát xe Phùng Nghị thì quá tốt rồi, nhưng mà con xe anh tớ phang ý, hình như là của…anh họ hắn.”
Vu Sính Đình không thể tin được, liền hỏi lại: “Chờ chút, cậu nói là cậu đập hỏng xe của Phùng Mộ Huân?”
“Tớ thật sự không biết đấy là xe của anh ta. Sính Đình, tớ nghe anh tớ nói là nhà cậu với nhà anh ta thân thiết lắm, cậu có thể…nể tình bạn bè bao nhiêu năm nay. Tiền bồi thường thì có thể thương lượng, chỉ cần anh ta đừng ghi thù là được rồi.”
Tiền Bội Bội năn nỉ ỉ ôi một lúc lâu, Vu Sính Đình không làm được gì nữa đành nhận lời.
Ngày hôm sau, Phùng Mộ Huân nhận được điện thoại của Vu Sính Đình.
Hai người gặp nhau tại nhà hàng. Sau khi ngồi xuống, Vu Sính Đình nhìn Phùng Mộ Huân, dè dặt hỏi: “Dạo này anh có bận không?”
Phùng Mộ Huân không ngờ cô còn có thể quan tâm đến tình hình của mình gần đây, ánh mắt có đôi vẻ kinh ngạc nhìn cô, giọng nói mang chút ý cười: “Bận huấn luyện trong đơn vị.” Thấy cô có vẻ muốn nói lại thôi, anh nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Một người bạn thân của tôi có cãi nhau chút chút với Phùng Nghị, phá nhầm xe của anh, cô ấy nhờ tôi đến xin lỗi anh, cô ấy sẽ bồi thường tiền xe cho anh, hy vọng anh đừng so đo với cô ấy.”
Phùng Mộ Huân chẳng nghĩ ngợi gì liền cười: “Không cần đâu.” Thấy cô có vẻ kinh ngạc, anh liền giải thích: “Nếu chuyện này là do Phùng Nghị gây ra thì phải để Phùng Nghị bồi thường.”
Phùng Mộ Huân nhìn cô không chớp mắt, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trong lòng lại thầm nói, thì ra cô ấy hẹn mình là vì chuyện này.
Lần trước, Phùng Nghị có gọi điện báo cáo với anh là đã phá hỏng xe của anh, sau này sẽ đền cho anh một con xe mới. Phùng Mộ Huân không nghĩ là có liên quan đến bạn thân của Vu Sính Đình, giờ biết rồi, anh không nén được tiếng cười khẽ. Thật ra, Phùng Nghị chưa bao giờ chịu trách nhiệm vì một cô gái nào, điểm mấu chốt là lại đồng ý bỏ ra cả đống tiền như vậy.
Đúng lúc phục vụ bưng đồ ăn lên, anh chìa tay về phía cô và nói: “Nào, nếm thử món này đi. Chuyện của họ thì cứ để họ giải quyết.” Hình như ai đập nát chiếc xe cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Từ giọng điệu của Phùng Mộ Huân, Vu Sính Đình có thể nghe ra, Phùng Nghị thật sự có ý với Tiền Bội Bội.
“Mặc dù cô vì chuyện của bạn mới chủ động tìm tôi, nhưng hôm nay tôi cảm thấy rất vui.” Ý tứ của Phùng Mộ Huân không rõ ràng, thật khiến Vu Sính Đình mơ hồ.
Thẳng thắn mà nói, Vu Sính Đình chịu chủ động gọi điện cho anh là đã khiến anh có cảm giác được phúc mà sợ. Mấy ngày nay, anh vẫn đang phải huấn luyện lính trinh sát trong đơn vị, còn chuyện của Hứa Diễn Thần đã có Phùng Nghị lo, hễ có gì là anh sẽ được thông báo ngay.
Bởi anh biết, Vu Sính Đình vô cùng kiên nhẫn với sự nghiệp trường chinh của cô và Hứa Diễn Thần, cho nên anh không vội. Việc duy nhất anh có thể làm là phải kiên nhẫn hơn cô.
***
Tình hình của Hứa Diễn Thần ngày càng khó giải quyết. Từ vụ tranh cãi lần trước, anh ta ít khi gặp Vu Sính Đình, cho dù là gọi điện thoại cho cô thì cũng chỉ nói qua loa vài câu. Lần hai người gặp lại nhau là ở phòng làm việc của Hứa Diễn Thần. Lúc này, Hứa Diễn Thần đang bận tối mày tối mặt, căn bản là không rảnh để ý đến cô.
Mấy người ở trong văn phòng cùng trao đổi công việc, Vu Sính Đình đợi ở ngoài đến một tiếng rưỡi, cuộc họp mới kết thúc.
“Tình hình gần đây không ổn sao?” Nhìn thấy sắc u trầm trong đáy mắt anh ta, nhìn thần sắc tiều tụy của anh ta, Vu Sính Đình cũng xót xa thay.
Hứa Diễn Thần mấp máy môi, tay cầm tài liệu thoáng khựng lại, rồi đặt nó sang một bên, cũng không lên tiếng phủ nhận: “Vốn dĩ không thể thuận lợi từ đầu đến cuối được, gần đây có nhiều người gọi điện phàn nàn, đặc biệt là vụ Ngụy Tử đánh đồng nghiệp của khách hàng, việc này ảnh hưởng không tốt chút nào.”
Nói xong, anh ta ngửa đầu dựa vào ghế da, đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi, đưa tay day day trán. Lúc mở hé hai mắt, thấy vẻ mặt lo lắng của cô, anh ta nghĩ một lúc rồi nói: “Ngụy Tử đã xin lỗi người ta rồi, tiền viện tiền thuốc cũng thanh toán rồi, nhưng hình như đối phương không chịu từ bỏ ý định.”
Vu Sính Đình cảm thấy có gì đó kỳ lạ, liền hỏi: “Anh chắc chắn là đồng nghiệp của anh không ăn bớt nguyên liệu chứ? Hoặc là nếu nói thật sự vấn đề không phải từ phía bọn anh, thì tại sao lại có thể động tay chứ?”
Hứa Diễn Thần bình tĩnh phản bác: “Lần này là do họ có chủ tâm gây khó dễ, không liên quan gì đến nhân viên vật tư của công ty.”
Vu Sính Đình thấy anh ta có chút kích động, liền mềm giọng: “Em biết, nhưng không có lửa làm sao có khói, bọn anh cẩn thận thì bọn họ cũng chẳng có cách nào.”
Hứa Diễn Thần vẫn giữ vẻ nghiêm túc, “Thôi quên đi, nói với em nữa cũng không rõ ràng được. Đình Đình, mấy hôm nay anh bận việc, anh không muốn tiếp tục tranh cãi với em về đề tài này nữa. Còn nữa, công việc của anh thì anh tự giải quyết được, em không phải lo.”
“Em chỉ muốn chia sẻ với anh thôi. Anh gặp phải tình huống này có thể tìm em, em có một người bạn là luật sư, chuyên về mảng kinh tế, có lẽ sẽ giúp cho anh được.”
Hứa Diễn Thần làm mặt lạnh, “Em nói thì dễ đấy, em cho rằng em có thể chia sẻ với anh được bao nhiêu, việc này bọn anh có thể giải quyết được.”
Vu Sính Đình bị Hứa Diễn Thần chọc tức nhưng không biết nên làm thế nào cho phải, cô đứng đối diện anh ta, gật đầu nói: “Được, em không can thiệp vào bất cứ chuyện nào của anh nữa, nhưng mà Hứa Diễn Thần, anh bê tâm trạng trong công việc đẩy lên người em là có ý gì?”
“Anh Thần, hai người đừng cãi nhau nữa.” Quan Hân Nhiên và Ngụy Tử đứng ở ngoài văn phòng, ngại ngùng gõ gõ cửa.
Ngụy Tử đẩy cửa bước vào, nghiêm nghị nói với hai người họ: “Không phải mới chỉ xảy ra chút chuyện thôi sao, bọn tôi còn chưa cãi nhau, hai người lầm ầm lên cái gì!”
Hẳn là do mấy tháng trước quá thuận buồm xuôi gió, đến giờ lại nảy ra nhiều vấn đề như vậy, khiến anh ta không ứng phó kịp. Nhiều khách hàng thôi hợp tác, bao nhiêu chuyện cứ liên tiếp kéo đến đè lên đầu họ. Anh ta chịu nhiều áp lực, không nhịn được mới kể với Vu Sính Đình, không ngờ lại khiến hai người xích mích. Anh ta chỉ muốn cô lắng nghe mà thôi, chưa từng muốn cô nhúng tay hỗ trợ.
Hứa Diễn Thần không muốn tiếp tục tranh cãi với Vu Sính Đình, chỉ thoáng nhìn cô một cái, mềm giọng nói: “Giờ anh muốn đến đấy kiểm tra một lần. Em tự về trước đi, lái xe cẩn thận. Hân Nhiên, Ngụy Tử, hai người cũng đi cùng tôi đi.”
Quan Hân Nhiên thấy Hứa Diễn Thần đi rồi mới đến gần Vu Sính Đình khuyên nhủ: “Chị dâu, dạo này anh Thần vẫn hay thế đấy, con người anh ấy thế nào chị biết rồi, cứ thích để tâm chuyện lặt vặt. Chị thông cảm cho anh ấy, suy cho cùng anh ấy cũng là vì chị. Em không nói nữa, phải đi kiểm tra với anh Thần đây, chị có chuyện gì cứ tìm Ngụy Tử ấy.”
Ngụy Tử vỗ vỗ vai cô, cũng không giải thích nhiều.
Tình cảnh không mấy vui vẻ này với Hứa Diễn Thần, hoàn toàn khiến Vu Sính Đình bất ngờ. Cô cảm thấy tại sao anh ta không chịu tự nhìn nhận lại phía mình, tìm ra sơ hở trong công việc, mà lại cứ nổi giận đùng đùng. Nhiều năm qua, hai người từng cãi nhau, nhưng cô phát hiện ra, Hứa Diễn Thần của bây giờ dường như đang cố sức đuổi theo thành công mà bỏ quên những chi tiết nhỏ, cố chấp đến mức không muốn nghe bất cứ lời khuyên nào của cô, không tiếp nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào của cô.
Có một số việc càng quan tâm càng rối loạn. Hứa Diễn Thần đã lâm vào tình trạng sống chết theo đuổi thành công rồi.
***
Phùng Nghị mời Hứa Diễn Thần ăn cơm, suốt bữa cơm, Phùng Nghị xưng huynh đệ với anh ta.
Hai người sảng khoái uống vài ly rượu, bỗng Phùng Nghị đưa tay khoác vai Hứa Diễn Thần và nói: “Tôi biết, thực lực của cậu không tồi, lúc trước anh tôi giới thiệu cậu cho tôi, quả là chuẩn.”
Hứa Diễn Thần nghe thấy vậy, sắc mặt xám ngoét, “Tại sao anh của anh lại biết được?”
Phùng Nghị thấy Hứa Diễn Thần biến sắc, liền nói thẳng: “Anh ấy cho tôi xem thiết kế của công ty cậu, giám đốc bên tôi nhìn số trên danh thiếp để liên lạc với cậu.”
Bỗng nhiên, sắc mặt Hứa Diễn Thần trở nên khó coi, vì còn có người xung quanh, anh ta cố nén cơn tức giận trong lòng, rồi vui vẻ nhìn Phùng Nghị, cúi đầu cảm ơn. Sau đó, Trịnh tổng ở bên cạnh nâng chén chúc rượu anh ta, anh ta vẫn không hề biết, đến khi Hân Nhiên kéo kéo vạt áo, anh ta mới có phản ứng.
Lời Phùng Nghị vừa nói như một chậu nước lạnh tạt thẳng xuống đầu anh ta, khiến từ đầu đến chân anh ta lạnh buốt. Cảm giác nhục nhã khó tả dần dâng lên trong lòng.
Hứa Diễn Thần hoàn toàn không ngờ việc mình hợp tác với Phùng Nghị là chủ ý của Phùng Mộ Huân. Một gã đàn ông có ý với bạn gái anh ta, tại sao lại giúp đỡ anh ta vô điều kiện?
/61
|