Mấy ngày nay, Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân dính nhau như sam. Thứ Bảy, Vu Sính Đình không có việc ở công ty, Phùng Mộ Huân vừa về đã vào phòng làm việc luyện thư pháp. Vu Sính Đình đứng bên cạnh xem, thỉnh thoảng lại rót trà cho anh.
Phùng Mộ Huân cười cười, bâng quơ nói một câu rất văn vẻ: “Đây chính là hồng tụ thiêm hương*.”
*Câu thành ngữ cổ, ban đầu được dùng trong hoàn cảnh: Những người đang dùi mài kinh sử thì có người phụ nữ ngồi cạnh đốt thêm hương.
Thỉnh thoảng Phùng Mộ Huân lại kéo Vu Sính Đình vào bếp để dạy cô nấu vài món đơn giản, tránh tình trạng lúc anh không có nhà mà cô lại phải nửa đêm mò tủ lạnh ăn đồ ăn nhanh. Chung quy thì Phùng Mộ Huân vẫn nói anh rất chiều cô. Anh dỗ cho cô đứng yên một bên xem mình chuẩn bị, sau đó dạy cô làm từng bước một. Có Phùng Mộ Huân chỉ dẫn, đồ ăn Vu Sính Đình nấu dù không ngon nhưng cũng không phải là không nuốt nổi.
Dù sao cũng là do chính mình dạy dỗ, đến cuối cùng, Phùng Mộ Huân khen một câu tượng trưng: “Có tiến bộ.”
Hai vợ chồng cùng ăn bữa cơm do cả hai nấu, trong lòng có cảm giác hạnh phúc không diễn tả được thành lời.
Buổi tối, Vu Sính Đình cùng Phùng Mộ Huân đến trường của cô cháu gái, mua cho Phùng Á Đồng không ít đồ dùng sinh hoạt, cả một bộ màu vẽ. Không hiểu vì sao, từ khi hai người kết hôn, cô cháu gái nhỏ rất ít khi về nhà. Vu Sính Đình cũng có hỏi nguyên nhân thì cô bé trả lời, vì không muốn quấy nhiễu thế giới hai người của cô và Phùng Mộ Huân.
Có thời gian thì Phùng Mộ Huân sẽ dẫn cô đi cưỡi ngựa hoặc đánh tennis. Cuộc sống của hai người không hề có sự tẻ nhạt đơn điệu như trước đây. Cũng có lúc, anh lại gọi đám Phùng Nghị, Từ Tố, Tuần Tu Lâm đến tụ tập. Mấy anh em nhìn hai người ân ân ái ái như vậy, trong lòng không khỏi hâm mộ.
Ngày phiên tòa xử vụ Vu Hàn Sinh mở, có người nhà đến, Vu Sính Đình bận chuyện công ty nên không tới kịp. Kết quả của vụ án đúng như Phùng Mộ Huân dự liệu, vì chứng cứ không đủ nên không hình thành tội danh hối lộ, ngoài hành vi không khai báo ra thì không có tội hối lộ, hơn nữa thái độ hợp tác của Vu Hàn Sinh rất tốt, nên tòa án chỉ tuyên phạt tạm giam bốn tháng.
Điều đáng ngạc nhiên là, phía viện kiểm sát không hề kháng tụng.
Lúc vừa có kết quả, Liêu Hải Lâm lập tức gọi điện báo cho Vu Sính Đình, hai mẹ con rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Trong điện thoại, Liêu Hải Lâm nghẹn ngào: “Mẹ không nhìn lầm người mà. Lần này đúng là nhờ cả cào Mộ Huân.”
Ý của Liêu Hải Lâm sao Vu Sính Đình lại không hiểu chứ. Chuyện của Vu Hàn Sinh đã yên ổn, cô và Phùng Mộ Huân có thể yên tâm sống với nhau rồi.
Tan làm, Vu Sính Đình vừa về nhà đã chạy vào phòng sách, vội vàng ôm chầm lấy Phùng Mộ Huân, cảm kích nói: “Cám ơn anh, Mộ Huân.”
Phùng Mộ Huân cười cười, lật tay kéo cô ngồi xuống đùi mình, lơ đễnh nói: “Cám ơn cái gì?”
“Cám ơn anh thời gian vừa qua đã không ngừng tìm chứng cứ, nếu không có anh và bố hỗ trợ, em thật sự không biết nên làm gì. Chắc chỉ có thể ngồi chờ bố bị kết án.”
Tình hình khi đó chỉ Vu Sính Đình rõ, gần như không ai chịu giúp đỡ, ngay cả Liêu Hải Lâm cũng bị liên lụy, vậy nên không ai muốn chuốc họa vào mình. Huống hồ, thân tín của bí thư Mạt cũng bị điều tra nghiêm ngặt, cô và Liêu Hải Lâm căn bản không biết phải chạy đến nhờ cậy ai. Mãi mới nghĩ ra người bạn cũ của Vu Hàn Sinh là Khúc Văn Thanh, kết quả là đối phương lại đưa ra lời đề nghị vô liêm sỉ với cô, khi đó, từ đầu đến chân Vu Sính Đình đều nổi gai ốc.
Nghe được lời tán dương của vợ, Phùng Mộ Huân cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Cũng qua rồi, đừng nghĩ ngợi gì nữa, bây giờ chẳng phải đã có kết quả rồi hay sao.”
Xử lý xong chuyện của Vu Hàn Sinh, Phùng Mộ Huân cũng bắt đầu toàn tâm toàn ý cho chính sự của mình.
Những khi cô giúp việc không tới, nhu cầu trên phương diện nào đó của Phùng Mộ Huân đặc biệt cao, Vu Sính Đình không chống cự được, chỉ có thể để mặc anh làm gì thì làm. Từ bàn ăn đến ghế salon, vào phòng tắm, không chỗ nào là không chứng kiến cảnh tượng cuồng si của họ.
Đến đêm, Phùng Mộ Huân quấn lấy cô vài lần mới rút khỏi cơ thể cô, duỗi cánh tay ôm cô vào lòng rồi đột nhiên nói: “Điểm Điểm, mình sinh một đứa đi.”
Từ sau đêm đó, Phùng Mộ Huân luôn nhớ làm công tác tránh thai, cũng không hiểu vì sao dạo gần đây anh hay có cảm giác suy tính thiệt hơn. Lần trước, Phùng Mĩ Dao gọi điện đến hỏi thăm tình hình của Vu Hàn Sinh, còn nhân thể hỏi chuyện anh và Vu Sính Đình. Ý đại khái là, hai vợ chồng ở riêng đã lâu rồi, cũng nên sinh một đứa nhỏ đi thôi. Thật ra Phùng Mộ Huân cũng đã nghĩ đến, có một đứa con thì mới tính là viên mãn được, nhưng vẫn phải hỏi ý kiến cô cái đã.
Định thần lại từ trong cơn mê loạn, Vu Sính Đình khẽ thở dài, đưa tay vẽ vẽ trên ngực anh, suy nghĩ một lúc mới đáp: “Bây giờ em vẫn chưa muốn sinh con.” Hẳn là sợ Phùng Mộ Huân không vui, cô liền chủ động ôm vai anh, duỗi chân cọ vào bắp đùi anh, chui đầu vào cổ anh thì thầm: “Mộ Huân, hay là mình đợi thêm mấy tháng nữa đi, đợi bố em ra rồi em sẽ không phải lo chuyện công ty nữa. Đến lúc đó hai chúng ta sẽ sinh một đứa nhỏ. Bây giờ thì bận quá, em còn chẳng có thời gian chăm sóc cho sức khỏe của mình.”
Phùng Mộ Huân nghe xong, sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng chỉ trong chốc lát đã khôi phục thần sắc, xoa xoa mặt cô, hôn lên trán cô rồi hạ giọng nói: “Được.”
Nói chung, bây giờ cô nói gì thì là như thế.
***
Việc thương lượng với công ty Hâm Thịnh lại bị lùi đến một tuần sau.
Vu Sính Đình đã đặt trước phòng tại nhà hàng, trước đó trợ lý của đối phương cũng có nói rằng ba mươi phút nữa họ sẽ tới, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Vu Sính Đình kiên nhẫn chờ đợi nửa tiếng, bên ngoài chợt có người gõ cửa, ai ngờ người đó lại là trợ lý của phía đối phương. Người trợ lý nói với Vu Sính Đình: “Thật ngại quá, giám đốc Vu, người phụ trách phía chúng tôi bảo tôi tới thông báo với cô rằng hôm nay anh ấy không có thời gian, phải đến tuần sau mới có thể tranh thủ gặp cô được.”
Vu Sính Đình nghe xong liền cười với người trợ lý, nhẹ nhàng nói: “Không sao. Vậy khi nào anh ấy có thời gian thì phiền cô báo lại với tôi một tiếng.”
Cô thầm nói, không sao, cô nhẫn nại được. Đợi người trợ lý đi, cô siết chặt cái chén trong tay, sắc mặt xanh mét, tức đến mức không nói nổi câu nào.
Mấy lần rồi cô đều bị người đại diện của công ty Hâm Thịnh cho leo cây. Cô không rõ mình tiếp đãi có chỗ nào không chu toàn, đối phương xuống máy bay, cô liền cho người đi đặt phòng cho anh ta ở khách sạn Bàn Cổ, cũng không biết mình đắc tội gì với anh ta. Lần nào cũng hẹn xong xuôi rồi, đối phương lại sai trợ lý gọi điện xin hoãn, lần này còn bắt cô đợi hơn nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng, cô lại chỉ nhận được câu, hôm nay không rảnh.
Người đại diện này của Hâm Thịnh thật sự khiến Vu Sính Đình tức điên lên được.
Buổi tối, Vu Sính Đình về nhà trong trạng thái ủ rũ, Phùng Mộ Huân bưng cho cô một bát canh, ân cần hỏi: “Sao thế, nhìn sắc mặt em không được tốt cho lắm.”
Vu Sính Đình cúi đầu ăn canh, oán giận nói: “Chuyện công việc ấy mà, chắc là do em chưa quen, một thời gian nữa là ổn thôi.” Cô không muốn nói với anh rằng mình phải đợi đối tác mà lại bị người ta bỏ bom, chỉ có thể tức giận buông lời nguyên rủa hàng trăm lần.
Vì phải giám sát huấn luyện trong quân khu, Phùng Mộ Huân mệt mỏi hơn Vu Sính Đình nhiều. Cho nên cô không muốn mang phiền muộn của công việc chen vào đời sống của hai người, lại khiến Phùng Mộ Huân lo lắng thêm.
Phùng Mộ Huân vừa nhìn là hiểu ngay, vỗ vai cô dặn: “Phải học cách nhẫn nại, dần dà, em sẽ phát hiện ra, kiên nhẫn là thứ vũ khí lợi hại hiếm thấy đấy.”
Cô cắn môi, liếc anh một cái: “Em làm sao mà như anh được, thấy biến không sợ, bình tĩnh đường hoàng, mưu cao thâm thúy, anh tu luyện mãi mới được là cái chắc.”
Phùng Mộ Huân nghe ra sự mất hứng trong giọng nói của cô, mới nhịn cười nói sang chuyện khác: “Điểm Điểm, mình chuyển về quân khu đi?”
“Sao thế, chẳng phải đã nói là một thời gian nữa hay sao?”
Phùng Mộ Huân thản nhiên nói: “Chẳng có tại sao cả, ở quân khu rất tiện, em khó mà không thích được.” Gần như là không cho thương lượng.
Vu Sính Đình nghe khẩu khí của anh liền biết anh lại giở cái tính chuyên chế ra, nên chỉ khẽ gật đầu, “Em chưa nói là không thích, cứ nghe theo anh là được rồi.”
Cô đâu biết, Phùng Mộ Huân không quyết định như vậy vì công việc, mà vì nghĩ đến chuyện có thể về với cô sớm hơn một chút. Đôi khi Phùng Mộ Huân hết giờ làm rất muộn, về đến nhà đã là rạng sáng rồi, lại không đành lòng đánh thức cô. Nếu có thể đưa Vu Sính Đình đến quân khu, có thể tiết kiệm được nhiều thời gian.
Xót cô ba ngày đi làm mệt, đến đêm, Phùng Mộ Huân không sát phạt quá “tàn nhẫn”, mà cố khống chế lực, đi vào nhẹ nhàng, xong xuôi lại vỗ lưng cho cô ngủ say.
***
Sau lần trì hoãn của đại diện công ty Hâm Thịnh, rốt cuộc hôm nay Vu Sính Đình cũng liên lạc lại được.
Cô ngồi chung xe với thư ký đến khách sạn Bàn Cổ. Dọc đường đi, cô vẫn đang nghĩ xem nên thuyết phục đối phương thế nào để họ đồng ý hợp tác với công ty mình.
“Giám đốc Vu, mời đi phía này.”
Người trợ lý đưa cô đi xuyên qua đại sảnh, đẩy cánh cửa phòng ra.
Trong căn phòng tổng thống rộng lớn, rèm cửa sổ đã được vén lên. Từ xa, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, âu phục thẳng thớm, dáng người cao lớn. Anh ta đứng trước cửa sổ, im lặng nhìn về phương xa.
Bỗng nhiên Vu Sính Đình ngẩn ra, bóng dáng kia thật sự quen thuộc, cô nghĩ không thể nào, nhưng vẫn dò hỏi: “Hứa Diễn Thần?”
Thậm chí cô còn không thể tin vào hai mắt mình được.
Nghe được giọng nói của cô, người đó hơi cứng người chốc lát, rồi xoay lại. Hai người nhìn nhau vài giây, trong mắt đều là vẻ ngạc nhiên.
Đến khi hoàn toàn thấy rõ gương mặt của đối phương, Vu Sính Đình hít một hơi thật sâu, dè chừng nói: “Thì ra đúng là anh.”
Cô tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, chỉ không bao giờ nghĩ cô và Hứa Diễn Thần sẽ gặp lại trong trường hợp này. Thì ra người đại diện mà năm lần bảy lượt không muốn gặp cô là Hứa Diễn Thần, chẳng trách anh ta nhiều lần từ chối.
Đôi mắt Hứa Diễn Thần thoáng hiện vẻ run rẩy, nhưng lại khôi phục thần sắc nhanh chóng, ánh mắt nhìn cô đến si mê, lại như đang cố kiềm chế nỗi xúc động của mình. Một lúc sau, anh ta ngồi xuống ghế, hai tay đan vào nhau, nhìn Vu Sính Đình và miễn cưỡng cười nói: “Đình Đình, đã lâu không gặp.”
Lúc này, Hứa Diễn Thần như một người đã vượt qua muôn vàn gian khổ, chông gai, và đã giành được thắng lợi.
Phùng Mộ Huân cười cười, bâng quơ nói một câu rất văn vẻ: “Đây chính là hồng tụ thiêm hương*.”
*Câu thành ngữ cổ, ban đầu được dùng trong hoàn cảnh: Những người đang dùi mài kinh sử thì có người phụ nữ ngồi cạnh đốt thêm hương.
Thỉnh thoảng Phùng Mộ Huân lại kéo Vu Sính Đình vào bếp để dạy cô nấu vài món đơn giản, tránh tình trạng lúc anh không có nhà mà cô lại phải nửa đêm mò tủ lạnh ăn đồ ăn nhanh. Chung quy thì Phùng Mộ Huân vẫn nói anh rất chiều cô. Anh dỗ cho cô đứng yên một bên xem mình chuẩn bị, sau đó dạy cô làm từng bước một. Có Phùng Mộ Huân chỉ dẫn, đồ ăn Vu Sính Đình nấu dù không ngon nhưng cũng không phải là không nuốt nổi.
Dù sao cũng là do chính mình dạy dỗ, đến cuối cùng, Phùng Mộ Huân khen một câu tượng trưng: “Có tiến bộ.”
Hai vợ chồng cùng ăn bữa cơm do cả hai nấu, trong lòng có cảm giác hạnh phúc không diễn tả được thành lời.
Buổi tối, Vu Sính Đình cùng Phùng Mộ Huân đến trường của cô cháu gái, mua cho Phùng Á Đồng không ít đồ dùng sinh hoạt, cả một bộ màu vẽ. Không hiểu vì sao, từ khi hai người kết hôn, cô cháu gái nhỏ rất ít khi về nhà. Vu Sính Đình cũng có hỏi nguyên nhân thì cô bé trả lời, vì không muốn quấy nhiễu thế giới hai người của cô và Phùng Mộ Huân.
Có thời gian thì Phùng Mộ Huân sẽ dẫn cô đi cưỡi ngựa hoặc đánh tennis. Cuộc sống của hai người không hề có sự tẻ nhạt đơn điệu như trước đây. Cũng có lúc, anh lại gọi đám Phùng Nghị, Từ Tố, Tuần Tu Lâm đến tụ tập. Mấy anh em nhìn hai người ân ân ái ái như vậy, trong lòng không khỏi hâm mộ.
Ngày phiên tòa xử vụ Vu Hàn Sinh mở, có người nhà đến, Vu Sính Đình bận chuyện công ty nên không tới kịp. Kết quả của vụ án đúng như Phùng Mộ Huân dự liệu, vì chứng cứ không đủ nên không hình thành tội danh hối lộ, ngoài hành vi không khai báo ra thì không có tội hối lộ, hơn nữa thái độ hợp tác của Vu Hàn Sinh rất tốt, nên tòa án chỉ tuyên phạt tạm giam bốn tháng.
Điều đáng ngạc nhiên là, phía viện kiểm sát không hề kháng tụng.
Lúc vừa có kết quả, Liêu Hải Lâm lập tức gọi điện báo cho Vu Sính Đình, hai mẹ con rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Trong điện thoại, Liêu Hải Lâm nghẹn ngào: “Mẹ không nhìn lầm người mà. Lần này đúng là nhờ cả cào Mộ Huân.”
Ý của Liêu Hải Lâm sao Vu Sính Đình lại không hiểu chứ. Chuyện của Vu Hàn Sinh đã yên ổn, cô và Phùng Mộ Huân có thể yên tâm sống với nhau rồi.
Tan làm, Vu Sính Đình vừa về nhà đã chạy vào phòng sách, vội vàng ôm chầm lấy Phùng Mộ Huân, cảm kích nói: “Cám ơn anh, Mộ Huân.”
Phùng Mộ Huân cười cười, lật tay kéo cô ngồi xuống đùi mình, lơ đễnh nói: “Cám ơn cái gì?”
“Cám ơn anh thời gian vừa qua đã không ngừng tìm chứng cứ, nếu không có anh và bố hỗ trợ, em thật sự không biết nên làm gì. Chắc chỉ có thể ngồi chờ bố bị kết án.”
Tình hình khi đó chỉ Vu Sính Đình rõ, gần như không ai chịu giúp đỡ, ngay cả Liêu Hải Lâm cũng bị liên lụy, vậy nên không ai muốn chuốc họa vào mình. Huống hồ, thân tín của bí thư Mạt cũng bị điều tra nghiêm ngặt, cô và Liêu Hải Lâm căn bản không biết phải chạy đến nhờ cậy ai. Mãi mới nghĩ ra người bạn cũ của Vu Hàn Sinh là Khúc Văn Thanh, kết quả là đối phương lại đưa ra lời đề nghị vô liêm sỉ với cô, khi đó, từ đầu đến chân Vu Sính Đình đều nổi gai ốc.
Nghe được lời tán dương của vợ, Phùng Mộ Huân cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Cũng qua rồi, đừng nghĩ ngợi gì nữa, bây giờ chẳng phải đã có kết quả rồi hay sao.”
Xử lý xong chuyện của Vu Hàn Sinh, Phùng Mộ Huân cũng bắt đầu toàn tâm toàn ý cho chính sự của mình.
Những khi cô giúp việc không tới, nhu cầu trên phương diện nào đó của Phùng Mộ Huân đặc biệt cao, Vu Sính Đình không chống cự được, chỉ có thể để mặc anh làm gì thì làm. Từ bàn ăn đến ghế salon, vào phòng tắm, không chỗ nào là không chứng kiến cảnh tượng cuồng si của họ.
Đến đêm, Phùng Mộ Huân quấn lấy cô vài lần mới rút khỏi cơ thể cô, duỗi cánh tay ôm cô vào lòng rồi đột nhiên nói: “Điểm Điểm, mình sinh một đứa đi.”
Từ sau đêm đó, Phùng Mộ Huân luôn nhớ làm công tác tránh thai, cũng không hiểu vì sao dạo gần đây anh hay có cảm giác suy tính thiệt hơn. Lần trước, Phùng Mĩ Dao gọi điện đến hỏi thăm tình hình của Vu Hàn Sinh, còn nhân thể hỏi chuyện anh và Vu Sính Đình. Ý đại khái là, hai vợ chồng ở riêng đã lâu rồi, cũng nên sinh một đứa nhỏ đi thôi. Thật ra Phùng Mộ Huân cũng đã nghĩ đến, có một đứa con thì mới tính là viên mãn được, nhưng vẫn phải hỏi ý kiến cô cái đã.
Định thần lại từ trong cơn mê loạn, Vu Sính Đình khẽ thở dài, đưa tay vẽ vẽ trên ngực anh, suy nghĩ một lúc mới đáp: “Bây giờ em vẫn chưa muốn sinh con.” Hẳn là sợ Phùng Mộ Huân không vui, cô liền chủ động ôm vai anh, duỗi chân cọ vào bắp đùi anh, chui đầu vào cổ anh thì thầm: “Mộ Huân, hay là mình đợi thêm mấy tháng nữa đi, đợi bố em ra rồi em sẽ không phải lo chuyện công ty nữa. Đến lúc đó hai chúng ta sẽ sinh một đứa nhỏ. Bây giờ thì bận quá, em còn chẳng có thời gian chăm sóc cho sức khỏe của mình.”
Phùng Mộ Huân nghe xong, sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng chỉ trong chốc lát đã khôi phục thần sắc, xoa xoa mặt cô, hôn lên trán cô rồi hạ giọng nói: “Được.”
Nói chung, bây giờ cô nói gì thì là như thế.
***
Việc thương lượng với công ty Hâm Thịnh lại bị lùi đến một tuần sau.
Vu Sính Đình đã đặt trước phòng tại nhà hàng, trước đó trợ lý của đối phương cũng có nói rằng ba mươi phút nữa họ sẽ tới, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Vu Sính Đình kiên nhẫn chờ đợi nửa tiếng, bên ngoài chợt có người gõ cửa, ai ngờ người đó lại là trợ lý của phía đối phương. Người trợ lý nói với Vu Sính Đình: “Thật ngại quá, giám đốc Vu, người phụ trách phía chúng tôi bảo tôi tới thông báo với cô rằng hôm nay anh ấy không có thời gian, phải đến tuần sau mới có thể tranh thủ gặp cô được.”
Vu Sính Đình nghe xong liền cười với người trợ lý, nhẹ nhàng nói: “Không sao. Vậy khi nào anh ấy có thời gian thì phiền cô báo lại với tôi một tiếng.”
Cô thầm nói, không sao, cô nhẫn nại được. Đợi người trợ lý đi, cô siết chặt cái chén trong tay, sắc mặt xanh mét, tức đến mức không nói nổi câu nào.
Mấy lần rồi cô đều bị người đại diện của công ty Hâm Thịnh cho leo cây. Cô không rõ mình tiếp đãi có chỗ nào không chu toàn, đối phương xuống máy bay, cô liền cho người đi đặt phòng cho anh ta ở khách sạn Bàn Cổ, cũng không biết mình đắc tội gì với anh ta. Lần nào cũng hẹn xong xuôi rồi, đối phương lại sai trợ lý gọi điện xin hoãn, lần này còn bắt cô đợi hơn nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng, cô lại chỉ nhận được câu, hôm nay không rảnh.
Người đại diện này của Hâm Thịnh thật sự khiến Vu Sính Đình tức điên lên được.
Buổi tối, Vu Sính Đình về nhà trong trạng thái ủ rũ, Phùng Mộ Huân bưng cho cô một bát canh, ân cần hỏi: “Sao thế, nhìn sắc mặt em không được tốt cho lắm.”
Vu Sính Đình cúi đầu ăn canh, oán giận nói: “Chuyện công việc ấy mà, chắc là do em chưa quen, một thời gian nữa là ổn thôi.” Cô không muốn nói với anh rằng mình phải đợi đối tác mà lại bị người ta bỏ bom, chỉ có thể tức giận buông lời nguyên rủa hàng trăm lần.
Vì phải giám sát huấn luyện trong quân khu, Phùng Mộ Huân mệt mỏi hơn Vu Sính Đình nhiều. Cho nên cô không muốn mang phiền muộn của công việc chen vào đời sống của hai người, lại khiến Phùng Mộ Huân lo lắng thêm.
Phùng Mộ Huân vừa nhìn là hiểu ngay, vỗ vai cô dặn: “Phải học cách nhẫn nại, dần dà, em sẽ phát hiện ra, kiên nhẫn là thứ vũ khí lợi hại hiếm thấy đấy.”
Cô cắn môi, liếc anh một cái: “Em làm sao mà như anh được, thấy biến không sợ, bình tĩnh đường hoàng, mưu cao thâm thúy, anh tu luyện mãi mới được là cái chắc.”
Phùng Mộ Huân nghe ra sự mất hứng trong giọng nói của cô, mới nhịn cười nói sang chuyện khác: “Điểm Điểm, mình chuyển về quân khu đi?”
“Sao thế, chẳng phải đã nói là một thời gian nữa hay sao?”
Phùng Mộ Huân thản nhiên nói: “Chẳng có tại sao cả, ở quân khu rất tiện, em khó mà không thích được.” Gần như là không cho thương lượng.
Vu Sính Đình nghe khẩu khí của anh liền biết anh lại giở cái tính chuyên chế ra, nên chỉ khẽ gật đầu, “Em chưa nói là không thích, cứ nghe theo anh là được rồi.”
Cô đâu biết, Phùng Mộ Huân không quyết định như vậy vì công việc, mà vì nghĩ đến chuyện có thể về với cô sớm hơn một chút. Đôi khi Phùng Mộ Huân hết giờ làm rất muộn, về đến nhà đã là rạng sáng rồi, lại không đành lòng đánh thức cô. Nếu có thể đưa Vu Sính Đình đến quân khu, có thể tiết kiệm được nhiều thời gian.
Xót cô ba ngày đi làm mệt, đến đêm, Phùng Mộ Huân không sát phạt quá “tàn nhẫn”, mà cố khống chế lực, đi vào nhẹ nhàng, xong xuôi lại vỗ lưng cho cô ngủ say.
***
Sau lần trì hoãn của đại diện công ty Hâm Thịnh, rốt cuộc hôm nay Vu Sính Đình cũng liên lạc lại được.
Cô ngồi chung xe với thư ký đến khách sạn Bàn Cổ. Dọc đường đi, cô vẫn đang nghĩ xem nên thuyết phục đối phương thế nào để họ đồng ý hợp tác với công ty mình.
“Giám đốc Vu, mời đi phía này.”
Người trợ lý đưa cô đi xuyên qua đại sảnh, đẩy cánh cửa phòng ra.
Trong căn phòng tổng thống rộng lớn, rèm cửa sổ đã được vén lên. Từ xa, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, âu phục thẳng thớm, dáng người cao lớn. Anh ta đứng trước cửa sổ, im lặng nhìn về phương xa.
Bỗng nhiên Vu Sính Đình ngẩn ra, bóng dáng kia thật sự quen thuộc, cô nghĩ không thể nào, nhưng vẫn dò hỏi: “Hứa Diễn Thần?”
Thậm chí cô còn không thể tin vào hai mắt mình được.
Nghe được giọng nói của cô, người đó hơi cứng người chốc lát, rồi xoay lại. Hai người nhìn nhau vài giây, trong mắt đều là vẻ ngạc nhiên.
Đến khi hoàn toàn thấy rõ gương mặt của đối phương, Vu Sính Đình hít một hơi thật sâu, dè chừng nói: “Thì ra đúng là anh.”
Cô tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, chỉ không bao giờ nghĩ cô và Hứa Diễn Thần sẽ gặp lại trong trường hợp này. Thì ra người đại diện mà năm lần bảy lượt không muốn gặp cô là Hứa Diễn Thần, chẳng trách anh ta nhiều lần từ chối.
Đôi mắt Hứa Diễn Thần thoáng hiện vẻ run rẩy, nhưng lại khôi phục thần sắc nhanh chóng, ánh mắt nhìn cô đến si mê, lại như đang cố kiềm chế nỗi xúc động của mình. Một lúc sau, anh ta ngồi xuống ghế, hai tay đan vào nhau, nhìn Vu Sính Đình và miễn cưỡng cười nói: “Đình Đình, đã lâu không gặp.”
Lúc này, Hứa Diễn Thần như một người đã vượt qua muôn vàn gian khổ, chông gai, và đã giành được thắng lợi.
/61
|