Vu Sính Đình không thể ngờ Phùng Mộ Huân lại đến công ty đón cô thật. Ngồi trong xe, ánh mắt Phùng Mộ Huân không có bất cứ vẻ khác thường nào.
Lúc này, Hứa Diễn Thần đi đến chỗ cô, dường như định nói gì đó với cô, nhưng vừa thấy Phùng Mộ Huân xuống xe liền dừng bước.
Phùng Mộ Huân mở cửa xe, thân mình cao lớn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt sáng nhưng lạnh lùng. Vu Sính Đình tới cạnh anh, kéo tay anh và nhỏ giọng nói: “Mộ Huân, sao anh không gọi điện báo em biết trước?”
Phùng Mộ Huân cúi đầu, nhìn cô bằng ánh mắt thản nhiên, sau đó đưa mắt nhìn Hứa Diễn Thần.
Tình địch đối diện, mắt đỏ ngầu.
Hứa Diễn Thần chủ động mở miệng, “Đã lâu không gặp.” Nói xong, anh ta đi về phía hai người, rồi chìa tay tới phía Phùng Mộ Huân.
Vu Sính Đình có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm vờn quanh anh. Hơi thở của Phùng Mộ Huân nặng nề hơn hẳn, nhưng anh vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, anh nhìn Hứa Diễn Thần và cười, nắm chặt tay anh ta rồi đáp: “Phải. Xem ra cậu ở Thâm Quyến rất tốt.”
Hứa Diễn Thần thu tay lại, đút vào túi quần, rồi gật đầu đáp: “Đó là điều đương nhiên, nhờ được anh chiếu cố, tôi sống cũng không tệ lắm. Lần này tôi và công ty Đình Đình hợp tác cũng là duyên phận. Nói cho cùng thì anh chính là trung gian cho mối duyên phận này đấy. Mấy hôm nay chúng tôi hay gặp nhau, anh không để ý đấy chứ?”
Hiện tại, Vu Sính Đình thật sự muốn tung cho Hứa Diễn Thần mấy cú đá, chẳng lẽ thấy bầu không khí chưa đủ căng thẳng hay sao mà còn cố ý đẩy cô vào đầu sóng ngọn gió?
Phùng Mộ Huân nở nụ cười sâu xa, hoàn toàn không để tâm đến hàm ý khác trong lời nói của anh ta, chỉ cất giọng hờ hững: “Vậy là tốt rồi, phải biết quý trọng cuộc sống hiện tại của cậu.”
Hứa Diễn Thần đáp lời ngay sau đó: “Chắc chắn rồi, tôi có thể có ngày hôm nay, thì không thể không kể đến công lao của Phùng Mộ Huân anh rồi.”
Phùng Mộ Huân cúi đầu nhìn Vu Sính Đình, nắm chặt lòng bàn tay cô, hé miệng cười: “Thế thì không dám, quá khen.”
Vu Sính Đình gần như nhìn Phùng Mộ Huân bằng ánh mắt không thể tin nổi. Sắc mặt anh vẫn như không, nụ cười nhạt giấu một tia rét lạnh. Cô có thể nhìn ra, Phùng Mộ Huân cười như vậy chứng tỏ anh đã vô cùng tức giận rồi.
Sắc trời càng lúc càng tối, gió lạnh nổi lên, Vu Sính Đình tóm chặt vạt áo, không nói gì. Tình hình có vẻ rất căng thẳng, nghe hai người nói chuyện với nhau, Vu Sính Đình thầm run lên, lại càng sợ họ sẽ lao vào đánh nhau. Nhất là Hứa Diễn Thần, toàn đưa ra những câu đầy tính khiêu khích, còn Phùng Mộ Huân thì như thể cái chăn giấu kim.
Phùng Mộ Huân cúi đầu, thân mật chỉnh lại vạt áo cho Vu Sính Đình, dịu dàng nói: “Đi thôi, lên xe đi, mình về nhà.” Hoàn toàn không nhìn đến Hứa Diễn Thần.
Vu Sính Đình không yên lòng nhưng vẫn gật đầu, “Vâng.”
Hai vợ chồng đang định lên xe thì chợt Hứa Diễn Thần gọi: “Đình Đình.”
Vu Sính Đình xoay người, nghi hoặc nhìn Hứa Diễn Thần thì liền nghe thấy anh ta nói: “Ngày mai anh sẽ bảo thư ký liên lạc với em, chúng ta thương lượng lại chi tiết chuyện hợp tác.”
Lúc anh ta nói điều này, ánh mắt vui vẻ liếc Phùng Mộ Huân một cái, trong mắt là vẻ khiêu khích rõ ràng.
Vu Sính Đình gật đầu, “Được.”
Lúc này, vẻ mặt Phùng Mộ Huân lạnh như băng, anh mở cửa xe cho cô rồi lên xe ở cửa kia. Cả chặng đường, anh chỉ tập trung lái xe, không nói với cô một câu nào.
Gió rít bốn phía, bên ngoài, mưa táp thẳng vào cửa kính xe. Khung cửa mở nên vài hạt mưa hắt vào trong, Vu Sính Đình vội vàng đóng cửa xe rồi nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Phùng Mộ Huân mím chặt môi, nhìn về phía trước không chớp mắt, gương mặt điển trai giờ này lạnh lùng mà cứng ngắc như băng đá.
Dọc đường đi, cô vẫn suy nghĩ xem nên giải thích chuyện này với anh thế nào. Chẳng mấy chốc, Phùng Mộ Huân đã lái xe về đến khu biệt thự tân hôn của hai người.
Bởi không mang ô nên Phùng Mộ Huân lái thẳng vào hầm đỗ xe. Ấn thang máy, vào cửa, Phùng Mộ Huân lôi điện thoại ra đưa cho Vu Sính Đình, nói: “Lập tức hủy bỏ vụ hợp tác với Hứa Diễn Thần.”
Vu Sính Đình mấp máy môi, dường như không thể hỏi rõ ràng được: “Phùng Mộ Huân, anh…anh có ý gì?”
Phùng Mộ Huân không để tâm đến lời nói của cô, chỉ nghiêm mắt giải thích: “Xem ra em vẫn chưa rõ ý của anh. Anh bảo em gọi điện thoại cho thư ký ngay lập tức, dặn cậu ta hủy bỏ vụ hợp tác với Hứa Diễn Thần đi.”
Nói xong, Phùng Mộ Huân ngồi xuống ghế cạnh bàn trà, lấy ra một chai nước khoáng uống vài ngụm rồi thản nhiên nói: “Công ty em bị tổn thất bao nhiêu, nói anh biết, anh sẽ bảo Phùng Nghị đầu tư cho em. Mọi khó khăn, anh sẽ giúp em giải quyết.”
Vu Sính Đình thử thuyết phục Phùng Mộ Huân: “Phùng Mộ Huân, em biết em không nói với anh chuyện này là em sai, nhưng chuyện hợp tác với Hứa Diễn Thần lần này hoàn toàn xuất phát từ việc công, anh cũng biết là em đang thương lượng với phía họ mà. Hơn nữa cũng mấy tháng rồi, nếu ngay cả hạng mục này mà em cũng không làm nổi, anh bảo em sau này phải đặt chân ở chỗ nào trong đại hội cổ đông. Anh có biết nhân viên trong công ty bàn tán thế nào không? Anh có thể nghĩ cho em một chút được không?”
“Việc công? Hai người vì việc công nên thường xuyên gặp nhau cả tuần nay đúng không? Mấy hôm nay em bận rộn, bận cùng cậu ta ôn chuyện cũ. Phải không?”
Lúc này Vu Sính Đình mới choàng tỉnh, “Thì ra anh biết hết rồi?”
Chẳng trách gần đây cô luôn cảm thấy Phùng Mộ Huân có gì đó khác thường, hóa ra anh biết rõ tất cả. Không chỉ có thể, anh còn biết rõ những nơi cô và Hứa Diễn Thần đi, thậm chí còn sớm biết Hứa Diễn Thần trở về.
Thấy sắc mặt Vu Sính Đình trắng bệch, Phùng Mộ Huân vẫn giữ bình tĩnh, làm như không có chuyện gì mà nói: “Không có chuyện gì là anh không biết. Điểm Điểm, em còn nhớ anh đã từng nói, nếu anh còn nhìn thấy em và Hứa Diễn Thần có bất kỳ lần gặp gỡ nữa, anh sẽ làm gì không?”
Vu Sính Đình không ngờ Phùng Mộ Huân lại có phản ứng lớn như vậy. Cô cũng nghĩ Phùng Mộ Huân tức giận, chỉ không ngờ anh lại cố chấp như vậy. Không chịu nổi lời uy hiếp của anh, Vu Sính Đình cao giọng: “Phùng Mộ Huân, anh nói chuyện đó với em là có ý gì? Anh muốn em làm thế nào, anh nói đi!”
Phùng Mộ Huân nhìn cô, thần sắc vẫn như thường, khẩu khí ôn hòa, nhưng lại vô cùng kiên quyết: “Anh muốn em hủy bỏ vụ hợp tác với Hứa Diễn Thần, chấm dứt tất cả hình thức liên lạc với cậu ta. Từ bây giờ, đừng bao giờ gặp lại cậu ta nữa.”
Vu Sính Đình cười giễu một tiếng, giọng nói lộ đầy vẻ thất vọng, “Anh đúng là không nói lý lẽ nổi mà!”
“Không sao, em nghĩ thế nào là chuyện của em, anh lặp lại lần nữa, em lập tức gọi điện cho thư ký bảo cậu ta hủy hợp đồng với công ty Hứa Diễn Thần đi, thêm nữa, không được qua lại với cậu ta nữa.”
Vu Sính Đình tức giận, cắn môi nhìn anh, không cam lòng nói: “Phùng Mộ Huân, thật ra cho tới bây giờ anh vẫn không hề tin em phải không? Đến giờ một chút tin tưởng anh cũng không có, anh sai người theo dõi em đã đành, đằng này còn làm ra vẻ khoan dung độ lượng. Em hỏi, anh có mệt không? Anh vẫn luôn như thế, chỉ nghĩ cho mình, vô lý đùng đùng ra, rồi lúc nào cũng thích tự cho là mọi chuyện đều nằm trong tay. Em đã nói là em và anh ấy chỉ là vì công việc rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Vất vả lắm em mới bàn xong chuyện với anh ấy, vậy mà anh lại muốn em không gặp anh ấy nữa, cho dù không vì công việc thì bạn bè cũ vẫn có thể gặp nhau ăn một bữa cơm, như thế chẳng lẽ cũng là quá đáng?”
Vẻ mặt của Phùng Mộ Huân vẫn không chút thay đổi. Anh liếc cô một cái rồi cài lại cúc áo trước ngực, lại chỉnh cổ tay áo cho thẳng thớm, hoàn toàn không để tâm đến cả tràng dài của cô.
Vu Sính Đình thấy anh không đáp lời nào thì lại thỏa hiệp: “Thôi được, vậy anh muốn nghe giải thích cái gì?”
“Anh muốn nghe cái gì ư?…Điểm Điểm, ý của em hình như là anh đang gây khó dễ cho em?”
“Anh vốn là đang làm khó em, anh không biết lý lẽ, cố chấp, kiểu gì cũng như là em đang sai vậy.”
Lúc này, Phùng Mộ Huân hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn nói: “Điểm Điểm, em nhìn cho rõ đây, anh mới là chồng em, trước kia em năm lần bảy lượt liên lạc với cậu ta sau lưng anh, anh nhịn, nhưng sau khi cưới cũng vậy, em muốn anh phải tin em thế nào? Anh biết giữa hai người có sáu năm tình cảm, em không buông bỏ được, cho nên trong lòng em không có anh, càng không muốn cưới anh. Không sao, anh chờ được.”
Dừng lại chốc lát, anh lại nói tiếp: “Đối với em, Phùng Mộ Huân đối xử thế nào với em, trong lòng em biết rõ. Em đã cưới anh rồi, nhưng gần đâu lại giấu anh đi gặp cậu ta, còn cùng nhau đến nơi kỉ niệm tình cảm sáu năm trước. Em cho rằng dựa vào đâu mà anh phải tin em? Em có xứng đáng để anh tin tưởng không?”
Nói xong, anh đi về phía trước vài bước, tới gần Vu Sính Đình, anh nâng cằm cô lên rồi hỏi lại: “Hả?”
Vu Sính Đình gật đầu, giọng nói run rẩy: “Thì ra từ đầu anh đã không tin em, em vẫn ba lần bảy lượt gặp anh ấy sau lưng Phùng Mộ Huân anh.” Nói đến đây, Vu Sính Đình cười lạnh một tiếng: “Nếu như vậy, sao anh còn giở trăm phương ngàn kế ra cưới em làm gì! Anh nói trong lòng em không có anh, tại sao anh còn muốn cưới em?”
Sắc mặt Phùng Mộ Huân trở nên cực kỳ xám xịt, “Sao vậy, giờ em hối hận rồi à?”
Vu Sính Đình mở to mắt nhìn, không ngừng lùi về phía sau.
Phùng Mộ Huân thấy cô không nói lời nào, vẻ lạnh lùng trong mắt càng đặc hơn. Anh bước về phía trước, siết chặt cằm cô, gằn từng chữ một: “Anh biết, em hối hận rồi phải không?”
Vu Sính Đình đẩy anh ra, “Em không muốn nói chuyện với anh!” Giây tiếp theo, cô bị Phùng Mộ Huân tóm chặt hai tay, trong nháy mắt bị anh kéo vào lòng. Bàn tay anh tóm chặt lấy thắt lưng cô, dường như mọi sự nhẫn nại đều biến mất vào giờ khắc này. Ánh mắt Phùng Mộ Huân khóa chặt lấy cô, đôi mắt lóe ra vẻ tức giận kinh khủng. Nhưng chỉ giây lát, anh lạnh lùng nói: “Vu Sính Đình, tôi điên rồi mới hao tổn tâm tư cưới cô!”
Vu Sính Đình bị lời nói của anh làm cho tức giận đến mức không nói nổi. Lời nói của Phùng Mộ Huân như cây kim đâm vào ngực cô, cảm giác đau đớn lan khắp toàn thân chỉ trong nháy mắt.
Nói xong, Phùng Mộ Huân lập tức buông Vu Sính Đình ra, rồi lại thả ra một tiếng cười lạnh đầy hàm ý với cô. Anh sợ sẽ không khống chế được cơn giận của mình rồi lại tiếp tục ầm ĩ với cô. Lướt qua Vu Sính Đình, anh mở cửa rồi rời đi.
Vu Sính Đình cắn răng, không cam lòng liền đuổi theo: “Phùng Mộ Huân!”
Phùng Mộ Huân vẫn điềm tĩnh, không để ý đến cô, ra khỏi thang máy rồi tiếp tục đi về phía trước.
Cô chạy theo sau vài bước. Bên ngoài đang đổ mưa, cô nhìn thấy anh mở cửa lên xe.
Vu Sính Đình hét lên: “Phùng Mộ Huân, anh xuống đây cho em!” Cô chạy theo sau nhưng Phùng Mộ Huân vẫn lạnh lùng như không nghe thấy gì, khởi động xe rời đi.
Cô lẻ loi đứng trong mưa nhìn chiếc xe của Phùng Mộ Huân biến mất khỏi ngã tư đường. Bỗng nhiên, cô ngồi thụp xuống ôm mặt, không kiềm chế được mà òa khóc nức nở.
Lúc này, Hứa Diễn Thần đi đến chỗ cô, dường như định nói gì đó với cô, nhưng vừa thấy Phùng Mộ Huân xuống xe liền dừng bước.
Phùng Mộ Huân mở cửa xe, thân mình cao lớn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt sáng nhưng lạnh lùng. Vu Sính Đình tới cạnh anh, kéo tay anh và nhỏ giọng nói: “Mộ Huân, sao anh không gọi điện báo em biết trước?”
Phùng Mộ Huân cúi đầu, nhìn cô bằng ánh mắt thản nhiên, sau đó đưa mắt nhìn Hứa Diễn Thần.
Tình địch đối diện, mắt đỏ ngầu.
Hứa Diễn Thần chủ động mở miệng, “Đã lâu không gặp.” Nói xong, anh ta đi về phía hai người, rồi chìa tay tới phía Phùng Mộ Huân.
Vu Sính Đình có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm vờn quanh anh. Hơi thở của Phùng Mộ Huân nặng nề hơn hẳn, nhưng anh vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, anh nhìn Hứa Diễn Thần và cười, nắm chặt tay anh ta rồi đáp: “Phải. Xem ra cậu ở Thâm Quyến rất tốt.”
Hứa Diễn Thần thu tay lại, đút vào túi quần, rồi gật đầu đáp: “Đó là điều đương nhiên, nhờ được anh chiếu cố, tôi sống cũng không tệ lắm. Lần này tôi và công ty Đình Đình hợp tác cũng là duyên phận. Nói cho cùng thì anh chính là trung gian cho mối duyên phận này đấy. Mấy hôm nay chúng tôi hay gặp nhau, anh không để ý đấy chứ?”
Hiện tại, Vu Sính Đình thật sự muốn tung cho Hứa Diễn Thần mấy cú đá, chẳng lẽ thấy bầu không khí chưa đủ căng thẳng hay sao mà còn cố ý đẩy cô vào đầu sóng ngọn gió?
Phùng Mộ Huân nở nụ cười sâu xa, hoàn toàn không để tâm đến hàm ý khác trong lời nói của anh ta, chỉ cất giọng hờ hững: “Vậy là tốt rồi, phải biết quý trọng cuộc sống hiện tại của cậu.”
Hứa Diễn Thần đáp lời ngay sau đó: “Chắc chắn rồi, tôi có thể có ngày hôm nay, thì không thể không kể đến công lao của Phùng Mộ Huân anh rồi.”
Phùng Mộ Huân cúi đầu nhìn Vu Sính Đình, nắm chặt lòng bàn tay cô, hé miệng cười: “Thế thì không dám, quá khen.”
Vu Sính Đình gần như nhìn Phùng Mộ Huân bằng ánh mắt không thể tin nổi. Sắc mặt anh vẫn như không, nụ cười nhạt giấu một tia rét lạnh. Cô có thể nhìn ra, Phùng Mộ Huân cười như vậy chứng tỏ anh đã vô cùng tức giận rồi.
Sắc trời càng lúc càng tối, gió lạnh nổi lên, Vu Sính Đình tóm chặt vạt áo, không nói gì. Tình hình có vẻ rất căng thẳng, nghe hai người nói chuyện với nhau, Vu Sính Đình thầm run lên, lại càng sợ họ sẽ lao vào đánh nhau. Nhất là Hứa Diễn Thần, toàn đưa ra những câu đầy tính khiêu khích, còn Phùng Mộ Huân thì như thể cái chăn giấu kim.
Phùng Mộ Huân cúi đầu, thân mật chỉnh lại vạt áo cho Vu Sính Đình, dịu dàng nói: “Đi thôi, lên xe đi, mình về nhà.” Hoàn toàn không nhìn đến Hứa Diễn Thần.
Vu Sính Đình không yên lòng nhưng vẫn gật đầu, “Vâng.”
Hai vợ chồng đang định lên xe thì chợt Hứa Diễn Thần gọi: “Đình Đình.”
Vu Sính Đình xoay người, nghi hoặc nhìn Hứa Diễn Thần thì liền nghe thấy anh ta nói: “Ngày mai anh sẽ bảo thư ký liên lạc với em, chúng ta thương lượng lại chi tiết chuyện hợp tác.”
Lúc anh ta nói điều này, ánh mắt vui vẻ liếc Phùng Mộ Huân một cái, trong mắt là vẻ khiêu khích rõ ràng.
Vu Sính Đình gật đầu, “Được.”
Lúc này, vẻ mặt Phùng Mộ Huân lạnh như băng, anh mở cửa xe cho cô rồi lên xe ở cửa kia. Cả chặng đường, anh chỉ tập trung lái xe, không nói với cô một câu nào.
Gió rít bốn phía, bên ngoài, mưa táp thẳng vào cửa kính xe. Khung cửa mở nên vài hạt mưa hắt vào trong, Vu Sính Đình vội vàng đóng cửa xe rồi nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Phùng Mộ Huân mím chặt môi, nhìn về phía trước không chớp mắt, gương mặt điển trai giờ này lạnh lùng mà cứng ngắc như băng đá.
Dọc đường đi, cô vẫn suy nghĩ xem nên giải thích chuyện này với anh thế nào. Chẳng mấy chốc, Phùng Mộ Huân đã lái xe về đến khu biệt thự tân hôn của hai người.
Bởi không mang ô nên Phùng Mộ Huân lái thẳng vào hầm đỗ xe. Ấn thang máy, vào cửa, Phùng Mộ Huân lôi điện thoại ra đưa cho Vu Sính Đình, nói: “Lập tức hủy bỏ vụ hợp tác với Hứa Diễn Thần.”
Vu Sính Đình mấp máy môi, dường như không thể hỏi rõ ràng được: “Phùng Mộ Huân, anh…anh có ý gì?”
Phùng Mộ Huân không để tâm đến lời nói của cô, chỉ nghiêm mắt giải thích: “Xem ra em vẫn chưa rõ ý của anh. Anh bảo em gọi điện thoại cho thư ký ngay lập tức, dặn cậu ta hủy bỏ vụ hợp tác với Hứa Diễn Thần đi.”
Nói xong, Phùng Mộ Huân ngồi xuống ghế cạnh bàn trà, lấy ra một chai nước khoáng uống vài ngụm rồi thản nhiên nói: “Công ty em bị tổn thất bao nhiêu, nói anh biết, anh sẽ bảo Phùng Nghị đầu tư cho em. Mọi khó khăn, anh sẽ giúp em giải quyết.”
Vu Sính Đình thử thuyết phục Phùng Mộ Huân: “Phùng Mộ Huân, em biết em không nói với anh chuyện này là em sai, nhưng chuyện hợp tác với Hứa Diễn Thần lần này hoàn toàn xuất phát từ việc công, anh cũng biết là em đang thương lượng với phía họ mà. Hơn nữa cũng mấy tháng rồi, nếu ngay cả hạng mục này mà em cũng không làm nổi, anh bảo em sau này phải đặt chân ở chỗ nào trong đại hội cổ đông. Anh có biết nhân viên trong công ty bàn tán thế nào không? Anh có thể nghĩ cho em một chút được không?”
“Việc công? Hai người vì việc công nên thường xuyên gặp nhau cả tuần nay đúng không? Mấy hôm nay em bận rộn, bận cùng cậu ta ôn chuyện cũ. Phải không?”
Lúc này Vu Sính Đình mới choàng tỉnh, “Thì ra anh biết hết rồi?”
Chẳng trách gần đây cô luôn cảm thấy Phùng Mộ Huân có gì đó khác thường, hóa ra anh biết rõ tất cả. Không chỉ có thể, anh còn biết rõ những nơi cô và Hứa Diễn Thần đi, thậm chí còn sớm biết Hứa Diễn Thần trở về.
Thấy sắc mặt Vu Sính Đình trắng bệch, Phùng Mộ Huân vẫn giữ bình tĩnh, làm như không có chuyện gì mà nói: “Không có chuyện gì là anh không biết. Điểm Điểm, em còn nhớ anh đã từng nói, nếu anh còn nhìn thấy em và Hứa Diễn Thần có bất kỳ lần gặp gỡ nữa, anh sẽ làm gì không?”
Vu Sính Đình không ngờ Phùng Mộ Huân lại có phản ứng lớn như vậy. Cô cũng nghĩ Phùng Mộ Huân tức giận, chỉ không ngờ anh lại cố chấp như vậy. Không chịu nổi lời uy hiếp của anh, Vu Sính Đình cao giọng: “Phùng Mộ Huân, anh nói chuyện đó với em là có ý gì? Anh muốn em làm thế nào, anh nói đi!”
Phùng Mộ Huân nhìn cô, thần sắc vẫn như thường, khẩu khí ôn hòa, nhưng lại vô cùng kiên quyết: “Anh muốn em hủy bỏ vụ hợp tác với Hứa Diễn Thần, chấm dứt tất cả hình thức liên lạc với cậu ta. Từ bây giờ, đừng bao giờ gặp lại cậu ta nữa.”
Vu Sính Đình cười giễu một tiếng, giọng nói lộ đầy vẻ thất vọng, “Anh đúng là không nói lý lẽ nổi mà!”
“Không sao, em nghĩ thế nào là chuyện của em, anh lặp lại lần nữa, em lập tức gọi điện cho thư ký bảo cậu ta hủy hợp đồng với công ty Hứa Diễn Thần đi, thêm nữa, không được qua lại với cậu ta nữa.”
Vu Sính Đình tức giận, cắn môi nhìn anh, không cam lòng nói: “Phùng Mộ Huân, thật ra cho tới bây giờ anh vẫn không hề tin em phải không? Đến giờ một chút tin tưởng anh cũng không có, anh sai người theo dõi em đã đành, đằng này còn làm ra vẻ khoan dung độ lượng. Em hỏi, anh có mệt không? Anh vẫn luôn như thế, chỉ nghĩ cho mình, vô lý đùng đùng ra, rồi lúc nào cũng thích tự cho là mọi chuyện đều nằm trong tay. Em đã nói là em và anh ấy chỉ là vì công việc rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Vất vả lắm em mới bàn xong chuyện với anh ấy, vậy mà anh lại muốn em không gặp anh ấy nữa, cho dù không vì công việc thì bạn bè cũ vẫn có thể gặp nhau ăn một bữa cơm, như thế chẳng lẽ cũng là quá đáng?”
Vẻ mặt của Phùng Mộ Huân vẫn không chút thay đổi. Anh liếc cô một cái rồi cài lại cúc áo trước ngực, lại chỉnh cổ tay áo cho thẳng thớm, hoàn toàn không để tâm đến cả tràng dài của cô.
Vu Sính Đình thấy anh không đáp lời nào thì lại thỏa hiệp: “Thôi được, vậy anh muốn nghe giải thích cái gì?”
“Anh muốn nghe cái gì ư?…Điểm Điểm, ý của em hình như là anh đang gây khó dễ cho em?”
“Anh vốn là đang làm khó em, anh không biết lý lẽ, cố chấp, kiểu gì cũng như là em đang sai vậy.”
Lúc này, Phùng Mộ Huân hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn nói: “Điểm Điểm, em nhìn cho rõ đây, anh mới là chồng em, trước kia em năm lần bảy lượt liên lạc với cậu ta sau lưng anh, anh nhịn, nhưng sau khi cưới cũng vậy, em muốn anh phải tin em thế nào? Anh biết giữa hai người có sáu năm tình cảm, em không buông bỏ được, cho nên trong lòng em không có anh, càng không muốn cưới anh. Không sao, anh chờ được.”
Dừng lại chốc lát, anh lại nói tiếp: “Đối với em, Phùng Mộ Huân đối xử thế nào với em, trong lòng em biết rõ. Em đã cưới anh rồi, nhưng gần đâu lại giấu anh đi gặp cậu ta, còn cùng nhau đến nơi kỉ niệm tình cảm sáu năm trước. Em cho rằng dựa vào đâu mà anh phải tin em? Em có xứng đáng để anh tin tưởng không?”
Nói xong, anh đi về phía trước vài bước, tới gần Vu Sính Đình, anh nâng cằm cô lên rồi hỏi lại: “Hả?”
Vu Sính Đình gật đầu, giọng nói run rẩy: “Thì ra từ đầu anh đã không tin em, em vẫn ba lần bảy lượt gặp anh ấy sau lưng Phùng Mộ Huân anh.” Nói đến đây, Vu Sính Đình cười lạnh một tiếng: “Nếu như vậy, sao anh còn giở trăm phương ngàn kế ra cưới em làm gì! Anh nói trong lòng em không có anh, tại sao anh còn muốn cưới em?”
Sắc mặt Phùng Mộ Huân trở nên cực kỳ xám xịt, “Sao vậy, giờ em hối hận rồi à?”
Vu Sính Đình mở to mắt nhìn, không ngừng lùi về phía sau.
Phùng Mộ Huân thấy cô không nói lời nào, vẻ lạnh lùng trong mắt càng đặc hơn. Anh bước về phía trước, siết chặt cằm cô, gằn từng chữ một: “Anh biết, em hối hận rồi phải không?”
Vu Sính Đình đẩy anh ra, “Em không muốn nói chuyện với anh!” Giây tiếp theo, cô bị Phùng Mộ Huân tóm chặt hai tay, trong nháy mắt bị anh kéo vào lòng. Bàn tay anh tóm chặt lấy thắt lưng cô, dường như mọi sự nhẫn nại đều biến mất vào giờ khắc này. Ánh mắt Phùng Mộ Huân khóa chặt lấy cô, đôi mắt lóe ra vẻ tức giận kinh khủng. Nhưng chỉ giây lát, anh lạnh lùng nói: “Vu Sính Đình, tôi điên rồi mới hao tổn tâm tư cưới cô!”
Vu Sính Đình bị lời nói của anh làm cho tức giận đến mức không nói nổi. Lời nói của Phùng Mộ Huân như cây kim đâm vào ngực cô, cảm giác đau đớn lan khắp toàn thân chỉ trong nháy mắt.
Nói xong, Phùng Mộ Huân lập tức buông Vu Sính Đình ra, rồi lại thả ra một tiếng cười lạnh đầy hàm ý với cô. Anh sợ sẽ không khống chế được cơn giận của mình rồi lại tiếp tục ầm ĩ với cô. Lướt qua Vu Sính Đình, anh mở cửa rồi rời đi.
Vu Sính Đình cắn răng, không cam lòng liền đuổi theo: “Phùng Mộ Huân!”
Phùng Mộ Huân vẫn điềm tĩnh, không để ý đến cô, ra khỏi thang máy rồi tiếp tục đi về phía trước.
Cô chạy theo sau vài bước. Bên ngoài đang đổ mưa, cô nhìn thấy anh mở cửa lên xe.
Vu Sính Đình hét lên: “Phùng Mộ Huân, anh xuống đây cho em!” Cô chạy theo sau nhưng Phùng Mộ Huân vẫn lạnh lùng như không nghe thấy gì, khởi động xe rời đi.
Cô lẻ loi đứng trong mưa nhìn chiếc xe của Phùng Mộ Huân biến mất khỏi ngã tư đường. Bỗng nhiên, cô ngồi thụp xuống ôm mặt, không kiềm chế được mà òa khóc nức nở.
/61
|