Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo
Chương 92: Tiểu quỷ Đào Tiểu Đào và phát hiện của Dạ Hoàng
/151
|
92.2
Anna lại là người thét chói tai mà giãy dụa, thật lâu thật lâu, cơ hồ không thở nổi mới bò được dậy khỏi bồn tắm.
Nhìn bé trai trước mắt, nghĩ đến mình tý nữa thì bị nó ám sát, Anna cuối cùng không thể nhịn được nữa, đang định đưa tay ra bóp cái cổ nhỏ bé của nó, hung hăng muốn bóp chết, nhưng Đào Tiểu Đào đã chuồn khỏi nhà tắm, trên người khoác cái áo tắm bông, thét chói tai, vừa kêu cứu mạng vừa chạy xuống lầu.
Tiếp theo nhìn đến, là Đào Tiểu Đào vô cùng đáng thương vô cùng sợ hãi vô cùng vô tội vọt vào trong lòng Đào Chi Yêu, khóc lóc uất ức, sau đó bắt đầu thê lương lên án tội trạng của Anna.
Sau khi Anna bị Khải Tư khiển trách lui xuống, Khải Tư liền dặn dò bắt đầu chuẩn bị cùng ăn tối, với cái gọi là người một nhà.
Trong lòng Đào Chi Yêu và Khải Tư hiểu rõ, nhưng hai người không rõ Đào Tiểu Đào có biết không, Đào Chi Yêu vì không muốn xảy ra chuyện gì bất lợi cho nó, đành phải làm bộ như cái gì cũng không biết, coi Khải Tư như cha nuôi thật vừa chia xa nay gặp lại.
Mà Đào Tiểu Đào cũng đóng kịch thật hoàn mỹ.
Ba người, bên ngoài cực kỳ hài hòa sung sướng ăn xong bữa tối.
Đào Tiểu Đào rúc vào lòng Đào Chi Yêu, cực kỳ khoa trương ngáp một cái, mắt buồn ngủ mông lung nói: “Gia gia, con và mẹ có thể đi ngủ không? Con buồn ngủ lắm rồi……” Nói xong cũng rất đáng yêu mở miệng ngáp một cái thật dài.
Khải Tư gật đầu dịu dàng nói: “Đương nhiên có thể, mẹ con hôm nay cũng mệt mỏi một ngày rồi, ngày mai phải đi làm công chuyện, tiểu thiên sứ nhớ phải ngủ với mẹ thật ngon nhé.”
Đào Tiểu Đào cười rạng rỡ, mắt nhìn hắn, cực kỳ hồn nhiên vô tư, gật đầu nói: “Dạ.”
Khi Đào Chi Yêu bế Đào Tiểu Đào lên lầu, Khải Tư bỗng nói với Đào Chi Yêu đầy ý tứ: “Chuyện con đồng ý với ta nhớ phải làm được, nếu không, cái giá phải trả, sẽ không thể gánh vác nổi!”
Đào Chi Yêu hiểu rõ nói: “Yên tâm đi. Cha.” Khi gọi hắn, Đào Chi Yêu nói từng chữ một, cơ hồ cắn răng phẫn hận nói.
Khải Tư vừa lòng gật đầu, cười nói: “Tiểu thiên sứ, ngày mai gặp lại.”
Hai người trở lại căn phòng Khải Tư chuẩn bị cho họ, nằm trên giường, khi sắp sửa ngủ, Đào Tiểu Đào đang giả vờ buồn ngủ đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, vì sao mẹ lại đến?”
Đào Chi Yêu nhìn nó, nhẹ nhàng vuốt mái tóc vừa sấy khô của nó, lật người ôm lấy nó, cầm cằm nó nhẹ nhàng nói: “Bởi vì có Tiểu Đào ở đấy. Mẹ và Tiểu Đào không phải đã nói rồi sao? Về sau sẽ không rời xa nữa.”
Trong bóng đêm Đào Tiểu Đào chớp chớp mắt, nhẹ giọng reo lên: “Vậy thì, chú kỳ quái kia vì sao nói ngày mai mẹ phải đi làm công chuyện?”
Đào Chi Yêu đầu tiên là bị người chú kỳ quái trong miệng nó làm nghi ngờ một chút, tiếp theo lại vì vấn đề nó hỏi mà sửng sốt một chút.
Thật lâu sau, Đào Chi Yêu giận dữ nói: “Tiểu Đào, đôi khi có một số việc là ta không thể không làm, cho dù việc đó không có quan hệ với ta. Tin mẹ, không lâu đâu, mẹ sẽ mang con rời khỏi đây. Chờ mẹ làm xong chuyện này.”
Đào Tiểu Đào đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, hai người cùng kéo chăn lên, sau đó nằm vào trong chăn, để tránh máy theo dõi và vân vân, ở bên trong chăn, Đào Tiểu Đào nhẹ giọng nói: “Mẹ, con không phải đứa trẻ ngốc. Mẹ nói cho con cuối cùng mẹ cần thứ gì, có lẽ, con có thể giúp mẹ mà.”
Đào Chi Yêu nhớ đến hôm nay nó đóng kịch ở đại sảnh, ngẩn người, đột nhiên phát hiện, bảo bối của cô tuy rằng bình thường nhu thuận hiểu chuyện, nhưng lại có suy nghĩ khác người.
Thấy Đào Chi Yêu do dự, Đào Tiểu Đào tiếp tục nói: “Mẹ, mẹ nói cho con biết đi. Con hứa, nhất định sẽ không làm loạn.”
Đào Chi Yêu ôm chặt nó, ghé vào lỗ tai nó nhẹ giọng nói: “Mẹ cần một thứ quý giá nhất của chú kia, một tập văn kiện. Tiểu Đào, con còn nhỏ, đừng cố gắng làm gì, ngoan ngoãn an toàn lớn lên, là tâm nguyện lớn nhất của mẹ, con hiểu không?”
Đào Tiểu Đào cọ cọ trong ngực cô, làm nũng nói: “Con biết rồi mẹ. Tiểu Đào nhất định ngoan ngoãn đợi mẹ trở về.”
Nó sẽ ngoan ngoãn, nếu có thể, nó cũng muốn ngoan ngoãn, bởi vì muốn làm một đứa con ngoan của mẹ, nhưng mà, điều kiện trước tiên là, mẹ nó không bị uy hiếp và thương tổn.
Đồ quý giá nhất của ác ma kia sao…… Có lẽ, ngày mai nó sẽ đến chỗ “gia gia” kia tâm sự, vân vân, bồi dưỡng tình cảm ông cháu một tý, trong lòng Đào Tiểu Đào âm thầm tính toán.
Sau đó nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng riêng biệt trên người mẹ, yên lòng ngủ trong ngực cô.
Trước khi ngủ, Tiểu Đào nhịn không được nghĩ, cái vòng cổ kia cha phát hiện chưa? Cha có thể đến cứu bọn họ không?
Anna lại là người thét chói tai mà giãy dụa, thật lâu thật lâu, cơ hồ không thở nổi mới bò được dậy khỏi bồn tắm.
Nhìn bé trai trước mắt, nghĩ đến mình tý nữa thì bị nó ám sát, Anna cuối cùng không thể nhịn được nữa, đang định đưa tay ra bóp cái cổ nhỏ bé của nó, hung hăng muốn bóp chết, nhưng Đào Tiểu Đào đã chuồn khỏi nhà tắm, trên người khoác cái áo tắm bông, thét chói tai, vừa kêu cứu mạng vừa chạy xuống lầu.
Tiếp theo nhìn đến, là Đào Tiểu Đào vô cùng đáng thương vô cùng sợ hãi vô cùng vô tội vọt vào trong lòng Đào Chi Yêu, khóc lóc uất ức, sau đó bắt đầu thê lương lên án tội trạng của Anna.
Sau khi Anna bị Khải Tư khiển trách lui xuống, Khải Tư liền dặn dò bắt đầu chuẩn bị cùng ăn tối, với cái gọi là người một nhà.
Trong lòng Đào Chi Yêu và Khải Tư hiểu rõ, nhưng hai người không rõ Đào Tiểu Đào có biết không, Đào Chi Yêu vì không muốn xảy ra chuyện gì bất lợi cho nó, đành phải làm bộ như cái gì cũng không biết, coi Khải Tư như cha nuôi thật vừa chia xa nay gặp lại.
Mà Đào Tiểu Đào cũng đóng kịch thật hoàn mỹ.
Ba người, bên ngoài cực kỳ hài hòa sung sướng ăn xong bữa tối.
Đào Tiểu Đào rúc vào lòng Đào Chi Yêu, cực kỳ khoa trương ngáp một cái, mắt buồn ngủ mông lung nói: “Gia gia, con và mẹ có thể đi ngủ không? Con buồn ngủ lắm rồi……” Nói xong cũng rất đáng yêu mở miệng ngáp một cái thật dài.
Khải Tư gật đầu dịu dàng nói: “Đương nhiên có thể, mẹ con hôm nay cũng mệt mỏi một ngày rồi, ngày mai phải đi làm công chuyện, tiểu thiên sứ nhớ phải ngủ với mẹ thật ngon nhé.”
Đào Tiểu Đào cười rạng rỡ, mắt nhìn hắn, cực kỳ hồn nhiên vô tư, gật đầu nói: “Dạ.”
Khi Đào Chi Yêu bế Đào Tiểu Đào lên lầu, Khải Tư bỗng nói với Đào Chi Yêu đầy ý tứ: “Chuyện con đồng ý với ta nhớ phải làm được, nếu không, cái giá phải trả, sẽ không thể gánh vác nổi!”
Đào Chi Yêu hiểu rõ nói: “Yên tâm đi. Cha.” Khi gọi hắn, Đào Chi Yêu nói từng chữ một, cơ hồ cắn răng phẫn hận nói.
Khải Tư vừa lòng gật đầu, cười nói: “Tiểu thiên sứ, ngày mai gặp lại.”
Hai người trở lại căn phòng Khải Tư chuẩn bị cho họ, nằm trên giường, khi sắp sửa ngủ, Đào Tiểu Đào đang giả vờ buồn ngủ đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, vì sao mẹ lại đến?”
Đào Chi Yêu nhìn nó, nhẹ nhàng vuốt mái tóc vừa sấy khô của nó, lật người ôm lấy nó, cầm cằm nó nhẹ nhàng nói: “Bởi vì có Tiểu Đào ở đấy. Mẹ và Tiểu Đào không phải đã nói rồi sao? Về sau sẽ không rời xa nữa.”
Trong bóng đêm Đào Tiểu Đào chớp chớp mắt, nhẹ giọng reo lên: “Vậy thì, chú kỳ quái kia vì sao nói ngày mai mẹ phải đi làm công chuyện?”
Đào Chi Yêu đầu tiên là bị người chú kỳ quái trong miệng nó làm nghi ngờ một chút, tiếp theo lại vì vấn đề nó hỏi mà sửng sốt một chút.
Thật lâu sau, Đào Chi Yêu giận dữ nói: “Tiểu Đào, đôi khi có một số việc là ta không thể không làm, cho dù việc đó không có quan hệ với ta. Tin mẹ, không lâu đâu, mẹ sẽ mang con rời khỏi đây. Chờ mẹ làm xong chuyện này.”
Đào Tiểu Đào đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, hai người cùng kéo chăn lên, sau đó nằm vào trong chăn, để tránh máy theo dõi và vân vân, ở bên trong chăn, Đào Tiểu Đào nhẹ giọng nói: “Mẹ, con không phải đứa trẻ ngốc. Mẹ nói cho con cuối cùng mẹ cần thứ gì, có lẽ, con có thể giúp mẹ mà.”
Đào Chi Yêu nhớ đến hôm nay nó đóng kịch ở đại sảnh, ngẩn người, đột nhiên phát hiện, bảo bối của cô tuy rằng bình thường nhu thuận hiểu chuyện, nhưng lại có suy nghĩ khác người.
Thấy Đào Chi Yêu do dự, Đào Tiểu Đào tiếp tục nói: “Mẹ, mẹ nói cho con biết đi. Con hứa, nhất định sẽ không làm loạn.”
Đào Chi Yêu ôm chặt nó, ghé vào lỗ tai nó nhẹ giọng nói: “Mẹ cần một thứ quý giá nhất của chú kia, một tập văn kiện. Tiểu Đào, con còn nhỏ, đừng cố gắng làm gì, ngoan ngoãn an toàn lớn lên, là tâm nguyện lớn nhất của mẹ, con hiểu không?”
Đào Tiểu Đào cọ cọ trong ngực cô, làm nũng nói: “Con biết rồi mẹ. Tiểu Đào nhất định ngoan ngoãn đợi mẹ trở về.”
Nó sẽ ngoan ngoãn, nếu có thể, nó cũng muốn ngoan ngoãn, bởi vì muốn làm một đứa con ngoan của mẹ, nhưng mà, điều kiện trước tiên là, mẹ nó không bị uy hiếp và thương tổn.
Đồ quý giá nhất của ác ma kia sao…… Có lẽ, ngày mai nó sẽ đến chỗ “gia gia” kia tâm sự, vân vân, bồi dưỡng tình cảm ông cháu một tý, trong lòng Đào Tiểu Đào âm thầm tính toán.
Sau đó nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng riêng biệt trên người mẹ, yên lòng ngủ trong ngực cô.
Trước khi ngủ, Tiểu Đào nhịn không được nghĩ, cái vòng cổ kia cha phát hiện chưa? Cha có thể đến cứu bọn họ không?
/151
|