Tuy không nhìn thấy rõ dung mạo, nhưng người đó lại mang đến cho cảm giác cao quý thống trị thiên hạ. Điều đó làm cho nàng nhớ tới một người cũng kiêu ngạo, khí phách cũng hiên ngang như thế.
Bộ dạng thảm hại từ trên đất đứng dậy, xiêm y màu trắng dính đầy bùn đất, chưa kịp đứng lên cổ chân đã đau nhói, rồi lại ngã xuống đất, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, cầu cứu nhìn người trước mắt. Người đó cũng không động đậy cứ như pho tượng.
Khóe miệng Phất ảnh giật giật, không ngờ nàng lại gặp phải nam nhân không biết thương hoa tiếc ngọc lại còn lạnh như núi băng.
Lúc này tên phu xe rớt từ trên xe xuống cũng tỉnh lại, hoảng hốt bỏ dậy, co chân chạy, thân hình không hề có vẻ tập tễnh của người già.
Bạch y nhân thản nhiên liếc nhìn, sau đó cúi người nhặt viên trân châu rớt trên đất dùng tay vuốt nhẹ, ngón tay vừa động, cả người đã bắn ra xa, tiếng gió rít lên.
Phất Ảnh biết hắn muốn làm gì, tính ra tay cản trở nhưng đã trễ, phu xe thét lên, cả cơ thể cứng đờ, ngã lăn xuống đất, không còn sống nữa.
Phất Ảnh không vui, nhưng vì là người mới cứu mạng mình nên nàng không tiện nói thê. Phu xe đã chết, không thể tra ra ai muốn hại nàng, người chết không có đối chứng, chỉ có thể cất trong lòng.
Bạch y nhân tháo xe ngựa ra, như muốn vứt bỏ nàng ở đó, tính dắt ngựa đi.
Phất Ảnh khóc không ra nước mắt, nàng cảm thấy nếu hắn là ăn trộm thì có khả năng hơn là cứu người, đành nghiến răng nghiến lợi gọi hắn, miệng cố nặn ra một chút đùa vui: “Công tử, ân cứu mạng của người tiểu nữ dù có xuống hoàng tuyền cũng sẽ báo đáp, nhưng chẳng qua công tử có thể cứu người cứu cho chót, đưa tiểu nữ rời khỏi chỗ này thì tiểu nữ cảm kích vô cùng”
Trước tình huống như thế này, nàng chỉ có thể quay về bên Hiên Viên Hạm, Lâu Phủ đã quá xa không nói, thái độ của chưởng quầy cũng khiến nàng không cách nào trở về.
Nghĩ đến ngôi nhà không thuộc về mình, Phất Ảnh lại ai oán.
Bạch y nhân vẫn làm theo ý mình, từ từ dắt con ngựa đi, vừa đi vừa ngắm cảnh.
Cổ chân của Phất Ảnh đau dữ dội, cũng không thể quản nổi cái gọi là lễ tiết, nhìn về phía bóng lưng của hắn trong lòng tức giận, một khi đã giận thì cũng chẳng gọi công tử, trực tiếp kêu: “Này, ngươi để một cô gái yếu đuối ở lại bên đường thì có coi là quân tử không!”
Bạch y nhân quả nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn cô, lụa trắng bay bay, diện mạo mơ hồ, nhưng nàng vẫn cảm thấy ánh mắt đó mang theo sự giễu cợt, giống như cười cợt thái độ dịu dàng của nang trong chớp mắt lại trở nên thô lỗ không có chút gì của thục nữ.
Phất Ảnh không khỏi chột dạ, lại không chịu nhận thua, ngẩng đầu quật cường quan sát hắn, dù cách cái khăn che mặt, gió thổi lay động nhưng nàng vẫn thấy khóe môi của nam tử nâng lên tạo thành đường cong ưu mỹ, cười như không cười.
Trong lúc mơ màng, hắn đã đi tới bên cạnh, không hề bận tâm đến sự cách biệt của nam nữ, nhấc lấy nàng từ trên mặt đất, chiếc váy trắng trên không trung vẽ nên đường cong, Phất Ảnh chỉ cảm thấy có bàn tay đỡ lấy hông nàng, sau đó va vào ngực hắn, nàng tính đưa tay ôm lấy cổ hắn nhưng sau đó mới nhận ra, thì ra hắn không ôm, mà đem cả người nàng xoay vòng một cái đặt lên vai tựa như vác túi vải.
Bao nhiêu máu đều dồn về não, ngũ quan như bị tắc nghẹn, sự cảm kích của Phất Ảnh dành cho ân nhân cũng bay ra ngoài chín tầng mây, cắn răng nghiến lợi chịu đựng.
Hắn khiêng nàng đi vài bước, không hề báo trước vứt nàng lên ngựa. Tiếng vó ngựa phát ra âm thanh cọc cọc, Phất Ảnh cảm thấy bụng như rách ra không nhịn được ho khan. Thế nhưng hắn đã ngay lập tức nhảy lên ngựa. trên ngựa không có yên và dây cương, nàng chỉ biết nắm lấy áo hắn.
Trên đường đi, Phất Ảnh có ý nói chuyện với hắn: “Không biết tôn tính đại danh của công tử là gì, để ngày sau tiểu nữ còn báo đáp ân cứu mạng”
Bên tai tiếng gió lướt qua, đáp lại nàng chỉ có tiếng vó ngựa. Phất Ảnh trong lòng thầm mắng liệu hắn có phải bị câm không, ngay sau đó lại tự cười bản thân, mấy ngày qua, suy nghĩ nàng ác liệt không ít.
Xa xa nhìn thấy đại viện màu đỏ, Phất Ảnh không kịp hỏi vì sao hắn biết nàng ở đây, nàng chỉ vội kêu ngừng khập khễnh xuống ngựa đi vào.
Chiếc cửa màu đỏ khép chặt lại, vạt áo màu trắng cũng không nhìn thấy, từng cơn gió nhẹ thổi qua chiếc mạn che mặt của hắn loáng thoáng nhìn thấy vẻ mặt suy ngẫm.
Phượng Hoàng Sơn trời mưa sớm mai.
Gió nước thanh nhã, ánh nắng chiều
Một đóa phù dung, nhẹ nhàng bay lượn trên không trung.
Nơi nào bay tới song cò trắng?
Như cố ý, duyên dáng thật đáng ngưỡng mộ, chợt nghe trên sông tiếng đàn tranh buồn.
Nỗi khổ mối tình dấu kín , có ai biết được?
Mây thu trong sương mù, nương theo linh hồn sông Tương.
Chờ đợi khúc cuối cùng tìm hỏi người đánh đàn nhưng không thấy ngọn núi xanh
Nàng ở trong viện nhìn những cây đào già đang nở hoa, màu hồng phấn mềm mại ướt át, nhị hoa nho nhỏ thầm tỏa hương thơm
Từng cơn gió thổi qua, cánh hoa rớt xuống như mưa, hoa rụng thật rực rỡ và mỹ lệ.
Dưới tàng cây một bóng người đứng yên, thân hình cao to, áo đen như mực.
Cánh hoa vô tình bay đang lên tóc hắn, nhẹ nhàng uốn lượn rồi trôi về nơi xa.
Phất Ảnh khập khiễng giật mình đứng bất động, nàng không thể nghĩ ra nguyên nhân khiến hắn hạ mình đi tới chỗ của nàng.
Dường như nhận ra có người sau lưng, hắn thản nhiên quay đầu lại, một bên là những cánh hoa rực rỡ bên kia lại là gương mặt đẹp nhưng lạnh lẽo, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn sang, thoáng kinh ngạc.
“Chân làm sao?”
Ánh mắt nhìn tới nơi bàn tay đang giữ lấy mép váy, khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh lùng không biết có quan tâm hay không, Phất Ảnh nhất thời không đoán được.
“Không cẩn thận bị ngã”
Nàng chỉ biết trả lời như thế.
Hiên Viên Hạm không hỏi tiếp, chầm chậm đi tới, trước sự kinh ngạc của nàng, hắn ôm lấy nàng.
Trong chớp mắt, Phất Ảnh bị để lên ngang vai của hắn, cảm giác sợ hãi khi máu dồn lên não vẫn còn, nàng nhẹ khước từ, Hiên Viên Hạm cười khẩy một tiếng, có vẻ xem thường nàng không thể tự đi.
Không tự chủ giãy giụa, nhưng hắn lại ôm chặt lấy nàng, bàn tay để trên cổ nàng nóng rực khiến nàng sợ hãi, trái tim run lên, để mặc hắn ôm vào phòng.
Ngoài phòng hoa đào vẫn nở.
Bộ dạng thảm hại từ trên đất đứng dậy, xiêm y màu trắng dính đầy bùn đất, chưa kịp đứng lên cổ chân đã đau nhói, rồi lại ngã xuống đất, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, cầu cứu nhìn người trước mắt. Người đó cũng không động đậy cứ như pho tượng.
Khóe miệng Phất ảnh giật giật, không ngờ nàng lại gặp phải nam nhân không biết thương hoa tiếc ngọc lại còn lạnh như núi băng.
Lúc này tên phu xe rớt từ trên xe xuống cũng tỉnh lại, hoảng hốt bỏ dậy, co chân chạy, thân hình không hề có vẻ tập tễnh của người già.
Bạch y nhân thản nhiên liếc nhìn, sau đó cúi người nhặt viên trân châu rớt trên đất dùng tay vuốt nhẹ, ngón tay vừa động, cả người đã bắn ra xa, tiếng gió rít lên.
Phất Ảnh biết hắn muốn làm gì, tính ra tay cản trở nhưng đã trễ, phu xe thét lên, cả cơ thể cứng đờ, ngã lăn xuống đất, không còn sống nữa.
Phất Ảnh không vui, nhưng vì là người mới cứu mạng mình nên nàng không tiện nói thê. Phu xe đã chết, không thể tra ra ai muốn hại nàng, người chết không có đối chứng, chỉ có thể cất trong lòng.
Bạch y nhân tháo xe ngựa ra, như muốn vứt bỏ nàng ở đó, tính dắt ngựa đi.
Phất Ảnh khóc không ra nước mắt, nàng cảm thấy nếu hắn là ăn trộm thì có khả năng hơn là cứu người, đành nghiến răng nghiến lợi gọi hắn, miệng cố nặn ra một chút đùa vui: “Công tử, ân cứu mạng của người tiểu nữ dù có xuống hoàng tuyền cũng sẽ báo đáp, nhưng chẳng qua công tử có thể cứu người cứu cho chót, đưa tiểu nữ rời khỏi chỗ này thì tiểu nữ cảm kích vô cùng”
Trước tình huống như thế này, nàng chỉ có thể quay về bên Hiên Viên Hạm, Lâu Phủ đã quá xa không nói, thái độ của chưởng quầy cũng khiến nàng không cách nào trở về.
Nghĩ đến ngôi nhà không thuộc về mình, Phất Ảnh lại ai oán.
Bạch y nhân vẫn làm theo ý mình, từ từ dắt con ngựa đi, vừa đi vừa ngắm cảnh.
Cổ chân của Phất Ảnh đau dữ dội, cũng không thể quản nổi cái gọi là lễ tiết, nhìn về phía bóng lưng của hắn trong lòng tức giận, một khi đã giận thì cũng chẳng gọi công tử, trực tiếp kêu: “Này, ngươi để một cô gái yếu đuối ở lại bên đường thì có coi là quân tử không!”
Bạch y nhân quả nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn cô, lụa trắng bay bay, diện mạo mơ hồ, nhưng nàng vẫn cảm thấy ánh mắt đó mang theo sự giễu cợt, giống như cười cợt thái độ dịu dàng của nang trong chớp mắt lại trở nên thô lỗ không có chút gì của thục nữ.
Phất Ảnh không khỏi chột dạ, lại không chịu nhận thua, ngẩng đầu quật cường quan sát hắn, dù cách cái khăn che mặt, gió thổi lay động nhưng nàng vẫn thấy khóe môi của nam tử nâng lên tạo thành đường cong ưu mỹ, cười như không cười.
Trong lúc mơ màng, hắn đã đi tới bên cạnh, không hề bận tâm đến sự cách biệt của nam nữ, nhấc lấy nàng từ trên mặt đất, chiếc váy trắng trên không trung vẽ nên đường cong, Phất Ảnh chỉ cảm thấy có bàn tay đỡ lấy hông nàng, sau đó va vào ngực hắn, nàng tính đưa tay ôm lấy cổ hắn nhưng sau đó mới nhận ra, thì ra hắn không ôm, mà đem cả người nàng xoay vòng một cái đặt lên vai tựa như vác túi vải.
Bao nhiêu máu đều dồn về não, ngũ quan như bị tắc nghẹn, sự cảm kích của Phất Ảnh dành cho ân nhân cũng bay ra ngoài chín tầng mây, cắn răng nghiến lợi chịu đựng.
Hắn khiêng nàng đi vài bước, không hề báo trước vứt nàng lên ngựa. Tiếng vó ngựa phát ra âm thanh cọc cọc, Phất Ảnh cảm thấy bụng như rách ra không nhịn được ho khan. Thế nhưng hắn đã ngay lập tức nhảy lên ngựa. trên ngựa không có yên và dây cương, nàng chỉ biết nắm lấy áo hắn.
Trên đường đi, Phất Ảnh có ý nói chuyện với hắn: “Không biết tôn tính đại danh của công tử là gì, để ngày sau tiểu nữ còn báo đáp ân cứu mạng”
Bên tai tiếng gió lướt qua, đáp lại nàng chỉ có tiếng vó ngựa. Phất Ảnh trong lòng thầm mắng liệu hắn có phải bị câm không, ngay sau đó lại tự cười bản thân, mấy ngày qua, suy nghĩ nàng ác liệt không ít.
Xa xa nhìn thấy đại viện màu đỏ, Phất Ảnh không kịp hỏi vì sao hắn biết nàng ở đây, nàng chỉ vội kêu ngừng khập khễnh xuống ngựa đi vào.
Chiếc cửa màu đỏ khép chặt lại, vạt áo màu trắng cũng không nhìn thấy, từng cơn gió nhẹ thổi qua chiếc mạn che mặt của hắn loáng thoáng nhìn thấy vẻ mặt suy ngẫm.
Phượng Hoàng Sơn trời mưa sớm mai.
Gió nước thanh nhã, ánh nắng chiều
Một đóa phù dung, nhẹ nhàng bay lượn trên không trung.
Nơi nào bay tới song cò trắng?
Như cố ý, duyên dáng thật đáng ngưỡng mộ, chợt nghe trên sông tiếng đàn tranh buồn.
Nỗi khổ mối tình dấu kín , có ai biết được?
Mây thu trong sương mù, nương theo linh hồn sông Tương.
Chờ đợi khúc cuối cùng tìm hỏi người đánh đàn nhưng không thấy ngọn núi xanh
Nàng ở trong viện nhìn những cây đào già đang nở hoa, màu hồng phấn mềm mại ướt át, nhị hoa nho nhỏ thầm tỏa hương thơm
Từng cơn gió thổi qua, cánh hoa rớt xuống như mưa, hoa rụng thật rực rỡ và mỹ lệ.
Dưới tàng cây một bóng người đứng yên, thân hình cao to, áo đen như mực.
Cánh hoa vô tình bay đang lên tóc hắn, nhẹ nhàng uốn lượn rồi trôi về nơi xa.
Phất Ảnh khập khiễng giật mình đứng bất động, nàng không thể nghĩ ra nguyên nhân khiến hắn hạ mình đi tới chỗ của nàng.
Dường như nhận ra có người sau lưng, hắn thản nhiên quay đầu lại, một bên là những cánh hoa rực rỡ bên kia lại là gương mặt đẹp nhưng lạnh lẽo, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn sang, thoáng kinh ngạc.
“Chân làm sao?”
Ánh mắt nhìn tới nơi bàn tay đang giữ lấy mép váy, khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh lùng không biết có quan tâm hay không, Phất Ảnh nhất thời không đoán được.
“Không cẩn thận bị ngã”
Nàng chỉ biết trả lời như thế.
Hiên Viên Hạm không hỏi tiếp, chầm chậm đi tới, trước sự kinh ngạc của nàng, hắn ôm lấy nàng.
Trong chớp mắt, Phất Ảnh bị để lên ngang vai của hắn, cảm giác sợ hãi khi máu dồn lên não vẫn còn, nàng nhẹ khước từ, Hiên Viên Hạm cười khẩy một tiếng, có vẻ xem thường nàng không thể tự đi.
Không tự chủ giãy giụa, nhưng hắn lại ôm chặt lấy nàng, bàn tay để trên cổ nàng nóng rực khiến nàng sợ hãi, trái tim run lên, để mặc hắn ôm vào phòng.
Ngoài phòng hoa đào vẫn nở.
/30
|