Phất Ảnh bị bốn chữ “Bạch Mặc tỷ tỷ” chọc cười, môi nhếch lên, vừa hay lại nhìn sang mắt hắn. Nàng mất tự nhiên liền quay đầu đi, ngón tay của Hạo Nguyệt đặt trên ống tay nào chảy mồ hôi không ngừng. “Hạo Nguyệt kính chào Hạm ca ca” Hạo Nguyệt mỉm cười cúi người, giọng nói dịu dàng thùy mị, lông mi cụp xuống, thẹn thùng hành lễ, chỉ có các ngón tay đan vào nhau đem chiếc khăn trong tay vò nát. Phất Ảnh sửng sốt, lúc này mới cùng Lam Mặc cúi người hành lễ. Hiên Viên Hạm mặc áo đen, chiều cao hoàn toàn nổi trội, hờ hững nhìn Hạo Nguyệt, lại lạnh lùng xa cách: “Sao muội lại tới đây?” Hạo Nguyệt cắn cắn môi, mặt đỏ như sắp chảy máu, lát lâu sau mới dịu dàng đáp: “Hoàng…. Ca ca nói Hạm ca ca tới, nên bảo muội tới thay huynh ấy bái kiến” Hiên Viên Hạm gật nhẹ đầu, không nói tiếp, giương mắt nhìn Phất Ảnh, thấy nàng cúi thấp đầu, ánh mắt hơi nhìn về đầu ngón chân, không biết nghĩ gì lại nhăn mày, trong lòng có chút lo lắng. Lại nghe Hạo Nguyệt nói tiếp: “Hạo Nguyệt có mang chút điểm tâm tới cho Hạm ca ca, không biết Hạm ca ca có thích không?...”- Giọng nói nhỏ dần, hít một hơi rồi nói tiếp: “Là do Hạo Nguyệt tự tay làm, bánh Phù Dung (1) không biết có hợp với khẩu vị của Hạm ca ca không?” Hắn hơi ngẩn người, cũng không nhìn Hạo Nguyệt, chỉ lành lạnh nhìn Phất Ảnh, thích thú hỏi: “Nàng cảm thấy ta có thích không?” Phất Ảnh sửng sốt, vạn lần trăm lần cũng không nghĩ hắn hỏi nàng, nàng làm sao biết hắn thích gì, nhưng thấy đôi mắt trong suốt của Hạo Nguyệt nhìn nàng, vội vàng mở miệng đáp: “Hạo Nguyệt tiểu thư khéo tay như vậy, huệ chất lan tâm, điểm tâm tự tay làm nhất định lưu hương, chủ tử chắc chắn cũng sẽ thích”huệ chất lan tâm 蕙質蘭心: chất huệ lòng lan, chỉ người cao nhã, thanh khiết Ngừng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm về nơi xa, bóng cây loang lổ trong tay siết chặt cuốn “Đế vương truyền”, nghĩ tới lúc nãy nàng đọc được, trong sách có vị hoàng đế kia vì quyến thế đem phi tử mình sủng ái giam vào lãnh cung, một chút tình cảm và thể diện cũng không lưu lại. Gương mặt Hiên Viên Hạm cũng lạnh lại, trong lòng không hiểu sao lại tức giận, nhìn gương mặt bình thản kia, cơn tức giận càng dâng cao tới đầu, không cách nào tản đi. Sắc mặt Hạo Nguyệt ửng hồng, chưa kịp quan sát ánh mắt hắn, ngượng ngùng cười giận: “Bạch Mặc tỷ tỷ quá khen” Một tiếng Bạch Mặc đã khiến cho Phất Ảnh thôi không thất thần, có chút xấu hổ, vốn là đùa chơi nên không đính chính lại, bay giờ lại bị kêu như thế. Quả nhiên, Hiên Viên Hạm ngó nàng, ánh mắt lóe lên tia sáng nhạt, nhíu mày cười lạnh: “Bạch Mặc?” “Phải, vừa rồi Hạo Nguyệt gặp Bạch Mặc tỷ tỷ, Bạch Mặc tỷ tỷ đang xem sách, Hạo Nguyệt còn tưởng mình nhìn thấy tiên nữ” Vừa rồi Phất Ảnh khen nàng ta được vài câu liền thấy thân mật hơn rất nhiều, Hạo Nguyệt vội vàng mở miệng mang theo chút ý tốt. Phất Ảnh cúi đầu giả vờ làm đà điểu, ảo não âm thầm cắn răng, tốt lắm, lần này xem hắn làm sao muốn nàng, luôn miệng nói muốn rời khỏi đây lại còn luôn suy nghĩ về nó?
Lâu Phất Ảnh nàng sao lại là người hời hợt như thế!!
Hiên Viên Hạm kéo khóe môi, cười như không cười ngắm nhìn nàng, hai mắt đột nhiên tỏa ra nụ cười rạng rỡ, lấp lánh như sao Hạo Nguyệt đột nhiên đỏ mặt, cho là hắn thích thật liền liếc trộm mắt hắn. Tâm như sắp nhảy ra. Cầm lấy chiếc hộp gấm bên trong có bánh ngọt do người hầu mang tới, e thẹn đưa về trước, nhìn hắn một cái rồi lại cụp mắt xuống, yếu ớt nói: “Hạm ca ca…” Lam Mặc không nhịn được rùng mình một cái, nhìn Hiên Viên Hạm đã biết là hắn không nhận, đang muốn đưa tay nhận thay thì hắn lại giơ tay đón lấy, sau đó đưa cho Phất Ảnh, lãnh đạm nói: “Mang đến phòng ngủ cho ta” Gương mặt Hạo Nguyệt ửng hồng, mắc cỡ không chịu được phải che mặt lại, không nói gì, đỏ mặt chạy đi Hiên Viên Hạm cong môi quay về phòng ngủ. Phất Ảnh muốn đi nhưng Lam Mặc kéo nàng lại, nhìn nàng lúc lâu sau mới nói: “Chủ tử không thích nhất chính là bánh Phù Dung” Nàng nhướng mày, có vẻ thương xót nói: “Vậy Hạo Nguyệt tiểu thư chẳng phải đã uống phí tâm tư” Lam Mặc nhìn nàng có vẻ chỉ tiếc rèn sắt nhưng lại không thành thép, liền cau mày bật cười: “Cô nương quả thật hiếm thấy”– Lắc đầu lại nói: “Các cô nương bên cạnh chủ tử ai cũng biết chủ tử yêu thích cái gì, chỉ có cô nương….”- Lam Mặc cười cười, xoay người bỏ đi. Trong tay bưng chiếc hộp gấm, đường may tinh tế, kim tuyến lấp lánh thanh nhã, chiếc hộp quý như vậy chỉ sợ Hạo Nguyệt tiểu thư không phải người bình thường. Bên trong phòng không có ai, nàng đặt chiếc hộp gấm lên bàng, thắt lưng căng ra, một bàn tay nóng rực như sắt nung áp vào người, giống như có thể thiêu cháy nàng bất cứ lúc nào. Không cần đoán cũng biết ai, tính quay đầu lại thì bị hắn áp tới, phần ngực trước dính sát vào thân nàng, giống như bị thứ gì đó làm cho bỏng, lan ra toàn thân, khắp người nhộn nhạo đầu ngón tay không tự chủ run lên, quyển sách trên tay và hộp gấm rớt xuống đất, “cạch” bánh phù dung rơi vãi khắp nơi, xung quanh mũi là một mùi hương. Hắn cúi đầu ghé vào tai nàng cười khẽ, giọng nói trầm thấp đầu độc, hơi thở nóng rực phả vào sau lỗ tai trắng như tuyết, khiến toàn thân run rẩy, hắn thấp giọng cười cợt: “Bạch Mặc, thì ra nàng thích như thế…”
Lâu Phất Ảnh nàng sao lại là người hời hợt như thế!!
Hiên Viên Hạm kéo khóe môi, cười như không cười ngắm nhìn nàng, hai mắt đột nhiên tỏa ra nụ cười rạng rỡ, lấp lánh như sao Hạo Nguyệt đột nhiên đỏ mặt, cho là hắn thích thật liền liếc trộm mắt hắn. Tâm như sắp nhảy ra. Cầm lấy chiếc hộp gấm bên trong có bánh ngọt do người hầu mang tới, e thẹn đưa về trước, nhìn hắn một cái rồi lại cụp mắt xuống, yếu ớt nói: “Hạm ca ca…” Lam Mặc không nhịn được rùng mình một cái, nhìn Hiên Viên Hạm đã biết là hắn không nhận, đang muốn đưa tay nhận thay thì hắn lại giơ tay đón lấy, sau đó đưa cho Phất Ảnh, lãnh đạm nói: “Mang đến phòng ngủ cho ta” Gương mặt Hạo Nguyệt ửng hồng, mắc cỡ không chịu được phải che mặt lại, không nói gì, đỏ mặt chạy đi Hiên Viên Hạm cong môi quay về phòng ngủ. Phất Ảnh muốn đi nhưng Lam Mặc kéo nàng lại, nhìn nàng lúc lâu sau mới nói: “Chủ tử không thích nhất chính là bánh Phù Dung” Nàng nhướng mày, có vẻ thương xót nói: “Vậy Hạo Nguyệt tiểu thư chẳng phải đã uống phí tâm tư” Lam Mặc nhìn nàng có vẻ chỉ tiếc rèn sắt nhưng lại không thành thép, liền cau mày bật cười: “Cô nương quả thật hiếm thấy”– Lắc đầu lại nói: “Các cô nương bên cạnh chủ tử ai cũng biết chủ tử yêu thích cái gì, chỉ có cô nương….”- Lam Mặc cười cười, xoay người bỏ đi. Trong tay bưng chiếc hộp gấm, đường may tinh tế, kim tuyến lấp lánh thanh nhã, chiếc hộp quý như vậy chỉ sợ Hạo Nguyệt tiểu thư không phải người bình thường. Bên trong phòng không có ai, nàng đặt chiếc hộp gấm lên bàng, thắt lưng căng ra, một bàn tay nóng rực như sắt nung áp vào người, giống như có thể thiêu cháy nàng bất cứ lúc nào. Không cần đoán cũng biết ai, tính quay đầu lại thì bị hắn áp tới, phần ngực trước dính sát vào thân nàng, giống như bị thứ gì đó làm cho bỏng, lan ra toàn thân, khắp người nhộn nhạo đầu ngón tay không tự chủ run lên, quyển sách trên tay và hộp gấm rớt xuống đất, “cạch” bánh phù dung rơi vãi khắp nơi, xung quanh mũi là một mùi hương. Hắn cúi đầu ghé vào tai nàng cười khẽ, giọng nói trầm thấp đầu độc, hơi thở nóng rực phả vào sau lỗ tai trắng như tuyết, khiến toàn thân run rẩy, hắn thấp giọng cười cợt: “Bạch Mặc, thì ra nàng thích như thế…”
/30
|