Không phải là e lệ, mà là nàng không tình nguyện. Bình thường nàng thích nhất là đọc sách. Trước khi gả đi, nàng cũng từng trốn trên giường len lén đọc sách cấm, lúc mới đầu mặt ửng đỏ tim đập nhanh, nhưng so với các cô gái xung quanh cũng hiểu biết đôi chút, chuyện nam nữ nàng rất thoáng. Nếu đối phương là người chồng nàng sẽ lấy biết đâu nàng còn chủ động, nhưng bây giờ đối phương lại là hắn. Gần đây thời tiết của không quá lạnh, thậm chí có thể nói là rất mát mẻ. Phất Ảnh vùi mình vào giường, mười ngón tay giữ lấy tấm chăn trùm kín từ cổ xuống chân, nhắm mắt lại như chờ đợi án tử hình. Trong phòng, ánh nến đỏ hỏn bị thổi tắt, chỉ có màn đêm lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ rọi vào, đưa tay lên không thấy được năm ngón tay, ánh sáng ngày càng mông lung. Nhắm mắt lại khứu giác liền trở nên rất nhạy bén, nàng có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng thở nhẹ nhàng của hắn như có như không mang theo mùi hàn hương. Chờ đợi là chuyện đau khổ nhất, lúc trước hắn đều không nói gì cả, nếu có thì sẽ nói ra. Còn nàng giả chết, hoặc già vờ khó chịu rên rỉ, chuyện kết thúc không phải hắn đi thì cũng là nàng đi. Hai người chưa từng ngủ chung một chỗ, hôm nay lại khác như thế. Không chỉ ở trên giường của hắn hợp hoan, ngược lại còn ngủ cùng giường, Phất Ảnh thầm nghĩ, điều đáng sợ nhất mà người ta thường nói chính là đồng sàng dị mộng. Bàn tay bắt lấy tấm chăn vén lên, ngón tay thon dài của hắn đè xuống, đầu ngón tay lành lạnh của hắn chạm vào gò má nàng, sau đó hắn hạ giọng pha chút hài hước nói: “Đắp kín như vậy không nóng sao?” Lời hắn vừa nói ra, Phất Ảnh liền thấy trên trán rịn mồ hôi, cảm giác mềm mại ấm áp khi nằm trong chăn lại phủ một tầng khí nóng, cả người nóng rang. Nàng lại không trả lời, vẫn như củ nhắm mắt không nói, hai má hây hây đỏ toát ra hơi nóng, màn trướng hoa lệ, trong đêm tối gương mặt nàng như cánh hoa đào yếu ớt. Hiên Viên Hạm tựa nửa người vào đầu giường, mái tóc mềm mại trơn bóng tựa lụa rơi xuống, cúi đầu nhìn nàng, biết nàng không ngủ, chỉ nhíu mày cảm thấy buồn cười, cúi người duỗi ngón tay vuốt nhẹ sợi tóc xõa tán loạn trên gối của nàng, cười thật khẽ: “Ngủ sao?” Khi ngón tay nhẹ nhàng vuốt lấy tóc nàng thì một cảm giác buồn ngủ lan tràn không cách nào nói rõ, giống như sau khi dùng bữa trưa với trà đậm thì nơi đầu lưỡi vẫn còn vươn lại hương thơm cảm giác thanh khiết tản ra từng đợt. Hắn cúi đầu chóp mũi chạm vào nàng, hơi thở nóng rực phả vào da thịt, không gian nhỏ xíu giữa hai người ngày càng nóng thêm. Cong môi, híp mắt, hắn mập mờ nói bình thản: “Ngày còn dài, nàng phải làm quen với thói quen cuộc sống của ta” Nàng chỉ là một con mồi do hắn vô tình mang về, nói ra lần này, ngược lại hắn đã quên phải phóng sanh, quên mất sau này nàng vẫn còn muốn lấy người khác. Trong lòng Phất Ảnh lẩm nhẩm, cảm giác trống rỗng sợ hãi mỗi lúc một lớn, hai mắt mở to muốn cãi lý nhưng cùng lúc lại nhìn thấy đôi mắt đen sáng rực tĩnh mịch cho dù đang ở giữa đêm tối. Bốn mắt nhìn nhau, hai người cũng không ngờ. Hơi sững sờ, đều mở to mắt, Hiên Viên Hạm cong môi ngồi dậy, cười như có như không: “Thế nào, đã tỉnh rồi sao?” Phất Ảnh không rãnh để tâm đến sự giễu cợt của hắn, vội vàng ngồi dậy lạnh lùng nhìn sang, khẩn trương nói: “Ngươi đã đáp ứng sẽ thả ta đi, sao có thể nuốt lời?” Hắn liền giật mình, đôi mắt lạnh híp lại như báo hiệu giông tố sắp nổi lên hoặc mùa đông giá rét đang đến, băng dày ba thước. Khi giá rét tràn tới, Phất Ảnh cho là bản thân sẽ bị thương, thế nhưng hắn lại nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, thở dài kêu: “Phất Nhi…” Vẻ mặt đó, ngoại trừ hàng lông mày nhăn lại thì giống như không biết làm sao với nàng. Nhưng hắn gọi nàng là Phất Nhi… Chưa có ai gọi nàng là Phất Nhi. Bọn họ cũng gọi nàng là Phất Ảnh, Ảnh Nhi nhưng không ai gọi nàng Phất Nhi Giọng nói lãnh đạm pha chút cảm xúc không rõ. Nó giống như màng sương mù quấn lấy nàng khiến nàng sợ hãi, khiến nàng đôi mắt đó quên cả phản bác. Hiên Viên Hạm hài lòng nhếch môi, cười nhẹ nói: “Ta mệt rồi, ngủ thôi!” Phất Ảnh hoang mang nhìn hắn nằm xuống, lúc này mới nhớ lại một chuyện, hắn vẫn chưa trả lời nàng đúng không? Hiên Viên Hạm dường như biết độc tâm thuật, hắn nhắm mắt lại chậm rãi nói: “Từ trước đến giờ ta luôn giữ lời hứa” Ánh sáng của đêm chiếu xuống mặt hắn tạo nên một lớp màu lam nhạt lạnh lẽo, đôi môi mỏng mềm mại có vẻ sáng bóng. Phất Ảnh nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng nằm chết dí bên phái trong giường, cố gắng không động vào người hắn, ngủ thật say. Quả thật là đồng sàng dị mộng. Trong mơ, nàng nhìn thấy gương mặt của một nam tử lo lắng gọi tên nàng tìm kiếm, hai hàng lông mày nhíu chặt khiến nàng đau lòng đến chết lặng, xa xa một âm thanh quỷ mị truyền tới. “Phất Nhi” Hoảng sợ, nàng giật mình thức giấc. Lúc này trờ đã mờ sáng, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đất, lưu lại bóng của cành cây bên ngoài. Bên cạnh đã không có ai, lớp chăn tơ lụa trên giường khẽ sụp xuống, chứng tỏ nơi đó có dấu vết ai đó đã nằm qua, hai ngón tay chạm khẽ cảm giác lành lạnh của tia nắng ban mai, có lẽ đã rời đi từ rất sớm. Khi rời khỏi giường, một vài nô tì giúp nàng chải đầu, nàng cũng hỏi xem hắn đi đâu hóa ra là đi luyện võ. Người này cũng không phải kẻ đam mê nữ sắc vô độ Sau khi ăn xong, cầm sách vào trong đình đọc, trong đầu âm thanh đó lại vang lên: Phất Nhi” Không ngờ tối qua, hắn kêu nàng như vậy lại khiến trái tim nàng nhảy dựng lên, cảm giác rung động đó nàng rất quen. Như mỗi khi Mộ Dung Trì làm chuyện gì đó khiến nàng cảm động, trái tim nàng lại nhảy lên liên hồi một cách dễ dàng. Đầu ngón tay bấu vào trang sắc ố vàng, chính là hoàng đế đem phi tử của mình giam vào lãnh cung, câu nào cũng lạnh lùng. Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đưa tay che đi ánh nắng đang chiếu vào mắt, chói chang dị thường. Phất Ảnh không ngừng cười rộ, chỉ chỉ vào sách cười nói: “Mày thật là khờ, nam nhân như vậy làm sao có thể tin được, bọn họ đóng kịch như cơm bữa, biết đâu đêm qua khi thấy dáng vẻ nghiêm túc của mày người ta lại cười chế giễu” Đang lẩm bẩm lầu bầu chợt một tiếng gọi từ sau truyền tới: “Bạch Mặc tỷ tỷ, tỷ quả thật ở đây”
/30
|